Anh Là Ánh Nắng Những Ngày Đông
-
Chương 19
Tiếng gõ cửa vang lên, Trần Tuấn Kiệt đứng dậy mở cửa.
“Giám đốc, đây là bưu phẩm gửi cho Vương tiểu thư.”
Trần Tuấn Kiệt nhận gói đồ trong tay thư kí.
“Là ai gửi?”
“Không rõ người gửi thưa giám đốc.”
“Được rồi, cô về làm việc đi.”
“Dạ.”
Trần Tuấn Kiệt mang bưu phẩm vào trong đưa cho Vương Hàn Tuyết. Hàn Tuyết có chút nghi ngờ từ từ mở ra. Thân thể cô bỗng nhiên cứng đờ, trong mắt là kinh ngạc, là đau thương. Từng tấm ảnh trên tay cô rơi xuống sàn đá hoa lạnh lẽo.
Tấm thứ nhất, cô gái nhỏ đứng dưới tán lá phong đỏ rực, cô nở nụ cười hạnh phúc nhìn người con trai bên cạnh, dáng người anh cao, mái tóc màu hạt rẻ cuốn hút, khóe miệng khẽ nhếch một độ cong vừa phải.
Tấm thứ hai, anh đang nhảy trên sân khấu, cô đứng một bên hát. Anh và cô nhìn nhau, ánh nhìn như xuyên thấu tất cả tạo nên sự ăn ý ngầm chỉ hai người mới có.
Hoa tường vi nở đỏ rực một góc vườn, cô gái nhỏ ngồi trên ghế đá tựa đầu vào vai anh. Cánh tay anh đặt trên mái tóc nâu vàng của cô, hình như anh đang nhẹ vuốt mái tóc ấy.
Biển tung bọt sóng trắng xóa, đặt cô gái nhỏ ngồi trên tảng đá xanh, anh quỳ một chân ngồi trước mặt cô, cẩn thận xem xét vết thương ở chân cô, khuôn mặt yêu nghiệt ấy giờ đây nhíu lại đầy lo lắng.
Mặc chiếc váy đỏ quý tộc, mái tóc nâu vàng quăn dài xõa sau lưng, khuôn mặt thanh tú trang điểm nhẹ, đôi mắt quét phấn nhạt, đôi môi tô son đỏ, cô gái nhỏ lúc này mang vẻ đẹp của tuổi trẻ, đầy sức sống. Anh nhắm mắt, hôn nhẹ lên trán cô. Ánh nến từ chiếc bánh sinh nhật bên cạnh chiếu vào bóng hai người tựa như vầng hào quang, tỏa sáng mạnh mẽ trong màn đêm tối.
Giữa mùa đông rét lạnh, cô gái nhỏ và anh ở trên sân thượng dùng kính thiên văn ngắm sao. Cô ngước nhìn bầu trời, cố gắng chỉ cho anh xem ngôi sao mà cô vừa nhìn thấy, còn anh thì cố gắng quàng chiếc khăn len vào cổ cô.
Trong một căn nhà ở Nhật Bản, từng cánh hoa anh đào trước cửa nhẹ rơi xuống, cô gái nhỏ được anh ôm trong lòng, nụ hôn dịu dàng đặt lên trán cô, những cảnh vật xung quanh trở nên mờ nhạt, trong không gian chỉ còn anh và cô tỏa sáng.
…
Hàn Tuyết nhắm mắt dựa vào lồng ngực Vương Nhất Băng, cô cảm thấy mệt mỏi, rất mệt. Cô không còn sức lực để làm bất cứ việc gì, kể cả việc xua đi những hình ảnh trong quá khứ đang bủa vây lấy cô.
Ba năm trước, rời xa anh cô thấy vô cùng khó khăn, có lúc cô tưởng như mình đã chết theo anh rồi. Ba năm sau, cô nghĩ mình đã chấp nhận được việc mất anh, sẽ không còn đau thương, sẽ không còn oán hận. Thế nhưng, cô sai rồi, nhớ về anh, tim cô vẫn đau, nhìn hình anh trong những bức ảnh, cô vẫn không kìm chế được mà run rẩy.
Anh đã từng một thời là tất cả trong cô, là nơi nương tựa vững chắc, là người cô tin tưởng tuyệt đối. Khi biết ba anh là người đã hại chết ba cô, cô chia tay anh nhưng chưa bao giờ hận anh.
Cô đã yêu anh bằng cả con người, vì tình yêu của anh dịu dàng như thế, trong sạch như dòng nước mát, khiến cho người chỉ biết mỗi hận thù như cô lần đầu tiên cảm nhận được thế nào là yêu, yêu một người con trai, yêu anh, yêu cuộc đời đã đưa anh đến bên cô.
Chỉ là, cô không bao giờ có thể gặp anh được nữa, bởi trái tim anh đang đập rộn ràng trong lồng ngực cô.
* * *
Lại là một đêm dài không ngủ được, Vương Hàn Tuyết sang phòng Vương Nhất Băng. Anh vẫn chưa ngủ, dường như anh biết cô sẽ sang phòng anh. Nằm gọn trong vòm ngực ấm áp của anh, tâm trí cô trống rỗng, mọi suy nghĩ như không còn, chỉ còn lại người anh trai yêu thương của cô.
Cô gối đầu lên ngực anh, bàn tay nhỏ bé vòng qua thắt lưng anh, mùi hương bạc hà thoang thoảng qua chóp mũi. Cô thích mùi hương của anh, từ nhỏ đến lớn anh chưa bao giờ thay đổi mùi hương này.
Mẹ từng kể rằng khi cô mới chào đời, anh năm tuổi, lúc anh lần đầu bế cô trên tay, cô đã cười thật tươi. Mỗi ngày sau đó ngoài mẹ ra đều là anh bế cô đi chơi, nằm bên cạnh ru cô ngủ, anh gọi cô là công chúa nhỏ. Cô lớn lên từng ngày, tình cảm yêu thương của anh và cô cũng thế từng ngày lớn dần lên, cô là bé con mà anh yêu nhất.
Trong suy nghĩ của cô, anh quan trọng như ba và mẹ, thậm chí cô còn yêu quý anh hơn ba mẹ, vì anh lúc nào cũng yêu chiều cô, chỉ cần cô muốn, anh đều làm tất cả. Anh nâng niu cô, bảo vệ cô, anh sẽ không để cô chịu bất cứ ủy khuất nào. Có được người anh trai như thế, là điều tuyệt vời nhất đối với cô.
Rúc vào ngực Nhất Băng, nhịp thở của cô đều đặn, dần chìm vào giấc ngủ. Anh kéo chăn đắp kín người cô, ôm cô thật chặt, hôn lên trán cô, trao cho cô tất cả sự yêu thương của anh, anh đã hứa với ba, sẽ yêu thương cô luôn phần của ba nữa.
Nhưng dù anh có bao bọc cô thế nào, bảo vệ cô thế nào thì cô vẫn bị tổn thương bởi người con trai Hạ Vũ Minh. Anh tưởng rằng Vũ Minh sẽ thay anh chăm sóc cô, nhưng mà cậu lại trở thành nỗi đau khắc sâu trong tâm hồn đứa em gái bé nhỏ của anh. Vũ Minh, cái tên ấy là nỗi ám ảnh rất khó phai mờ, chỉ vì cô đã yêu cậu rất nhiều.
Đời người quả thật có rất nhiều điều bất ngờ. Nếu không có dũng khí đối mặt thì cái mà ta nhận được chỉ là sự tổn thương.
“Giám đốc, đây là bưu phẩm gửi cho Vương tiểu thư.”
Trần Tuấn Kiệt nhận gói đồ trong tay thư kí.
“Là ai gửi?”
“Không rõ người gửi thưa giám đốc.”
“Được rồi, cô về làm việc đi.”
“Dạ.”
Trần Tuấn Kiệt mang bưu phẩm vào trong đưa cho Vương Hàn Tuyết. Hàn Tuyết có chút nghi ngờ từ từ mở ra. Thân thể cô bỗng nhiên cứng đờ, trong mắt là kinh ngạc, là đau thương. Từng tấm ảnh trên tay cô rơi xuống sàn đá hoa lạnh lẽo.
Tấm thứ nhất, cô gái nhỏ đứng dưới tán lá phong đỏ rực, cô nở nụ cười hạnh phúc nhìn người con trai bên cạnh, dáng người anh cao, mái tóc màu hạt rẻ cuốn hút, khóe miệng khẽ nhếch một độ cong vừa phải.
Tấm thứ hai, anh đang nhảy trên sân khấu, cô đứng một bên hát. Anh và cô nhìn nhau, ánh nhìn như xuyên thấu tất cả tạo nên sự ăn ý ngầm chỉ hai người mới có.
Hoa tường vi nở đỏ rực một góc vườn, cô gái nhỏ ngồi trên ghế đá tựa đầu vào vai anh. Cánh tay anh đặt trên mái tóc nâu vàng của cô, hình như anh đang nhẹ vuốt mái tóc ấy.
Biển tung bọt sóng trắng xóa, đặt cô gái nhỏ ngồi trên tảng đá xanh, anh quỳ một chân ngồi trước mặt cô, cẩn thận xem xét vết thương ở chân cô, khuôn mặt yêu nghiệt ấy giờ đây nhíu lại đầy lo lắng.
Mặc chiếc váy đỏ quý tộc, mái tóc nâu vàng quăn dài xõa sau lưng, khuôn mặt thanh tú trang điểm nhẹ, đôi mắt quét phấn nhạt, đôi môi tô son đỏ, cô gái nhỏ lúc này mang vẻ đẹp của tuổi trẻ, đầy sức sống. Anh nhắm mắt, hôn nhẹ lên trán cô. Ánh nến từ chiếc bánh sinh nhật bên cạnh chiếu vào bóng hai người tựa như vầng hào quang, tỏa sáng mạnh mẽ trong màn đêm tối.
Giữa mùa đông rét lạnh, cô gái nhỏ và anh ở trên sân thượng dùng kính thiên văn ngắm sao. Cô ngước nhìn bầu trời, cố gắng chỉ cho anh xem ngôi sao mà cô vừa nhìn thấy, còn anh thì cố gắng quàng chiếc khăn len vào cổ cô.
Trong một căn nhà ở Nhật Bản, từng cánh hoa anh đào trước cửa nhẹ rơi xuống, cô gái nhỏ được anh ôm trong lòng, nụ hôn dịu dàng đặt lên trán cô, những cảnh vật xung quanh trở nên mờ nhạt, trong không gian chỉ còn anh và cô tỏa sáng.
…
Hàn Tuyết nhắm mắt dựa vào lồng ngực Vương Nhất Băng, cô cảm thấy mệt mỏi, rất mệt. Cô không còn sức lực để làm bất cứ việc gì, kể cả việc xua đi những hình ảnh trong quá khứ đang bủa vây lấy cô.
Ba năm trước, rời xa anh cô thấy vô cùng khó khăn, có lúc cô tưởng như mình đã chết theo anh rồi. Ba năm sau, cô nghĩ mình đã chấp nhận được việc mất anh, sẽ không còn đau thương, sẽ không còn oán hận. Thế nhưng, cô sai rồi, nhớ về anh, tim cô vẫn đau, nhìn hình anh trong những bức ảnh, cô vẫn không kìm chế được mà run rẩy.
Anh đã từng một thời là tất cả trong cô, là nơi nương tựa vững chắc, là người cô tin tưởng tuyệt đối. Khi biết ba anh là người đã hại chết ba cô, cô chia tay anh nhưng chưa bao giờ hận anh.
Cô đã yêu anh bằng cả con người, vì tình yêu của anh dịu dàng như thế, trong sạch như dòng nước mát, khiến cho người chỉ biết mỗi hận thù như cô lần đầu tiên cảm nhận được thế nào là yêu, yêu một người con trai, yêu anh, yêu cuộc đời đã đưa anh đến bên cô.
Chỉ là, cô không bao giờ có thể gặp anh được nữa, bởi trái tim anh đang đập rộn ràng trong lồng ngực cô.
* * *
Lại là một đêm dài không ngủ được, Vương Hàn Tuyết sang phòng Vương Nhất Băng. Anh vẫn chưa ngủ, dường như anh biết cô sẽ sang phòng anh. Nằm gọn trong vòm ngực ấm áp của anh, tâm trí cô trống rỗng, mọi suy nghĩ như không còn, chỉ còn lại người anh trai yêu thương của cô.
Cô gối đầu lên ngực anh, bàn tay nhỏ bé vòng qua thắt lưng anh, mùi hương bạc hà thoang thoảng qua chóp mũi. Cô thích mùi hương của anh, từ nhỏ đến lớn anh chưa bao giờ thay đổi mùi hương này.
Mẹ từng kể rằng khi cô mới chào đời, anh năm tuổi, lúc anh lần đầu bế cô trên tay, cô đã cười thật tươi. Mỗi ngày sau đó ngoài mẹ ra đều là anh bế cô đi chơi, nằm bên cạnh ru cô ngủ, anh gọi cô là công chúa nhỏ. Cô lớn lên từng ngày, tình cảm yêu thương của anh và cô cũng thế từng ngày lớn dần lên, cô là bé con mà anh yêu nhất.
Trong suy nghĩ của cô, anh quan trọng như ba và mẹ, thậm chí cô còn yêu quý anh hơn ba mẹ, vì anh lúc nào cũng yêu chiều cô, chỉ cần cô muốn, anh đều làm tất cả. Anh nâng niu cô, bảo vệ cô, anh sẽ không để cô chịu bất cứ ủy khuất nào. Có được người anh trai như thế, là điều tuyệt vời nhất đối với cô.
Rúc vào ngực Nhất Băng, nhịp thở của cô đều đặn, dần chìm vào giấc ngủ. Anh kéo chăn đắp kín người cô, ôm cô thật chặt, hôn lên trán cô, trao cho cô tất cả sự yêu thương của anh, anh đã hứa với ba, sẽ yêu thương cô luôn phần của ba nữa.
Nhưng dù anh có bao bọc cô thế nào, bảo vệ cô thế nào thì cô vẫn bị tổn thương bởi người con trai Hạ Vũ Minh. Anh tưởng rằng Vũ Minh sẽ thay anh chăm sóc cô, nhưng mà cậu lại trở thành nỗi đau khắc sâu trong tâm hồn đứa em gái bé nhỏ của anh. Vũ Minh, cái tên ấy là nỗi ám ảnh rất khó phai mờ, chỉ vì cô đã yêu cậu rất nhiều.
Đời người quả thật có rất nhiều điều bất ngờ. Nếu không có dũng khí đối mặt thì cái mà ta nhận được chỉ là sự tổn thương.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook