Ánh Mắt Chấp Niệm
-
Chương 61
Editor: Lily58
Beta: Huyền Thiên Tiểu Tử
Lâm Nhiên tới nhà Lâm Tâm cứu An Diệc Tĩnh về, thẳng thắn từ chối đề nghị giữ bọn họ ở lại ăn cơm của Lâm Tâm, nói còn có việc nên phải rời đi, mặc kệ Lâm Tâm ở sau lưng kêu bọn họ, chính là làm bộ như không nghe thấy.
Lâm Tâm đứng ở cửa nhìn xe hơi trắng xanh trước mắt lái đi một mạch, gương mặt không nguyện ý, miệng lẩm bẩm: "Đúng là có bạn gái thì quên mất mình còn một chị gái."
Nói xong, thở dài một cái, bất đắc dĩ cười, sau đó xoay người đi vào.
Lâm Nhiên thuận lợi lái xe ra đường lớn, cười nhẹ hỏi An Diệc Tĩnh bên cạnh: "Bánh ngọt rất khó ăn sao?"
"Không phải vấn đề khó ăn." An Diệc Tĩnh cười khổ, liếc Lâm Nhiên rồi mới nói tiếp: "Là vì ăn không nổi, anh và Hứa Biệt bị Lâm Tâm tàn phá như vậy mà vẫn có thể giữ được vóc dáng, thật là không dễ dàng."
Lâm Nhiên vừa nghe xong, nụ cười tối dần đi, thật ra thì anh cũng may, cho tới nay Lâm Tâm vẫn không làm gì được anh cả, hơn nữa anh không thường xuyên ở thành phố Dung, Lâm Tâm muốn biến anh thành chuột bạch cũng không phải chuyện dễ, Hứa Biệt lại không được như vậy, theo như anh biết, Hứa Biệt không thích đồ ngọt, nhưng Lâm Tâm làm ra thì anh ấy không thể không ăn, không thể làm gì khác là liều mình phục vụ lão bà.
Còn nhớ có một lần sau khi cả hai người bị đạn pháo bánh ngọt của Lâm Tâm công kích thì nhanh chóng ra ngoài tập thể dục, trò chuyện một lúc mới biết Hứa Biệt thật đáng thương, anh ấy vốn dĩ rất thích tập luyện thể thao, bây giờ vì Lâm Tâm, xem ra phải tăng gấp đôi lượng tập, cũng thật khó cho anh ấy, ban ngày phải giải quyết chuyện ở công ty, tối trở về nhà còn phải thân ái đi theo phu nhân.
Nhưng có lẽ Lâm Nhiên không biết được, Hứa Biệt có một phương pháp rèn luyện thân thể khác nữa, chính là ăn bánh ngọt của Lâm Tâm làm, thuận tiện ăn luôn cả cô.
"Không tồi." Lâm Nhiên liếc mắt nhìn An Diệc Tĩnh, tiếp tục nhìn về phía trước lái xe.
"Nhưng thành thật mà nói, anh và Hứa Biệt trông không giống kiểu người thích vận động."
An Diệc Tĩnh vẫn cảm thấy mặc dù Hứa Biệt và Lâm Nhiên đều là những người đàn ông có dung mạo xuất chúng, nhưng lại không nhìn ra điểm nào của một người thích thể thao.
Hứa Biệt chính là kiểu tổng giám đốc lạnh lùng, tuy lạnh lùng nhưng lại có khí chất tổng giám đốc, còn Lâm Nhiên lại khác, mặc dù tính tình cũng giống Hứa Biệt nhưng so ra còn lạnh lung hơn, không phải là cái kiểu không thích ai sẽ lạnh lùng, mà là ngay từ đầu gặp đã lạnh lùng không cần biết đó là ai. Nhưng bọn họ lại có một điểm giống nhau, chính là một khi đã lưu tâm với ai đó, nhất định sẽ móc hết tim phổi ra để quan tâm.
"Lúc còn nhỏ thân thể anh quả thật không tốt, sau đó trong nhà xảy ra biến cố, anh muốn bảo vệ Lâm Tâm cho nên mới bắt đầu rèn luyện thân thể, cũng chỉ là muốn thân thể khoẻ mạnh một chút, sau đó bái sư, làm anh em với Hứa Biệt, kỹ thuật của sự phụ rất lợi hại, từ từ rèn luyện mới được như bây giờ." Lâm Nhiên kể chuyện luôn luôn bình tĩnh, nhẹ nhàng.
"Chẳng trách." An Diệc Tĩnh hất đầu nhìn ra phía ngoài cửa sổ, hai bên đường phố còn rất náo nhiệt.
"Chẳng trách cái gì?" Lâm Nhiên hỏi.
"Thể lực tốt như vậy." An Diệc Tĩnh trả lời.
"Thật sao?"
"Chẳng lẽ không đúng?"
Hai người vừa nói cười, vừa chờ đèn đỏ, đèn xanh sáng, Lâm Nhiên đạp chân ga tiếp tục lái về phía trước, tùy ý liếc mắt nhìn kính chiếu hậu, lúc này mới từ từ nói: "Chúng ta hình như bị theo dõi."
"Hả?" An Diệc Tĩnh nghe xong định quay đầu lại nhìn.
"Đừng nhìn, có lẽ là Cẩu Tử." Lâm Nhiên bắt đầu tăng tốc độ, muốn cắt cái đuôi phía sau.
An Diệc Tĩnh thấy bộ dạng Lâm Nhiên, không nói gì thêm, quan sát tình hình đường xá, không thể không nói kỹ thuật lái xe của Lâm Nhiên rất tốt, giờ phút này cô thật sự muốn hỏi một chút kỹ thuật lái xe của anh là học ở đâu, nhưng nhìn tình hình hiện tại, vẫn nên thôi đi.
Rốt cuộc băng qua vài ngã tư, mấy cột đèn xanh đỏ, cuối cùng cũng cắt được cái đuôi sau lưng, Lâm Nhiên nhanh chóng giảm tốc độ.
"Xem ra danh tiếng của em thật khác biệt, mới đó mà đã có người đi theo em." Lâm Nhiên nói với An Diệc Tĩnh.
An Diệc Tĩnh thở dài một cái, lúc này mới nghiêm túc nhìn Lâm Nhiên, nói: "Em biết anh không quan tâm tin tức giới Giải trí nên anh mới không biết."
Lâm Nhiên chuyển mắt nhìn An Diệc Tĩnh hỏi cô: "Biết cái gì?"
"Lúc chúng ta ở thị trấn Cổ bị người hâm mộ chụp được rồi đưa lên mạng, hiện tại sợ rằng những người đó đã điều tra tỉ mỉ ra bạn trai em là ai." An Diệc Tĩnh nói rõ với Lâm Nhiên.
"Cẩu Tử cũng không chụp được, lại bị người hâm mộ chụp?" Lâm Nhiên có chút nghi ngờ, dừng một chút nói tiếp: "Người hâm mộ của em lợi hại như vậy à?"
An Diệc Tĩnh cũng không rõ nguyên nhân, cô nhìn Lâm Nhiên: "Thật ra thì em với Thẩm Thanh cũng cảm thấy chuyện này rất kỳ quặc, đến cả Cẩu tử cũng không tìm được, làm sao người hâm mộ lại dễ dàng tìm ra?"
"Thôi, bỏ qua là được."
"Lâm Nhiên." An Diệc Tĩnh nhìn anh, thu lại nụ cười, nghiêm túc nói: "Anh thật sự không lo lắng."
Lâm Nhiên có chút buồn cười nhìn An Diệc Tĩnh, hỏi cô: "Lo lắng cái gì?"
An Diệc Tĩnh nói: "Lo lắng anh sẽ bị chú ý, mọi thông tin sẽ bị phơi bày trước công chúng."
"Em cảm thấy anh sẽ sợ?" Lâm Nhiên hỏi ngược lại.
"Em cảm thấy anh vốn không phải là người trong cái vòng này, bởi vì đi cùng em mà liên luỵ đến anh, còn có người nhà anh, em. . . . . ."
"Không có việc gì." Lâm Nhiên đưa tay nắm lấy tay An Diệc Tĩnh: "Anh vẫn luôn muốn chúng ta không phải che giấu, quang minh chính đại ở chung một chỗ, mặc kệ là bạn bè của anh hay fan của em, ai cũng không cần phải giấu giếm."
"Nhưng. . . . . ."
"Không có nhưng." Lâm Nhiên cắt lời An Diệc Tĩnh, nói tiếp: "Chị gái và anh rể anh vốn dĩ liên quan đến vòng tròn kia của em, trước kia lúc hai người bọn họ bắt đầu đến với nhau cũng không ít lần lên trang nhất, vì vậy lên báo cũng không vấn đề gì đối với họ, còn anh, rất đơn giản, mọi người tiếp nhận chúng ta, chúc phúc chúng ta dĩ nhiên tốt, nếu như những người, những thứ không xứng đáng kia làm cho em không thoải mái, em cũng không nhất thiết phải lưu lại giới Giải Trí, lui về anh nuôi em là được, không có gì đáng lo lắng ."
"Anh thật sự không quan tâm." An Diệc Tĩnh hỏi thăm lần nữa.
Lâm Nhiên đưa mu bàn tay của An Diệc Tĩnh lên miệng hôn một cái, sau đó mới nói: "Anh chỉ quan tâm em."
Một câu đơn giản như vậy đã làm cho An Diệc Tĩnh cảm thấy lâng lâng, cô khẽ cười: "Bây giờ anh đã bắt đầu biết nói lời ngon tiếng ngọt rồi."
"Thật à?" Lâm Nhiên cười một tiếng: "Không cảm thấy."
. . . . . .
Bởi vì liên quan đến Cẩu tử và người hâm mộ nên Lâm Nhiên không đưa An Diệc Tĩnh về nhà cô mà đưa về nhà anh, cũng may nhà anh không phải phố xá sầm uất, người ở đây đều thuộc tầng lớp thượng lưu, không quan tâm đến chuyện bát quái, hơn nữa An Diệc Tĩnh nguỵ trang, căn bản không ai chú ý tới cô.
Sau khi về, Thẩm Thanh không ngừng gọi cho cô nói về chuyện xì căng đan, Lâm Nhiên đang ở trong thư phòng xử lý chuyện của mình, hai người ăn ý làm chuyện của bản thân, không ai quấy rầy ai.
An Diệc Tĩnh bảo Thẩm Thanh thời gian tới không sắp xếp công việc cho cô, đợi xì căng đan lắng xuống, cô cũng cần thời gian để suy nghĩ kỹ, rốt cuộc bản thân muốn thế nào.
Lâm Nhiên ở trong thư phòng xem tài liệu mà Nhậm Tử Hâm gửi cho anh, thật ra chuyện này không liên quan tới anh, cũng không nằm trong phạm vi công việc của anh, anh hoàn toàn có thể hất tay mặc kệ, nhưng Nhậm Tử Hâm là bạn tốt nhiều năm của anh, vụ án này cô ấy đã theo đuổi nhiều năm, cuối cùng cũng có cơ hội tiếp xúc, cần sự giúp đỡ của anh, anh không thể từ chối, hơn nữa vụ án này liên quan đến sư phụ của Nhậm Tử Hâm, anh càng muốn giúp đỡ.
Thật ra tư liệu không nhiều, ngoại trừ nguyên nhân cái chết của nạn nhân có thể suy đoán được thủ pháp gây án của hung thủ, tên hung thủ này quả thật rất cẩn thận, sạch sẽ lưu loát, lại thêm khoảng cách và thời gian lớn, chuyện đã lâu, không thể tìm thêm chứng cứ từ thi thể nạn nhân, cơ hội phác hoạ chân dung tội phạm sẽ giảm đáng kể.
Muốn phá vụ án này không phải là chuyện dễ dàng, bây giờ chỉ có thể lặp đi lặp lại quá trình xem xét tài liệu, xem kĩ một chút có thể tìm ra dấu vết nào từ bên trong hay không.
An Diệc Tĩnh nói chuyện điện thoại xong liền chạy tới thư phòng, cửa đang khép, qua khe cửa cô nhìn thấy Lâm Nghiên đang nghiêm túc xem tài liệu, vẻ mặt có chút nặng nề, vì vậy xoay người đi vào phòng bếp.
Một lúc sau, An Diệc Tĩnh bưng ly cà phê đi vào thư phòng, nhẹ nhàng đẩy cửa, nhìn thấy Lâm Nhiên vẫn còn giữ tư thế lúc nãy, vì vậy đi tới.
Lâm Nhiên ngửi thấy hương cà phê ngẩng đầu lên đã thấy An Diệc Tĩnh bưng ly cà phê tới trước mặt anh, sau đó cười cười, hỏi: "Đã khai báo với người đại diện xong rồi hả?"
"Ừ, không có gì để nói, bảo chị ấy cho em nghỉ ngơi hai ngày rồi nói sau." An Diệc Tĩnh đặt ly cà phê ở chỗ trống trước mặt Lâm Nhiên, sau đó ngồi xuống ghế, chống đầu rút một cây bút trong ống ra chơi đùa.
Lâm Nhiên buông tài liệu trong tay xuống, bưng ly cà phê uống một ngụm, lúc này mới chậm rãi mở miệng: "Gặp phải nghệ sĩ như em, người đại diện không thể không bận tâm được?"
An Diệc Tĩnh vừa nghe không đồng ý: "Chị ấy có gì phải bận tâm em, em như vậy không phải đỡ bận tâm sao?"
"Ừ." Lâm Nhiên gật đầu bày tỏ.
"Hứ." An Diệc Tĩnh trừng Lâm Nhiên: "Anh còn ừ."
Lâm Nhiên đặt ly cà phê xuống, duỗi tay về phía An Diệc Tĩnh, cười nhẹ: "Lại đây."
An Diệc Tĩnh nhếch miệng cười một tiếng, đứng dậy vòng qua góc bàn, đi tới trước mặt Lâm Nhiên, đưa tay ra nghênh đón tay của anh, ngay sau đó bị anh kéo lại, cả người an vị ngồi ở trên đùi của anh.
"Có chuyện gì?" An Diệc Tĩnh vặn vẹo trên đùi của Lâm Nhiên, tìm một tư thế ngồi thoải mái, sau đó vòng tay trên cổ đối phương, nhìn anh hỏi thăm.
Lâm Nhiên mặc cho An Diệc Tĩnh xoay xoay ở trên người mình, nụ cười trên mặt ngược lại càng sâu hơn, anh nhìn về phía An Diệc Tĩnh nói: "Có một vụ án, anh phải giúp đỡ đội của Nhậm Tử Hâm."
"Thật ra em vẫn luôn tò mò, rốt cuộc anh làm cái gì, tại sao người khác bảo anh là giáo sư, mà anh lại muốn trợ giúp cảnh sát phá án, anh còn có thời gian lên vùng núi dạy học."
"Thật ra thì cũng không có gì." Lâm Nhiên nói chuyện luôn dùng giọng trầm ổn, tựa như đang nói chuyện của người khác: "Trước kia giải được một số vấn đề toán học, nhận được chút khen thưởng, phong danh hiệu giáo sư, đúng lúc dùng toán học trợ giúp cảnh sát phá mấy vụ án, quen biết Nhậm Tử Hâm, phía cảnh sát cho anh một vị trí công việc nhàn nhã, không có gì."
"À." An Diệc Tĩnh đưa tay vuốt mái tóc ngắn của anh, vừa chăm chú vừa nói: "Không phải mấy năm trước anh đã là giáo sư, nhưng hiện tại anh cũng chỉ bằng tuổi em sao."
Lâm Nhiên ôm chặt eo nhỏ trong tay, cười nói: "Vậy mấy năm trrước không phải em cũng là ảnh hậu rồi."
"Hình như vậy." An Diệc Tĩnh hì hì nở nụ cười.
Đúng lúc đó, Lương Thiển đột nhiên xuất hiện ở trước mặt hai người, khí sắc của cô rất tệ, nhìn thấy Lâm nhiên và An Diệc Tĩnh cô cũng lấy làm kinh hãi, nhưng đã là quá chậm, hai người đồng thời nhìn về phía cô.
"Đừng trừng mắt nhìn tôi. . . tôi không phải cố ý." Lương Thiển tranh thủ thời gian giải thích.
Bởi vì Lâm Nhiên và An Diệc Tĩnh đang tiếp xúc thân thể trực tiếp, cho nên có thể nhìn thấy Lương Thiển, vừa nghe Lương Thiển nói như vậy, vội vàng bảo An Diệc Tĩnh đứng dậy, sau đó cũng đứng dậy nhìn Lương Thiển hỏi: "Cô chính là con ma vẫn luôn đi theo An Diệc Tĩnh?"
"Có thể giải thích như vậy." Lúc này tim Lương Thiển đập rất nhanh, cả người không khỏi khó chịu.
"Tại sao cô không đầu thai, đi theo An Diệc Tĩnh làm cái gì?" Lâm Nhiên hiển nhiên đang thẩm vấn hỏi.
Lương Thiển nhìn gương mặt nghiêm túc của Lâm Nhiên, trong lòng ngược lại có chút không thoải mái: "Không phải tôi không đi đầu thai mà là không đi được, anh thật sự cho rằng tôi thích đi theo người phụ nữ của anh như vậy à?"
"Sao cô lại đột nhiên xuất hiện như vậy?" An Diệc Tĩnh thấy không khí bây giờ giữa hai người không được tốt, không thể làm gì khác ngoài lên tiếng chuyển sang chuyện khác.
"Tôi cũng không biết, cảm thấy choáng váng, vừa mở mắt ra đã nhìn thấy hai ngươi ôm nhau." Lương Thiển trực tiếp giải thích rõ ràng.
Lâm Nhiên vừa nghe đã ho nhẹ một tiếng, An Diệc Tĩnh cũng âm thầm hắng giọng.
"Sắc mặt cô không tốt lắm, có phải là có chuyện gì hay không?" An Diệc Tĩnh lại hỏi.
Lương Thiển cũng không biết là chuyện gì xảy ra, cô chỉ có thể tiếp tục lắc đầu: "Không biết, chính là khó chịu, không thoải mái."
"Chẳng lẽ cô cảm nhận được cái gì?" An Diệc Tĩnh nhìn Lương Thiển, lại liếc mắt nhìn Lâm Nhiên một cái, không lẽ là bởi vì Lâm Nhiên.
"Không biết, chính là rất không thoải mái."
Đúng lúc đó, điện thoại của Lâm Nhiên vang lên, anh không để ý hai cô gái, vừa nhận điện thoại đã nghe thấy giọng lạnh lùng nghiêm túc của Nhậm Tử Hâm ở đầu dây bên kia: "Lâm Nhiên, lại phát hiện một thi thể."
Beta: Huyền Thiên Tiểu Tử
Lâm Nhiên tới nhà Lâm Tâm cứu An Diệc Tĩnh về, thẳng thắn từ chối đề nghị giữ bọn họ ở lại ăn cơm của Lâm Tâm, nói còn có việc nên phải rời đi, mặc kệ Lâm Tâm ở sau lưng kêu bọn họ, chính là làm bộ như không nghe thấy.
Lâm Tâm đứng ở cửa nhìn xe hơi trắng xanh trước mắt lái đi một mạch, gương mặt không nguyện ý, miệng lẩm bẩm: "Đúng là có bạn gái thì quên mất mình còn một chị gái."
Nói xong, thở dài một cái, bất đắc dĩ cười, sau đó xoay người đi vào.
Lâm Nhiên thuận lợi lái xe ra đường lớn, cười nhẹ hỏi An Diệc Tĩnh bên cạnh: "Bánh ngọt rất khó ăn sao?"
"Không phải vấn đề khó ăn." An Diệc Tĩnh cười khổ, liếc Lâm Nhiên rồi mới nói tiếp: "Là vì ăn không nổi, anh và Hứa Biệt bị Lâm Tâm tàn phá như vậy mà vẫn có thể giữ được vóc dáng, thật là không dễ dàng."
Lâm Nhiên vừa nghe xong, nụ cười tối dần đi, thật ra thì anh cũng may, cho tới nay Lâm Tâm vẫn không làm gì được anh cả, hơn nữa anh không thường xuyên ở thành phố Dung, Lâm Tâm muốn biến anh thành chuột bạch cũng không phải chuyện dễ, Hứa Biệt lại không được như vậy, theo như anh biết, Hứa Biệt không thích đồ ngọt, nhưng Lâm Tâm làm ra thì anh ấy không thể không ăn, không thể làm gì khác là liều mình phục vụ lão bà.
Còn nhớ có một lần sau khi cả hai người bị đạn pháo bánh ngọt của Lâm Tâm công kích thì nhanh chóng ra ngoài tập thể dục, trò chuyện một lúc mới biết Hứa Biệt thật đáng thương, anh ấy vốn dĩ rất thích tập luyện thể thao, bây giờ vì Lâm Tâm, xem ra phải tăng gấp đôi lượng tập, cũng thật khó cho anh ấy, ban ngày phải giải quyết chuyện ở công ty, tối trở về nhà còn phải thân ái đi theo phu nhân.
Nhưng có lẽ Lâm Nhiên không biết được, Hứa Biệt có một phương pháp rèn luyện thân thể khác nữa, chính là ăn bánh ngọt của Lâm Tâm làm, thuận tiện ăn luôn cả cô.
"Không tồi." Lâm Nhiên liếc mắt nhìn An Diệc Tĩnh, tiếp tục nhìn về phía trước lái xe.
"Nhưng thành thật mà nói, anh và Hứa Biệt trông không giống kiểu người thích vận động."
An Diệc Tĩnh vẫn cảm thấy mặc dù Hứa Biệt và Lâm Nhiên đều là những người đàn ông có dung mạo xuất chúng, nhưng lại không nhìn ra điểm nào của một người thích thể thao.
Hứa Biệt chính là kiểu tổng giám đốc lạnh lùng, tuy lạnh lùng nhưng lại có khí chất tổng giám đốc, còn Lâm Nhiên lại khác, mặc dù tính tình cũng giống Hứa Biệt nhưng so ra còn lạnh lung hơn, không phải là cái kiểu không thích ai sẽ lạnh lùng, mà là ngay từ đầu gặp đã lạnh lùng không cần biết đó là ai. Nhưng bọn họ lại có một điểm giống nhau, chính là một khi đã lưu tâm với ai đó, nhất định sẽ móc hết tim phổi ra để quan tâm.
"Lúc còn nhỏ thân thể anh quả thật không tốt, sau đó trong nhà xảy ra biến cố, anh muốn bảo vệ Lâm Tâm cho nên mới bắt đầu rèn luyện thân thể, cũng chỉ là muốn thân thể khoẻ mạnh một chút, sau đó bái sư, làm anh em với Hứa Biệt, kỹ thuật của sự phụ rất lợi hại, từ từ rèn luyện mới được như bây giờ." Lâm Nhiên kể chuyện luôn luôn bình tĩnh, nhẹ nhàng.
"Chẳng trách." An Diệc Tĩnh hất đầu nhìn ra phía ngoài cửa sổ, hai bên đường phố còn rất náo nhiệt.
"Chẳng trách cái gì?" Lâm Nhiên hỏi.
"Thể lực tốt như vậy." An Diệc Tĩnh trả lời.
"Thật sao?"
"Chẳng lẽ không đúng?"
Hai người vừa nói cười, vừa chờ đèn đỏ, đèn xanh sáng, Lâm Nhiên đạp chân ga tiếp tục lái về phía trước, tùy ý liếc mắt nhìn kính chiếu hậu, lúc này mới từ từ nói: "Chúng ta hình như bị theo dõi."
"Hả?" An Diệc Tĩnh nghe xong định quay đầu lại nhìn.
"Đừng nhìn, có lẽ là Cẩu Tử." Lâm Nhiên bắt đầu tăng tốc độ, muốn cắt cái đuôi phía sau.
An Diệc Tĩnh thấy bộ dạng Lâm Nhiên, không nói gì thêm, quan sát tình hình đường xá, không thể không nói kỹ thuật lái xe của Lâm Nhiên rất tốt, giờ phút này cô thật sự muốn hỏi một chút kỹ thuật lái xe của anh là học ở đâu, nhưng nhìn tình hình hiện tại, vẫn nên thôi đi.
Rốt cuộc băng qua vài ngã tư, mấy cột đèn xanh đỏ, cuối cùng cũng cắt được cái đuôi sau lưng, Lâm Nhiên nhanh chóng giảm tốc độ.
"Xem ra danh tiếng của em thật khác biệt, mới đó mà đã có người đi theo em." Lâm Nhiên nói với An Diệc Tĩnh.
An Diệc Tĩnh thở dài một cái, lúc này mới nghiêm túc nhìn Lâm Nhiên, nói: "Em biết anh không quan tâm tin tức giới Giải trí nên anh mới không biết."
Lâm Nhiên chuyển mắt nhìn An Diệc Tĩnh hỏi cô: "Biết cái gì?"
"Lúc chúng ta ở thị trấn Cổ bị người hâm mộ chụp được rồi đưa lên mạng, hiện tại sợ rằng những người đó đã điều tra tỉ mỉ ra bạn trai em là ai." An Diệc Tĩnh nói rõ với Lâm Nhiên.
"Cẩu Tử cũng không chụp được, lại bị người hâm mộ chụp?" Lâm Nhiên có chút nghi ngờ, dừng một chút nói tiếp: "Người hâm mộ của em lợi hại như vậy à?"
An Diệc Tĩnh cũng không rõ nguyên nhân, cô nhìn Lâm Nhiên: "Thật ra thì em với Thẩm Thanh cũng cảm thấy chuyện này rất kỳ quặc, đến cả Cẩu tử cũng không tìm được, làm sao người hâm mộ lại dễ dàng tìm ra?"
"Thôi, bỏ qua là được."
"Lâm Nhiên." An Diệc Tĩnh nhìn anh, thu lại nụ cười, nghiêm túc nói: "Anh thật sự không lo lắng."
Lâm Nhiên có chút buồn cười nhìn An Diệc Tĩnh, hỏi cô: "Lo lắng cái gì?"
An Diệc Tĩnh nói: "Lo lắng anh sẽ bị chú ý, mọi thông tin sẽ bị phơi bày trước công chúng."
"Em cảm thấy anh sẽ sợ?" Lâm Nhiên hỏi ngược lại.
"Em cảm thấy anh vốn không phải là người trong cái vòng này, bởi vì đi cùng em mà liên luỵ đến anh, còn có người nhà anh, em. . . . . ."
"Không có việc gì." Lâm Nhiên đưa tay nắm lấy tay An Diệc Tĩnh: "Anh vẫn luôn muốn chúng ta không phải che giấu, quang minh chính đại ở chung một chỗ, mặc kệ là bạn bè của anh hay fan của em, ai cũng không cần phải giấu giếm."
"Nhưng. . . . . ."
"Không có nhưng." Lâm Nhiên cắt lời An Diệc Tĩnh, nói tiếp: "Chị gái và anh rể anh vốn dĩ liên quan đến vòng tròn kia của em, trước kia lúc hai người bọn họ bắt đầu đến với nhau cũng không ít lần lên trang nhất, vì vậy lên báo cũng không vấn đề gì đối với họ, còn anh, rất đơn giản, mọi người tiếp nhận chúng ta, chúc phúc chúng ta dĩ nhiên tốt, nếu như những người, những thứ không xứng đáng kia làm cho em không thoải mái, em cũng không nhất thiết phải lưu lại giới Giải Trí, lui về anh nuôi em là được, không có gì đáng lo lắng ."
"Anh thật sự không quan tâm." An Diệc Tĩnh hỏi thăm lần nữa.
Lâm Nhiên đưa mu bàn tay của An Diệc Tĩnh lên miệng hôn một cái, sau đó mới nói: "Anh chỉ quan tâm em."
Một câu đơn giản như vậy đã làm cho An Diệc Tĩnh cảm thấy lâng lâng, cô khẽ cười: "Bây giờ anh đã bắt đầu biết nói lời ngon tiếng ngọt rồi."
"Thật à?" Lâm Nhiên cười một tiếng: "Không cảm thấy."
. . . . . .
Bởi vì liên quan đến Cẩu tử và người hâm mộ nên Lâm Nhiên không đưa An Diệc Tĩnh về nhà cô mà đưa về nhà anh, cũng may nhà anh không phải phố xá sầm uất, người ở đây đều thuộc tầng lớp thượng lưu, không quan tâm đến chuyện bát quái, hơn nữa An Diệc Tĩnh nguỵ trang, căn bản không ai chú ý tới cô.
Sau khi về, Thẩm Thanh không ngừng gọi cho cô nói về chuyện xì căng đan, Lâm Nhiên đang ở trong thư phòng xử lý chuyện của mình, hai người ăn ý làm chuyện của bản thân, không ai quấy rầy ai.
An Diệc Tĩnh bảo Thẩm Thanh thời gian tới không sắp xếp công việc cho cô, đợi xì căng đan lắng xuống, cô cũng cần thời gian để suy nghĩ kỹ, rốt cuộc bản thân muốn thế nào.
Lâm Nhiên ở trong thư phòng xem tài liệu mà Nhậm Tử Hâm gửi cho anh, thật ra chuyện này không liên quan tới anh, cũng không nằm trong phạm vi công việc của anh, anh hoàn toàn có thể hất tay mặc kệ, nhưng Nhậm Tử Hâm là bạn tốt nhiều năm của anh, vụ án này cô ấy đã theo đuổi nhiều năm, cuối cùng cũng có cơ hội tiếp xúc, cần sự giúp đỡ của anh, anh không thể từ chối, hơn nữa vụ án này liên quan đến sư phụ của Nhậm Tử Hâm, anh càng muốn giúp đỡ.
Thật ra tư liệu không nhiều, ngoại trừ nguyên nhân cái chết của nạn nhân có thể suy đoán được thủ pháp gây án của hung thủ, tên hung thủ này quả thật rất cẩn thận, sạch sẽ lưu loát, lại thêm khoảng cách và thời gian lớn, chuyện đã lâu, không thể tìm thêm chứng cứ từ thi thể nạn nhân, cơ hội phác hoạ chân dung tội phạm sẽ giảm đáng kể.
Muốn phá vụ án này không phải là chuyện dễ dàng, bây giờ chỉ có thể lặp đi lặp lại quá trình xem xét tài liệu, xem kĩ một chút có thể tìm ra dấu vết nào từ bên trong hay không.
An Diệc Tĩnh nói chuyện điện thoại xong liền chạy tới thư phòng, cửa đang khép, qua khe cửa cô nhìn thấy Lâm Nghiên đang nghiêm túc xem tài liệu, vẻ mặt có chút nặng nề, vì vậy xoay người đi vào phòng bếp.
Một lúc sau, An Diệc Tĩnh bưng ly cà phê đi vào thư phòng, nhẹ nhàng đẩy cửa, nhìn thấy Lâm Nhiên vẫn còn giữ tư thế lúc nãy, vì vậy đi tới.
Lâm Nhiên ngửi thấy hương cà phê ngẩng đầu lên đã thấy An Diệc Tĩnh bưng ly cà phê tới trước mặt anh, sau đó cười cười, hỏi: "Đã khai báo với người đại diện xong rồi hả?"
"Ừ, không có gì để nói, bảo chị ấy cho em nghỉ ngơi hai ngày rồi nói sau." An Diệc Tĩnh đặt ly cà phê ở chỗ trống trước mặt Lâm Nhiên, sau đó ngồi xuống ghế, chống đầu rút một cây bút trong ống ra chơi đùa.
Lâm Nhiên buông tài liệu trong tay xuống, bưng ly cà phê uống một ngụm, lúc này mới chậm rãi mở miệng: "Gặp phải nghệ sĩ như em, người đại diện không thể không bận tâm được?"
An Diệc Tĩnh vừa nghe không đồng ý: "Chị ấy có gì phải bận tâm em, em như vậy không phải đỡ bận tâm sao?"
"Ừ." Lâm Nhiên gật đầu bày tỏ.
"Hứ." An Diệc Tĩnh trừng Lâm Nhiên: "Anh còn ừ."
Lâm Nhiên đặt ly cà phê xuống, duỗi tay về phía An Diệc Tĩnh, cười nhẹ: "Lại đây."
An Diệc Tĩnh nhếch miệng cười một tiếng, đứng dậy vòng qua góc bàn, đi tới trước mặt Lâm Nhiên, đưa tay ra nghênh đón tay của anh, ngay sau đó bị anh kéo lại, cả người an vị ngồi ở trên đùi của anh.
"Có chuyện gì?" An Diệc Tĩnh vặn vẹo trên đùi của Lâm Nhiên, tìm một tư thế ngồi thoải mái, sau đó vòng tay trên cổ đối phương, nhìn anh hỏi thăm.
Lâm Nhiên mặc cho An Diệc Tĩnh xoay xoay ở trên người mình, nụ cười trên mặt ngược lại càng sâu hơn, anh nhìn về phía An Diệc Tĩnh nói: "Có một vụ án, anh phải giúp đỡ đội của Nhậm Tử Hâm."
"Thật ra em vẫn luôn tò mò, rốt cuộc anh làm cái gì, tại sao người khác bảo anh là giáo sư, mà anh lại muốn trợ giúp cảnh sát phá án, anh còn có thời gian lên vùng núi dạy học."
"Thật ra thì cũng không có gì." Lâm Nhiên nói chuyện luôn dùng giọng trầm ổn, tựa như đang nói chuyện của người khác: "Trước kia giải được một số vấn đề toán học, nhận được chút khen thưởng, phong danh hiệu giáo sư, đúng lúc dùng toán học trợ giúp cảnh sát phá mấy vụ án, quen biết Nhậm Tử Hâm, phía cảnh sát cho anh một vị trí công việc nhàn nhã, không có gì."
"À." An Diệc Tĩnh đưa tay vuốt mái tóc ngắn của anh, vừa chăm chú vừa nói: "Không phải mấy năm trước anh đã là giáo sư, nhưng hiện tại anh cũng chỉ bằng tuổi em sao."
Lâm Nhiên ôm chặt eo nhỏ trong tay, cười nói: "Vậy mấy năm trrước không phải em cũng là ảnh hậu rồi."
"Hình như vậy." An Diệc Tĩnh hì hì nở nụ cười.
Đúng lúc đó, Lương Thiển đột nhiên xuất hiện ở trước mặt hai người, khí sắc của cô rất tệ, nhìn thấy Lâm nhiên và An Diệc Tĩnh cô cũng lấy làm kinh hãi, nhưng đã là quá chậm, hai người đồng thời nhìn về phía cô.
"Đừng trừng mắt nhìn tôi. . . tôi không phải cố ý." Lương Thiển tranh thủ thời gian giải thích.
Bởi vì Lâm Nhiên và An Diệc Tĩnh đang tiếp xúc thân thể trực tiếp, cho nên có thể nhìn thấy Lương Thiển, vừa nghe Lương Thiển nói như vậy, vội vàng bảo An Diệc Tĩnh đứng dậy, sau đó cũng đứng dậy nhìn Lương Thiển hỏi: "Cô chính là con ma vẫn luôn đi theo An Diệc Tĩnh?"
"Có thể giải thích như vậy." Lúc này tim Lương Thiển đập rất nhanh, cả người không khỏi khó chịu.
"Tại sao cô không đầu thai, đi theo An Diệc Tĩnh làm cái gì?" Lâm Nhiên hiển nhiên đang thẩm vấn hỏi.
Lương Thiển nhìn gương mặt nghiêm túc của Lâm Nhiên, trong lòng ngược lại có chút không thoải mái: "Không phải tôi không đi đầu thai mà là không đi được, anh thật sự cho rằng tôi thích đi theo người phụ nữ của anh như vậy à?"
"Sao cô lại đột nhiên xuất hiện như vậy?" An Diệc Tĩnh thấy không khí bây giờ giữa hai người không được tốt, không thể làm gì khác ngoài lên tiếng chuyển sang chuyện khác.
"Tôi cũng không biết, cảm thấy choáng váng, vừa mở mắt ra đã nhìn thấy hai ngươi ôm nhau." Lương Thiển trực tiếp giải thích rõ ràng.
Lâm Nhiên vừa nghe đã ho nhẹ một tiếng, An Diệc Tĩnh cũng âm thầm hắng giọng.
"Sắc mặt cô không tốt lắm, có phải là có chuyện gì hay không?" An Diệc Tĩnh lại hỏi.
Lương Thiển cũng không biết là chuyện gì xảy ra, cô chỉ có thể tiếp tục lắc đầu: "Không biết, chính là khó chịu, không thoải mái."
"Chẳng lẽ cô cảm nhận được cái gì?" An Diệc Tĩnh nhìn Lương Thiển, lại liếc mắt nhìn Lâm Nhiên một cái, không lẽ là bởi vì Lâm Nhiên.
"Không biết, chính là rất không thoải mái."
Đúng lúc đó, điện thoại của Lâm Nhiên vang lên, anh không để ý hai cô gái, vừa nhận điện thoại đã nghe thấy giọng lạnh lùng nghiêm túc của Nhậm Tử Hâm ở đầu dây bên kia: "Lâm Nhiên, lại phát hiện một thi thể."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook