Tất cả mọi người nín thở chờ đợi, đến tột cùng kết quả sẽ là như thế nào?

Mắt thấy hai tấm giao màu đỏ từ từ bất động tại chỗ, Hà Chí Uy phải mất một thời gian thật lâu để nhìn rõ tấm song giao nằm trên mặt đất, hắn thật không dám tin tưởng vào hai mắt của mình, liên tiếp ba lượt đều là thánh giao, tiểu tử này cư nhiên được cả thân linh hỗ trợ?

"Tổ mẫu đáp ứng!" Toàn hiện trường vang lên tiếng hoan hô, xem mồ hôi trộn lẫn máu loãng trên mặt Từ Bồi Nghị, mặc cho ai nhìn qua đều không khỏi cảm động, từ khinh thường chuyển thành kính nể, chính cái gọi là biết sai có thể sửa, có tấm lòng thiện lương, khó trách đến tổ mẫu cũng như vậy mà giúp hắn.

Cha con Hà gia ba người hai mặt nhìn nhau, tuy rằng có điểm không cam lòng, nhưng là tổ mẫu cũng đều đã gật đầu, bọn họ phải nghe theo thánh ý.

Hà Chí Uy thở dài, mang theo một chút bất đắc dĩ nói:" Nếu tổ mẫu đã cho phép, cậu có thể theo chúng tôi về nhà, nhưng là Tĩnh Đình có muốn gặp cậu hay không, không phải là chuyện chúng tôi có thể quyết định."

"Cảm ơn mọi người! Cảm ơn, cảm ơn!" Từ Bồi Nghị không biết biểu đạt cảm kích lúc này như thế nào, chỉ có thể tiếp tục dập đầu.

"Đừng dập đầu nữa, cậu muốn chết cũng không thể chết tại đây được." Hà Tiến Thiêm cuối cùng lên tiếng, lại chuyển hướng sang hai con nói:" Các con trước đưa nó đi phòng khám, để máu chảy nhiều như vậy, không băng bó lại là không được."

"Này cho cậu, đi theo tôi." Hà Chí Cường đưa ra một cái khăn mặt sạch sẽ, đời này hắn chưa bao giờ xem qua loại sự tình này, trong thôn thỉnh thoảng cũng có kẻ ăn trộm, có kẻ gặp phong ba ở ngoài, nhưng có ai sẽ thành tâm thành ý như vậy mà đến đây giải thích?

Nói đến buồn cười, nước mắt hắn thiếu chút nữa là bị buộc đi ra.

"Cảm ơn...." Từ Bồi Nghị chậm rãi đứng lên, hai đầu gối cùng hai tay đều đang run, hắn tiếp nhận cái khăn mặt đặt lên trên trán, kỳ quái là hắn cũng không cảm thấy đau, có thể là do tổ mẫu tiếp sức lực cho hắn đi, người ta nói có tâm cảm động thần linh, hắn rốt cục đã có cơ hội thể nghiệm đến.

Đám người dần dần tản đi, một màn kinh thiên động địa này, đủ để cho bọn họ có đề tài nói chuyện một trận say sưa đến chết đi sống lại, ngay cả tổ mẫu còn thấy cảm động, không biết nữ nhân vật chính có hay không cũng thấy cảm động?

Thời gian buổi chiều, gió từ từ lạnh, Từ Bồi Nghị đi vào cửa lớn Hà gia, trên trán hắn có một khối băng gạc, áo sơ mi mấy chỗ có vết máu, quần dài cũng bê bết bụi bẩn, thoạt nhìn nhếch nhác, nhưng hai mắt hắn lại sáng ngời, trên mặt cũng giống như phát sáng.

Người Hà gia cũng không biết tiếp đón hắn như thế nào, mọi người lẳng lặng ngồi trên ghế trong phòng khách, tới thời gian ăn bữa tối, nhưng bọn họ đều không có động đậy, tựa như cùng Tĩnh Đình giống nhau, nguyên lai tâm tình thực rất ảnh hưởng đến khẩu vị.

Trong không khí trầm trọng, Hà Tĩnh Đình xuất hiện, mặc quần áo đơn giản ở nhà, xem ra có điểm rộng thùng thình, cũng bởi vì quần áo quá lớn mà nàng lại rất gầy.

Từ Bồi Nghị cả người chấn động, mới hơn ba tháng không thấy, nàng ít nhất gầy năm, sáu kg, hiện tại chỉ sợ bốn mươi kg cũng không đến.

Hắn từng nghĩ qua, thời điểm gặp lại nàng, hắn sẽ cảm thấy vui vẻ như được về nhà, nhưng trong nháy mắt này hắn lại nghĩ muốn khóc.

Là hắn làm cho nàng trở nên tiều tụy như vậy, là hắn cướp đi nụ cười của nàng, hắn nên dập đầu quỳ xuống, hắn nên làm cho chính mình máu chảy không ngừng, dù có như vậy cũng không bù lại được lỗi lầm mà hắn đã phạm phải.

Nhìn đến vị hôn phu tiền nhiệm, Hà Tĩnh Đình biểu tình bình thản nói:" Nghe nói anh muốn gặp tôi."

Buổi chiều hôm nay, nàng từ cửa sổ trong phòng nhìn thấy được tất cả, khi hắn dừng xe trước cửa nàng liền phát hiện được, tuy rằng không đi theo đến miếu tổ mẫu, nhưng là nhìn thấy người nhà cho hắn vào cửa, lại nhìn thấy thương thế trên trán hắn, cũng có thể hiểu đại khái được quá trình.

"Đúng vậy." Hắn không chuyển mắt nhìn nàng, dung mạo kia hắn chưa từng cẩn thận nhìn kỹ, mà nay lại gắt gao thu tâm hắn, nàng có một đôi mắt to trong suốt, giờ phút này lại bịt kín một tầng mọng mắt cùng quầng thâm, lãnh đạm, bất đồng trước kia nhưng hắn lại cảm thấy bị mê hoặc.

"Tiến vào phòng tôi nói đi." Hà Tĩnh Đình không muốn làm cho người nhà phải chia sẻ cùng nàng, phần đau khổ này để chính nàng chịu hết đi.

"Được..." Hắn nhìn bóng dáng của nàng, cước bộ nhẹ nhàng phảng phất như một u hồn, hắn thực sợ nàng bị gió thổi sẽ tan bay đi, nghĩ dùng sức ôm lấy nàng, hôn nàng thật nhiều, đối với nàng cũng không bằng mấy lần tình yêu nàng dành cho hắn, chỉ mong có thể làm cho nàng ấm áp hơn, tiếp thêm sức lực cho nàng.

Trong phóng khách, mọi người chỉ có thể kiên nhẫn chờ đợi, làm cho đương sự chính mình đi xử lý, nói đến loại việc tình cảm này, tổ mẫu có năng lực đến mấy cũng không thể can thiệp được.

Vào phòng, Từ Bồi Nghị nhìn quanh bốn phía, đối với phòng trọ trước kia của nàng hoàn toàn bất đồng, nhưng cách bài trí lại rất phù hợp với nàng, nàng thích hết thảy đều đơn giản thanh lịch, giống như cá tính của nàng, ôn nhu thản nhiên.

Trước kia hắn nhìn mà không hiểu, mà này mới phát hiện, loại cảm giác này thật là tốt.

"Anh đến tìm tôi có chuyện sao?" Hà Tĩnh Đình đi đến bên cửa sổ, ngóng nhìn mặt trời bên ngoài, ánh chiều tà vẫn xinh đẹp như trước, nhưng đêm đen rồi cũng đến, hiện tại nàng rất mong tới đêm tối, lẳng lặng, âm thầm, rơi lệ cũng vô thanh vô tức.

"Anh.... Anh nghĩ đối mặt với em giải thích." Tuy rằng nàng có khả năng không cần, nhưng hắn phi thường cần, nếu không làm như vậy, hắn vĩnh viễn sẽ đều hận chính mình.

Nàng nhìn phương xa, cũng không nhìn hắn cái nào." Anh không cần để ý, tôi nói tôi sẽ chúc phúc cho anh, anh không cần phải tự mình đến đây giải thích."

"Thực xin lỗi, anh khiến em cùng người nhà của em phải chịu thương tổn lớn như vậy, anh... Anh hy vọng bồi thường.... Hy vọng có thể vì mọi người làm điều gì đó."

"Nhà chúng tôi không tính là người có tiền, nhưng là cũng không đến nỗi quá khó khăn, chúng tôi không cần cái gì bồi thường." Hắn ra tay luôn luôn hào phóng, từ áo cưới, khách sạn, trang trí, dàn nhạc đều là hắn bỏ tiền, nàng cần gì chỉ cần thông báo cho thư kí của hắn là được, nàng tổn thất chẳng qua chỉ là một cái tâm, có cho là gì?

"Nhưng là... Nhưng là...." Một người nam nhân liều mình nghĩ muốn đền bù lại, một nữ nhân lại cái gì cũng không cần, như vậy thì phải làm gì mới được?

"Anh là bởi vì cảm thấy mình gây lên tội nên mới đến đi?" Nàng quay đầu, dùng cặp mắt mất đi linh hồn nhìn hắn, nhìn xem hắn chột dạ phát run." Nếu nhất định phải bồi thường, anh có thể dùng danh nghĩa của cha mẹ tôi, quyên góp một ít tiền làm việc thiện, như vậy là được rồi."

"Anh sẽ làm! Anh sẽ lập tức làm được." Việc này rất dễ dàng, hắn sẽ làm hết sức mình, nhưng việc hắn muốn không phải chỉ có như thế....

"Không vội, từ từ sẽ được." Trên mặt nàng vẫn là không chút biểu tình, lạnh lùng hạ lệnh đuổi khách." Anh cảm thấy như vậy là an tâm sao? Như vậy anh có thể trở về rồi."

"Anh.... Anh không nghĩ sẽ đi, anh có thể nói với em thêm mấy câu không?" Hắn cũng hiểu được, nàng không có khả năng bởi vì mấy lời của hắn mà tâm liền mềm hóa đi, khuyết điểm trong lòng khó có thể bằng phẳng.

"Mời nói." Nàng là người có lễ phép, sau khi chia tay cũng có thể đối xử hòa hợp với nhau, nhưng nếu tiến thêm một bước, nàng làm không được, cũng dậy không nổi.

"Anh cùng Nhan tiểu thư đã chia tay, nàng cũng không có mang thai, nàng lừa anh."

"Phải không?" Nàng mắt không chớp cái nào, này đối với nàng còn có ý nghĩa sao?

Ngay tại thời điểm hắn đưa ra lựa chọn ngày đó, cuộc sống của nàng đã chìm vào đêm tối, bình minh đến giờ còn chưa lên.

"Trong khoảng thời gian này, anh thường mơ thấy em, cũng thường nhớ tới thời điểm chúng ta ở trên tầng thượng của công ty, em làm cơm hộp..... Còn có nụ cười của em."

"Anh có thể là do thói quen, bỗng nhiên mất đi cảm thấy tĩnh mịch mà thôi." Bởi vì đến khi mất đi mới hiểu thế nào là tiếc nuối?

Nàng không nghĩ trở thành đối tượng để hắn thể nghiệm hoặc lĩnh ngộ, mời hắn đi tìm người khác đi, nàng đã mất tài cán cùng sức lực, ngay cả chính mình còn không thể chống đỡ được.

"Có hay không khả năng.... Làm cho chúng ta trở lại như lúc ban đầu?" Hắn không yên hỏi, không dám nhìn vào đôi mắt lạnh lùng của nàng, sợ dũng khí của chính mình sẽ biến mất hết.

"Không có khả năng." Nàng không hề lo lắng trả lời.

"Một chút khả năng đều không có?"

"Không có." Giống như chim trên trời cùng cá trong nước, bọn họ vốn là người không cùng một thể giới, không nên và cũng không thể cùng nhau xuất hiện.

Quá khứ nàng rất ngốc, vọng tưởng một giấc mộng thật đẹp, làm người cần phải thực tế mới có điểm an toàn.

Nhìn hắn cúi đầu không nói, nàng lại yêu cầu hắn rời đi." Mời anh đi thôi, về sau không cần lại đến tìm tôi, cũng không muốn người nhà vì tôi mà thấy khó xử."

"Thực xin lỗi, tạo phức tạp cho mọi người phải.... Hẹn gặp lại, mong em bảo trọng." Liền như vậy là đã xong sao?

Hắn rất là không muốn, nhưng nhìn trong mắt nàng giống như cái hoang mạc, nhìn hắn giống như người xa lạ, hắn ngay cả một bước cũng đều không thể vượt qua.

Hà Tĩnh Đình không có trả lời, chính là đem tầm mắt chuyển hướng ra ngoài cửa sổ, mặt trời đã ngả về tây, trời cũng dần tối, tâm cũng đã chết.

Khi Từ Bồi Nghị trở lại phòng khách, nhìn biểu tình trên mặt hắn mọi người đều hiểu, tổ mẫu đồng ý, nhưng là Hà Tĩnh Đình không đồng ý, tình cảm dù sao cũng không thể cưỡng cầu.

"Thật ngại quá, quấy rầy mọi người lâu như vậy." Từ Bồi Nghị lại cúi đầu, hắn thực sự thật có lỗi.

Cha con Hà gia đều thở dài không nói gì, chí có Lí Thu Nghi đứng lên nói:" Miệng vết thương của cậu cần phải chú ý, còn có lái xe phải cẩn thận."

"Cảm ơn." Bác gái dặn dò làm cho hắn cảm kích trong lòng, mọi người một nhà đều thực thiện lương, bọn họ đối với hắn quở trách đều là xuất phát từ yêu, nếu không phải do Hà Tĩnh Đình gặp phải đau lòng, lại như thế nào có phản ứng kích động như vậy.

Tất cả chỉ đổ thừa chính hắn phạm phải nhiều sai lầm, mà nay muốn thay đổi cái gì cũng đều đã quá muộn.

Cúi đầu nói lời cảm ơn xong, hắn xoay người bước ra cửa Hà gia, cước bộ trầm trọng thong thả, còn chưa đi đến cổng, chợt nghe sau lưng truyền đến tiếng kinh hô—

"Tĩnh Đình, Tình Đình! Con làm sao vậy?!"

"Trời ạ, Tĩnh Đình té xỉu! Mau đưa nó đến bệnh viện đi!"

Từ Bồi Nghị xoay người chạy vọt vào trong nhà, nhìn đến Hà Tĩnh Đình nằm ngay trước cửa phòng, hai mắt nhắm nghiền, mặt không có chút máu, an hem Hà gia đang chuẩn bị nâng nàng dậy, Từ Bồi Nghị lập tức vương hai tay, giành trước đem nàng ôm lấy." Để cho tôi!"

Ôm lấy nàng, tâm hắn như dao cắt, trời ạ, nàng rất gầy, rất rất gầy, cơ hồ chỉ còn lại có da bọc xương, nàng nguyên bản cũng rất thon thả, nhưng hiện tại quả thực là cái bệnh nhân.

Là bi thương than nát cõi lòng đến mức nào, làm cho một một cô gái người trẻ tuổi khỏe mạnh lại trở lên suy yếu như thế?

Lại là dày vò ẩn nhẫn như thế nào mới làm cho nàng ngoài mặt bình tĩnh đáp lại, nhưng bên trong chớp mắt liền gục ngã?

"Lên xe của tôi, để tôi đưa cô ấy đi bệnh viện! Tôi cầu mọi người, ít nhất để cho tôi vì cô ấy làm được một việc!" Từ Bồi Nghị thanh âm đau đớn yêu cầu, anh em Hà gia chần chờ một lát, nhìn vẻ mặt thống khổ của người này, cư nhiên làm cho bọn họ không thể cự tuyệt.

"Đi thôi." Hà Tiến Thiêm rốt cuộc đồng ý nói, bước đầu tiên thỏa hiệp, những người khác cũng không có dị nghị, cứ để cho tiểu tử này thêm một lần cơ hội đi, chỉ mong Tổ mẫu sẽ phù hộ, chỉ mong lần này sẽ là một kết cục viên mãn.

Một đường chạy tới bệnh viện mọi người không ai nói gì, Từ Bồi Nghị tự mình ôm Hà Tĩnh Đình xuống xe, thẳng đến phòng cấp cứu la lên:" Bác sĩ, xin cứu cô ấy!"

Nhìn thiên hạ trong lòng hai mắt nhắm nghiền, giống như đối với nhân gian không còn chút lưu luyến, hắn rất sợ nàng cứ như vậy rời đi, cầu xin ông trời đừng tàn nhẫn như vậy, xin cứ tận lực mà trừng phạt hắn, trả thù hắn, nhưng là đừng làm cho hắn phải tiếc nuối cả đời.

Y tá nhanh chóng đẩy giường bệnh đến, trước để cho Hà Tĩnh Đình nằm trên đó, bác sĩ rất nhanh làm kiểm tra tổng quát, phân phó nói:" Huyết áp rất thấp, trước cần ổn định tĩnh mạch."

"Vâng!" Y tá lập tức nghe theo.

"Bác sĩ, con gái tôi sẽ không sao chứ?" Hà Tiến Thiêm vội hỏi, con gái chưa bao giờ phát sinh loại sự tình này, rốt cuộc là làm sao vậy?

"Có hay không tiền sử bệnh tim, hay một số vấn đề liên quan đến hệ thần kinh?" Bác sĩ một bên nghe tiếng tim đập một bên hỏi.

"Không có, không có, nó từ nhỏ đến lớn đều thực khỏe mạnh, chỉ là gần đây khẩu vị cỏ vẻ không tốt...." Hà Tiến Thiêm nói không được nữa, con gái tâm bị thương, bệnh này y thuật nào có thể chữa?

"Được, các người đi ra ngoài trước, tôi phải cấp cứu cùng làm kiểm tra máu."

Mặc dù lo lắng không thôi, nhưng mọi người vẫn là đi ra khỏi phòng cấp cứu, lẳng lặng đứng ở trên hành lang chờ đợi, may mà chỉ qua hơn mười phút, bác sĩ đã bước ra giải thích:" Bệnh nhân tựa hồ đã bị kích thích rất lớn, làm cho não bộ tạm thời thiếu dưỡng, sinh ra phản xạ ngất, huyết áp cảu nàng rất thấp, tim đập cũng rất yếu, nhưng nếu là không có tiền sử bệnh tim, nghỉ ngơi vài ngày hẳn là sẽ không có chuyện gì nữa."

"Cảm ơn bác sĩ, cảm ơn bác sĩ!" Vợ chồng Hà gia đồng thanh nói lời cảm ơn.

"Còn có, tuy rằng kiểm tra máu còn chưa có kết quả, nhưng tôi xem sắc mặt của nàng tái nhợt, thể trọng lại quá gầy, có thể là không đủ dinh dưỡng, mong mọi người giúp cô ấy điều dưỡng thân thể thật tốt." Có một số triệu chứng chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhìn ra, cho nên bác sĩ cũng đề nghị nói.

"Vâng!" Lúc này đổi lại là an hem Hà gia trả lời, bọn họ tuy ngoài miệng chưa nói, kỳ thật đáy lòng đều suy nghĩ, Tĩnh Đình bị té xỉu còn không phải đều bởi vì tên hỗn trướng kia?

Nàng ban ngày ăn thì không được bao nhiêu, buổi tối lại vụng trộm rơi nước mắt, thân thể còn có thể tốt lên sao?

Giờ phút này Từ Bồi Nghị rốt cục hiểu được, bình tĩnh của Hà Tĩnh Đình đều là ngụy trang, kỳ thật nội tâm của nàng đã sớm tan nát hết, hắn như thế nào còn nhìn không ra, sự tuyệt vọng ở trong lòng nàng lạnh như băng, cất giấu bao nhiêu bất lực yếu ớt.

Hít sâu vài hơi, Từ Bồi Nghị mở miệng hỏi:" Xin hỏi bác sĩ, có thể cho bệnh nhân nằm viện vài ngày, để làm kiểm tra tổng hợp được không?"

"Đương nhiên có thể, như vậy cũng sẽ yên tâm hơn." Bác sĩ nhìn ra được người trẻ tuổi này không phải người địa phương ở đây, trên trán còn có một miếng băng gạc thấm máu, không khỏi hỏi nhiều thêm một câu:" Cậu là thế nào của bệnh nhân?"

"Tôi.... Tôi....."

Từ Bồi Nghị nhất thời không nói lên lời, Hà Chí Uy thay hắn trả lời:" Bọn họ trước kia đã đính hôn qua! Sau chia tay lại trở về tìm, chúng tôi cũng không biết rốt cuộc là như thế nào?"

Bác sĩ gật gật đầu, cái này giải thích được nguyên nhân té xỉu của bệnh nhân." Thì ra là thế, tâm bệnh thì y học không có cách, mong mọi người chú ý nhiều hơn. Chúng tôi chỉ có thể chưa khỏi thân thể của bệnh nhân, nhưng nếu bệnh nhân không vui vẻ, vẫn là rất khó khôi phục."

"Được, tôi sẽ cố gắng." Từ Bồi Nghị đã ra quyết định, hắn phải chịu trách nhiệm, đây là hắn chân thành mong muốn.

"Chờ một chút bệnh nhân sẽ được chuyển tời phòng bệnh trên tầng ba, các người giúp nàng làm thủ tập nhập viện, có thể lưu lại một người nhà để chăm sóc cô ấy, ách.... Vị hôn phu tiền nhiễm cũng có thể." Bác sĩ cũng thực hiểu nhân tình nói.

"Cơm ơn bác sĩ!" Mọi người cùng nhau trả lời, Từ Bồi Nghị âm thanh lớn nhất, làm cho những người khác nghe được hoảng sợ.

Sau khi bác sĩ rời đi, Lí Thu Nghi đến quầy làm thủ tục nhập viện cho con gái, Hà Tiến Thiêm phân phó các con:" Tốt lắm, a Uy, a Cường, các con cũng nên về nhà, vợ con các con còn đang chờ."

Anh em Hà gia đối với điều này cũng không có ý kiến, chính là hỏi:" Vậy Tĩnh Đình làm sao bây giờ? Ai sẽ lưu lại chăm sóc nó?"

Hà Tiến Thiêm đang muốn mở miệng, Từ Bồi Nghị chạy nhanh xen mồm:" Nếu mọi người đồng ý, có thể cho tôi lưu lại chiếu cố cô ấy được không?"

Tiểu tử này thật biết thời cơ.

Hà Tiến Thiêm cười khổ một chút." Liền giao cho cậu, chúng tôi ngày mai còn phải ra đồng, phải trở về nghỉ ngơi."

"Cảm ơn bác trai, cảm ơn mọi người!" Từ Bồi Nghị lại cúi đầu nói lời cảm ơn, không phải là đại lễ chin mươi độ, đầu cũng nhanh chạm tới đầu gối.

Lí Thu Nghi làm tốt các thủ tục đi tới, nghe chồng nói lại tính huống, nhịn không được dặn dò nói:" Tĩnh Đình nó..... Lòng nó rất mềm yếu, cậu nếu thật muốn chiếu cố nó, không cần chỉ một ngày, hai ngày, như vậy nó sẽ chịu không nổi...."

Trong lời bác gái nói hắn nghe hiểu được, nếu không cần cũng đừng miễn cưỡng, nếu có thể thì chính là toàn bộ, bởi vậy hắn thẳng thắt lưng, nghiêm trang cam đoan:" Con hiểu được, xin người yên tâm, con lựa chọn lưu lại, sẽ không rời đi nữa, con là thật tình."

Lí Thu Nghi gật gật đầu, trong mắt có lệ quang, khúc mắt của con gái, có lẽ chỉ nam nhân mới gỡ bỏ được, chỉ hy vọng quá trình đó sẽ không có thêm thương tổn nào cả.

Nhân sinh trên đời khó tránh khỏi té ngã bị thương, chỉ mong bọn họ cùng đỡ lẫn nhau, nắm tay nhau cùng đi tiếp, tin tưởng hết thảy sẽ có chuyển biến tốt.

Sau khi bốn người Hà gia rời đi, Từ Bồi Nghị một mình hướng phòng bệnh tầng ba đi, chậm rãi mở cửa phòng, hiện tại cũng chỉ còn nàng cùng hắn, toàn thế giới giống như đều đang an tường ngủ, chỉ có tim hắn là còn mãnh liệt đập, tất cả đều vì nàng.

Đi đến bên cạnh giường bệnh, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, trong lúc mê man mà hai bên lông mày vẫn nhíu vào nhau, nàng rốt cuộc có bao nhiêu ưu sầu phiền não?

Tất cả phiền não cứ giao cho hắn?

Nàng chỉ cần phụ trách mỉm cười, hắn sẽ thực hạnh phúc.

Ngóng nhìn hồi lâu, hắn vươn tay run run, chậm rãi mơn trớn mi mắt của nàng, đối với chính mình cũng là đối với nàng nói:" Anh thề, anh sẽ dùng thời gian cả đời, quý trọng em, bảo hộ em.... Còn có, yêu em."

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương