Ánh Sáng Yêu Thương
-
Chương 1
Hạ Vi Quân là một mỹ nữ thành thị bình thường. Cô chưa từng nghĩ đến mối tình đầu của mình sẽ trải qua mưa bom bão đạn, thậm chí còn phải trả giá bằng máu.
Mùa hè năm 2007, vẫn nóng nực và ẩm ướt như mọi khi. Là một công dân có tính cầu tiến, Hạ Vi Quân đương nhiên không biết được năm nay cách năm 1920 khi con người phát ra tia sóng điện từ đầu tiên vào vũ trụ đã được 87 năm rồi, về mặt lý thuyết, nó vận hành với tốc độc ánh sáng, với nỗ lực có thể liên lạc với các tinh cầu khác đã phóng ra ngoài vũ trụ được 87 năm ánh sáng...
Quán bán gà rút xương thơm cay* Hạ Ký nằm trên một con hẻm. Vào khoảng thời gian từ 2 đến 3 giờ chiều, ánh nắng lười biếng cũng làm cho các nhân viên phục vụ trở nên uể oải, buồn ngủ. Chỉ có Hạ Vi Quân phấn khích chẳng khác nào vừa uống máu gà, dựa vào cửa sổ trong nhà bếp mà nhìn ra phía ngoài.
*Chú thích: 钵钵鸡: gà rút xương thơm cay. Cám ơn chị GR đã chỉ dùm em món này. Món này không có ở Việt Nam cả nhà nhé ȏ.̮ȏ.
Bởi vì góc bàn số 5 có một người đàn ông đang ngồi...
Mỗi người con gái đều có kiểu cảm nhận về vẻ đẹp của con trai khác nhau. Người đàn ông này hai tháng trước dọn đến gần đây ở, không nghi ngờ gì chính là loại Hạ Vi Quân thích. Anh giống như một cây thông thẳng thắp, cao lớn thanh tú, trầm lặng và sống nội tâm. Đặc biệt là đôi mắt xanh đen kia, giống như được phác họa một cách tỉ mỉ, có một sự sạch sẽ hoàn toàn khác biệt so với thành phố ồn ào tấp nập này.
Hôm nay Vi Quân mặc một chiếc đầm dây hoa văn hồng, ôm sát vào cơ thể, còn trang điểm khá nhạt, dường như mỗi người đàn ông bước vào tiệm đều hết sức kinh ngạc, tiệm buôn bán giữa trưa thậm chí còn nổi lên một tràng lời khen của bà chủ dành cho cô con gái của mình. Duy nhất chỉ có người đàn ông này, từ 10 phút trước bước vào đều hoàn toàn không nhìn đến cô.
Chỉ còn một tuần nữa là mùa hè sẽ kết thúc, những lần gặp được anh sẽ càng ngày càng ít. Nghĩ đến đây, trái tim của Vi Quân như mọc cỏ, rất ngứa ngáy. Đeo đuổi ư? Nhưng cô chưa từng có kinh nghiệm yêu đương, làm sao động thủ đây?
"Ding" một tiếng vang lên, rèm cửa sổ phía sau nhà bếp được vén lên, vị đầu bếp kéo dài thanh âm oang oang của mình: "Bàn số 5, gà rút xương, ít cay..."
Vi Quân cầm lấy, nhìn chằm chằm nước canh đỏ nhạt trong bát.
Anh không phải là người bản xứ, mỗi lần đến đều gọi món ít cay... trái tim cô nhấc lên một hồi, dưới ánh mắt khủng bố của người đầu bếp, cầm lấy bình đựng ớt, vừa cầm liền đổ hết vào...
Hạ Vi Quân cuối cùng cũng được như ý mà chính thức quen biết anh chàng kia, đó là dùng cái giá phải làm cho anh ta cay đến mồ hôi tuốt đầy trán, ho đến rung trời.
10 phút sau, ba ly nước đá lớn bị anh uống sạch không chừa một giọt. Anh mới từ từ ngẩng đầu lên, sắc mặt tái xanh có chút đỏ phơn phớt.
Vi Quân đứng một bên, trong lòng hối hận vạn lần... cô cứ tưởng anh cùng lắm chỉ bị cay đến thở dốc vài tiếng, ai ngờ phản ứng của anh lại lớn như vậy? Cô lấy hết can đảm nhìn thẳng vào anh: "Em tên là Hạ Vi Quân, xin lỗi, là em để nhầm ớt cay vào món gà rút xương rồi bưng cho anh. Em mua thuốc cho anh nhé?"
Aish, Hạ Vi Quân, mày đúng là vô liêm sỉ! Cô tự nói với mình.
Chàng trai nhìn cô một cái, lặng lẽ nói: "Không cần." Bụng cũng có chút đau, anh từ từ đứng dậy, chậm rãi bước ra cửa.
"Vi Vi! Tiến lên! Thu phục anh ấy!" Một đám đồng nghiệp trong tiệm thấp giọng cười.
Nhiệt huyết trong người Vi Quân trào dâng, cắn răng một cái, cô thật sự đuổi theo anh ta ra ngoài.
Trên phố giống như một cái lò nướng khổng lồ, cô cảm thấy bản thân mình như sắp bị nướng chín rồi. Trước cửa nhà anh trong tiểu khu yên tĩnh mà xa hoa, cô đã thành công chặn anh lại.
"Này, anh tên gì?" Mặt của cô còn nóng hơn ánh nắng mặt trời: "Em nhất định sẽ mời anh ăn cơm để đền tội!"
Chàng trai sửng sốt một hồi, thanh âm vừa nhẹ vừa lạnh lẽo: "Không cần thiết. Tôi tha thứ cho cô."
Vi Quân sốt ruột, giọng nói nhanh như súng liên thanh: "Đồng ý đi mà! Nếu không em cảm thấy rất day dứt! Bà chủ cũng sẽ trách mắng em đó!"
Mày anh khẽ nhíu lại.
"Em mời anh đi ăn thịt nướng, thịt rừng nướng trong thành phố rất ngon, anh ăn qua chưa?"
Hàng mày của anh giãn ra: "Rất ngon?"
"Hả? À! Rất ngon, còn ngon hơn cả thịt nướng trong tiệm của bọn em!" Trong lòng cô khẽ niệm thầm: Bà chủ, con xin lỗi!
Không ngờ anh gật đầu đồng ý! Nhẹ nhàng cúi đầu: "Thời gian và địa điểm?"
Trong lòng Vi Quân vui sướng như điên, nhanh chóng trả lời.
Anh lại gật đầu, thản nhiên nói: "Tôi tên là Lâm Đông."
Buổi tối của cuộc hẹn đầu tiên giống như một khúc nhạc hòa nhã khắc sâu trong tim Hạ Vi Quân. Mặc dù từ phản ứng của Lâm Đông cho thấy, anh có hứng thú với thức ăn ngon hơn.
Tối đó, ánh trăng như ngọc chiếu rọi, sắc đêm chập chờn. Người đàn ông bên cạnh cô, cao ráo tuấn lãng đến nỗi làm cho bao cô gái khác ngưỡng mộ.
Hầu hết thời gian đều là Hạ Vi Quân nói chuyện, anh chú tâm vào việc ăn, thỉnh thoảng đáp lại vài câu, cũng không có gì là thất lễ. Vi Quân nói với anh cô sắp lên năm bốn đại học, phải gấp rút tìm công việc; đồng thời cô cũng biết được anh làm công việc thiết kế tường lửa bảo vệ mạng, tự mình đảm đương tất cả.
Suốt buổi tối, ấn tượng của Vi Quân đối với anh lại thay đổi —— Anh uống rượu trắng, một cân rượu mạnh uống vào bụng đôi mắt của anh lại càng sáng rực; lúc tính tiền, anh vốn luôn im lặng, cánh tay dài đưa ra bèn đè tay của cô xuống, thẳng thừng trả tiền. Đôi mắt của Vi Quân trợn to —— Không lẽ dưới vẻ ngoài trầm lặng thanh tú của anh, che giấu đi một trái tim gia trưởng?
Một tháng sau, Vi Quân lấy hết can đảm tỏ tình với anh.
Thời gian này, cô đưa Lâm Đông đi ăn khá nhiều món ngon trong thành phố, thậm chí còn do anh lái xe, hai người đặc biệt đi đến chợ Tự Cống ăn món ếch cay đến nỗi phải giậm chân.
Có lúc anh đến tiệm, cô cũng rất tự nhiên mà bảo anh giúp cô thay bình ga, làm cho bà chủ cũng lén đứng một bên cười; cô thậm chí còn từng đến nhà của anh, trong căn hộ 150m2 trên tầng cao nhất của tiểu khu hạng sang, cô chơi game tệ đến vậy mà anh ngược lại rất kiên nhẫn cùng cô chơi suốt mấy tiếng đồng hồ.
Người trong phố đều tưởng hai người đang yêu đương, khen Hạ gia câu được con rùa vàng. Vi Quân lại không dằn lòng được —— Bởi vì anh chưa từng chủ động hẹn cô một lần.
Nhưng mà, phụ nữ yêu thầm thì rất tự tin và mù quáng. Vả lại cô thật sự cảm thấy mình rất tốt, anh không có lý do gì để cự tuyệt cô đấy chứ?
Lúc tỏ tình là vào gần tối, hai người vừa ăn xong lẩu cá, tản bộ dọc bờ hồ Phủ Nam đi về nhà. Trên tay Lâm Đông còn cầm phần môi cá nhám trộn rau đem về. Biểu hiện lúc đó của anh... rất khó xử.
"Tại sao?" Anh hỏi.
Tại sao? Hỏi cô tại sao lại thích anh? Mặt cô sắp nóng đến cháy rồi: "Em chính là cảm thấy anh rất tốt, em không thích mẫu đàn ông dẻo miệng nhưng không thật thà. Vả lại, em sẽ đối xử tốt với anh, toàn tâm toàn ý chăm sóc cho anh."
"Xin lỗi." Đôi mắt đẹp của anh bình tĩnh đến nỗi không có bất kỳ cảm xúc nào: "Tôi không cần bạn gái, cũng không cần người chăm sóc."
Trái tim của Vi Quân bỗng chốc chùng xuống.
Cô gượng cười: "Vậy sao..."Đáng lẽ ra câu chuyện nên kết thúc ở đây. Vi Quân dự định chạy về phòng mà khóc một trận, từ đó không gặp anh nữa. Nhưng đúng vào lúc cô muốn khóc nhất, nửa đường lại lòi ra một Trình Giảo Kim, làm cho mối tình đầu của cô trở nên cắt không đứt, lo càng loạn.
Ngay lúc cô cắn răng nén khóc, tim đau ê buốt thì cái bóng trong con hẻm nhỏ bên hồ lại đột nhiên xuất hiện vài người đàn ông, sắc mặt thâm trầm. Một người trong số đó hết nhìn cô lại nhìn Lâm Đông, hỏi: "Lâm Đông?"
Lâm Đông chau mày, gật đầu.
Đám đàn ông không biết từ đâu móc ra mấy cây dao chặt dưa hấu sáng lóe.
"Mày có lá gan từ chối việc phá giải hệ thống an ninh của kho bạc nhà nước thì phải trả giá đi!" Người đó quát.
Lâm Đông đưa hộp cơm cho Hạ Vi Quân, xắn tay áo lên.
5 phút sau.
Đám đàn ông mặt mũi bầm dập nằm dài trên đất như một đàn heo, chỉ có Lâm Đông sạch sẽ đứng đó như chưa xảy ra chuyện gì. Anh có chút tiếc nuối mà nhìn phần môi cá bị vẩy đầy đất, sau đó mới ngồi xổm trước mặt Vi Quân.
Đây là thời khắc Vi Quân cảm thấy kinh sợ, thảm hại và tủi thân nhất —— Lúc nãy có một người đàn ông muốn bắt cô, cô dũng cảm dùng hộp cơm đập vào hắn —— Kết quả hộp cơm đã thủng từ trước, chảy xuống đầy đầu và mặt cô. Trong lúc Lâm Đông nhanh tay lẹ mắt đá văng tên đàn ông kia, cô đã ngã sóng soài xuống đất, chân phải đau đớn vô cùng.
Lâm Đông thì ra là một cao thủ giấu mình, cô đã bị anh từ chối rồi, bây giờ cả người lại toàn tương ớt... Cô tức giận quay người, không thèm quan tâm đến anh nữa.
Bỗng có một bàn tay mát lạnh, đột ngột kéo lấy mắt cá chân cô. "Sưng rồi." Thanh âm của anh trầm thấp êm tai, làm cô nảy sinh một ảo giác dịu dàng.
"Không cần anh lo!" Cô hoàn toàn không giữ hình tượng dịu dàng như mọi khi, tức giận nói.Cơ thể bỗng như bay lên —— Cô kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn thấy cảnh chiều tối tăm trong mắt anh: "Tôi đưa em về."
Hạ Vi Quân không biết, Lâm Đông hoàn toàn không bình tĩnh như vẻ ngoài của mình. Anh thậm chí cảm thấy mình trong thời gian này có chút khác thường, mới có thể thường xuyên gặp mặt với một cô gái.
Có thể là do cô đơn quá lâu rồi; hay bởi vì cô giới thiệu thức ăn ngon cho anh, làm anh khó lòng kháng cự. Cho nên tối nay cô muốn làm bạn gái của anh, anh theo phản xạ có điều kiện mà từ chối. Làm sao có thể? Anh chưa từng nghĩ đến. Nhưng khi nhìn thấy cô chun mũi, mặt mũi tèm lem nước mắt ngồi phịch xuống đất, ngửi thấy mùi thơm the cay trên người cô, anh bỗng cảm thấy vừa miệng. Còn cảm giác ôm lấy cô, cũng không tồi.
Hạ gia không có người. Vừa bước vào nhà, cô bỗng hung tợn mà rống lên: "Bỏ tôi xuống."
Anh không thèm quan tâm đến cô, dựa vào khứu giác mà tìm thấy chai rượu thuốc trong tủ. Làm cho cô lần nữa kinh ngạc nhìn anh. Anh ngồi xuống ghế sofa, cô lọt thỏm trong lòng anh, giống một con thỏ nhỏ. Anh một tay bắt lấy mắt cá chân trong suốt như ngọc của cô, nhẹ nhàng giúp cô thoa thuốc.
Giọng nói của cô nhất thời nghẹn ngào: "Anh rốt cuộc có muốn để em làm bạn gái của anh không?"
Anh không biết trả lời thế nào. Anh chỉ nghĩ rằng, thì ra cô gái trong lòng mình, còn mềm mại hơn cả trong suy nghĩ. Anh ôm cô rất lâu cũng không buông ra.
Khi anh cuối cùng cũng chịu buông cô ra, rời khỏi Hạ gia, gương mặt cô sớm đã đỏ ửng, từ phía xa, cô hét lớn với anh: "Này! Em đi bộ không được! Từ ngày mai, anh phải chịu trách nhiệm đưa em đi học đó!"
Mùa hè năm 2007, vẫn nóng nực và ẩm ướt như mọi khi. Là một công dân có tính cầu tiến, Hạ Vi Quân đương nhiên không biết được năm nay cách năm 1920 khi con người phát ra tia sóng điện từ đầu tiên vào vũ trụ đã được 87 năm rồi, về mặt lý thuyết, nó vận hành với tốc độc ánh sáng, với nỗ lực có thể liên lạc với các tinh cầu khác đã phóng ra ngoài vũ trụ được 87 năm ánh sáng...
Quán bán gà rút xương thơm cay* Hạ Ký nằm trên một con hẻm. Vào khoảng thời gian từ 2 đến 3 giờ chiều, ánh nắng lười biếng cũng làm cho các nhân viên phục vụ trở nên uể oải, buồn ngủ. Chỉ có Hạ Vi Quân phấn khích chẳng khác nào vừa uống máu gà, dựa vào cửa sổ trong nhà bếp mà nhìn ra phía ngoài.
*Chú thích: 钵钵鸡: gà rút xương thơm cay. Cám ơn chị GR đã chỉ dùm em món này. Món này không có ở Việt Nam cả nhà nhé ȏ.̮ȏ.
Bởi vì góc bàn số 5 có một người đàn ông đang ngồi...
Mỗi người con gái đều có kiểu cảm nhận về vẻ đẹp của con trai khác nhau. Người đàn ông này hai tháng trước dọn đến gần đây ở, không nghi ngờ gì chính là loại Hạ Vi Quân thích. Anh giống như một cây thông thẳng thắp, cao lớn thanh tú, trầm lặng và sống nội tâm. Đặc biệt là đôi mắt xanh đen kia, giống như được phác họa một cách tỉ mỉ, có một sự sạch sẽ hoàn toàn khác biệt so với thành phố ồn ào tấp nập này.
Hôm nay Vi Quân mặc một chiếc đầm dây hoa văn hồng, ôm sát vào cơ thể, còn trang điểm khá nhạt, dường như mỗi người đàn ông bước vào tiệm đều hết sức kinh ngạc, tiệm buôn bán giữa trưa thậm chí còn nổi lên một tràng lời khen của bà chủ dành cho cô con gái của mình. Duy nhất chỉ có người đàn ông này, từ 10 phút trước bước vào đều hoàn toàn không nhìn đến cô.
Chỉ còn một tuần nữa là mùa hè sẽ kết thúc, những lần gặp được anh sẽ càng ngày càng ít. Nghĩ đến đây, trái tim của Vi Quân như mọc cỏ, rất ngứa ngáy. Đeo đuổi ư? Nhưng cô chưa từng có kinh nghiệm yêu đương, làm sao động thủ đây?
"Ding" một tiếng vang lên, rèm cửa sổ phía sau nhà bếp được vén lên, vị đầu bếp kéo dài thanh âm oang oang của mình: "Bàn số 5, gà rút xương, ít cay..."
Vi Quân cầm lấy, nhìn chằm chằm nước canh đỏ nhạt trong bát.
Anh không phải là người bản xứ, mỗi lần đến đều gọi món ít cay... trái tim cô nhấc lên một hồi, dưới ánh mắt khủng bố của người đầu bếp, cầm lấy bình đựng ớt, vừa cầm liền đổ hết vào...
Hạ Vi Quân cuối cùng cũng được như ý mà chính thức quen biết anh chàng kia, đó là dùng cái giá phải làm cho anh ta cay đến mồ hôi tuốt đầy trán, ho đến rung trời.
10 phút sau, ba ly nước đá lớn bị anh uống sạch không chừa một giọt. Anh mới từ từ ngẩng đầu lên, sắc mặt tái xanh có chút đỏ phơn phớt.
Vi Quân đứng một bên, trong lòng hối hận vạn lần... cô cứ tưởng anh cùng lắm chỉ bị cay đến thở dốc vài tiếng, ai ngờ phản ứng của anh lại lớn như vậy? Cô lấy hết can đảm nhìn thẳng vào anh: "Em tên là Hạ Vi Quân, xin lỗi, là em để nhầm ớt cay vào món gà rút xương rồi bưng cho anh. Em mua thuốc cho anh nhé?"
Aish, Hạ Vi Quân, mày đúng là vô liêm sỉ! Cô tự nói với mình.
Chàng trai nhìn cô một cái, lặng lẽ nói: "Không cần." Bụng cũng có chút đau, anh từ từ đứng dậy, chậm rãi bước ra cửa.
"Vi Vi! Tiến lên! Thu phục anh ấy!" Một đám đồng nghiệp trong tiệm thấp giọng cười.
Nhiệt huyết trong người Vi Quân trào dâng, cắn răng một cái, cô thật sự đuổi theo anh ta ra ngoài.
Trên phố giống như một cái lò nướng khổng lồ, cô cảm thấy bản thân mình như sắp bị nướng chín rồi. Trước cửa nhà anh trong tiểu khu yên tĩnh mà xa hoa, cô đã thành công chặn anh lại.
"Này, anh tên gì?" Mặt của cô còn nóng hơn ánh nắng mặt trời: "Em nhất định sẽ mời anh ăn cơm để đền tội!"
Chàng trai sửng sốt một hồi, thanh âm vừa nhẹ vừa lạnh lẽo: "Không cần thiết. Tôi tha thứ cho cô."
Vi Quân sốt ruột, giọng nói nhanh như súng liên thanh: "Đồng ý đi mà! Nếu không em cảm thấy rất day dứt! Bà chủ cũng sẽ trách mắng em đó!"
Mày anh khẽ nhíu lại.
"Em mời anh đi ăn thịt nướng, thịt rừng nướng trong thành phố rất ngon, anh ăn qua chưa?"
Hàng mày của anh giãn ra: "Rất ngon?"
"Hả? À! Rất ngon, còn ngon hơn cả thịt nướng trong tiệm của bọn em!" Trong lòng cô khẽ niệm thầm: Bà chủ, con xin lỗi!
Không ngờ anh gật đầu đồng ý! Nhẹ nhàng cúi đầu: "Thời gian và địa điểm?"
Trong lòng Vi Quân vui sướng như điên, nhanh chóng trả lời.
Anh lại gật đầu, thản nhiên nói: "Tôi tên là Lâm Đông."
Buổi tối của cuộc hẹn đầu tiên giống như một khúc nhạc hòa nhã khắc sâu trong tim Hạ Vi Quân. Mặc dù từ phản ứng của Lâm Đông cho thấy, anh có hứng thú với thức ăn ngon hơn.
Tối đó, ánh trăng như ngọc chiếu rọi, sắc đêm chập chờn. Người đàn ông bên cạnh cô, cao ráo tuấn lãng đến nỗi làm cho bao cô gái khác ngưỡng mộ.
Hầu hết thời gian đều là Hạ Vi Quân nói chuyện, anh chú tâm vào việc ăn, thỉnh thoảng đáp lại vài câu, cũng không có gì là thất lễ. Vi Quân nói với anh cô sắp lên năm bốn đại học, phải gấp rút tìm công việc; đồng thời cô cũng biết được anh làm công việc thiết kế tường lửa bảo vệ mạng, tự mình đảm đương tất cả.
Suốt buổi tối, ấn tượng của Vi Quân đối với anh lại thay đổi —— Anh uống rượu trắng, một cân rượu mạnh uống vào bụng đôi mắt của anh lại càng sáng rực; lúc tính tiền, anh vốn luôn im lặng, cánh tay dài đưa ra bèn đè tay của cô xuống, thẳng thừng trả tiền. Đôi mắt của Vi Quân trợn to —— Không lẽ dưới vẻ ngoài trầm lặng thanh tú của anh, che giấu đi một trái tim gia trưởng?
Một tháng sau, Vi Quân lấy hết can đảm tỏ tình với anh.
Thời gian này, cô đưa Lâm Đông đi ăn khá nhiều món ngon trong thành phố, thậm chí còn do anh lái xe, hai người đặc biệt đi đến chợ Tự Cống ăn món ếch cay đến nỗi phải giậm chân.
Có lúc anh đến tiệm, cô cũng rất tự nhiên mà bảo anh giúp cô thay bình ga, làm cho bà chủ cũng lén đứng một bên cười; cô thậm chí còn từng đến nhà của anh, trong căn hộ 150m2 trên tầng cao nhất của tiểu khu hạng sang, cô chơi game tệ đến vậy mà anh ngược lại rất kiên nhẫn cùng cô chơi suốt mấy tiếng đồng hồ.
Người trong phố đều tưởng hai người đang yêu đương, khen Hạ gia câu được con rùa vàng. Vi Quân lại không dằn lòng được —— Bởi vì anh chưa từng chủ động hẹn cô một lần.
Nhưng mà, phụ nữ yêu thầm thì rất tự tin và mù quáng. Vả lại cô thật sự cảm thấy mình rất tốt, anh không có lý do gì để cự tuyệt cô đấy chứ?
Lúc tỏ tình là vào gần tối, hai người vừa ăn xong lẩu cá, tản bộ dọc bờ hồ Phủ Nam đi về nhà. Trên tay Lâm Đông còn cầm phần môi cá nhám trộn rau đem về. Biểu hiện lúc đó của anh... rất khó xử.
"Tại sao?" Anh hỏi.
Tại sao? Hỏi cô tại sao lại thích anh? Mặt cô sắp nóng đến cháy rồi: "Em chính là cảm thấy anh rất tốt, em không thích mẫu đàn ông dẻo miệng nhưng không thật thà. Vả lại, em sẽ đối xử tốt với anh, toàn tâm toàn ý chăm sóc cho anh."
"Xin lỗi." Đôi mắt đẹp của anh bình tĩnh đến nỗi không có bất kỳ cảm xúc nào: "Tôi không cần bạn gái, cũng không cần người chăm sóc."
Trái tim của Vi Quân bỗng chốc chùng xuống.
Cô gượng cười: "Vậy sao..."Đáng lẽ ra câu chuyện nên kết thúc ở đây. Vi Quân dự định chạy về phòng mà khóc một trận, từ đó không gặp anh nữa. Nhưng đúng vào lúc cô muốn khóc nhất, nửa đường lại lòi ra một Trình Giảo Kim, làm cho mối tình đầu của cô trở nên cắt không đứt, lo càng loạn.
Ngay lúc cô cắn răng nén khóc, tim đau ê buốt thì cái bóng trong con hẻm nhỏ bên hồ lại đột nhiên xuất hiện vài người đàn ông, sắc mặt thâm trầm. Một người trong số đó hết nhìn cô lại nhìn Lâm Đông, hỏi: "Lâm Đông?"
Lâm Đông chau mày, gật đầu.
Đám đàn ông không biết từ đâu móc ra mấy cây dao chặt dưa hấu sáng lóe.
"Mày có lá gan từ chối việc phá giải hệ thống an ninh của kho bạc nhà nước thì phải trả giá đi!" Người đó quát.
Lâm Đông đưa hộp cơm cho Hạ Vi Quân, xắn tay áo lên.
5 phút sau.
Đám đàn ông mặt mũi bầm dập nằm dài trên đất như một đàn heo, chỉ có Lâm Đông sạch sẽ đứng đó như chưa xảy ra chuyện gì. Anh có chút tiếc nuối mà nhìn phần môi cá bị vẩy đầy đất, sau đó mới ngồi xổm trước mặt Vi Quân.
Đây là thời khắc Vi Quân cảm thấy kinh sợ, thảm hại và tủi thân nhất —— Lúc nãy có một người đàn ông muốn bắt cô, cô dũng cảm dùng hộp cơm đập vào hắn —— Kết quả hộp cơm đã thủng từ trước, chảy xuống đầy đầu và mặt cô. Trong lúc Lâm Đông nhanh tay lẹ mắt đá văng tên đàn ông kia, cô đã ngã sóng soài xuống đất, chân phải đau đớn vô cùng.
Lâm Đông thì ra là một cao thủ giấu mình, cô đã bị anh từ chối rồi, bây giờ cả người lại toàn tương ớt... Cô tức giận quay người, không thèm quan tâm đến anh nữa.
Bỗng có một bàn tay mát lạnh, đột ngột kéo lấy mắt cá chân cô. "Sưng rồi." Thanh âm của anh trầm thấp êm tai, làm cô nảy sinh một ảo giác dịu dàng.
"Không cần anh lo!" Cô hoàn toàn không giữ hình tượng dịu dàng như mọi khi, tức giận nói.Cơ thể bỗng như bay lên —— Cô kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn thấy cảnh chiều tối tăm trong mắt anh: "Tôi đưa em về."
Hạ Vi Quân không biết, Lâm Đông hoàn toàn không bình tĩnh như vẻ ngoài của mình. Anh thậm chí cảm thấy mình trong thời gian này có chút khác thường, mới có thể thường xuyên gặp mặt với một cô gái.
Có thể là do cô đơn quá lâu rồi; hay bởi vì cô giới thiệu thức ăn ngon cho anh, làm anh khó lòng kháng cự. Cho nên tối nay cô muốn làm bạn gái của anh, anh theo phản xạ có điều kiện mà từ chối. Làm sao có thể? Anh chưa từng nghĩ đến. Nhưng khi nhìn thấy cô chun mũi, mặt mũi tèm lem nước mắt ngồi phịch xuống đất, ngửi thấy mùi thơm the cay trên người cô, anh bỗng cảm thấy vừa miệng. Còn cảm giác ôm lấy cô, cũng không tồi.
Hạ gia không có người. Vừa bước vào nhà, cô bỗng hung tợn mà rống lên: "Bỏ tôi xuống."
Anh không thèm quan tâm đến cô, dựa vào khứu giác mà tìm thấy chai rượu thuốc trong tủ. Làm cho cô lần nữa kinh ngạc nhìn anh. Anh ngồi xuống ghế sofa, cô lọt thỏm trong lòng anh, giống một con thỏ nhỏ. Anh một tay bắt lấy mắt cá chân trong suốt như ngọc của cô, nhẹ nhàng giúp cô thoa thuốc.
Giọng nói của cô nhất thời nghẹn ngào: "Anh rốt cuộc có muốn để em làm bạn gái của anh không?"
Anh không biết trả lời thế nào. Anh chỉ nghĩ rằng, thì ra cô gái trong lòng mình, còn mềm mại hơn cả trong suy nghĩ. Anh ôm cô rất lâu cũng không buông ra.
Khi anh cuối cùng cũng chịu buông cô ra, rời khỏi Hạ gia, gương mặt cô sớm đã đỏ ửng, từ phía xa, cô hét lớn với anh: "Này! Em đi bộ không được! Từ ngày mai, anh phải chịu trách nhiệm đưa em đi học đó!"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook