Anh Là Khúc Ca Trong Lòng Em
-
Chương 2
Edit: Miiu
Diêu Dĩ Mặc đến phòng học sớm chờ đợi vào tiết., cô ngồi ở hàng ghế cuối cùng sát vách tường, nhàm chán chống cằm, nhìn chằm chằm vào phía bên phải cửa sổ ngẩn người.
Tiết này là tiết phụ, giáo sư cũng không điểm danh từng người, kỳ thật tiết này có đến học hay không đến cũng không sao cả. Cô tuy rằng đã học đại học năm thứ hai nhưng vẫn không thích trốn học hay bỏ tiết. Ký túc xá của cô có bốn người cả thảy nhưng chỉ có Lâm Nhân Nhân cùng cô chọn chương trình học giống nhau nhưng Lâm Nhân Nhân hôm nay hoạt động xã đoàn nên chỉ có mình cô tới đây đi học.
Nghe giáo sư giảng hơn phân nửa tiết khóa, Diêu Dĩ Mặc cảm thấy nhàm chán thu hồi ánh mắt, dụi dụi mắt con ngươi, đem sách của mình mở ra, một tay cầm bút, một tay nhanh chóng lật trang.
"Nơi này có người ngồi rồi sao?" Một giọng nam dễ nghe vang lên.
"Không có." Diêu Dĩ Mặc theo bản năng đáp lại.
Nam sinh nghe vậy không do dự đem sách đặt xuống, kéo cái ghế ra, ưu nhã ngồi xuống, nghiên đầu nhìn một mắt của cô: "Đang xem cái gì?"
"Phúc kha 《 điên cùng văn minh 》."
Nam sinh trầm mặc vài giây, thanh âm hơi nghi vấn vang lên: "Nội dung chủ yếu?"
"Nghiên cứu bệnh tâm thần sách vở."
Vài giây sau: "Tại sao xem cái này?"
Diêu Dĩ Mặc như cũ cúi đầu, trầm ngâm một chút, ma xui quỷ khiến nói thật, "Tôi cảm thấy bạn cùng phòng của tôi gần đây có chút... Ừm... Không bình thường."
Nam sinh tựa hồ không có đoán trước nàng sẽ trả lời như vậy, ước chừng sửng sốt khoảng mười giây, ngay sau đó âm thanh cười khẽ vang lên.
Diêu Dĩ Mặc cảm thấy tiếng cười của hắn có chút quen tai, nhưng cái này căn bản không ngăn cản được sự tức giận của cô: "Cậu cười cái gì...", một chữ cuối cùng cứ như thế mà bị cô gắng gượng nuốt xuống.
Không nên hỏi cô tại sao, thử nghĩ xem, cậu chứng kiến nam thần ngồi cách cậu không đến năm mươi centimet, nhìn về phía cậu tươi cười đẹp mắt, tuy rằng điều khiến cho nam thần bật cười có chút khó có thể nói ra miệng, nhưng mà Diêu Dĩ Mặc vẫn là ngốc lăng ngồi đó.
Đây là lần đầu tiên trong đời Diêu Dĩ Mặc thấy hối hận khi nói sự thật với một người, cô cảm thấy so với người khác cô càng khổ sở hơn. Cô trước kia nghĩ tới vô số lần cảnh tượng bọn họ gặp nhau, nhưng ngàn vạn lần không nghĩ tới là loại tình huống này, cô suy đoán, về sau ấn tượng đầu tiên của nam thần về cô là: Nữ sinh khoa học tự nhiên thích nghiên cứu bệnh tâm thần.
Diêu Dĩ Mặc đến phòng học sớm chờ đợi vào tiết., cô ngồi ở hàng ghế cuối cùng sát vách tường, nhàm chán chống cằm, nhìn chằm chằm vào phía bên phải cửa sổ ngẩn người.
Tiết này là tiết phụ, giáo sư cũng không điểm danh từng người, kỳ thật tiết này có đến học hay không đến cũng không sao cả. Cô tuy rằng đã học đại học năm thứ hai nhưng vẫn không thích trốn học hay bỏ tiết. Ký túc xá của cô có bốn người cả thảy nhưng chỉ có Lâm Nhân Nhân cùng cô chọn chương trình học giống nhau nhưng Lâm Nhân Nhân hôm nay hoạt động xã đoàn nên chỉ có mình cô tới đây đi học.
Nghe giáo sư giảng hơn phân nửa tiết khóa, Diêu Dĩ Mặc cảm thấy nhàm chán thu hồi ánh mắt, dụi dụi mắt con ngươi, đem sách của mình mở ra, một tay cầm bút, một tay nhanh chóng lật trang.
"Nơi này có người ngồi rồi sao?" Một giọng nam dễ nghe vang lên.
"Không có." Diêu Dĩ Mặc theo bản năng đáp lại.
Nam sinh nghe vậy không do dự đem sách đặt xuống, kéo cái ghế ra, ưu nhã ngồi xuống, nghiên đầu nhìn một mắt của cô: "Đang xem cái gì?"
"Phúc kha 《 điên cùng văn minh 》."
Nam sinh trầm mặc vài giây, thanh âm hơi nghi vấn vang lên: "Nội dung chủ yếu?"
"Nghiên cứu bệnh tâm thần sách vở."
Vài giây sau: "Tại sao xem cái này?"
Diêu Dĩ Mặc như cũ cúi đầu, trầm ngâm một chút, ma xui quỷ khiến nói thật, "Tôi cảm thấy bạn cùng phòng của tôi gần đây có chút... Ừm... Không bình thường."
Nam sinh tựa hồ không có đoán trước nàng sẽ trả lời như vậy, ước chừng sửng sốt khoảng mười giây, ngay sau đó âm thanh cười khẽ vang lên.
Diêu Dĩ Mặc cảm thấy tiếng cười của hắn có chút quen tai, nhưng cái này căn bản không ngăn cản được sự tức giận của cô: "Cậu cười cái gì...", một chữ cuối cùng cứ như thế mà bị cô gắng gượng nuốt xuống.
Không nên hỏi cô tại sao, thử nghĩ xem, cậu chứng kiến nam thần ngồi cách cậu không đến năm mươi centimet, nhìn về phía cậu tươi cười đẹp mắt, tuy rằng điều khiến cho nam thần bật cười có chút khó có thể nói ra miệng, nhưng mà Diêu Dĩ Mặc vẫn là ngốc lăng ngồi đó.
Đây là lần đầu tiên trong đời Diêu Dĩ Mặc thấy hối hận khi nói sự thật với một người, cô cảm thấy so với người khác cô càng khổ sở hơn. Cô trước kia nghĩ tới vô số lần cảnh tượng bọn họ gặp nhau, nhưng ngàn vạn lần không nghĩ tới là loại tình huống này, cô suy đoán, về sau ấn tượng đầu tiên của nam thần về cô là: Nữ sinh khoa học tự nhiên thích nghiên cứu bệnh tâm thần.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook