Anh Là Trăng Trên Bầu Trời FULL
-
Chương 7
(34)
Tôi không ngờ là, Kiều Diệc Thần lái xe đưa tôi đến trường mà chúng tôi từng học.
Giờ này, cổng trường đã đóng chặt, phòng bảo vệ ở cổng trường cũng đã tắt đèn tối đen, cả trường rất yên tĩnh.
Sau khi Kiều Diệc Thần đỗ xe xong, anh đi về phía tường ở sau trường học, hành động như đang chuẩn bị lấy đà.
Tôi hoảng sợ: “Anh làm thế để để làm gì?!”
Anh thản nhiên nhìn tôi: “Em không muốn đi dạo thăm chốn cũ?”
“……”
Dạo thăm chốn cũ có thể đến quang minh chính đại vào ban ngày, huống chi Kiều Diệc Thần luôn là một học sinh học giỏi, đạo đức tốt về mọi mặt, sao có thể làm ra loại hành vi bật tường vào trường như này?
Nhìn thấu suy nghĩ của tôi, Kiều Diệc Thần mỉm cười: “Đúng là, trước kia em là người bật tường nhiều nhất, anh nhớ rõ, em thường xuyên trốn ra ngoài mua cho anh đồ ăn mà em thích.
”
Nhắc lại chuyện cũ, anh không biết nên khóc hay nên cười, khi nói mang theo chút cảm xúc hoài niệm chuyện cũ.
Đúng vậy ai mà không hoài niệm, lúc còn trẻ vô tâm vô lo.
Nghĩ đến tôi cũng cười.
Vừa cong môi cười đã thấy Kiều Diệc Thần nhìn tôi sâu thẳm, trong ánh mắt hiện rõ chút tâm tư toan tính, không hề che dấu.
Tôi cứng đờ, nhanh chóng dịch chuyển tầm mắt.
Không biết tại sao, trải qua chuyện tối hôm qua, bầu không khĩ giữa tôi và Kiều Diệc Thần có chút thay đổi rõ ràng.
Loại thay đổi này khiến tôi hoảng sợ, đồng thời không biết phải làm sao.
Cũng may Kiều Diệc Thần không tiếp tục nhìn tôi, anh chạy lấy đà nhảy lên tường, vững vàng ngồi trên tường cao.
Sau đó xoay người, vươn tay về phía tôi: “Đến đây.
”
Dưới ánh trăng, khuôn mặt người đàn ông, đẹp đến không thể nói.
Tôi ngẩng đầu nhìn anh, trong khoảng thời gian ngắn nhớ lại dáng vẻ anh khi còn trẻ.
Khuôn mặt anh vui vẻ, dành cho tôi sự ấm áp.
Có lẽ bị đôi mắt thâm trầm của anh chuốc say, hoặc do sự tham lam lưu luyến trong lòng rục rịch.
Ma xui quỷ khiến tôi giơ tay, đặt bàn tay vào lòng tay anh.
Kiều Diệc Thần dùng chút lực dễ dàng kéo tôi lên.
Chợt tỉnh lại, tôi đã ngồi vững vàng trước mặt anh.
Ngồi sát gần nhau, gần đến mức hơi thở hai người như hòa quyện vào nhau, gần đến mức tôi nghĩ sẽ hôn anh.
“Anh….
.
”
Tôi chìa tay, chỉ anh xong lại chỉ mình, ánh mắt nhìn xuống dưới: “Anh nhảy hay tôi nhảy?”
Kiều Diệc Thần hơi khom người về phía tôi rồi ngồi thẳng dậy, nhìn tôi một cái, không nói gì nhảy xuống.
Anh đứng trên mặt đất, mở rộng hai tay nói: “Đừng sợ nhảy xuống đi, anh đón em.
”
Lúc còn đi học, tôi đã nhảy rất nhiều lần, vì nhảy tường nên ngã không ít.
Lớn lên, chẳng có lý gì lại sợ hãi.
Tôi trừng mắt nhìn anh, cố ý bỏ qua ý định ôm của anh: “Xem thường ai chứ?”
Sau đó dưới ánh mắt sợ hãi của anh, tôi nhảy xuống chỗ trống trên mặt đất.
Vừa vặn dùng mông tiếp đất, tôi kêu thành tiếng vì đau.
Kiều Diệc Thần cạn lời đi đến, đỡ tôi đứng dậy: “Ngã có đau không?”
Tôi thản nhiên rụt tay lại, ra dáng tư thế da thô thịt dày, đáp: “Như thế có gì đau đâu, một chút cũng không có!”
Anh nhìn tôi, muốn nói lại thôi, cuối cùng không nói lời nào.
Tối nay, tôi và anh đi một lượt qua tất cả những nơi lưu lại dấu vết từng trải qua khi xưa.
Ghé qua ô cửa sổ phòng học tìm vị trí ngồi lúc trước.
Nói về những chuyện thú vị lúc đi học ở lối vào thư viện.
Chúng tôi của lúc này, như chưa bao giờ có sự ngăn cách hay hiểu nhầm, đơn thuần như những người bạn cũ lâu ngày không gặp, nhớ lại quãng thời gian từng rất vui vẻ.
Nói mãi, bỗng Kiều Diệc Thần nhìn tôi: “Thẩm Tri Ý, tối hôm qua anh không say, nhớ rõ mọi thứ.
”
Một câu khiến nụ cười trên mặt tôi đông cứng.
Tôi ngạc nhiên nhìn anh, ruột gan rối bời.
Nói cách khác, tất cả mật mã tôi ấn tối qua, anh đều nhìn thấy và biết.
Khó trách….
.
lúc đó khi tôi liên tục nhập sai, đôi mắt anh đỏ rực, gắt gao nhìn tôi.
“Tôi….
”
Tôi mở miệng muốn giải thích nhưng lại phát hiện, bản thân á khẩu không thể nói được.
(35)
Mà hình như Kiều Diệc Thần không cần nghe tôi giải thích, tự quyết định.
“Trước ngày hôm qua, anh thừa nhận, trong lòng anh rất oán trách và giận em, nghĩ người này, không tim không phổi, rất đáng ghét.
”
“Nhưng hôm nay, anh đã nghĩ rất nhiều, nhớ đến khoảng thời gian chúng ta trước kia còn vui vẻ, nhớ lại em luôn đi theo sau anh, nói thích anh, một cô gái không hề biết rụt rè.
”
“Nhưng lúc đó em thật sự rất chân thành.
”
Nói đến chuyện cũ, mặt anh vui vẻ thoải mái.
Nhưng lòng tôi tràn ngập chua xót, nghe mấy lời đó như cách một thế hệ.
Bỗng nhiên, anh chuyển đề tài, giơ ngón tay chỉ về một hướng nào đó bên ngoài trường học: “Thẩm Tri Ý, thật ra mỗi năm anh đều trở về ở ngay tại vị trí kia.
”
Tôi nhìn theo hướng ngón tay anh chỉ, trong tích tắc tôi thấy lại người thiếu niên ướt đẫm cô độc đứng đợi trong mưa.
Trong lòng đau lại càng đau.
“Cùng một thời gian vào mỗi năm, anh đều đến một lần, do không cam lòng, cũng có thể vẫn là chấp niệm không bỏ xuống được, suy cho cùng anh nghĩ, em sẽ không cố ý thất hẹn với anh.
”
“Nhưng chờ đợi mỗi năm, đổi lấy toàn sự thất vọng.
”
“Những năm gần đây, anh thật sự chán ghét em, thậm chí là hận em, tại sao phải đến trêu chọc anh, chẳng lẽ tất cả tình cảm trước kia đều là giả sao?”
Dưới ánh trăng lạnh, Kiều Diệc Thần tự giễu nói lại.
Trên mặt anh có bóng lá cây phảng chiếu, như những mảnh vỡ nhỏ trắng bệch, in dấu trên mặt anh, khắp nơi đều là những mảnh vỡ thất vọng.
Tôi nhìn ánh, hai cánh môi run rẩy, hàng ngàn hàng vạn lời nói, nghẹn ở trong yết hầu, đau khổ không chịu nổi.
“Xin lỗi…….
Kiều Diệc Thần….
.
xin lỗi.
”
Tôi không biết nên nói gì, tôi không biết hóa ra việc tôi thất hứa đã tạo thành nhiều ám ảnh sâu ảnh hưởng đến anh.
Mỗi năm anh sẽ đến đó chờ, trong lòng chờ đời đợi thấp thỏm nhưng chỉ nhận lại được sự thất vọng rời đi.
Lặp đi lặp lại như thế, rốt cuộc anh làm thế nào để có thể kiên trì….
.
Tôi khóc không thành tiếng.
Kiều Diệc Thần giơ tay lau nước mắt trên mặt tôi, nỉ non: “Thế cho nên, Thẩm Tri Ý, có thể nói cho anh biết tại sao ngày hôm đó em không đến không?”
Ước hẹn khi còn trẻ dường như được chuyển đến vào lúc này.
Anh muốn tôi giải thích.
Anh luôn nhận định cho rằng tôi có lý do nào đó.
Ánh mắt anh kiên định sáng ngời, lúc nhìn tôi còn có cả sự cổ vũ dịu dàng.
Giây phút này, lòng tôi sáng tỏ, hiểu được chỉ cần giải quyết hiểu lầm này, tâm nguyện nhiều năm qua của tôi sẽ trở thành sự thật.
Trong danh bạ của Kiều Diệc Thần chỉ lưu một dãy số là tôi.
Mật mã nhiều năm chưa từng đổi.
Tối nay về dạo thăm chốn cũ.
Tôi không phải đồ ngốc, còn không nhìn rõ mọi thứ, mỗi một việc đều chứng minh trong lòng Kiều Diệc Thần có tôi!
Nội tâm xao động khiến tôi muốn khóc lóc nói với anh, lý do năm đó tôi thất hẹn.
Nhưng lý trí dần quay lại, tôi nhìn người đàn ông trước mặt cũng đang nhìn mình, chớp chớp mắt, lau nước mắt trên mặt.
Giải thích rõ ràng xong thì sao?
Muốn anh ở bên cạnh tôi ư?
Tôi ích kỷ như vậy ư, rõ ràng anh và chị Lỵ có hôn ước.
“Tôi….
”
Tôi mấp máy miệng, sau cùng, lùi lại một chút: “Xin lỗi, Kiều Diệc Thần.
”
Ánh sáng trong mắt Kiều Diệc Thần dần ảm đạm và vụt tắt: “Cuối cùng là, cái mà em gọi là thích của năm đó, thật sự…chỉ là một trò đùa?”
Tôi không thể trả lời, xoay người chạy đi không quay đầu lại.
Tôi biết, tôi là người hèn nhát.
(36)
Từ đó về sau, tôi chưa từng gặp Kiều Diệc Thần.
Có lẽ bởi vì tôi nên anh cũng không đến công ty để gặp chị Lỵ, giống như hoàn toàn biến mất khỏi thế giới của tôi.
Tôi không biết tình cảm bọn họ đã tiến triển thế nào nhưng quan hệ giữa tôi và chị Lỵ lại ngày càng thân thiết hơn như hai người bạn.
Chị ấy thật sự thích tôi.
Hôm nay, thời hạn một tuần đã hết, tôi giao bản thảo thiết kế cho chị ấy như đã hứa.
Người luôn quan tâm đến cái đó lại coi như không thấy, không thèm liếc mắt lấy một cái, còn thay một bộ váy gợi cảm bó sát người, nhướn mày nhìn tôi: “Tri Ý, đi cùng chị đến quán bar.
”
Tôi không từ chối.
Hình như tâm trạng chị ấy không tốt, uống rượu không ngớt, uống xong rồi đi ra sàn nhảy để mình phóng tùng.
Chị ấy mặc bộ váy nóng bỏng gợi cảm trên người, rất nhanh đã hấp dẫn khá nhiều sự chú ý của mấy người đàn ông khác, đều có ý dính sát vào người chị nhảy.
Tôi lo sợ chị bị hại, chen người vào sàn nhảy kéo chị ấy lại.
Lại đúng lúc đang là thời điểm chị Lỵ hưng phấn nhất: “Tri Ý, em kéo chị về chỗ làm gì, chị nhảy vẫn chưa đã đâu.
”
“Chị Lỵ, chị say rồi, hay chúng ta về đi?”
Tôi lo lắng nhìn chị ấy, dù sao những hành động và phong cách tối nay của chị ấy không giống ngày thường chút nào.
Chị ấy chớp chớp mắt nhìn tôi, than nhẹ, cười: “Quả nhiên em rất ngoan, chị thực sự không học được cái kiểu khí chất ngoan ngoãn ngọt ngào này.
”
Tôi không hiểu chị ấy đang nói gì.
Tôi khó hiểu nhìn chị, nhưng chị Lỵ không muốn nói thêm gì nữa, uống hết ly này đến ly khác, như đang uống nước lã.
Sợ chị ấy uống quá nhiều, tôi giơ tay cản lại: “Chị Lỵ, đừng uống nữa, em đưa chị về nhà nhé.
”
“Tri Ý, hôm đó chị nhìn thấy em.
”
Bỗng nhiên chị ấy mỉm cười nói với tôi một câu.
Tôi đang muốn hỏi ngày đó là ngày nào, chị ấy cong đôi môi đỏ mọng, chỉ vào người tôi cười: “Ở trong nhà của Diệc Thần, sáng hôm đó, em, ở trên giường anh ấy.
”
Trong nháy mắt, mặt tôi trắng bệch như giấy, cứng đờ.
Như người thứ ba bị chính thất bắt gặp, xấu hổ và khó xử lúng túng giải thích, tôi nói năng lộn xộn: “Chị Lỵ, hôm đó, thật ra em….
.
”
Nhưng chị ấy lại cười bảo tôi đừng căng thẳng.
“Tri Ý, lúc còn là sinh viên chị từng trải qua một mối tình, khéo làm sao người đó là bạn cùng phòng của Kiều Diệc Thần, là một người đàn ông rất tàn nhẫn.
”
Đột nhiên chí ấy nói về lịch sử tình trường của mình với tôi, điều khiến tôi thổn thức là trước khi chị và Kiều Diệc Thần quen nhau, không ngờ lại….
.
trải qua sự việc như vậy…
“Không giống kiểu dịu dàng nhã nhặn như Kiều Diệc Thần, người đàn ông đó, hừ, vô cùng tàn nhẫn, có thể dùng một câu khiến người đang sống tức chết.
”
Giọng điệu của chị Lỵ khi nói như đang nghiến răng nghiến lợi, khi nhắc đến người bạn trai cũ này mang theo sự cáu gắt kiêu ngạo.
“Bọn chị yêu nhau ba tháng, haha, anh ta theo đuổi chị, cũng là anh ta đề nghị chia tay.
”
“Mẹ nó, yêu đương cùng bà đây ba tháng, đột nhiên quay đầu nói với chị thích kiểu con gái ngoan ngoãn hơn?”
“Em nói xem, trong đầu hắn nghĩ gì?”
Lần đầu tiên tôi thấy chị Lỵ nói mấy lời thô tục nhưng có thể cảm nhận được đây mới là tính tình thật của chị ấy, cực kỳ thẳng thắn.
“Cho nên…chị mới muốn để mình biểu hiện như con gái ngoan ngoãn sao?
Tôi nhớ lại chị ấy sẽ thay một bộ váy ngọt ngào sau khi tan làm, tỉnh thoảng trong lúc nói chuyện điện thoại sẽ cố ý hạ giọng xuống nói nhỏ.
Không ngờ tất cả là ảnh hưởng sau khi bị bạn trai trước phản bội.
Tôi thổn thức không thôi.
Chị Lỵ lại nhìn tôi cười thần bí: “Cũng không phải.
”
Tôi không hiểu.
Chị ấy vui vẻ một chút bỗng kề sát vào người tôi, muốn thì thầm nói điều gì đấy: “Tri Ý, chị nói với em một chút về Kiều Diệc Thần nhé.
”
Không cho tôi từ chối, chị ấy đã bắt bầu nói một thôi một hồi, bắt đầu kể lại chuyện lúc Kiều Diệc Thần học đại học.
“Ngay ngày đầu tiên nhập học chị đã nhìn ra trong lòng Kiều Diệc Thần cất giấu một người.
”
“Cậu ta không để ý những cô gái xinh đẹp xung quanh, mà lúc ấy chị mới vừa chia tay bị bố mẹ ở nhà bắt đi hẹn gặp một người môn đăng hộ đối thích hợp, phiền rất phiền nên cố ý đi tìm Kiều Diệc Thần.
”
Giống như tìm được điểm mấu chốt bên trong, dĩ nhiên tôi đoán được mấy lời tiếp theo chị ấy định nói, cả người bắt đầu trở nên căng thẳng.
Chị ấy nhìn tôi cười: “Đúng như những gì em đang nghĩ, thực ra từ lúc bắt đầu giữa chị và Kiều Diệc Thần đều là giả.
Gia cảnh hai nhà giống nhau, nếu như qua lại, chắc chắn nhà chị sẽ không phản đối.
“Quan trọng hơn là, chị cố ý muốn yêu đương với anh em tốt trước mặt bạn trai cũ của chị để trả thù việc anh ta đã phản bội!”
“Về phía Kiều Diệc Thần, ý muốn của cậu ta đơn giản hơn, lấy chị để chắn đào hoa, thuận tiện giúp một người bạn là chị đây, không hơn.
”
Hóa ra sự thật đúng là như thế!
Lúc này, tôi cảm nhận rõ ràng trái tim đang yên lặng như được sống lại, đập thình thịch không dừng!
Cả người tôi run rẩy, không biết phải làm sao.
“Nhưng….
nhưng không phải tháng sau hai người sắp đính hôn sao? Cái này cũng là giả?”
Chị Lỵ nghe vậy uống thêm ly rượu, cười thản nhiên, để lộ ra chút khổ sở: “Không, Tri Ý, chị thật lòng.
”
Một câu như một đòn đánh cảnh cáo, đánh tôi bình tĩnh trở lại.
.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook