Anh Là Tất Cả Những Gì Em Ghét Nhất
-
Chương 31
11.
Có thời gian Tam gia thay đổi số điện thoại, tôi trí nhớ kém nên mãi mà không nhớ được.
Thế là tranh thủ lúc ở Bắc Kinh cùng tôi, Tam gia cố gắng giúp tôi ghi nhớ.
Lúc ăn cơm.
Tam gia: “Số điện thoại của anh là gì?”
Tôi lườm nguýt, cố nhớ lại: “XXXXX?...”
Sau khi sửa lại, Tam gia bắt tôi đọc một lần rồi mới cho ăn tiếp.
Lúc đi vệ sinh
Tam gia: “Số điện thoại của anh là gì?”
Chân tôi run run chỉ muốn lao ngay vào nhà vệ sinh, nên thuận miệng bịa ra: “XXXXX…!”
Tam gia tiếp tục sửa lại, mãi đến khi tôi nói đúng gã mới cho vào đi vệ sinh.
Đang đi trên đường, tự nhiên Tam gia đứng chắn trước mặt không cho tôi đi.
Tôi cụng đầu vào ngực gã cố gắng nhớ ra dãy số khó đọc kia, gã vừa đẩy đầu vừa gợi ý cho tôi, có bao nhiêu số thì đẩy bấy nhiêu cái, cuối cùng thì cốc đầu tôi một cái.
Đi vứt rác, gã đứng chắn trước cửa, trong mắt lộ rõ vẻ khiêu khích như muốn nói “Em biết rồi đó!”
Tóm lại, sau một thời gian suốt ngày bị hỏi, tôi cũng hình thành được phản xạ có điều kiện, thuộc làu số điện thoại của gã còn hơn mật mã kho báu.
Một hôm Tam gia gọi điện: “Số điện thoại của anh là gì nhỉ?”
Tôi đọc luôn không cần suy nghĩ, nói xong mới nghi ngờ hỏi: “Anh còn chưa yên tâm à? Em nhớ lắm rồi!”
Tam gia: “Không phải. Anh đang điền thông tin vào bảng, tự nhiên không nhớ ra số!”
Tôi: “…”
Rốt cuộc ai mới là người nhớ kém?
12.
Thời gian làm việc nghỉ ngơi của tôi và Tam gia không giống nhau cho lắm. Thể hiện rõ nhất ở việc tôi cứ rảnh rỗi là thích ngủ, nhất là giấc ngủ trưa và chiều nên lần nào gọi điện làm tôi thức giấc Tam gia cũng bị tôi mắng trong lúc còn đang mơ màng.
Sau đó tôi đặt ra một quy định cho gã, đó là nếu không có việc gì cần kíp quá thì trước khi gọi điện phải chat wechat hỏi trước tôi một câu.
Tam gia nói là thời gian gã gọi điện đều vào những lúc người bình thường không đi ngủ. Sau khi phản kháng vô hiệu, gã đành phải chấp thuận lời “đề nghị” này.
Một hôm gã gửi cho tôi một hình động qua wechat, là hình một người đang cho gấu con uống nước.
Lúc đó tôi đang ngủ, nhìn qua liền giả vờ ngủ không trả lời.
Kết quả đến lúc tôi thức giấc mới phát hiện Tam gia đã gửi rất nhiều tin nhắn.
Tam gia: Nào, cho em uống nước…
Tam gia: Sao em không uống?
Tam gia: Đau lòng quá!
Tam gia: Đúng là em không còn yêu anh nữa rồi? Anh cho em uống nước em cũng không chịu uống…
Thân là một con người có trí tuệ bậc cao, tôi không hiểu cảnh tượng nhàm chán này gã tự nghĩ ra này có gì đáng để gã tự mua vui cho mình đến thế? Cảm giác cứ như cho dù tôi đi ngủ gã vẫn có thể tự bày trò làm mình vui vậy.
13.
Có một phương pháp quan trọng để giữ vững tình cảm đó là hầu như tối nào tôi và Tam gia cũng phải video call năm phút, lúc thì nói đến một đề tài nào đó rồi cứ thế huyên thuyên, còn nếu đường truyền internet không tốt thì chúc nhau ngủ ngon rồi thôi.
Nhưng trong vài phút quý giá này, Tam gia chưa bao giờ nói những câu yêu đương ngọt ngào với tôi cho tử tế.
Một hôm máy tính tôi đang phát bài hát “Vượt biển để yêu em”, chất giọng của Chu Kiện Hoa vô cùng cuốn hút, tôi liền hát theo.
“Một thành phố xa lạ/Góc nhỏ thân quen.
Từng an ủi lẫn nhau/ Cũng từng ôm nhau thở dài
Không quan tâm sẽ phải đối diện với kết quả thế nào.”
Một bài hát phù hợp với không khí yêu xa của chúng tôi đến vậy, tôi hát mà đến chính bản thân cũng suýt khóc. Lúc dừng lại tôi nhìn Tam gia: “Anh nghe xong thấy thế nào?”
Tam gia: “Thấy… Em hát lạc giọng…”
Tôi: “…”
Tôi mỉm cười xua tay với gã, dứt khoát tắt video call, kết quả hình như gã này hiểu được ý định của tôi nên đã liều mạng ngăn lại: “Khoan đã khoan đã, anh cho em xem thứ này hay lắm.”
Được sự tò mò cho phép, tôi cho gã thêm một cơ hội làm người nữa, khoanh tay hừ một tiếng lạnh lùng: “Gì thế?”
Kết quả gã vung hai tay lên, trên màn hình liền xuất hiện hai quả bóng phát sáng màu đỏ xanh xen lẫn.
Tôi lại: “…”
Gã tỏ vẻ kiêu ngạo: “Lần trước đi xem thi đấu được phát gậy phát sáng, anh đã lấy đèn bên trong ra đấy.”
Sau đó gã lại vung vẩy hai quả bóng đó. Cứ hết sáng lại vung một cái, hết sáng lại vung một cái, vung đến khi hết pin hết sáng mới thôi.
Tôi theo dõi toàn bộ quá trình, chút cảm giác thương xót ban đầu hoàn toàn biến mất.
Một lần gần đây nhất, tôi với bạn ra ngoài chơi, lúc về có rất nhiều chuyện hay muốn kể với gã, không ngờ gã lại nói: “Anh buồn đi vệ sinh.”
Tôi đang nói hăng nên hung hãn gầm lên: “Không được! Nhịn đi!”
Gã chau mày: “Không được, không nhịn được.”
Sau đó gã cầm điện thoại đứng dậy, vừa đi tới nhà vệ sinh vừa nói: “Đi nào, anh mang em đi cùng.”
Nhìn cửa nhà vệ sinh đang đóng, tôi hoảng sợ vội vàng chủ động tắt video call.
Đồ dở người! Anh cần anh mang theo?!
14.
Một lần ra trung tâm thương mại mua đồ, thấy một đôi yêu nhau đang đẩy xe, cô gái đẩy còn chàng trai thì đi sau vòng tay qua cô gái, cũng đẩy!
Tôi nói với Tam gia bằng giọng ngưỡng mộ: “Anh nhìn đôi kia ngọt ngào chưa kìa!”
Tam gia khinh bỉ nói: “Đang ở nơi công cộng! Mất mỹ quan đô thị! Em không thấy bao nhiêu người đang nhìn à?!”
Tôi bĩu môi đá vào chân gã một cái nhanh như tia chớp rồi đi tiếp.
Đi được một lúc, nhớ tới cặp đôi vừa nãy, tôi bèn thử thăm dò: “Bọn mình thử một lần được không? Chỗ này toàn giá hàng, không có nhiều người.”
Tam gia không nói gì bỏ tay ra khỏi xe đẩy lùi lại mấy bước, tôi chen lên phía trước, rồi gã mới đẩy xe tiếp.
Không biết có phải vì cô gái kia tương đối nhỏ nhắn hay tại hôm đó tôi mặc áo khoác to quá (nhưng có thế nào thì cũng không phải tại tôi béo), sau khi được Tam gia vòng tay quanh người tôi có cảm giác như bị kẹt giữa hai bức tường, gần như không thể nhúc nhích!
Mặt khác đi lại cũng không tiện, nếu mũi chân không va vào bánh xe thì gót chân đập vào chân Tam gia. Đi được vài bước tôi đành chui ra khỏi vòng tay của Tam gia.
Tôi hỏi gã: “Họ đi thế không thấy khó chịu à?”
Tam gia đáp: “Đã bảo với em là mất mĩ quan đô thị mà.”
Tôi: “Mất mĩ quan đô thị thì sao?”
Tam gia không để ý đến tôi nữa mà chú tâm chọn những món ngon để mang ra đảo vào ngày kia.
Mặc dù nói thế này chẳng ra gì nhưng tôi cảm thấy mình thích Tam gia nhất là vào những lúc gã mua đồ ăn cho tôi, thế là tôi chạy theo, ôm eo gã từ phía sau, dụi mặt vào lưng gã: “Bọn mình cứ đi thế này nhé?”
Tam gia không nói gì. Tôi đoán chắc chắn gã đã từ chối vì làm thế này ở nơi công cộng là không nên nhưng cuối cùng gã không bảo tôi buông ra mà cứ để tôi ôm lấy như thế, đi cả một vòng lớn.
Sau đó cứ mỗi lần đi mua sắm, gã đầu tiên sẽ lấy xe đẩy, ngay sau đó thì để tôi ôm lấy mình từ phía sau.
Có lúc tôi trêu gã: “Cô kia đang cười anh đó!”
Gã liền nói dối: “Cô ấy cười em thì có!”
Bạn ơi, bạn kêu là mất mĩ quan đô thị? Bây giờ má có thấy rát không? (Ý là tự tát vào mặt mình nên hỏi má có rát không).
Có thời gian Tam gia thay đổi số điện thoại, tôi trí nhớ kém nên mãi mà không nhớ được.
Thế là tranh thủ lúc ở Bắc Kinh cùng tôi, Tam gia cố gắng giúp tôi ghi nhớ.
Lúc ăn cơm.
Tam gia: “Số điện thoại của anh là gì?”
Tôi lườm nguýt, cố nhớ lại: “XXXXX?...”
Sau khi sửa lại, Tam gia bắt tôi đọc một lần rồi mới cho ăn tiếp.
Lúc đi vệ sinh
Tam gia: “Số điện thoại của anh là gì?”
Chân tôi run run chỉ muốn lao ngay vào nhà vệ sinh, nên thuận miệng bịa ra: “XXXXX…!”
Tam gia tiếp tục sửa lại, mãi đến khi tôi nói đúng gã mới cho vào đi vệ sinh.
Đang đi trên đường, tự nhiên Tam gia đứng chắn trước mặt không cho tôi đi.
Tôi cụng đầu vào ngực gã cố gắng nhớ ra dãy số khó đọc kia, gã vừa đẩy đầu vừa gợi ý cho tôi, có bao nhiêu số thì đẩy bấy nhiêu cái, cuối cùng thì cốc đầu tôi một cái.
Đi vứt rác, gã đứng chắn trước cửa, trong mắt lộ rõ vẻ khiêu khích như muốn nói “Em biết rồi đó!”
Tóm lại, sau một thời gian suốt ngày bị hỏi, tôi cũng hình thành được phản xạ có điều kiện, thuộc làu số điện thoại của gã còn hơn mật mã kho báu.
Một hôm Tam gia gọi điện: “Số điện thoại của anh là gì nhỉ?”
Tôi đọc luôn không cần suy nghĩ, nói xong mới nghi ngờ hỏi: “Anh còn chưa yên tâm à? Em nhớ lắm rồi!”
Tam gia: “Không phải. Anh đang điền thông tin vào bảng, tự nhiên không nhớ ra số!”
Tôi: “…”
Rốt cuộc ai mới là người nhớ kém?
12.
Thời gian làm việc nghỉ ngơi của tôi và Tam gia không giống nhau cho lắm. Thể hiện rõ nhất ở việc tôi cứ rảnh rỗi là thích ngủ, nhất là giấc ngủ trưa và chiều nên lần nào gọi điện làm tôi thức giấc Tam gia cũng bị tôi mắng trong lúc còn đang mơ màng.
Sau đó tôi đặt ra một quy định cho gã, đó là nếu không có việc gì cần kíp quá thì trước khi gọi điện phải chat wechat hỏi trước tôi một câu.
Tam gia nói là thời gian gã gọi điện đều vào những lúc người bình thường không đi ngủ. Sau khi phản kháng vô hiệu, gã đành phải chấp thuận lời “đề nghị” này.
Một hôm gã gửi cho tôi một hình động qua wechat, là hình một người đang cho gấu con uống nước.
Lúc đó tôi đang ngủ, nhìn qua liền giả vờ ngủ không trả lời.
Kết quả đến lúc tôi thức giấc mới phát hiện Tam gia đã gửi rất nhiều tin nhắn.
Tam gia: Nào, cho em uống nước…
Tam gia: Sao em không uống?
Tam gia: Đau lòng quá!
Tam gia: Đúng là em không còn yêu anh nữa rồi? Anh cho em uống nước em cũng không chịu uống…
Thân là một con người có trí tuệ bậc cao, tôi không hiểu cảnh tượng nhàm chán này gã tự nghĩ ra này có gì đáng để gã tự mua vui cho mình đến thế? Cảm giác cứ như cho dù tôi đi ngủ gã vẫn có thể tự bày trò làm mình vui vậy.
13.
Có một phương pháp quan trọng để giữ vững tình cảm đó là hầu như tối nào tôi và Tam gia cũng phải video call năm phút, lúc thì nói đến một đề tài nào đó rồi cứ thế huyên thuyên, còn nếu đường truyền internet không tốt thì chúc nhau ngủ ngon rồi thôi.
Nhưng trong vài phút quý giá này, Tam gia chưa bao giờ nói những câu yêu đương ngọt ngào với tôi cho tử tế.
Một hôm máy tính tôi đang phát bài hát “Vượt biển để yêu em”, chất giọng của Chu Kiện Hoa vô cùng cuốn hút, tôi liền hát theo.
“Một thành phố xa lạ/Góc nhỏ thân quen.
Từng an ủi lẫn nhau/ Cũng từng ôm nhau thở dài
Không quan tâm sẽ phải đối diện với kết quả thế nào.”
Một bài hát phù hợp với không khí yêu xa của chúng tôi đến vậy, tôi hát mà đến chính bản thân cũng suýt khóc. Lúc dừng lại tôi nhìn Tam gia: “Anh nghe xong thấy thế nào?”
Tam gia: “Thấy… Em hát lạc giọng…”
Tôi: “…”
Tôi mỉm cười xua tay với gã, dứt khoát tắt video call, kết quả hình như gã này hiểu được ý định của tôi nên đã liều mạng ngăn lại: “Khoan đã khoan đã, anh cho em xem thứ này hay lắm.”
Được sự tò mò cho phép, tôi cho gã thêm một cơ hội làm người nữa, khoanh tay hừ một tiếng lạnh lùng: “Gì thế?”
Kết quả gã vung hai tay lên, trên màn hình liền xuất hiện hai quả bóng phát sáng màu đỏ xanh xen lẫn.
Tôi lại: “…”
Gã tỏ vẻ kiêu ngạo: “Lần trước đi xem thi đấu được phát gậy phát sáng, anh đã lấy đèn bên trong ra đấy.”
Sau đó gã lại vung vẩy hai quả bóng đó. Cứ hết sáng lại vung một cái, hết sáng lại vung một cái, vung đến khi hết pin hết sáng mới thôi.
Tôi theo dõi toàn bộ quá trình, chút cảm giác thương xót ban đầu hoàn toàn biến mất.
Một lần gần đây nhất, tôi với bạn ra ngoài chơi, lúc về có rất nhiều chuyện hay muốn kể với gã, không ngờ gã lại nói: “Anh buồn đi vệ sinh.”
Tôi đang nói hăng nên hung hãn gầm lên: “Không được! Nhịn đi!”
Gã chau mày: “Không được, không nhịn được.”
Sau đó gã cầm điện thoại đứng dậy, vừa đi tới nhà vệ sinh vừa nói: “Đi nào, anh mang em đi cùng.”
Nhìn cửa nhà vệ sinh đang đóng, tôi hoảng sợ vội vàng chủ động tắt video call.
Đồ dở người! Anh cần anh mang theo?!
14.
Một lần ra trung tâm thương mại mua đồ, thấy một đôi yêu nhau đang đẩy xe, cô gái đẩy còn chàng trai thì đi sau vòng tay qua cô gái, cũng đẩy!
Tôi nói với Tam gia bằng giọng ngưỡng mộ: “Anh nhìn đôi kia ngọt ngào chưa kìa!”
Tam gia khinh bỉ nói: “Đang ở nơi công cộng! Mất mỹ quan đô thị! Em không thấy bao nhiêu người đang nhìn à?!”
Tôi bĩu môi đá vào chân gã một cái nhanh như tia chớp rồi đi tiếp.
Đi được một lúc, nhớ tới cặp đôi vừa nãy, tôi bèn thử thăm dò: “Bọn mình thử một lần được không? Chỗ này toàn giá hàng, không có nhiều người.”
Tam gia không nói gì bỏ tay ra khỏi xe đẩy lùi lại mấy bước, tôi chen lên phía trước, rồi gã mới đẩy xe tiếp.
Không biết có phải vì cô gái kia tương đối nhỏ nhắn hay tại hôm đó tôi mặc áo khoác to quá (nhưng có thế nào thì cũng không phải tại tôi béo), sau khi được Tam gia vòng tay quanh người tôi có cảm giác như bị kẹt giữa hai bức tường, gần như không thể nhúc nhích!
Mặt khác đi lại cũng không tiện, nếu mũi chân không va vào bánh xe thì gót chân đập vào chân Tam gia. Đi được vài bước tôi đành chui ra khỏi vòng tay của Tam gia.
Tôi hỏi gã: “Họ đi thế không thấy khó chịu à?”
Tam gia đáp: “Đã bảo với em là mất mĩ quan đô thị mà.”
Tôi: “Mất mĩ quan đô thị thì sao?”
Tam gia không để ý đến tôi nữa mà chú tâm chọn những món ngon để mang ra đảo vào ngày kia.
Mặc dù nói thế này chẳng ra gì nhưng tôi cảm thấy mình thích Tam gia nhất là vào những lúc gã mua đồ ăn cho tôi, thế là tôi chạy theo, ôm eo gã từ phía sau, dụi mặt vào lưng gã: “Bọn mình cứ đi thế này nhé?”
Tam gia không nói gì. Tôi đoán chắc chắn gã đã từ chối vì làm thế này ở nơi công cộng là không nên nhưng cuối cùng gã không bảo tôi buông ra mà cứ để tôi ôm lấy như thế, đi cả một vòng lớn.
Sau đó cứ mỗi lần đi mua sắm, gã đầu tiên sẽ lấy xe đẩy, ngay sau đó thì để tôi ôm lấy mình từ phía sau.
Có lúc tôi trêu gã: “Cô kia đang cười anh đó!”
Gã liền nói dối: “Cô ấy cười em thì có!”
Bạn ơi, bạn kêu là mất mĩ quan đô thị? Bây giờ má có thấy rát không? (Ý là tự tát vào mặt mình nên hỏi má có rát không).
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook