Anh Sẽ Là Chỗ Dựa Cho Em
-
Chương 38: Sao lại giày vò thành thế này!
Lâm Tuyết bị Lương Tuấn Đào mạnh mẽ ôm đi, cô liều mạng đánh đấm giãy giụa cũng không thể rung chuyển được nửa thân trên to lớn của người đàn ông, cứ như vậy, cô bị ôm ra khỏi Bệnh viện quân khu, bị ấn lên xe.
Lâm Tuyết rất phẫn nộ, hoàn toàn không thể khống chế tâm tình của mình. Trong lòng chỉ có một suy nghĩ mãnh liệt là thoát khỏi người đàn ông đáng giận này, cô muốn giết chết Mạc Sở Hàn!
Tình yêu và nhu tình ngày xưa đã bị thù hận thay thế, Lâm Tuyết cơ hồ đánh mất lý trí, dùng dáng vẻ điên cuồng tương ứng với lời Mạc Sở Hàn đã nói: cô vì ghen tị mà trở thành nữ nhân đáng thương khùng điên.
Lâm Tuyết không còn tỉnh táo để suy nghĩ kĩ một chút, vì sao Thư Khả mang bầu lại không tranh thủ dịp này đến khoe khoang hạnh phúc? Vì sao cô ta không cùng Mạc Sở Hàn xuất hiện? Cô chưa kịp nghĩ, cũng đã mất đi năng lực phân tích phán đoán rồi.
Lương Tuấn Đào nhét Lâm Tuyết vào chiếc Land Rover quân dụng, quát lên với Tiểu Cao đang bị giật mình: “Giật mình cái gì? Lái xe!”
**
Xe tiến vào phía trong nhà khách quân khu, mới vừa dừng lại đã có lính cần vụ mặc quân phục tới mở cửa.
Lương Tuấn Đào ôm tiểu nữ nhân không nghe lời trong ngực xuống xe, cô vẫn không ngừng đá hắn, Lương Tuấn Đào không khỏi bốc hỏa, hắn cảnh cáo: “Còn không ngừng lại, anh sẽ ăn em!”
Lâm Tuyết căn bản không nghe rõ hắn nói gì, đầu cô đau muốn nứt ra, hỗn loạn, cô tưởng hắn là Mạc Sở Hàn, cho nên rất không thích Thủ trưởng đại nhân còn nghiến răng nghiến lợi nói: “Biến thái, kẻ điên, ma quỷ…”
Nhưng từ ngữ này liên tục làm tổn hại đến hình tượng quang minh của Thủ trưởng đại nhân, cảnh vệ binh đứng cạnh xe và nữ phục vụ viên trong quân đội đều ngạc nhiên trợn to mắt nhìn chiến thần mà bọn họ sùng bái – hóa ra chiến thần quang minh cũng có lúc không lành mạnh a! Nhìn cô gái bị giam giữ kiên cố trong lồng ngực hắn, bộ dáng phẫn nộ tới cực điểm kia nhất định đã bị tổn hại đến tâm tư!
“Móa!” Lương Tuấn Đào chửi tục một câu, bàn tay lớn đặt trên mông cô vỗ một cái: “Còn không ngừng lại, anh đánh vào mông em.”
Lâm Tuyết giống như không nghe thấy gì, vẫn ở trong ngực hắn liều mạng giãy giụa cọ sát, lễ phục trễ ngực không trụ nổi trượt xuống. Ngực sữa nõn nà hé ra tới nửa, cảnh xuân chợt lộ ra khiến tròng mắt của nhóm binh viên đang cung nghênh Thủ trưởng trở về kém chút nữa trợn cả lên.
Lương Tuấn Đào lúc này mới ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, hắn vội đưa tay ra kéo phần váy trước ngực cô lên. Kỳ thật, ý tốt là sợ cô bị lộ ra ngoài ánh sáng nhưng không ngờ lực tay quá lớn lại xảy ra sự cố, chỉ nghe “Tê!” một tiếng, chất vải mỏng manh dưới tay rách ra, vốn cô gái chỉ lộ nửa bộ ngực sữa nay đã lộ ra tất cả.
“Khụ!” Cảnh này quá ướt át. Nhóm tân binh không bình tĩnh nổi liền choáng váng.
“Xoay người sang chỗ khác, ai nhìn lén lão tử bắn bỏ!” Thủ trưởng đại nhân tức giận, lớn tiếng thét ra mệnh lệnh.
Kết quả, toàn bộ đội ngũ đến nghênh đón Thủ trưởng đại nhân đại giá quang lâm đều chăm chăm xoay người, lấy sống lưng đối diện với chiến thần mà họ sùng bái.
Lương Tuấn Đào cởi áo khoác bao thật kín kẽ nửa thân trên lộ ra của Lâm Tuyết, sau khi chuẩn bị thỏa đáng, khẳng định sẽ không hở ra nữa hắn mới ôm cô vào phòng khách.
Thoạt nhìn, phòng khách Quân khu mặc dù không bằng khách sạn nhiều sao nổi tiếng nhưng trang bị bên trong tuyệt đối không kém gì các khách sạn kia. Nơi này được trang hoàng theo phong cách lãng mạn và trào lưu điền viên nước Pháp, ấm áp thuần khiết.
Bước vào gian phòng tổng thống xa hoa rộng lớn, không đợi mỹ nữ phục vụ trong quân phục đang tươi cười nói hết câu xin phân phó công việc, Lương Tuấn Đào đá vào cửa phòng một cước, thiếu chút nữa động phải mũi mỹ nữ kia.
Khí lực giãy dụa của tiểu nữ nhân trong ngực chậm rãi yếu đi, miệng cô hơi nỉ non không nghe rõ âm tiết, đôi tay trắng trẻo vung quyền như gãi ngứa cho hắn.
Lương Tuấn Đào không đưa Lâm Tuyết tới giường mà đặt vào ghế sô pha mềm mại, gỡ áo khoác trên người cô xuống, Lâm Tuyết nhất thời như con mèo nhỏ cuộn tròn người say ngủ.
Không có từ ngữ nào có thể hình dung được một màn hoạt sắc sinh hương (1) trước mắt, vừa kích thích mắt nhìn vừa kích thích bản năng con người ta! Hô hấp của Lương Tuấn Đào có chút hỗn loạn, sau đó, hắn giống như một con dã thú, không chút do dự bổ nhào về phía con mồi ngon lành kia.
Chiếc váy thấp ngực thuận đường tan thành hai mảnh, sau khi xé rách hắn liền vứt xuống thảm. Bàn tay lớn xoa nhẹ thân thể mềm mại đang run rẩy nhưng lại thiêu đốt thân thể cô. Lâm Tuyết ngừng mắng nhiếc, cúi đầu thân ngâm, cánh mũi hé ra, hai má ửng đỏ.
Con ngươi đen bóng của cô phản chiếu ngọn lửa ham muốn ngập trời của Lương Tuấn Đào, hắn gần như mất hết kiên nhẫn, chỉ muốn xâm nhập, muốn chiếm hữu cô…
“Đau, đau quá!” Lâm Tuyết cúi đầu, thì thào lầm bầm, như cầu xin lại như không ý thức được ngâm nga.
Hắn còn chưa đi vào, cô đã kêu đau! Thật muốn lấy mạng, Lương Tuấn Đào cảm giác muốn nổ tung lên. Nhưng bộ dáng của cô thoạt nhìn rất thống khổ, hắn đành phải mạnh mẽ kiềm chế, đè xuống dục vọng của mình, cuối cùng nhẫn nại thở hổn hển hỏi Lâm Tuyết: “Đau ở đâu?”
Cô chỉ chỉ vào đầu mình, còn ngươi như tan ra, hoàn toàn không lo lắng.
Lúc này Lương Tuấn Đào mới cảm thấy thân thể Lâm Tuyết nóng hơn bình thường, hắn đưa tay dò xét trán cô, phát hiện cô đã phát sốt!
Lương Tuấn Đào vội vàng nhảy khỏi sô pha, lấy tốc độ nhanh nhất sửa sang lại bản thân, tiếp đến lại thổi phồng thái quá, lôi chăn mỏng trên giường xuống bọc kín Lâm Tuyết, hắn vốn muốn đưa cô đến bệnh viện, sau khi suy nghĩ cân nhắc thì cho rằng với dáng vẻ này của cô gọi bác sĩ tới sẽ thích hợp hơn.
Hắn lập tức đặt Lâm Tuyết lên giường, đắp chăn cẩn thận liền gọi điện thoại cho Lương Bội Văn
Đêm đã khuya, điện thoại vang lên hồi lâu mới thấy bên kia nhấc máy, “Lão nhị, có chuyện gì?”
“Bác, Lâm Tuyết bị sốt, muộn thế này cháu không thể đưa cô ấy tới bệnh viện, bác nhanh sắp xếp một bác sĩ giỏi đến xem cho cô ấy đi.”
“Sốt sao?” Lương Bội Văn tỉnh ngủ, bà vội vàng hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì? Bị cảm à?”
“Cháu cũng không rõ lắm, đoán chừng là bị cảm lạnh.” Nhìn đống vải vóc bị ném trên thảm, Lương Tuấn Đào nén giận: “Bây giờ váy quá mỏng, kéo cái là rách, mặc vào sao có thể không bị cảm chứ!”
“…”
Hai mươi phút sau, Lương Bội Văn dẫn theo một nữ quân ý đi tới, Lương Tuấn Đào không ngờ bác mình lại thân chinh đến đây, có thể thấy được bà rất quan tâm đến Lâm Tuyết.
Đống vải vụn trên mặt đất đã bị hắn nhặt lên ném vào thùng rác, nhưng khi Lương Bội Văn tới bên giường, thấy sắc mặt Lâm Tuyết đỏ bừng như thoa son, ý thức rời rạc, môi bị cắn rách … Khi trở mình, cánh tay và bờ vai ngọc ngà lộ ra, hiển nhiên ở dưới chăn cô gái không mặc gì. Lương Bội Văn không khỏi sợ hãi kêu lên, bà nghiêm khắc trách cứ cháu mình: “Cho dù là mới cưới, cháu cũng nên kiềm chế một chút, sao lại giày vò con bé thành thế này!”
Lâm Tuyết rất phẫn nộ, hoàn toàn không thể khống chế tâm tình của mình. Trong lòng chỉ có một suy nghĩ mãnh liệt là thoát khỏi người đàn ông đáng giận này, cô muốn giết chết Mạc Sở Hàn!
Tình yêu và nhu tình ngày xưa đã bị thù hận thay thế, Lâm Tuyết cơ hồ đánh mất lý trí, dùng dáng vẻ điên cuồng tương ứng với lời Mạc Sở Hàn đã nói: cô vì ghen tị mà trở thành nữ nhân đáng thương khùng điên.
Lâm Tuyết không còn tỉnh táo để suy nghĩ kĩ một chút, vì sao Thư Khả mang bầu lại không tranh thủ dịp này đến khoe khoang hạnh phúc? Vì sao cô ta không cùng Mạc Sở Hàn xuất hiện? Cô chưa kịp nghĩ, cũng đã mất đi năng lực phân tích phán đoán rồi.
Lương Tuấn Đào nhét Lâm Tuyết vào chiếc Land Rover quân dụng, quát lên với Tiểu Cao đang bị giật mình: “Giật mình cái gì? Lái xe!”
**
Xe tiến vào phía trong nhà khách quân khu, mới vừa dừng lại đã có lính cần vụ mặc quân phục tới mở cửa.
Lương Tuấn Đào ôm tiểu nữ nhân không nghe lời trong ngực xuống xe, cô vẫn không ngừng đá hắn, Lương Tuấn Đào không khỏi bốc hỏa, hắn cảnh cáo: “Còn không ngừng lại, anh sẽ ăn em!”
Lâm Tuyết căn bản không nghe rõ hắn nói gì, đầu cô đau muốn nứt ra, hỗn loạn, cô tưởng hắn là Mạc Sở Hàn, cho nên rất không thích Thủ trưởng đại nhân còn nghiến răng nghiến lợi nói: “Biến thái, kẻ điên, ma quỷ…”
Nhưng từ ngữ này liên tục làm tổn hại đến hình tượng quang minh của Thủ trưởng đại nhân, cảnh vệ binh đứng cạnh xe và nữ phục vụ viên trong quân đội đều ngạc nhiên trợn to mắt nhìn chiến thần mà bọn họ sùng bái – hóa ra chiến thần quang minh cũng có lúc không lành mạnh a! Nhìn cô gái bị giam giữ kiên cố trong lồng ngực hắn, bộ dáng phẫn nộ tới cực điểm kia nhất định đã bị tổn hại đến tâm tư!
“Móa!” Lương Tuấn Đào chửi tục một câu, bàn tay lớn đặt trên mông cô vỗ một cái: “Còn không ngừng lại, anh đánh vào mông em.”
Lâm Tuyết giống như không nghe thấy gì, vẫn ở trong ngực hắn liều mạng giãy giụa cọ sát, lễ phục trễ ngực không trụ nổi trượt xuống. Ngực sữa nõn nà hé ra tới nửa, cảnh xuân chợt lộ ra khiến tròng mắt của nhóm binh viên đang cung nghênh Thủ trưởng trở về kém chút nữa trợn cả lên.
Lương Tuấn Đào lúc này mới ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, hắn vội đưa tay ra kéo phần váy trước ngực cô lên. Kỳ thật, ý tốt là sợ cô bị lộ ra ngoài ánh sáng nhưng không ngờ lực tay quá lớn lại xảy ra sự cố, chỉ nghe “Tê!” một tiếng, chất vải mỏng manh dưới tay rách ra, vốn cô gái chỉ lộ nửa bộ ngực sữa nay đã lộ ra tất cả.
“Khụ!” Cảnh này quá ướt át. Nhóm tân binh không bình tĩnh nổi liền choáng váng.
“Xoay người sang chỗ khác, ai nhìn lén lão tử bắn bỏ!” Thủ trưởng đại nhân tức giận, lớn tiếng thét ra mệnh lệnh.
Kết quả, toàn bộ đội ngũ đến nghênh đón Thủ trưởng đại nhân đại giá quang lâm đều chăm chăm xoay người, lấy sống lưng đối diện với chiến thần mà họ sùng bái.
Lương Tuấn Đào cởi áo khoác bao thật kín kẽ nửa thân trên lộ ra của Lâm Tuyết, sau khi chuẩn bị thỏa đáng, khẳng định sẽ không hở ra nữa hắn mới ôm cô vào phòng khách.
Thoạt nhìn, phòng khách Quân khu mặc dù không bằng khách sạn nhiều sao nổi tiếng nhưng trang bị bên trong tuyệt đối không kém gì các khách sạn kia. Nơi này được trang hoàng theo phong cách lãng mạn và trào lưu điền viên nước Pháp, ấm áp thuần khiết.
Bước vào gian phòng tổng thống xa hoa rộng lớn, không đợi mỹ nữ phục vụ trong quân phục đang tươi cười nói hết câu xin phân phó công việc, Lương Tuấn Đào đá vào cửa phòng một cước, thiếu chút nữa động phải mũi mỹ nữ kia.
Khí lực giãy dụa của tiểu nữ nhân trong ngực chậm rãi yếu đi, miệng cô hơi nỉ non không nghe rõ âm tiết, đôi tay trắng trẻo vung quyền như gãi ngứa cho hắn.
Lương Tuấn Đào không đưa Lâm Tuyết tới giường mà đặt vào ghế sô pha mềm mại, gỡ áo khoác trên người cô xuống, Lâm Tuyết nhất thời như con mèo nhỏ cuộn tròn người say ngủ.
Không có từ ngữ nào có thể hình dung được một màn hoạt sắc sinh hương (1) trước mắt, vừa kích thích mắt nhìn vừa kích thích bản năng con người ta! Hô hấp của Lương Tuấn Đào có chút hỗn loạn, sau đó, hắn giống như một con dã thú, không chút do dự bổ nhào về phía con mồi ngon lành kia.
Chiếc váy thấp ngực thuận đường tan thành hai mảnh, sau khi xé rách hắn liền vứt xuống thảm. Bàn tay lớn xoa nhẹ thân thể mềm mại đang run rẩy nhưng lại thiêu đốt thân thể cô. Lâm Tuyết ngừng mắng nhiếc, cúi đầu thân ngâm, cánh mũi hé ra, hai má ửng đỏ.
Con ngươi đen bóng của cô phản chiếu ngọn lửa ham muốn ngập trời của Lương Tuấn Đào, hắn gần như mất hết kiên nhẫn, chỉ muốn xâm nhập, muốn chiếm hữu cô…
“Đau, đau quá!” Lâm Tuyết cúi đầu, thì thào lầm bầm, như cầu xin lại như không ý thức được ngâm nga.
Hắn còn chưa đi vào, cô đã kêu đau! Thật muốn lấy mạng, Lương Tuấn Đào cảm giác muốn nổ tung lên. Nhưng bộ dáng của cô thoạt nhìn rất thống khổ, hắn đành phải mạnh mẽ kiềm chế, đè xuống dục vọng của mình, cuối cùng nhẫn nại thở hổn hển hỏi Lâm Tuyết: “Đau ở đâu?”
Cô chỉ chỉ vào đầu mình, còn ngươi như tan ra, hoàn toàn không lo lắng.
Lúc này Lương Tuấn Đào mới cảm thấy thân thể Lâm Tuyết nóng hơn bình thường, hắn đưa tay dò xét trán cô, phát hiện cô đã phát sốt!
Lương Tuấn Đào vội vàng nhảy khỏi sô pha, lấy tốc độ nhanh nhất sửa sang lại bản thân, tiếp đến lại thổi phồng thái quá, lôi chăn mỏng trên giường xuống bọc kín Lâm Tuyết, hắn vốn muốn đưa cô đến bệnh viện, sau khi suy nghĩ cân nhắc thì cho rằng với dáng vẻ này của cô gọi bác sĩ tới sẽ thích hợp hơn.
Hắn lập tức đặt Lâm Tuyết lên giường, đắp chăn cẩn thận liền gọi điện thoại cho Lương Bội Văn
Đêm đã khuya, điện thoại vang lên hồi lâu mới thấy bên kia nhấc máy, “Lão nhị, có chuyện gì?”
“Bác, Lâm Tuyết bị sốt, muộn thế này cháu không thể đưa cô ấy tới bệnh viện, bác nhanh sắp xếp một bác sĩ giỏi đến xem cho cô ấy đi.”
“Sốt sao?” Lương Bội Văn tỉnh ngủ, bà vội vàng hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì? Bị cảm à?”
“Cháu cũng không rõ lắm, đoán chừng là bị cảm lạnh.” Nhìn đống vải vóc bị ném trên thảm, Lương Tuấn Đào nén giận: “Bây giờ váy quá mỏng, kéo cái là rách, mặc vào sao có thể không bị cảm chứ!”
“…”
Hai mươi phút sau, Lương Bội Văn dẫn theo một nữ quân ý đi tới, Lương Tuấn Đào không ngờ bác mình lại thân chinh đến đây, có thể thấy được bà rất quan tâm đến Lâm Tuyết.
Đống vải vụn trên mặt đất đã bị hắn nhặt lên ném vào thùng rác, nhưng khi Lương Bội Văn tới bên giường, thấy sắc mặt Lâm Tuyết đỏ bừng như thoa son, ý thức rời rạc, môi bị cắn rách … Khi trở mình, cánh tay và bờ vai ngọc ngà lộ ra, hiển nhiên ở dưới chăn cô gái không mặc gì. Lương Bội Văn không khỏi sợ hãi kêu lên, bà nghiêm khắc trách cứ cháu mình: “Cho dù là mới cưới, cháu cũng nên kiềm chế một chút, sao lại giày vò con bé thành thế này!”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook