Anh Là Bài Ca Trong Trái Tim Em
Chương 6: Bệnh của chó con họ Lục

Bị Lục Hạo Thiên cường ôm như vậy, Dương Phường nhất thời cảm thấy thế giới này quay cuồng ngả nghiêng.

Có trời biết, y kỳ thật cũng vẫn như lúc cao trung, hoàn toàn không có cách kháng cự với mùi vị trên người của người đàn ông này.

“Lục Hạo Thiên, nếu còn không buông ra thì tôi không khách khí với anh đâu!”

Ý thức được mình đã gần ranh giới dao động, Dương Phường tức giận đến mức giọng nói cũng run rẩy.

“Được được được, Phường Phường em đừng giận, giận hại thân anh sẽ buồn mà chết!”

Lục Hạo Thiên biết dục tốc bất đạt, hiện tại Dương Phường nguyện ý chạy xuống lầu nhìn anh đã là tiến bộ vô cùng tốt rồi, anh đương nhiên biết La Mã không thể nào được xây trong một ngày.

“Tôi mệnh lệnh cho anh, lập tức lên xe, cút được bao xa thì cút đi cho tôi!”

Dương Phường chỉ vào chiếc xe hơi sau lưng Lục Hạo Thiên hung ác gầm lên.

Lục Hạo Thiên có phần bất đắc dĩ: “Phường Phường, không phải là anh không muốn nghe lời em đi khỏi đây, mà là… em biết, anh không có cách nào…”

Nghe Lục Hạo Thiên nói như vậy, Dương Phường có phần kinh ngạc.

“Nhiều năm như vậy rồi, lẽ nào bệnh cũ đó của anh còn chưa trị khỏi sao?”

Lục Hạo Thiên cười khổ một tiếng: “Trừ khi có em bên cạnh, Phường Phường, nếu không bệnh cũ đó vĩnh viễn đều sẽ phát tác, vĩnh viễn không khỏi được.”

Dương Phường và Lục Hạo Thiên nói thế nào thì cũng đã quen biết nhiều năm, hơn nữa mấy năm đó còn là khoảng thời gian suy sụp nhất trong cuộc đời Lục Hạo Thiên, y đương nhiên biết Lục Hạo Thiên có bệnh cũ quái dị nào.

Nói ra năm đó khi con trai vợ chính thức của Lục Sâm Uy còn khỏe mạnh, Lục Sâm Uy căn bản cũng không biết có một người phụ nữ phong trần như vậy đã cùng ông qua một đêm tình và không cẩn thận mang thai, cho nên Lục Hạo Thiên lúc đó, ngay cả cha ruột của mình là ai cũng không biết. Hơn nữa, lúc đó Lục Hạo Thiên cũng không phải họ Lục, mà theo họ Hình của mẹ anh.

Mẹ ruột của Lục Hạo Thiên cũng không phải là người có thể trông nhờ, từ nhỏ đã không được tiếp nhận bất cứ sự giáo dục nào, cha của bà là quỷ rượu mẹ bà là con bạc nghiện, tuy sinh trưởng trong thành phố lớn, nhưng lại đủ mười phần nằm trong tầng lớp cỏ rác, nhờ vào tướng mạo xuất sắc, bắt đầu từ mười bốn tuổi đã bị cuộc sống bức bách bước lên tràng kỷ. Khi mang thai Lục Hạo Thiên ngoài ý muốn, bà đang vào độ tuổi hai mươi ba thời kỳ hoàng kim của ‘sự nghiệp’. Khi bà phát hiện ra bụng mình hình như mỗi ngày một lớn, bác sĩ đã không kiến nghị bà phá thai nữa, bị bức đến không còn cách nào bà mới phải sinh hạ Lục Hạo Thiên.

Lục Hạo Thiên từ khi sinh ra đã là loại “con nít ba không” ___ không ai lo không ai dạy không ai nuôi.

Nhưng may mà mẹ ruột của Lục Hạo Thiên coi như cũng còn có chút lương tâm, ít nhất không để mặc Lục Hạo Thiên nằm sờ sờ đó mà chết đói. Chẳng qua sự tồn tại của Lục Hạo Thiên thực sự là hòn đá ngán chân bà, có lúc vì có thể tiếp khách trong phòng đang thuê, bà chỉ có thể tạm thời đem Lục Hạo Thiên gởi nhờ trong nhà của ‘chị em’ khác.

Những chị em này cũng không phải là người tốt lành gì, đa phần đều là loại người có được bữa trước không có bữa sau, nên đối với con nít cũng không có sự kiên nhẫn, thường xuyên ngoài mặt đáp ứng giúp chiếu cố, quay lại đã đem Lục Hạo Thiên vứt ra sau ót.

Hình như là vào năm Lục Hạo Thiên chín tuổi, lúc anh đã bắt đầu có xu hướng tự kỷ bị một chị em của mẹ mình nhốt trong phòng chứa đồ, đèn trong phòng chứa đồ đã bị hư từ sớm, Lục Hạo Thiên ở trong căn phòng nhỏ tối đen đầy mùi mốc tuy vừa đói lại vừa sợ, nhưng lại không biết cách mở miệng cầu cứu, đợi đến khi có người phát hiện thì đã là chuyện của hai ngày sau.

Trong hai ngày Lục Hạo Thiên xém chút mất đi mạng nhỏ đó, bên ngoài lại đúng lúc mưa gió lớn, cho nên đợi sau khi Lục Hạo Thiên được người ta đưa tới bệnh viện cứu chữa xong, anh liền đặc biệt sợ hãi những đêm tối mà có mưa gió, hơn nữa vào lúc này, anh sẽ có chứng sợ hãi giam cầm rất nghiêm trọng, hoàn toàn không dám ở trong một không gian nhỏ hẹp___ ví dụ như là khoang xe hơi.

“Tôi… nhiều năm không gặp, tôi còn cho rằng anh đã khỏi rồi…”

Ba năm cao trung đó, chỉ cần thời tiết có mưa to gió lớn, Dương Phường nhất định sẽ kéo Lục Hạo Thiên về nhà mình, sau đó mở tất cả đèn đóm, cả buổi tối ở cạnh anh, không ngừng nói chuyện với Lục Hạo Thiên, nói chuyện trong trường, cũng nói chuyện của mình.

Cũng nhờ có Dương Phường kiên nhẫn như vậy, Lục Hạo Thiên mới từ từ nguyện ý nói chuyện với Dương Phường, nhưng đối với người nào khác ngoài Dương Phường, Lục Hạo Thiên vẫn bảo trì trầm mặc.

Lần này đã lâu mới gặp lại, Dương Phường phát hiện, trên người Lục Hạo Thiên đã hoàn toàn không có bất cứ bóng dáng nào của chứng tự kỷ khi đó nữa, anh thậm chí có thể dung nhập vào một hoàn cảnh mới và đoàn thể mới còn nhanh hơn cả y.

Cho nên, Dương Phường dĩ nhiên cho rằng Lục Hạo Thiên đã hoàn toàn không còn bệnh cũ này nữa.

“Phường Phường, không có em, sẽ không có Lục Hạo Thiên hôm nay, không có em, Lục Hạo Thiên chính là một bệnh nhân, là một người không hoàn chỉnh.”

Ánh mắt Lục Hạo Thiên chân thành mà nóng cháy, tuy hành trang trên người anh đã thay đổi, thậm chí khí chất con người đều đã hoàn toàn phù hợp với thân phận hiện tại của anh, nhưng cặp mắt vẫn như cũ mang theo nhiệt tình đó, vẫn giống y như đứa trẻ trầm mặc kiệm lời mà lại cao to trong ký ức thời cao trung của Dương Phường.

Năm đó, Lục Hạo Thiên cũng dùng ánh mắt này để nhìn y, Dương Phường mới để mặc chính mình từng chút từng chút chìm sâu xuống.

Chẳng qua là, Lục Hạo Thiên hiện tại vẫn là Lục Hạo Thiên năm đó sao?

Dương Phường không biết.

Lục Hạo Thiên năm đó, giống như một con chó con đáng thương bị cha mẹ mình vứt bỏ, một khi tìm được nơi cho linh hồn quay về là Dương Phường, Dương Phường liền trở thành duy nhất của anh, anh bất luận thế nào cũng không nguyện ý rời khỏi Dương Phường nửa bước.

Nhưng Lục Hạo Thiên hiện tại đã là một vương giả ngồi trên đế quốc thương nghiệp! Tập đoàn quốc tế Sâm Uy rốt cuộc là sự tồn tại thế nào căn bản không cần Dương Phường có bất cứ hoài nghi nào, sản nghiệp cực kỳ to lớn của nó và cả những lĩnh vực đất đai, bảo hiểm, tài nguyên, kỹ thuật điện tử cao cấp tiên tiến vân vân mà nó can thiệp tới, quy mô đủ để người ta há miệng nghẹn họng.

Lục Hạo Thiên hiện tại có được rất nhiều, Dương Phường không cảm thấy được mình có thể có phân lượng nào trong lòng Lục Hạo Thiên, cũng không cảm thấy được mình còn có thể là duy nhất của Lục Hạo Thiên.

Nhiều năm trong vòng tranh đấu tranh đoạt vị trí người thừa kế với các anh em chú bác như vậy, Lục Hạo Thiên rốt cuộc đã trở thành người thế nào? Dương Phường tuy nghi ngờ, nhưng cũng không muốn biết đáp án.

Y hiểu rất rõ điểm yếu của mình ở đâu.

Nếu như Lục Hạo Thiên thật sự một bên nước mắt một bên nước mũi kể lể những khổ cực mấy năm qua với y, có lẽ y thật sự nhất thời mềm lòng quên hết đau đớn chữa lành vết sẹo.

Dương Phường chỉ muốn an an ổn ổn sống những ngày tháng thuộc về mình, sống những ngày tháng mà sẽ không vì nhìn thấy tin tức người nào đó kết hôn mà đau đớn muốn chết.

Dương Phường hít sâu một hơi, sau đó lại từ từ phả khí ra.

“Đừng đứng ở đây nữa, nếu không để ý nhà nhỏ bé, lên tắm một cái đi, thay quần áo khô ráo.”

“A?”

Lục Hạo Thiên có chút kinh ngạc, thậm chí không dám tin vào lỗ tai của mình.

Lục Hạo Thiên vốn nghĩ có thể đứng yên chờ dưới lầu nhà Dương Phường kiên trì năm ba ngày, có thể đả động được Dương Phường chủ động đi xuống nói chuyện với mình đã là không tồi. Trước giờ anh chưa từng dám nghĩ Dương Phường sẽ chủ động mời anh, hơn nữa là mời vào nhà Dương Phường.

Ngược lại Dương Phường lại có vẻ không để tâm và rộng lượng, trong mắt y, Lục Hạo Thiên không phải chỉ là loại người đáng thương đã ‘nghèo tới mức chỉ còn lại tiền’ thôi sao?

Hơn nữa, sáng ngày mai y phải đến công ty làm thủ tục từ chức, đến lúc đó y sẽ biến mất vô ảnh vô tung, nếu thực không được nữa thì xuất ngoại bồi dưỡng một thời gian, cho nên đến lúc đó, y cũng sẽ không còn có vướng mắc gì với Lục Hạo Thiên nữa.

Ân ân oán oán trước đây, cũng không còn khiến y bận tâm nữa. Thu nhận Lục Hạo Thiên một tối, cũng không trở nên gian nan gì.

“Có lên hay không tùy anh.”

Dương Phường không cho Lục Hạo Thiên quá nhiều thời gian phản ứng, trực tiếp quay người đi vào.

“Hả! Đợi đợi anh.”

Lục Hạo Thiên chân dài, mấy bước đã đuổi kịp Dương Phường.

Dương Phường vừa muốn vào thang máy, cánh tay lại bị Lục Hạo Thiên kéo chặt.

“Lại sao đây?”

“Chuyện này…” Sắc mặt Lục Hạo Thiên có chút khó coi, “Nhà em ở lầu mấy? Có thể nào đi thang bộ không?”

Dương Phường nhíu mày suy nghĩ một chút, trong thang máy cũng là điển hình của ‘không gian kín mít nhỏ hẹp’, Lục Hạo Thiên có phản ứng như vậy cũng rất bình thường.

“Đi thôi.”

Dương Phường quay người đi tới chỗ thang bộ.

Nhà của Dương Phường ở lầu bảy, nói cao không cao, nhưng đi thang bộ cũng phải tốn chút thời gian.

Vừa mới đi chưa được hai tầng, Dương Phường đã cảm thấy không khí có chút kỳ quái, Lục Hạo Thiên ở sau lưng y tuy ngoan ngoãn giả thành một con thỏ vô hại không nói một lời, nhưng luôn sẽ có chút âm thanh nhỏ lộ ra.

Đợi đến lúc lên tới lầu bốn, Dương Phường cuối cùng không nhịn được phát tác.

“Lục Hạo Thiên, anh có phải là đầu óc có bệnh không? Hai người chúng ta giống như gà luộc leo thang bộ, có cái gì đáng cười hả?”

Lục Hạo Thiên cười khua tay: “Xin lỗi, Phường Phường, có thể đến nhà em anh thật sự rất cao hứng.”

Dương Phường không tình cảm nói: “Anh còn cười nữa thì đừng mong vào cửa, trực tiếp đi vòng xuống muốn đi đâu thì đi!”

Lục Hạo Thiên vội vàng thu liễm lại, liên tục bảo đảm với Dương Phường: “Được được được, anh không cười nữa được chưa?”

Đến trước cửa nhà mình, Dương Phường móc chìa khóa ra mở cửa.

“Phường Phường, nơi này của em thật đẹp!”

Lục Hạo Thiên quay nhìn bốn phía, không nhịn được tấm tắc khen.

“Nơi này có thứ gì tốt? Không phải chỉ là một căn nhà nhỏ bảy tám mét vuông sao? Có chỗ nào có thể so với biệt thự của anh?”

Tiền lương của Dương Phường ở công ty không cao không thấp, cũng chỉ đủ để thế chấp phụ trợ được một căn phòng chung cư bình thường ở nơi đất đai đắt đỏ như thành phố S này thôi, trước mắt còn phải trả tiền nhà mười lăm năm nữa.

Dương Phường vừa nói vừa mở tủ áo, lấy ra một vài khăn lông chưa dùng qua và dụng cụ tắm rửa.

“Phường Phường, nơi có em ở liền có hơi người, căn nhà không có hơi người thì dù đẹp thế nào cũng chỉ là bài trí mà thôi.”

Lục Hạo Thiên nói rất thâm tình, nhưng Dương Phường chỉ coi như chưa nghe thấy, thẳng thừng đem đồ đưa qua.

“Nhà tắm bên đó.”

Lục Hạo Thiên mỉm cười nhận đồ, cũng không biết là cố ý hay vô ý mà đụng vào tay Dương Phường một cái, Dương Phường lập tức vụt một phát rụt tay về.

Lục Hạo Thiên nâng bàn tay lên, dùng sức rờ tóc Dương Phường.

Tóc của Dương Phường vẫn mượt mà như năm đó, Lục Hạo Thiên từng nghe qua cách nói thế này, nói là ai có tóc mượt mà thì tấm lòng cũng tốt.

Phường Phường của anh hoàn toàn đích thực là một người tốt, tốt đến mức khiến anh hoàn toàn không tìm ra khuyết điểm, tốt đến mức khiến nhiều năm qua như thế, mà anh vẫn như cũ không cách nào tự giải thoát.

“Này! Đừng ỷ mình cao mà chiếm tiện nghi của tôi!” Dương Phường theo tiềm thức kháng nghị.

Lục Hạo Thiên nhịn không được bật cười: “Phường Phường, trước đây khi anh rờ tóc em, mỗi lần em đều kháng nghị như vậy.”

Nghe Lục Hạo Thiên nhắc tới trước đây, cổ họng Dương Phường liền nghẹn đi.

“Phường Phường, nhiều năm rồi, em không hề thay đổi, thật ra, anh cũng không thay đổi, em không cần lo lắng.”

Bị cặp mắt thâm sâu như hồ nước của Lục Hạo Thiên nhìn chăm chú, Dương Phường vào giờ phút đó đột nhiên có cảm giác không thể trốn tránh, bản thân muốn cái gì, tựa hồ hoàn toàn tránh không khỏi cặp mắt của Lục Hạo Thiên.

Lục Hạo Thiên cũng không cho Dương Phường cơ hội trả lời, ngược lại kéo cổ tay Dương Phường, kéo y đi vào phòng tắm.

“Phường Phường, em cũng bị ướt, em tắm trước đi.”

“Anh là khách, không cần khách sáo với tôi.”

Dương Phường muốn giãy khỏi tay Lục Hạo Thiên, nhưng lực độ của tên này thật sự quá lớn, bị nắm chặt như vậy giãy không ra.

“Nếu như em không chịu tắm trước, vậy chúng ta cùng tắm thế nào? Như vậy đã không còn vấn đề ai trước ai sau mà còn tiết kiệm điện nước bảo vệ môi trường.”

“Khốn kiếp!”

Dương Phường rầm một tiếng đóng sầm cửa nhốt Lục Hạo Thiên bên ngoài.

Giây sau đó, Dương Phường lại nghe thấy Lục Hạo Thiên bên ngoài phòng tắm phát ra tiếng cười cuồng dại.

Dương Phường xối nước nóng, hôm nay thời gian quá trễ, cho nên y không tắm xà bông như bình thường, tuy Dương Phường phi thường không nguyện ý thừa nhận thực ra y muốn nhanh tắm cho xong để cho người đang đợi dùng phòng tắm ở bên ngoài có thể sớm tắm một chút.

Dương Phường ra khỏi phòng tắm vừa đi vừa dùng khăn lau tóc, nhìn thời gian đã sắp bốn rưỡi sáng, thêm vài tiếng nữa thì trời sẽ sáng.

Vừa lau khô tóc, Lục Hạo Thiên đã đi ra, Dương Phường cũng thuận tay đem máy sấy đưa cho anh. Không đợi Lục Hạo Thiên kịp sấy khô tóc, Dương Phường đã đứng lên lấy thảm lông dự trù trong tủ quần áo ra ném lên sô pha, sau đó cuộn chăn ngã ra giường.

Lục Hạo Thiên thấy Dương Phường ngủ rồi, liền đi tới chốt công tắt chuẩn bị tắt đèn.

“Đừng tắt.”

Dương Phường nằm trên giường nhắm mắt bất chợt nói hai chữ như vậy.

“Phường Phường, khi em ở nơi có ánh sáng thì không thể ngủ được không phải sao?”

Dương Phường vùi mặt vào gối đầu không nói.

Lục Hạo Thiên lại cười, sự dịu dàng trong mắt đã có thể rỉ ra nước.

“Phường Phường, em biết anh vào những lúc trời mưa không thể chịu nổi bóng tối, cho nên mới thà rằng mình ngủ không được cũng không muốn cho anh tắt đèn sao?”

Dường như bị câu nói của Lục Hạo Thiên đụng đến thần kinh mẫn cảm, Dương Phường phốc một tiếng nhảy dựng khỏi giường ném gối lên đầu Lục Hạo Thiên.

“Mẹ nó anh cút đi! Tôi chỉ là lo lắng sau khi anh tắt đèn rồi lại giống như trước đây muốn quấn lấy tôi cùng ngủ thôi!”

Dương Phường rống lên xong chợt cảm thấy bầu không khí giữa y và Lục Hạo Thiên có chút không đúng lắm, lập tức lại trở nên lúng túng, một mạt đỏ hồng không lạc điệu rất hợp thời hiện lên trên mặt.

Lục Hạo Thiên cười cười: “Không sao, tuy bệnh cũ này đến bây giờ cũng chưa trị khỏi hoàn toàn, nhưng đã tốt hơn trước kia nhiều. Chỉ cần em ở cùng với anh, cho dù tắt đèn cũng không đến nỗi nào.”

“Em yên tâm ngủ đi, anh tuyệt đối sẽ không làm phiền em.”

Dương Phường thấy đương sự đã phát ngôn nói không sao, y cũng không cần phải thay Lục Hạo Thiên lo lắng nữa, tuy thay Lục Hạo Thiên lo lắng trong những ngày quá khứ đã trở thành phản ứng phản năng của Dương Phường.

Lục Hạo Thiên nói xong liền tắt đèn, trước mắt Dương Phường đột ngột một mảng tối tăm. Dương Phường nhắm mắt lại, nhưng cảm thấy thính giác tựa hồ còn mẫn cảm hơn trước kia rất nhiều.

Trong bóng tôi tĩnh lặng, hơi thở của Lục Hạo Thiên rất có quy luật, một chút một chút, so với mình còn nặng nề hơn, không ngừng nhắc nhở Dương Phường sự thật trong căn phòng nhỏ trước giờ chỉ có một mình y ở hiện tại đã có thêm một người.

Trong đầu óc Dương Phường lấp lánh đủ kiểu, dưới hơi thở trầm ổn này, một vài cảnh tượng ngắt ngứ đứt quãng lại chạy ra, không có logic liên kết lại với nhau. Dương Phường cũng không biết sau đó bản thân rốt cuộc đã nghĩ lung tung những gì, từ từ mất đi ý thức.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương