Ảnh Thành Đôi
17: Duyên Sâu Bất Đắc Dĩ 7


Ảnh Cửu Cửu xoa giữa mày, bàn tay đặt lên đầu gối Tam Ca, chậm rãi nói, "Không có việc gì, chút nữa sẽ ổn thôi, huynh đừng lo lắng."
"Vậy thì tốt rồi." Ảnh Thập Tam hơi nhíu mày, một tay nhẹ vỗ về lưng Cửu Cửu, miễn cưỡng cười nói, "Ta đi rót chén trà cho đệ."
Ảnh Thập Tam tạm thời rời đi, Ảnh Cửu Cửu cúi đầu ngồi nghỉ ngơi chốc lát.
Bỗng nhiên thành ghế bị giẫm lên, một bát rượu đưa tới trước mặt Ảnh Cửu Cửu, rượu vẩn đục phản chiếu gương mặt tái nhợt của hắn, khóe miệng cùng lông mày đều bị bầm tím.
Theo cánh tay đang cầm bát nhìn lên, Thẩm Tập một tay khoác trên vai xiêm y, khom người, khóe miệng mang một tia tươi cười trêu chọc, bưng bát rượu hất cầm với Ảnh Cửu Cửu:
"Uống chứ?"
Thẩm Tập một chân giẫm lên thành ghế của Ảnh Cửu Cửu, một tay nắm con rắn nhỏ đang ngọ nguậy, thấp giọng cười nói, "Đã lâu không gặp, suýt nữa không nhận ra.

Niên Cửu Lung, nhiều năm như vậy không có tin tức, ngươi thế mà lại trốn ở đây."
Ảnh Cửu Cửu lạnh lùng giương mắt, đối diện Thẩm Tập với vẻ mặt đắc ý giễu cợt, đoạt lấy bát rượu, ngửa đầu uống cạn, rồi rít lên một hơi rượu.

Rượu cay nồng tanh đến tận cổ, mùi vị khiến người ta buồn nôn.
"Trốn?" Ảnh Cửu Cửu nhịn xuống dạ dày cảm giác buồn nôn, ngửa đầu tựa lưng vào ghế, cười lạnh nói: "Chín vị cao thủ của Khổng Tước Sơn Trang đều rèn luyện ở bên ngoài, sao đến ta liền thành trốn rồi?"
Thẩm Tập nghịch con rắn nhỏ giữa các ngón tay thản nhiên nói: "Ngươi trốn ở bên ngoài thật thông minh, tám vị ca ca kia của ngươi chính là ngươi chết ta sống, nhị ca Niên Tồn Hi có lời nhắn nhủ tới ngươi, nếu thức thời, chi bằng đừng trở về, hắn còn có thể cứu một người không bị bóp chết."
Ảnh Cửu Cửu cười lạnh đáp lễ: "Yên tâm, sớm hay muộn ta cũng từng bước diệt trừ bọn họ.

Khổng Tước Sơn Trang là của ta."
"Chỉ bằng ngươi?" Thẩm Tập khinh miệt cười nói, "Giết người còn run thành như vậy, nói ra ai mà tin được, Cửu công tử thế mà là người tốt."
"Không có gì nói thì cút đi, ta và ngươi không thể nói chuyện." Ảnh Cửu Cửu không thèm cãi cọ với y.
"Được được được, ta cút đây." Thẩm Tập chân đạp lên ghế muốn đi, bỗng nhiên lại quay trở lại, lấy đi bát rượu trong tay Ảnh Cửu Cửu, nhướng mày nói: "A đúng rồi Cửu công tử, bát rượu ngài mới vừa uống kia chính là rượu trộn lẫn máu người, là của Xích Mặc còn tươi, ngon chứ?"
Ảnh Cửu Cửu bỗng nhiên trừng lớn đôi mắt phượng, một luồng ghê tởm mãnh liệt nảy lên cổ họng, dạ dày run rẩy, không thể không cúi người đỡ lưng ghế nôn khan.

"Ha ha ha ha ha." Thẩm Tập cười, khoác áo lên rồi xoay người, trước mặt đụng phải Ảnh Thập Tam.
Ảnh Thập Tam nắm chặt quạt xếp nhỏ, khẽ nhíu mày, ngẩng đầu nhìn vào ánh mắt Thẩm Tập.
"Người này rốt cuộc là ai?" Thẩm Tập nheo lại đôi mắt, duỗi tay nâng chiếc cằm đoan trang của Ảnh Thập Tam lên, "Hắn gọi ngươi là Tam ca?"
Như thế nào mà chẳng thể nhớ ra Niên Cửu Lung lại có một Tam ca tuấn tú như vậy.
Thẩm Tập đưa ngón tay ấn lên má Ảnh Thập Tam thành một lúm đồng tiền, cười nhạo vô sỉ: "Dịu dàng thế này, chẳng phải là thiếu gia của Thủy Yên các sao?"
Ảnh Thập Tam không bị chọc giận, ánh mắt ôn hòa bình tĩnh, lấy cây quạt nhỏ đẩy tay Thẩm Tập ngả ngớn trêu đùa ra, chậm rãi giơ tay chạm lên bát rượu Thẩm Tập cầm bên kia, nhẹ giọng hỏi, "Thẩm công tử đã cho Cửu Cửu nhà ta uống gì vậy?"
Trong thoáng chốc đầu ngón tay ấm áp kia chạm vào bát rượu, ánh mắt Thẩm Tập khẽ biến đổi, trong đó có một tia kinh ngạc hiện lên.
Nín thở một hơi, tay đang cầm của Thẩm Tập chợt rung, bát rượu kia không có lực chống đỡ liền rơi xuống đất, theo tiếng nứt vỡ thành bột mịn, rơi ở bên chân hai người.
Trong nháy mắt hai người lấy bát rượu làm ranh giới, nội lực phản kích, thế nhưng Thẩm Tập không chút nào ngăn được luồng nội khí bá đạo của người đối diện, chỉ trong gang tấc đã bị đánh bại theo nhịp thở.
Ảnh Thập Tam cây quạt nhỏ che mặt ôn hòa cười nói, "Ta thấy tâm tình của Cửu Cửu có chút kém, hôm nay không thể ở lại thêm, Thẩm công tử thứ bọn ta cáo từ trước."
Ảnh Thập Tam đi vòng qua vẻ mặt kinh ngạc của Thẩm công tử, dùng tay đỡ Cửu Cửu dậy, cúi người lấy ngón tay lau đi mồ hôi lạnh trên trán hắn, rót cho hắn một chén trà rồi an ủi nói: "Không còn sớm nữa, ta có chút đói rồi, chúng ta trở về nha."
"Ta......!Ta còn có thể......" Ảnh Cửu Cửu bắt lấy góc áo Tam ca liều mạng giải thích, muốn Tam ca tin rằng mình không yếu ớt như vậy.
"Được rồi mà, Ngọc Lâu Xuân nhất thời cũng không thể đóng cửa đâu, trở về nghỉ ngơi một chút đi." Ảnh Thập Tam nửa đỡ nửa kéo người hắn ra hướng cửa.
Hóa ra người lợi hại thật sự lại chính là người xem ở dưới đài.

Thẩm Tập ngơ ngẩn mà nhìn hai người một trước một sau ra khỏi Đổ Võ đài, y bỗng nhiên lấy lại tinh thần, vội vàng đuổi theo hai người kia, bắt lấy cánh tay Ảnh Thập Tam, túm Ảnh Thập Tam đến trước mặt rồi lạnh giọng hỏi, "Ngươi là cao thủ Thanh Cương Ngọc? Nói cho ta biết Khổng Lan Kiêu đang ở đâu?"
"Ai là Khổng Lan Kiêu?" Ảnh Thập Tam kỳ quái mà hỏi lại, xong lấy cây quạt nhỏ gõ gõ vào tay Thẩm Tập đang nắm chặt cánh tay y, Thẩm công tử không biết kích động cái gì, tay hắn dùng lực rất mạnh, nắm chặt đến mức Ảnh Thập Tam thấy không thoải mái, có lẽ là theo thói quen của ảnh vệ, y không cho phép người khác tùy ý đụng vào mình, một khi có người đụng tới thân thể y, Ảnh Thập Tam liền căng thẳng dẫn tới cảnh giác cao độ, bất ngờ như vậy rất mệt mỏi.
"Ngươi buông ra!" Ảnh Cửu Cửu không thể nhịn được nữa, bắt lấy cổ tay Thẩm Tập thật mạnh, thiếu chút nữa mất khống chế đè lên ngực Thẩm Tập hung hăng dồn y lên vách tường, Thẩm Tập càng không thể để mình chịu thiệt, đoản đao bên hông đã ra khỏi vỏ, lưỡi dao nằm ngang với yết hầu đối phương, còn găng tay gai của Ảnh Cửu Cửu ở ngay gần tim của Thẩm Tập.
Thẩm Tập thấy hắn vô cùng tức giận, ngược lại khóe miệng cười châm chọc, buông lỏng tay nói: "Nhìn không ra, ngươi là người sẽ bảo vệ mồi ngon.

Thật muốn đánh nhau với ngươi, hẹn gặp lại ở Đấu đài."
Ảnh Cửu Cửu nghiến răng thu chiêu, đốt ngón tay nắm chặt đến mức kêu răng rắc, sau một lúc lâu mới tức giận nói: "Được, gặp ở Đấu Đài, ta tha ngươi."

Thẩm Tập nhìn thoáng qua Ảnh Thập Tam, siết chặt con rắn vàng kim nhỏ giữa hai ngón tay, vẻ mặt khinh miệt mà trở về Đổ Võ đài.
Ảnh Cửu Cửu trầm mặc tối tăm mà đứng lại trong chốc lát, Ảnh Thập Tam đi qua đi vỗ vỗ hắn bả vai, nhẹ giọng khuyên nhủ, "Về thôi, đừng để bị chọc giận."
Ảnh Cửu Cửu quay người lại, xoa xoa tay nơi mà Tam Ca vừa mới bị Thẩm Tập nắm quá chặt kia, nhíu mày vội vàng hỏi: "Hắn làm huynh đau đúng không?"
"Tam ca đệ mà lại để tiểu tử mang thẻ Lan U đài làm cho bị thương sao?" Ảnh Thập Tam che mặt cười rộ lên, "Cửu Cửu, đệ hình như không đúng lắm."
"Tam ca." Ảnh Cửu Cửu bỗng nhiên dang hai cánh tay đem Ảnh Thập Tam gắt gao ôm vào trong lòng, rũ đầu xuống vai Ảnh Thập Tam, sau một lúc lâu mới nhỏ giọng nói, "Thực xin lỗi Tam ca.

Gây cho huynh thêm phiền toái."
"Làm sao mà..." Ảnh Thập Tam nhíu mày, kẹp lấy quạt giữa ngón tay rồi dùng lòng bàn tay xoa xoa lưng Cửu Cửu, dịu dàng nói: "Đừng nghĩ nhiều.

Đệ làm ta thắng không ít bạc đâu, đệ muốn ăn gì? Tùy ý chọn đi."
Ảnh Cửu Cửu ôm Tam ca không buông tay, sau một lúc lâu nghẹn ngào nói: "Miến canh tiết vịt."
"Ăn đồ mắc tiền sao..." Ảnh Thập Tam bất đắc dĩ nói, "Không phải đệ nói gần đây dịch bệnh nhiều mà?"
"Vậy thì mì thái đi." Ảnh Cửu Cửu dụi dụi trán trên vai Tam ca.
"Lỡ đâu dao đó từng cắt qua tiết vịt thì sao..." Ảnh Thập Tam nghiêm túc nói.
"Hừ......! Ta chính là muốn về nhà, không được sao." Ảnh Cửu Cửu ngẩng đầu, nhịn không được nói.

Ảnh Thập Tam nheo mắt cười, lấy cây quạt nhỏ gõ trán Cửu Cửu.
"Đi thôi."
Trên đường về Vương Phủ thì trời mưa, Tuân Châu ẩm ướt, mưa kéo dài đã mấy ngày.
Ảnh Cửu Cửu ghét nhất mấy ngày mưa.


Bởi vì Tam ca mà dầm mưa thì toàn thân đều đau nhức, y là ảnh vệ đã qua mười một năm, dãi nắng dầm mưa nhiều, khớp xương có đầy thương tích, ngày thường chạm nhiều vào nước lạnh ngón tay cũng sẽ đau, chỉ là Tam ca chưa từng nói là y khó chịu, đều là Ảnh Cửu Cửu lặng lẽ phát hiện ra.
Ảnh Thập Tam âm thầm xoa xoa cổ tay đau nhức, giọt mưa nhỏ rơi xuống vai có chút lạnh lẽo.
Ảnh Cửu Cửu cởi áo choàng ra, khoác lên người Tam ca, quấn chặt lấy y, ôm Tam ca đi dọc theo mái hiên đường.
"Cửu Cửu." Ảnh Thập Tam sờ nhẹ lên quần áo còn mang theo nhiệt thân của Cửu Cửu, nhẹ giọng hỏi, "Nếu ta ở với đệ lâu như thế rồi, vậy trong tương lai ta không thể làm gì cả đúng không?"
Ảnh Cửu Cửu sờ sờ chóp mũi, suy nghĩ nói: "Vậy Tam ca phải làm sao bây giờ?"
Ảnh Thập Tam nghẹn ngào.

Giống như cái gì cũng sẽ không làm được.
Ngày thường ăn khuya là do Cửu Cửu làm, xiêm y giày vớ bẩn ném vào phòng cũng là hắn giặt, khi bị thương cũng là Cửu Cửu rửa vết thương rồi đun thuốc cho mình, cẩn thận ngẫm lại vậy mà đã quên mất rằng không có Cửu Cửu thì bản thân mình sống như thế nào.
"Sao lại không chứ......!Cúc áo của đệ rơi ra là do ta đính lại đó..." Ảnh Thập Tam miễn cưỡng tìm ra một việc để phản bác.
"Là đính cái xiêu vẹo kia à?" Ảnh Cửu Cửu nhìn Tam ca chớp chớp mắt, "Ta nói nó sao lại xiêu vẹo như thế, thì ra là do huynh làm."
"Không cần ta à......" Ảnh Thập Tam nhẹ giọng thở dài, "Vậy thôi được rồi......"
"Tam ca như vậy, về sau không làm ảnh vệ nữa thì sẽ sống như thế nào?" Ảnh Cửu Cửu thuận miệng hỏi, lại cảm thấy người trong lòng run nhẹ.
"Không làm ảnh vệ......!Ta đây còn có thể làm gì..." Ảnh Thập Tam quả thực bắt đầu cẩn thận suy nghĩ chuyện này, sau một lúc lâu có chút lo lắng nói, "Ta không nghĩ tới việc này, trở về suy nghĩ kỹ lại đã."
Ảnh Cửu Cửu vỗ vỗ bả vai Tam ca.
Hắn thật sự hiểu người này, nhìn y có vẻ ổn định đáng tin, trên thực tế lại cực kỳ nhạy cảm, y tuyệt đối không phải chưa từng nghĩ tới, mà là nghĩ đến quá nhiều, không dám nghĩ sâu xa thêm, nên trốn tránh chuyện này.
Y đã từng nói, những ảnh vệ vô tâm vô tình đó đều là phế phẩm, ảnh vệ càng bình thường thì càng hoàn hảo.
Nhưng y quá bình thường.

Đối với nhiệm vụ mà nói, Tam ca tâm tư kín đáo lại linh hoạt, có nhiệm vụ không thể không cần y đi làm.

Nhưng để một người nhạy cảm như vậy ngày ngày chém giết nhẫn tâm, y nửa đời trước tràn ngập mùi máu cùng u ám, điều đó quả thật quá tàn nhẫn.
Ảnh Cửu Cửu nghĩ tới đến chuyện đưa Tam ca ra khỏi vũng lầy không đáy này, nhưng mỗi lần nghĩ vậy sẽ cảm thấy bực bội vô cùng.
(Ai có bê đi đâu ghi tên Tiêu An + Mã Kì dùm.


Edit mệt lắm mọi người ạ.

Cảm ơn:))
Vừa đi ngang qua phố đông, Ảnh Thập Tam nhớ tới Ảnh Ngũ bảo bọn họ mang mì khô đến, chờ hai người đi tới thì Ảnh Tứ đã đứng trước sạp hàng.
Ảnh Tứ cũng mặc thường phục trên người, trầm mặc mà nhìn Khâu tẩu thuần thục xào mì, khi mì khô nóng hổi đem ra khỏi chảo, Ảnh Tứ nói một câu ngắn gọn: "Một phần siêu cay."
Khâu tẩu nhiệt tình đáp ứng, đem mì gói vào giấy dầu, rồi buộc lại bằng dây, đưa cho tiểu tử thờ ơ kiệm lời đối diện.
Ảnh Tứ tiếp nhận kia hai túi giấy dầu kia, hắn vươn đôi tay phủ đầy vết sẹo bỏng nghiêm trọng, chi chít sẹo bao trùm lấy đôi tay, khớp tay xương xẩu và những vết bỏng trắng đen đan xen trông có vẻ dữ tợn đáng sợ, đầu ngón tay út bên phải thiếu mất một đốt.

Hiển nhiên là do vết thương cũ năm xưa.
Ảnh Cửu Cửu chú ý tới tay Ảnh Tứ, nhịn không được thấp giọng nói, "Bị thương nặng quá."
Ảnh Thập Tam mang theo Cửu Cửu đi vòng một con đường khác, không đến gặp Ảnh Tứ, nhẹ giọng giải thích, "Đó là vết thương cũ của huynh ấy trước khi đến Vương phủ."
"Huynh ấy trước đây làm gì?"
Ảnh Thập Tam lắc đầu, "Ta chỉ biết bọn họ hai huynh đệ họ Kỳ, ở Vương phủ mọi người không gọi nhau bằng tên, ta chưa bao giờ biết tên bọn họ là gì.

Tên của ta chỉ có đệ biết, Vương gia cũng biết, nhưng mà Vương gia có lẽ sẽ không nhớ rõ."
Ảnh Cửu Cửu tinh thần bỗng chốc dâng cao lên.
Vậy là chỉ nói cho một người là hắn sao?
"Vì sao chứ......!Ta nhớ rõ lúc ta mới vừa vào Vương phủ Tam ca liền......" Ánh mắt Ảnh Cửu Cửu vội vàng chờ mong.
"Bởi vì khi đó ta cảm thấy tên của ta nghe rất êm tai, không có người nhớ rõ quả là đáng tiếc." Ảnh Thập Tam cong đôi mắt, mỉm cười nói: "Chưa từng có ai để ý ta tên gì, bọn ảnh vệ cũng không hứng thú tán gẫu, cũng sẽ không hỏi về chuyện này, cho nên ta nghĩ ta nhất định phải nói cho đệ."
"Nhạn Liễn, Nhạn Liễn.

Dễ nghe không?" Ảnh Thập Tam khóe miệng hơi nhếch lên, nhẹ giọng hỏi.
"...!Đương nhiên."
Ảnh Cửu Cửu không biết nên nói cái gì..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương