Edit: Song Linh 

Cuối cùng cũng trằn trọc trôi qua hai tháng, còn ba tháng đến khi được "ra tù".

Thẩm Mộc Tinh đã không được nhìn thấy Nghiêm Hi Quang hai tuần rồi.

Còn một chuyện nữa, là chuyện mẹ càng ngày càng kì lạ.

Tin tức thời sự mới nhất đưa tin án mạng kinh hoàng ở thành phố Ôn Châu*, còn hung thủ thì đang nhanh chóng lẩn trốn ở các tỉnh thành xung quanh tỉnh Phúc Kiến. Mọi cư dân sống trong thành phố đều nơm nớp sợ hãi. Mỗi Chủ nhật, Thẩm Mộc Tinh đều về nhà, mẹ luôn đích thân tới đón cô. Cũng bởi vì sắp đến kỳ thi Đại Học, ngày thứ bảy chủ nhật mẹ cũng không cho cô ra ngoài chạy loạn, chỉ có thể ở nhà ôn bài.

* Thành phố Ôn Châu thuộc tỉnh Chiết Giang. Thành phố này giáp Lệ Thủy về phía tây và tây bắc, Thai Châu về phía bắc và đông bắc và nhìn ra Biển Đông Trung Hoa về phía đông, giáp tỉnh Phúc Kiến về phía nam. (Wikipedia)

Thẩm Mộc Tinh có thể lờ mờ đoán được, mẹ phát hiện cô hành động hơi kỳ lạ, cho nên mới cố gắng quản lí cô.

"Đây có tính là một đêm ban đêm gió lớn* không nhỉ...?"

* Chỉ lúc thích hợp để đi làm việc xấu.

Tối thứ sáu, cô ngồi trên xe của Nghiêm Hi Quang, mở miệng nói câu đầu tiên.

Nghiêm Hi Quang không gặp cô hai tuần, đoán chừng cũng rất nhớ nhung đấy, dùng hai tay mơn trớn gương mặt cô, Thẩm Mộc Tinh liền cười tươi với anh.

Anh bỏ tay xuống, xoay người lại, lấy đồ ăn từ ghế sau của xe đưa cho cô.

"Oa! Chocolate! Em thích ăn que cay lắm! Còn đây là gì?" Cô vui vẻ hỏi.

Nghiêm Hi Quang nghĩ một chút rồi nói: "Chắc là hạt Mắc ca? Anh chưa từng ăn, tại vì thấy trong siêu thị có một cô gái mua, cô ấy nói ăn rất ngon, em ăn thử đi."

"Anh cũng ăn đi." Cô tách vỏ một hạt ra rồi đút cho anh.

"...Em ăn đi."

"Anh ăn trước!" Cô nhét phần nhân tròn xoe màu trắng vào trong miệng anh.

Nghiêm Hi Quang hơi hé miệng, lúc phần nhân chạm vào răng, đầu ngón tay của cô chạm vào đôi môi mềm mại, làm trái tim Thẩm Mộc Tinh khẽ run rẩy.

"Ăn ngon không?"

"Không tệ."

"Hạt mắc ca*, em chưa từng nghe qua đấy! Không biết nó sinh trưởng ở đâu nhỉ?"

*Mắc ca hay mác ca là tên gọi từ cách phiên âm trong tiếng Việt của chi thực vật có danh pháp khoa học Macadamia, gồm nhiều cây thân gỗ có nguồn gốc từ châu Đại Dương (Úc), thuộc họ Proteaceae. Hạt mắc ca rất đắt, giá thành cao hơn cá hồi, bởi vì nó được đánh giá là loại hạt ngon nhất, tốn nhiều công chăm sóc. Và được gọi là hoàng hậu của các loại hạt. (Internet)

"Không biết." 

"Ha ha! Nghiêm Hi Quang ngốc! Hạt mắc ca tất nhiên là sinh trưởng ở Hawai* rồi!" Cô gái nhỏ chưa từng trải sự đời tự cho mình là đúng chê cười anh.

* Trong convert ghi tên của hạt mắc ca là hạt Hawai.

Nghiêm Hi Quang cũng không phản bác cô, giống như trong mắt anh, cô nói cái gì thì đó là cái đấy.

"Mẹ em không cho em ra khỏi nhà, nhưng em không được nhìn thấy anh, em sẽ lo lắng." Cô vừa ăn khoai tây chiên vừa nói.

Anh rút một điếu thuốc, cánh tay khoác lên trên cửa sổ xe, ngắm vầng trăng bên ngoài kí túc xá.

"Kẻ giết người vẫn chưa bắt được, đúng ra em phải ở nhà."

"Nhưng em rất nhớ anh!" Cô vừa ăn đồ ăn vặt vừa nói.

Không biết ánh mắt anh đang đặt ở chỗ nào, nhưng tóm lại là không nhìn cô, giọng nói nhẹ nhàng, giọng điệu bình thường, nhưng mà: "Anh cũng vậy."

Thẩm Mộc Tinh khẽ giật mình, cúi đầu cười trộm.

"Hôm nay em có thể không về ký túc xá, hôm nay là thứ sáu, giáo viên trông coi ký túc xá nhất định nghĩ em đã về nhà, em lại nói cho mẹ hôm nay không về nhà."

"Nghiêm Hi Quang, hay chúng ta tìm một nơi chơi thật vui vẻ đi!"

"Chỗ nào?" Anh quay đầu nhìn cô.

Thẩm Mộc Tinh ngắm nhìn ánh sáng phát ra từ đôi mắt đen láy của anh, nghẹn họng nói: "Đến... đến quán net đi."

Không khí trong quán net rất ngột ngạt, khi đó không có mạng lưới tiện nghi như bây giờ, càng là những quán net gần trường học thì lại càng dơ dáy bẩn thỉu, chất lượng mạng còn kém nữa.

Khói thuốc, tiếng cười mắng khi chơi game nhóm, ghế da chất lượng kém với tay vịn tàn tạ và thứ mùi kỳ quái phát ra khi linh kiện điện tử quá nóng, là tất cả ấn tượng của Thẩm Mộc Tinh đối với quán net đó.

Cô lướt ** và blog Sina, Nghiêm Hi Quang thì chơi bài, ngâm ở đó đến tối, Thẩm Mộc Tinh ngồi phát đau cả lưng, quay lại nhìn anh.

"Hai chúng ta cứ như vậy sao?"

"Em mệt?"

"Em cảm thấy việc này rất vô nghĩa."

"Gần đây có quán đồ nướng, có muốn ăn không?"

"Tất nhiên là muốn!"

Vì vậy cô khoác cánh tay anh đi đến tiệm đồ nướng được cải tạo từ xe buýt gần đó. Phía dưới xe buýt có rất nhiều bàn nhỏ và ghế nhựa được bày ra, hai người bọn họ cứ như đôi vợ chồng son mới cưới dắt tay nhau đi ăn khuya vậy, cùng nhau ngồi nướng thịt ăn.

Gần quán đồ nướng là mấy nhà nghỉ, mở ở gần các trường học, mặt tiền được lắp đặt các thiết bị hiện đại thời thượng, Thẩm Mộc Tinh nhìn nhà nghỉ có biển hiệu ghi tên là "Nhà nghỉ Modern Mango", nói với Nghiêm Hi Quang: "Hay là chúng ta tìm một nhà nghỉ sạch sẽ để thuê phòng đi."

Nghiêm Hi Quang khẽ giật mình.

Thẩm Mộc Tinh vội vàng dựng bàn tay lên: "Em cam đoan! Em sẽ không làm gì cả!"

Anh vẫn khẽ giật mình.

Hai người nhìn nhau vài giây, đột nhiên Nghiêm Hi Quang cười rộ lên.

Thẩm Mộc Tinh liền đỏ mặt.

Anh chọn ra vài xiên thịt không có ớt trên vỉ nướng đặt vào đĩa cô, nói: "Mấy xiên này không cay, em ăn đi."

Trong nháy mắt mức xấu hổ của cô đạt tối đa, thầm oán hôm nay mình không rụt rè như mọi khi, vì vậy ra sức gỡ thịt ra khỏi que xiên. Lại nghe thấy Nghiêm Hi Quang nói: "Anh biết em muốn ở cùng một chỗ với anh."

Hai mắt Thẩm Mộc Tinh toả sáng: "Tất nhiên rồi."

Anh dừng lại một chút rồi nói tiếp: "Vậy ăn nhanh lên, ăn xong chúng ta cùng đến siêu thị mua đồ dùng vệ sinh cá nhân."

"Vâng vâng vâng!"

Trong khoảng thời gian sắp trở thành người lớn, lần đầu tiên ở cùng với người mình yêu hai mươi tư tiếng không tách ra, là kỷ niệm khó quên nhất.

Bọn họ cùng nhau đi dạo siêu thị, cùng đẩy xe mua hàng, giống như đôi vợ chồng mới cưới đang mua đồ dùng sinh hoạt, đây chính là loại cảm giác cực kỳ hạnh phúc.

Bọn họ thuê phòng ở nhà nghỉ gọi là "Modern Mango" đó, cùng ngồi trên giường xem tiết mục giải trí, đúng vào dịp nghỉ này cô lại đau bụng, anh liền dùng ấm nước đun nước ấm cho cô uống.

Nghề nghiệp của Nghiêm Hi Quang yêu cầu đôi tay phải sạch sẽ, cho nên mỗi ngày phải rửa tay rất nhiều lần, dần dần anh cũng thích sạch sẽ, anh nghĩ đi nghĩ lại cũng không muốn cô phải uống nước trong nhà nghỉ, liền quyết định xuống dưới lầu mua.

"Em rất sợ, anh đừng đi mà." Cô ôm bụng mình cản không cho anh đi.

Nghiêm Hi Quang hơi nhíu mày, cũng không đi nữa, quay lại bên giường rồi khom lưng nhìn cô: "Em phải uống nước ấm."

"Anh cũng không thể bỏ em một mình ở đây được, đợi em hết đau bụng rồi, chúng ta cùng đi."

"Được." Anh kéo cô vào lòng mình, cùng cô xem ti vi.

Ngày đó không nhớ là ti vi chiếu chương trình gì, chỉ nhớ những lúc bọn họ triền miên hôn nhau.

Tiếng ga giường sột soạt vang bên tai, cô chui vào trong chăn, bị cơ thể của anh bao phủ, môi của anh khi thì dịu dàng khi thì càn rỡ, cô từ từ nhắm hai mắt lại, tiếp nhận nụ hôn của anh, hạnh phúc mà thoả mãn.

Nghiêm Hi Quang rất thành thật, Thẩm Mộc Tinh cũng tin tưởng anh, hai người đều cố gắng kìm chế, rồi lại điên cuồng ôm lấy nhau, bọn họ như hai linh hồn tách biệt hoàn toàn với thế giới bên ngoài, chỉ cần ôm nhau, cũng có thể sống như vậy tới già.

Sáng sớm thứ bảy, bọn họ rời giường rất sớm, Nghiêm Hi Quang lái xe đưa cô đi dạo trên phố, cứ ăn rồi lại đi dạo, chơi cả ngày, cô có thể cảm nhận được sự vui vẻ của anh, mặc dù không có lời nói dư thừa, nhưng bọn họ đều hiểu được lẫn nhau.

Buổi tối lại trở về căn phòng mà bọn họ thuê, hai người làm ổ trên giường cùng xem ti vi, trên màn hình đang phát một bộ phim phóng sự tẻ nhạt, gọi là 《 tầng da thứ hai 》, kể về chuyện xưa của chỗ đó, toàn bộ lời thoại của bộ phim phóng sự này là tiếng Anh, Thẩm Mộc Tinh nghe xong liền buồn ngủ, chốc lát đã ngủ say trong lồng ngực của Nghiêm Hi Quang rồi.

Đến khi cô tỉnh lại thì không biết đã là mấy giờ tối rồi, nhưng mà anh vẫn chăm chú xem bộ phim chán ngắt đó.

Italy, phố Napoli, tủ kính, thợ may. Mặc dù anh không hiểu tiếng Anh, nhưng mắt vẫn toả sáng lấp lánh.

"Này, đừng nhìn nữa!" Cô có chút tức giận: "Người đẹp ngay bên cạnh, anh lại đi xem phim phóng sự?"

Nghiêm Hi Quang khôi phục tinh thần, nhìn người đang ở trong ngực mình, cúi đầu kề sát mặt cô, cười xấu xa: "Vậy thì phải làm thế nào? Em muốn anh làm gì?"

Ngẫu nhiên trước mặt cô, anh sẽ lộ ra vẻ tuỳ tiện hoặc càn rỡ.

Nhưng mà cô lại yêu sự tuỳ tiện, càn rỡ này.

Cô lè lưỡi, mỉm cười nhu thuận: "Em muốn ăn đồ nướng!"

Nghiêm Hi Quang biết lời cô nói ra tất nhiên sẽ doạ người, bất đắc dĩ lắc đầu, đứng dậy mặc quần áo, đưa cô xuống dưới lầu ăn đêm.

Một ngày hai đêm, hai người gần gũi thân mật, chưa từng tách ra.

Lúc trả phòng, Thẩm Mộc Tinh làm bẩn ga giường, tất nhiên Nghiêm Hi Quang bỏ tiền ra bồi thường cho cái ga đó, ở quầy lễ tân ánh mắt của bà dì hơn bốn mươi tuổi nhìn Thẩm Mộc Tinh, suýt nữa đã làm cho cô tự cháy.

Đó là chuyện điên cuồng nhất, phóng túng nhất cô từng làm.

Nếu như thời gian vĩnh viễn dừng tại thời điểm đó, có bao nhiêu tốt đẹp.

Cảnh sát kiên trì mai phục tròn bốn mươi ngày, rốt cuộc cũng bắt được hung thủ đang lẩn trốn. Án mạng kinh hoàng ai nghe cũng sợ cuối cùng cũng được phá.

Bầu không khí trong Cục cảnh sát rõ ràng nhẹ đi rất nhiều.

Hiệp cảnh Tiểu Trương phàn nàn: "Rõ ràng là Thẩm Minh cậu liều chết mới bắt được hung thủ, nhưng công lao lại bị cảnh trưởng Hắc Miêu cướp mất, thật bất công mà."

Thẩm Minh không nói gì, nhúng chiếc tất thôi xuống nước, sau đó mới ném vào chậu ở ký túc xá.

Tiểu Trương liền đi tới, cười rồi đưa cho cậu điếu thuốc: "Công việc lần trước nhờ cậu, cậu đã làm chưa vậy?"

Mặt Thẩm Minh không cảm xúc, nhướng mày: "Chuyện gì?"

"Chuyện hẹn chị gái cậu đi ăn cơm ấy."

Thẩm Minh ngẩng đầu nhìn tên Tiểu Trương gầy đến mức xương gò má cũng lộ ra rõ ràng, cộng thêm hàm răng hô, nhìn thế nào cũng thấy hèn mọn bỉ ổi, không vui nhíu mày: "Cút."

"Ha! Cậu..." Lời Tiểu Trương nghẹn ở họng, lại cài điếu thuốc trong tay lên sau tai, không để ý đến cậu.

Thẩm Minh đặt chậu đựng tất dưới vòi nước, nước liền chảy thẳng xuống.

Tiểu Trương chưa từ bỏ ý định, lại đi tới: "Người anh em, tôi rất nghiêm túc đó, không đùa đâu."

Thẩm Minh vẫn không nói câu nào.

"Tôi thật lòng thích chị của cậu mà, lần trước gặp chị ấy trong tiệm làm tóc của Tạp Tạp, tôi liền... Tôi liền... Đêm không ngủ yên."

"Nói ra mà không thấy mình đang nói đến cảm giác lúc em phim à." Thẩm Minh đợi nước trong chậu đầy rồi, bắt đầu dùng sức giặt bít tất.

Tiểu Trương nhe răng nhếch miệng cười: "Cậu em... Tất cả mọi người đều là anh em, cậu làm cầu nối cho chúng tôi có được không?"

Thẩm Minh đá văng chậu nước, sắc mặt nghiêm túc quay người lại, chỉ vào tấm gương: "Tự soi gương đi, cậu xứng với chị của tôi?" Cậu cười lạnh một tiếng.

Tiểu Trương cười ha ha: "Tôi biết tôi không ứng, nhưng ít nhất tôi cũng có tư cách theo đuổi mà, người ta không đồng ý là chuyện của người ta, tôi đối xử tốt với cô ấy là chuyện của tôi."

"Ít nói nhảm đi."

"Tại sao cậu lại không thông suốt như vậy chứ?" Tiểu Trương hơi mất hứng: "Ài, tôi không xứng với chị của cậu, vậy loại người nào mới xứng chứ?"

Thẩm Minh nghiêm túc suy nghĩ một chút, trầm ngâm rất lâu, cuối cùng lắc đầu: "Chị của tôi, không ai xứng."

Tiểu Trương lườm cậu: "Mẹ, tên nhóc cậu hết thuốc chữa rồi."

"Không phải là tôi hết thuốc chữa, mà đó là chị gái ruột của tôi, sao có thể cho cậu chà đạp." Thẩm Minh cười giỡn nói.

Tiểu Trương nhỏ giọng lẩm bẩm: "Tôi không chà đạp nhưng cũng có người chà đạp."

"Loảng xoảng ------" Chậu nhựa trong tay Thẩm Minh rơi xuống đất vỡ nát, tay cậu run rẩy, xoay người lại, tức giận nheo mắt lại, trầm giọng nói: "Hôm nay cậu muốn bị đánh phải không?"

Tiểu Trương hơi sợ hãi, nhưng trên mặt vẫn tỏ ra mạnh mẽ để chống đỡ lòng tự trọng, quái gở nói: "Tôi thích chị cậu bao lâu, cậu cũng biết mà, tôi còn ghi tên cô ấy khắp nơi, tôn thờ cô ấy làm nữ thần của mình."

Thẩm Minh cũng cảm thấy mình hơi xúc động, liền hít sâu một hơi, quyết định dàn xếp ổn thoả chuyện này, lại không ngờ tới Tiểu Trương lại nói thêm một câu khiến cậu trở tay không kịp.

"Tôi tra tên chị cậu trong hệ thống, có ghi lại lịch sử hai ba lần chị cậu thuê phòng cùng đàn ông." Tiểu Trương cười lạnh: "Chỉ là thứ hàng đã qua sử dụng, tôi còn không xứng hay sao?"

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương