Ánh Ngọc Trong Đêm - Canh Thịt Mê Người
Chương 31: Thế nhân đều biết, chỉ mình em ấy không biết

Ying Ying: Đọc chương này cần một bộ não tỉnh táo, minh mẫn:))))

(thế nhân: người đời)

Chương 31: Thế nhân đều biết, chỉ mình em ấy không biết.

Đôi con ngươi của Bùi Lệnh cực kỳ tối tăm, như có thể nhìn thấu tất cả mọi thứ, nháy mắt đó Diệp Vô Tuyết hoảng hốt ngỡ rằng Bùi Lệnh đã phát hiện ra cậu đang nhập vào tượng ngọc.

Cánh tay Bùi Lệnh từ từ ôm lấy vòng eo cậu, hai mắt Diệp Vô Tuyết tối sầm lại, cả pho tượng ngọc rơi vào trong lòng Bùi Lệnh.

Chất ngọc trong suốt, xúc cảm ấm áp, vuốt ve càng lâu, bề mặt của tượng ngọc sẽ càng ấm dần lên, cứ như người thật.

Diệp Vô Tuyết bị nhốt trong tượng ngọc, dường như cũng thực sự đang được Bùi Lệnh vuốt ve thắt lưng, khi trán cậu áp vào lồng ngực Bùi Lệnh, tiếng tim đập phát ra từ lồng ngực khiến cậu có chút bối rối.

Diệp Vô Tuyết luôn cho rằng Bùi Lệnh trước mặt chỉ là ảo ảnh trong gương, nhưng mỗi lần tiếp xúc đều khiến cậu có cảm giác vô cùng chân thực.

Nhưng nếu người này thật sự là Bùi Lệnh kiếp trước, thì tại sao hắn lại cứ canh giữ bên thi thể của cậu, còn tạc một bức tượng ngọc của cậu nữa?

Rõ ràng kiếp trước cậu và Bùi Lệnh không có tình nghĩa sâu nặng như vậy, cho dù là ca ca xảy ra chuyện ngoài ý muốn, Bùi Lệnh cũng không có làm những chuyện khác thường thế này.

Bùi Lệnh của kiếp trước lúc nào cũng điềm tĩnh, tự chủ, hiếm khi thấy hắn bộc lộ quá nhiều cảm xúc, quả thực là một người sinh ra vì kiếm đạo.

Bùi Lệnh cụp mắt xuống, một người ngay thẳng chính trực như một thanh kiếm vậy mà lại có thể nhìn một bức tượng ngọc với vẻ mặt dịu dàng đến thế, như thể cái người vừa móc mắt người ta không phải hắn, luồng sát khí quanh người đã nhạt đi rất nhiều.

Hắn dùng tay móc lấy đầu ngón tay của tượng ngọc, thản nhiên nói: “Không biết lão tổ của Yến gia trốn ở đâu rồi, có Linh Khu giúp lão, muốn tìm ra lão đúng là có hơi phiền toái. Nhưng mà em cũng không cần lo lắng, bây giờ dù lão có muốn phi thăng thì cũng phải hỏi xem ta có đồng ý hay không.”

Diệp Vô Tuyết nghe thấy mà kinh hãi, theo như cậu biết, tu vi của lão tổ Yến gia đã có thể phi thăng từ lâu rồi, tuy nhiên vì để củng cố thế lực của Yến gia mà ông ta vẫn một mực áp chế tu vi không chịu phi thăng, vậy nên lão tổ Yến gia mới kiêu ngạo như vậy, bởi vì trên đời này không một ai có thể địch lại ông ta.

Nhưng bây giờ theo như Bùi Lệnh nói, hình như lão tổ của Yến gia đã không có cửa phi thăng, trốn đông trốn tay như chuột chạy qua đường.

Còn Bùi Lệnh không màng đến điều gì lại có thể hô mưa gọi gió, so với lúc Diệp Vô Tuyết chết đã lợi hại hơn gấp trăm lần.

Khi đó Bùi Lệnh đã đứng đầu thiên hạ nhưng vẫn chưa thể chắc chắn đánh bại lão tổ Yến gia, bây giờ sau khi có được chân hỏa của Mặc Tiên hắn đã đạt đến trình độ gì rồi?

Diệp Vô Tuyết trong lúc vô thức đã kích hoạt Thanh Tâm Minh Mục Quyết, cậu vốn dĩ không thể sử dụng bất kỳ thuật pháp gì lại nhìn thấy một luồng khí tức cực kỳ quen thuộc trên người Bùi Lệnh.

Hình như cậu biết khí tức này, nhưng làm thế nào cũng không nhớ ra được nó ở đâu, luồng hắc khí mờ nhạt đột nhiên phóng thẳng về phía cậu, tản ra tứ phía bao vây lấy cậu, nó từ từ xoay vòng hướng lên trên, quấn lấy ngón tay cậu, rồi chợt kéo cậu ra khỏi bức tượng ngọc.

Khoảng khắc cậu bước ra khỏi tượng ngọc, thân thể Diệp Vô Tuyết bỗng nhiên trở nên nặng nề, chân bước hụt một cái, ngã nhào xuống mặt đất, mà cậu lại chẳng thể nhìn thấy bất cứ thứ gì.

Hai tay Diệp Vô Tuyết mò mẫm dưới đất, cố gắng tìm hiểu xem chuyện gì đang xảy ra, nhưng lòng bàn tay của cậu lại bị một vật sắc nhọn cứa đứt.

Không chỉ có bàn tay, mà cả đầu gối đang quỳ, đôi chân trần của cậu cũng bị mảnh vỡ cắt rách, nỗi đau như cứa vào tim khiến cậu thiếu điều muốn ngất đi.

Cậu không biết mình đã ngồi chồm hổm trong đống mảnh vụn này bao lâu, cho đến khi nghe thấy tiếng bước chân.

Khoảnh khắc cậu nghe thấy tiếng động, Diệp Vô Tuyết liền nhớ ra đối phương là ai.

Vị khách luôn đến vào lúc nửa đêm, vô số lần muốn bóp chết cậu.

Nháy mắt đó Diệp Vô Tuyết hơi do dự, làm sao mà cậu lại xuất hiện ở nơi này, và tại sao cậu lại chẳng thể nhìn thấy gì.

Cậu muốn ngược dòng nhớ lại những chuyện vừa xảy ra, nhưng đầu cậu lại đau như búa bổ.

Cậu được người khách lạ đó trực tiếp bế lên, đặt trở lại giường, chiếc giường lạnh lẽo dưới thân thật sự là nơi cậu vẫn luôn ngủ, kể từ khi được Bùi Lệnh thu lưu, cậu vẫn luôn ngủ ở đây.

Bởi vì cậu không nhìn thấy gì, tùy tiện đi lại sẽ bị thương, nên cậu gần như không bước ra khỏi cửa, người có thể tiếp xúc không tới hai ba người, chỉ duy nhất không biết lai lịch của vị khách này.

Hành tung của hắn rất bí hiểm, tu vi lại cao thâm, hắn có thể tự do ra vào  trong Bùi gia mà không bị phát hiện.

Hình như hắn có thâm thù đại hận với Diệp Vô Tuyết, lần nào hắn cũng bóp cổ Diệp Vô Tuyết làm cậu thở không nổi, nhưng đến cuối cùng lại thủ hạ lưu tình, khiến Diệp Vô Tuyết thực sự không thể hiểu nổi.

Diệp Vô Tuyết nằm trên giường, mở mắt nhìn đối phương, tiếc là cậu không nhìn thấy gì, mở to mắt cũng chỉ thấy một cái bóng lờ mờ.

Ngón tay của đối phương ôm lấy cổ cậu, Diệp Vô Tuyết tưởng rằng lần này hắn lại muốn bóp cổ cậu, nhưng cậu không ngờ, ngón tay của đối phương lại trượt xuống cần cổ cậu, chui vào trong cổ áo.

Hình như lần này đối phương không phải đến đây để bóp chết cậu.

Diệp Vô Tuyết rất hoang mang, nhưng cậu lại chẳng thấy gì, chỉ có thể cảm nhận đối phương đang cởi ra từng lớp áo của mình, đầu ngón tay lướt qua xương quai xanh, sau đó chạm vào đầu nhũ vểnh cao trên ngực.

Như để trả thù, đối phương nhéo mạnh núm vú của cậu, cảm giác đau nhói tức thì khiến Diệp Vô Tuyết tỉnh táo lại.

Cậu lấy tay kéo lại cổ áo, cong đầu gối ngồi dậy, cố gắng lùi về phía sau.

Nhưng cậu không nhìn thấy, nhoáng một cái đã bị túm lấy cánh tay kéo về lại, quần áo lại bị xé toang.

Diệp Vô Tuyết chần chừ không biết có nên kêu cứu không, nhưng vốn dĩ là cậu cầu xin Bùi Lệnh mới được ở lại đây, người của Bùi gia không mấy để ý đến cậu, cho dù cậu có kêu cứu thì cũng chưa chắc có người để tâm tới.

Hơn nữa cậu cũng không muốn loại chuyện này truyền tới tai Bùi Lệnh.

Đối phương tin chắc rằng cậu không dám gọi người tới, động tác càng thêm liều lĩnh, hắn cởi sạch quần áo của Diệp Vô Tuyết xong liền ôm Diệp Vô Tuyết vào lòng.

Diệp Vô Tuyết trần truồng cơ thể ngỡ ngàng không biết phải làm sao, cậu không biết rốt cuộc đối phương muốn làm gì, một tay của đối phương bóp lấy cánh mông cậu, tay còn lại đặt lên ngực cậu, tùy ý nắn bóp hai viên thịt đáng thương trước ngực cậu.

Trong lúc giằng co, Diệp Vô Tuyết bắt được sợi dây buộc tóc của đối phương, mái tóc dài buông lơi bên môi Diệp Vô Tuyết, theo sau đó là hơi thở ấm áp của đối phương cũng kề sát khóe môi cậu.

Diệp Vô Tuyết nhất thời quên cả thở, hai cánh môi mềm mại quyến luyến bên khóe môi cậu.

Cậu há miệng, muốn lưu giữ lại hơi thở của đối phương, nhưng khoảnh khắc dịu dàng đó tựa như hoa trong gương trăng dưới nước, chỉ thoáng qua chốc lát.

Cùng với tiếng ngọc thạch nứt vỡ, Diệp Vô Tuyết lại nhìn thấy ánh sáng.

Chẳng có người khách nào đến lúc nửa đêm, chỉ có Bùi Lệnh.

Mặt mày hắn lạnh lùng, trong tay nắm một quả cầu hắc khí mờ nhạt, chính là thứ mà Diệp Vô Tuyết vừa nhìn thấy trên người Bùi Lệnh nhờ sử dụng Thanh Tâm Minh Mục Quyết.

Cuối cùng Diệp Vô Tuyết cũng nhớ ra, vì sao luồng hắc khí này lại quen thuộc với cậu như vậy, bởi vì nó là khí tức thuộc về Mộng Yểm.

Kiếp trước khi Diệp Vô Tuyết sắp chết, Bùi Lệnh đang đi thu phục Mộng Yểm ở Liễm Diễm Thành.

Lúc trước Diệp Vô Tuyết đã đụng trúng Mộng Yểm rất nhiều lần, nhưng không ngờ cậu sẽ lại nhìn thấy nó ở nơi này.

Vậy nên vừa rồi cậu không có bước ra khỏi tượng ngọc, mà chỉ tiến vào ảo cảnh của Mộng Yểm mà thôi.

Ảo cảnh của Mộng Yểm khiến Diệp Vô Tuyết gặp khó khăn trong việc phân biệt thật giả, nhưng đối với Bùi Lệnh mà nói, đó chỉ là một thủ đoạn sơ sài, Diệp Vô Tuyết còn chưa nhận ra mình đã rơi vào ảo cảnh, thì Bùi Lệnh đã phá mộng ra ngoài.

Bùi Lệnh cau mày nói: “Ngươi không an phận.”

Có vẻ như người mà Mộng Yểm muốn đối phó là Bùi Lệnh, Diệp Vô Tuyết chỉ bị liên lụy.

Mộng Yểm cam chịu cụp đuôi, giống như nó dùng chiêu này không chỉ mới một hai lần, ngữ khí lại có chút đắc ý: “Còn thiếu chút nữa… Quả nhiên điểm yếu của ngươi là cậu ta…”

Bùi Lệnh nghe vậy ngược lại còn mỉm cười, hắn đưa tay vuốt ve bức tượng ngọc sống động như thật, ánh mắt trìu mến lại thâm tình.

Diệp Vô Tuyết nhìn chằm chằm vào đôi môi của Bùi Lệnh, lúc này lại tự hỏi, người trong mộng cảnh có phải là Bùi Lệnh không.

Bùi Lệnh nói: “Thế nhân đều biết.”

Ngón tay Bùi Lệnh dừng lại trước ngực tượng ngọc, sau đó hắn đẩy nhẹ một cái, bức tượng ngọc liền rơi xuống đất.

Khoảnh khắc tượng ngọc vỡ tan, Diệp Vô Tuyết bị mắc kẹt trong đó cũng bị một lực lượng cưỡng ép đẩy ra khỏi thế giới này.

Bùi Lệnh đứng cạnh tàn tích của bức tượng, bóng dáng vẫn cô độc quạnh quẽ như lần trước cậu rời đi.

Hắn cúi đầu nhìn tay mình, nụ cười trên môi càng lạnh lẽo: “Chỉ mình em ấy không biết.”

Xuyên qua thế giới trong gương tiêu hao rất nhiều tinh lực của Diệp Vô Tuyết, sau khi được đưa ra ngoài, đầu óc cậu choáng váng, phải rất lâu sau mới hồi thần lại.

Trước mặt đã không còn bóng dáng của Ngọc Tiếu Tiên, khi cậu cúi đầu, trong mắt tràn ngập màu đỏ tươi của hỉ phục.

“Ngươi tỉnh rồi à?” Ánh mắt của Yến Đạo Không không còn đục ngầu như lúc nãy, hiển nhiên là anh ta đã tỉnh táo lại.

Diệp Vô Tuyết nhìn xung quanh, bấy giờ bọn họ đã trốn ra khỏi đại điện, mà cung điện nguy nga tráng lệ đó đang lung lay có vẻ như sắp đổ.

Diệp Vô Tuyết nói: “Vừa rồi xảy ra chuyện gì… Ta không nhớ nữa.”

Yến Đạo Không dẫn theo Diệp Vô Tuyết né gạch rơi khắp nơi, anh ta nói: “Ta cũng không biết, lúc tỉnh lại ta chỉ phát hiện cái gương này trong tay ngươi, những người kia cũng không biết đi đâu rồi. Chúng ta ra khỏi nơi này trước đi, có vẻ như nó sắp sụp đổ rồi.”

Diệp Vô Tuyết cúi đầu nhìn, quả thật cậu đang cầm chiếc gương trong tay.

Chẳng lẽ chiếc gương này đã cứu cậu? Con quái vật xuất hiện trong gương lại là cái gì? Còn cả Bùi Lệnh trong gương nữa, hắn có thật sự là Bùi Lệnh không.

Diệp Vô Tuyết quay lại nhìn sợi dây chuyền trên cổ Yến Đạo Không, cậu nói: “Sợi dây chuyền trên cổ ngươi và chiếc gương này ắt hẳn là hai mảnh vỡ của cùng một pháp khí.”

Yến Đạo Không sửng sốt trong giây lát, rất ít người biết về Bảo Khôn Vạn Hoa Kính, ban đầu anh ta cũng vì cảm nhận được trên cơ thể Diệp Vô Tuyết có một mảnh vỡ khác nên mới cố tình tiếp cận, không ngờ Diệp Vô Tuyết lại trực tiếp nói ra chuyện này.

Yến Đạo Không: “Chuyện này đợi chúng ta thoát ra ngoài rồi nói sau. Đây là một cung điện dưới lòng đất, chắc chắn người ở trên đang muốn cứu chúng ta. Không phải Tiểu Du, nó còn lâu mới đạt đến trình độ này, chẳng lẽ xung quanh đây còn có đạo hữu khác?”

Thật ra anh ta cũng đoán liệu có phải là Bùi Lệnh hay không, nhưng động tĩnh lớn như này không giống như Bùi Lệnh có thể làm ra được.

Diệp Vô Tuyết nhìn mặt đất đen kịt trên đỉnh đầu, cậu cũng đang suy đoán người đang cứu bọn họ là ai.

Nếu là Bùi Lệnh trong gương, đương nhiên có thể dễ dàng giải cứu họ ra khỏi cung điện của Ngọc Tiếu Tiên, nhưng Bùi Lệnh hiện tại còn lâu mới có thể làm được điều đó.

Mặt đất trên đỉnh đầu xuất hiện một vết nứt, Yến Đạo Không lộ ra vẻ vui mừng: “Nứt ra rồi, chúng ta đi thôi.”

Diệp Vô Tuyết gật đầu, cơ mà cậu vẫn chưa hồi phục lại toàn bộ sức lực, đành phải nhờ Yến Đạo Không dìu cậu thoát khỏi khe nứt.

Trên mặt đất là một đống hỗn loạn, một nửa quần áo của Bùi Lệnh dính đầy máu, một nửa dính đầy mồ hôi, sắc mặt hắn trắng bệch gần như trong suốt.

Hình như Diệp Vô Tuyết nhìn thấy ngọn lửa xanh u chập chờn trên ngọn tóc của Bùi Lệnh, nhưng chớp mắt đã biến mất.

Bùi Lệnh nhìn chằm chằm vào Diệp Vô Tuyết, cơ thể suy yếu của hắn gắng gượng không ngã xuống, trong mắt hắn chứa đầy lửa giận.

Bùi Lệnh nghiến răng, phun ra bốn chữ: “Buông, cậu, ấy, ra.”

—–

Đại Bùi Tiểu Bùi, khó mà lựa chọn.

—–

Ying Ying:

– Đọc xong chương này, có bạn nào đã giải đáp được câu hỏi:

Rốt cuộc là em thụ trọng sinh hay đang nằm mộng, hoặc giả như có ai đó đưa em đến thế giới khác chẳng hạn?:)))))

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương