Ánh Sáng Lạc Lối Ngoại Lệ Của Ác Ma
-
C39: Giãi mã chuỗi kí tự
Đã 24 giờ trôi qua nhưng vẫn chẳng thấy Kiều Ân trở về, Thẩm Minh với gương mặt đằng đằng sát khí ngồi châu tay lại trước mặt.
Không thể đợi thêm nữa, anh mở một phần mềm trong máy tính lên, bên trong như một bản đồ thu nhỏ, có một chấm đỏ ở vị trí trung tâm, thì ra phần mềm là một công cụ dùng để theo dõi định vị. Sau khi xem định vị, anh phát hiện ra rằng cô đã ở nước L - quê nhà của cô.
Mặc dù biết chính xác vị trí của cô, Thẩm Minh không vội vàng đi tìm mà quyết định gọi điện thoại cho Kiều Ân. Tuy nhiên, sau một loạt cuộc gọi mà không có ai bắt máy, Thẩm Minh bắt đầu cảm thấy có chút bất an.
Anh đang dần mất hết kiên nhẫn, có chút cau mày, gọi thêm 2 cuộc nữa. Lần này đã nhấc máy, nhưng lại có một giọng nam vang lên phía bên kia đầu dây.
“Cậu là ai? Kiều Ân đâu?”
“Gì vậy Thẩm Minh, cậu không nhận ra giọng tôi à? Vũ Ninh đây!”
“Tại sao hai người lại ở cùng nhau?”
“Hmm, đêm qua vô tình gặp, tiện uống vài ly với nhau thôi”
Biết tin hai người đang ở cùng nhau, Thẩm Minh cảm thấy chút khó chịu, siết chặt tay.
“À phải rồi, tiến độ điều tra của tôi đang có chút vấn đề!”
“Nói rõ hơn đi!”
“Cụ thể là…tôi đang cần người trợ giúp! Vậy nên tôi cũng định hỏi xem để Kiều Ân ở lại đây với tôi thêm một thời gian được không?”
“Nếu tôi nói không được thì sao?”
“Chà, thế thì căng rồi! Hiện tại tôi đang bị kẹt một chút, tôi đã tìm thấy một thông tin mật của bọn chúng nhưng tôi không mã hóa được nó!”
“Tôi nghĩ Kiều Ân sẽ làm được điều đó, mà hơn hết là hình như em ấy rất thân thuộc với nơi này thì phải. Còn gì bằng nếu có một trợ thủ biết được mọi địa điểm, ngóc ngách của nơi này chứ!”
Vì mục đích công việc, Thẩm Minh đã đồng ý để Kiều Ân ở lại hỗ trợ cho Vũ Ninh.
“Ừm, cũng được, cứ làm vậy đi”
Một lát sau, Kiều Ân bất ngờ bật dậy, gương mặt hoảng hốt, vội vội vàng vàng sửa soạn đồ để rời đi vì tưởng mình đã trễ, khi trở về sẽ bị Thẩm Minh tính sổ.
“Đi đâu vậy?” – Vũ Ninh khoanh tay, ngã nhẹ người dựa vào tường phía cách cửa.
“Em phải về lại nước M đây, em sắp trẽ chuyến bay rồi!”
“Không cầu đâu, còn 10 phút nữa là máy bay cất cánh rồi, có đi cũng chẳng kịp!”
Kiều Ân hoảng loạn, liên tục dùng điện thoại kiểm tra xem có thể đặt được chuyến bay nào khác không. Thì vô tình cô nhìn thấy một loạt cuộc gọi nhỡ từ Thẩm Minh.
“Chết rồi, em phải về gấp!”
“Aaaa, phải làm sao đây, không còn vé trống nào cho mọi chuyến bay hôm nay hả trời!”
“Không cần phải lo lắng như vậy đâu, anh đã xin Thẩm Minh giữ em lại để trợ giúp cho anh rồi!” – Vũ Ninh bật cười.
Nghe vậy, Kiều Ân thở phào nhẹ nhõm. Không thể trì hoãn thêm, hai người nhanh chóng bắt tay vào công việc.
Vũ Ninh gửi cho cô một liên kết đã bị khóa. Khiến cô phải tốn kha khá thời gian để phá giải lớp bảo mật đó.
“Mở được rồi!”
“Đúng là anh không tin tưởng nhầm người”
Khi giải xong, trên màn hình hiện ra một bức ảnh có đường ngang dọc màu đen khó hiểu, chỉ thấy một vài chi tiết nhỏ trông có vẻ nó đã được cắt ra bởi một bức hình khác. Ngoài ra còn một đoạn mật mã kì lạ được viết với nhiều chữ và số sắp xếp rất lộn xộn.
“Mấy thứ này…có ý nghĩa gì nhỉ?”
Vũ Ninh và Kiều Ân ngồi trầm ngâm suy nghĩ mãi cả buổi sáng. Để giải mã mật mã, Kiều Ân và Vũ Ninh đã sử dụng bảng chữ cái và số để ánh xạ từng ký tự trong chuỗi thành từng chữ số tương ứng. Sau đó, họ kết hợp các chữ số này để tạo thành các từ khóa hoặc địa chỉ. Nhưng đã thất bại, chẳng thu được kết quả gì.
“Chờ đã, có thể chúng ta đã đi sai hướng, sao không thử tách hai vế được ngăn cách bởi con số này ra thay vì giải mã cả cụm.”
Tiếp đến họ lại lặp lại thao tác như trước một lần nữa.
“Vậy thì vế đầu có thể sẽ là…TOROI, TIROOI, OIROT…”
Kiều lầm bẩm những chữ có thể sắp xếp được từ những kí tự đó.
“Phải rồi! Là ROITO, trường tiểu học ROITO! Nhưng còn vế sau…”
“Có thể nó là BAKERY, nhưng vẫn còn dư 3 chữ, anh nghĩ nó là một cái tên”
“Phải rồi ha, sao em không nghĩ ra nhỉ, gần trường ROITO có một tiệm bánh là LAY BAKERY”
Sau một hồi suy nghĩ căng não, cuối cùng, khi họ giải mã thành công, họ đã có thêm thông tin quan trọng cho nhiệm vụ của mình. Địa chỉ đầu tiên mà họ phát hiện từ mật mã là trường tiểu học ROITO. Địa chỉ thứ hai từ mật mã là Lay Bakery.
Như một bước đột phá, hai người vui vẻ đập tay chúc mừng, nhưng vẫn còn vài thứ chưa phá giải được.
“Nhưng mà, vẫn còn một vấn đề nữa”
“Còn bức ảnh, và con số 2 này thì sao?”
“Hay chúng ta đến tiệm bánh xem thử một chút, thế nào?”
“Cũng được ạ”
Tới đây, mọi chuyện đã trở nên phức tạp hơn, hai người quyết định đi đến tiệm bánh Lay Bakery để tìm hiểu thêm.
Không thể đợi thêm nữa, anh mở một phần mềm trong máy tính lên, bên trong như một bản đồ thu nhỏ, có một chấm đỏ ở vị trí trung tâm, thì ra phần mềm là một công cụ dùng để theo dõi định vị. Sau khi xem định vị, anh phát hiện ra rằng cô đã ở nước L - quê nhà của cô.
Mặc dù biết chính xác vị trí của cô, Thẩm Minh không vội vàng đi tìm mà quyết định gọi điện thoại cho Kiều Ân. Tuy nhiên, sau một loạt cuộc gọi mà không có ai bắt máy, Thẩm Minh bắt đầu cảm thấy có chút bất an.
Anh đang dần mất hết kiên nhẫn, có chút cau mày, gọi thêm 2 cuộc nữa. Lần này đã nhấc máy, nhưng lại có một giọng nam vang lên phía bên kia đầu dây.
“Cậu là ai? Kiều Ân đâu?”
“Gì vậy Thẩm Minh, cậu không nhận ra giọng tôi à? Vũ Ninh đây!”
“Tại sao hai người lại ở cùng nhau?”
“Hmm, đêm qua vô tình gặp, tiện uống vài ly với nhau thôi”
Biết tin hai người đang ở cùng nhau, Thẩm Minh cảm thấy chút khó chịu, siết chặt tay.
“À phải rồi, tiến độ điều tra của tôi đang có chút vấn đề!”
“Nói rõ hơn đi!”
“Cụ thể là…tôi đang cần người trợ giúp! Vậy nên tôi cũng định hỏi xem để Kiều Ân ở lại đây với tôi thêm một thời gian được không?”
“Nếu tôi nói không được thì sao?”
“Chà, thế thì căng rồi! Hiện tại tôi đang bị kẹt một chút, tôi đã tìm thấy một thông tin mật của bọn chúng nhưng tôi không mã hóa được nó!”
“Tôi nghĩ Kiều Ân sẽ làm được điều đó, mà hơn hết là hình như em ấy rất thân thuộc với nơi này thì phải. Còn gì bằng nếu có một trợ thủ biết được mọi địa điểm, ngóc ngách của nơi này chứ!”
Vì mục đích công việc, Thẩm Minh đã đồng ý để Kiều Ân ở lại hỗ trợ cho Vũ Ninh.
“Ừm, cũng được, cứ làm vậy đi”
Một lát sau, Kiều Ân bất ngờ bật dậy, gương mặt hoảng hốt, vội vội vàng vàng sửa soạn đồ để rời đi vì tưởng mình đã trễ, khi trở về sẽ bị Thẩm Minh tính sổ.
“Đi đâu vậy?” – Vũ Ninh khoanh tay, ngã nhẹ người dựa vào tường phía cách cửa.
“Em phải về lại nước M đây, em sắp trẽ chuyến bay rồi!”
“Không cầu đâu, còn 10 phút nữa là máy bay cất cánh rồi, có đi cũng chẳng kịp!”
Kiều Ân hoảng loạn, liên tục dùng điện thoại kiểm tra xem có thể đặt được chuyến bay nào khác không. Thì vô tình cô nhìn thấy một loạt cuộc gọi nhỡ từ Thẩm Minh.
“Chết rồi, em phải về gấp!”
“Aaaa, phải làm sao đây, không còn vé trống nào cho mọi chuyến bay hôm nay hả trời!”
“Không cần phải lo lắng như vậy đâu, anh đã xin Thẩm Minh giữ em lại để trợ giúp cho anh rồi!” – Vũ Ninh bật cười.
Nghe vậy, Kiều Ân thở phào nhẹ nhõm. Không thể trì hoãn thêm, hai người nhanh chóng bắt tay vào công việc.
Vũ Ninh gửi cho cô một liên kết đã bị khóa. Khiến cô phải tốn kha khá thời gian để phá giải lớp bảo mật đó.
“Mở được rồi!”
“Đúng là anh không tin tưởng nhầm người”
Khi giải xong, trên màn hình hiện ra một bức ảnh có đường ngang dọc màu đen khó hiểu, chỉ thấy một vài chi tiết nhỏ trông có vẻ nó đã được cắt ra bởi một bức hình khác. Ngoài ra còn một đoạn mật mã kì lạ được viết với nhiều chữ và số sắp xếp rất lộn xộn.
“Mấy thứ này…có ý nghĩa gì nhỉ?”
Vũ Ninh và Kiều Ân ngồi trầm ngâm suy nghĩ mãi cả buổi sáng. Để giải mã mật mã, Kiều Ân và Vũ Ninh đã sử dụng bảng chữ cái và số để ánh xạ từng ký tự trong chuỗi thành từng chữ số tương ứng. Sau đó, họ kết hợp các chữ số này để tạo thành các từ khóa hoặc địa chỉ. Nhưng đã thất bại, chẳng thu được kết quả gì.
“Chờ đã, có thể chúng ta đã đi sai hướng, sao không thử tách hai vế được ngăn cách bởi con số này ra thay vì giải mã cả cụm.”
Tiếp đến họ lại lặp lại thao tác như trước một lần nữa.
“Vậy thì vế đầu có thể sẽ là…TOROI, TIROOI, OIROT…”
Kiều lầm bẩm những chữ có thể sắp xếp được từ những kí tự đó.
“Phải rồi! Là ROITO, trường tiểu học ROITO! Nhưng còn vế sau…”
“Có thể nó là BAKERY, nhưng vẫn còn dư 3 chữ, anh nghĩ nó là một cái tên”
“Phải rồi ha, sao em không nghĩ ra nhỉ, gần trường ROITO có một tiệm bánh là LAY BAKERY”
Sau một hồi suy nghĩ căng não, cuối cùng, khi họ giải mã thành công, họ đã có thêm thông tin quan trọng cho nhiệm vụ của mình. Địa chỉ đầu tiên mà họ phát hiện từ mật mã là trường tiểu học ROITO. Địa chỉ thứ hai từ mật mã là Lay Bakery.
Như một bước đột phá, hai người vui vẻ đập tay chúc mừng, nhưng vẫn còn vài thứ chưa phá giải được.
“Nhưng mà, vẫn còn một vấn đề nữa”
“Còn bức ảnh, và con số 2 này thì sao?”
“Hay chúng ta đến tiệm bánh xem thử một chút, thế nào?”
“Cũng được ạ”
Tới đây, mọi chuyện đã trở nên phức tạp hơn, hai người quyết định đi đến tiệm bánh Lay Bakery để tìm hiểu thêm.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook