Anh Sẽ Đuổi Theo Em Hết Cuộc Đời Này
-
Chương 10: Lời xin lỗi của dương ca
Nó được đưa vào phòng cấp cứu , nhỏ Minh ngồi ở ngoài đợi , hai tay ôm đầu nhỏ rất sợ , sợ lắm , sợ mất nó.... Tiểu Vy của nhỏ nghịch ngợm, đáng yêu , tốt bụng như vậy mà.... Kẻ nào hại nó , nhỏ sẽ không tha !!!!!!!!! Từ đằng xa , có hai người con trai chạy đến , Minh Minh ngửa đầu lên , hai mắt đỏ hoe , Hạo Tương cầm lấy vai nhỏ , hỏi :
- Minh ... Tiểu Vy không sao chứ ???? Tiểu Vy đâu ? ( hỏi ngu , trong phòng cấp cứu chứ đâu )
- A..nh.... Tiểu Vy.... ở phòng cấp cứu ...- Minh Minh mếu mặt
- Đừng khóc mà , Tiểu Vy sẽ không sao đâu. - Hạo Tường lau nước mắt an ủi Minh Minh
- Tại sao.... Tiểu Vy..lại bị như vậy ??? - Hắn ngập ngừng hỏi
- Tiểu Vy... nó đua xe.... - Nhỏ Minh hơi dè dặt
- Đua xe... ? - Hạo Tường hỏi lại
- Ừm... - Nhỏ Minh gật đầu
- Tiểu Vy chốn cậu đua xe ? Dương , nói đi ! - Hạo Tường quay sang phía hắn hỏi
- Không , tôi biết Tiểu Vy đua xe. - Giọng hắn tràm xuống , mang chút buồn vương
- Sao ? Cậu cho Tiểu Vy đua xe ? Rốt cuộc giữa hai người xảy ra chuyện gì vậy ? - Hạo Tường nheo mắt
- Tôi và Tiểu Vy đã.... cãi nhau... - Hắn hơi ngập ngừng nói
- Cãi nhau ? Vì chuyện gì ? - Không thể tin nổi
- Anh! Đó là việc riêng của Vy và anh Dương mà. - Minh Minh nói với Hạo Tường
- Được rồi , việc riêng của hai người , tôi không quan tâm nhưng còn Tiểu Vy....
- ...... - Một sự im lặng
- Ai là người nhà của bệnh nhân Hà Vy ? - Sau 3 tiếng đồng hồ , có một oong bác sĩ bước ra
- Dạ tôi. - Hắn nói
- Bệnh nhân bị chấn thương khá mạnh ở vùng đầu , còn các chỗ khác chỉ là xay xát nhẹ , hiện đã qua cơn nguy kịch nhưng... còn vấn đề nữa là ở phần đầu của cô bé . Có thể cô bé sẽ bị mất trí nhớ tạm thời , nếu nặng thì có thể sẽ không nhớ được nữa. - Ông bác sĩ già nói rồi bỏ đi
- Anh.... Tiểu Vy có thể bị mất trí nhớ hoàn toàn. Phải làm sao ??? - Minh Minh lại tuôn trào nước mắt
- Không sao đâu. - Hạo Tường an ủi nhỏ.
Đưa nó về phòng rồi , hắn nói với Minh Minh và Hạo Tường :
- Hai người đi về nghỉ đi, để tôi chăm sóc cho Tiểu Vy là được rồi.
- Không , em muốn ở lại chăm sóc Tiểu Vy . - Nhỏ Minh lắc đầu
- Em cũng mệt rồi ,mau về nghỉ đi , nhìn em kìa , trông bơ phờ quá.
- Em nên về nghỉ đi Minh. - Hạo Tường nói
- Nhưng....
- Đi. - Hạo Tường nói rồi kéo Minh Minh đi
Hắn ngồi xuống bên cạnh chiếc giường của nó , bây giờ đã là 3h sáng rồi. Nó được quấn băng quanh đầu , trong tội nghiệp hết biết, đôi môi hồng hào bây giờ bị thâm lại , nứt nẻ. Nhìn nó mà hắn cảm thấy như có thứ gì đâm vào lồng ngực mình, cảm thấy đau lắm! Màn đêm bao phủ lên hai con người , chỉ còn chiếc đèn ngủ màu cam lập lòe ánh sáng. Một giọt.....Hai giọt....Rồi ba giọt , cứ thế rơi xuông bàn tay nhỏ của nó, hắn nhận ra , hình như mình đang cảm thấy rất đau ở ngực trái, đau lắm....
Chẳng lẽ...hắn có tình cảm với nó ?
Nhìn gương mặt bị tái đi , không còn chút sức sống của nó , hắn nhớ lại những lúc cãi nhau với nó , nghe nó năn nỉ , ỉ ôi , lúc nó nghịch ngợm chọc phá hắn. Hắn muốn nó như trước , chỉ cần nó nghịch ngợm, hồn nhiên, chảy nhảy vô tư như trước....là hắn đã mãn nguyện lắm rồi. Hắn chạm vào má nó , sờ nhẹ , chạm vào cái gì đó ươn ướt...nó đang...chảy nước mắt . Chẳng lẽ nó đang khóc ? Hắn hơi nheo mắt , lau đi giọt nước mắt đó , những giọt nước mắt nóng hổi...... Hắn chăm chú nhìn các đường nét trên gương mặt nó , sao hắn không để ý nhỉ ? Suốt bao lâu sống với nó mà hắn không biết nó có đôi môi hình trái tim , nhỏ nhỏ xinh xinh rất đáng yêu. Mọi lần , dôi môi của nó đều có màu hoa anh đào rất tự nhiên , vậy mà bây giờ lại bị khô rát , nứt nẻ , trông đến tội.
Hắn cảm thấy rất có lỗi , tại hắn , tại hắn...mà nó mới bị như vậy ! Nếu lúc đó hắn không giận nó , không quát nó , không đánh nó thì nó chắc chắn sẽ không đua xe , sẽ không gặp tai nạn !Hắn hối hận lắm, hắn muốn nó tỉnh dậy , cãi nhau với hắn như trước ! Suy nghĩ một lúc , hắn ngủ thiếp đi.....
Nó được đưa vào phòng cấp cứu , nhỏ Minh ngồi ở ngoài đợi , hai tay ôm đầu nhỏ rất sợ , sợ lắm , sợ mất nó.... Tiểu Vy của nhỏ nghịch ngợm, đáng yêu , tốt bụng như vậy mà.... Kẻ nào hại nó , nhỏ sẽ không tha !!!!!!!!! Từ đằng xa , có hai người con trai chạy đến , Minh Minh ngửa đầu lên , hai mắt đỏ hoe , Hạo Tương cầm lấy vai nhỏ , hỏi :
- Minh ... Tiểu Vy không sao chứ ???? Tiểu Vy đâu ? ( hỏi ngu , trong phòng cấp cứu chứ đâu )
- A..nh.... Tiểu Vy.... ở phòng cấp cứu ...- Minh Minh mếu mặt
- Đừng khóc mà , Tiểu Vy sẽ không sao đâu. - Hạo Tường lau nước mắt an ủi Minh Minh
- Tại sao.... Tiểu Vy..lại bị như vậy ??? - Hắn ngập ngừng hỏi
- Tiểu Vy... nó đua xe.... - Nhỏ Minh hơi dè dặt
- Đua xe... ? - Hạo Tường hỏi lại
- Ừm... - Nhỏ Minh gật đầu
- Tiểu Vy chốn cậu đua xe ? Dương , nói đi ! - Hạo Tường quay sang phía hắn hỏi
- Không , tôi biết Tiểu Vy đua xe. - Giọng hắn tràm xuống , mang chút buồn vương
- Sao ? Cậu cho Tiểu Vy đua xe ? Rốt cuộc giữa hai người xảy ra chuyện gì vậy ? - Hạo Tường nheo mắt
- Tôi và Tiểu Vy đã.... cãi nhau... - Hắn hơi ngập ngừng nói
- Cãi nhau ? Vì chuyện gì ? - Không thể tin nổi
- Anh! Đó là việc riêng của Vy và anh Dương mà. - Minh Minh nói với Hạo Tường
- Được rồi , việc riêng của hai người , tôi không quan tâm nhưng còn Tiểu Vy....
- ...... - Một sự im lặng
- Ai là người nhà của bệnh nhân Hà Vy ? - Sau 3 tiếng đồng hồ , có một oong bác sĩ bước ra
- Dạ tôi. - Hắn nói
- Bệnh nhân bị chấn thương khá mạnh ở vùng đầu , còn các chỗ khác chỉ là xay xát nhẹ , hiện đã qua cơn nguy kịch nhưng... còn vấn đề nữa là ở phần đầu của cô bé . Có thể cô bé sẽ bị mất trí nhớ tạm thời , nếu nặng thì có thể sẽ không nhớ được nữa. - Ông bác sĩ già nói rồi bỏ đi
- Anh.... Tiểu Vy có thể bị mất trí nhớ hoàn toàn. Phải làm sao ??? - Minh Minh lại tuôn trào nước mắt
- Không sao đâu. - Hạo Tường an ủi nhỏ.
Đưa nó về phòng rồi , hắn nói với Minh Minh và Hạo Tường :
- Hai người đi về nghỉ đi, để tôi chăm sóc cho Tiểu Vy là được rồi.
- Không , em muốn ở lại chăm sóc Tiểu Vy . - Nhỏ Minh lắc đầu
- Em cũng mệt rồi ,mau về nghỉ đi , nhìn em kìa , trông bơ phờ quá.
- Em nên về nghỉ đi Minh. - Hạo Tường nói
- Nhưng....
- Đi. - Hạo Tường nói rồi kéo Minh Minh đi
Hắn ngồi xuống bên cạnh chiếc giường của nó , bây giờ đã là 3h sáng rồi. Nó được quấn băng quanh đầu , trong tội nghiệp hết biết, đôi môi hồng hào bây giờ bị thâm lại , nứt nẻ. Nhìn nó mà hắn cảm thấy như có thứ gì đâm vào lồng ngực mình, cảm thấy đau lắm! Màn đêm bao phủ lên hai con người , chỉ còn chiếc đèn ngủ màu cam lập lòe ánh sáng. Một giọt.....Hai giọt....Rồi ba giọt , cứ thế rơi xuông bàn tay nhỏ của nó, hắn nhận ra , hình như mình đang cảm thấy rất đau ở ngực trái, đau lắm....
Chẳng lẽ...hắn có tình cảm với nó ?
Nhìn gương mặt bị tái đi , không còn chút sức sống của nó , hắn nhớ lại những lúc cãi nhau với nó , nghe nó năn nỉ , ỉ ôi , lúc nó nghịch ngợm chọc phá hắn. Hắn muốn nó như trước , chỉ cần nó nghịch ngợm, hồn nhiên, chảy nhảy vô tư như trước....là hắn đã mãn nguyện lắm rồi. Hắn chạm vào má nó , sờ nhẹ , chạm vào cái gì đó ươn ướt...nó đang...chảy nước mắt . Chẳng lẽ nó đang khóc ? Hắn hơi nheo mắt , lau đi giọt nước mắt đó , những giọt nước mắt nóng hổi...... Hắn chăm chú nhìn các đường nét trên gương mặt nó , sao hắn không để ý nhỉ ? Suốt bao lâu sống với nó mà hắn không biết nó có đôi môi hình trái tim , nhỏ nhỏ xinh xinh rất đáng yêu. Mọi lần , dôi môi của nó đều có màu hoa anh đào rất tự nhiên , vậy mà bây giờ lại bị khô rát , nứt nẻ , trông đến tội.
Hắn cảm thấy rất có lỗi , tại hắn , tại hắn...mà nó mới bị như vậy ! Nếu lúc đó hắn không giận nó , không quát nó , không đánh nó thì nó chắc chắn sẽ không đua xe , sẽ không gặp tai nạn !Hắn hối hận lắm, hắn muốn nó tỉnh dậy , cãi nhau với hắn như trước !
Sáng hôm sau , Minh Minh và Hạo Tường mua cháo đem vào bệnh viện thăm nó. Đêm qua hắn trông nó cũng mệt rồi giờ cần thay người chớ . Hic....cả đêm qua ngồi khóc , bây giờ mát nhỏ bị thâm quầng rồi kìa , mãi mà Tường ca dỗ mới nín , thương ghieeee. Bước vào phòng bệnh , nhỏ Minh nhìn hắn , nói :
- Anh , em xin nghỉ cho Tiểu Vy rồi, Ca ca cũng xin thầy hiệu trưởng rồi. Anh ăn sáng rồi về nghỉ đi, để em với Ca ca sông Tiểu Vy là được rồi.
- Không sao , cảm ơn hai người. - Hắn cười nhẹ
- Hừ... Tôi là anh trai nó đấy. Cậu cảm ơn cái gì? - Hạo Tường cười , lại gần sờ nhẹ má nó
Minh Minh nhìn hai tên đàn ông trước mặt cười tủm tỉm.
A...A.... Nhìn đi , mắt của Dương ca bị sưng lên rồi kìa !!!!! Thương chưa ??? Đêm qua thức mãi đến tận hơn 4h sáng mới ngủ mà....
- Ư.....ư.... - Nó khó chịu lúc lắc nhẹ đầu
- Ơ... Tiểu Vy... - Hạo Tường lấy hai tay giữ mặt nó
- Tiểu...Vy... Minh Minh ấn cái chuông bêng cạnh đi. - Hắn nhìn nhỏ Minh, chỉ vào cái chuông ngay bên nhỏ
- À... - Nhỏ Minh mải nhìn nó nên không để ý lắm, vội nhấn vô cái chuông 2 phát
- Tiểu Vy ? Em tỉnh rồi à? - Thấy nó động đậy mi mắt , Hạo Tường hỏi nhỏ nó
- Minh ... Tiểu Vy không sao chứ ???? Tiểu Vy đâu ? ( hỏi ngu , trong phòng cấp cứu chứ đâu )
- A..nh.... Tiểu Vy.... ở phòng cấp cứu ...- Minh Minh mếu mặt
- Đừng khóc mà , Tiểu Vy sẽ không sao đâu. - Hạo Tường lau nước mắt an ủi Minh Minh
- Tại sao.... Tiểu Vy..lại bị như vậy ??? - Hắn ngập ngừng hỏi
- Tiểu Vy... nó đua xe.... - Nhỏ Minh hơi dè dặt
- Đua xe... ? - Hạo Tường hỏi lại
- Ừm... - Nhỏ Minh gật đầu
- Tiểu Vy chốn cậu đua xe ? Dương , nói đi ! - Hạo Tường quay sang phía hắn hỏi
- Không , tôi biết Tiểu Vy đua xe. - Giọng hắn tràm xuống , mang chút buồn vương
- Sao ? Cậu cho Tiểu Vy đua xe ? Rốt cuộc giữa hai người xảy ra chuyện gì vậy ? - Hạo Tường nheo mắt
- Tôi và Tiểu Vy đã.... cãi nhau... - Hắn hơi ngập ngừng nói
- Cãi nhau ? Vì chuyện gì ? - Không thể tin nổi
- Anh! Đó là việc riêng của Vy và anh Dương mà. - Minh Minh nói với Hạo Tường
- Được rồi , việc riêng của hai người , tôi không quan tâm nhưng còn Tiểu Vy....
- ...... - Một sự im lặng
- Ai là người nhà của bệnh nhân Hà Vy ? - Sau 3 tiếng đồng hồ , có một oong bác sĩ bước ra
- Dạ tôi. - Hắn nói
- Bệnh nhân bị chấn thương khá mạnh ở vùng đầu , còn các chỗ khác chỉ là xay xát nhẹ , hiện đã qua cơn nguy kịch nhưng... còn vấn đề nữa là ở phần đầu của cô bé . Có thể cô bé sẽ bị mất trí nhớ tạm thời , nếu nặng thì có thể sẽ không nhớ được nữa. - Ông bác sĩ già nói rồi bỏ đi
- Anh.... Tiểu Vy có thể bị mất trí nhớ hoàn toàn. Phải làm sao ??? - Minh Minh lại tuôn trào nước mắt
- Không sao đâu. - Hạo Tường an ủi nhỏ.
Đưa nó về phòng rồi , hắn nói với Minh Minh và Hạo Tường :
- Hai người đi về nghỉ đi, để tôi chăm sóc cho Tiểu Vy là được rồi.
- Không , em muốn ở lại chăm sóc Tiểu Vy . - Nhỏ Minh lắc đầu
- Em cũng mệt rồi ,mau về nghỉ đi , nhìn em kìa , trông bơ phờ quá.
- Em nên về nghỉ đi Minh. - Hạo Tường nói
- Nhưng....
- Đi. - Hạo Tường nói rồi kéo Minh Minh đi
Hắn ngồi xuống bên cạnh chiếc giường của nó , bây giờ đã là 3h sáng rồi. Nó được quấn băng quanh đầu , trong tội nghiệp hết biết, đôi môi hồng hào bây giờ bị thâm lại , nứt nẻ. Nhìn nó mà hắn cảm thấy như có thứ gì đâm vào lồng ngực mình, cảm thấy đau lắm! Màn đêm bao phủ lên hai con người , chỉ còn chiếc đèn ngủ màu cam lập lòe ánh sáng. Một giọt.....Hai giọt....Rồi ba giọt , cứ thế rơi xuông bàn tay nhỏ của nó, hắn nhận ra , hình như mình đang cảm thấy rất đau ở ngực trái, đau lắm....
Chẳng lẽ...hắn có tình cảm với nó ?
Nhìn gương mặt bị tái đi , không còn chút sức sống của nó , hắn nhớ lại những lúc cãi nhau với nó , nghe nó năn nỉ , ỉ ôi , lúc nó nghịch ngợm chọc phá hắn. Hắn muốn nó như trước , chỉ cần nó nghịch ngợm, hồn nhiên, chảy nhảy vô tư như trước....là hắn đã mãn nguyện lắm rồi. Hắn chạm vào má nó , sờ nhẹ , chạm vào cái gì đó ươn ướt...nó đang...chảy nước mắt . Chẳng lẽ nó đang khóc ? Hắn hơi nheo mắt , lau đi giọt nước mắt đó , những giọt nước mắt nóng hổi...... Hắn chăm chú nhìn các đường nét trên gương mặt nó , sao hắn không để ý nhỉ ? Suốt bao lâu sống với nó mà hắn không biết nó có đôi môi hình trái tim , nhỏ nhỏ xinh xinh rất đáng yêu. Mọi lần , dôi môi của nó đều có màu hoa anh đào rất tự nhiên , vậy mà bây giờ lại bị khô rát , nứt nẻ , trông đến tội.
Hắn cảm thấy rất có lỗi , tại hắn , tại hắn...mà nó mới bị như vậy ! Nếu lúc đó hắn không giận nó , không quát nó , không đánh nó thì nó chắc chắn sẽ không đua xe , sẽ không gặp tai nạn !Hắn hối hận lắm, hắn muốn nó tỉnh dậy , cãi nhau với hắn như trước ! Suy nghĩ một lúc , hắn ngủ thiếp đi.....
Nó được đưa vào phòng cấp cứu , nhỏ Minh ngồi ở ngoài đợi , hai tay ôm đầu nhỏ rất sợ , sợ lắm , sợ mất nó.... Tiểu Vy của nhỏ nghịch ngợm, đáng yêu , tốt bụng như vậy mà.... Kẻ nào hại nó , nhỏ sẽ không tha !!!!!!!!! Từ đằng xa , có hai người con trai chạy đến , Minh Minh ngửa đầu lên , hai mắt đỏ hoe , Hạo Tương cầm lấy vai nhỏ , hỏi :
- Minh ... Tiểu Vy không sao chứ ???? Tiểu Vy đâu ? ( hỏi ngu , trong phòng cấp cứu chứ đâu )
- A..nh.... Tiểu Vy.... ở phòng cấp cứu ...- Minh Minh mếu mặt
- Đừng khóc mà , Tiểu Vy sẽ không sao đâu. - Hạo Tường lau nước mắt an ủi Minh Minh
- Tại sao.... Tiểu Vy..lại bị như vậy ??? - Hắn ngập ngừng hỏi
- Tiểu Vy... nó đua xe.... - Nhỏ Minh hơi dè dặt
- Đua xe... ? - Hạo Tường hỏi lại
- Ừm... - Nhỏ Minh gật đầu
- Tiểu Vy chốn cậu đua xe ? Dương , nói đi ! - Hạo Tường quay sang phía hắn hỏi
- Không , tôi biết Tiểu Vy đua xe. - Giọng hắn tràm xuống , mang chút buồn vương
- Sao ? Cậu cho Tiểu Vy đua xe ? Rốt cuộc giữa hai người xảy ra chuyện gì vậy ? - Hạo Tường nheo mắt
- Tôi và Tiểu Vy đã.... cãi nhau... - Hắn hơi ngập ngừng nói
- Cãi nhau ? Vì chuyện gì ? - Không thể tin nổi
- Anh! Đó là việc riêng của Vy và anh Dương mà. - Minh Minh nói với Hạo Tường
- Được rồi , việc riêng của hai người , tôi không quan tâm nhưng còn Tiểu Vy....
- ...... - Một sự im lặng
- Ai là người nhà của bệnh nhân Hà Vy ? - Sau 3 tiếng đồng hồ , có một oong bác sĩ bước ra
- Dạ tôi. - Hắn nói
- Bệnh nhân bị chấn thương khá mạnh ở vùng đầu , còn các chỗ khác chỉ là xay xát nhẹ , hiện đã qua cơn nguy kịch nhưng... còn vấn đề nữa là ở phần đầu của cô bé . Có thể cô bé sẽ bị mất trí nhớ tạm thời , nếu nặng thì có thể sẽ không nhớ được nữa. - Ông bác sĩ già nói rồi bỏ đi
- Anh.... Tiểu Vy có thể bị mất trí nhớ hoàn toàn. Phải làm sao ??? - Minh Minh lại tuôn trào nước mắt
- Không sao đâu. - Hạo Tường an ủi nhỏ.
Đưa nó về phòng rồi , hắn nói với Minh Minh và Hạo Tường :
- Hai người đi về nghỉ đi, để tôi chăm sóc cho Tiểu Vy là được rồi.
- Không , em muốn ở lại chăm sóc Tiểu Vy . - Nhỏ Minh lắc đầu
- Em cũng mệt rồi ,mau về nghỉ đi , nhìn em kìa , trông bơ phờ quá.
- Em nên về nghỉ đi Minh. - Hạo Tường nói
- Nhưng....
- Đi. - Hạo Tường nói rồi kéo Minh Minh đi
Hắn ngồi xuống bên cạnh chiếc giường của nó , bây giờ đã là 3h sáng rồi. Nó được quấn băng quanh đầu , trong tội nghiệp hết biết, đôi môi hồng hào bây giờ bị thâm lại , nứt nẻ. Nhìn nó mà hắn cảm thấy như có thứ gì đâm vào lồng ngực mình, cảm thấy đau lắm! Màn đêm bao phủ lên hai con người , chỉ còn chiếc đèn ngủ màu cam lập lòe ánh sáng. Một giọt.....Hai giọt....Rồi ba giọt , cứ thế rơi xuông bàn tay nhỏ của nó, hắn nhận ra , hình như mình đang cảm thấy rất đau ở ngực trái, đau lắm....
Chẳng lẽ...hắn có tình cảm với nó ?
Nhìn gương mặt bị tái đi , không còn chút sức sống của nó , hắn nhớ lại những lúc cãi nhau với nó , nghe nó năn nỉ , ỉ ôi , lúc nó nghịch ngợm chọc phá hắn. Hắn muốn nó như trước , chỉ cần nó nghịch ngợm, hồn nhiên, chảy nhảy vô tư như trước....là hắn đã mãn nguyện lắm rồi. Hắn chạm vào má nó , sờ nhẹ , chạm vào cái gì đó ươn ướt...nó đang...chảy nước mắt . Chẳng lẽ nó đang khóc ? Hắn hơi nheo mắt , lau đi giọt nước mắt đó , những giọt nước mắt nóng hổi...... Hắn chăm chú nhìn các đường nét trên gương mặt nó , sao hắn không để ý nhỉ ? Suốt bao lâu sống với nó mà hắn không biết nó có đôi môi hình trái tim , nhỏ nhỏ xinh xinh rất đáng yêu. Mọi lần , dôi môi của nó đều có màu hoa anh đào rất tự nhiên , vậy mà bây giờ lại bị khô rát , nứt nẻ , trông đến tội.
Hắn cảm thấy rất có lỗi , tại hắn , tại hắn...mà nó mới bị như vậy ! Nếu lúc đó hắn không giận nó , không quát nó , không đánh nó thì nó chắc chắn sẽ không đua xe , sẽ không gặp tai nạn !Hắn hối hận lắm, hắn muốn nó tỉnh dậy , cãi nhau với hắn như trước !
Sáng hôm sau , Minh Minh và Hạo Tường mua cháo đem vào bệnh viện thăm nó. Đêm qua hắn trông nó cũng mệt rồi giờ cần thay người chớ . Hic....cả đêm qua ngồi khóc , bây giờ mát nhỏ bị thâm quầng rồi kìa , mãi mà Tường ca dỗ mới nín , thương ghieeee. Bước vào phòng bệnh , nhỏ Minh nhìn hắn , nói :
- Anh , em xin nghỉ cho Tiểu Vy rồi, Ca ca cũng xin thầy hiệu trưởng rồi. Anh ăn sáng rồi về nghỉ đi, để em với Ca ca sông Tiểu Vy là được rồi.
- Không sao , cảm ơn hai người. - Hắn cười nhẹ
- Hừ... Tôi là anh trai nó đấy. Cậu cảm ơn cái gì? - Hạo Tường cười , lại gần sờ nhẹ má nó
Minh Minh nhìn hai tên đàn ông trước mặt cười tủm tỉm.
A...A.... Nhìn đi , mắt của Dương ca bị sưng lên rồi kìa !!!!! Thương chưa ??? Đêm qua thức mãi đến tận hơn 4h sáng mới ngủ mà....
- Ư.....ư.... - Nó khó chịu lúc lắc nhẹ đầu
- Ơ... Tiểu Vy... - Hạo Tường lấy hai tay giữ mặt nó
- Tiểu...Vy... Minh Minh ấn cái chuông bêng cạnh đi. - Hắn nhìn nhỏ Minh, chỉ vào cái chuông ngay bên nhỏ
- À... - Nhỏ Minh mải nhìn nó nên không để ý lắm, vội nhấn vô cái chuông 2 phát
- Tiểu Vy ? Em tỉnh rồi à? - Thấy nó động đậy mi mắt , Hạo Tường hỏi nhỏ nó
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook