Anh Thích Lúc Em Cười
-
3: Kẹo Mừng
Nhân vật này, không phải là sĩ quan đấy chứ.
Mắt nhìn cấp hiệu đeo trên vai của anh: 2 vạch 2 sao.
Lấy điện thoại tra quân hàm, tra ra là trung tá.
Cô gãi gãi đầu, không hiểu trung tá có lợi hại không, dù sao lớn nhỏ gì cũng là sĩ quan.
Làm sĩ quan cũng ngồi tàu điện ngầm đi xa? Hơn nữa không ngồi ghế hạng nhất, mà chen chúc ngồi ghế loại hai cùng với người dân, gần gũi với mọi người quá rồi!
Haha, làm sĩ quan mà vẫn ăn uống tiểu tiện giống người dân, lại càng gần gũi hơn.
Từ lúc Giản Đan lén lút quan sát Giang Đàm, từng hành động nhỏ của cô đều bị người ta bắt được.
Giang Đàm xem phim án binh bất động, con ngươi thoáng qua ý cười nhẹ.
Giản Đàn nghiên cứu sâu sắc sự gần gũi của trung tá xong, lại bắt đầu nghịch điện thoại.
Nghịch đến lúc điện thoại sắp hết pin, đứng lên giơ tay cao kéo túi hành lý ra, tay cho vào trong lấy cục sạc.
Thân thể bị kéo lên, quần áo co lại để lộ ra eo thon nhỏ trắng nõn.
“Sao không tìm thấy nhỉ?” Cô kiễng chân, tay dùng lực đưa sâu vào trong túi hành lý tìm cục sạc, lộ ra càng nhiều phần da thịt trắng nõn trên eo.
Cả một cái toa màu xanh này, sài lang hổ báo bình thường 10 ngày nửa tháng ở doanh trại không nhìn thấy phái nữ, có ít nhất nửa toa đều dán mắt lên vòng eo của cô.
Nếu mà cùng nhau tiến công, có thể làm cô mang thai trong vòng 10 phút.
Giang Đàm cau mày, đứng dậy giúp cô lấy túi xuống, còn hơn để cô bị đám đàn ông kia ăn đậu hũ mà không hay biết.
Một màn thần kỳ xảy ra rồi.
Tay Giản Đan trong túi ngày càng dùng lực moi, cuối cùng làm rách túi đựng kẹo mừng.
Kẹo mừng triệt để rơi ra, giội vào đầu cô, còn bắn tung tóe sang người trung tá ngồi bên cạnh.
Cô đỏ mặt, kéo khóa kéo lại, cúi xuống nhặt kẹo mừng rơi vương vãi dưới ghế ngồi.
Dưới mí mắt, một đôi tay thon dài rắn chắc cũng đang giúp cô nhặt kẹo mừng.
Cô càng khó xử không dám ngẩng đầu lên, tai đỏ lên, lần này đến lần khác nói cảm ơn rồi lại xin lỗi, nói năng lộn xộn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook