Anh Là Ánh Sáng Rạng Đông Của Em
-
Chương 31: Sơn Trà Lĩnh
“Haha, được ạ!”
Giang Âm bị vạch trần cũng không giận, cô lấy lòng bằng cách nhón chân lên hôn anh, sau đó đi dép lê vào rồi đi ra phòng khách.
Trần Thanh nhìn cô gái đi ra khỏi cửa phòng, anh bật cười, thật vừa lòng với dáng vẻ hiện giờ của cô.
Anh yêu chiều cô, là muốn cô ỷ lại vào anh, không rời khỏi anh, cả đời này cứ ngốc bên cạnh anh như vậy.
Đây là điều anh muốn ngay từ ban đầu.
Tối hôm qua, lúc đang ăn cơm cùng anh, nhìn thấy ở cửa phòng có một bình hoa sơn trà, nên cô thuận miệng nói muốn tới Sơn Trà Lĩnh ngắm hoa, không ngờ rằng hôm nay đã thực hiện được rồi.
Giang Âm nghiêng đầu nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ, sau đó ánh mắt chuyển sàn người bên cạnh.
Lúc Trần Thanh lái xe vô cùng nghiêm túc, mắt nhìn thẳng phía trước, trên mặt không có biểu cảm gì.
Đôi tay trắng nõn thành thạo điều khiển tay lái, tia nắng bên ngoài chiếu lên tay anh khiến đôi bàn tay như phát ra ánh sáng.
Xinh đẹp tựa như viên ngọc sáng.
Nghiêng đầu hồi lâu cho nên có chút mệt, Giamg Âm dứt khoát xoay người nhìn anh không chớp mắt.
Càng nhìn càng thấy đẹp, càng nhìn lại càng thích.
Người này là của cô.
Trong lòng cô tràn đầy sự ngọt ngào như mật ong, tựa như chúng sắp không chứa nổi mà tràn ra ngoài luôn rồi.
Khi hai người đến Sơn Trà Lĩnh, ở đó vẫn không một bóng người.
Trần Thanh nắm tay cô đi vào bên trong.
Thứ đầu tiên lọt vào mắt là một chiếc cầu thang nằm giữa những cây tuyết tùng.
Có lẽ là được nhân viên ở đây quét dọn sạch sẽ, cho nên trên bậc thang không có tuyết đọng. Giang Âm được Trần Thanh nắm tay, đi lên trên lầu.
Một lát sau, cuối cùng hai người cũng đi tới đỉnh của cầu thang.
Quét mắt nhìn, sắc vàng vô biên của hoa sơn trà chiếm cứ toàn bộ tầm mắt của Giang Âm, khắp núi đồi bao phủ đầy tuyết trắng, màu vàng cam này càng trở nên đặc biệt, lộng lẫy bắt mắt hơn.
Mắt Giang Âm sáng lên, không để ý tới Trần Thanh bên cạnh nữa.
“Oa… em muốn qua đó chụp ảnh.”
Trần Thanh nhìn bóng dáng đang chạy qua chạy lại này, khóe miệng khẽ cong lên, cực kỳ cưng chiều.
Vừa đi vừa dừng, Giang Âm chụp được không ít ảnh, cô vui vẻ giống như bạn nhỏ lần đầu tiên được đi chơi xuân vậy.
Năng động vô cùng, cũng chẳng biết mệt mỏi.
“A Thanh, anh có biết sắc vàng của hoa sơn trà có nghĩa là gì không?”
Cô gái nhỏ quay đầu nhìn anh, trong mắt như tràn ngập câu nói “mau hỏi em đi”.
Trần Thanh không nhịn được mà bật cười, phối hợp với cô, hỏi:
“Là gì thế?”
Giang Âm nắm tay trái của anh, đối mặt với anh, trả lời:
“Nó tượng trưng cho sự khiêm tốn và tình yêu.”
“Trước kia từng nghe nói về chuyện xưa của hoa sơn trà, anh có muốn nghe không?”
Cô cười tinh nghịch, mắt hạnh ướt át xoay chuyển như một chú hồ ly nhỏ.
Trần Thanh chú ý dưới chân cô, nói:
“Muốn.”
Nghe được câu trả lời, Giang Âm mỉm cười hài lòng.
“Truyền thuyết kể rằng, trước kia, ở nơi này vào mỗi sáng sớm đều có một cô gái vô cùng xinh đẹp lên núi hái hoa trà. Dáng người nàng thướt tha, tóc đen tung bay theo gió, vừa hái hoa vừa hát, ngay cả hoa trà cũng vì nàng mà say mê.”
Lúc này có một vị tướng quân oai hùng trên đường hành quân trở về thì gặp nàng ở giữa vườn hoa sơn trà, thế nhưng nàng lại đi trước, vị tướng quân kia hỏi người ở gần đó rằng nàng là ai, tên họ là gì. Nhưng vị tướng quân này là trọng thần trong triều đình, đang mang chuyện quan trọng trên người, không thể nào ở lại, chỉ còn cách rời đi trước.
Chỉ là từ đó về sau, vị tướng quân này nhở mãi không quên bóng dáng cô gái kia.
Năm thứ hai, khi đông qua xuân tới, vị tướng quân ấy đến nơi có hoa sơn trà đợi nàng ấy. Trải qua nhiều ngày chờ đợi, cuối cùng vị tướng quân ấy cũng gặp lại cô gái kia. Sau đó hai người động lòng và lấy nhau. Để kỷ niệm nơi tình yêu bắt đầu, vị tướng quân nọ cùng nàng ấy trồng đầy hoa sơn trà ở sau nhà.”
Giang Âm từ từ kể lại chuyện xưa, vẻ mặt hâm mộ.
“Trần Thanh.”
Trần Thanh nhìn cô, chờ đợi câu nói tiếp theo của cô.
“Chúng mình cũng vẫn luôn bên nhau chứ?”
Trần Thanh mỉm cười, nắm chặt lấy tay cô, mười ngón tay đan vào nhau, lòng bàn tay của hai người cũng dán chặt với nhau.
Sau đó, anh cúi đầu hôn lên mu bàn tay của cô, nói:
“Từ ngày chúng ta bắt đầu ở bên nhau, anh đã muốn than dự vào quãng đời còn lại của em rồi, hơn nữa còn tham lam có được em ở kiếp sau, kiếp sau sau nữa, đời đời kiếp kiếp đều thuốc về anh…”
Thật ra anh vẫn luôn là người không đòi hỏi gì cả.
Nhưng đối với Giang Âm, anh lại có sự chiếm hữu và tình cảm vượt quá sức tưởng tượng.
Trần Thanh dừng lại một chút, đôi mắt đen như mực nhìn cô, yết hầu lên xuống, giọng nói trầm thấp:
“Âm Âm, em có đồng ý mãi mãi ở bên cạnh anh không?”
Giang Âm bị vạch trần cũng không giận, cô lấy lòng bằng cách nhón chân lên hôn anh, sau đó đi dép lê vào rồi đi ra phòng khách.
Trần Thanh nhìn cô gái đi ra khỏi cửa phòng, anh bật cười, thật vừa lòng với dáng vẻ hiện giờ của cô.
Anh yêu chiều cô, là muốn cô ỷ lại vào anh, không rời khỏi anh, cả đời này cứ ngốc bên cạnh anh như vậy.
Đây là điều anh muốn ngay từ ban đầu.
Tối hôm qua, lúc đang ăn cơm cùng anh, nhìn thấy ở cửa phòng có một bình hoa sơn trà, nên cô thuận miệng nói muốn tới Sơn Trà Lĩnh ngắm hoa, không ngờ rằng hôm nay đã thực hiện được rồi.
Giang Âm nghiêng đầu nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ, sau đó ánh mắt chuyển sàn người bên cạnh.
Lúc Trần Thanh lái xe vô cùng nghiêm túc, mắt nhìn thẳng phía trước, trên mặt không có biểu cảm gì.
Đôi tay trắng nõn thành thạo điều khiển tay lái, tia nắng bên ngoài chiếu lên tay anh khiến đôi bàn tay như phát ra ánh sáng.
Xinh đẹp tựa như viên ngọc sáng.
Nghiêng đầu hồi lâu cho nên có chút mệt, Giamg Âm dứt khoát xoay người nhìn anh không chớp mắt.
Càng nhìn càng thấy đẹp, càng nhìn lại càng thích.
Người này là của cô.
Trong lòng cô tràn đầy sự ngọt ngào như mật ong, tựa như chúng sắp không chứa nổi mà tràn ra ngoài luôn rồi.
Khi hai người đến Sơn Trà Lĩnh, ở đó vẫn không một bóng người.
Trần Thanh nắm tay cô đi vào bên trong.
Thứ đầu tiên lọt vào mắt là một chiếc cầu thang nằm giữa những cây tuyết tùng.
Có lẽ là được nhân viên ở đây quét dọn sạch sẽ, cho nên trên bậc thang không có tuyết đọng. Giang Âm được Trần Thanh nắm tay, đi lên trên lầu.
Một lát sau, cuối cùng hai người cũng đi tới đỉnh của cầu thang.
Quét mắt nhìn, sắc vàng vô biên của hoa sơn trà chiếm cứ toàn bộ tầm mắt của Giang Âm, khắp núi đồi bao phủ đầy tuyết trắng, màu vàng cam này càng trở nên đặc biệt, lộng lẫy bắt mắt hơn.
Mắt Giang Âm sáng lên, không để ý tới Trần Thanh bên cạnh nữa.
“Oa… em muốn qua đó chụp ảnh.”
Trần Thanh nhìn bóng dáng đang chạy qua chạy lại này, khóe miệng khẽ cong lên, cực kỳ cưng chiều.
Vừa đi vừa dừng, Giang Âm chụp được không ít ảnh, cô vui vẻ giống như bạn nhỏ lần đầu tiên được đi chơi xuân vậy.
Năng động vô cùng, cũng chẳng biết mệt mỏi.
“A Thanh, anh có biết sắc vàng của hoa sơn trà có nghĩa là gì không?”
Cô gái nhỏ quay đầu nhìn anh, trong mắt như tràn ngập câu nói “mau hỏi em đi”.
Trần Thanh không nhịn được mà bật cười, phối hợp với cô, hỏi:
“Là gì thế?”
Giang Âm nắm tay trái của anh, đối mặt với anh, trả lời:
“Nó tượng trưng cho sự khiêm tốn và tình yêu.”
“Trước kia từng nghe nói về chuyện xưa của hoa sơn trà, anh có muốn nghe không?”
Cô cười tinh nghịch, mắt hạnh ướt át xoay chuyển như một chú hồ ly nhỏ.
Trần Thanh chú ý dưới chân cô, nói:
“Muốn.”
Nghe được câu trả lời, Giang Âm mỉm cười hài lòng.
“Truyền thuyết kể rằng, trước kia, ở nơi này vào mỗi sáng sớm đều có một cô gái vô cùng xinh đẹp lên núi hái hoa trà. Dáng người nàng thướt tha, tóc đen tung bay theo gió, vừa hái hoa vừa hát, ngay cả hoa trà cũng vì nàng mà say mê.”
Lúc này có một vị tướng quân oai hùng trên đường hành quân trở về thì gặp nàng ở giữa vườn hoa sơn trà, thế nhưng nàng lại đi trước, vị tướng quân kia hỏi người ở gần đó rằng nàng là ai, tên họ là gì. Nhưng vị tướng quân này là trọng thần trong triều đình, đang mang chuyện quan trọng trên người, không thể nào ở lại, chỉ còn cách rời đi trước.
Chỉ là từ đó về sau, vị tướng quân này nhở mãi không quên bóng dáng cô gái kia.
Năm thứ hai, khi đông qua xuân tới, vị tướng quân ấy đến nơi có hoa sơn trà đợi nàng ấy. Trải qua nhiều ngày chờ đợi, cuối cùng vị tướng quân ấy cũng gặp lại cô gái kia. Sau đó hai người động lòng và lấy nhau. Để kỷ niệm nơi tình yêu bắt đầu, vị tướng quân nọ cùng nàng ấy trồng đầy hoa sơn trà ở sau nhà.”
Giang Âm từ từ kể lại chuyện xưa, vẻ mặt hâm mộ.
“Trần Thanh.”
Trần Thanh nhìn cô, chờ đợi câu nói tiếp theo của cô.
“Chúng mình cũng vẫn luôn bên nhau chứ?”
Trần Thanh mỉm cười, nắm chặt lấy tay cô, mười ngón tay đan vào nhau, lòng bàn tay của hai người cũng dán chặt với nhau.
Sau đó, anh cúi đầu hôn lên mu bàn tay của cô, nói:
“Từ ngày chúng ta bắt đầu ở bên nhau, anh đã muốn than dự vào quãng đời còn lại của em rồi, hơn nữa còn tham lam có được em ở kiếp sau, kiếp sau sau nữa, đời đời kiếp kiếp đều thuốc về anh…”
Thật ra anh vẫn luôn là người không đòi hỏi gì cả.
Nhưng đối với Giang Âm, anh lại có sự chiếm hữu và tình cảm vượt quá sức tưởng tượng.
Trần Thanh dừng lại một chút, đôi mắt đen như mực nhìn cô, yết hầu lên xuống, giọng nói trầm thấp:
“Âm Âm, em có đồng ý mãi mãi ở bên cạnh anh không?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook