Anh Rể Xin Buông Tay
-
Chương 40: 40: Kết Hợp
"Âu tổng, tối hôm qua Thạch Lâm cùng mấy cán bộ cao cấp trong thành phố gặp mặt." Trợ lý Từ đưa cho Âu Thời Phong một xấp ảnh, mà mình thuê người chụp lại được.
"Lão cáo già đấy được lắm, ông ta là muốn đối đầu trực tiếp với tôi đây mà." Âu Thời Phong xem qua từng tấm ảnh bên trong có cả thẩm phán, và phó bí thư thành phố, khuôn miệng khẽ nhếch lên hứng thú, không biết trong hai người kia ai mới là người lợi dụng ai đây.
Hoa Thị cùng Âu Thời có vài hạng mục trong kinh doanh trùng khớp, thường xuyên cạnh tranh trên thị trường, tuy đã có hiềm khích từ trước, nhưng có chăng cũng chỉ là ngầm đấu đá, lần này ông ta trực tiếp ra mặt chính tỏ mảnh đất kia đối với ông ta rất có giá trị.
"Bảo Chu Hứa để ý một chút, cậu ra ngoài làm việc đi." Âu Thời Phong nói xong với trợ lý Từ, ngả người ra sau ghế nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
Nhà họ Bạch nghĩ rằng có được hậu thuẫn là Thạch Lâm, sẽ nắm chắc phần thắng trong tay? Đến khi bị ông ta quay lại cắn lúc ấy chẳng còn chút xương nào đâu, cái ghế lớn ở Hoa Thị mà ông ta đang ngồi là do bức chết người vợ đầu mà có, ôm trọn gia sản mà nhà họ Hoa để lại cho con gái.
Ông ta là người nơi khác tới Thành phố Nam Thành này sinh sống chỉ là một tên thầy giáo nghèo thế mà sau nhiều năm lại trở thành người có tất cả mọi thứ trong tay, thủ đoạn trên thương trường là thứ không thể thiếu, nhưng cách làm ăn bẩn thỉu của ông ta khiến anh khinh thường, biến một công ty làm ăn sạch trở lên tạp nham ô uế.
"Trần luật sư có thể bớt chút thời gian cùng tôi nói chuyện không?"
"Đó là vinh hạnh của tôi."
Âu Thời Phong nhận được sự đồng ý gặp mặt của Trần Liêm, thở dài một hơi đứng lên đi ra ngoài, anh chưa từng nghĩ một ngày nào đó sẽ phải cùng anh ta chung một chiến tuyến đâu.
Nhưng vì Đổng Văn Văn anh sẵn lòng gạt bỏ khúc mắc trong lòng, cùng người mình không thích đứng chung một chỗ.
Trần Liêm vừa lái xe tới chỗ đỗ xe của nhà hàng, đã thấy Âu Thời Phong mở cửa xe bước xuống.
"Đúng là người làm ăn có khác, Âu tổng thật đúng giờ."
Âu Thời Phong không quan tâm đến mấy lời nói nhảm của Trần Liêm, gật đầu coi như chào hỏi anh ta rồi tự mình đi vào bên trong nhà hàng.
Trần Liêm vẫn còn đứng bên cạnh cửa xe, nhìn đến Âu Thời Phong đã đi khuất từ lúc nào không hay, chỉ biết cảm thán trời cao, không biết anh ta hẹn anh ra gặp mặt vì chuyện kia hay là đi thị uy đây.
Âu Thời Phong chờ Trần Liêm ngồi xuống lên tiếng hỏi: "Khi ra tòa anh có bao nhiêu phần trăm thắng?"
"Phần trăm thắng kiện đó của tôi chỉ dành cho những người ngay thẳng...!Còn không có cố gắng thế nào cũng là vô ích."
Trần Liêm vừa nói vừa cầm lấy chai rượu mà phục vụ mang tới lịch sự rót rượu vào ly cho Âu Thời Phong, ngừng lại một chút khóe môi bỗng cong lên nói tiếp.
Anh ta chỉ là một luật sư quèn dù bao nhiêu năm lăn lộn trong giới cũng có ít tiếng tăm, nhưng so với người làm ăn thẹn không sánh bằng.
"Anh chỉ cần chuẩn bị tốt tất cả các tài liệu liên quan đến vụ kiện, nhưng chuyện khác tôi sẽ lo."
Âu Thời Phong nâng ly rượu lên nhấp một ngụm nhỏ, cái đó anh ta không nói anh cũng biết, đối phó với Thạch Lâm chỉ mỗi chứng cứ thôi là chưa đủ, ông ta khác có cách biến những thứ chính chủ thành vô chủ, văn bản có dấu mộc đỏ chỉ là tờ giấy nháp.
"Có Âu tổng ra mặt tôi cũng phần nào yên tâm, tôi có thứ này chắc hẳn anh sẽ thích."
Trần Liêm cúi xuống từ trong cặp xách lấy ra một tập hồ sơ đẩy đến trước mặt Âu Thời Phong.
Tài liệu Trần Liêm đưa cho Âu Thời Phong liên quan đến người thừa kế nhà họ Hoa, trước kia Hoa lão gia của Hoa thị từng có một người con riêng ở bên ngoài, nhưng không được công nhận, trước khi ông Hoa mất thì đứa con riêng kia đã được đưa ra nước ngoài sinh sống, mấy hôm trước không hiểu có mục đích gì mà bí mật trở về nước, dù anh ta không được ghi vào hộ khẩu, miễn là có máu mủ đều đưởng hưởng phần thừa kế do ông hoa để lại.
Âu Thời Phong khen ngợi: "Trần luật sư cái danh vua thắng kiên của anh, hôm nay tôi mới được mở rộng tầm mắt."
Anh mới chỉ nghĩ tới, mà anh ta đã điều tra một cách đầy đủ như vậy, năng lực của người này thật không thể xem thường.
Thạch Lâm kia có lẽ chưa từng nghĩ tới chỉ vì ông ta quá tham lam, mà đánh mất hết tất cả.
"Tôi sẽ bảo người của mình lập tức liên lạc với Hoa Kế Đạt, không để uổng phí công sức của anh." Âu Thời Phong nhìn đồng hồ trên tay, đứng lên chỉnh lại trang phục trên người mình.
"Tôi chờ tin tốt của Âu tổng." Trần Liêm để Âu Thời Phong đi trước, còn bản thân vẫn nán lại đó uống hết ly rượu trong tay mới rời đi.
"Âu tổng làm sếp thật tốt giờ nào cũng có thể ra ngoài được."
Đổng Văn Văn cả đêm qua bị người ta gặm hết cả xương, chỉ chờ lúc người đàn ông này đi làm để ngủ ngon, thế mà đang trong mộng đẹp đã bị làm phiền, giọng không mấy vui vẻ nói với người ngoài cửa.
"Anh thích em gọi anh là Thời Phong hơn." Âu Thời Phong vào trong nhà, tiện tay giúp Đổng Văn Văn đóng cửa lại, sau đó ôm lấy người phụ nữ đang cáu gắt kia lên đi về phía giường.
"Âu tổng, em không còn sức nữa rồi." Ở trong ngực Âu Thời Phong, cô mệt mỏi phản đối.
"Văn Văn em nghĩ nhiều rồi, anh chỉ là muốn ôm em thôi." Âu Thời Phong để Đổng Văn Văn ngồi trên đùi mình, hai tay ôm chặt lấy cô.
"Nếu anh không như thế, em sẽ không nghĩ lung tung." Cô xấu hổ ôm lấy eo anh, đầu chôn sâu trong ngực nhắm mắt lại lắng nghe hơi thở đều đặn của anh.
"Văn Văn nghe lời theo anh trở lại căn nhà chính kia ở một thời gian được không? Anh sợ mấy ngày tới em sẽ không an toàn." Bàn tay Âu Thời Phong khẽ vuốt ve mái tóc mềm mại của cô, anh rất lo lắng khi để cô một mình ở đây, căn nhà này không an toàn, chỉ có ở nhà họ Âu sẽ không có ai dám tới động tới cô.
"Em không thích lại gặp mẹ anh, bà ấy không thích em." Đổng Văn Văn nghĩ tới vẻ ngoài bức người của bà Âu lại chùn bước, nói chuyện với bà ấy làm cô không được tự nhiên.
"Anh thích em là được, qua sóng gió này em muốn đi đâu tùy ý." Bây giờ Đổng Văn Văn là yếu tố quyết định lớn nhất, vài ngày nữa phiên tòa kia sẽ mở, e rằng bọn họ sẽ không ngồi yên.
"Vâng." Cô cũng không phải là người cố chấp, nghe anh nói vậy liền đồng ý, mấy lần bị bọn họ bắt cóc mang đi rất khổ sở, cô không muốn lại bị rơi vào tình thế nguy hiểm như vậy nữa.
"Đi thôi ra ngoài ăn cơm, em còn nhịn nữa thành da bọc xương đấy." Âu Thời Phong véo nhẹ lên má Đổng Văn Văn, trước kia còn thấy có ít thịt, bây giờ lại gầy đến như vậy.
"Thế mà anh ngày nào cũng lần mò đấy." Đổng Văn Văn ngẩng mặt lên nhìn người đàn ông đang chê mình, lần sau không cho anh động tay động chân nữa xem anh lấy cái gì để nói.
Âu Thời Phong đôi mắt hiện lên ý cười nhanh chóng dùng môi mình bao lấy cái miệng nhỏ đang không vui kia, bây giờ ôm cũng rất tốt, nếu như đầy đặn hơn ít nữa bàn tay khi đặt lên sẽ càng có cảm giác hơn.
"Em muốn ăn gì?"
"Em muốn ăn cơm sườn, ăn quán kia đi em ăn qua rồi rất ngon." Đổng Văn Văn bảo Âu Thời Phong dừng xe trước một quán cơm bình dân trước mặt.
"Quán này đông quá, phải chờ rất lâu đấy."
Bên trong quán cơm lúc này đang là giờ cao điểm, bàn ghế đã chật kín người, Âu Thời Phong chưa bao giờ tới những chỗ thế này, phải chờ đợi lại càng không có.
"Không lâu đâu, một lát là có đồ ăn." Đổng Văn Văn ôm lấy cánh tay Âu Thời Phong kéo vào bên trong, lách qua đám người đông đúc may mắn bọn họ tới thì có người vừa ăn xong.
"Ông chủ cho hai xuất cơm sườn." Đổng Văn Văn lớn tiếng gọi.
"Đồ ăn ở đây rất sạch sẽ, còn ngon hơn nhà hàng anh từng ăn đấy." Chỗ này tuy không sang như nhà hàng, nhưng nghe nói chủ quán ăn này từng là đầu bếp của khách sạn 5 sao, món ăn ông ấy làm ra vừa ngon lại phù hợp túi tiền những người đồng lương ít ỏi như cô.
"Văn Văn lâu rồi mới thấy tới đây, bạn trai đây hả." Đổng Văn Văn tính tình rất hoạt bát, tới ăn mấy lần bà chủ liền nhớ mặt, đây là lần đầu thấy cô dẫn theo đàn ông tới.
"Dạ bác xem thử, con rất có mắt nhìn người đúng không?" Đổng Văn Văn vui vẻ giới thiệu bà chủ bạn trai mình, Âu Thời Phong đứng trong đám đông lại càng nổi bật nên vẻ bề ngoài đẹp trai của mình, người bạn trai này cô càng nhìn càng thấy vừa ý, không khỏi tự hào về đôi mắt chọn người của mình.
Âu Thời Phong nghe cô công nhận, khuôn mặt ngập tràn hạnh phúc, lúc này đến cả quán ăn có phần cũ kỹ, trong mắt cũng thấy mới mẻ, bừng sáng..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook