Anh Trai Nuôi Lạnh Lùng Cuồng Yêu
-
C53: Chúng ta là vợ chồng sắp ly hôn
“Là Duật Bảo. Con của ba.”
“Con của ta?”
Duật Bảo nháy mắt:
“Không những có con còn có vợ đẹp. Mới nhắc đã đến. Vợ đẹp của ba ba kìa.”
Duật Bảo chỉ về phía Sanh Tiêu. Cô mở cửa theo sau là bác sĩ.
Bị Duật Tôn chỉ tay về phía mình, Sanh Tiêu nhíu mày:
“Sao vậy?”
Duật Tôn thở dài, hắn trưng ra bộ mặt chán ghét:
“Nhóc con có lộn không? Cô ta đâu phải gu của ta.”
“Là Tiêu Tiêu sinh ra con, ba là ba của con!”, Duật Bảo khẳng định chắc nịch.
Duật Tôn đưa tay ôm đầu. Cố gắng kiểm tra tính chính xác lời Duật Bảo nói nhưng đầu hắn hoàn toàn trống rỗng chẳng nhớ gì cả.
“Không nhớ gì hết. Đau đầu quá!”
Bác sĩ khám xong cho Duật Tôn. Sanh Tiêu nôn nóng hỏi:
“Sao rồi bác sĩ? Vừa rồi hắn nói không nhớ?”
“Va đập mạnh khiến não tổn thương. Có thể là mất đi ký ức hoặc trí nhớ tạm thời. Cho nên cái này không được nôn nóng phải theo dõi thêm.”
Bác sĩ giải thích xong ra bên ngoài. Bảo Bảo vui vẻ ngồi bên cạnh hắn hỏi liên tục.
“Nghe mấy chú nói là ba ba cứu Tiêu Tiêu. Ba thật giỏi!”
“Nhóc con! Tránh ra một chút đau đầu quá!”
Duật Bảo khóc lớn: “Ba Ba không thương con nữa sao?”
Sanh Tiêu dỗ dành bé con: “Bảo Bảo ra bên ngoài chơi với bảo mẫu. Do hắn bị đập đầu nên tạm thời không nhớ!”
Duật Bảo lắc đầu: “Con muốn ở đây với ba. Con hứa sẽ im lặng.”
Có nói thế nào, Duật Bảo không chịu ra bên ngoài. Hết cách chỉ có thể nhìn hai cha con bọn họ ở cạnh nhau.
Quả thật Duật Bảo rất ngoan, Duật Tôn cần gì bé con đều lấy cho hắn. Cần uống nước sẽ có nước, muốn ăn hoa quả, liền có ở trong miệng.
Xem ra Duật Bảo rất thích người cha này.
Một lúc sau, bé con ngoan ngoãn ra sofa nằm ngủ. Sanh Tiêu ngồi ở sofa, lâu lâu lại liếc mắt nhìn hắn. Trong lòng cô tràn ngập ý hận.
Ông trời cho hắn gương mặt đẹp nhưng quên mất cho hắn lương tâm. Hắn bị mất trí đúng là đáng đời. Sanh Tiêu nở nụ cười vui vẻ.
Nghĩ rằng cô đang cười cợt hắn. Duật Tôn giả vờ ho nhẹ:
“Này, tôi muốn uống nước.”
Sanh Tiêu chán ghét trả lời.
“Tôi không rảnh. Anh tự mình uống đi!”
“Ồ! Vậy tôi kêu thằng bé!”
Miễn cưỡng, Sanh Tiêu đưa nước đến miệng hắn. Lúc uống xong, hắn nhìn cô bằng ánh mắt chân thành trước giờ chưa từng:
“Cô thật là vợ tôi?”
Trong đầu Sanh Tiêu chợt nhảy số. Nếu đã mất trí, trong thời gian chờ làm lại hộ chiếu, cô vẽ ra một câu chuyện để hành hắn. Phải hành hắn đến chết đi sống lại. Làm cho hắn yêu cô, sau đó một chân đá hắn ra khỏi cuộc sống!
Đúng vậy!
Cô ngồi xuống kể một cách chân thật.
“Tiếc là chúng ta sắp ly hôn. Anh đang điên cuồng níu kéo hai mẹ con tôi.”
Hắn cười khẩy:
“Không thể nào! Đó không phải là tính cách của tôi!”
Xem ra bị hắn bị mất trí chứ không phải bị ngốc.
“Anh xem, anh thương Bảo Bảo đến như vậy vì muốn giữ gia đình này nên đã tìm mọi cách hầu hạ, chiều chuộng mẹ con tôi. Xem ra đang biểu hiện tốt thì anh mất trí. Hey… Cuộc hôn nhân này đúng là không giữ được rồi. Chỉ tội cho Duật Bảo.”
Sanh Tiêu nhìn bé con, rồi quay sang hắn giả vờ khóc.
Hắn nuốt nước bọt:
“Tại sao chúng ta ly hôn?”
Sanh Tiêu đứng dậy dùng lực thật mạnh tát vào má hắn đến tê dại:
“Vì anh ngoại tình. Cùng người phụ nữ khác lên giường. Tôi chỉ hận anh đến chết.”
Duật Tôn đưa tay vỗ vỗ đầu mình hai cái:
“Tôi là người thế sao?”
Lỡ leo lên lưng cọp, Sanh Tiêu không xuống được nữa.
“Duật Tôn, trước đây anh từng nói sẽ tìm cách bù đắp. Xem ra bây giờ anh quên thật rồi… Hu Hu… Thằng bé sau này không có cha.”
Duật Tôn nhìn Duật Bảo đang ngủ ngon. Khoé mắt hắn giật giật. Hắn căm ghét nhất là trẻ con bị thiếu đi tình yêu của cha. Mà hắn lại làm cha?
Trong giây phút đó, trái tim lạnh băng đó chợt đau nhức.
“Nếu đã vậy thì tôi sẽ bù đắp. Chỉ cần cô đừng nhắc chuyện ly hôn trước mặt con.”
“Được!” Sanh Tiêu quay mặt.
Bước đầu thành công, phải làm cho hắn tin đến sái cổ để huỷ bỏ lệnh giám sát.
Tính đi tính lại, đây là cách tốt nhất.
“Là anh nói đó nha!”
“Ừ! Duật Tôn tôi không phải là người nuốt lời.”
…
Một tuần sau đó hắn được xuất viện. Khi trở về nhà, hắn có cảm giác quen thuộc nhưng không tài nào nhớ ra được. Hắn chậm rãi đi một vòng quanh, nhìn cách bố trí trong nhà, hắn càng tin chắc rằng hai người trước mặt là vợ con hắn.
Bảo Bảo không biết vì lý do gì mà Sanh Tiêu cứ giận Duật Tôn. Muốn kéo bé con đi khỏi hắn.
Trẻ con rất đơn giản không bước vào ân oán của người lớn. Bé Bảo Bảo muốn có ba, mà người thích hợp nhất chính là ba ruột.
Biết Duật Tôn mất trí, bé con nhanh tay hướng dẫn hắn.
“Ba ba, đây là phòng ba xây cho Bảo Bảo nè. Bảo Bảo rất thích. Bảo Bảo không muốn rời khỏi đây.”
Câu nói này làm hắn chững lại.
“Con của ta?”
Duật Bảo nháy mắt:
“Không những có con còn có vợ đẹp. Mới nhắc đã đến. Vợ đẹp của ba ba kìa.”
Duật Bảo chỉ về phía Sanh Tiêu. Cô mở cửa theo sau là bác sĩ.
Bị Duật Tôn chỉ tay về phía mình, Sanh Tiêu nhíu mày:
“Sao vậy?”
Duật Tôn thở dài, hắn trưng ra bộ mặt chán ghét:
“Nhóc con có lộn không? Cô ta đâu phải gu của ta.”
“Là Tiêu Tiêu sinh ra con, ba là ba của con!”, Duật Bảo khẳng định chắc nịch.
Duật Tôn đưa tay ôm đầu. Cố gắng kiểm tra tính chính xác lời Duật Bảo nói nhưng đầu hắn hoàn toàn trống rỗng chẳng nhớ gì cả.
“Không nhớ gì hết. Đau đầu quá!”
Bác sĩ khám xong cho Duật Tôn. Sanh Tiêu nôn nóng hỏi:
“Sao rồi bác sĩ? Vừa rồi hắn nói không nhớ?”
“Va đập mạnh khiến não tổn thương. Có thể là mất đi ký ức hoặc trí nhớ tạm thời. Cho nên cái này không được nôn nóng phải theo dõi thêm.”
Bác sĩ giải thích xong ra bên ngoài. Bảo Bảo vui vẻ ngồi bên cạnh hắn hỏi liên tục.
“Nghe mấy chú nói là ba ba cứu Tiêu Tiêu. Ba thật giỏi!”
“Nhóc con! Tránh ra một chút đau đầu quá!”
Duật Bảo khóc lớn: “Ba Ba không thương con nữa sao?”
Sanh Tiêu dỗ dành bé con: “Bảo Bảo ra bên ngoài chơi với bảo mẫu. Do hắn bị đập đầu nên tạm thời không nhớ!”
Duật Bảo lắc đầu: “Con muốn ở đây với ba. Con hứa sẽ im lặng.”
Có nói thế nào, Duật Bảo không chịu ra bên ngoài. Hết cách chỉ có thể nhìn hai cha con bọn họ ở cạnh nhau.
Quả thật Duật Bảo rất ngoan, Duật Tôn cần gì bé con đều lấy cho hắn. Cần uống nước sẽ có nước, muốn ăn hoa quả, liền có ở trong miệng.
Xem ra Duật Bảo rất thích người cha này.
Một lúc sau, bé con ngoan ngoãn ra sofa nằm ngủ. Sanh Tiêu ngồi ở sofa, lâu lâu lại liếc mắt nhìn hắn. Trong lòng cô tràn ngập ý hận.
Ông trời cho hắn gương mặt đẹp nhưng quên mất cho hắn lương tâm. Hắn bị mất trí đúng là đáng đời. Sanh Tiêu nở nụ cười vui vẻ.
Nghĩ rằng cô đang cười cợt hắn. Duật Tôn giả vờ ho nhẹ:
“Này, tôi muốn uống nước.”
Sanh Tiêu chán ghét trả lời.
“Tôi không rảnh. Anh tự mình uống đi!”
“Ồ! Vậy tôi kêu thằng bé!”
Miễn cưỡng, Sanh Tiêu đưa nước đến miệng hắn. Lúc uống xong, hắn nhìn cô bằng ánh mắt chân thành trước giờ chưa từng:
“Cô thật là vợ tôi?”
Trong đầu Sanh Tiêu chợt nhảy số. Nếu đã mất trí, trong thời gian chờ làm lại hộ chiếu, cô vẽ ra một câu chuyện để hành hắn. Phải hành hắn đến chết đi sống lại. Làm cho hắn yêu cô, sau đó một chân đá hắn ra khỏi cuộc sống!
Đúng vậy!
Cô ngồi xuống kể một cách chân thật.
“Tiếc là chúng ta sắp ly hôn. Anh đang điên cuồng níu kéo hai mẹ con tôi.”
Hắn cười khẩy:
“Không thể nào! Đó không phải là tính cách của tôi!”
Xem ra bị hắn bị mất trí chứ không phải bị ngốc.
“Anh xem, anh thương Bảo Bảo đến như vậy vì muốn giữ gia đình này nên đã tìm mọi cách hầu hạ, chiều chuộng mẹ con tôi. Xem ra đang biểu hiện tốt thì anh mất trí. Hey… Cuộc hôn nhân này đúng là không giữ được rồi. Chỉ tội cho Duật Bảo.”
Sanh Tiêu nhìn bé con, rồi quay sang hắn giả vờ khóc.
Hắn nuốt nước bọt:
“Tại sao chúng ta ly hôn?”
Sanh Tiêu đứng dậy dùng lực thật mạnh tát vào má hắn đến tê dại:
“Vì anh ngoại tình. Cùng người phụ nữ khác lên giường. Tôi chỉ hận anh đến chết.”
Duật Tôn đưa tay vỗ vỗ đầu mình hai cái:
“Tôi là người thế sao?”
Lỡ leo lên lưng cọp, Sanh Tiêu không xuống được nữa.
“Duật Tôn, trước đây anh từng nói sẽ tìm cách bù đắp. Xem ra bây giờ anh quên thật rồi… Hu Hu… Thằng bé sau này không có cha.”
Duật Tôn nhìn Duật Bảo đang ngủ ngon. Khoé mắt hắn giật giật. Hắn căm ghét nhất là trẻ con bị thiếu đi tình yêu của cha. Mà hắn lại làm cha?
Trong giây phút đó, trái tim lạnh băng đó chợt đau nhức.
“Nếu đã vậy thì tôi sẽ bù đắp. Chỉ cần cô đừng nhắc chuyện ly hôn trước mặt con.”
“Được!” Sanh Tiêu quay mặt.
Bước đầu thành công, phải làm cho hắn tin đến sái cổ để huỷ bỏ lệnh giám sát.
Tính đi tính lại, đây là cách tốt nhất.
“Là anh nói đó nha!”
“Ừ! Duật Tôn tôi không phải là người nuốt lời.”
…
Một tuần sau đó hắn được xuất viện. Khi trở về nhà, hắn có cảm giác quen thuộc nhưng không tài nào nhớ ra được. Hắn chậm rãi đi một vòng quanh, nhìn cách bố trí trong nhà, hắn càng tin chắc rằng hai người trước mặt là vợ con hắn.
Bảo Bảo không biết vì lý do gì mà Sanh Tiêu cứ giận Duật Tôn. Muốn kéo bé con đi khỏi hắn.
Trẻ con rất đơn giản không bước vào ân oán của người lớn. Bé Bảo Bảo muốn có ba, mà người thích hợp nhất chính là ba ruột.
Biết Duật Tôn mất trí, bé con nhanh tay hướng dẫn hắn.
“Ba ba, đây là phòng ba xây cho Bảo Bảo nè. Bảo Bảo rất thích. Bảo Bảo không muốn rời khỏi đây.”
Câu nói này làm hắn chững lại.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook