Anh Là Cảnh Đẹp Phương Xa
Chương 7: Đền bù

Căn tin giờ nghỉ trưa chẳng khác gì một cái chợ vỡ, người ra người vào, kẻ nói này kẻ nói nọ. Ồn ào chết đi được! Căn bản Trịnh Vũ Thiên chỉ thích những nơi yên tĩnh, thoải mái, chẳng hạn như khuôn viên trường thì được. Mắt đảo qua đảo lại tìm bàn, hai hàng chân mày mỗi lúc càng nhíu chặt lại. Thấy rồi! Bên cạnh bàn của Hứa An Nhiên còn trống, Trịnh Vũ Thiên không chần chừ đến đó ngay. Có lẽ vì hơi khẩn trương nên Trịnh Vũ Thiên không hề để ý đến cô gái vừa cười đùa với bạn bè vừa bưng khay cơm về phía này. Cậu cứ thế đi, và...

- Á!

Tiếng hét của cô gái cùng với tiếng va chạm của khay cơm với mặt đất gộp vào thật chói tai. Đầu mày của Trịnh Vũ Thiên đến giờ phút này vẫn chưa giãn ra được chút nào. Vì căn tin rất đông người nên những va chạm như vậy cũng bình thường. Nhưng lần này người bị hại lại là Trịnh Vũ Thiên - nam sinh được nhiều người theo đuổi nhất trường. Trịnh Vũ Thiên nổi tiếng là người lạnh lùng, nghiêm khắc. Mặc dù bất cứ nữ sinh nào gặp Trịnh Vũ Thiên đều rất muốn đến gần nhưng không phải ai cũng có can đảm, chỉ ánh mắt của cậu thôi cũng đủ dọa bọn họ sợ. Những hoa khôi xinh đẹp, can đảm lắm mới dám tiếp xúc với Trịnh Vũ Thiên. Và nghiễm nhiên nếu tâm trạng của cậu tốt có thể nói vài ba câu, còn không thì cô gái xui xẻo đó cũng hóa thành không khí trước mắt Trịnh Vũ Thiên. Giờ thì xem khay cơm đó mang lại cho Trịnh Vũ Thiên những gì. Áo học sinh của cậu, toàn là thức ăn, nước đậu, nước mắm, và cả nước canh nữa. Trịnh Vũ Thiên có muốn cũng không dám đụng vào áo của mình, đưa mắt về phía cô nàng xấu số kia, ánh mắt đó, lạnh lẽo đến ghê người.

- Có thấy đường đi không?

Chỉ một câu nói vậy thôi, đã khiến cô nữ sinh trước mặt run lẩy bẩy không dám trả lời. Trịnh Vũ Thiên nheo mắt quan sát, từng biểu hiện trên gương mặt đó đều được cậu thu vào tầm mắt. Đúng lúc cậu định nói gì đó thì Hứa An Nhiên lại xuất hiện, cô dùng khăn tay lau đi một số thứ dính trên áo Trịnh Vũ Thiên, sau đó nhún vai bất lực.

- Xem ra áo này cậu không mặc được nữa rồi. Tôi sẽ đền, đừng làm cô gái này sợ nữa!

Trịnh Vũ Thiên hai tay đút túi quần, bật cười một cách thích thú. Hứa An Nhiên chẳng phải là đang ăn cơm vui vẻ với Quách Chính Hạo sao? Còn có thời gian rảnh rỗi đến đây lo chuyện của người khác nữa à? Hứa An Nhiên quay sang an ủi gì đó với cô bạn kia, cười cười nói nói hình như rất thân thì phải. Một lát sau cô bạn đó định đi Trịnh Vũ Thiên liền lên tiếng.

- Tôi cho cậu đi chưa? Hm... tên gì nhỉ? À... Đường Diệp Nhi.

Cô gái đó hình như cũng bất ngờ khi Trịnh Vũ Thiên gọi thẳng họ tên của mình, hai người họ trước đây còn chưa một lần tiếp xúc. Nhưng cô không biết rằng Trịnh Vũ Thiên đã nghe được tất cả những gì Hứa An Nhiên vừa nói với Diệp Nhi. Thật ra Đường Diệp Nhi đã lường trước được Trịnh Vũ Thiên nhất định sẽ không bỏ qua chuyện này. Nhưng Hứa An Nhiên đã nói sẽ ra mặt giúp đỡ, điều đó cũng khiến cô yên tâm phần nào. Trịnh Vũ Thiên mắt cứ dán vào người Hứa An Nhiên, tinh ý nhận ra cô đang tìm ai thì phải. Cậu tất nhiên có thể biết điều Hứa An Nhiên định làm, nhưng hôm nay thật sự tiếc cho cô quá!

- Diệp Nhã Vân hôm nay không đi học.

Câu nói bất ngờ của Trịnh Vũ Thiên khiến Hứa An Nhiên giật nảy mình, sao cậu ta lại có thể biết được cô định làm gì? Biểu cảm sững sờ của An Nhiên rất nhanh sau đó đã biến mất, gương mặt trở về với vẻ bình thản vốn có. Trịnh Vũ Thiên, con người cậu ta đúng là hẹp hòi mà! Có tí chuyện cũng không bỏ qua được. Hứa An Nhiên đưa tay đẩy Đường Diệp Nhi đi, lần này Trịnh Vũ Thiên cũng không ngăn cản. Đối tượng Trịnh Vũ Thiên nhắm đến bây giờ không còn Đường Diệp Nhi nữa, mà chính là Hứa An Nhiên. Ai bảo cô thích xen vào chuyện người khác làm gì.

- An Nhiên, đừng bao giờ dựa dẫm vào Diệp Nhã Vân để tránh né những chuyện liên quan đến tôi. Đó là một sai lầm lớn của cậu đấy!

Trịnh Vũ Thiên với vẻ mặt cực kì không thân thiện đã nói ra câu đó. Câu nói này, sao Hứa An Nhiên cảm thấy đa phần là dọa dẫm vậy? Nhưng cô thừa nhận điều Trịnh Vũ Thiên nói không sai. Mỗi lần muốn tránh chạm mặt với cậu Hứa An Nhiên đều nhờ đến sự giúp đỡ của Diệp Nhã Vân, bởi cô biết chỉ có Diệp Nhã Vân nói Trịnh Vũ Thiên mới nghe theo. Hôm nay Diệp Nhã Vân lại không đi học, Trịnh Vũ Thiên đã sớm nhận ra ý định của Hứa An Nhiên. Lần này có lẽ cô nên tự giải quyết thì hơn.

- Tôi sẽ thay Diệp Nhi đền áo cho cậu. Như vậy là xong rồi chứ gì?

- Tôi đã đồng ý cho cậu nhận lỗi thay cậu ta chưa, An Nhiên?

Phải rồi, Hứa An Nhiên quên mất chuyện này. Từ đầu đến cuối Trịnh Vũ Thiên chỉ nói vài câu, cũng không nhắc đến việc An Nhiên có thể thay Diệp Nhi đền bù. Trịnh Vũ Thiên để Đường Diệp Nhi đi cũng chưa hẳn là bỏ qua. Cậu ta, rõ ràng là đang muốn làm khó Hứa An Nhiên!

- Nhưng mà...

Trịnh Vũ Thiên tiến vài bước đến gần Hứa An Nhiên, khóe môi hơi cong lên. Cậu ghé sát tai cô, thì thầm.

- Ngoài đền áo ra cậu còn phải đền bù thêm cái khác. Nếu tôi thấy hài lòng sẽ bỏ qua. Cậu biết đấy, con người Trịnh Vũ Thiên này rất dễ tính.

Hứa An Nhiên trong khoảnh khắc mặt cứng đờ, cậu ta còn muốn gì nữa chứ? Đúng là được đằng chân lân đằng đầu. Trịnh Vũ Thiên, thật quá đáng! Nếu bây giờ người đứng đây nhận lỗi thay cho Đường Diệp Nhi là Diệp Nhã Vân thử hỏi Trịnh Vũ Thiên có dám ra yêu cầu gì không.

Những người trong căn tin đại đa số đều đang theo dõi cuộc trò chuyện quái đản này của Trịnh Vũ Thiên. Giây phút cậu cúi đầu sát bên tai Hứa An Nhiên đèn flash nhấp nháy liên tục, không biết đã có bao nhiêu tấm hình trong tay bọn họ rồi. Trịnh Vũ Thiên không mảy may quan tâm đến những con người nhiều chuyện đó, kéo tay Hứa An Nhiên rời khỏi đó, Quách Chính Hạo đứng ở cách đó không xa chỉ thích thú quan sát.

“Trịnh Vũ Thiên, Hứa An Nhiên đó có vẻ đặc biệt với cậu quá nhỉ?”

Trịnh Vũ Thiên vừa đi vừa gọi điện thoại cho ai đó, nghe loáng thoáng là xin nghỉ học cho cậu và Hứa An Nhiên. Cô không biết đầu dây bên kia là ai mà Trịnh Vũ Thiên có thể điện thoại xin được cho cả hai người cùng nghỉ. Khoan đã, chẳng phải chỉ là đền áo thôi sao? Vậy ra ngoài mua một chút cùng lắm cũng mất một tiết học thôi mà. Tại sao phải xin nghỉ cả buổi học?

- Khoan khoan!

Đang đi tự dưng Hứa An Nhiên dừng lại, thắc mắc. Trịnh Vũ Thiên quay sang, nhướng mày khó chịu. Hứa An Nhiên bây giờ đã trở thành người có lỗi, còn muốn ý kiến gì nữa?

- Mua lại áo mới thôi mà. Cần gì phải xin nghỉ học?

- Chẳng phải tôi đã nói ngoài áo ra cậu còn phải đền thứ khác nữa à?

- Đền gì nữa?

Câu hỏi này Hứa An Nhiên không hề nhận được đáp án. Thật ra Trịnh Vũ Thiên vẫn đang suy nghĩ. Hứa An Nhiên càng ngày càng cảm thấy tên này khùng nặng. Taxi ở tuyến đường nào cũng có thể bắt được, vậy mà cậu ta lại không muốn đi. Cứ kéo tay cô đi bộ trên vỉa hè, chẳng lẽ Trịnh Vũ Thiên định đi bộ đến shop quần áo luôn sao?

- Này này...

Hứa An Nhiên định nói tiếp đã bị Trịnh Vũ Thiên khó chịu gắt.

- Sao cậu lắm chuyện thế? Còn muốn hỏi gì nữa à?

Cái con người này, cứ muốn là nổi nóng không phân biệt nơi nào, khi nào. Hứa An Nhiên có phải chỗ để Trịnh Vũ Thiên xả cục tức đâu chứ. Cô không nói gì nữa, suốt cả dọc đường một tiếng động cũng không gây ra. Trịnh Vũ Thiên cảm thấy mình có hơi quá, đánh mắt sang nhìn cô thăm dò. Thật ra cậu không hề có ý nổi giận với cô, chỉ tại cái áo...

- Này An Nhiên...

Hứa An Nhiên mặc dù đã nghe nhưng vẫn làm ngơ, không trả lời.

- Giận đấy à? Đừng giận nữa! Tôi sẽ giải thích.

An Nhiên ngẩng mặt nhìn Trịnh Vũ Thiên, nghi hoặc. Cậu ta nói sẽ giải thích sao? Ý gì chứ?

- Tôi không cố ý lớn tiếng với cậu đâu. Do cái áo, cái áo nó... ghê chết đi được!

Lần đầu tiên Hứa An Nhiên thấy Trịnh Vũ Thiên bày ra vẻ mặt khó xử, nhìn cô một lúc lại nhìn xuống áo mình, thở dài một hơi. Phải rồi, An Nhiên từng nghe Diệp Nhã Vân nói Trịnh Vũ Thiên rất ưa sạch sẽ, thậm chí lúc đó Diệp Nhã Vân còn nói với cô Trịnh Vũ Thiên mắc bệnh cơ. Là mắc bệnh sạch sẽ! Nói đi cũng phải nói lại, người bình thường không kĩ tính như Trịnh Vũ Thiên lâm vào tình trạng này chắc cũng không khá khẩm hơn là mấy. Đủ loại thức ăn đọng lại trên áo Vũ Thiên tạo ra một mùi hương ngạt ngào, thơm ơi là thơm luôn! Đến nỗi Trịnh Vũ Thiên muốn nhìn áo cũng không dám nhìn lâu, sợ cúi đầu xuống nhìn lại bắt gặp cái hương thơm đó.

- Được rồi, tôi hiểu. Cũng gần tới rồi.

Mặc dù là Trịnh Vũ Thiên kéo tay Hứa An Nhiên đi nhưng cô vẫn luôn là người dẫn đường, cậu chỉ biết đi theo thôi. Vừa đẩy cửa vào đã bắt gặp vô số ánh nhìn của các nhân viên ở đây, một phần có vẻ là diện mạo bên ngoài của Hứa An Nhiên và Trịnh Vũ Thiên, phần còn lại chắc chắn là những thứ đọng lại trên áo của cậu.

Một trong số đó có cô nhân viên bước lên chào hàng, đon đả. Nhưng vừa nhìn thấy Hứa An Nhiên đã thu lại vẻ mặt đó ngay, cười mà như không cười.

- Hôm nay em gái Hứa lại có nhã hứng đến đây mua quần áo cơ à?

Hứa An Nhiên không quan tâm đến câu nói đó lắm, chỉ đẩy Trịnh Vũ Thiên lên trước.

- Áo bạn em bị dơ, chị lựa cho cậu ấy cái khác.

Cô nhân viên đó không làm theo, ra hiệu cho những người khác phục vụ Trịnh Vũ Thiên, bản thân đứng lại nói chuyện với Hứa An Nhiên.

- Bạn trai em đấy à?

- Không phải đâu.

Hạ Giao chăm chú nhìn Hứa An Nhiên, tuyệt nhiên không hề nhìn thấy bất cứ điều gì chứng tỏ cô vừa nói dối. Có lẽ chàng trai đó không phải một nửa của Hứa An Nhiên rồi. Hạ Giao với Hứa An Nhiên không phải quen biết ngày một ngày hai. Mẹ chị ấy và mẹ An Nhiên được xem là bạn thân của nhau, nên việc Hứa An Nhiên và Hạ Giao quen biết cũng bình thường. Hai người từ nhỏ đã được hai bà mẹ giới thiệu kết thân với nhau, nếu so với Diệp Nhã Vân thì Hứa An Nhiên thân với Hạ Giao hơn, cũng thích tính của chị ấy hơn. Tính cách Hạ Giao thẳng thắn từ nhỏ, có gì nói nấy, không sợ mất lòng. Diệp Nhã Vân lại trái ngược, luôn ăn nói hòa nhã, nhẹ nhàng, cũng rất sợ phật lòng người khác, nhất là sợ việc làm của mình không vừa ý Trịnh Vũ Thiên.

Hạ Giao bây giờ vẫn còn học Đại học, chỉ là lúc rảnh sẽ chạy sang đây làm thêm, shop quần áo này không lớn, nhưng Hứa An Nhiên có thói quen hay mua đồ ở đây. Âu cũng là muốn hàn huyên cùng bà chị một tí. Hứa An Nhiên là một cô gái tốt, cư xử rất chuẩn mực, tính tình cũng không mập mờ, rất rõ ràng mọi thứ, về điểm này Hạ Giao rất thích. Từ nhỏ Hứa An Nhiên đã được ông trời ưu ái, vẻ đẹp của cô thuần khiết, trong sáng, vừa nhìn đã khiến người khác có ấn tượng khó quên. Bản thân con gái ai cũng có tính đố kỵ, Hạ Giao không phải ngoại lệ. Có một khoảng thời gian hai người lúc nào cũng đi chung, đi đâu Hạ Giao cũng nghe lời bàn tán, khen ngợi không ngớt về Hứa An Nhiên. Từ đó Hạ Giao viện cớ bận học ít sang nhà Hứa An Nhiên nữa, cho đến khi An Nhiên chủ động đến shop tìm cô, hành động đầu tiên là nhào vào lòng Hạ Giao, câu nói đầu tiên là:“Nhớ chị đến sắp chết rồi!”. Lúc ấy Hạ Giao hiểu, Hứa An Nhiên là cô gái tốt, cũng rất xem trọng tình cảm, thấy cô vài tuần không đến chơi An Nhiên liền nghĩ mình làm gì có lỗi với Hạ Giao, mới hỏi mẹ shop cô làm thêm ở đâu. Hạ Giao trước mặt An Nhiên thật sự xấu hổ, Hứa An Nhiên chưa từng đề cao nhan sắc của mình, cũng không hề kênh kiệu, vậy mà Hạ Giao vô duyên vô cớ lại ghét bỏ, xa lánh An Nhiên. Về điểm này, Hạ Giao cảm thấy mình quá sai!

Có một điều Hạ Giao vẫn khó hiểu, người ta thường bảo lúc đi học không nên yêu. Nhưng giờ là thời đại nào rồi, đa số những học sinh cấp ba đều đã có ít nhất một mối tình. Vậy mà Hứa An Nhiên trước giờ chưa hề để ý đến chàng trai nào, cũng chưa từng nhắc đến bạn học nam nào trước mặt Hạ Giao. Thời buổi này còn có kiểu con gái không quan tâm đến chuyện tình yêu nam nữ hay sao? Là Hứa An Nhiên giấu quá kĩ hay thật sự vẫn chưa có ai lọt vào mắt xanh của cô? Hạ Giao chợt nhớ đến chàng trai đang thử áo bên trong, bèn quay đầu vào nhìn thử, xong lại quay ra nhìn Hứa An Nhiên đang nhàn nhã uống nước trên ghế chờ. Trước đây Hứa An Nhiên chưa từng đưa ai đến shop của cô, dù có là cô bạn thân nào đó tên Diệp Nhã Vân. Giờ lại đưa đến đây một chàng trai. Ngẫm đi nghĩ lại cũng thấy kì lạ. Liệu có phải chàng trai này đã lọt vào mắt Hứa An Nhiên không?

- Tôi chọn xong áo rồi.

Trịnh Vũ Thiên đi ra với chiếc áo mới trên người, lúc này hoàn toàn lấy lại vẻ phong độ, đẹp trai ngời ngợi lúc trước. Hứa An Nhiên nhìn cậu một lượt, sau đó quay sang phía Hạ Giao.

- Chị, áo này em trả tiền. Bao nhiêu vậy?

Hạ Giao còn chưa kịp trả lời Trịnh Vũ Thiên đã rút tiền từ trong ví ra, đưa cho Hạ Giao.

- Em thấy giá tiền trên áo nên đưa chừng này. Đúng chứ?

- Ừ.

- À, sẵn tiện cái áo bẩn đó phiền chị vứt giúp em.

Hứa An Nhiên vẫn còn khá bất ngờ trước hành động của Trịnh Vũ Thiên đã bắt gặp ánh mắt kỳ quái của Hạ Giao đang nhìn mình, cô nhún vai tỏ vẻ không biết gì rồi nói với Hạ Giao.

- Lâu rồi chị không ghé nhà em chơi. Khi rảnh có thể qua, em lúc nào cũng nghênh đón.

Hứa An Nhiên đã là khách quen của cửa hàng này rồi nên Hạ Giao cũng không tỏ ra mình là một nhân viên bán hàng niềm nở. Đối với Trịnh Vũ Thiên lại khác, khi cậu sắp ra khỏi cửa Hạ Giao liền nói:“Tạm biệt quý khách. Hi vọng gặp lại.” Mới gặp lần đầu nhưng có vẻ Trịnh Vũ Thiên có ấn tượng khá tốt với Hạ Giao, cậu ta luôn tỏ ra nhún nhường, hiểu chuyện trước Hạ Giao, có lẽ vì Hạ Giao lớn tuổi hơn, vậy mà đối với người khác lại không phải thế. Điển hình là Quách Chính Hạo, chẳng phải Chính Hạo đều là đàn anh của An Nhiên và Vũ Thiên hay sao? Hứa An Nhiên không biết Trịnh Vũ Thiên và Quách Chính Hạo có quen nhau từ trước hay không nhưng có thể thấy cậu đặc biệt không ưa Quách Chính Hạo. Chẳng biết là có hiềm khích từ trước hay lần đầu gặp mặt tự khắc đã không ưa nhau nữa.

Có một vấn đề là tại sao Trịnh Vũ Thiên lại trả tiền cho cái áo đó? Chẳng phải người trả là Hứa An Nhiên sao? Cô đã thay Đường Diệp Nhi nhận lỗi rồi cơ mà. Dù Trịnh Vũ Thiên cũng không mở miệng nói:“Được, người đền áo cho tôi là Hứa An Nhiên.” nhưng hành động kéo An Nhiên ra khỏi căn tin đã đủ chứng tỏ cô mới là người chịu trách nhiệm việc đền cái áo mới chứ không phải Đường Diệp Nhi. Với tính cách của Trịnh Vũ Thiên chắc chắn sẽ không có chuyện trả tiền cái áo mới xong lại không đòi tiền từ Hứa An Nhiên mà đến đòi nợ Đường Diệp Nhi đâu.

Đang mãi nghĩ Hứa An Nhiên không để ý tiếng chuông điện thoại reo inh ỏi trong túi áo. Đến khi Trịnh Vũ Thiên chịu không nổi mới huých vai An Nhiên, việc này đã giúp cô quay trở về với thực tại, bây giờ Hứa An Nhiên mới cảm nhận được điện thoại đang rung không ngừng.

- “Nhã Vân?”

Hứa An Nhiên vừa nhận điện thoại vừa đánh mắt sang phía Trịnh Vũ Thiên. Nhưng cậu vẫn điềm nhiên như không, có vẻ như đã sớm đoán trước được người ở đầu dây bên kia là Diệp Nhã Vân vậy.

- “Cậu đang ở đâu vậy?”

- “Ngoài đường, mình không thể miêu tả cụ thể chỗ nào cho cậu được.”

An Nhiên nhìn Đông ngó Tây một hồi mới trả lời, hai người họ đang đi bộ trên vỉa hè thì miêu tả như thế nào chứ.

- “Cùng với Vũ Thiên phải không?”

Câu hỏi này của Diệp Nhã Vân khiến Hứa An Nhiên bất ngờ một phen, cô đang ở nhà sao có thể biết An Nhiên và Vũ Thiên đang đi chung? Nhưng sự ngạc nhiên đó chỉ hiện hữu trong khoảnh khắc, lát sau Hứa An Nhiên mới trả lời, giọng nói dễ nghe, chỉ có điều bình thản vô cùng. Đến Trịnh Vũ Thiên nãy giờ đang quan sát Hứa An Nhiên cũng bất ngờ với điều đó, cảm xúc của cô cứ thay đổi liên tục, rất khó để nắm bắt. Rốt cuộc tâm tư thực sự của Hứa An Nhiên là như thế nào?

- “Ừ, sao cậu biết?”

- “Forum trường có hình chụp hai người ở căng tin, cậu đang làm cái gì vậy?”

Câu hỏi này nghe có vẻ đa phần là chất vấn, cũng có buộc tội. Hình như Diệp Nhã Vân đang ghen, nhưng là bức hình gì có thể khiến Diệp Nhã Vân nhìn thấy đã gọi cho Hứa An Nhiên? Trong căn tin lúc đó có rất nhiều người cầm điện thoại chụp, rất nhiều góc độ chụp khác nhau và cả những bức ảnh khác nhau. Cô không thể đoán ra bức hình trên forum như thế nào. Thấy Hứa An Nhiên dường như đang suy nghĩ gì đó, chần chừ không chịu trả lời cũng không cúp máy. Trịnh Vũ Thiên liền giật lấy điện thoại của cô, nhanh đến nỗi Hứa An Nhiên không kịp phản ứng. Cậu tiến lên trước vài bước rồi mới “Alo”, Hứa An Nhiên cũng biết điều đứng im không bước đến, để Trịnh Vũ Thiên có thể thoải mái giải thích với Diệp Nhã Vân. Ở khoảng cách này An Nhiên không thể nghe được cuộc trò chuyện của hai người họ, nhưng thông qua sắc mặt có thể thấy Trịnh Vũ Thiên không hề tỏ ra sốt sắng hay thể hiện một biểu cảm gì đó, vẫn bình thản lạ lùng. Bọn họ nói chuyện không lâu lắm, khi Trịnh Vũ Thiên trả điện thoại cho Hứa An Nhiên chỉ nói một câu.

- Diệp Nhã Vân không tin tôi.

Lạ kỳ, khi bạn gái mất lòng tin vào đối phương đáng ra người bạn trai phải thể hiện một chút cảm xúc hối lỗi chứ? Bởi vì chẳng có gì là tự nhiên cả, ắt hẳn có lý do mới khiến cô gái đó đánh mất niềm tin vào người mình yêu. Ví dụ cụ thể nhất ở đây là Diệp Nhã Vân không tin Trịnh Vũ Thiên, chắc chắn hơn chín mươi chín phần trăm là do bức hình gì đó được đăng trên forum trường rồi, điều này cũng có liên quan đến Hứa An Nhiên. Nhưng Trịnh Vũ Thiên này vẫn rất bình thường, không hề tỏ thái độ gì, gương mặt đó không có chút cảm xúc nào, liệu cậu ta có thật sự quan tâm đến Diệp Nhã Vân hay không?

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương