Anh Sẽ Yêu Em Từ Cái Nhìn Đầu Tiên
-
Chương 48: Vĩ thanh
Lại là tháng Sáu một năm sau.
Mùa hè năm nay dường như đặc biệt đến sớm, tháng Năm đã bắt đầu nóng, cứ như thể đang là giữa hè vậy. Nhị Hỷ giúp Vi Vi vác đồ, thở phì phà phì phò leo lầu, vừa đi vừa kêu khổ thống thiết: “Vi Vi chả phải các cậu ở khu nhà cao cấp à, sao thang máy cũng bị hư thế này.”
“Cao cấp cái gì, giá nhà cao thì có.” Vi Vi cũng mệt đến rã rời, đồ đạc cô mang còn nhiều hơn Nhị Hỷ nữa, hai bọc đồ đầy ắp trong tay, cánh tay còn kẹp thêm hai cái gối đầu.
Hiểu Linh và Ty Ty rớt lại phía sau, đồ đạc cũng nhẹ hơn hai cô một ít, một người nhấc một bộ đồ trà, một người ôm một bình hoa lớn…
Những thứ này đều do Vi Vi mới mua được trong siêu thị.
Vốn chỉ định cùng nhau ăn bữa cơm tối mà thôi, nhưng nghe Vi Vi bảo hôm nay đã lấy đồ cưới về, bọn Hiểu Linh liền nhao nhao lên đòi đến xem. Vi Vi bèn không hề khách sáo chạy đến siêu thị một chuyến, mua một đống đồ, bắt họ làm phu khuân vác cho mình >o
Hiểu Linh hỏi với vẻ đuối sức: “Còn bao lâu nữa mới tới?”
“Cậu đến đây rồi mà.”
“Nhưng tớ đã chóng mặt quá rồi.”
Vi Vi đưa tay lên gạt mồ hôi: “Sắp đến ngay đây, leo hai tầng nữa thôi.”
“Còn hai tầng nữa á~~~” Ty Ty rên rỉ.
Nhấc chân một cách khó nhọc leo thêm hai tầng nữa, Vi Vi vừa mở cửa ra, bọn Hiểu Linh đã lăn ngay lên ghế salon. Nhị Hỷ nằm lăn ra với tư thế như nằm trên giường, đôi mắt nhìn đông ngó tây trong phòng, đột nhiên lên tiếng hỏi vẻ phát minh ra gì đó: “Vi Vi, đợi đến lúc tớ tìm được chồng tớ, cậu bảo Đại Thần nhà cậu giúp thiết kế một ngôi nhà cho tớ nhé.”
“Tớ cũng muốn, tớ thích phong cách của nhà cậu.” Hiểu Linh phụ họa. Cô và Nhị Hỷ không phải lần đầu đến đây, có điều lần nào đến cũng đều theo quán tính tán thưởng vài câu mới chịu được.
Vi Vi vừa pha trà vừa hỏi bọn họ: “Tớ cũng tham gia thiết kế mà, sao các cậu không tìm tớ.”
“Xì, cậu thiết kế toàn là những phần xấu ma chê quỷ hờn.”
Vi Vi ủ rũ. Lúc nào cũng thế, rõ ràng là do cô cùng Đại Thần thiết kế mà, người nào nhìn qua cũng đều nghĩ rằng do công lao của Đại Thần cả.
Haizzz~~~ Dưới ánh hào quang khiến người ta mù quáng của Đại Thần, khi nào cô mới có ngày được xuất đầu lộ diện đây?
Ty Ty hai lần trước đều có việc không đến được, hôm nay lần đầu đến nhà Vi Vi, nhân lúc họ đang nói chuyện, cô nàng đã lượn lờ khắp nơi trong nhà rồi.
Căn nhà này nằm ở khu chung cư cao tầng Minh Vi Uyển, là món quà mà cha mẹ Đại Thần mua tặng vào năm ngoái khi Vi Vi và Tiêu Nại đính hôn với nhau.
Nói ra thì, Vi Vi trước nay không thấy rằng cha mẹ phải có nghĩa vụ mua nhà tặng con cái, nhưng món quà của trưởng bối thì lại không thể õng ẹo từ chối được. Thế nhưng, nếu trưởng bối vẫn ở trong khu nhà cũ kỹ thời xa xưa do nhà trường cấp cho, tình hình lại khác đi nhiều.
Lúc Vi Vi nhận căn nhà này, cô có một cảm giác tội lỗi lắm. Tiền Đại Thần kiếm ra, cha mẹ anh cương quyết không nhận, nên Vi Vi cảm thấy Đại Thần rõ ràng lắm tiền, sao lại phải để cha mẹ mua. Tuy rằng họ chỉ trả tiền đặt cọc, nhưng tiền cọc cũng phải đến mấy chục vạn rồi, đối với những giáo sư ngành lịch sử và khảo cổ không có tiền thêm ở đâu khác mà nói, mấy chục vạn có lẽ là phần lớn số tiền tích lũy được của họ chăng.
Vả lại họ cũng đâu nhất định phải mua cho được nhà mới, căn nhà Tiêu Nại ở trước kia cũng được mà.
Sau khi Tiêu Nại hiểu được suy nghĩ của cô bèn tỏ ra bất lực, giải thích: “Họ quen ở trong trường, vì ông ngoại của anh thường ở đó, bố anh lại là học sinh của ông, họ đã quen với nhau ở chính căn nhà ấy.”
Tiêu Nại vừa nói vừa cảm thấy có phần buồn cười, “Hơn nữa bố mẹ anh cũng không nghèo thế đâu.”
Về sau khi Giáo sư Lâm, mẹ của Tiêu Nại, biết được việc này, trong lòng càng thêm yêu thích Vi Vi hơn nữa. Tâm ý bỏ ra được người ta nhận biết là một trong những việc rất kỳ diệu trên thế gian này. Tâm trạng giáo sư Lâm vô cùng sung sướng, một mặt căn dặn ông Tiêu đừng cứ than vãn khảo cổ thiếu thốn nghèo nàn trước mặt con dâu tương lai, để con bé cứ nghĩ nhà mình “thiếu thốn nghèo nàn”, một mặt lật tung đồ đạc của mình, định tìm thứ gì đó để tặng.
Và nay, trước khi hôn lễ tiến hành, Vi Vi lại nhận được một chiếc vòng tay Dương Chỉ Bạch Ngọc nghe nói là vật gia truyền. Đến lúc ấy, Vi Vi mới biết những gì Đại Thần nói là thực. Những người xuất thân danh giá thư hương truyền thế như họ, người ngoài nhìn thấy thanh bần, nhưng không chừng một bức thư pháp họ treo đại trên tường cũng là bút pháp nổi tiếng vô giá trên thị trường cũng nên.
Nhưng chiếc vòng này lại khiến Vi Vi thấy rất căng thẳng. Vàng giá trị cao ngọc thì vô giá, hơn nữa còn là Dương Chỉ Bạch Ngọc, tuy mẹ Đại Thần bảo chỉ là một đồ vật bình thường, nhưng Vi Vi vẫn chìm trong nỗi lo lắng sợ rằng sẽ làm hư nó, quyết định rằng khi hôn lễ sẽ đeo một lần rồi không đeo nữa.
Nghỉ ngơi đủ rồi, Hiểu Linh thúc giục Vi Vi: “Mau mang áo cưới ra đây xem nào.”
“Đến phòng ngủ mà xem, tớ vác không nổi.”
Lễ cưới của Vi Vi và Tiêu Nại là theo kiểu truyền thống, áo cưới tất nhiên cũng là dạng cổ điển thuần túy nhất rồi. Mũ phượng bằng vàng bạc nguyên chất lấp lánh ngọc trai, áo dài tay rộng may bằng chỉ vàng hoa lệ lạ thường, giày thêu hoa tinh xảo thanh tú, cả một bộ được mô phỏng theo lễ phục cưới trong Mộng Du 2, xếp đầy trong sáu bảy chiếc hộp lớn.
Ty Ty cẩn thận từng ly từng tí nâng mũ phượng lên: “Chiếc mũ này đẹp quá, tớ cứ tưởng là mũ dạng kia chứ, tớ không thích loại đó.”
“Loại kia cũng đẹp chứ, nhưng nặng quá.” Vi Vi đáp.
Nhị Hỷ sờ nắn trân châu trên đó: “Thứ này bao nhiêu tiền vậy?”
Vi Vi nói một con số, Nhị Hỷ bùng phát: “Trời đất ơi, cậu đội cả một cái nhà vệ sinh lên đầu á!”
“…Cậu không thể nói dễ nghe hơn tí sao = =” Vi Vi buồn bực một lúc, sau đó giải thích vẻ lúng túng, “Đại Thần nói cái này không bị mất giá được, cho nên không tính là lãng phí…”
Hiểu Linh biện bạch hộ: “Người ta đã đeo trên tay đến mười mấy cái nhà vệ sinh rồi, Vi Vi đội một cái có gì đâu nào.”
Nhị Hỷ bò mọp bên thành giường nhìn mũ phượng tinh xảo trên tay: “Cho dù không mất giá thì nó cũng không đẻ ra trứng được, có đáng không?”
“Ôi chao, Vi Vi có thể đẻ trứng là được rồi.”
Trong đầu Vi Vi không hiểu vì sao lại nảy ra một cảnh tượng thế này – một quả trứng tròn vo màu trắng trơn tuồn tuột, bỗng dưng vỡ vỏ, một đứa bé trắng ngần mũm mĩm đội vỏ trứng lắc lư lảo đảo trèo ra, đôi mắt đen lay láy nhìn cô, hé mở đôi môi hồng đào…
Vi Vi đã kịp thắng lại bánh xe tưởng tượng trước khi cậu nhóc gào lên, lầm bầm trong bụng một trăm lần rằng mình đẻ con mà mình đẻ con mà…
“Ôi tớ thích bộ này quá,” Hiểu Linh sờ sẫm nét thêu trên áo cưới, nước miếng sắp rơi ra tí tách, “Tại sao chúng ta phải học Tây phương may áo cưới màu trắng chứ, rõ ràng áo choàng mũ phượng truyền thống của chúng ta đẹp hơn nhiều.”
“Phải đó,” Nhị Hỷ lên tiếng, “Lúc nhỏ tớ ngưỡng mộ nhất cách ăn mặc trong phim kiếm hiệp, thường xuyên cuộn mình trong lớp áo cổ trang.”
“Vi Vi, mau cho bọn tớ xem hiệu quả thế nào.”
“Tớ không biết mặc…”
Những ánh mắt khinh bỉ đồng thời chiếu vào cô, Vi Vi không chịu thua: “Chẳng lẽ các cậu biết?”
Ba cô gái nhìn đống quần áo và n dải thắt lưng dây nhợ lòng thòng phải thắt trên eo, nhìn nhau một lúc, rồi Ty Ty lập tức chuyển chủ đề, cảm khái mà rằng: “Ôi trời, không ngờ hai người lại sắp kết hôn rồi cơ đấy.”
Nhị Hỷ phụ họa: “Chính thế, có cần gấp gáp thế không, tốt nghiệp xong là kết hôn, có phải là mang thai đâu.”
Vi Vi bị bọn Ngu Công châm chọc nhiều quen rồi, nên chút trình độ của Nhị Hỷ có thấm tháp vào đâu: “Sợ trễ quá các cậu chạy hết thì không thu được phong bao mừng cưới.”
Hiểu Linh vẫn thấy không thể hiểu nổi: “Vi Vi cậu cứ nhận lời cưới thế, tại sao không kéo thêm hai năm nữa.”
Ty Ty đế vào: “Sao cậu khẳng định là Tiêu Đại Thần gấp, không chừng Vi Vi chúng ta còn cuống quýt hơn ấy chứ?”
Hiểu Linh vừa nghe đã bảo: “Đúng rồi! Sao tớ không đảo ngược tư duy nhỉ, Vi Vi, chắc không phải cậu cầu hôn người ta đó chứ?”
Vi Vi ú ớ: “Đương nhiên không rồi.”
Nhị Hỷ truy vấn vẻ rất hào hứng: “Vậy Đại Thần cầu hôn thế nào? Hoa có không, nhẫn nữa, có quỳ xuống không?”
“…” Nhị Hỷ, phim truyền hình bây giờ cũng có quê như vậy nữa đâu.
“Nói nhanh lên!” Nhị Hỷ giục cô.
“Hừm, hai năm nay tớ đều thực tập ở công ty anh ấy mà, nhưng tớ chưa từng nhận tiền lương, có hôm bỗng nhớ đến chuyện đó, thế là bèn đòi anh ấy, sau đó anh nói…”
Vi Vi gương mặt choáng váng thất thần.
Nhị Hỷ và Ty Ty nhìn cô vẻ mong ngóng.
“Anh ấy nói… tiền thì không có, chỉ có người thôi.”
Nhị Hỷ phụt ra: “Đại Thần nhà cậu đúng là nham hiểm không thay đổi.”
Bọn Hiểu Linh nhìn và sờ mó một cách cẩn thận tỉ mỉ từng chiếc áo đôi giày và trang sức, đã sắp chín giờ rồi, nếu không về nhà thì trễ mất. Vi Vi đưa họ đến trạm xe buýt, vẫn chưa đến cổng khu nhà đã nhìn thấy một chiếc xe màu đen chầm chậm dừng lại bên họ.
Cửa xe mở ra, một bóng người cao lớn tuấn tú bước xuống.
“Sư huynh.” Bọn Hiểu Linh nhao nhao.
Tiêu Nại gật đầu với họ: “Các bạn đến rồi à.”
Dưới ánh đèn, Tiêu Nại hai năm sau đó vẫn thanh lịch tuấn tú. Mà hai năm nay một sư huynh đã tốt nghiệp ra trường như anh, trong miệng đám sư đệ sư muội đồn đãi còn là một truyền kỳ. Bọn Hiểu Linh tuy trước mặt Vi Vi rất mau mồm nhanh miệng, nhưng nhìn thấy anh đều trở nên ngoan ngoãn một cách vô thức.
Ty Ty nói: “Bọn em phải đi thôi, không làm phiền sư huynh nữa.”
Nhị Hỷ cố nén nhịn một lúc vẫn không kìm được, cười với vẻ gian xảo: “Sư huynh, hôm nay anh để Vi Vi về theo bọn em đi.”
Vi Vi choáng, trừng mắt nhìn cô. Nếu cô muốn về đó ở, chẳng lẽ phải cần người phê chuẩn hay sao?
Tiêu Nại nhìn Vi Vi một cái rồi nói với nụ cười: “Hôm nay e rằng không được.”
Một câu hỏi hoàn toàn có thể bỏ qua, anh lại trả lời với vẻ nghiêm túc, khiến Vi Vi lại trừng mắt nhìn với vẻ ủ rũ buồn bực. Tiêu Nại vờ như không nhìn thấy ánh mắt cự nự của cô, nói với bọn Nhị Hỷ với vẻ rất phong độ mà còn chu đáo: “Muộn quá rồi, tôi đưa các bạn về.”
Tiêu Nại đưa các bạn cô về trường, Vi Vi liền về nhà dọn dẹp quần áo cưới trên giường, dọn mãi dọn mãi, đột ngột như nhớ ra gì đó bèn ngừng lại. Ngẫm lại thì, thực ra có một lần, chắc là cũng xem như cầu hôn vậy.
Đêm ấy trên chiếc giường này, họ lại kết thúc qua loa lần nữa, anh ôm lấy cô để bình tĩnh một lúc, bỗng kề bên tai cô hỏi: “Khi nào em mới cho anh tốt nghiệp?”
“Hử?” Cô hỏi lại với vẻ thắc mắc, “Anh tốt nghiệp gì cơ?”
Anh đáp: “Chẳng phải anh đã học hai năm khoa tự động kiềm chế đấy thôi?”
Ở bên Tiêu Nại đã lâu thế rồi, khả năng lý giải của Vi Vi đã đạt đến trình độ không phải người thường, thế là nhanh chóng phân tích ra.
Khoa tự động kiềm chế…
Khoa tự kiềm chế…
Kiềm chế…
Nghĩ đến đây, mặt Vi Vi đã sắp cùng màu với bộ quần áo trên tay rồi. Năm nay họ đã bắt đầu sống với nhau, e rằng chẳng mấy ai tin rằng đến nay họ vẫn chưa vượt qua giai đoạn cuối cùng.
Cẩn thận đặt áo cưới trở lại vào hộp, vạt áo ngoài vừa nãy bị Nhị Hỷ đánh rớt xuống đất, mép áo hơi bẩn một chút, thế là Vi Vi cầm vào phòng vệ sinh giặt sạch lại bằng nước. Giặt xong thấy người mình nhơm nhớp, thuận tiện tắm luôn một cái, tắm xong mới phát hiện ra mình nãy giờ nghĩ ngợi lung tung nên quên mang cả quần áo vào thay.
Tuy trong nhà không có ai, rèm cửa sổ đã kéo kín, nhưng Vi Vi vẫn không có can đảm để mình trần trụi mà lao vào phòng ngủ. Bó tay vậy, đành phải khoác chiếc áo rộng lên người, tuy rất mỏng rất trong suốt, nhưng vẫn còn hơn là không mặc gì.
Mở cửa phòng vệ sinh ra, Vi Vi đi thật nhanh đến phòng ngủ, thế nhưng lúc chỉ còn cách phòng ngủ chừng vài bước chân, lại nghe thấy “lách cách” một tiếng, cửa bị mở ra, Vi Vi cứng đơ cả người.
Sao anh lại về nhanh như thế.
Người vừa mở cửa rõ ràng không ngờ rằng vừa vào nhà đã nhìn thấy cảnh tượng đặc sắc thế này, ngón tay dừng lại trên nắm đấm cửa.
Vi Vi giật mình khép vạt áo lại thật chặt, trong lòng mừng thầm may mà mình vừa nãy không nude mà chạy ra ngoài. Làm sao cô biết được, với mái tóc còn ướt thả bồng bềnh, áo ngoài mỏng manh ẩm ướt cuộn bên ngoài, cổ tay ngọc ngà hé lộ ngoài tà áo phất phơ, chân dài eo thon thoắt ẩn thoắt hiện, còn gợi cảm gấp trăm lần không mặc gì.
“Áo cưới đã đưa đến rồi à?” Tiêu Nại chầm chậm đóng cửa lại.
“Vâng, buổi chiều họ mang đến.” Vi Vi trả lời, cảm thấy mình bắt buộc phải giải thích tại sao lại mặc thế này và đứng đây, “Em… em ban nãy tắm xong, quên mang quần áo, vừa lúc cái áo này bẩn nên vứt cho phòng vệ sinh…”
“Bẩn? Ở đâu?”
“Ơ… ở phía dưới này, đã…” Vi Vi giật mình cúi đầu nhìn xuống, lời còn chưa nói hết đã bị người ta ôm eo bế bổng lên. Anh đã đến bên cô tự khi nào, bế cô đưa thẳng vào phòng ngủ.
“Mặc vào cho anh xem nào.”
“…Em không biết.”
“Để anh dạy.”
Ngón tay túm chặt vạt áo bị gỡ ra, chiếc áo tuột từ vai xuống. Cô ngồi trên đùi anh, chỉ cách một lớp áo mỏng dính. Vi Vi đã không còn dám nhìn anh nữa, mà chỉ nghiêng đầu rúc vào cổ anh.
Anh dạy cô thật, chậm rãi giúp cô mặc lên người từng chiếc từng chiếc, còn điềm tĩnh giảng giải cách mặc nữa. Áo lót, áo ngoài, váy, thắt lưng, áo khoác… ngón tay nóng bỏng luôn chạm vào người cô. Vi Vi để mặc anh lo liệu, ngoan ngoãn nhấc tay hoặc đứng dậy hoặc đứng im. Cuối cùng lại được anh bế lên ngồi trên đùi, để anh nắm lấy bàn chân cô, mang giày thêu vào cho.
Cô đã ăn vận hoàn chỉnh, xúng xính lễ phục ngồi trên người anh, rèm mi dài khẽ rũ, làn da đỏ ửng như ráng chiều. Anh ngắm cô, rồi đột ngột ôm ngang eo cô bế bổng lên, đặt cô xuống giường.
Áo cưới như lửa, tóc đen như thác, sắc da như ngọc. Vi Vi nhìn anh vẻ bất an, bàn tay anh đặt hai bên thái dương cô, đè lên tóc cô, đôi đồng tử trầm lắng nhưng không suy suyển, Vi Vi dần dần không chịu đựng nổi ánh nhìn ấy, giật mình nghiêng đầu sang né tránh.
Giây sau, đã bị anh hôn ngấu nghiến lên môi.
Anh ép môi xuống, hôn cô thật sâu, mãnh liệt đam mê hơn bất kỳ lần nào trước đó, dường như cuối cùng đã không còn nén nhịn nổi mà buông thả hết mọi kiêng kỵ vậy. Vi Vi bị anh hôn đến không thở nổi, chỉ có nước dựa vào tiết tấu của anh mà hô hấp theo. Cô cảm thấy lễ phục trên người bị kéo ra, cảm thấy anh mút mát trên cổ mình, cảm thấy mình bị anh vuốt ve đến đau nhói, cảm thấy nụ hôn của anh mỗi lúc một xuống sâu hơn…
Không khí càng lúc càng nóng, thần trí cô mê loạn, khẽ rên một tiếng, cảm thấy phía dưới eo mát lạnh, váy đã bị tuột ra.
Anh đột ngột dừng lại.
Nhưng Vi Vi lại không hề thoải mái nhẹ nhõm vì động tác dừng bất ngờ này. Trước kia khi đến đây đều dừng lại… hoặc là, dùng biện pháp khác, nhưng mà… nhưng mà…
Vi Vi nhìn anh, ánh mắt đã mơ màng.
Áo sơ mi trên người anh xộc xệch, lộ ra bộ ngực khỏe mạnh, trong nhịp thở rối loạn gấp gáp, đôi mắt nóng bỏng tựa ngọn lửa của anh chăm chú nhìn cô. Sau đó, như cảnh phim quay chậm, anh nắm lấy tay cô, dẫn dắt tay cô đặt lên thắt lưng anh.
Vi Vi đã hiểu rõ ý anh trong động tác đó, nhịp tim như bỗng mất đi sự kiềm chế, cơ thể căng thẳng đến mức dường như mỗi ngón tay đều đang run rẩy.
“Vi Vi, đừng căng thẳng.”
Vừa điều khiển động tác tay của cô, anh lại vừa phủ lên bờ môi cô thật dịu dàng, mang theo sự nhẫn nại vô bờ, nụ hôn dịu dàng như đang dỗ dành.
Nụ hôn dần dần di chuyển ra phía sau, anh ngậm lấy vành tai cô, thấp giọng khàn khàn bên tai cô: “Vi Vi, anh không đợi được nữa.”
…
Tuy mệt đến mức không chịu nổi, nhưng hôm sau Vi Vi vẫn mở bừng mắt dậy rất đúng giờ theo đồng hồ sinh học. Sắc trời đã sáng tỏ, ánh nắng xuyên qua tấm rèm cửa dày chiếu vào trong phòng.
Cô nằm trên đống áo cưới lộn xộn, được ai đó ôm chặt vào lòng từ phía sau lưng, cánh tay vắt ngang eo lưng cô. Cô khẽ nhúc nhích, người phía sau lập tức phát hiện ra cô đã tỉnh, hơi thở liền vương vít theo sau.
“Vi Vi.” Giọng nói trước nay vẫn lạnh lùng, nay đã khan đặc nhục cảm. Hình như cô lại mơ hồ đáp lại một tiếng, dần dần phía sau cổ cảm nhận được một nụ hôn khẽ khàng, rồi dần dần…
Lúc sau tỉnh dậy đã gần trưa.
Trên người truyền đến một cảm giác ẩm ướt, Vi Vi mở mắt, anh đang giúp cô lau đi dấu vết bằng một tấm khăn bông mềm mại. Vi Vi có phần xấu hổ, muốn trốn tránh, nhưng hễ động cựa lại thấy eo đau nhức ê ẩm, đến sức lực động đậy chân cũng chẳng còn nữa.
Tiêu Nại cúi xuống: “Bế em đi tắm nhé?”
Vi Vi lắc đầu.
“Khó chịu không?”
Vi Vi vẫn lắc đầu, nhìn anh rồi đưa tay lên, ôm choàng lấy cổ anh.
Bây giờ, chỉ cần dựa vào anh là được.
Đối với sự việc xảy ra bất ngờ trước hôn lễ này, Vi Vi hoàn toàn không hối hận, nhưng điều khiến cô đau đầu chính là…
Là vì…
Cho nên…
Tóm lại là sau đêm đó, lễ phục cưới vốn… không thể nhìn ra nữa… nhăn nhúm thì không nói làm gì, còn có rất nhiều… dấu vết. Mà y phục lại được làm bằng tơ lụa vô cùng quý giá. Thứ đồ như tơ lụa này đỏng đảnh vô cùng, Vi Vi vốn không biết cách giặt thế nào, lại không thể đưa đi cho người ta giặt, cuối cùng quá sức phẫn nộ, Vi Vi trút hết lên đầu kẻ gây chuyện.
Thế là dù Tiêu Nại bận rộn cách mấy, cũng đành phải dành thời gian để nghiên cứu cách giặt đồ tơ lụa…
Hậu di chứng thứ hai, đó là, haizzz…
Vi Vi phát giác ra trước hôn lễ một tháng mà làm chuyện đó quả thực không sáng suốt chút nào. Hoặc là tiến hành thật sớm, đến khi gần kết hôn chắc sẽ không còn hưng phấn nhiều như thế, hoặc là dứt khoát lùi lại sau khi cưới.
Lúc bận rộn nhất còn phải đáp ứng nhu cầu của người nào đó nghe đồn đã phải kìm nén nhẫn nhịn bấy lâu, quả thực cũng có phần mệt mỏi.
Tháng Sáu, thật sự rất bận rộn.
Dường như mọi chuyện đều dồn đến cùng một lúc. Cô phải tốt nghiệp, hôn lễ phải chuẩn bị, phiên bản mới của Mộng Du 2 sắp sửa tung ra thị trường, và còn, công ty của Đại Thần sắp chuyển địa điểm.
Tối hôm ấy Tiêu Nại nhận một cú điện thoại rồi, liền dẫn Vi Vi ra ngoài.
“Đi đâu thế?”
“Đến đó hẵng nói.”
Chầm chậm đi với tốc độ dạo bộ, dần dần rồi lại đến tiệm internet Cực Trí. Đứng trước cửa tiệm internet đóng kín, Vi Vi nhìn Tiêu Nại lấy chìa khóa ra rồi mở cửa hông, bước vào bật công tắc đèn.
Ánh đèn sáng tỏ, mấy trăm chiếc máy vi tính yên lành nằm một dọc trong đó.
“Ngày mai mấy thứ này đều dời đi cả.”
“Í, chú của anh không làm nữa sao?”
Vi Vi biết tiệm internet này là do Tiêu Nại cùng ông chú họ của anh cùng mở ra trước đó rất lâu rồi, bây giờ máy tính đã được phổ cập, việc làm ăn cũng đã không còn phát đạt như xưa, nhưng chú anh vẫn quyến luyến, không chịu đóng cửa. Nói ra thì, lần đầu Đại Thần nhìn thấy cô là ở đây mà.
Tiêu Nại gật đầu: “Sau này Chí Nhất sẽ chuyển đến đây, anh đã mua lại nửa kia của nơi này rồi.”
Sau đợt bàng hoàng, Vi Vi bắt đầu quan sát tình hình trong tiệm, cảm thấy rất hài lòng, “Vâng, có một nơi của riêng mình là hay nhất.”
Tiêu Nại cười, cùng cô tiến vào bên trong, vừa đi vừa bàn về cách bố trí, phòng hội nghị ở đâu, chỗ nào là khu văn phòng… Đến một nơi nào đó anh bỗng khựng lại, nhìn về một phía nào đó bảo: “Lần đầu tiên anh nhìn thấy em, em ngồi ở bên kia.”
Vi Vi nhìn theo ánh mắt của anh, đó là vị trí đối diện với cầu thang, Vi Vi đã không còn nhớ mình từng ngồi ở đó lâu lắm rồi.
“Hì hì, thực ra anh yêu em ngay từ cái nhìn đầu tiên chứ gì.” Vi Vi châm chọc, “Bây giờ em nhận ra, thực ra anh là một con sói háo sắc.”
Tiêu Nại nhướn mày.
“Anh có ý kiến gì à?”
“Không, có điều anh thấy mức độ chưa đủ.” Tiêu Nại chậm rãi tiếp lời, “Ít ra thì anh là một con sói háu đói trong đám háo sắc ấy.”
Người nào đó gần đây quả thực rất đói rất ác…
Vi Vi: “…Anh không thấy trơ trẽn mà còn thấy vinh quang lắm hả?”
Tiêu Nại đáp: “Thân là một con sói háo sắc không ăn tạp mà chỉ chuyên một con mồi thì, không đói lại càng trơ trẽn hơn.”
“…Em lên lầu nhìn xem thế nào.”
Đùa cợt người ta cuối cùng lại biến thành bị cợt đùa lại, đúng là bi kịch thật. Vi Vi không đánh lại nổi nên bỏ chạy, lao vút lên lầu để lại sau lưng vệt khói dài. ^_^
Nhìn thấy bóng dáng cô mất hút trên cầu thang, khóe môi Tiêu Nại thấp thoáng một nụ cười.
Lần đầu nhìn thấy cô là cảm giác gì?
Đã quá lâu rồi, không còn nhớ rõ nữa, có điều lúc đầu, cho dù sau khi kết hôn trong game cũng chưa từng có ý nghĩ sẽ gặp mặt.
Chỉ là do có việc phải đến tiệm internet, rồi kinh ngạc một phen.
Cảm thấy thao tác của cô gái ấy vô cùng đẹp đẽ nổi bật, ngay ánh nhìn đầu tiên đã hút lấy anh, thế là ngắm thêm vài phút nữa, thấy cô ấy chỉ huy bang chiến một cách đâu ra đó, kết thúc một trận chiến châu chấu đá xe rất hoàn mỹ.
Lúc đầu thậm chí anh chỉ quan sát màn hình và ngón tay bay lượn của cô, cho đến phút giây cuối cùng, trận chiến kết thúc, anh mới di chuyển tầm nhìn sang gương mặt cô.
Đó là một góc mặt khiến người khác phải yêu thích, tán thưởng, mà lại còn khá là quen thuộc.
Nhờ có một bộ nhớ vô cùng hoàn hảo, anh đã nhanh chóng tìm ra tên cô ấy trong kho tư liệu trong đầu mình.
Bối Vi Vi.
Bối Vi Vi chỉ cần nhìn xa thôi cũng đủ khiến cho bọn con trai ở gần bên phải ngất ngây say đắm.
Về sau, lại là một lần trùng hợp.
Anh đã lâu lắm rồi không lên Mộng Du Giang Hồ, lần đó đi là để tìm một ít tư liệu về nó, không ngờ lại nhìn thấy tên cô trên kênh Thế Giới.
Lần này tên cô là Lô Vĩ Vi Vi.
Cái tên rất dễ nhớ, lần trước khi cô bang chiến đã ghi nhớ được. Một cái tên mới lạ, nhưng người đặt tên cho nó thì, cũng khá là lười động não. = =
Cô ấy bị bỏ rơi thật sao? Lại còn định cướp chồng?
Hiếm thấy thật, Tiêu Nại cũng có hứng thú muốn xem cảnh tượng náo nhiệt ấy, đến bên dưới cầu Chu Tước, nhìn thấy bóng áo đỏ bị đám đông vây kín.
Cô ấy cướp chồng thật ư?
Tiêu Nại điềm nhiên quan sát, có điều tiềm thức lại cảm thấy, hình như cô vác đại đao đi chém cái tên vong ân phụ nghĩa đó mới thích hợp hơn. Cuối cùng vào lúc cô ngồi xuống bán thuốc, đám người trong game lần lượt bị sét đánh choáng váng, Tiêu Nại ở ngoài đang cười thất thanh.
Đột nhiên nảy sinh ra một ý muốn được che chở bảo vệ cô ấy.
Sự rung động này không biết từ đâu mà có, chắc chắn không nằm trong tính toán của bộ não thiên tài, trước kia chưa từng nảy sinh với bất kỳ ai, nhưng lại vô cùng mãnh liệt.
Tiểu sư muội của anh, làm sao có thể để người khác đá được, làm sao có thể làm cho hồn xiêu phách lạc?
Thế là, cầu hôn.
Thế là, hôn lễ linh đình.
Lúc cầu hôn, hoàn toàn không nắm chắc trăm phần trăm rằng cô sẽ nhận lời, nhưng lúc cô đáp “Được” một cách sảng khoái, trong lòng anh, đã nảy sinh một thoáng lãng mạn.
“Văn phòng của anh đặt ở vị trí này đi.”
Vi Vi nói ở trên lầu, mãi không nghe thấy Tiêu Nại đáp lại bèn chạy xuống, thấy anh vẫn đang đứng ở chỗ cũ. “Anh đang làm gì thế?”
“Đang nghĩ đến vấn đề vừa nãy của em.” Tiêu Nại ngẩng đầu lên nhìn cô.
“Hử?” Lúc nãy cô có hỏi vấn đề nào sao?
Tiêu Nại hơi mỉm cười: “Anh đang nghĩ, nếu như sớm biết có ngày hôm nay, anh nhất định sẽ yêu em từ cái nhìn đầu tiên.”
Nếu như, anh biết rằng sẽ có ngày yêu em như thế.
Anh nhất định sẽ yêu em từ cái nhìn đầu tiên.
=== HAPPY ENDING ===
Mùa hè năm nay dường như đặc biệt đến sớm, tháng Năm đã bắt đầu nóng, cứ như thể đang là giữa hè vậy. Nhị Hỷ giúp Vi Vi vác đồ, thở phì phà phì phò leo lầu, vừa đi vừa kêu khổ thống thiết: “Vi Vi chả phải các cậu ở khu nhà cao cấp à, sao thang máy cũng bị hư thế này.”
“Cao cấp cái gì, giá nhà cao thì có.” Vi Vi cũng mệt đến rã rời, đồ đạc cô mang còn nhiều hơn Nhị Hỷ nữa, hai bọc đồ đầy ắp trong tay, cánh tay còn kẹp thêm hai cái gối đầu.
Hiểu Linh và Ty Ty rớt lại phía sau, đồ đạc cũng nhẹ hơn hai cô một ít, một người nhấc một bộ đồ trà, một người ôm một bình hoa lớn…
Những thứ này đều do Vi Vi mới mua được trong siêu thị.
Vốn chỉ định cùng nhau ăn bữa cơm tối mà thôi, nhưng nghe Vi Vi bảo hôm nay đã lấy đồ cưới về, bọn Hiểu Linh liền nhao nhao lên đòi đến xem. Vi Vi bèn không hề khách sáo chạy đến siêu thị một chuyến, mua một đống đồ, bắt họ làm phu khuân vác cho mình >o
Hiểu Linh hỏi với vẻ đuối sức: “Còn bao lâu nữa mới tới?”
“Cậu đến đây rồi mà.”
“Nhưng tớ đã chóng mặt quá rồi.”
Vi Vi đưa tay lên gạt mồ hôi: “Sắp đến ngay đây, leo hai tầng nữa thôi.”
“Còn hai tầng nữa á~~~” Ty Ty rên rỉ.
Nhấc chân một cách khó nhọc leo thêm hai tầng nữa, Vi Vi vừa mở cửa ra, bọn Hiểu Linh đã lăn ngay lên ghế salon. Nhị Hỷ nằm lăn ra với tư thế như nằm trên giường, đôi mắt nhìn đông ngó tây trong phòng, đột nhiên lên tiếng hỏi vẻ phát minh ra gì đó: “Vi Vi, đợi đến lúc tớ tìm được chồng tớ, cậu bảo Đại Thần nhà cậu giúp thiết kế một ngôi nhà cho tớ nhé.”
“Tớ cũng muốn, tớ thích phong cách của nhà cậu.” Hiểu Linh phụ họa. Cô và Nhị Hỷ không phải lần đầu đến đây, có điều lần nào đến cũng đều theo quán tính tán thưởng vài câu mới chịu được.
Vi Vi vừa pha trà vừa hỏi bọn họ: “Tớ cũng tham gia thiết kế mà, sao các cậu không tìm tớ.”
“Xì, cậu thiết kế toàn là những phần xấu ma chê quỷ hờn.”
Vi Vi ủ rũ. Lúc nào cũng thế, rõ ràng là do cô cùng Đại Thần thiết kế mà, người nào nhìn qua cũng đều nghĩ rằng do công lao của Đại Thần cả.
Haizzz~~~ Dưới ánh hào quang khiến người ta mù quáng của Đại Thần, khi nào cô mới có ngày được xuất đầu lộ diện đây?
Ty Ty hai lần trước đều có việc không đến được, hôm nay lần đầu đến nhà Vi Vi, nhân lúc họ đang nói chuyện, cô nàng đã lượn lờ khắp nơi trong nhà rồi.
Căn nhà này nằm ở khu chung cư cao tầng Minh Vi Uyển, là món quà mà cha mẹ Đại Thần mua tặng vào năm ngoái khi Vi Vi và Tiêu Nại đính hôn với nhau.
Nói ra thì, Vi Vi trước nay không thấy rằng cha mẹ phải có nghĩa vụ mua nhà tặng con cái, nhưng món quà của trưởng bối thì lại không thể õng ẹo từ chối được. Thế nhưng, nếu trưởng bối vẫn ở trong khu nhà cũ kỹ thời xa xưa do nhà trường cấp cho, tình hình lại khác đi nhiều.
Lúc Vi Vi nhận căn nhà này, cô có một cảm giác tội lỗi lắm. Tiền Đại Thần kiếm ra, cha mẹ anh cương quyết không nhận, nên Vi Vi cảm thấy Đại Thần rõ ràng lắm tiền, sao lại phải để cha mẹ mua. Tuy rằng họ chỉ trả tiền đặt cọc, nhưng tiền cọc cũng phải đến mấy chục vạn rồi, đối với những giáo sư ngành lịch sử và khảo cổ không có tiền thêm ở đâu khác mà nói, mấy chục vạn có lẽ là phần lớn số tiền tích lũy được của họ chăng.
Vả lại họ cũng đâu nhất định phải mua cho được nhà mới, căn nhà Tiêu Nại ở trước kia cũng được mà.
Sau khi Tiêu Nại hiểu được suy nghĩ của cô bèn tỏ ra bất lực, giải thích: “Họ quen ở trong trường, vì ông ngoại của anh thường ở đó, bố anh lại là học sinh của ông, họ đã quen với nhau ở chính căn nhà ấy.”
Tiêu Nại vừa nói vừa cảm thấy có phần buồn cười, “Hơn nữa bố mẹ anh cũng không nghèo thế đâu.”
Về sau khi Giáo sư Lâm, mẹ của Tiêu Nại, biết được việc này, trong lòng càng thêm yêu thích Vi Vi hơn nữa. Tâm ý bỏ ra được người ta nhận biết là một trong những việc rất kỳ diệu trên thế gian này. Tâm trạng giáo sư Lâm vô cùng sung sướng, một mặt căn dặn ông Tiêu đừng cứ than vãn khảo cổ thiếu thốn nghèo nàn trước mặt con dâu tương lai, để con bé cứ nghĩ nhà mình “thiếu thốn nghèo nàn”, một mặt lật tung đồ đạc của mình, định tìm thứ gì đó để tặng.
Và nay, trước khi hôn lễ tiến hành, Vi Vi lại nhận được một chiếc vòng tay Dương Chỉ Bạch Ngọc nghe nói là vật gia truyền. Đến lúc ấy, Vi Vi mới biết những gì Đại Thần nói là thực. Những người xuất thân danh giá thư hương truyền thế như họ, người ngoài nhìn thấy thanh bần, nhưng không chừng một bức thư pháp họ treo đại trên tường cũng là bút pháp nổi tiếng vô giá trên thị trường cũng nên.
Nhưng chiếc vòng này lại khiến Vi Vi thấy rất căng thẳng. Vàng giá trị cao ngọc thì vô giá, hơn nữa còn là Dương Chỉ Bạch Ngọc, tuy mẹ Đại Thần bảo chỉ là một đồ vật bình thường, nhưng Vi Vi vẫn chìm trong nỗi lo lắng sợ rằng sẽ làm hư nó, quyết định rằng khi hôn lễ sẽ đeo một lần rồi không đeo nữa.
Nghỉ ngơi đủ rồi, Hiểu Linh thúc giục Vi Vi: “Mau mang áo cưới ra đây xem nào.”
“Đến phòng ngủ mà xem, tớ vác không nổi.”
Lễ cưới của Vi Vi và Tiêu Nại là theo kiểu truyền thống, áo cưới tất nhiên cũng là dạng cổ điển thuần túy nhất rồi. Mũ phượng bằng vàng bạc nguyên chất lấp lánh ngọc trai, áo dài tay rộng may bằng chỉ vàng hoa lệ lạ thường, giày thêu hoa tinh xảo thanh tú, cả một bộ được mô phỏng theo lễ phục cưới trong Mộng Du 2, xếp đầy trong sáu bảy chiếc hộp lớn.
Ty Ty cẩn thận từng ly từng tí nâng mũ phượng lên: “Chiếc mũ này đẹp quá, tớ cứ tưởng là mũ dạng kia chứ, tớ không thích loại đó.”
“Loại kia cũng đẹp chứ, nhưng nặng quá.” Vi Vi đáp.
Nhị Hỷ sờ nắn trân châu trên đó: “Thứ này bao nhiêu tiền vậy?”
Vi Vi nói một con số, Nhị Hỷ bùng phát: “Trời đất ơi, cậu đội cả một cái nhà vệ sinh lên đầu á!”
“…Cậu không thể nói dễ nghe hơn tí sao = =” Vi Vi buồn bực một lúc, sau đó giải thích vẻ lúng túng, “Đại Thần nói cái này không bị mất giá được, cho nên không tính là lãng phí…”
Hiểu Linh biện bạch hộ: “Người ta đã đeo trên tay đến mười mấy cái nhà vệ sinh rồi, Vi Vi đội một cái có gì đâu nào.”
Nhị Hỷ bò mọp bên thành giường nhìn mũ phượng tinh xảo trên tay: “Cho dù không mất giá thì nó cũng không đẻ ra trứng được, có đáng không?”
“Ôi chao, Vi Vi có thể đẻ trứng là được rồi.”
Trong đầu Vi Vi không hiểu vì sao lại nảy ra một cảnh tượng thế này – một quả trứng tròn vo màu trắng trơn tuồn tuột, bỗng dưng vỡ vỏ, một đứa bé trắng ngần mũm mĩm đội vỏ trứng lắc lư lảo đảo trèo ra, đôi mắt đen lay láy nhìn cô, hé mở đôi môi hồng đào…
Vi Vi đã kịp thắng lại bánh xe tưởng tượng trước khi cậu nhóc gào lên, lầm bầm trong bụng một trăm lần rằng mình đẻ con mà mình đẻ con mà…
“Ôi tớ thích bộ này quá,” Hiểu Linh sờ sẫm nét thêu trên áo cưới, nước miếng sắp rơi ra tí tách, “Tại sao chúng ta phải học Tây phương may áo cưới màu trắng chứ, rõ ràng áo choàng mũ phượng truyền thống của chúng ta đẹp hơn nhiều.”
“Phải đó,” Nhị Hỷ lên tiếng, “Lúc nhỏ tớ ngưỡng mộ nhất cách ăn mặc trong phim kiếm hiệp, thường xuyên cuộn mình trong lớp áo cổ trang.”
“Vi Vi, mau cho bọn tớ xem hiệu quả thế nào.”
“Tớ không biết mặc…”
Những ánh mắt khinh bỉ đồng thời chiếu vào cô, Vi Vi không chịu thua: “Chẳng lẽ các cậu biết?”
Ba cô gái nhìn đống quần áo và n dải thắt lưng dây nhợ lòng thòng phải thắt trên eo, nhìn nhau một lúc, rồi Ty Ty lập tức chuyển chủ đề, cảm khái mà rằng: “Ôi trời, không ngờ hai người lại sắp kết hôn rồi cơ đấy.”
Nhị Hỷ phụ họa: “Chính thế, có cần gấp gáp thế không, tốt nghiệp xong là kết hôn, có phải là mang thai đâu.”
Vi Vi bị bọn Ngu Công châm chọc nhiều quen rồi, nên chút trình độ của Nhị Hỷ có thấm tháp vào đâu: “Sợ trễ quá các cậu chạy hết thì không thu được phong bao mừng cưới.”
Hiểu Linh vẫn thấy không thể hiểu nổi: “Vi Vi cậu cứ nhận lời cưới thế, tại sao không kéo thêm hai năm nữa.”
Ty Ty đế vào: “Sao cậu khẳng định là Tiêu Đại Thần gấp, không chừng Vi Vi chúng ta còn cuống quýt hơn ấy chứ?”
Hiểu Linh vừa nghe đã bảo: “Đúng rồi! Sao tớ không đảo ngược tư duy nhỉ, Vi Vi, chắc không phải cậu cầu hôn người ta đó chứ?”
Vi Vi ú ớ: “Đương nhiên không rồi.”
Nhị Hỷ truy vấn vẻ rất hào hứng: “Vậy Đại Thần cầu hôn thế nào? Hoa có không, nhẫn nữa, có quỳ xuống không?”
“…” Nhị Hỷ, phim truyền hình bây giờ cũng có quê như vậy nữa đâu.
“Nói nhanh lên!” Nhị Hỷ giục cô.
“Hừm, hai năm nay tớ đều thực tập ở công ty anh ấy mà, nhưng tớ chưa từng nhận tiền lương, có hôm bỗng nhớ đến chuyện đó, thế là bèn đòi anh ấy, sau đó anh nói…”
Vi Vi gương mặt choáng váng thất thần.
Nhị Hỷ và Ty Ty nhìn cô vẻ mong ngóng.
“Anh ấy nói… tiền thì không có, chỉ có người thôi.”
Nhị Hỷ phụt ra: “Đại Thần nhà cậu đúng là nham hiểm không thay đổi.”
Bọn Hiểu Linh nhìn và sờ mó một cách cẩn thận tỉ mỉ từng chiếc áo đôi giày và trang sức, đã sắp chín giờ rồi, nếu không về nhà thì trễ mất. Vi Vi đưa họ đến trạm xe buýt, vẫn chưa đến cổng khu nhà đã nhìn thấy một chiếc xe màu đen chầm chậm dừng lại bên họ.
Cửa xe mở ra, một bóng người cao lớn tuấn tú bước xuống.
“Sư huynh.” Bọn Hiểu Linh nhao nhao.
Tiêu Nại gật đầu với họ: “Các bạn đến rồi à.”
Dưới ánh đèn, Tiêu Nại hai năm sau đó vẫn thanh lịch tuấn tú. Mà hai năm nay một sư huynh đã tốt nghiệp ra trường như anh, trong miệng đám sư đệ sư muội đồn đãi còn là một truyền kỳ. Bọn Hiểu Linh tuy trước mặt Vi Vi rất mau mồm nhanh miệng, nhưng nhìn thấy anh đều trở nên ngoan ngoãn một cách vô thức.
Ty Ty nói: “Bọn em phải đi thôi, không làm phiền sư huynh nữa.”
Nhị Hỷ cố nén nhịn một lúc vẫn không kìm được, cười với vẻ gian xảo: “Sư huynh, hôm nay anh để Vi Vi về theo bọn em đi.”
Vi Vi choáng, trừng mắt nhìn cô. Nếu cô muốn về đó ở, chẳng lẽ phải cần người phê chuẩn hay sao?
Tiêu Nại nhìn Vi Vi một cái rồi nói với nụ cười: “Hôm nay e rằng không được.”
Một câu hỏi hoàn toàn có thể bỏ qua, anh lại trả lời với vẻ nghiêm túc, khiến Vi Vi lại trừng mắt nhìn với vẻ ủ rũ buồn bực. Tiêu Nại vờ như không nhìn thấy ánh mắt cự nự của cô, nói với bọn Nhị Hỷ với vẻ rất phong độ mà còn chu đáo: “Muộn quá rồi, tôi đưa các bạn về.”
Tiêu Nại đưa các bạn cô về trường, Vi Vi liền về nhà dọn dẹp quần áo cưới trên giường, dọn mãi dọn mãi, đột ngột như nhớ ra gì đó bèn ngừng lại. Ngẫm lại thì, thực ra có một lần, chắc là cũng xem như cầu hôn vậy.
Đêm ấy trên chiếc giường này, họ lại kết thúc qua loa lần nữa, anh ôm lấy cô để bình tĩnh một lúc, bỗng kề bên tai cô hỏi: “Khi nào em mới cho anh tốt nghiệp?”
“Hử?” Cô hỏi lại với vẻ thắc mắc, “Anh tốt nghiệp gì cơ?”
Anh đáp: “Chẳng phải anh đã học hai năm khoa tự động kiềm chế đấy thôi?”
Ở bên Tiêu Nại đã lâu thế rồi, khả năng lý giải của Vi Vi đã đạt đến trình độ không phải người thường, thế là nhanh chóng phân tích ra.
Khoa tự động kiềm chế…
Khoa tự kiềm chế…
Kiềm chế…
Nghĩ đến đây, mặt Vi Vi đã sắp cùng màu với bộ quần áo trên tay rồi. Năm nay họ đã bắt đầu sống với nhau, e rằng chẳng mấy ai tin rằng đến nay họ vẫn chưa vượt qua giai đoạn cuối cùng.
Cẩn thận đặt áo cưới trở lại vào hộp, vạt áo ngoài vừa nãy bị Nhị Hỷ đánh rớt xuống đất, mép áo hơi bẩn một chút, thế là Vi Vi cầm vào phòng vệ sinh giặt sạch lại bằng nước. Giặt xong thấy người mình nhơm nhớp, thuận tiện tắm luôn một cái, tắm xong mới phát hiện ra mình nãy giờ nghĩ ngợi lung tung nên quên mang cả quần áo vào thay.
Tuy trong nhà không có ai, rèm cửa sổ đã kéo kín, nhưng Vi Vi vẫn không có can đảm để mình trần trụi mà lao vào phòng ngủ. Bó tay vậy, đành phải khoác chiếc áo rộng lên người, tuy rất mỏng rất trong suốt, nhưng vẫn còn hơn là không mặc gì.
Mở cửa phòng vệ sinh ra, Vi Vi đi thật nhanh đến phòng ngủ, thế nhưng lúc chỉ còn cách phòng ngủ chừng vài bước chân, lại nghe thấy “lách cách” một tiếng, cửa bị mở ra, Vi Vi cứng đơ cả người.
Sao anh lại về nhanh như thế.
Người vừa mở cửa rõ ràng không ngờ rằng vừa vào nhà đã nhìn thấy cảnh tượng đặc sắc thế này, ngón tay dừng lại trên nắm đấm cửa.
Vi Vi giật mình khép vạt áo lại thật chặt, trong lòng mừng thầm may mà mình vừa nãy không nude mà chạy ra ngoài. Làm sao cô biết được, với mái tóc còn ướt thả bồng bềnh, áo ngoài mỏng manh ẩm ướt cuộn bên ngoài, cổ tay ngọc ngà hé lộ ngoài tà áo phất phơ, chân dài eo thon thoắt ẩn thoắt hiện, còn gợi cảm gấp trăm lần không mặc gì.
“Áo cưới đã đưa đến rồi à?” Tiêu Nại chầm chậm đóng cửa lại.
“Vâng, buổi chiều họ mang đến.” Vi Vi trả lời, cảm thấy mình bắt buộc phải giải thích tại sao lại mặc thế này và đứng đây, “Em… em ban nãy tắm xong, quên mang quần áo, vừa lúc cái áo này bẩn nên vứt cho phòng vệ sinh…”
“Bẩn? Ở đâu?”
“Ơ… ở phía dưới này, đã…” Vi Vi giật mình cúi đầu nhìn xuống, lời còn chưa nói hết đã bị người ta ôm eo bế bổng lên. Anh đã đến bên cô tự khi nào, bế cô đưa thẳng vào phòng ngủ.
“Mặc vào cho anh xem nào.”
“…Em không biết.”
“Để anh dạy.”
Ngón tay túm chặt vạt áo bị gỡ ra, chiếc áo tuột từ vai xuống. Cô ngồi trên đùi anh, chỉ cách một lớp áo mỏng dính. Vi Vi đã không còn dám nhìn anh nữa, mà chỉ nghiêng đầu rúc vào cổ anh.
Anh dạy cô thật, chậm rãi giúp cô mặc lên người từng chiếc từng chiếc, còn điềm tĩnh giảng giải cách mặc nữa. Áo lót, áo ngoài, váy, thắt lưng, áo khoác… ngón tay nóng bỏng luôn chạm vào người cô. Vi Vi để mặc anh lo liệu, ngoan ngoãn nhấc tay hoặc đứng dậy hoặc đứng im. Cuối cùng lại được anh bế lên ngồi trên đùi, để anh nắm lấy bàn chân cô, mang giày thêu vào cho.
Cô đã ăn vận hoàn chỉnh, xúng xính lễ phục ngồi trên người anh, rèm mi dài khẽ rũ, làn da đỏ ửng như ráng chiều. Anh ngắm cô, rồi đột ngột ôm ngang eo cô bế bổng lên, đặt cô xuống giường.
Áo cưới như lửa, tóc đen như thác, sắc da như ngọc. Vi Vi nhìn anh vẻ bất an, bàn tay anh đặt hai bên thái dương cô, đè lên tóc cô, đôi đồng tử trầm lắng nhưng không suy suyển, Vi Vi dần dần không chịu đựng nổi ánh nhìn ấy, giật mình nghiêng đầu sang né tránh.
Giây sau, đã bị anh hôn ngấu nghiến lên môi.
Anh ép môi xuống, hôn cô thật sâu, mãnh liệt đam mê hơn bất kỳ lần nào trước đó, dường như cuối cùng đã không còn nén nhịn nổi mà buông thả hết mọi kiêng kỵ vậy. Vi Vi bị anh hôn đến không thở nổi, chỉ có nước dựa vào tiết tấu của anh mà hô hấp theo. Cô cảm thấy lễ phục trên người bị kéo ra, cảm thấy anh mút mát trên cổ mình, cảm thấy mình bị anh vuốt ve đến đau nhói, cảm thấy nụ hôn của anh mỗi lúc một xuống sâu hơn…
Không khí càng lúc càng nóng, thần trí cô mê loạn, khẽ rên một tiếng, cảm thấy phía dưới eo mát lạnh, váy đã bị tuột ra.
Anh đột ngột dừng lại.
Nhưng Vi Vi lại không hề thoải mái nhẹ nhõm vì động tác dừng bất ngờ này. Trước kia khi đến đây đều dừng lại… hoặc là, dùng biện pháp khác, nhưng mà… nhưng mà…
Vi Vi nhìn anh, ánh mắt đã mơ màng.
Áo sơ mi trên người anh xộc xệch, lộ ra bộ ngực khỏe mạnh, trong nhịp thở rối loạn gấp gáp, đôi mắt nóng bỏng tựa ngọn lửa của anh chăm chú nhìn cô. Sau đó, như cảnh phim quay chậm, anh nắm lấy tay cô, dẫn dắt tay cô đặt lên thắt lưng anh.
Vi Vi đã hiểu rõ ý anh trong động tác đó, nhịp tim như bỗng mất đi sự kiềm chế, cơ thể căng thẳng đến mức dường như mỗi ngón tay đều đang run rẩy.
“Vi Vi, đừng căng thẳng.”
Vừa điều khiển động tác tay của cô, anh lại vừa phủ lên bờ môi cô thật dịu dàng, mang theo sự nhẫn nại vô bờ, nụ hôn dịu dàng như đang dỗ dành.
Nụ hôn dần dần di chuyển ra phía sau, anh ngậm lấy vành tai cô, thấp giọng khàn khàn bên tai cô: “Vi Vi, anh không đợi được nữa.”
…
Tuy mệt đến mức không chịu nổi, nhưng hôm sau Vi Vi vẫn mở bừng mắt dậy rất đúng giờ theo đồng hồ sinh học. Sắc trời đã sáng tỏ, ánh nắng xuyên qua tấm rèm cửa dày chiếu vào trong phòng.
Cô nằm trên đống áo cưới lộn xộn, được ai đó ôm chặt vào lòng từ phía sau lưng, cánh tay vắt ngang eo lưng cô. Cô khẽ nhúc nhích, người phía sau lập tức phát hiện ra cô đã tỉnh, hơi thở liền vương vít theo sau.
“Vi Vi.” Giọng nói trước nay vẫn lạnh lùng, nay đã khan đặc nhục cảm. Hình như cô lại mơ hồ đáp lại một tiếng, dần dần phía sau cổ cảm nhận được một nụ hôn khẽ khàng, rồi dần dần…
Lúc sau tỉnh dậy đã gần trưa.
Trên người truyền đến một cảm giác ẩm ướt, Vi Vi mở mắt, anh đang giúp cô lau đi dấu vết bằng một tấm khăn bông mềm mại. Vi Vi có phần xấu hổ, muốn trốn tránh, nhưng hễ động cựa lại thấy eo đau nhức ê ẩm, đến sức lực động đậy chân cũng chẳng còn nữa.
Tiêu Nại cúi xuống: “Bế em đi tắm nhé?”
Vi Vi lắc đầu.
“Khó chịu không?”
Vi Vi vẫn lắc đầu, nhìn anh rồi đưa tay lên, ôm choàng lấy cổ anh.
Bây giờ, chỉ cần dựa vào anh là được.
Đối với sự việc xảy ra bất ngờ trước hôn lễ này, Vi Vi hoàn toàn không hối hận, nhưng điều khiến cô đau đầu chính là…
Là vì…
Cho nên…
Tóm lại là sau đêm đó, lễ phục cưới vốn… không thể nhìn ra nữa… nhăn nhúm thì không nói làm gì, còn có rất nhiều… dấu vết. Mà y phục lại được làm bằng tơ lụa vô cùng quý giá. Thứ đồ như tơ lụa này đỏng đảnh vô cùng, Vi Vi vốn không biết cách giặt thế nào, lại không thể đưa đi cho người ta giặt, cuối cùng quá sức phẫn nộ, Vi Vi trút hết lên đầu kẻ gây chuyện.
Thế là dù Tiêu Nại bận rộn cách mấy, cũng đành phải dành thời gian để nghiên cứu cách giặt đồ tơ lụa…
Hậu di chứng thứ hai, đó là, haizzz…
Vi Vi phát giác ra trước hôn lễ một tháng mà làm chuyện đó quả thực không sáng suốt chút nào. Hoặc là tiến hành thật sớm, đến khi gần kết hôn chắc sẽ không còn hưng phấn nhiều như thế, hoặc là dứt khoát lùi lại sau khi cưới.
Lúc bận rộn nhất còn phải đáp ứng nhu cầu của người nào đó nghe đồn đã phải kìm nén nhẫn nhịn bấy lâu, quả thực cũng có phần mệt mỏi.
Tháng Sáu, thật sự rất bận rộn.
Dường như mọi chuyện đều dồn đến cùng một lúc. Cô phải tốt nghiệp, hôn lễ phải chuẩn bị, phiên bản mới của Mộng Du 2 sắp sửa tung ra thị trường, và còn, công ty của Đại Thần sắp chuyển địa điểm.
Tối hôm ấy Tiêu Nại nhận một cú điện thoại rồi, liền dẫn Vi Vi ra ngoài.
“Đi đâu thế?”
“Đến đó hẵng nói.”
Chầm chậm đi với tốc độ dạo bộ, dần dần rồi lại đến tiệm internet Cực Trí. Đứng trước cửa tiệm internet đóng kín, Vi Vi nhìn Tiêu Nại lấy chìa khóa ra rồi mở cửa hông, bước vào bật công tắc đèn.
Ánh đèn sáng tỏ, mấy trăm chiếc máy vi tính yên lành nằm một dọc trong đó.
“Ngày mai mấy thứ này đều dời đi cả.”
“Í, chú của anh không làm nữa sao?”
Vi Vi biết tiệm internet này là do Tiêu Nại cùng ông chú họ của anh cùng mở ra trước đó rất lâu rồi, bây giờ máy tính đã được phổ cập, việc làm ăn cũng đã không còn phát đạt như xưa, nhưng chú anh vẫn quyến luyến, không chịu đóng cửa. Nói ra thì, lần đầu Đại Thần nhìn thấy cô là ở đây mà.
Tiêu Nại gật đầu: “Sau này Chí Nhất sẽ chuyển đến đây, anh đã mua lại nửa kia của nơi này rồi.”
Sau đợt bàng hoàng, Vi Vi bắt đầu quan sát tình hình trong tiệm, cảm thấy rất hài lòng, “Vâng, có một nơi của riêng mình là hay nhất.”
Tiêu Nại cười, cùng cô tiến vào bên trong, vừa đi vừa bàn về cách bố trí, phòng hội nghị ở đâu, chỗ nào là khu văn phòng… Đến một nơi nào đó anh bỗng khựng lại, nhìn về một phía nào đó bảo: “Lần đầu tiên anh nhìn thấy em, em ngồi ở bên kia.”
Vi Vi nhìn theo ánh mắt của anh, đó là vị trí đối diện với cầu thang, Vi Vi đã không còn nhớ mình từng ngồi ở đó lâu lắm rồi.
“Hì hì, thực ra anh yêu em ngay từ cái nhìn đầu tiên chứ gì.” Vi Vi châm chọc, “Bây giờ em nhận ra, thực ra anh là một con sói háo sắc.”
Tiêu Nại nhướn mày.
“Anh có ý kiến gì à?”
“Không, có điều anh thấy mức độ chưa đủ.” Tiêu Nại chậm rãi tiếp lời, “Ít ra thì anh là một con sói háu đói trong đám háo sắc ấy.”
Người nào đó gần đây quả thực rất đói rất ác…
Vi Vi: “…Anh không thấy trơ trẽn mà còn thấy vinh quang lắm hả?”
Tiêu Nại đáp: “Thân là một con sói háo sắc không ăn tạp mà chỉ chuyên một con mồi thì, không đói lại càng trơ trẽn hơn.”
“…Em lên lầu nhìn xem thế nào.”
Đùa cợt người ta cuối cùng lại biến thành bị cợt đùa lại, đúng là bi kịch thật. Vi Vi không đánh lại nổi nên bỏ chạy, lao vút lên lầu để lại sau lưng vệt khói dài. ^_^
Nhìn thấy bóng dáng cô mất hút trên cầu thang, khóe môi Tiêu Nại thấp thoáng một nụ cười.
Lần đầu nhìn thấy cô là cảm giác gì?
Đã quá lâu rồi, không còn nhớ rõ nữa, có điều lúc đầu, cho dù sau khi kết hôn trong game cũng chưa từng có ý nghĩ sẽ gặp mặt.
Chỉ là do có việc phải đến tiệm internet, rồi kinh ngạc một phen.
Cảm thấy thao tác của cô gái ấy vô cùng đẹp đẽ nổi bật, ngay ánh nhìn đầu tiên đã hút lấy anh, thế là ngắm thêm vài phút nữa, thấy cô ấy chỉ huy bang chiến một cách đâu ra đó, kết thúc một trận chiến châu chấu đá xe rất hoàn mỹ.
Lúc đầu thậm chí anh chỉ quan sát màn hình và ngón tay bay lượn của cô, cho đến phút giây cuối cùng, trận chiến kết thúc, anh mới di chuyển tầm nhìn sang gương mặt cô.
Đó là một góc mặt khiến người khác phải yêu thích, tán thưởng, mà lại còn khá là quen thuộc.
Nhờ có một bộ nhớ vô cùng hoàn hảo, anh đã nhanh chóng tìm ra tên cô ấy trong kho tư liệu trong đầu mình.
Bối Vi Vi.
Bối Vi Vi chỉ cần nhìn xa thôi cũng đủ khiến cho bọn con trai ở gần bên phải ngất ngây say đắm.
Về sau, lại là một lần trùng hợp.
Anh đã lâu lắm rồi không lên Mộng Du Giang Hồ, lần đó đi là để tìm một ít tư liệu về nó, không ngờ lại nhìn thấy tên cô trên kênh Thế Giới.
Lần này tên cô là Lô Vĩ Vi Vi.
Cái tên rất dễ nhớ, lần trước khi cô bang chiến đã ghi nhớ được. Một cái tên mới lạ, nhưng người đặt tên cho nó thì, cũng khá là lười động não. = =
Cô ấy bị bỏ rơi thật sao? Lại còn định cướp chồng?
Hiếm thấy thật, Tiêu Nại cũng có hứng thú muốn xem cảnh tượng náo nhiệt ấy, đến bên dưới cầu Chu Tước, nhìn thấy bóng áo đỏ bị đám đông vây kín.
Cô ấy cướp chồng thật ư?
Tiêu Nại điềm nhiên quan sát, có điều tiềm thức lại cảm thấy, hình như cô vác đại đao đi chém cái tên vong ân phụ nghĩa đó mới thích hợp hơn. Cuối cùng vào lúc cô ngồi xuống bán thuốc, đám người trong game lần lượt bị sét đánh choáng váng, Tiêu Nại ở ngoài đang cười thất thanh.
Đột nhiên nảy sinh ra một ý muốn được che chở bảo vệ cô ấy.
Sự rung động này không biết từ đâu mà có, chắc chắn không nằm trong tính toán của bộ não thiên tài, trước kia chưa từng nảy sinh với bất kỳ ai, nhưng lại vô cùng mãnh liệt.
Tiểu sư muội của anh, làm sao có thể để người khác đá được, làm sao có thể làm cho hồn xiêu phách lạc?
Thế là, cầu hôn.
Thế là, hôn lễ linh đình.
Lúc cầu hôn, hoàn toàn không nắm chắc trăm phần trăm rằng cô sẽ nhận lời, nhưng lúc cô đáp “Được” một cách sảng khoái, trong lòng anh, đã nảy sinh một thoáng lãng mạn.
“Văn phòng của anh đặt ở vị trí này đi.”
Vi Vi nói ở trên lầu, mãi không nghe thấy Tiêu Nại đáp lại bèn chạy xuống, thấy anh vẫn đang đứng ở chỗ cũ. “Anh đang làm gì thế?”
“Đang nghĩ đến vấn đề vừa nãy của em.” Tiêu Nại ngẩng đầu lên nhìn cô.
“Hử?” Lúc nãy cô có hỏi vấn đề nào sao?
Tiêu Nại hơi mỉm cười: “Anh đang nghĩ, nếu như sớm biết có ngày hôm nay, anh nhất định sẽ yêu em từ cái nhìn đầu tiên.”
Nếu như, anh biết rằng sẽ có ngày yêu em như thế.
Anh nhất định sẽ yêu em từ cái nhìn đầu tiên.
=== HAPPY ENDING ===
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook