Ánh Trăng Hôn Lấy Vì Sao
-
Chương 12
Edit: Kali
Beta: TH
Thẩm Tri Sơ nghĩ lại chuyện của mấy tháng trước, lúc tiết trời oi bức chạng vạng tối, Đại Mộng và bạn trai ra ngoài ăn cơm, cô một mình ở phòng ngủ chơi game.
Một đồng đội lạnh lùng "bắp đùi to"* đưa cô đi ăn gà.
(*) Ngôn ngữ mạng bên Trung có câu "cầu ôm đùi", câu trên xuất phát từ nghĩa đó. Ý chỉ xin được bảo kê.
Giọng nói của đồng đội kia dễ nghe đến nỗi khiến lỗ tai cô như muốn mang thai, cô nói với Đại Mộng đây là tiếng của thần tiên.
Sau đó còn gì nữa?
À.
Giọng nói của thần tiên thông thường đều là những người béo.
Quay đầu đã quên.
Thẩm Tri Sơ lật xem 5000 năm lịch sử trên dưới của nhà mình, cũng cảm thấy không thể có cơ hội gặp lại giọng nói dễ nghe đến thế nữa.
Nhất định là người mà trước kia cô chưa bao giờ từng gặp qua mới có thể đến mức như vậy.
Nhưng sau khi quen biết Chu Diễn Chiếu, cô cũng không đối chiếu hai người lại với nhau.
Một người là đồng đội ngẫu nhiên, một người là siêu cấp tân binh, đại thần đồng nghiệp, nghe qua đã không có chút nào dính dáng tới nhau cả.
Bây giờ Tuyệt Địa Cầu Sinh chắc chắn là tựa game đang hot nhất, một trò chơi mà hàng chục hàng trăm ngàn người Châu Á đều chơi.
Sao có thể trùng hợp như vậy chứ?
Huống chi dù sao âm thanh thực tế nghe được và âm thanh thông qua internet truyền từ tai nghe ra, cho dù là cùng một người cũng sẽ có một chút khác biệt.
Nếu không phải do Chu Diễn Chiếu đột nhiên nói như vậy, hơn nữa còn do linh cảm của cô chợt lóe lên, cô vốn sẽ không bao nghĩ tới điều này.
Thẩm Tri Sơ ngay lập tức ăn không ngon.
Ánh mắt của cô như có như không mà nhìn về phía Chu Diễn Chiếu bên kia, sau đó lại nhanh chóng quay lại mâm của mình.
Cảm giác giống như bị điện giật vậy.
Thật sự là cùng một người sao?
Tiểu Chi để ý cô đang giật run cả người, bèn đẩy khuỷu tay với Thẩm Tri Sơ, làm mặt quỷ với cô, thấp giọng nói: "Sao vậy? Có bí mật nha!"
Thẩm Tri Sơ ngẫm nghĩ rồi nói với Tiểu Chi chắc như đinh đóng cột: "Cậu! Điên! Rồi!"
"..."
Nói xong, Thẩm Tri Sơ tức giận dùng đũa gắp một miếng bắp cải.
Bộ dáng gắp đồ ăn như kiểu "Đừng lại gần tôi".
Tiểu Chi há hốc miệng, trong giây lát không nói thành lời.
Đây là chịu phải đả kích gì rồi?
Cô ấy nhìn Chu Diễn Chiếu ở bên cạnh, nghĩ mãi không ra.
......
Bởi vì lệch múi giờ nên Thẩm Tri Sơ và Đại Mộng vẫn mãi không nói chuyện đàng hoàng được với nhau.
Chủ yếu là thái độ tiêu cực hoàn toàn chống đối của Đại Mộng, Thẩm Tri Sơ hỏi gì, cô ấy đều nói mệt rồi, buồn ngủ.
Thoạt nhìn tâm tình thật sự rất tệ.
Thời gian ở nước ngoài, Thẩm Tri Sơ hoàn toàn đã biến thành một chân sai vặt, chỗ nào cần dọn đồ, đi xem sân bãi linh tinh cũng phải dẫn cô theo để phiên dịch.
Cô thậm chí không có cơ hội nói chuyện riêng với Chu Diễn Chiếu.
Cũng không cơ hội hỏi Chu Diễn Chiếu xem, rốt cuộc cậu có phải là cái người "Lạnh lùng mập mạp" kia hay không.
Tiểu Chi cũng thuộc hàng ngũ biết tiếng tương đối lưu loát, vừa làm nội dung hoạt động, vậy mà còn muốn giúp đỡ huấn luyện thi đấu.
Tóm lại là bận tối mày tối mặt.
Vất vả lắm mới đợi nhóm nhân viên công tác thứ hai đến London. Mọi người đều vô cùng mong chờ trận đấu PUBG được mời diễn ra trên toàn thế giới này, cuối cùng cũng chính thức khai mạc.
Thực ra tới lúc thi đấu, LIE và LEI là hai tân binh thế mà thoạt nhìn trông có vẻ thoải mái hơn Đại C và Chu Diễn Chiếu rất nhiều.
Tuy Chu Diễn Chiếu vẫn làm một bộ dáng vô cảm như trước, nhưng lúc nói chuyện với huấn luyện viên cũng không còn nhẹ nhàng bâng quơ như thường nữa, mà nghiêm túc hơn nhiều.
So với Đại C là một tên nhóc hoàn toàn vô tư đến mức không để ý gì đến tâm trạng của những người khác.
Lúc Thẩm Tri Sơ đi ngang qua phòng huấn luyện, vừa lúc nghe được cậu ta ôm đầu hô to: "Trời ạ, thi đấu ở chế độ góc nhìn thứ nhất với đội Âu Mỹ làm sao mà đánh chứ! Bây giờ chúng ta còn không thể xưng bá với những người qua đường nữa là!"
PUBG vốn có hai chế độ góc nhìn là TPP và FPP.*
(*) FPP viết tắt của First Person Persective là chế độ chơi game ở góc nhìn thứ nhất
TPP viết tắt của Third Person Persective là chế độ ở góc nhìn thứ ba.
Trước đây thi đấu trong nước đều thi ở góc nhìn thứ ba là hình thức chủ yếu, đội ngũ huấn luyện phần nhiều cũng là hình thức này.
Nhưng thi đấu theo lời mời một tháng trước mới xác nhận lại, là có hai trận thi đấu FPP.
Ở chế độ FPP thì lối chơi, chiến lược, phương pháp tính điểm đều sẽ có những sự thay đổi rất lớn. Tuyển thủ quen với góc nhìn 360 độ ở chế độ TPP, trong khoảng thời gian ngắn muốn thay đổi là rất khó.
Trước đó Thẩm Tri Sơ từng nghe nói, hai ngày trước khi đang huấn luyện, Đại C lái xe thì bị lật xe, bị huấn luyện viên Tôn nói rất lâu.
Buộc cậu ta luyện lái xe cả đêm mới xong.
Cho nên sự băn khoăn này của Đại C cũng vô cùng bình thường.
Thẩm Tri Sơ cũng đồng cảm lây với sự lo lắng của bọn họ.
Không đợi cô tránh ra thì đã nghe thấy Chu Diễn Chiếu đột nhiên mở miệng nói: "Thua thì thua, có gì ghê gớm chứ."
Đại C "hả" một tiếng, bất mãn nói: "Lão Chu, sao cậu có thể nói như vậy chứ."
"Chúng ta là tân binh, vốn dĩ vẫn còn đang trong thời kì luyện tập mới đúng. Nếu mấy người bị đè bởi cái danh tiếng của toàn câu lạc bộ thì trò chơi này không thể chơi được nữa. Chúng ta chính là chúng ta, là phòng ban PUBG của LUM, những vinh quang khác của LUM hay chức quán quân thế giới đều không liên quan gì đến chúng ta.
Vinh quang của chúng ta là phải dựa vào bản thân giành lấy được. Năm nay không được thì sang năm, cơ hội còn rất nhiều, chỉ cần đủ nỗ lực thì không gì là không thể. Nhưng nếu bây giờ các người đã cảm thấy chúng ta vô địch thế giới là được thì tôi cảm thấy chúng ta nên đi mua vé máy bay về nước luôn."
Chu Diễn Chiếu hiếm khi nói cả tràng dài như vậy.
Dừng một chút, cậu lại nói tiếp một câu cuối cùng, "Dù sao thì không tham gia thi đấu mới là người mạnh nhất trong lòng khán giả, như thế sẽ không thua, không phải sao?"
Lời này nhưng không tính là dễ nghe.
Phòng huấn luyện rơi vào trầm mặc.
Suy cho cùng vẫn là bị fans thổi phồng lên, khó tránh khỏi có hơi tự đại. Có lẽ mọi người đều cảm thấy lần này LUM đi để giành chức quán quân.
Nhưng một đêm trước khi thi đấu bắt đầu, Chu Diễn Chiếu lại dội một xô nước lạnh xuống đội ngũ trung tâm như vậy...
Làm tất cả mọi người lạnh thấu tim.
Thẩm Tri Sơ không đứng lại nghe nữa, xoay người rời đi.
Cậu chàng này tuyệt thật.
Rất ngầu.
Cô nghĩ thầm.
Không ai có thể bàn về chuyện thắng thua một cách thản nhiên như thế, cũng có rất ít những người có thể vừa nhận những lời khen ngợi, nhưng vẫn có thể tự sáng suốt kiểm điểm bản thân mình như vậy.
Ở trong đội, Chu Diễn Chiếu rõ ràng còn chưa đến hai mươi tuổi nhưng lại giống như người lớn trong nhà.
Còn là một trưởng bối cực kì tuyệt vời nữa.
-
Bắt đầu từ ngày thi đấu đầu tiên, Thẩm Tri Sơ bỗng nhiên nhàn rỗi đến lạ.
Cô ngồi ở phòng nghỉ phía sau để xem thi đấu trực tiếp trên màn hình lớn cùng với tổ huấn luyện viên.
Bởi vì có câu nói kia của Chu Diễn Chiếu mà Thẩm Tri Sơ y như cũng thả lỏng không ít.
Những tuyển thủ ở đây có hơn nửa đều là những tuyển thủ FPS của những đội có tiếng, có lẽ trên người sớm đã có không ít thành tích, cũng có những siêu cấp tân binh PUBG.
Không có ai là người giỏi tuyệt đối cả.
Đoàn đội thi đấu thể thao của trò chơi có chức vô định và các thứ hạng, nhưng quả thật không có người nào giỏi tuyệt đối cả.
Nhưng mà trong mắt Thẩm Tri Sơ thì chàng trai ngầu ấy có lẽ là mạnh nhất.
Dù sao thì lúc cậu chơi game, thật sự rất ngầu.
Hơn nữa nhìn qua 24 đội tuyển thi đấu cũng không có tuyển thủ nào đẹp trai hơn Chu Diễn Chiếu.
Cô đè nén trái tim nhỏ của mình đang nhảy nhót.
Ngày đầu tiên tổng cộng đánh 5 trận thi đấu.
Điểm tích lũy của LUM không tính là cao, chỉ ở mức trung bình.
Nhưng có một trận được ăn gà, vô cùng làm mọi người phấn khởi.
Bởi vì trận ăn gà này, Chu Diễn Chiếu là đội trưởng LUM nên phải tiếp nhận một cuộc phỏng vấn.
Thẩm Tri Sơ đeo thẻ công tác vào, hít sâu một hơi, đi từ sau tới, đi cùng cậu đứng vào giữa sân khấu.
MC là một cô gái cao, gầy, có mái tóc màu vàng, chỉ thấp hơn Chu Diễn Chiếu một chút.
Có hai người cao đứng bên cạnh, càng làm nổi bật thêm chiều cao khiêm tốn của Thẩm Tri Sơ.
Nhưng mà Thẩm Tri Sơ quá khẩn trương, hoàn toàn không hề chú ý tới điều này, cầm microphone, không chớp mắt mà nhìn chằm chằm mặt của Chu Diễn Chiếu.
Cô sợ Chu Diễn Chiếu nói xong, đầu óc cô sẽ trống rỗng mà quên mất tiêu.
Cũng may câu hỏi cũng là những câu tương đối bình thường.
"Là đội đầu tiên của khu vực Trung Quốc ăn được gà, xin hỏi tâm trạng của bạn bây giờ như thế nào?"
"Rất phấn khởi."
Sau đó hết rồi.
Thẩm Tri Sơ vô cùng kinh ngạc, sau đó phiên dịch câu trả lời đơn giản của Chu Diễn Chiếu.
"Ở vòng bo cuối cùng, vì sao nấp ở lưng sườn núi quyết định một đánh hai vậy? Không cân nhắc thêm việc bổ sung thêm người để có thêm điểm tích lũy sao?"
"Bởi vì muốn thắng."
"..."
Chu Diễn Chiếu làm cho công việc của Thẩm Tri Sơ nhẹ nhàng đi không ít.
Nhưng phỏng vấn này vừa kết thúc, cô nhìn Chu Diễn Chiếu, cậu quả thực sinh ra là để làm chàng trai lạnh lùng mà.
Nhưng mà không sao cả, fans hâm mộ bây giờ chính là thích kiểu chàng trai lạnh lùng như thế.
Hơn nữa đẹp trai và chơi giỏi là đủ rồi.
Bốn câu hỏi vừa kết thúc, Thẩm Tri Sơ thở phào nhẹ nhõm, để micro xuống, cúi chào MC rồi lùi về sau cánh gà với Chu Diễn Chiếu.
Chu Diễn Chiếu bước không nhanh không chậm, mắt quét qua cô vài cái.
"Vừa rồi khẩn trương sao?"
Thẩm Tri Sơ sửng sốt, ngẩng đầu nhìn cậu một chút, nhỏ giọng đáp: "Ừm."
"Đừng khẩn trương, chị biểu hiện rất tốt."
"Hả..."
"Hơn nữa còn rất xinh đẹp."
Chu Diễn Chiếu cong môi, hình như là muốn vỗ đầu cô.
Nhưng tay mới nâng lên một chút, cậu đã kịp thời hạ xuống.
Nơi này đang có ống kia lia tới.
Không biết ống kính trực tiếp hướng tới chỗ nên cũng không thể tùy tiện làm động tác gì.
Không nói gì nữa, cậu xoay qua đi đến ghế ngồi dành cho tuyển thủ.
Thẩm Tri Sơ sửng sốt tại chỗ mãi, sau đó mới ngơ ngác đi cùng tay cùng chân về phía sau.
Cậu rốt cuộc có ý gì?
Là đang cố ý an ủi cô sao?
......
Gương mặt đỏ đến kì lạ.
Trái tim cũng giống như sắp không chịu được mà nhảy vọt ra ngoài.
Thẩm Tri Sơ duỗi tay che kín mặt mình, đứng ở hành lang mãi, chờ cho đến lúc nhìn không ra dấu vết gì nữa mới trở lại hậu trường.
Phía sau từ trận thứ hai trở lên sẽ không có cơ hội phỏng vấn nữa.
Lúc đội ngũ rời khỏi, Thẩm Tri Sơ cùng mọi người đi ra ngoài thì thấy các fans hâm mộ đang đứng chờ ở bên ngoài. Còn có cả những đài phát sóng trực tiếp ở trong nước và truyền thông mảng esport vây quanh các tuyển thủ nữa.
Giống như đang làm phỏng vấn vậy.
Cô đang muốn đi qua, điện thoại trong túi rung lên.
Là tin nhắn từ Đại Mộng.
【 Tâm sự? 】
Ngắn ngủn hai chữ cũng đủ khiến Thẩm Tri Sơ phải dừng bước. Cô do dự một chút rồi xoay người đến bãi đỗ xe.
Dù sao muốn ngồi xe trở về biệt thự, Phàm Lạc ở bên kia tiếp nhận phỏng vấn của bọn họ, khẩu ngữ của anh ấy cũng rất khá. Vả lại truyền thông trong nước chắc chắn là nói tiếng Trung.
Đường đến bãi đỗ xe ngắn như vậy chắc là không cần cô ở cùng.
Vừa nãy Phàm Lạc bảo cô đi trước để mua một chút thức ăn, rốt cuộc mấy giờ rồi cũng nên nghỉ ngơi một chút.
Thẩm Tri Sơ tìm ra biển hiệu xe buýt của LUM.
Trên xe không có tài xế, cô đứng dựa vào cửa xe, gọi điện thoại cho Đại Mộng.
Mấy ngày hôm trước, Đại Mộng đều tránh không muốn nói, bây giờ chủ động muốn nói chuyện với cô, chắc là đã xảy ra chuyện gì.
Thẩm Tri Sơ để điện thoại bên tai, vô thức cắn ngón tay.
Có hơi lo lắng, lại có chút khẩn trương.
Cũng may chỉ vang lên hai lần, bên kia nhanh chóng nhận.
"Sơ Sơ."
Là giọng nói yếu ớt của Đại Mộng.
Thẩm Tri Sơ vội vàng mở miệng nói: "Làm sao vậy? Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"
Đại Mộng bên kia im lặng, sau lưng một chút âm thanh cũng không có.
Lúc cô ấy không cười to, không nói lời nào yên tĩnh đến mức làm người ta có chút hoảng hốt.
Thẩm Tri Sơ nhíu mày.
Bãi đỗ xe cũng quá mức yên tĩnh rồi.
Giọng của Đại Mộng rõ ràng, thậm chí mang theo chút tàn nhẫn: "Hứa Sơ Dương nói với tớ thật ra cậu ta vẫn luôn thích cậu, cho nên không có cách nào tiếp tục với tớ nữa."
Hứa Sơ Dương là tên bạn trai của Đại Mộng.
Thẩm Tri Sơ: "..."
-
Me: "..."
Riết rồi lắm "chàng trai nạnh nùng" quá làm tui cứ nghĩ đến "cô gái thú zị". -_-
Beta: TH
Thẩm Tri Sơ nghĩ lại chuyện của mấy tháng trước, lúc tiết trời oi bức chạng vạng tối, Đại Mộng và bạn trai ra ngoài ăn cơm, cô một mình ở phòng ngủ chơi game.
Một đồng đội lạnh lùng "bắp đùi to"* đưa cô đi ăn gà.
(*) Ngôn ngữ mạng bên Trung có câu "cầu ôm đùi", câu trên xuất phát từ nghĩa đó. Ý chỉ xin được bảo kê.
Giọng nói của đồng đội kia dễ nghe đến nỗi khiến lỗ tai cô như muốn mang thai, cô nói với Đại Mộng đây là tiếng của thần tiên.
Sau đó còn gì nữa?
À.
Giọng nói của thần tiên thông thường đều là những người béo.
Quay đầu đã quên.
Thẩm Tri Sơ lật xem 5000 năm lịch sử trên dưới của nhà mình, cũng cảm thấy không thể có cơ hội gặp lại giọng nói dễ nghe đến thế nữa.
Nhất định là người mà trước kia cô chưa bao giờ từng gặp qua mới có thể đến mức như vậy.
Nhưng sau khi quen biết Chu Diễn Chiếu, cô cũng không đối chiếu hai người lại với nhau.
Một người là đồng đội ngẫu nhiên, một người là siêu cấp tân binh, đại thần đồng nghiệp, nghe qua đã không có chút nào dính dáng tới nhau cả.
Bây giờ Tuyệt Địa Cầu Sinh chắc chắn là tựa game đang hot nhất, một trò chơi mà hàng chục hàng trăm ngàn người Châu Á đều chơi.
Sao có thể trùng hợp như vậy chứ?
Huống chi dù sao âm thanh thực tế nghe được và âm thanh thông qua internet truyền từ tai nghe ra, cho dù là cùng một người cũng sẽ có một chút khác biệt.
Nếu không phải do Chu Diễn Chiếu đột nhiên nói như vậy, hơn nữa còn do linh cảm của cô chợt lóe lên, cô vốn sẽ không bao nghĩ tới điều này.
Thẩm Tri Sơ ngay lập tức ăn không ngon.
Ánh mắt của cô như có như không mà nhìn về phía Chu Diễn Chiếu bên kia, sau đó lại nhanh chóng quay lại mâm của mình.
Cảm giác giống như bị điện giật vậy.
Thật sự là cùng một người sao?
Tiểu Chi để ý cô đang giật run cả người, bèn đẩy khuỷu tay với Thẩm Tri Sơ, làm mặt quỷ với cô, thấp giọng nói: "Sao vậy? Có bí mật nha!"
Thẩm Tri Sơ ngẫm nghĩ rồi nói với Tiểu Chi chắc như đinh đóng cột: "Cậu! Điên! Rồi!"
"..."
Nói xong, Thẩm Tri Sơ tức giận dùng đũa gắp một miếng bắp cải.
Bộ dáng gắp đồ ăn như kiểu "Đừng lại gần tôi".
Tiểu Chi há hốc miệng, trong giây lát không nói thành lời.
Đây là chịu phải đả kích gì rồi?
Cô ấy nhìn Chu Diễn Chiếu ở bên cạnh, nghĩ mãi không ra.
......
Bởi vì lệch múi giờ nên Thẩm Tri Sơ và Đại Mộng vẫn mãi không nói chuyện đàng hoàng được với nhau.
Chủ yếu là thái độ tiêu cực hoàn toàn chống đối của Đại Mộng, Thẩm Tri Sơ hỏi gì, cô ấy đều nói mệt rồi, buồn ngủ.
Thoạt nhìn tâm tình thật sự rất tệ.
Thời gian ở nước ngoài, Thẩm Tri Sơ hoàn toàn đã biến thành một chân sai vặt, chỗ nào cần dọn đồ, đi xem sân bãi linh tinh cũng phải dẫn cô theo để phiên dịch.
Cô thậm chí không có cơ hội nói chuyện riêng với Chu Diễn Chiếu.
Cũng không cơ hội hỏi Chu Diễn Chiếu xem, rốt cuộc cậu có phải là cái người "Lạnh lùng mập mạp" kia hay không.
Tiểu Chi cũng thuộc hàng ngũ biết tiếng tương đối lưu loát, vừa làm nội dung hoạt động, vậy mà còn muốn giúp đỡ huấn luyện thi đấu.
Tóm lại là bận tối mày tối mặt.
Vất vả lắm mới đợi nhóm nhân viên công tác thứ hai đến London. Mọi người đều vô cùng mong chờ trận đấu PUBG được mời diễn ra trên toàn thế giới này, cuối cùng cũng chính thức khai mạc.
Thực ra tới lúc thi đấu, LIE và LEI là hai tân binh thế mà thoạt nhìn trông có vẻ thoải mái hơn Đại C và Chu Diễn Chiếu rất nhiều.
Tuy Chu Diễn Chiếu vẫn làm một bộ dáng vô cảm như trước, nhưng lúc nói chuyện với huấn luyện viên cũng không còn nhẹ nhàng bâng quơ như thường nữa, mà nghiêm túc hơn nhiều.
So với Đại C là một tên nhóc hoàn toàn vô tư đến mức không để ý gì đến tâm trạng của những người khác.
Lúc Thẩm Tri Sơ đi ngang qua phòng huấn luyện, vừa lúc nghe được cậu ta ôm đầu hô to: "Trời ạ, thi đấu ở chế độ góc nhìn thứ nhất với đội Âu Mỹ làm sao mà đánh chứ! Bây giờ chúng ta còn không thể xưng bá với những người qua đường nữa là!"
PUBG vốn có hai chế độ góc nhìn là TPP và FPP.*
(*) FPP viết tắt của First Person Persective là chế độ chơi game ở góc nhìn thứ nhất
TPP viết tắt của Third Person Persective là chế độ ở góc nhìn thứ ba.
Trước đây thi đấu trong nước đều thi ở góc nhìn thứ ba là hình thức chủ yếu, đội ngũ huấn luyện phần nhiều cũng là hình thức này.
Nhưng thi đấu theo lời mời một tháng trước mới xác nhận lại, là có hai trận thi đấu FPP.
Ở chế độ FPP thì lối chơi, chiến lược, phương pháp tính điểm đều sẽ có những sự thay đổi rất lớn. Tuyển thủ quen với góc nhìn 360 độ ở chế độ TPP, trong khoảng thời gian ngắn muốn thay đổi là rất khó.
Trước đó Thẩm Tri Sơ từng nghe nói, hai ngày trước khi đang huấn luyện, Đại C lái xe thì bị lật xe, bị huấn luyện viên Tôn nói rất lâu.
Buộc cậu ta luyện lái xe cả đêm mới xong.
Cho nên sự băn khoăn này của Đại C cũng vô cùng bình thường.
Thẩm Tri Sơ cũng đồng cảm lây với sự lo lắng của bọn họ.
Không đợi cô tránh ra thì đã nghe thấy Chu Diễn Chiếu đột nhiên mở miệng nói: "Thua thì thua, có gì ghê gớm chứ."
Đại C "hả" một tiếng, bất mãn nói: "Lão Chu, sao cậu có thể nói như vậy chứ."
"Chúng ta là tân binh, vốn dĩ vẫn còn đang trong thời kì luyện tập mới đúng. Nếu mấy người bị đè bởi cái danh tiếng của toàn câu lạc bộ thì trò chơi này không thể chơi được nữa. Chúng ta chính là chúng ta, là phòng ban PUBG của LUM, những vinh quang khác của LUM hay chức quán quân thế giới đều không liên quan gì đến chúng ta.
Vinh quang của chúng ta là phải dựa vào bản thân giành lấy được. Năm nay không được thì sang năm, cơ hội còn rất nhiều, chỉ cần đủ nỗ lực thì không gì là không thể. Nhưng nếu bây giờ các người đã cảm thấy chúng ta vô địch thế giới là được thì tôi cảm thấy chúng ta nên đi mua vé máy bay về nước luôn."
Chu Diễn Chiếu hiếm khi nói cả tràng dài như vậy.
Dừng một chút, cậu lại nói tiếp một câu cuối cùng, "Dù sao thì không tham gia thi đấu mới là người mạnh nhất trong lòng khán giả, như thế sẽ không thua, không phải sao?"
Lời này nhưng không tính là dễ nghe.
Phòng huấn luyện rơi vào trầm mặc.
Suy cho cùng vẫn là bị fans thổi phồng lên, khó tránh khỏi có hơi tự đại. Có lẽ mọi người đều cảm thấy lần này LUM đi để giành chức quán quân.
Nhưng một đêm trước khi thi đấu bắt đầu, Chu Diễn Chiếu lại dội một xô nước lạnh xuống đội ngũ trung tâm như vậy...
Làm tất cả mọi người lạnh thấu tim.
Thẩm Tri Sơ không đứng lại nghe nữa, xoay người rời đi.
Cậu chàng này tuyệt thật.
Rất ngầu.
Cô nghĩ thầm.
Không ai có thể bàn về chuyện thắng thua một cách thản nhiên như thế, cũng có rất ít những người có thể vừa nhận những lời khen ngợi, nhưng vẫn có thể tự sáng suốt kiểm điểm bản thân mình như vậy.
Ở trong đội, Chu Diễn Chiếu rõ ràng còn chưa đến hai mươi tuổi nhưng lại giống như người lớn trong nhà.
Còn là một trưởng bối cực kì tuyệt vời nữa.
-
Bắt đầu từ ngày thi đấu đầu tiên, Thẩm Tri Sơ bỗng nhiên nhàn rỗi đến lạ.
Cô ngồi ở phòng nghỉ phía sau để xem thi đấu trực tiếp trên màn hình lớn cùng với tổ huấn luyện viên.
Bởi vì có câu nói kia của Chu Diễn Chiếu mà Thẩm Tri Sơ y như cũng thả lỏng không ít.
Những tuyển thủ ở đây có hơn nửa đều là những tuyển thủ FPS của những đội có tiếng, có lẽ trên người sớm đã có không ít thành tích, cũng có những siêu cấp tân binh PUBG.
Không có ai là người giỏi tuyệt đối cả.
Đoàn đội thi đấu thể thao của trò chơi có chức vô định và các thứ hạng, nhưng quả thật không có người nào giỏi tuyệt đối cả.
Nhưng mà trong mắt Thẩm Tri Sơ thì chàng trai ngầu ấy có lẽ là mạnh nhất.
Dù sao thì lúc cậu chơi game, thật sự rất ngầu.
Hơn nữa nhìn qua 24 đội tuyển thi đấu cũng không có tuyển thủ nào đẹp trai hơn Chu Diễn Chiếu.
Cô đè nén trái tim nhỏ của mình đang nhảy nhót.
Ngày đầu tiên tổng cộng đánh 5 trận thi đấu.
Điểm tích lũy của LUM không tính là cao, chỉ ở mức trung bình.
Nhưng có một trận được ăn gà, vô cùng làm mọi người phấn khởi.
Bởi vì trận ăn gà này, Chu Diễn Chiếu là đội trưởng LUM nên phải tiếp nhận một cuộc phỏng vấn.
Thẩm Tri Sơ đeo thẻ công tác vào, hít sâu một hơi, đi từ sau tới, đi cùng cậu đứng vào giữa sân khấu.
MC là một cô gái cao, gầy, có mái tóc màu vàng, chỉ thấp hơn Chu Diễn Chiếu một chút.
Có hai người cao đứng bên cạnh, càng làm nổi bật thêm chiều cao khiêm tốn của Thẩm Tri Sơ.
Nhưng mà Thẩm Tri Sơ quá khẩn trương, hoàn toàn không hề chú ý tới điều này, cầm microphone, không chớp mắt mà nhìn chằm chằm mặt của Chu Diễn Chiếu.
Cô sợ Chu Diễn Chiếu nói xong, đầu óc cô sẽ trống rỗng mà quên mất tiêu.
Cũng may câu hỏi cũng là những câu tương đối bình thường.
"Là đội đầu tiên của khu vực Trung Quốc ăn được gà, xin hỏi tâm trạng của bạn bây giờ như thế nào?"
"Rất phấn khởi."
Sau đó hết rồi.
Thẩm Tri Sơ vô cùng kinh ngạc, sau đó phiên dịch câu trả lời đơn giản của Chu Diễn Chiếu.
"Ở vòng bo cuối cùng, vì sao nấp ở lưng sườn núi quyết định một đánh hai vậy? Không cân nhắc thêm việc bổ sung thêm người để có thêm điểm tích lũy sao?"
"Bởi vì muốn thắng."
"..."
Chu Diễn Chiếu làm cho công việc của Thẩm Tri Sơ nhẹ nhàng đi không ít.
Nhưng phỏng vấn này vừa kết thúc, cô nhìn Chu Diễn Chiếu, cậu quả thực sinh ra là để làm chàng trai lạnh lùng mà.
Nhưng mà không sao cả, fans hâm mộ bây giờ chính là thích kiểu chàng trai lạnh lùng như thế.
Hơn nữa đẹp trai và chơi giỏi là đủ rồi.
Bốn câu hỏi vừa kết thúc, Thẩm Tri Sơ thở phào nhẹ nhõm, để micro xuống, cúi chào MC rồi lùi về sau cánh gà với Chu Diễn Chiếu.
Chu Diễn Chiếu bước không nhanh không chậm, mắt quét qua cô vài cái.
"Vừa rồi khẩn trương sao?"
Thẩm Tri Sơ sửng sốt, ngẩng đầu nhìn cậu một chút, nhỏ giọng đáp: "Ừm."
"Đừng khẩn trương, chị biểu hiện rất tốt."
"Hả..."
"Hơn nữa còn rất xinh đẹp."
Chu Diễn Chiếu cong môi, hình như là muốn vỗ đầu cô.
Nhưng tay mới nâng lên một chút, cậu đã kịp thời hạ xuống.
Nơi này đang có ống kia lia tới.
Không biết ống kính trực tiếp hướng tới chỗ nên cũng không thể tùy tiện làm động tác gì.
Không nói gì nữa, cậu xoay qua đi đến ghế ngồi dành cho tuyển thủ.
Thẩm Tri Sơ sửng sốt tại chỗ mãi, sau đó mới ngơ ngác đi cùng tay cùng chân về phía sau.
Cậu rốt cuộc có ý gì?
Là đang cố ý an ủi cô sao?
......
Gương mặt đỏ đến kì lạ.
Trái tim cũng giống như sắp không chịu được mà nhảy vọt ra ngoài.
Thẩm Tri Sơ duỗi tay che kín mặt mình, đứng ở hành lang mãi, chờ cho đến lúc nhìn không ra dấu vết gì nữa mới trở lại hậu trường.
Phía sau từ trận thứ hai trở lên sẽ không có cơ hội phỏng vấn nữa.
Lúc đội ngũ rời khỏi, Thẩm Tri Sơ cùng mọi người đi ra ngoài thì thấy các fans hâm mộ đang đứng chờ ở bên ngoài. Còn có cả những đài phát sóng trực tiếp ở trong nước và truyền thông mảng esport vây quanh các tuyển thủ nữa.
Giống như đang làm phỏng vấn vậy.
Cô đang muốn đi qua, điện thoại trong túi rung lên.
Là tin nhắn từ Đại Mộng.
【 Tâm sự? 】
Ngắn ngủn hai chữ cũng đủ khiến Thẩm Tri Sơ phải dừng bước. Cô do dự một chút rồi xoay người đến bãi đỗ xe.
Dù sao muốn ngồi xe trở về biệt thự, Phàm Lạc ở bên kia tiếp nhận phỏng vấn của bọn họ, khẩu ngữ của anh ấy cũng rất khá. Vả lại truyền thông trong nước chắc chắn là nói tiếng Trung.
Đường đến bãi đỗ xe ngắn như vậy chắc là không cần cô ở cùng.
Vừa nãy Phàm Lạc bảo cô đi trước để mua một chút thức ăn, rốt cuộc mấy giờ rồi cũng nên nghỉ ngơi một chút.
Thẩm Tri Sơ tìm ra biển hiệu xe buýt của LUM.
Trên xe không có tài xế, cô đứng dựa vào cửa xe, gọi điện thoại cho Đại Mộng.
Mấy ngày hôm trước, Đại Mộng đều tránh không muốn nói, bây giờ chủ động muốn nói chuyện với cô, chắc là đã xảy ra chuyện gì.
Thẩm Tri Sơ để điện thoại bên tai, vô thức cắn ngón tay.
Có hơi lo lắng, lại có chút khẩn trương.
Cũng may chỉ vang lên hai lần, bên kia nhanh chóng nhận.
"Sơ Sơ."
Là giọng nói yếu ớt của Đại Mộng.
Thẩm Tri Sơ vội vàng mở miệng nói: "Làm sao vậy? Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"
Đại Mộng bên kia im lặng, sau lưng một chút âm thanh cũng không có.
Lúc cô ấy không cười to, không nói lời nào yên tĩnh đến mức làm người ta có chút hoảng hốt.
Thẩm Tri Sơ nhíu mày.
Bãi đỗ xe cũng quá mức yên tĩnh rồi.
Giọng của Đại Mộng rõ ràng, thậm chí mang theo chút tàn nhẫn: "Hứa Sơ Dương nói với tớ thật ra cậu ta vẫn luôn thích cậu, cho nên không có cách nào tiếp tục với tớ nữa."
Hứa Sơ Dương là tên bạn trai của Đại Mộng.
Thẩm Tri Sơ: "..."
-
Me: "..."
Riết rồi lắm "chàng trai nạnh nùng" quá làm tui cứ nghĩ đến "cô gái thú zị". -_-
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook