Ảnh Thành Đôi
-
9: Ta Vốn Vô Tình 9
"Phi tiêu Hoa Lạc của Hoa Phạm tuy câu vào sâu trong xương tủy, nhưng không có độc." Ảnh Cửu Cửu an ủi nắm chặt tay Ảnh Thập Tam, nhẹ giọng nói, "Bảo đi hội hợp ở núi Kỳ Vân, Tam ca biết nơi đó không?"
"Đi thẳng, đến cánh rừng phong ở phía tây là được."
Mùi máu nhàn nhạt xông vào khoang mũi, Ảnh Thập Tam cúi đầu nhìn, phát hiện trên người Ảnh Cửu Cửu cũng có mấy chỗ bị trầy da, cũng may không nghiêm trọng lắm, đã muốn kết vảy.
"Thế nào, ảnh vệ không dễ làm đâu." Ảnh Thập Tam khẽ thở dài, hạ thấp ngữ khí.
Khiến mục tiêu bảo vệ mà Vương gia phân phó bị thương, đây là nhiệm vụ thất bại nhất từ trước đến giờ của Ảnh Thập Tam, Ảnh Thập Tam thất vọng vuốt ve chiếc quạt, nhìn chằm chằm chỗ trầy trên cánh tay Ảnh Cửu Cửu mà ngẩn người, không biết có chọc Vương gia giận không nữa.
Ảnh Cửu Cửu ngẫu nhiên quay đầu lại, thấy Tam ca vẻ mặt lo lắng nhìn chằm chằm vết thương trên người hắn, trong lòng nhất thời thấy ấm áp.
Xóc nảy một canh giờ, hai người đi theo ám hiệu Ảnh Thất lưu lại đi vào núi Kỳ Vân.
Núi Kỳ Vân lắm hang nhiều động, đường núi đan xen mặc dù phức tạp nhưng bằng phẳng, cũng là đường tắt thông đến kinh thành, đại khái vì an toàn, Vương gia vẫn chưa muốn trú ở khách điếm trấn Kỳ Vân mà lại tìm một hang động chấp nhận được để nghỉ ngơi hồi phục một đêm.
Trong rừng rậm loang lổ tràn ngập hơi thở long diên hương, Ảnh Thập Tam ngửi một chút, dùng thời gian một chén trà nhỏ để đi vào một hang động.
Mười ba quỷ vệ ở chung nhiều năm, giữa họ có sự ăn ý vô hình, không cần nói rõ đã hiểu ý đồ của đối phương, lúc này mọi người đều đã tụ tập ở chỗ này.
Ảnh Tứ không chớp mắt canh giữ cửa động, Ảnh Ngũ ngồi ở bên cạnh, kéo ống quần bên trái ra bôi thuốc lên, lộ ra một đoạn chân chằn chịt vết thương.
"Uầy Tiểu Thập Tam trở về muộn như vậy, các huynh đệ đã nghỉ ngơi hết nửa ngày." Ảnh Ngũ chọc cẳng chân Ảnh Thập Tam.
Ảnh Thập Tam cúi đầu cười: "Bị thương không nhẹ nha, ta thủ cho huynh, đi nghỉ đi."
"Ta và ca ta thủ một canh giờ rồi các ngươi hãy đến đổi, khát ghê ta, đột nhiên bắt người ta hộ tống, cũng không nói trước một tiếng, đến bây giờ ta còn chưa uống miếng nước nào." Ảnh Ngũ lải nhải liên tục nhìn Ảnh Thập Tam và Ảnh Cửu Cửu đi sâu vào trong hang, bên miệng bỗng nhiên được dán một phiến lá, lạnh như băng.
Ảnh Ngũ đưa lưỡi liếm hai phiến lá thuốc thủy tiên linh Ảnh Tứ dán lên, kẽo kẹt kẽo kẹt, tiên linh giúp nhuận cổ họng, không còn khát lắm.
"Thứ gì vậy...!A thủy diệp nhân, tìm đâu ra vậy, còn nữa không, đệ còn khát lắm, cá hầm ớt sáng nay nhà ăn làm cay muốn chết."
"Ăn ít một chút, nếu không lát nữa lại la hét muốn đi ngoài." Ảnh Tứ thản nhiên dặn, ánh mắt nhìn bầu trời tối như mực bên ngoài, ném vào miệng một lá thuốc rồi nhai.
Ảnh Ngũ kéo cái chân bị thương dựa vào người Ảnh Tứ, hai tay lạnh lẽo nhét vào trong thắt lưng y ủ ấm, một bên thì thầm: "Ca, huynh xem chân đệ nè, bầm hết rồi, nếu lúc ấy huynh kéo đệ một cái thì không bị vậy rồi."
"Học nghệ không tinh, còn trách ai." Ảnh Tứ nhăn mặt nhíu mày, tùy ý để hắn vói tay vào trong người mình, ngẫm lại lại bổ sung một câu, "Lần sau ở gần ta một chút."
Ảnh Ngũ như chiếm được tiện nghi phe phẩy cái đuôi một bên nhích lại gần Ảnh Tứ, một bên nghiêm mặt hỏi: "Đủ gần không? Đủ gần không?"
Ảnh Tứ một tay nắm má Ảnh Ngũ, bóp thành cái má bánh bao, mặt không biểu cảm cảnh cáo: "Nói một chữ nữa ta dán miệng đệ lại."
......
Ảnh Ngũ ngẩn người, dựng thẳng lên một ngón tay hỏi: "Đệ có thể nói thêm một câu nữa được không?"
"Không được."
"Trời ạ đệ chỉ nói một câu cuối cùng thôi mà!"
"Đệ nói hai câu rồi."
Sâu trong hang động mọi người ngồi thành nhóm dựa vào vách đá nhắm mắt nghỉ ngơi.
Ảnh Bát lẳng lặng ngồi ở một góc chà lau chủy thủ sắt bén trong tay, trên lưng chủy thủ có khắc một nhành hoa mai, vừa nhìn liền biết không phải vật bình thường.
Hắn đang lau đao, thấy Ảnh Thập Tam ngồi xuống đối diện, tháo cúc náo, cởi bỏ xiêm y nửa người trên, lộ ra vai trái cắm ba phi tiêu Hoa Lạc.
Phi tiêu Hoa Lạc có chứa cơ quát, một khi tiếp xúc với máu thịt liền nổ tung một đóa hoa, gắt gao ôm lấy xương cốt, muốn gỡ cũng gỡ không được.
Leng keng một tiếng, một cây chủy thủ khắc hoa mai rơi xuống trước mặt Ảnh Thập Tam, Ảnh Thập Tam ngẩng đầu nhìn Ảnh Bát, Ảnh Bát ngồi dựa vào một góc, nhắm mắt nghỉ ngơi, thuận miệng nói: "Lau sạch trả ta."
Ảnh Thập Tam cười híp mắt, nhặt chủy thủ cọ cọ vào tay áo: "Tạ ơn Bát gia thưởng đao."
Ảnh Bát không phản ứng.
Ảnh Cửu Cửu bước tới trước mặt Tề vương thỉnh tội, quỳ một gối xuống, cúi đầu nhẹ nhàng nói: "Thuộc hạ nhất thời xúc động, tự tiện rời khỏi vị trí, mong Vương gia trách phạt."
Tuy là đang thỉnh tội, giọng điệu cũng rất thành khẩn, nhưng cặp mắt phượng kia lại lộ ra vẻ đắc ý, ánh mắt không có nửa phần ăn năn.
Tề vương cũng không rảnh rỗi phân cao thấp với một đứa trẻ, chỉ phất tay: "Đi đi, bổn vương phiền lòng quá."
Ảnh Cửu Cửu nhướn mày, hắn giương mắt nhìn, Tề vương quả thật không rảnh tay.
Cổ tay trái Ảnh Thất chảy máu, y khoanh chân ngồi đối diện Tề vương, hai mắt Tề vương tối sầm, mày hơi nhíu lại, cúi đầu băng bó cổ tay bị thương nặng của Ảnh Thất.
Thì ra dù có là ảnh vệ bên người, cũng sẽ phân ra thân sơ trong ngoài.
Ảnh Cửu Cửu nghĩ thầm trong lòng, theo bản năng nhìn về phía Tam ca bên kia, vừa hay Ảnh Thập Tam cũng đang nhìn về phía bên này.
Ảnh Thập Tam thoáng nhìn Vương gia đang đắp thuốc lên cổ tay Ảnh Thất, ánh mắt hơi ngưng trọng chốc lát, y lại cúi đầu, yên lặng ngậm chủy thủ, chậm rãi cởi phần y phục dính vào vết thương ra.
Vai trái đã sưng một mảng lớn, phần thịt gần phi tiêu đã mưng mủ.
Ảnh Cửu Cửu nhìn Tam ca dựa vào một góc tường tự mình chữa thương, y máu lạnh, có thể giết người trong chớp mắt, nhưng mà ánh mắt vừa rồi lóe lên rõ ràng là hâm mộ.
Ảnh Thập Tam cầm lấy chủy thủ, lưỡi đao vừa mới chạm đến da thịt, tay phải liền bị một bàn tay nhỏ bé cầm lấy, y ngẩng đầu, đối diện với một đôi mắt trong trẻo, khóe mắt hơi cong.
"Tam ca để ta làm cho." Ảnh Cửu Cửu quỳ gối trước người Tam ca, cả đôi tay đều dính máu của y, nhỏ giọng nói, "Huynh thả lỏng cánh tay một chút."
Ảnh Thập Tam phút chốc nở nụ cười: "Đệ làm được không, đừng khiến ta tàn phế đấy."
"Mẹ ta là dược sư, đã dạy ta làm, thật đó." Ảnh Cửu Cửu rút chủy thủ khỏi tay Tam ca, trấn an nói bên tai Ảnh Thập Tam, "Tay ta rất nhanh, sẽ thoải mái hơn huynh tự làm nhiều."
"Vậy đệ làm đi." Ảnh Thập Tam cong khóe miệng, rất có tâm tình bất chấp tất cả coi ngựa chết thành ngựa sống mà chữa.
Ảnh Cửu Cửu nghiêm túc nhìn chỗ thịt bị cơ quát phi tiêu Hoa Lạc bám vào, lưỡi đao cẩn thận chạm vào móc câu của cơ quát, bẻ một cái, sau một tiếng vang nhỏ, cơ quát bị bẻ gãy, trong chớp mắt phi tiêu bay ra khỏi xương thịt, Ảnh Thập Tam không có động tác gì, chỉ là sắc mặt có chút tái nhợt.
Đã quen nhịn đau, cũng không phải là sẽ không đau đớn.
Ảnh Thập Tam hít một hơi khí lạnh, bình tĩnh một chút, khóe miệng hơi cong lên, rũ mắt nhìn gương mặt cậu bé gần trong gang tấc này.
Lông mi buông xuống, một đôi mắt phượng nghiêm túc nhìn vết thương trên vai trái của y.
Hắn lớn lên còn rất tuấn mỹ, là cái loại tuấn mỹ của đứa trẻ, góc cạnh rõ ràng.
Ba phi tiêu Hoa Lạc bị bẻ mất cơ quát bị ném trên mặt đất, Ảnh Cửu Cửu xé y phục mình lấy một đoạn vải, lưu loát băng bó lên vai Tam ca, hắn đứng thẳng dậy, nâng mặt Ảnh Thập Tam xoa xoa, nhẹ giọng hỏi: "Có đau không?"
Ảnh Thập Tam nhẹ nhàng giật giật cánh tay, cong đôi mắt cười nói: "Nhìn không ra nha, rất có tài năng."
Ảnh Cửu Cửu nhìn ý cười trước sau như một của Ảnh Thập Tam thì có chút thất vọng, còn tưởng rằng Tam ca có thể lộ ra biểu cảm đặc biệt gì khác.
Ít nhất là dụng tâm cười một chút.
Hắn lại không biết dưới lớp ngụy trang tươi cười này của Ảnh Thập Tam, một trái tim lạnh lẽo chết lặng lại bị câu nói thân thiết ấy làm đau đớn một chút.
Một canh giờ sau, Ảnh Bát và Ảnh Lục đứng dậy đến cửa động thay ca, Ảnh Tứ kéo Ảnh Ngũ bị thương trên đùi trở về, ngồi dưới đất nghỉ tạm.
Ảnh Cửu Cửu ghé vào bên chân Tam ca, một tay chống đầu, trong đầu toàn là dư vị mỹ sắc vừa mới được nhìn thấy.
Dáng người Tam ca thật đẹp.
Bỗng nhiên nhớ tới chữ "Ảnh" trên vai Tam ca lúc trước, Ảnh Cửu Cửu tò mò bật thốt lên hỏi: "Tam ca, huynh bước ra từ Ảnh cung có đúng không?"
Ý cười trên mặt Ảnh Thập Tam trở nên cứng đờ.
Hang đá vốn dĩ đã yên tĩnh, những lời này của Ảnh Cửu Cửu có vẻ phá lệ đột ngột, chung quanh thoáng chốc yên tĩnh đến ngay cả tiếng kim rơi xuống đất cũng nghe thấy.
Ánh mắt của những ảnh vệ xung quang như cố ý như vô tình dừng trên người Ảnh Cửu Cửu.
Ảnh Cửu Cửu ngẩn ra, ta nói sai gì sao...
Hồi lâu, Ảnh Ngũ dùng ngón tay dính đất phủi phủi vài cái, cười khan vài tiếng: "Khụ, Cửu Cửu, đệ...!Vấn đề này của đệ vô cùng vĩ đại nha."
Ảnh Thập Tam vỗ bả vai Ảnh Cửu Cửu: "Đó không phải nơi tốt lành gì.
Đệ quên nó đi Cửu Cửu."
Ảnh Cửu Cửu tự biết nói lỡ lời, cũng không lên tiếng nữa.
Nhưng sự tò mò về Ảnh cung cũng vì sự kiêng dè của những ảnh vệ này mà càng tăng lên.
Đó nhất định là một nơi vô cùng đáng sợ.
Nghỉ ngơi một đêm, mọi người khôi phục một chút thể lực, lộ trình đến kinh thành còn hai ngày, đường núi Kỳ Vân phức tạp hay thay đổi, hẳn là sẽ không có thích khách đến mai phục đoạn đường này của bọn họ, đợi ra khỏi núi Kỳ Vân, vào đến địa giới của kinh thành, thích khách cũng sẽ thu liễm lại.
Khổng Tước sơn trang nhận thẻ tím ngàn vàng giết Tề vương, không biết thẻ này là vị quý nhân nào hạ xuống.
Có gan khiêu khích Tề vương phủ, trừ Nhị hoàng tử Lý Thành Dực, hình như cũng không còn ai khác.
Vì để an toàn, mười lăm người chia nhau đi đường phân tán tầm mắt thích khách, hội hợp ở sơn khẩu, Ảnh Thập Tam một mình mang Ảnh Cửu Cửu đi theo đường núi phía bắc.
"Tam ca, huynh không đói bụng sao, chúng ta hai ngày nay chưa ăn gì." Ảnh Cửu Cửu liếm đôi môi khô nứt, Ảnh Thập Tam vẫn như cũ thần thái sáng sủa cưỡi ngựa, "Hai ngày không ăn gì rất bình thường, có đôi khi còn có thể hai ngày không uống nước."
"Tam ca, huynh mệt không, đến lượt ta chở huynh một lát." Ảnh Cửu Cửu ngồi phía sau ôm eo Ảnh Thập Tam, có đôi khi còn không thành thật nhéo nhéo.
Ảnh Thập Tam đưa một tay bắt lấy đôi tay tùy ý làm bậy bên eo mình: "Đệ đừng quấy rối ta đã rất cảm ơn rồi."
"Tam ca, eo huynh thật nhỏ nha, ta chỉ ôm một vòng...!Đã ôm hết rồi." Ảnh Cửu Cửu dán vào sau lưng Tam ca không biết mệt quấy rối y..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook