Một tuần qua đi. Nghỉ phép của Tần Thu cũng kết thúc.


Chân bị bong gân dường như đã ổn, từ bên ngoài hoàn toàn nhìn không ra dấu vết bị thương, chỉ có lúc cử động nhiều mới có cảm giác hơi đau.


Cùng lúc đó, quá trình quay phim 《 Hạ Chí ngọ hậu 》 cũng gần kết thúc.


Trái với Hạ Thiên do dự, Nghiêm Đông rất rõ về kế hoạch tương lai của hai người, tương lai của hắn, hắn muốn ở bên Hạ Thiên.Vì thế Nghiêm Đông chuẩn bị cầu hôn Hạ Thiên.


Đây là cảnh quay cuối cùng, nhưng trước khi quay lại xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn.


——Chiếc nhẫn cầu hôn tổ đạo cụ chuẩn bị quá hơi lớn với Tần Thu.


Sớm định ra kế hoạch hôm nay sẽ hơ khô thẻ tre, gặp loại vấn đề này, mọi người lại lo lắng, hiện giờ đi mua cũng không kịp nữa rồi. Chỉ có thể nghĩ biện pháp sửa chữa kịch bản, đem nội dung về chiếc nhẫn trong kịch bản xóa đi. Nhưng cầu hôn mà không cần nhẫn?


Từ Khiếu kéo biên kịch qua một bên khẩn cấp thảo luận.


Tần Thu và Nam Viên cũng bị kêu tới tìm kế sách.


"Không thì làm một chiếc nhẫn cỏ đi? Nhẫn thì sau này bổ sung!" Biên kịch là một nữ Omega theo chủ nghĩa lãng mạn.


Từ Khiếu cũng không đồng ý với đề nghị này: "Gần nơi này chúng ta cũng không có người giỏi bện nhẫn cỏ, khẳng định không thể tùy tiện bện một cái, không đẹp tôi sẽ không đồng ý để nó đi vào phim của mình."


Biên kịch suy tư, lại nghĩ đến một biện pháp: "Vậy thì nhờ hậu kỳ vậy, photoshop một chiếc nhẫn chắc không khó?"


"Làm vậy thì được, nhưng hình ảnh có chút giả." Từ Khiếu vẫn như cũ thực không hài lòng với biện pháp này.


Ý kiến của Từ Khiếu và biên kịch không thể thống nhất, trong lúc nhất thời hai người thật sự không nghĩ ra được biện pháp nào tốt hơn, tranh luận đến tranh luận đi, thiếu chút nữa chửi nhau.


Tần Thu ở một bên nghe drama, dù sao cũng là mình diễn, đeo nhẫn cỏ gì đó và vân vân, thật sự có điểm low, hiệu quả của nhẫn vẫn là rất cần thiết.


Nam Viên ở một bên không nói gì.


Có người đề nghị, trước tiên cứ sắp xếp quay một lần thử xem, trực tiếp xóa nội dung có nhẫn.


Từ Khiếu bất đắc dĩ gật đầu, đáp ứng đề nghị này, đầu óc hắn và biên kịch lúc này có chút loạn, nghĩ không được cách nào khác, không bằng trước tiên để hai diễn viên quay một lần, nói không chừng đột nhiên tìm ra được điểm mấu chốt.


Tần Thu và Nam Viên không có ý kiến với việc này.


Phủi phủi tay áo, mỗi người vào vị trí của mình.


Ở một vùng nông thôn xinh đẹp, Tần Thu trên bàn vẽ vẽ bức tranh phong cảnh xa xa. Vốn là Nghiêm Đông đồng ý bồi cậu đi du lịch, nhưng lại bị công tác kéo chân, Hạ Thiên liền tự mình tới đây.


Mà lúc này, Nam Viên diễn vai Nghiêm Đông đột nhiên xuất hiện trong tầm nhìn.


Trên mặt hắn đầy mồ hôi, chạy như điên đến chỗ cậu.


Tần Thu buông bút vẽ, đứng thẳng, nhìn về phía Nam Viên: "Sao anh lại tới đây? Công tác sao rồi?"


"Đã xong rồi." Nam Viên thở hổn hển, "Sau khi bắt được người bị tình nghi, anh liền xin phép đến đây!"


Tần Thu bất đắc dĩ cười nói: "Coi chừng bọn họ lại phàn nàn anh đấy!"


"Anh không cần!" Nam Viên dừng một chút.


Theo kịch bản, sau đó, Nam Viên nên lấy nhẫn ra, quỳ một gối, cầu hôn Tần Thu.


Nhưng là, kích thước nhẫn không đúng, không thể dùng.


Nam Viên dừng một chút, đột nhiên ngã về phía trước một bước, dùng sức ôm lấy Tần Thu.


Xa xa, Từ Khiếu đang giám sát màn hình, đột nhiên ánh mắt sáng ngời.


Tần Thu ngơ ngác: Nam Viên đã sửa kịch bản khác đi, không có kịch bản, không thương lượng trước, chỉ có thể dựa vào diễn xuất của bản thân.


Tần thu cố gắng nhập vai Hạ Thiên, tự hỏi nếu là Hạ Thiên, tiếp theo phải làm thế nào.


Nam Viên chôn đầu vào cổ Tần Thu.


"Thực xin lỗi!"


Trong thanh âm khàn khàn là tràn ngập xin lỗi và yêu thương.


Nếu là Hạ Thiên, sau đó sẽ. . . . . .


"Không sao!" Tần Thu mím môi, muốn ôm lại Nam Viên, lại có chút không dám, "Công tác quan trọng, em có thể hiểu được, em là đi du lịch để vẽ vật thực, anh kỳ thật không cần. . . . . . Ưm!"


Tần Thu còn chưa nói xong.


Nam Viên đột nhiên dùng miệng ngăn lại câu nói kế tiếp.


Một nụ hôn ngắn ngủi, chỉ chạm vào bên ngoài, lại làm cho Tần Thu nháy mắt cảm động.


Nam Viên cúi đầu.


Vẻ mặt trịnh trọng cùng nghiêm túc: "Gả cho anh đi!"


Không biết có phải bởi vì người nói câu này là bạn trai cậu, lúc Nam Viên nói ra những lời này, Tần Thu hoảng hốt thế nhưng cảm thấy Nam Viên là thật sự cầu hôn cậu.


"Làm sao có thể. . . . . ." Chỉ là diễn thôi mà.


Tay Nam Viên lướt qua sợi tóc trên trán Tần Thu, ôn nhu lại cẩn thận, hắn nhẹ nhàng nói: "Không có đùa đâu, Hạ Thiên, gả cho anh đi! Anh yêu em!"


". . . . . ." Tần Thu vừa định mở miệng.


Nam Viên lại đột nhiên chặn miệng cậu, nói: "Không phải vì đánh dấu, anh muốn cưới em, không phải vì anh đánh dấu em, em đồng ý với anh, cũng không phải vì bị anh đánh dấu."


Tần Thu rưng rưng. Miệng bị Nam Viên che, hai mắt lấp lánh.


"Anh biết, bởi vì công việc của anh, luôn cho em cảm giác không an toàn, có lẽ về sau cũng giống vậy, vì công tác mà thất hẹn với em, anh biết nói như vậy rất xấu xa, nhưng anh không có biện pháp từ bỏ công việc này, anh thích làm cảnh sát, anh thích cảm giác của chính nghĩa, đây là tín ngưỡng của anh từ trước đến giờ. Nhưng anh muốn nói rằng, anh yêu em, không thể đem so với chức nghiệp, từ khi gặp em, anh liền biết mình đã có tín ngưỡng thứ hai, thậm chí so với tín ngưỡng thứ nhất, còn sâu đậm hơn."


Tần Thu lại có chút không dám nhìn thẳng Nam Viên lúc này.


Lúc này Nam Viên làm cho cậu nhớ lại ngày đó ở vườn cây anh đào G đại, Nam Viên tỏ tình với cậu. Cũng chói lọi như ngày đó!


"Em yêu anh!" Tần Thu gật gật đầu, nhẹ nhàng nói: "Không phải bởi vì bị anh đánh dấu. Em là vì yêu anh nên mới nguyện ý bị anh đánh dấu."


Tần Thu cúi đầu: "Em chưa bao giờ cần anh vì em mà buông tha thứ gì! Em không muốn trở thành vật cản của anh, mặc kệ anh muốn làm gì, em đều ủng hộ anh. Cho nên, anh căn bản không cần lo lắng cho em!"


Nam Viên nắm lấy cằm cậu, buộc cậu ngẩng đầu lên đối diện với hắn.


Nam Viên thở dài: "Em chưa bao giờ là trói buộc của anh! Em là sinh mệnh nửa đời còn lại của anh"


Tần Thu đột nhiên có một loại xúc động muốn khóc.


Rõ ràng cậu biết, những lời này của Nam Viên, là Nghiêm Đông đang nói với Hạ Thiên.


Nước mắt lặng yên không tiếng động chảy xuống.


Nam Viên dịu dàng lau đi nước mắt của Tần Thu.


"Cho nên, Hạ Thiên tiên sinh, em có nguyện ý trở thành vợ của anh không?"


Nam Viên lui về sau một bước, quỳ một gối, cầm tay Tần Thu, ở trên tay cậu hạ xuống một nụ hôn.


Kịch bản vốn tưởng toang thế nhưng lại được Nam Viên cứu về.


Tần Thu nín khóc mỉm cười.


"Em từng nói với anh chưa?" Tần Thu vươn cánh tay, ôm lấy Nam Viên, cũng ôm lấy ánh mặt trời rực rỡ sau lưng Nam Viên, "Buổi chiều ngày đó gặp được anh, ánh mặt trời rất đẹp! Là cảnh đẹp nhất trong cuộc đời em."


Hai người ôm lấy nhau.


Hình ảnh kéo dài.


Bàn vẽ sau lưng Tần Thu, một mảnh nông thôn xanh biếc, cuối cùng là một nam nhân tựa ánh dương, chậm rãi đi về phía cậu.


——


Cắt.


Từ Khiếu cuối cùng hô cắt.


Nhưng tầm mắt hắn lại chặt chẽ dừng ở màn hình quan sát.


Biên kịch cũng nhìn chằm chằm Tần Thu và Nam Viên, nhưng hốc mắt lại đỏ, một chữ cũng không thể thốt lên.


Qua hồi lâu.


Từ Khiếu rốt cuộc ngẩng đầu, chậm rãi giơ ngón cái lên với Nam Viên và Tần Thu.


"Tôi cho rằng, không cần phải sửa đổi nữa. Đây chính là tốt nhất rồi." Từ Khiếu hé miệng nở nụ cười, "Các cậu chính là Nghiêm Đông và Hạ Thiên thật sự!"


Đây là lần thứ hai Tần Thu tham gia phim điện ảnh.


Đối tượng hợp tác thế nhưng lại có Từ Khiếu có tiếng có quyền, trong quá trình quay không biết bị giáo huấn bao nhiêu lần, cậu cũng vẫn sợ hãi chờ sau khi phim công chiếu, sẽ bị người lên án diễn xuất quá kém.


Nhưng giờ phút này, những lời này của Từ Khiếu, chính là khẳng định lớn nhất của cậu.


"Cảm ơn!" Tần Thu cúi đầu trước Từ Khiếu.


Bộ phim này đã cho cậu học được rất nhiều, cậu có lẽ đã hiểu được sự khác nhau giữa phim truyền hình và phim điện ảnh, kĩ thuật quay chính là một trong số đó.


Từ Khiếu hoan hô một tiếng: "Tôi tuyên bố, 《 Hạ Chí ngọ hậu》, hơ khô thẻ tre !"


Mọi người hoan hô.


Thời gian vài tháng.


Mọi người cùng nhau ăn khuya, ngày mưa cùng nhau dầm mưa, trời nắng cùng nhau phơi nắng.


Thời gian vài tháng.


Bọn họ tạo ra cho thế giới này một bộ phim đáng ghi nhớ.


——


"Cụng ly!"


Tần Thu, Nam Viên, Trình Hạo, Tạ Tấn Trạch, bốn người vây quanh ngồi một chỗ, lại đến quán lẩu ngày đó vào đoàn phim.


Lại một lần nữa ngồi ăn cơm chỗ này, quả thật cảm giác không giống mấy tháng trước.


Mấy tháng trước, bốn người ngồi một bàn, bốn người đều xấu hổ.


Mấy tháng sau, Tần Thu ngồi bên canh Nam Viên, hai người cũng dính lấy nhau, giống như trẻ sinh đôi; Trình Hạo ngồi đối diện bọn họ, biết hơ khô thẻ tre, y cũng chạy ra từ bệnh viện, Tạ Tấn Trạch hớn hở ngồi một bên bóc tôm, bóc xong vỏ cuối cùng lạ rơi hết vào bát Trình Hạo.


"Chúc mừng hơ khô thẻ tre, đợi mấy tháng nữa, lại sinh ra thêm một bộ kinh điển, giải Kim tước năm sau, hai người không chừng sẽ cạnh tranh đấy?" Trình Hạo cười hì hì nói, ăn một con tôm đã bóc vỏ.


Tần Thu lắc đầu: "Nghĩ tôi đấu được anh ấy à! Hơn nữa, tôi làm sau là đối thủ của anh ấy được!"


"Diễn xuất của Viên ca đúng là không chê vào đâu được, bất quá Thu Thu cậu hiện tại tiến bộ cũng rất lớn nha, lần trước quay ở phim trường tôi đã nhìn thấy, cậu tuyệt đối không thua kém Viên ca!" Trình Hạo nói xong, lại ăn một con tôm đã bóc vỏ.


Nam Viên thập phần tự nhiên ôm lấy thắt lưng của Tần Thu, đem phần thịt đã chín bỏ vào bát Tần Thu.


"Trình Hạo nói rất đúng, đối diễn với em, áp lực của anh kỳ thật cũng rất lớn." Nam Viên khẳng định nói. Không chỉ bởi vì diễn xuất của Tần Thu đã tiến bộ rất nhiều, mà bởi vì người đối diễn là Tần Thu, hắn nhịn không được nhập vai rất sâu.


Tần Thu chiếm được tán thưởng của Nam Viên, giống như chiếm được khẳng định lớn lao.


Vui vẻ cười híp mắt.


______________________


Hông phải tui lười đâu nha :((


Tại mấy ngày trước đang cãi đang giận người ta nên không có tâm trạng update, mọi người thông cảm vì đã thất hẹn nhé :((


Chương này tui chưa kịp Beta, có gì để lại cmt nhá

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương