Edit: Đào Sindy

Từ Ôn Châu về nhà đã rất muộn, Thẩm Mộc Tinh không yên lòng ăn xong bữa cơm, mẹ và bà ngoại càu nhàu cái gì cô cũng không nghe lọt tai, một lòng chỉ nghĩ ăn cơm xong thì đi thăm Nghiêm Hi Quang.

Mẹ gắp cho cô một ít măng, nói với bà ngoại: “Trong xưởng chúng ta có một nữ công sắp xuất ngoại, đi theo người quen giới thiệu đầu rắn, kiếm rất có lời.”

Ba nói: “Là một cô gái à? Vậy cần phải tìm một đầu rắn đáng tin cậy, chứ không sẽ rất nguy hiểm!”

Đầu rắn, chính là người dẫn đầu lén của một đội ngũ, thu tiền giúp người ta ra nước ngoài, hành tung quỷ dị như rắn và vi phạm quan hệ làm ăn.

Mẹ trừng ba một lát: “Cũng giống dạng người kém cỏi như ông, ai cũng không phát tài được!”

Ba lẩm bẩm một tiếng rồi không nói.

Bà ngoại thở dài: “Ai, đáng thương thay lòng ba mẹ trong thiên hạ, vay mượn để đưa con ra nước ngoài, trông vào một ngày có thể thăng chức nhanh, áo gấm về quê.” Bà ngoại nhìn Thẩm Mộc Tinh và Thẩm Minh trên bàn cơm, trìu mến nói: “Những người này lén qua đường còn nguy hiểm hơn so với đi Tây Thiên thỉnh kinh, nếu như là con bà, bà sẽ không để nó phải chịu tội.”

“Con của con xuất ngoại, cũng phải quang minh chính đại mà đi.” Mẹ nói.

Mẹ vẫn luôn hâm mộ chuyện người ta có thể xuất ngoại, tiếc nuối lớn nhất đời này của bà là không thể ra khỏi biên giới, mỗi lần nhắc đến chuyện có người xuất ngoại, hoặc là nhìn thấy ai từ nước ngoài trở về, thì hai con mắt hâm mộ đến tỏasáng. Thẩm Mộc Tinh nhìn em trai mình, cậu vẫn luôn chăm chú cúi đầu ăn cơm, dáng vẻ tâm sự nặng nề, cô biết cậu còn đang vì chuyện trong nhà Kaka sốt ruột đến phát hỏa.

Thẩm Mộc Tinh nói với mẹ: “Mẹ, mẹ muốn đưa con xuất ngoại à? Mẹ có nhiều tiền như vậy sao?”

“Xem thường mẹ con quá nha?”

“Ồ...? Vậy là có tiền hả?” Cô bước đến cười nịnh nọt: “Vậy có thể cho con mượn một ít không?”

Thẩm Minh kinh ngạc ngẩng đầu nhìn cô, lập tức giẫm chân cô dưới bàn.

Thẩm Mộc Tinh không thèm để ý đến cậu, tiếp tục cố gắng bày ra tư thế nịnh nọt mẹ, mẹ nhíu mày nói: “Con là một cô nhóc muốn tiền làm gì? Con muốn bỏ trốn sao?”

Thẩm Mộc Tinh ngơ ngác một chút, cũng không biết là ảo giác hay là gì, cô cảm thấy trong mắt mẹ đầy vẻ nghi ngờ, như nhìn thấu cô. Thẩm Mộc Tinh không tự chủ rùng mình một cái, nhìn thoáng qua Thẩm Minh, cười chột dạ: “Ha ha, con chỉ đùa với người thôi mà!”

Không có em trai giúp mình làm tiền, ngược lại mình thiếu chút nữa bị mắc vào.

Mẹ nghiêm túc nói: “Cơm nước xong xuôi giúp bà ngoại rửa chén, rửa xong chén thì làm bài tập, ban đêm không cho phép chạy loạn nghe không?”

Mẹ quá nhạy cảm thế mà biết cô muốn “Chạy loạn”?

“Vâng.” Thẩm Mộc Tinh đáp ứng, quay đầu nhìn Thẩm Minh.

Thẩm Minh vẫn cúi đầu ăn cơm như cũ.

Tiếng đũa va chạm chén vang lên trên bàn cơm, không ai để ý đến tâm trạng cậu, không ai hỏi cậu tại sao lại không vui.

Cậu ở trong nhà này, cảm giác tồn tại ít đến thương cảm.

Khi còn bé Thẩm Mộc Tinh luôn được mọi người để ý cướp mất danh tiếng của em trai, nhưng bây giờ cô lại không nghĩ vậy, cô tin tưởng trong đó nhất định có nguyên nhân, về phần là gì, ai cũng không nói qua.

Ăn xong bữa cơm, Thẩm Mộc Tinh quên mất việc đi xem Nghiêm Hi Quang ra sau đầu.

Bà ngoại đứng sau lưng cô, giúp cô đeo tạp dề, từ ái hết sức hướng dẫn cô công việc sau khi về nhà chồng sau này, Thẩm Mộc Tinh cắt ngang bà, thận trọng hỏi:

“Bà ngoại, bà nói, Thẩm Minh không phải con ruột của ba mẹ sao?”

Bà ngoại đứng ở sau lưng, nên cô không thấy rõ biểu lộ của bà, chỉ nghe thấy bà ngoại lập tức trách cứ phản bác: “Đi đi, nói hươu nói vượn, không phải con đẻ chẳng lẽ nhặt từ trong đống rác ra? Lời này không cho phép nói lung tung!”

Bà ngoại trả lời, cứ như một khối đá được rèn luyện theo năm tháng, nặng nề rơi trên mặt đất, chắc chắn như thế, tìm không thấy một chút kẽ hở.

“Vâng.”

Hôm sau là thứ bảy, hiếm khi Thẩm Mộc Tinh không ngủ nướng, sáng sớm hơn sáu giờ đã thức giấc, rửa mặt sạch sẽ đi tiệm may, khi đó ra ngoài không cần trang điểm, lau mặt bằng khăn mặt, tùy tiện xoa thêm một lớp kem trang điểm của mẹ, liền cảm thấy mình thơm thơm mỹ mỹ.

Nắng sớm có chút trong trẻo lạnh lùng, trên đường phố không có mấy cửa hàng mở cửa, tiệm may đã mở tấm rào ra, lão Tài ra ngoài từ sớm nên mở tấm rào ra một nửa.

Thẩm Mộc Tinh thăm dò đi vào, bên trong cửa hàng vì không mở ra hoàn toàn, không có ánh nắng chiếu vào, cho nên rất tối, ánh nắng xuyên qua khe hở tấm rào và khe cửa sổ lọt vào, giống như từng sợi tơ biết phát sáng, ngổn ngang lộn xộn dệt thành một tấm lưới, khiến căn phòng nhỏ mấy mét vuông chứa vải càng thêm bề bộn.

Bậc thang gỗ cũ kỉ có tiếng bước chân, Nghiêm Hi Quang bước xuống từ cầu thang, một thân nhẹ nhàng khoan khoái.

“Hù!” Cô đứng ở cửa ra vào, cố ý dọa anh.

Nghiêm Hi Quang giống như một đầm nước sâu, rất ít khi vội vàng hấp tấp, thần kinh bị cô đột ngột chào một tiếng trở nên chậm hết một giây, trên mặt vẫn như ngày thường không chút rung động nào, chỉ có ánh mắt lóe lên một chút vui mừng.

Anh đứng ở nơi đó, vẫn là bộ dáng khiến Thẩm Mộc Tinh ngày nhớ đêm mong, hai tuần không thấy, tóc của anh đã dài hơn một chút, nhưng vừa khéo khiến đường cong trên mặt anh dịu dàng hơn, chóp mũi anh và Thẩm Minh, đều là da thịt căng mịn của đàn ông hai mươi tuổi, cứ như trân châu dịu dàng phát sáng, Thẩm Mộc Tinh xem phim võ hiệp TVB mà lớn lên, trong đó ấn tượng sâu nhất là Cổ Thiên Nhạc vai Dương Quá, khi đó Cổ Thiên Nhạc hoàn toàn xứng đáng là “Nam trẻ”, cho đến khi lần đầu tiên gặp Nghiêm Hi Quang, thì có ấn tượng như vậy: Sống mũi thẳng, mặt như bạch ngọc.

“Lên đây.” Anh vẫy tay với cô, quay người đi đến chỗ làm việc, hết thảy như thường.

Thẩm Mộc Tinh càng cảm thấy mình thích người đàn ông này rất nhiều, có khi sẽ không tự chủ được nhìn anh chằm chằm, trong thoáng chốc nghe thấy anh gọi tên mình, mới quay lại trấn tĩnh mà bước vào.

Trên kệ trong phòng treo đầy quần áo đã may sẵn, Thẩm Mộc Tinh dạo chơi xung quanh anh, nhìn chỗ này, sờ chỗ kia, quay đầu nhìn anh, trêu chọc hỏi: “Làm ăn khá khẩm nha? Đây đều là quần áo dành cho các cô gái trẻ?”

Nghiêm Hi Quang nghe cô nói như vậy, bỗng nhiên nhếch miệng cười một nụ cười ý tứ sâu xa, như nhìn thấu cô, lại cúi đầu kéo căng một sợi dây, khóe miệng vẫn cong lên như cũ.

Nụ cười này khiến Thẩm Mộc Tinh trố mắt, gương mặt không hiểu nóng lên.

“Nghiêm Hi Quang, của em đâu?” Cô hỏi.

Nghiêm Hi Quang chỉ một ngón tay về phía tường đông: “Ở nơi đó.”

Ánh sáng quá mờ, cô không hề để ý đến tường đông, Thẩm Mộc Tinh theo tay anh nhìn lại, cứ như vậy thoáng liếc mắt, trước mắt bỗng nhiên sáng lên, lập tức bước nhanh tới, đứng trước quần áo ngạc nhiên nói: “Oa! Thật đẹp! Làm cho em sao?”

Nghiêm Hi Quang đứng lên, đi đến bên cạnh cô, anh cao hơn cô một cái đầu, mỗi lần đến gần Thẩm Mộc Tinh đều cảm thấy cảm giác tồn tại rất mạnh mẽ, ánh mắt của anh đánh giá trên người cô một phen, bỗng nhiên lộ ra biểu lộ buồn bực, lắc đầu.

Thẩm Mộc Tinh hỏi: “Thế nào?”

“Có phải em lại mập ra không?”

Cô vỗ mặt mình, tròng mắt chuyển liên tục: “Có sao có sao?”

Nghiêm Hi Quang nhìn về phía eo cô, thấy cô xấu hổ.

“Bụng.”

“Bụng của em...”

Thẩm Mộc Tinh bóp thịt trên bụng, âm thầm cảm thán sức quan sát của anh, buồn bực nói: “Được rồi... Số đo quần áo, em mập lên rất nhiều... Ưm... Cơm ở căn tin mặc dù không ăn nhiều, nhưng rất giống thứ cho heo ăn, ăn liền mập lên...”

Nghiêm Hi Quang bị ví von của cô chọc cười, kéo thước dây trên cổ mình xuống, bất đắc dĩ nói:

“Đo lại lần nữa rồi sửa lại cho em.”

“Đo đi.”

“Đứng vững.”

“Vâng.”

Thẩm Mộc Tinh vươn cánh tay, ngoan ngoãn đứng trước mặt anh.

Tiệm may trong lẳng lặng, đồng hồ thạch anh cứ như nhịp tim.

“Xoẹt” thước dây kia lướt qua từng đường cong trên người cô, đến rốn cô, thân thể của anh theo động tác đột nhiên ở rất gần, khiến nhịp tim Thẩm Mộc Tinh tăng tốc, cô kéo căng thân thể, rốt cục nhịn không được, nuốt xuống một tiếng, tiếng yết hầu chấn động màng nhĩ rõ ràng có thể nghe được, cô dám đánh cược, Nghiêm Hi Quang chắc chắn nhận ra sự khác thường của cô, cho nên mới ngừng động tác lại.

Chỉ trong nháy mắt, không khí phảng phất đọng lại, tiếng đồng hồ thạch anh cũ kỹ tích tích tắc vang vọng xa dần, thay vào đó là nhịp đập của hai trái tim trẻ tuổi...

Hai mắt thật to của Thẩm Mộc Tinh rụt rè nhìn anh, nhìn từ mắt này sang mắt kia của anh, sau đó mấp máy môi.

Anh dừng động tác lại, dùng ánh mắt thâm thúy đáp trả cô.

Trong lúc Thẩm Mộc Tinh không biết nên nhìn đâu cho tốt, bỗng nhiên anh tiến lên một bước.

Hơi thở của anh bức người. Ánh sáng phát ra từ khe hở tấm rào chiếu lên môi anh, khiến cô không tự chủ được lui về sau một bước, ánh mắt cũng tìm kiếm môi anh.

Nhưng mà phía sau là vách tường, cô không còn đường lui. Mà tay anh đang chống lên tường, hơi thở ngày càng gần...

Trong mắt Nghiêm Hi Quang có rất nhiều cảm xúc cô nhìn không hiểu, ánh mắt khó hiểu kia ngược lại như một vòng xoáy thật sâu hút lấy cô.

Chóp mũi anh chạm vào chóp mũi cô, môi cứ như trở thành một màng mỏng, bị hô hấp của anh nhẹ nhàng đánh phá mất. Thẩm Mộc Tinh gần như có thể cảm nhận nhiệt độ từ môi anh truyền đến, đường cong trên ngực phập phồng kịch liệt, nhịp tim nghiêng trời lệch đất trời cứ như phủ hết lên mọi vật thế gian, mắt sợ đến độ không dám nháy một cái.

Bọn họ cứ như vậy trao đổi hô hấp.

Bọn họ vừa khát vọng vừa e ngại khó hiểu.

Cuối cùng hai mắt cô nhắm nghiền, cúi đầu xuống nhìn mũi giày của mình.

Một giây sau, một loại cảm giác ẩm ướt mềm mại nhẹ nhàng chạm vào trán cô.

Toàn thân Thẩm Mộc Tinh có chút rung động trái tim dường như bị đùng một tiếng nổ tung, cô hít sâu một hơi, ôm bả vai, không để nhịp tim mình mất khống chế chi phối ngực phập phồng, cho đến khi môi anh dời đi, cô cũng không ngẩng đầu lên, đỏ tận mang tai.

Anh cúi đầu nhìn cô, đôi mắt đen càng sâu như nước.

Chờ đến khi cô giương mắt nhìn anh lần nữa, giữa bọn họ giống như đã thay đổi hoàn toàn gì đó.

Loại cảm giác mãnh liệt kia, là vừa muốn cảm nhận vui sướng nhưng không dám, lòng trung thành ùn ùn kéo đến, ánh nắng xuyên thấu, không khí thật ấm áp, hết thảy đều đúng lúc, đúng lúc anh yêu em, hóa ra tâm tình em cũng thế.

Hai người cứ như vậy nhìn nhau, thời gian như ngưng đọng.

Một trận pháo chói tai vang lên phá vỡ bầu không khí yên tĩnh, hai người quay đầu nhìn về phía cổng, bên ngoài có nhà đang làm tiệc mừng, vô cùng náo nhiệt.

Thẩm Mộc Tinh quay đầu nhìn dáng vẻ sững sờ của anh, bỗng nhiên hé miệng cười, cô như một học sinh tiểu học chắp tay sau lưng, cúi đầu thân thể khẽ cong chui khỏi cánh tay anh, khuôn mặt đỏ bừng cứ như vừa đi qua một vườn hoa hồng.

Cô nhìn anh, lui về phía sau một bước, anh cũng nhìn cô, ánh mắt của hai người giao nhau trong không gian, như đoạn ngó sen, tơ vẫn vương vấn.

Nghiêm Hi Quang xoay thân thể qua, đứng thẳng, đối mặt với cô, ánh mắt thâm thúy, anh nhìn cô rồi đột nhiên để một ngón tay lên môi cô, khóe miệng cong lên một nụ cười thần bí khiến người khác ngứa ngáy.

“Xuỵt ---- “

Ánh mắt anh lấp lóe, an tĩnh mấy giây, liền gật đầu với cô.

Thẩm Mộc tinh thấp giọng, dùng giọng nói nhỏ nhẹ êm ái nói: “Em ---- về ---- nhà ---- rồi ---- “

“Ừm.” Ánh mắt của anh còn lưu luyến không rời dừng lại trên môi cô, khóe môi vẫn còn cong lên, ấm áp vô cùng.

Một vòng nhu tình lướt qua trái tim cô.

Thẩm Mộc Tinh đi tới cửa thì quay đầu lại, phát hiện anh vẫn nhìn cô như cũ, cô cười khoát tay áo, Nghiêm Hi Quang cũng cười, nhưng không động đậy, trong mắt có cảm xúc không nỡ.

Cô quay đầu ra cửa, ngẩng đầu một cái, ấm áp, toàn bộ thế giới như rực rỡ hẳn lên.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương