Anh Mở Đường, Em Yểm Trợ (Thả Dây Dài, Câu Đại Thần)
-
Chương 72: Dành cho những người yêu thương và mong chờ he (3)
Mừng Giáng Sinh, Tặng Ngay 15% Giá Trị Nạp. Chương Trình Khuyến Mãi Kéo Dài Từ 24/12 Đến Hết 27/12, Nhanh Tay Lên Các Bạn Ơi!!
Một năm dài như thế nào?
Thật ra cũng chỉ dài 12 trang quyển lịch mà thôi.
Thù Tiểu Mộc chia tay hội trưởng đại nhân bao lâu rồi?
Cũng chỉ 2 quyển lịch mà thôi.
Hội trưởng đại nhân lại cảm thấy dường như rất nhiều năm đã trôi qua. Anh nhìn Con Vịt và Tô Như Thị nửa năm yêu yêu đương đương, từ gặp nhau, hiểu nhau, yêu nhau sau đó lại quên nhau. Kết thúc câu chuyện cũng như nỗi sợ hãi tồi tệ nhất của anh. Cuộc sống muốn dạy cho chúng ta rất nhiều nhưng chúng ta lại học quá chậm.
Con Vịt lại quay trở về cuộc sống độc thân, cuộc sống tiếp tục bị bố mẹ của chính mình công kích, rơi vào tình trạng nước sôi lửa bỏng.
Hội trưởng đại nhân cũng chẳng khá hơn. Hơn 30 tuổi, anh cũng gia nhập đội ngũ cùng Con Vịt, bị bố mẹ sáng trưa chiều tối thúc giục kết hôn. Vì thế, hội trưởng đại nhân và Con Vịt đồng mệnh tương liên, thường xuyên rủ rê nhau đi uống rượu. Chân Phạm làm nhân viên công vụ quốc gia, đi làm có phần xa xôi nhưng vì thế tránh được một kiếp.
Lần xem mặt này Con Vịt vốn định không đi. Anh ở lại bệnh viện, thay một bác sĩ mới khác phẫu thuật nối xương cho bệnh nhân. Bệnh nhân là một ông già, già rồi còn thích đua xe máy, cuối cùng bị xe máy cán xương đùi.
Thái độ của mẹ Con Vịt rất cứng rắn: “Hôm nay con phải đi cho mẹ, không thì đừng mong được yên thân!”. Tuy mẹ Con Vịt hay nổi cáu nhưng chưa bao giờ bà cáu giận đến mức này, ngay cả những từ như bất hiếu, không biết trước sau đều lôi ra nói cả.
Con trai vừa ra khỏi phòng phẫu thuật là bà lại lải nhải, sau đó giục: “Mau thay quần áo rồi đi với mẹ. Con bé lần này tính rất được, nói gì cũng phải để mẹ gặp xem thế nào”
Con Vịt khổ sở: “Mẹ, mẹ cho con yên một tí được không?”
Mẹ Con Vịt không nhượng bộ: “Đi thay quần áo nhanh, Tiểu Mộc đang chờ rồi”
Con Vịt đẩy cửa phòng thay đồ, quay đầu lại: “Cái gì Tiểu Mộc thế ạ?”
Mẹ Con Vịt đẩy cậu vào phòng: “Con bé đó á? Thù Tiểu Mộc”
Con Vịt thở hổn hển: “Mẹ, đừng kéo đừng kéo, con đi cùng mẹ là được. Mẹ bỏ tay ra con còn thay quần áo, để con tự thay, OK?”
Mẹ Con Vịt vẫn lo lắng: “Không chuồn đi cửa sau đấy chứ?”
Con Vịt định đóng cửa: “Hay mẹ cho người ra cửa sau trông đi?”
Tầng 1, khách sạn Hải Cảng. Con Vịt tìm thấy cô gái tên Thù Tiểu Mộc kia. Cô ngồi với bố mẹ, một nhà ba người đang nói chuyện câu được câu chăng. Khi hai mẹ con nhà Con Vịt đến, mọi người đều tỏ ra rất nhiệt tình. Bố mẹ hai bên nói vài chuyện không liên quan, Con Vịt lại chỉ chú ý đến cô gái. Đối phương chỉ liếc nhìn cậu đánh giá một cái, lễ phép cúi đầu mỉm cười, không tỏ vẻ gì.
Thật ra hai nhà nói chuyện rất vui vẻ. Một bữa cơm hoàn chỉnh, các bố mẹ tiếp tục nói chuyện, sau đó đuổi hai đứa con ra ngoài xem phim, uống cà phê.
Vì vậy Con Vịt dẫn Bánh Bao ra ngoài. Hai người đi đường không hề nói gì, cuối cùng Con Vịt chủ động bắt chuyện: “Tiểu Mộc tốt nghiệp Đại học A à?”
Cô ngẩng đầu lên. Bây giờ là mùa hè, cô mặc váy chiffon trắng, đi đôi xăng đan trắng, tóc đuôi ngựa, xinh xắn ưa nhìn: “Sao anh biết? Năm 3 em đã đi Anh rồi”
Con Vịt cảm thấy thế giới này thật thần kỳ, Chúa trời với Thiên đường chắc cũng thế này mà thôi.
Cậu còn muốn hỏi thêm nhưng quyết định không rút dây động rừng (1)
Vì thế hai người tiếp tục trò chuyện tản mạn nhưng Con Vịt rất cố gắng ghi nhớ. Theo phép tắc, cậu đưa cô đi đến rạp chiếu phim, khi đi ra thì địa chỉ điện thoại các kiểu cậu đã tìm hiểu kỹ càng, thậm chí còn hẹn thời gian gặp mặt lần sau. Tạm biệt cô gái nhỏ xinh xắn, Con Vịt cầm tớ giấy ghi thông tin, lấy điện thoại gọi cho Chân Phạm: “Chân Phạm, ở đây tao có một mảnh giấy”
Chân Phạm cười nhạt: “Giấy á? Ở đây tao có hơn mười bao tải, cỡ A4, chất lượng khỏi phải bàn”
Con Vịt không đếm xỉa: “Tờ giấy này có thể đổi chục vạn từ lão Thánh đấy”
Chân Phạm hô lên: “Lão NP đông cung đồ hả?” *vãi cả tưởng tượng*
Cùng lúc đó, hội trưởng đại nhân đang ngồi ở Vỏ Sò Xám thành phố L hít bụi. Trời thì nóng nhưng cũng có nhân viên nữ nên anh quyết định giữ hình tượng, không cởi trần; cái áo phông đen ướt sũng, dính vào người. Rõ ràng là đầu đầy mồ hôi, vậy mà hội trưởng đại nhân tự nhiên thấy người lạnh toát, sau đó hắt xì một cái thật mạnh. Anh bất bình: “Tổ sư thằng ranh nào chửi tao”
Buổi chiều, Vỏ Sò Xám thành phố L tiếp hai khách không mời mà đến. Hai ông tướng đến nghênh ngang, ngồi chiếm chỗ, khách đến cũng không nhấc mông làm hộ. Hội trưởng đại nhân trừng mắt: “Tiểu Hải, hai người ngồi kia tính tiền gấp đôi nhé”
Chân Phạm kháng nghị: “Gấp cái *beep*” (2)
Người kia thản nhiên bình tĩnh: “Lão Thánh, đi xem mắt với em”
Hội trưởng đại nhân cảm thấy trứng đau nhức: “Đi đi đi, đừng lôi kim cương vương lão ngũ như tao đánh đồng với loại sắt thép rỉ như mày”
Con Vịt ngẩng đầu nhìn anh cười: “Lão Thánh, có phải trong lòng anh có ai rồi không?”
Hội trưởng đại nhân nói cứng: “Có ai cơ? Làm sao tao có thể vì một thân cây mà buông tha cả rừng nhiệt đới?”
“Ừ, thế cũng tốt” – Con Vịt tiếp tục PK với Chân Phạm – “Em có một người bà con, hay anh cứ thử xem sao”
“Tao còn yêu ai được nữa?” – Hội trưởng đại nhân vừa nói ra đã muốn cắn lưỡi mình, vội vàng nói nốt – “Khi nào đi?”
Người đang PK im lặng một lát rồi trả lời: “Tuần sau nhé”
Chỉ có Chân Phạm nhìn hội trưởng đại nhân với vẻ thông cảm: rồi anh cũng có ngày này, cứ chịu thêm một tuần tương tư khổ đi, ai bảo anh hành bọn em.
Bạn đã đọc nhiều tiểu thuyết ngôn tình lắm chưa? Trong truyện, khi nam chính mất nữ chính thì thường làm gì?
Đồ ngốc, thật ra bọn họ cũng không thay đổi gì lắm. Bọn họ vẫn đi làm bình thường, ra ngoài uống rượu với bạn bè như mọi khi, vẫn thường xuyên thổi phồng bịa đặt mấy chuyện gặp gỡ tình cờ, thậm chí vô đạo đức một chút thì họ sẽ nói với bạn mình rằng họ muốn đá người ta từ lâu rồi.
Bởi vì họ kiêu ngạo, họ sợ bị người khác nhìn thấy vết thương của mình.
Dã thú bị thương không muốn tỏ ra yếu thế trước mặt người khác.
Vì thế, bạn rất khó nhìn thấy lúc người đàn ông chân chính đau khổ.
Chân Phạm cảm thấy rất nẫu. Một tháng sáu bảy lần phải theo hai người đàn ông này đi uống rượu. Anh cảm thấy mình thật đáng buồn, đường đường là nhân viên công vụ quốc gia, đày tớ của nhân dân, trụ cột ưu tú của Tổ quốc, vậy mà phải lưu lạc theo hai tên chết bằm này.
Nhưng anh vẫn đi cùng. Một bàn đầy người nhưng chả có mấy ai trụ được để “nhặt xác” và lái xe.
Một tuần sau, Con Vịt lại hẹn Tiểu Mộc MM. Khi đó cô không ở thành phố L nhưng Con Vịt lái xe đến đón. Hai người tay trong tay đi vào quán gà Dương Long, cũng có thể coi như là cười nói vui vẻ. Hội trưởng đại nhân đang chờ ở tiền sảnh đứng bật dậy – nhanh như chớp luôn!!!
Thật ra cũng chỉ dài 12 trang quyển lịch mà thôi.
Thù Tiểu Mộc chia tay hội trưởng đại nhân bao lâu rồi?
Cũng chỉ 2 quyển lịch mà thôi.
Hội trưởng đại nhân lại cảm thấy dường như rất nhiều năm đã trôi qua. Anh nhìn Con Vịt và Tô Như Thị nửa năm yêu yêu đương đương, từ gặp nhau, hiểu nhau, yêu nhau sau đó lại quên nhau. Kết thúc câu chuyện cũng như nỗi sợ hãi tồi tệ nhất của anh. Cuộc sống muốn dạy cho chúng ta rất nhiều nhưng chúng ta lại học quá chậm.
Con Vịt lại quay trở về cuộc sống độc thân, cuộc sống tiếp tục bị bố mẹ của chính mình công kích, rơi vào tình trạng nước sôi lửa bỏng.
Hội trưởng đại nhân cũng chẳng khá hơn. Hơn 30 tuổi, anh cũng gia nhập đội ngũ cùng Con Vịt, bị bố mẹ sáng trưa chiều tối thúc giục kết hôn. Vì thế, hội trưởng đại nhân và Con Vịt đồng mệnh tương liên, thường xuyên rủ rê nhau đi uống rượu. Chân Phạm làm nhân viên công vụ quốc gia, đi làm có phần xa xôi nhưng vì thế tránh được một kiếp.
Lần xem mặt này Con Vịt vốn định không đi. Anh ở lại bệnh viện, thay một bác sĩ mới khác phẫu thuật nối xương cho bệnh nhân. Bệnh nhân là một ông già, già rồi còn thích đua xe máy, cuối cùng bị xe máy cán xương đùi.
Thái độ của mẹ Con Vịt rất cứng rắn: “Hôm nay con phải đi cho mẹ, không thì đừng mong được yên thân!”. Tuy mẹ Con Vịt hay nổi cáu nhưng chưa bao giờ bà cáu giận đến mức này, ngay cả những từ như bất hiếu, không biết trước sau đều lôi ra nói cả.
Con trai vừa ra khỏi phòng phẫu thuật là bà lại lải nhải, sau đó giục: “Mau thay quần áo rồi đi với mẹ. Con bé lần này tính rất được, nói gì cũng phải để mẹ gặp xem thế nào”
Con Vịt khổ sở: “Mẹ, mẹ cho con yên một tí được không?”
Mẹ Con Vịt không nhượng bộ: “Đi thay quần áo nhanh, Tiểu Mộc đang chờ rồi”
Con Vịt đẩy cửa phòng thay đồ, quay đầu lại: “Cái gì Tiểu Mộc thế ạ?”
Mẹ Con Vịt đẩy cậu vào phòng: “Con bé đó á? Thù Tiểu Mộc”
Con Vịt thở hổn hển: “Mẹ, đừng kéo đừng kéo, con đi cùng mẹ là được. Mẹ bỏ tay ra con còn thay quần áo, để con tự thay, OK?”
Mẹ Con Vịt vẫn lo lắng: “Không chuồn đi cửa sau đấy chứ?”
Con Vịt định đóng cửa: “Hay mẹ cho người ra cửa sau trông đi?”
Tầng 1, khách sạn Hải Cảng. Con Vịt tìm thấy cô gái tên Thù Tiểu Mộc kia. Cô ngồi với bố mẹ, một nhà ba người đang nói chuyện câu được câu chăng. Khi hai mẹ con nhà Con Vịt đến, mọi người đều tỏ ra rất nhiệt tình. Bố mẹ hai bên nói vài chuyện không liên quan, Con Vịt lại chỉ chú ý đến cô gái. Đối phương chỉ liếc nhìn cậu đánh giá một cái, lễ phép cúi đầu mỉm cười, không tỏ vẻ gì.
Thật ra hai nhà nói chuyện rất vui vẻ. Một bữa cơm hoàn chỉnh, các bố mẹ tiếp tục nói chuyện, sau đó đuổi hai đứa con ra ngoài xem phim, uống cà phê.
Vì vậy Con Vịt dẫn Bánh Bao ra ngoài. Hai người đi đường không hề nói gì, cuối cùng Con Vịt chủ động bắt chuyện: “Tiểu Mộc tốt nghiệp Đại học A à?”
Cô ngẩng đầu lên. Bây giờ là mùa hè, cô mặc váy chiffon trắng, đi đôi xăng đan trắng, tóc đuôi ngựa, xinh xắn ưa nhìn: “Sao anh biết? Năm 3 em đã đi Anh rồi”
Con Vịt cảm thấy thế giới này thật thần kỳ, Chúa trời với Thiên đường chắc cũng thế này mà thôi.
Cậu còn muốn hỏi thêm nhưng quyết định không rút dây động rừng (1)
Vì thế hai người tiếp tục trò chuyện tản mạn nhưng Con Vịt rất cố gắng ghi nhớ. Theo phép tắc, cậu đưa cô đi đến rạp chiếu phim, khi đi ra thì địa chỉ điện thoại các kiểu cậu đã tìm hiểu kỹ càng, thậm chí còn hẹn thời gian gặp mặt lần sau. Tạm biệt cô gái nhỏ xinh xắn, Con Vịt cầm tớ giấy ghi thông tin, lấy điện thoại gọi cho Chân Phạm: “Chân Phạm, ở đây tao có một mảnh giấy”
Chân Phạm cười nhạt: “Giấy á? Ở đây tao có hơn mười bao tải, cỡ A4, chất lượng khỏi phải bàn”
Con Vịt không đếm xỉa: “Tờ giấy này có thể đổi chục vạn từ lão Thánh đấy”
Chân Phạm hô lên: “Lão NP đông cung đồ hả?” *vãi cả tưởng tượng*
Cùng lúc đó, hội trưởng đại nhân đang ngồi ở Vỏ Sò Xám thành phố L hít bụi. Trời thì nóng nhưng cũng có nhân viên nữ nên anh quyết định giữ hình tượng, không cởi trần; cái áo phông đen ướt sũng, dính vào người. Rõ ràng là đầu đầy mồ hôi, vậy mà hội trưởng đại nhân tự nhiên thấy người lạnh toát, sau đó hắt xì một cái thật mạnh. Anh bất bình: “Tổ sư thằng ranh nào chửi tao”
Buổi chiều, Vỏ Sò Xám thành phố L tiếp hai khách không mời mà đến. Hai ông tướng đến nghênh ngang, ngồi chiếm chỗ, khách đến cũng không nhấc mông làm hộ. Hội trưởng đại nhân trừng mắt: “Tiểu Hải, hai người ngồi kia tính tiền gấp đôi nhé”
Chân Phạm kháng nghị: “Gấp cái *beep*” (2)
Người kia thản nhiên bình tĩnh: “Lão Thánh, đi xem mắt với em”
Hội trưởng đại nhân cảm thấy trứng đau nhức: “Đi đi đi, đừng lôi kim cương vương lão ngũ như tao đánh đồng với loại sắt thép rỉ như mày”
Con Vịt ngẩng đầu nhìn anh cười: “Lão Thánh, có phải trong lòng anh có ai rồi không?”
Hội trưởng đại nhân nói cứng: “Có ai cơ? Làm sao tao có thể vì một thân cây mà buông tha cả rừng nhiệt đới?”
“Ừ, thế cũng tốt” – Con Vịt tiếp tục PK với Chân Phạm – “Em có một người bà con, hay anh cứ thử xem sao”
“Tao còn yêu ai được nữa?” – Hội trưởng đại nhân vừa nói ra đã muốn cắn lưỡi mình, vội vàng nói nốt – “Khi nào đi?”
Người đang PK im lặng một lát rồi trả lời: “Tuần sau nhé”
Chỉ có Chân Phạm nhìn hội trưởng đại nhân với vẻ thông cảm: rồi anh cũng có ngày này, cứ chịu thêm một tuần tương tư khổ đi, ai bảo anh hành bọn em.
Bạn đã đọc nhiều tiểu thuyết ngôn tình lắm chưa? Trong truyện, khi nam chính mất nữ chính thì thường làm gì?
Đồ ngốc, thật ra bọn họ cũng không thay đổi gì lắm. Bọn họ vẫn đi làm bình thường, ra ngoài uống rượu với bạn bè như mọi khi, vẫn thường xuyên thổi phồng bịa đặt mấy chuyện gặp gỡ tình cờ, thậm chí vô đạo đức một chút thì họ sẽ nói với bạn mình rằng họ muốn đá người ta từ lâu rồi.
Bởi vì họ kiêu ngạo, họ sợ bị người khác nhìn thấy vết thương của mình.
Dã thú bị thương không muốn tỏ ra yếu thế trước mặt người khác.
Vì thế, bạn rất khó nhìn thấy lúc người đàn ông chân chính đau khổ.
Chân Phạm cảm thấy rất nẫu. Một tháng sáu bảy lần phải theo hai người đàn ông này đi uống rượu. Anh cảm thấy mình thật đáng buồn, đường đường là nhân viên công vụ quốc gia, đày tớ của nhân dân, trụ cột ưu tú của Tổ quốc, vậy mà phải lưu lạc theo hai tên chết bằm này.
Nhưng anh vẫn đi cùng. Một bàn đầy người nhưng chả có mấy ai trụ được để “nhặt xác” và lái xe.
Một tuần sau, Con Vịt lại hẹn Tiểu Mộc MM. Khi đó cô không ở thành phố L nhưng Con Vịt lái xe đến đón. Hai người tay trong tay đi vào quán gà Dương Long, cũng có thể coi như là cười nói vui vẻ. Hội trưởng đại nhân đang chờ ở tiền sảnh đứng bật dậy – nhanh như chớp luôn!!!
Mừng Giáng Sinh, Tặng Ngay 15% Giá Trị Nạp. Chương Trình Khuyến Mãi Kéo Dài Từ 24/12 Đến Hết 27/12, Nhanh Tay Lên Các Bạn Ơi!!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook