Anh Thích Em, Bởi Vì Em Là Em
-
Chương 2: “Tôi đã xem số mệnh rồi, thầy bói nói, độc thân có thể được đại vận.”
Chuyển ngữ: Puny
Tính tình của Đường Thi lãnh đạm, không thích nói chuyện, một cặp mắt xinh đẹp mang theo vẻ lạnh nhạt hời hợt, không thích thể hiện cảm xúc ra ngoài. So với các cô gái cùng lứa mà nói, thì cô quá lạnh nhạt, dù cho ngồi bên cạnh cô là một người nói nhiều, cũng không thể làm tan chảy sự lạnh nhạt của cô.
Nhưng cô lại xinh đẹp, cho dù từ chối người ta từ ngoài ngàn dặm, thì vẫn có không ít con trai quỳ dưới vẻ đẹp của cô. Khai giảng chưa được bao lâu, thì đã có bạn nam đến tỏ tình với cô, cô nhìn qua, từ chối nói: “Tôi đã xem số mệnh rồi, thầy bói nói, độc thân có thể được đại vận.”
Đối với lý do từ chối lời tỏ tình này, Tống Từ cũng bội phục.
Đợi bạn nam kia đi, Tống Từ liền tới trêu chọc, “Độc thân có thể được đại vận, cậu có thể dùng lý do càng qua loa lấy lệ hơn từ chối sao?”
Đường Thi duỗi người, nói: “Chẳng lẽ cậu muốn tôi nói, thật xin lỗi, tôi thích con gái?”
“…”
Tống Từ bội phục, yên lặng giơ ngón tay với cô.
Có lúc Tống Từ cảm thấy, bản thân đã mời một bình hoa xinh đẹp đặt bên cạnh để trang trí. Nhưng Đường Thi càng không thích thể hiện cảm xúc ra ngoài, thì thú ác của Tống Từ lại càng trỗi dậy, anh muốn xem, một Đường Thi không bình tĩnh sẽ là kiểu gì.
Ngày đó trong lớp có bạn nam mua rắn giả bằng nhựa để lừa bạn nữ, Tống Từ nhìn thấy, liền mượn rắn giả về, thừa dịp Đường Thi đang làm đề, thì ném con rắn tới trước mặt cô muốn dọa cô.
Bạn nữ bên cạnh đã hét thất thanh, nhưng Đường Thi chỉ hơi ngẩn ra, sau đó có chút không vui nhíu mày lại. Cô nhìn Tống Từ, giọng lãnh đạm như cũ, “Thời cấp hai có một bạn nam, cầm một con chuột chết nhét vào trong tủ khóa của tôi muốn dọa tôi, cậu biết sau đó như thế nào không? Tôi đã nhét con chuột đó vào trong cổ áo của cậu ta, tôi không ngại làm tiếp một lần nữa.”
Đường Thi nói xong, liền đặt bút xuống, đứng lên đi ra ngoài. Tống Từ không ngờ tới cô sẽ phản ứng lớn như vậy, dưới tình thế cấp bách liền cầm tay cô không để cho cô đi, nhưng lại bị Đường Thi hất ra.
Cô nói: “Tống Từ, cậu thật ngây thơ.”
Tống Từ không biết tại sao Đường Thi có phản ứng lớn như vậy, anh chỉ muốn dọa cô một chút, thấy dáng vẻ cô bị dọa đến thét chói tai giống như những bạn nữ khác.
Nhưng rất hiển nhiên, cách làm này của anh đã chọc giận Đường Thi.
Chờ đến khi Đường Thi trở lại, Tống Từ vì để xin lỗi, đã phanh thây con rắn giả kia trước mặt cô, nhưng ngay cả một cái liếc nhìn Đường Thi cũng không liếc nhìn anh.
Liên tiếp mấy ngày, Tống Từ đều đi lấy lòng, nhưng Đường Thi đều không phản ứng anh. Mặc dù trước kia Đường Thi cũng không quan tâm anh, nhưng lúc anh nói chuyện cũng sẽ cho chút phản ứng, nhưng mà bây giờ, cô thật sự xem như không thấy anh.
Vào một buổi học trong lớp, Đường Thi không có tinh thần gì, nhìn ngoài cửa sổ đến ngẩn người, bị giáo viên đột nhiên đặt câu hỏi, cô đứng lên mặt đầy vẻ mờ mịt, Tống Từ viết lên giấy câu trả lời lén nhắc cô, nhưng cô lại vờ như không nhìn thấy, nói với giáo viên: “Xin lỗi thầy, em không biết.”
“Đã không biết mà em còn ngẩn người!” Thầy nổi giận, bảo cô đi ra bên ngoài phạt đứng.
Đường Thi vừa mới đứng ở ngoài hành lang không bao lâu, thì Tống Từ cũng đi ra.
Cô nhìn anh, không lên tiếng, ngược lại Tống Từ lại tung tăng tiến tới.
“Thật là vừa khéo mà, tôi cũng bị phạt đứng rồi.”
Đường Thi vẫn không để ý anh, bầu không khí có chút lúng túng.
Khi đó là vào mùa thu, từ hành lang nơi bọn họ đứng nhìn ra ngoài, là một mảng lớn cây phong bị mùa thu nhuộm đỏ, gió mùa thu che giấu đi mấy phần hơi ấm còn sót lại cuối hè. Sau lưng bọn họ truyền tới tiếng đọc sách, nghe nhiều, cũng có chút phiền não.
“Xin lỗi.”
Tống Từ đột nhiên mở miệng nói với Đường Thi.
Đường Thi quay đầu nhìn về phía anh, thiếu niên mặc áo sơ mi cổ xanh đứng dưới ánh mặt trời, đột nhiên, Đường Thi dường như biết được tại sao những bạn nữ trong lớp lại thích Tống Từ.
Một cậu thiếu niên đẹp trai như vậy, ngoan ngoãn nói xin lỗi với cô, cô còn ra vẻ ta đây, thì ngược lại lộ ra cô không hiểu nhân tình.
Đường Thi đột nhiên khẽ cười, “Cậu biết tại sao tôi tức giận không?”
“Không biết.”
“Không biết mà cậu còn nói xin lỗi, ngộ nhỡ tôi cố ý đùa giỡn cậu thì sao?”
Tống Từ cười, anh nói: “Cậu đã có tâm tình đùa giỡn tôi, thì tôi sao không phối hợp chứ?”
Dứt lời, bọn họ bèn nhìn nhau cười, vô tình gió lùa, cuốn theo mùi hương của loài hoa không biết tên, cũng thổi đi khói mù trong lòng bọn họ.
Tính tình của Đường Thi lãnh đạm, không thích nói chuyện, một cặp mắt xinh đẹp mang theo vẻ lạnh nhạt hời hợt, không thích thể hiện cảm xúc ra ngoài. So với các cô gái cùng lứa mà nói, thì cô quá lạnh nhạt, dù cho ngồi bên cạnh cô là một người nói nhiều, cũng không thể làm tan chảy sự lạnh nhạt của cô.
Nhưng cô lại xinh đẹp, cho dù từ chối người ta từ ngoài ngàn dặm, thì vẫn có không ít con trai quỳ dưới vẻ đẹp của cô. Khai giảng chưa được bao lâu, thì đã có bạn nam đến tỏ tình với cô, cô nhìn qua, từ chối nói: “Tôi đã xem số mệnh rồi, thầy bói nói, độc thân có thể được đại vận.”
Đối với lý do từ chối lời tỏ tình này, Tống Từ cũng bội phục.
Đợi bạn nam kia đi, Tống Từ liền tới trêu chọc, “Độc thân có thể được đại vận, cậu có thể dùng lý do càng qua loa lấy lệ hơn từ chối sao?”
Đường Thi duỗi người, nói: “Chẳng lẽ cậu muốn tôi nói, thật xin lỗi, tôi thích con gái?”
“…”
Tống Từ bội phục, yên lặng giơ ngón tay với cô.
Có lúc Tống Từ cảm thấy, bản thân đã mời một bình hoa xinh đẹp đặt bên cạnh để trang trí. Nhưng Đường Thi càng không thích thể hiện cảm xúc ra ngoài, thì thú ác của Tống Từ lại càng trỗi dậy, anh muốn xem, một Đường Thi không bình tĩnh sẽ là kiểu gì.
Ngày đó trong lớp có bạn nam mua rắn giả bằng nhựa để lừa bạn nữ, Tống Từ nhìn thấy, liền mượn rắn giả về, thừa dịp Đường Thi đang làm đề, thì ném con rắn tới trước mặt cô muốn dọa cô.
Bạn nữ bên cạnh đã hét thất thanh, nhưng Đường Thi chỉ hơi ngẩn ra, sau đó có chút không vui nhíu mày lại. Cô nhìn Tống Từ, giọng lãnh đạm như cũ, “Thời cấp hai có một bạn nam, cầm một con chuột chết nhét vào trong tủ khóa của tôi muốn dọa tôi, cậu biết sau đó như thế nào không? Tôi đã nhét con chuột đó vào trong cổ áo của cậu ta, tôi không ngại làm tiếp một lần nữa.”
Đường Thi nói xong, liền đặt bút xuống, đứng lên đi ra ngoài. Tống Từ không ngờ tới cô sẽ phản ứng lớn như vậy, dưới tình thế cấp bách liền cầm tay cô không để cho cô đi, nhưng lại bị Đường Thi hất ra.
Cô nói: “Tống Từ, cậu thật ngây thơ.”
Tống Từ không biết tại sao Đường Thi có phản ứng lớn như vậy, anh chỉ muốn dọa cô một chút, thấy dáng vẻ cô bị dọa đến thét chói tai giống như những bạn nữ khác.
Nhưng rất hiển nhiên, cách làm này của anh đã chọc giận Đường Thi.
Chờ đến khi Đường Thi trở lại, Tống Từ vì để xin lỗi, đã phanh thây con rắn giả kia trước mặt cô, nhưng ngay cả một cái liếc nhìn Đường Thi cũng không liếc nhìn anh.
Liên tiếp mấy ngày, Tống Từ đều đi lấy lòng, nhưng Đường Thi đều không phản ứng anh. Mặc dù trước kia Đường Thi cũng không quan tâm anh, nhưng lúc anh nói chuyện cũng sẽ cho chút phản ứng, nhưng mà bây giờ, cô thật sự xem như không thấy anh.
Vào một buổi học trong lớp, Đường Thi không có tinh thần gì, nhìn ngoài cửa sổ đến ngẩn người, bị giáo viên đột nhiên đặt câu hỏi, cô đứng lên mặt đầy vẻ mờ mịt, Tống Từ viết lên giấy câu trả lời lén nhắc cô, nhưng cô lại vờ như không nhìn thấy, nói với giáo viên: “Xin lỗi thầy, em không biết.”
“Đã không biết mà em còn ngẩn người!” Thầy nổi giận, bảo cô đi ra bên ngoài phạt đứng.
Đường Thi vừa mới đứng ở ngoài hành lang không bao lâu, thì Tống Từ cũng đi ra.
Cô nhìn anh, không lên tiếng, ngược lại Tống Từ lại tung tăng tiến tới.
“Thật là vừa khéo mà, tôi cũng bị phạt đứng rồi.”
Đường Thi vẫn không để ý anh, bầu không khí có chút lúng túng.
Khi đó là vào mùa thu, từ hành lang nơi bọn họ đứng nhìn ra ngoài, là một mảng lớn cây phong bị mùa thu nhuộm đỏ, gió mùa thu che giấu đi mấy phần hơi ấm còn sót lại cuối hè. Sau lưng bọn họ truyền tới tiếng đọc sách, nghe nhiều, cũng có chút phiền não.
“Xin lỗi.”
Tống Từ đột nhiên mở miệng nói với Đường Thi.
Đường Thi quay đầu nhìn về phía anh, thiếu niên mặc áo sơ mi cổ xanh đứng dưới ánh mặt trời, đột nhiên, Đường Thi dường như biết được tại sao những bạn nữ trong lớp lại thích Tống Từ.
Một cậu thiếu niên đẹp trai như vậy, ngoan ngoãn nói xin lỗi với cô, cô còn ra vẻ ta đây, thì ngược lại lộ ra cô không hiểu nhân tình.
Đường Thi đột nhiên khẽ cười, “Cậu biết tại sao tôi tức giận không?”
“Không biết.”
“Không biết mà cậu còn nói xin lỗi, ngộ nhỡ tôi cố ý đùa giỡn cậu thì sao?”
Tống Từ cười, anh nói: “Cậu đã có tâm tình đùa giỡn tôi, thì tôi sao không phối hợp chứ?”
Dứt lời, bọn họ bèn nhìn nhau cười, vô tình gió lùa, cuốn theo mùi hương của loài hoa không biết tên, cũng thổi đi khói mù trong lòng bọn họ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook