Anh Là Ánh Nắng Những Ngày Đông
-
Chương 26
Buổi sáng trời trong xanh, Vương Nhất Băng cùng Trần Tuấn Kiệt kinh ngạc ngồi trước bàn ăn. Cô gái nhỏ trên người đeo tạp dề bê nốt món ăn cuối cùng đặt lên bàn. Cô ngồi xuống ghế, bật cười nhìn hai người đàn ông đang sững sờ trước mặt.
“Cái này…” Sau khi hoàn hồn, Vương Nhất Băng khó tin hỏi em gái: “Bé con, cái này là do em nấu hết sao?”
“Có thêm bác Lâm giúp em nữa.” Hàn Tuyết chỉ tay về phía người giúp việc nữ. Cô thực vui vẻ khi thấy vẻ mặt biến hóa liên tục của hai người này. “Hai anh ăn thử đi.”
“Rất ngon.” Trần Tuấn Kiệt bỏ một con tôm vào miệng, anh tấm tắc khen không ngừng.
Một bữa ăn vui vẻ kéo dài.
* * *
Hôm nay là ngày nghỉ, Vương Hàn Tuyết buồn chán ngồi trên ghế sô pha nghịch điện thoại. Dạo này Vương Nhất Băng phải họp suốt, cô chỉ mới làm quen với công việc nên không đi cùng anh.
Đang ngồi ngẩn người thì bỗng có bàn tay che đi hai mắt cô. Mùi hương nam tính thoảng qua khiến cô biết ngay người phía sau là ai.
“Kiệt.”
“Đoán xem anh có gì cho em.” Trần Tuấn Kiệt một tay che mắt cô, một tay vòng ra trước.
“Là gì vậy? Mau bỏ tay cho em nhìn.” Vương Hàn Tuyết kéo tay Trần Tuấn Kiệt xuống. Anh để mặc cho cô kéo.
Khi đôi mắt được buông tha, cô nhìn thấy trên tay anh là chiếc móc điện thoại thủy tinh hình ngôi sao. Đây là cái cô thấy ở một cửa hàng trên phố hôm nọ, họ nói là hàng trưng bày nên không bán. Thật không ngờ hôm nay nó lại đang nằm trên tay anh. Cô vui mừng cầm lấy ngắm nghía thật lâu.
“Sao anh có được nó?” Giọng cô không giấu được vui mừng và kinh ngạc.
“Anh dùng phép thần biến ra đấy. Thích không em?”
“Ai tin anh chứ. Nhưng mà nó thật đẹp!”
“Em thích là được rồi.”
Hàn Tuyết móc dây vào điện thoại, thích thú nhìn mãi không chán. Như chợt nghĩ ra cái gì, cô quay về phía Trần Tuấn Kiệt.
“Kiệt, chúng ta ra ngoài chơi đi. Em ở nhà chán muốn chết rồi.”
“Em muốn đi đâu?”
“Em muốn đi cưỡi ngựa.”
“Được, anh đi lấy xe.” Anh cưng chiều vuốt tóc cô.
* * *
Chiếc xe màu đỏ hòa vào dòng đường đông đúc hướng tới thành phố S. Đến Khu liên hiệp cưỡi ngựa Ocala, Vương Hàn Tuyết chạy ngay tới thăm chú ngựa trắng Frank của mình.
Lúc cô thay đồ rồi dắt ngựa ra đã thấy Trần Tuấn Kiệt đứng trước chờ cạnh con ngựa đen tuyền. Nghe thấy tiếng cô, anh quay đầu lại mỉm cười. Cũng như bao lần trước, mỗi khi anh cười thì hàng mi dày lại giãn ra, ánh mắt mang theo trầm ổn cùng dịu dàng. Cô cười nhìn anh thật lâu.
Leo lên lưng ngựa, hai người cùng đi song song trên con đường rộng lớn. Gió thổi bên tai vù vù, đã sang mùa xuân nhưng khí trời vẫn se lạnh, gió hòa vào hương cỏ xanh thổi qua mặt mang lại cảm giác tươi mát, giống như đang hít thở bầu không khí trong sạch nhất.
Trần Tuấn Kiệt thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn Vương Hàn Tuyết. Cô gái nhỏ cười tươi khiến tim anh xao xuyến. Cô giống như trở về với cô của trước kia, vui tươi, mạnh mẽ, tràn đầy sức sống. Độ cong khóe miệng anh càng rộng hơn.
Vương Hàn Tuyết cùng Trần Tuấn Kiệt dắt ngựa đi trên con đường nhỏ dải đá sỏi. Bỗng nhiên con ngựa đen của Trần Tuấn Kiệt hí lên một tiếng dài. Hàn Tuyết bây giờ mới để ý thấy con ngựa đó có bộ lông rất đẹp, đen tuyền, mượt mà, mỗi khi lắc đầu, cái bờm của nó bay lên nhẹ nhàng.
Hàn Tuyết hiếu kì đến gần con ngựa, vuốt ve bộ lông mượt mà của nó. Trần Tuấn Kiệt lấy cái túi treo cạnh yên, đổ ra tay một ít thức ăn cho ngựa rồi đưa về phía cô: “Em cho nó ăn đi. Nó sẽ rất quý em đấy.”
Cô theo lời anh cho con ngựa ăn, nó dúi cái đầu cọ cọ vào tay cô khiến cô hơi nhột. Cô có chút ngạc nhiên, sau đó lại thích thú vuốt đầu nó.
“Nó giống như là có cảm tính vậy đó.” Hàn Tuyết vui vẻ nói với Trần Tuấn Kiệt.
“Em có muốn cưỡi nó một chút không?” Anh chỉnh lại yên ngựa cho ngay ngắn rồi nhìn cô.
“Em cưỡi được chứ? Có khi nào nó không thích em mà đá em ra không?”
“Vậy anh cùng em cưỡi nó đi, được không?”
Hàn Tuyết gật đầu, Trần Tuấn Kiệt đỡ cô lên ngựa rồi tự mình nhảy lên ngồi phía sau. Hai tay anh vòng lên trước nắm lấy dây cương, nhìn qua giống như cơ thể nhỏ bé của cô nằm trọn trong lồng ngực anh.
Anh ở ngay sát bên, cô ngửi thấy rõ ràng mùi hương nam tính chỉ thuộc về riêng anh. Bên người truyền đến cảm giác hoàn toàn tương phản với khí lạnh ngoài trời. Ấm áp, kiên định, tràn ngập sức mạnh, tựa như anh, ấm áp như thế, mạnh mẽ như thế, nhưng với cô lại luôn ôn hòa.
Hơi thở của anh phả bên cổ cô, loại cảm giác này khiến tim cô đập nhanh, chỉ là không hiểu sao lại cảm thấy rất yên bình. Cô lặng yên nhìn về phía trước, nhưng trong lòng lúc này lại dậy sóng không yên.
Có một loại tình cảm len lỏi vào trong cô, cô không thấy ghét, cũng không muốn bài xích nó. Gương mặt anh ngay bên cạnh, vẫn bình thản tự nhiên như thế. Cô không biết anh có đang cảm nhận giống cô.
Trên suốt con đường dài, cô im lặng, anh cũng không nói gì, không ai nỡ phá vỡ khoảnh khắc hạnh phúc này.
“Cái này…” Sau khi hoàn hồn, Vương Nhất Băng khó tin hỏi em gái: “Bé con, cái này là do em nấu hết sao?”
“Có thêm bác Lâm giúp em nữa.” Hàn Tuyết chỉ tay về phía người giúp việc nữ. Cô thực vui vẻ khi thấy vẻ mặt biến hóa liên tục của hai người này. “Hai anh ăn thử đi.”
“Rất ngon.” Trần Tuấn Kiệt bỏ một con tôm vào miệng, anh tấm tắc khen không ngừng.
Một bữa ăn vui vẻ kéo dài.
* * *
Hôm nay là ngày nghỉ, Vương Hàn Tuyết buồn chán ngồi trên ghế sô pha nghịch điện thoại. Dạo này Vương Nhất Băng phải họp suốt, cô chỉ mới làm quen với công việc nên không đi cùng anh.
Đang ngồi ngẩn người thì bỗng có bàn tay che đi hai mắt cô. Mùi hương nam tính thoảng qua khiến cô biết ngay người phía sau là ai.
“Kiệt.”
“Đoán xem anh có gì cho em.” Trần Tuấn Kiệt một tay che mắt cô, một tay vòng ra trước.
“Là gì vậy? Mau bỏ tay cho em nhìn.” Vương Hàn Tuyết kéo tay Trần Tuấn Kiệt xuống. Anh để mặc cho cô kéo.
Khi đôi mắt được buông tha, cô nhìn thấy trên tay anh là chiếc móc điện thoại thủy tinh hình ngôi sao. Đây là cái cô thấy ở một cửa hàng trên phố hôm nọ, họ nói là hàng trưng bày nên không bán. Thật không ngờ hôm nay nó lại đang nằm trên tay anh. Cô vui mừng cầm lấy ngắm nghía thật lâu.
“Sao anh có được nó?” Giọng cô không giấu được vui mừng và kinh ngạc.
“Anh dùng phép thần biến ra đấy. Thích không em?”
“Ai tin anh chứ. Nhưng mà nó thật đẹp!”
“Em thích là được rồi.”
Hàn Tuyết móc dây vào điện thoại, thích thú nhìn mãi không chán. Như chợt nghĩ ra cái gì, cô quay về phía Trần Tuấn Kiệt.
“Kiệt, chúng ta ra ngoài chơi đi. Em ở nhà chán muốn chết rồi.”
“Em muốn đi đâu?”
“Em muốn đi cưỡi ngựa.”
“Được, anh đi lấy xe.” Anh cưng chiều vuốt tóc cô.
* * *
Chiếc xe màu đỏ hòa vào dòng đường đông đúc hướng tới thành phố S. Đến Khu liên hiệp cưỡi ngựa Ocala, Vương Hàn Tuyết chạy ngay tới thăm chú ngựa trắng Frank của mình.
Lúc cô thay đồ rồi dắt ngựa ra đã thấy Trần Tuấn Kiệt đứng trước chờ cạnh con ngựa đen tuyền. Nghe thấy tiếng cô, anh quay đầu lại mỉm cười. Cũng như bao lần trước, mỗi khi anh cười thì hàng mi dày lại giãn ra, ánh mắt mang theo trầm ổn cùng dịu dàng. Cô cười nhìn anh thật lâu.
Leo lên lưng ngựa, hai người cùng đi song song trên con đường rộng lớn. Gió thổi bên tai vù vù, đã sang mùa xuân nhưng khí trời vẫn se lạnh, gió hòa vào hương cỏ xanh thổi qua mặt mang lại cảm giác tươi mát, giống như đang hít thở bầu không khí trong sạch nhất.
Trần Tuấn Kiệt thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn Vương Hàn Tuyết. Cô gái nhỏ cười tươi khiến tim anh xao xuyến. Cô giống như trở về với cô của trước kia, vui tươi, mạnh mẽ, tràn đầy sức sống. Độ cong khóe miệng anh càng rộng hơn.
Vương Hàn Tuyết cùng Trần Tuấn Kiệt dắt ngựa đi trên con đường nhỏ dải đá sỏi. Bỗng nhiên con ngựa đen của Trần Tuấn Kiệt hí lên một tiếng dài. Hàn Tuyết bây giờ mới để ý thấy con ngựa đó có bộ lông rất đẹp, đen tuyền, mượt mà, mỗi khi lắc đầu, cái bờm của nó bay lên nhẹ nhàng.
Hàn Tuyết hiếu kì đến gần con ngựa, vuốt ve bộ lông mượt mà của nó. Trần Tuấn Kiệt lấy cái túi treo cạnh yên, đổ ra tay một ít thức ăn cho ngựa rồi đưa về phía cô: “Em cho nó ăn đi. Nó sẽ rất quý em đấy.”
Cô theo lời anh cho con ngựa ăn, nó dúi cái đầu cọ cọ vào tay cô khiến cô hơi nhột. Cô có chút ngạc nhiên, sau đó lại thích thú vuốt đầu nó.
“Nó giống như là có cảm tính vậy đó.” Hàn Tuyết vui vẻ nói với Trần Tuấn Kiệt.
“Em có muốn cưỡi nó một chút không?” Anh chỉnh lại yên ngựa cho ngay ngắn rồi nhìn cô.
“Em cưỡi được chứ? Có khi nào nó không thích em mà đá em ra không?”
“Vậy anh cùng em cưỡi nó đi, được không?”
Hàn Tuyết gật đầu, Trần Tuấn Kiệt đỡ cô lên ngựa rồi tự mình nhảy lên ngồi phía sau. Hai tay anh vòng lên trước nắm lấy dây cương, nhìn qua giống như cơ thể nhỏ bé của cô nằm trọn trong lồng ngực anh.
Anh ở ngay sát bên, cô ngửi thấy rõ ràng mùi hương nam tính chỉ thuộc về riêng anh. Bên người truyền đến cảm giác hoàn toàn tương phản với khí lạnh ngoài trời. Ấm áp, kiên định, tràn ngập sức mạnh, tựa như anh, ấm áp như thế, mạnh mẽ như thế, nhưng với cô lại luôn ôn hòa.
Hơi thở của anh phả bên cổ cô, loại cảm giác này khiến tim cô đập nhanh, chỉ là không hiểu sao lại cảm thấy rất yên bình. Cô lặng yên nhìn về phía trước, nhưng trong lòng lúc này lại dậy sóng không yên.
Có một loại tình cảm len lỏi vào trong cô, cô không thấy ghét, cũng không muốn bài xích nó. Gương mặt anh ngay bên cạnh, vẫn bình thản tự nhiên như thế. Cô không biết anh có đang cảm nhận giống cô.
Trên suốt con đường dài, cô im lặng, anh cũng không nói gì, không ai nỡ phá vỡ khoảnh khắc hạnh phúc này.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook