Anh Là Trăng Trên Bầu Trời FULL
-
Chương 1
(1)
“Bao nhiêu?”
“Năm củ…..”
Tôi cúi đầu, chỉ vào mã QR ở trên xe hàng, ý bảo anh quét cái kia là có thể trả tiền.
Đầu ngón tay trắng nõn của người đàn ông xách túi bóng plastic giá rẻ đựng khoai lang bên trong, vô cùng đặc biệt, nhìn anh giống như hơi cúi đầu xuống nghi ngờ quét mắt nhìn tôi.
Trong ánh mắt chứa ý tìm kiếm nghi ngờ, thấy rõ tôi đang rất xấu hổ, tôi chỉ càng cúi thấp xuống nhất có thể.
Mong là anh đừng nhận ra tôi!
Ai mà ngờ được, trên đời sẽ xảy ra một màn kịch tính như này.
Sáu năm sau, tôi gặp lại người con trai mình thầm mến trước kia —– Kiều Diệc Thần.
Anh vẫn đẹp kiểu lạnh lùng, trút đi sự non nớt khi còn trẻ, anh của bây giờ, càng trông giống người đàn ông trầm ổn cao sang, khắp người để lộ ra sự trưởng thành cấm dục.
Không khác lúc còn trẻ……vẫn khiến người khác động lòng.
“Cô chủ, đã chuyển xong.”
Giọng nói thản nhiên xa cách của Kiều Diệc Thần vang lên, anh thu ánh mắt đang đánh giá tôi, sau đó không hề quay đầu, đi theo một số đồng nghiệp đang đợi cùng vào công ty đằng trước, nghe đâu hình như là công ty nằm trong top 500 doanh nghiệp thế giới.
Lúc họ đi, tôi còn nghe rõ tiếng đoàn người bọn họ đang trêu ghẹo cười đùa vui vẻ.
“Hình như cô gái bán khoai lang kia rất không công bằng đó nha sếp Kiều, nếu không tại sao 5 củ của anh lớn thế?”
“Đổi cho cậu?”
“Ha hả haha…Đừng, nhỡ may chị gái nhỏ cố ý cho anh, thế không phải tôi cướp vận đào hoa của anh rồi sao.”
“Đừng nói mấy lời buồn cười đó, vận đào hoa của sếp Kiều đâu đến lượt cậu cướp hả? Có nhiều cô gái đẹp trong lòng thầm mến sếp Kiều lắm, có điều nhìn chướng mắt cậu đấy.”
“Hừ, ông đây xé nát cái miệng chú!”
Mãi đến khi tiếng bọn họ trêu đùa hoàn toàn cách xa, tôi mới dám ngẩng đầu lên, liếc mắt nhìn trộm bóng người cao dáo đang dần biến mất trong đám người.
Trong lòng thở phào nhẹ nhõm nhưng cũng thấy hơi chua xót.
Quả nhiên anh đã quên tôi.
Với lại dù sao tôi cũng chỉ là một trong số rất nhiều người theo đuổi anh mà thôi.
Mặc dù anh từng nghiêm túc lắng nghe tôi nói năng linh tinh: “Cậu muốn thi đỗ Thanh Hoa rồi mới yêu đương đúng không, mình cũng thi!”
(2)
Từ nhỏ, tôi và Kiều Diệc Thần là bạn học cùng lớp.
Anh rất xuất sắc, đúng chuẩn hình tượng ‘Con nhà người ta’ trong miệng của thầy cô và bậc phụ huynh.
Nhưng trong mắt của một đứa học sinh dốt ngu ngu như tôi, anh là một tên mọt sách chết vì học quá nhiều.
Nếu không, tôi đi theo anh từ tiểu học đến trung học cơ sở, rồi hao phí sức lực đến chín trâu hai hổ để có thể thi đỗ được vào trường trung học phổ thông trọng điểm của thành phố, nhất quyết muốn làm bạn học của anh, tại sao anh không nhìn tôi thấy quen mắt?
Nói đến lần Kiều Diệc Thần biết tên tôi đó, là lúc tôi trở thành ủy viên lao động của lớp thời trung học.
Ngày đó, tôi chạy theo xu thế lúc bấy giờ, giống mấy bạn học nữ khác, ngượng ngừng e thẹn để bức thư tình màu hống phấn đầu tiên trong đời người vào ngăn bàn học của anh.
Đúng lúc, anh chơi bóng rổ quay về lớp thấy được, vẻ mặt lạnh lùng hỏi tôi đang làm gì đấy.
Bị bắt tại trận ngay lúc đó, tôi đã xấu hổ đến mức mặt đỏ bừng lên.
Đầu óc xoay chuyển, mượn thân phận ủy viên lao động nói mấy lời đúng lý: “Bạn học Kiều, mình thấy có rất nhiều rác trong ngăn bàn của bàn, đầy đến mức rơi cả xuống đất, có muốn mình dọn sạch giúp cậu không!”
Dường như anh không nghĩ đến, mình chỉ đi chơi bóng rổ một lúc trong thời gian nghỉ, ngăn bàn học đã bị nhét nhồi vào một đống thư tình lộn xộn, đôi lông mày đẹp nhíu chặt.
Đúng vậy, tôi bảo đảm, đúng là chuyện diễn ra trong chốc lát thế đấy!
Dù sao, Kiều Diệc Thần cũng là hotboy được cả trường công nhận, con gái thích anh….nhiều vô số kể!
Tôi nhớ rất rõ, trước kia trong trường học lưu truyền câu nói truyền miệng nhiều nhất là ‘Có ai mà không yêu Kiều Diệc Thần đâu?’
Đẹp trai, có tiền, còn có chỉ số thông minh cao!
Tôi đã chết mê chết mệt anh từ lúc còn nhỏ!
Khụ khụ, quay lại chuyện chính, sau đó, anh cảm ơn tôi giúp anh dọn sạch đống ‘Rác rưởi’ đó.
Tôi chỉ có thể kiềm chế mà mỉm cười, vơ vét đống thư tình của các chị em và của chính mình, chính trực liêm minh mang thẳng đi ném tất vào thùng rác.
Về sau bởi vì chuyện này, suýt chút nữa tôi trở thành kẻ thù chung của các chị em trong trường, thậm chí đã bị toàn bộ các bạn nữ biết chuyện trong lớp xa lánh!
Sau khi Kiều Diệc Thần biết chuyện này, trong lòng áy náy nên đưa ra đề nghị mời tôi uống trà sữa.
Trời thưởng cho cơ hội, sao tôi có thể không nắm chắc cơ hội được ở riêng với anh lần này?
Nhưng chuyện ngàn lần không ngờ tới đó là, anh mở tiệc chiêu đã toàn bộ các bạn trong lớp uống trà sữa, lấy danh nghĩa của tôi.
Dù tôi rất tiếc vì không phải cơ hội cho hai người hẹn riêng nhưng lúc ấy trong lòng vô cùng cảm động vì tấm lòng và suy nghĩ cẩn thận của chàng thiếu niên trong nóng ngoài lạnh.
Càng về sau, tôi phát hiện thật ra anh không hề khó tiếp cận như bề ngoài hay thể hiện ra, chỉ dựa vào bản lĩnh mặt dày của mình, ngày nào cũng tìm cơ hội để tạo đề tài nói chuyện cùng anh.
Thường xuyên qua lại, tôi và anh dần trở nên thân thiết, thậm chí còn là cô gái duy nhất trong trường có quan hệ tốt với anh.
Thế nên vào năm 16 tuổi ấy, một phần do đầu nóng lên, hỏi anh có muốn yêu nhau không.
Anh còn nghiêm túc nhìn tôi một lúc, sau khó xử nói: “Thẩm Tri Ý, yêu sớm ảnh hưởng đến việc mình thi Thanh Hoa.”
Nhưng tôi khi còn trẻ hết sức táo bạo, không ngờ lại thuận theo tiếp lời tự nhiên: “Cậu phải thi đỗ Thanh Hoa mới yêu đương đúng không, mình cũng sẽ thi!”
Sau đó, cô thấy anh khi con trẻ, hai cánh môi cong lên nở một nụ cười nhẹ.
Như ánh trăng trên bầu trời, mê hoặc cô khiến cô loạn xì ngầu.
Như thể bị đầu độc, ba năm cấp ba, tôi buông xuống chuyện tình cảm nam nữ ảnh hưởng đến việc tôi thi Thanh Hoa, mỗi ngày đi theo Kiều Diệc Thần làm đề, đọc sách!
Lúc ấy tôi rất nghiêm túc, lấy việc thi đỗ Thanh Hoa là mục tiêu quan trọng nhất trong đời, không chỉ sau khi thi đỗ có thể yêu đương với Kiều Diệc Thần mà còn một việc này nữa, nguyên nhân lớn nhất đã khích lệ tôi!
Kiều Diệc Thần nói, sau ngày thi đại học, anh muốn nói cho tôi một bí mật.
Nhưng vào ngày thi hôm đó……tôi thất hẹn.
(3)
Dọn dẹp đồ, tôi đẩy xe nướng đi bộ gần nửa tiếng mới về đến nhà.
Đẩy chiếc cửa gỗ cổ xưa, đưa mắt nhìn mẹ tôi đang nằm trên giường với cái chân được bó thạch cao, cầm chiếc quạt trong tay phẩy qua phẩy lại cho đỡ nóng.
Thấy tôi về nhà, bà ngạc nhiên: “Hôm nay dọn đồ sớm vậy? Bình thường mẹ phải bán đến ba bốn giờ chiều mới hết được mà?”
Đúng vậy, xe khoai lang này là của mẹ tôi, mấy ngày trước bà bị ngã để chân bị thương, không thể đi lại nên tôi là người đảm nhận tiếp tục công việc này.
Tôi nở nụ cười nhạt: “Không phải lo lắng một mình mẹ ở nhà hay sao.”
Mẹ tôi nhíu mày, chắc thấy tôi rất càn quấy, chưa bán hết khoai lang đã về nhà?
Theo tính của bà, nhất định sẽ mắng tôi một trận.
Tôi làm tốt công tác chuẩn bị, lại không ngờ đến, người mẹ bình thường luôn nghiêm khắc nay thay đổi, không mắng mà còn gần gũi thân thiết kéo tôi lại.
“Tri Ý à, hôm nay bà mối gửi cho mẹ tin tức tốt, nói điều kiện của người đàn ông trong ảnh này rất tốt, hẹn con ngày mai đến quán cà phê nói chuyện.”
Quả nhiên, lại tới nữa.
Những năm gần đây, mọi người lớn nhỏ, suốt ngày sắp xếp cho tôi đi xem mắt.
Từ trước đến nay, tôi sẽ chết lặng nghe theo, nhưng không biết có phải hôm nay do gặp lại Kiều Diệc Thần không, trái tim đã chết lặng đó của tôi đang rục rịch nung nóng ý phản đối.
Tôi không muốn đi xem mắt, rất mệt mỏi nói: “Mẹ, con mới 24 tuổi, không phải 34 tuổi, mẹ có thể đừng suốt ngày thúc giục con kết hôn xây dựng gia đình được không?”
Mẹ tôi thu lại khuôn mặt vui vẻ tươi cười vừa xong, mắng to: “Thẩm Tri Ý, con cũng biết con 24 tuổi rồi, chị họ của con 21 tuổi đã lấy được chồng nhà giàu có, sinh con.
Bây giờ toàn bộ gia đình nhà ngoại đều thoải mái, con nhìn lại con xem!”
“Mẹ không mong con giỏi giang có tài như chị họ hay lấy được người có tiền nào đó, nhưng ít nhất cũng phải lo được việc quan trọng nhất đời người như xây dựng gia đình, đừng có cả ngày thức muộn ôm cái máy tính vẽ linh tinh mấy thứ quần áo vớ vẩn, không có tương lại gì!”
Nghe tiếng mẹ tôi rống giận, tôi không chịu được muốn giải thích cho mình: “Không phải con vẽ tranh lung tung, đó là con đang sáng tác, con thiết kế quần áo…..”
Chưa nói xong, mẹ tôi đã cười lạnh: “Thiết kế? Nói nghe được cao sang như thế, vậy con có kiếm được tiền không?”
Mặt tôi đỏ bừng trong giây lát, không còn lời gì để nói, mấy năm nay nghèo túng chán nản, gần như nghiền nát tôi thành cát bụi.
Nhưng thái độ của tôi vẫn rất kiên trì: “Tóm lại, con không đi xem mắt, chuyện của con, mẹ đừng quan tâm.”
“Trời ơi, thái độ này của con là sao, phận làm mẹ quan tâm chuyện gia đình cho con gái cũng không được?”
Mẹ tôi khóc lóc, cố tình vỗ vỗ cái chân bị thương của mình, la to: “Cô đã ghét tôi, có phải cho tôi là dì ghẻ, chỉ coi cô là con chồng trước? Được thôi, tôi đi tìm cái chết là được! Số tôi cũng khổ lắm rồi, ba cô….”
“Được rồi, mẹ đừng đập nữa! Con đồng ý sẽ đi được chưa?”
Trong tiếng khóc kêu trời kêu đất áp chế của mẹ tôi, cuối cùng tôi bất lực, mệt mỏi đồng ý cuộc hẹn xem mắt này.
Như một sự thỏa hiệp với vận mệnh của chính mình, cùng với đó là vô vọng.
Nhưng điều tôi bất ngờ là đến quán cà phê gặp lại Kiều Diệc Thần.
(4)
Đối tượng xem mắt là một lập trình viên hơn 30 tuổi, mặc dù nhìn người bình thường nhưng nghe nói hoàn cảnh gia đình khá tốt, tiền lương ổn định, mẹ tôi đã dặn trước cơ hội này khó lắm mới lấy được.
Chỉ là sau khi nhìn thấy đối phương, ít nhiều tôi thấy tính cách anh ta kỳ quái lạ lạ.
“Xin chào, cho hỏi anh là …..
anh Lưu?”
Tóc của đối tượng xem mắt rụng gần hết, vừa nhìn thấy mặt tôi, sau khi nhìn tôi một lượt từ trên xuống dưới với ánh mắt như đang đánh giá món hàng nào đó, xong mới để lộ nụ cười có vẻ là vừa lòng: “Đúng vậy, cô Thẩm, mời ngồi.”
Tôi chịu đựng ánh nhìn đánh giá mang đến sự khó chịu ấy, lịch sự ngồi xuống.
Tôi không đến đây với ý định xem mắt nghiêm túc, hy vọng có thể nói rõ ràng với anh ta luôn.
Nhưng còn chưa mở lời, đối phương đã giành nói trước: “Chắc là bà mối cũng đã nói với cô về gia đình tôi, nhà tôi có bố mẹ già khá lớn tuổi nên sau khi kết hôn, tôi hy vọng cô sẽ theo tôi ở cùng nhà với ba mẹ!”
“Chăm sóc tôi đồng thời để ý chăm lo cuộc sống hằng ngày, cơm nước quần áo cho họ.”
“À, đúng rồi, tiền lương mỗi tháng của tôi được 20 triệu, dư dả nuôi cô nên cô cũng không cần phải vất vả ra ngoài làm việc, chỉ cần ở nhà chăm sóc cho ba mẹ thật tốt, một tháng tôi cho cô 1 triệu tiền sinh hoạt.”
“Còn một điều nữa, người nhà của tôi muốn cô phải đẻ được con trai mới đi ký giấy kết hôn……”
Anh ta nói xong, lại liếc mắt nhìn tôi, cười: “Đương nhiên nếu cô không muốn chịu thiệt thua kém những người khác sinh con gái cũng không vấn đề gì.
Dù sao về sau phải sinh thêm đứa con trai là được, mà tôi có thể đi nhận giấy chứng nhận kết hôn với cô trước cũng được, nghe đâu bảo cô đang rất sốt ruột muốn lấy chồng.”
Người đàn ông đến xem mắt nói oang oang một hồi, ngay cả việc tìm một khe hở để tôi chen vào nói một câu cũng không có, cứ như đang chuẩn bị kế thừa ngai vàng trong nhà, phải giải thích cho ‘Tú nữ’ là tôi đây hiểu.
Mãi đến khi anh ta nói năng miệng lưỡi trơn tru hết khoảng gần 20 phút, bấy giờ mới nhớ đến phải hỏi ý kiến của tôi: “Được rồi, cái gì nên nói tôi đã nói xong.
Tóm lại tôi có ấn tượng khá tốt với cô, không biết cô Thẩm thấy tôi thế nào?”
Tôi giữ vững nụ cười tươi không đổi, lên tiếng: “Tôi thấy anh……khá hài hước, phải giống Shakespeare đến nửa.”
Nghe đến đây người đàn ông xem mắt có hứng thú, dáng vẻ như muốn nói tôi rất có mắt nhìn người: “Giống chỗ nào?”
Tôi: “Khôi hài.”*
Im lặng.
Người đàn ông xem mắt chưa kịp phản ứng, đột nhiên phía sau phát ra tiếng cười rất nhỏ.
Khàn khàn dễ nghe, vô cùng quen thuộc.
Tôi ngẩn ra, quay đầu lại nhìn theo bản năng, chỉ thấy khung cảnh đằng sau, Kiều Diệc Thần đang dùng tay chống cằm, nhìn về chỗ tôi một cách trắng trợn.
Hai cánh môi cong nhẹ, như trăng trên bầu trời.
(5)
Người đàn ông xem mắt gào lên tiếng giận dữ, tôi không quay người lại, chỉ nhìn thấy một giây trước Kiều Diệu Thần ngồi trước mặt đang cười mà giây sau sắc mặt trầm hẳn xuống, bước mấy bước lớn đến chỗ này, kéo tôi đứng lên.
Mà vị trí tôi vừa rời khỏi, ngay giây sau đã hứng chọn cốc cà phê nóng.
“Cô, cái đồ tiện nhân không biết phân biệt tốt xấu nói cái gì!”
Người đàn ông xem mắt nghe thấy và hiểu cô nói cái gì, giận tím mặt dùng cốc cà phê nóng hất vào tôi, còn khiến cái cốc vỡ tan tành.
Nếu không phải phản ứng của Kiều Diệc Thần nhanh, tôi không tránh được, chắc chắn phía sau lưng tôi sẽ bị mấy mảnh vỡ nhỏ làm bị thương.
Tôi không ngờ người này lại có tố chất thấp đến vậy, tức giận không chịu được, còn đang định mở miệng để trút giận.
Nhưng tiếng nói lạnh lùng của Kiều Diệc Thần vang lên nhanh hơn: “Xin lỗi đi.”
Anh đứng chắn trước người tôi, như một ngọn núi cao lớn che chở bảo vệ tôi ở sau, giọng điệu lạnh lẽo và cứng cỏi.
Trong một thoáng hoảng hốt tôi bỗng nhớ đến một chuyện đã xảy ra cách đây rất lâu.
Có một lần tan học, tôi bị mấy tên côn đồ vây xung quanh muốn tôi giao nộp phí bảo vệ, suýt chút nữa bị bắt nạt, Kiều Diệc Thần lúc đó giống hệt người đang đứng trước mặt tôi đây, từ trên trời rơi xuống, đứng đằng trước bảo vệ tôi.
Rõ ràng nhìn người như một tên mọt sách nho nhã yếu đuối, nhưng lúc xuống tay rất nhanh lại còn độc, chỉ có một mình mà có thể đánh bại toàn bộ đám côn đồ kia.
Lúc sau, anh ngồi xổm xuống nhìn người bị dọa đến ngốc luôn là tôi, lục tìm và lấy ra một cây kẹo que tôi thích ăn từ trong túi xách.
Như đang dỗ trẻ nhỏ, khi nói chuyện rất cẩn thận, giọng nói còn để lộ sự vụng về khi lần đầu phải dỗ một người nào đó: “Tri Ý, đừng sợ, mình mời cậu ăn kẹo?”
Từ khi ấy, tôi không phải chó con chuyên liếm nhan sắc anh nữa, mà trái tim tôi đã hoàn toàn đổ gục rơi vào tay giặc vì sự bảo vệ của anh..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook