Anh Hùng Loạn Hạ Tiểu Man Yêu
-
Quyển 2 - Chương 53: Bãi miễn hậu cung
Long Nghệ nghe nói Chung Túc đi về hướng ngự hoa viên, y đi ra khỏi phòng nghị sự, vốn định ở Dưỡng Tâm điện chăm chỉ phê chỉnh mấy bản tấu chương chờ Chung Túc trở về, nhưng vừa nghĩ đến người nam nhân kia, Hoàng đế gần như gấp đến độ không thể trầm tĩnh tính tình.
Y thật sự là bị Tiểu Túc bắt đến gắt gao mà.
Long Nghệ oán giận nghĩ.
Thu thập xong tâm tình, dẫn theo Đức Phúc, bước chậm rãi về hướng ngự hoa viên.
Hôm nay ngự hoa viên phá lệ náo nhiệt, y vừa mới tiến đến bên trong ngự hoa viên, chợt nghe một trận tiếng nước vang lên, còn có người ở bên trong kinh hô, “Nương nương rơi xuống nước!”
Trong hậu cung có vài vị nương nương, Long Nghệ khẽ nhíu mày, giương mắt nhìn sang, không nhìn được vị nương nương bị rơi xuống nước kia, ngược lại thấy được người nam nhân mà mình ngày nhớ đêm mong.
Nam nhân đứng trên cầu, chiếc cầu nhỏ được xây theo dạng hình cung, khiến cho thân ảnh của nam nhân càng thêm cao lớn cô độc.
Sắc mặt Chung Túc không tốt, ánh mắt thẳng tắp nhìn xuống mặt nước, bên cạnh có người không ngừng bận rộn chạy tới chạy lui, nhưng hắn vẫn là không một tia dao động. Hôm nay hắn mặc trường bào thêu phượng ẩn mây mù do Long Nghệ chế tác riêng cho Chung Túc, một thân tơ lụa quý giá đẹp đẽ khiến cả người hắn nổi bật bất phàm, cho dù là cảnh đẹp của ngự hoa viên ở bên cạnh, cũng không đáng làm nền cho khí chất của người này.
Huống chi ở bên cạnh còn có một nhóm cung nữ bận rộn bôn ba, người nọ tựa như một bức mặc họa hoàn toàn không hợp, cô đơn tạo thành một mảnh cắt riêng biệt.
Rõ ràng không thích như vậy, còn muốn cùng y trở lại trong cung.
Rõ ràng không muốn ở chung, lại mang vẻ mặt trầm mặc, mộ bộ dáng không chịu hé răng.
Khi đó, kỳ thật chỉ cần Chung Túc nói một câu, y cũng có thể đưa Chung Túc trở lại Tấn Nam quan.
Nhưng người nam nhân này cố tình vẫn đáp ứng, lại khiến cho y cao hứng thật lâu, đắm chìm vào trong mộng, không muốn tỉnh lại.
Long Nghệ chậm rãi siết chặt nắm tay, Đức Phúc sát ngôn quan sắc, lập tức đề cao thanh âm nói.
“Hoàng thượng giá lâm —”
Công công hô to một tiếng, ngự hoa viên đang làm ầm ĩ lập tức an tĩnh lại. Mọi người dừng chân lại, nhìn về nơi phát ra thanh âm, quả thật gặp một người mặc hắc huyền bào, đứng thẳng ở bên trong ngự hoa viên.
“Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.”
Trong lúc nhất thời, thanh âm quỳ xuống hành lễ vang lên khắp ngự hoa viên, Chung Túc đứng ở trên cầu, nhìn mọi người ở bên cạnh tựa như cuộn sóng vội vàng quỳ xuống.
Chung Túc chần chờ một hồi, cũng cúi người tham kiến.
Mũi Long Nghệ có chút chua xót, bước nhanh đến đỡ lấy Chung Túc.
Mày nhíu lại, y nói, “Trẫm phải nói bao nhiêu lần ngươi mới hiểu được, trước mặt người khác ngươi cũng không cần quỳ với ta.”
Thanh âm của y không hề đè thấp, bình tĩnh tựa như bình thường, thậm chí so với thanh âm trước kia còn có khả năng đề cao hơn một chút, rõ ràng rơi vào tai Chung Túc và cung nhân bên cạnh.
Nhóm cung nhân đều nghiêm cẩn cúi đầu, nhưng trong lòng lại âm thầm cân nhắc quan hệ giữa Hoàng thượng và người nam nhân trên cầu.
Chỉ cần có mắt, có tai, đều nhìn ra được, nghe ra được Hoàng thượng đối với người nam nhân này không tệ.
Phi thường không tệ.
Xu thế Chung Túc quỳ xuống bị y cường ngạnh ngăn lại, xem lực đạo của Long Nghệ, còn muốn nâng cả người của hắn lên. Chung Túc đành phải đứng dậy.
Long Nghệ không nhìn Chung Túc, mà nhìn một vòng bốn phía, nói “Phát sinh chuyện gì?”
Bên cạnh có một nô tài trả lời, “Khởi bẩm Hoàng thượng, Sung Viện nương nương bị rơi xuống nước.”
Nguyên lai là ả Sung Viện đã từng xông vào Nghi Hi viên. Ánh mắt Long Nghệ tà mị liếc nhìn mặt ao, thế này mới chậm rãi hỏi, “Sung Viện hiện tại như thế nào?”
Thái giám nói, “Đã cứu Sung Viên nương nương lên.”
Y vừa dứt lời, trong ngự hoa viên lại vội vội vàng vàng đi tới một đoàn người, trong đó có một người, thoạt nhìn phục sức rất giống của Thành Phong Nam, không thể nghi ngờ hẳn là Thái y được vài cung nhân thông minh gọi đến cứu người.
Thái y đi đến bên cạnh cầu, đầu tiên bái kiến Hoàng thượng, Long Nghệ bảo đứng dậy, mới được người dẫn đi xem xét tình huống của Sung Viên.
Long Nghệ yên lặng đi theo phía sau Thái y.
Sung Viện nếu xảy ra chuyện, đối với mối quân hệ giữa Phong quốc và Tây vực Ma Ha quốc không có lợi, ngay cả y không thích nữ nhân này, y cũng phải đi xem một chút.
Sung Viện được người cứu khỏi hồ nước, cả người ướt đẫm, trên mặt son phấn nhòe nhoẹt, nguyên bản áo hồng váy tím còn dính nước bùn trong ao, hoàn toàn mất đi bộ dáng xinh đẹp ngày xưa. Thái y bắt mạch cho Sung Viên, vừa cẩn thận nhìn khí sắc của Sung Viện nương nương, mới trả lời, “Hoàng thượng, nương nương tuy rằng rơi xuống nước, nhưng cứu lên kịp lúc, cũng không có gì lo ngại, chẳng qua chấn kinh quá độ, bị ngất đi.”
Long Nghệ gật đầu, ý bảo bản thân đã biết, lại ra hiệu cho Đức Phúc, bảo y phái người đưa Sung Viện trở về cung của nàng.
Đức Phúc lập tức lĩnh thánh ý, kêu người đến an bài thỏa đáng.
Long Nghệ thế này mới nhìn về phía Chung Túc nói, “Ngươi về Dưỡng Tâm điện trước, ta xử lý xong việc rồi trở về.”
Ánh mắt Chung Túc chăm chú nhìn vào Sung Viện, lại chuyển sang Long Nghệ, thế này mới ‘À’ một tiếng, xoay người tự mình rời đi trước.
Long Nghệ nhìn bóng dáng Chung Túc, như có như không thở dài.
Y đi theo vài hạ nhân trong cung Sung Viện, đợi Sung Viện tẩy sạch thân thể, an trí thỏa đáng, mới đi vào bên trong tẩm cung của nữ nhân.
Sung Viện lúc này đã tỉnh, thấy Hoàng đế thong thả bước đến, trong lòng không khỏi âm thầm vui vẻ, nghĩ là Hoàng đế rốt cục quan tâm mình, chậm rãi chống đỡ ngồi dậy, tựa vào gối nằm, lúm đồng tiền như hoa.
“Hoàng thượng… Nô tì bái kiến Hoàng thượng.”
Sung Viện vội vàng muốn xuống giường hành lễ, Long Nghệ khoát tay, trực tiếp kéo ghế ngồi vào bên cạnh Sung Viện.
Cung nữ trong phòng từ khi Long Nghệ tiến vào đều đã thối lui ra bên ngoài, chỉ còn lại một mình Đức Phúc hầu bên cạnh Long Nghệ.
Long Nghệ nhìn Sung Viện, nói “Thân thể, tốt hơn chưa?”
“Đã khỏe rồi.” Sung Viện gật đầu cười nói, cho dù sắc mặt trắng bệch, nhưng có thể nhìn ra tâm tình lúc này của nàng vô cùng tốt.
Long Nghệ cũng chậm rãi thu lại ý cười, nói “Dưỡng thân mình cho tốt.”
Sung Viện e ấp như hoa, nhẹ nhàng gật đầu.
Long Nghệ lại đứng dậy.
Sung Viện sửng sốt, không biết vì sao Long Nghệ lại đứng lên.
Long Nghệ chuyển thân bước ra bên ngoài.
Đức Phúc đuổi theo phía sau.
Nhìn bộ dáng của hai người, ghế dựa mà Hoàng đế ngồi còn chưa nóng, lại có ý định xoay người rời đi, Sung Viện giật mình tỉnh ngộ, lập tức hô, “Hoàng thượng!”
Long Nghệ nghiêng đầu cười nói, “Ái phi còn có chuyện gì?”
Bộ dạng vui vẻ của Hoàng đế khiến nữ nhân nhíu mày, Sung Viện há miệng nửa ngày, mới hỏi ra lời, “Hoàng thượng… Hoàng thượng là muốn trở về xem vị tướng quân kia sao?”
Long Nghệ ngẫm lại, gật đầu nói, “Không sai.”
Sung Viện cắn răng nói, “Hoàng thượng có biết, là vị tướng quân kia đẩy nô tì xuống nước?”
Long Nghệ lắc đầu nói, “Hắn sẽ không làm loại việc này.”
Sắc mặt Sung Viên càng thêm trắng bệch, hàm răng cắn chặt môi dưới nói, “Hoàng thượng, ngày ấy ở Nghi Hi viên không phải là Hiền Phi, là vị tướng quân này phải không.”
Long Nghệ rủ mi suy nghĩ một lúc, mới nói, “Không sai.”
Lúc này Hoàng đế lại sảng khoái thừa nhận, trong lúc nhất thời Sung Viện không nói ra lời.
Nàng phái người mười hai canh giờ theo sát bên ngoài Nghi Hi viên, rốt cục cũng tìm được điểm kỳ quái bên trong Nghi Hi viên.
Hoàng thướng chế tạo liễn xa, chuyên nghênh đón người bên trong Nghi Hi viên, nhưng nghe cung nữ mà nàng phái đi trở về nói, người ngồi trên liễn, nhìn thân hình lại giống một nam tử.
Sung Viên không tin, nhưng ngay sau đó, là tin tức Hộ quốc tướng quân tiến vào ở chung với Hoàng đế ở Dưỡng Tâm điện.
Trong nhóm quần thần, có sủng thần là việc bình thường, nhưng từ sau khi tin tức kia truyền ra, Hoàng đế cũng rất ít khi đến Nghi Hi viên nữa, ngược lại an an tĩnh tĩnh ở lại Dưỡng Tâm điện.
Loại dấu hiệu này, sao có thể không khiến người ta hoài nghi chứ.
Sung Viện cơ hồ cắn môi dưới của mình đến chảy máu, qua một lúc mới nói, “Hoàng thượng, ngươi thích nam nhân kia sao?”
Lời này chất chứa một chút hy vọng cuối cùng của nàng, nhưng Long Nghệ lại nâng mâu cười nói, “Không sai, ta thích hắn.”
“Nhưng hắn là một nam nhân!” Sung Viên khàn giọng nói.
Long Nghệ gật đầu nói, “Mặc kệ hắn là nam nhân hay là nữ nhân, ta đều thích.”
Lúc y gật đầu tuy rằng thoạt nhìn thoải mái, nhưng Sung Viện nhìn thấy trong mắt Long Nghệ toát lên nét kiên định, không khỏi sững sờ ngay tại chỗ, cuối cùng mới oán hận nói, “Hoàng thượng, ngươi nếu như thế, vậy nữ nhân trong hậu cung này, ngươi muốn làm thế nào?”
Nhắc tới lời này, liền nhắc tới nỗi phiền trong lòng Long Nghệ, Long Nghệ lại nhíu mày nói, “Các tần phi trong cung, trẫm đều có an bài thích đáng.”
Sung Viện nghe ý tứ trong lời này của Hoàng đế, loáng thoáng có ý trục xuất cung phi, độc sủng một tướng quân, trong lòng vừa sợ hại lại vừa tức giận.
Long Nghệ nói, “Việc này vốn là trẫm có lỗi với các ngươi, nếu Sung Viện muốn trở về Ma Ha quốc, trẫm sẽ phái người hộ tống ngươi trở về.”
Sung Viện ‘phụt’ một tiếng cười lớn nói, “Đưa nô tì trở về? Nô tì đã là nữ nhân gả cho Đại Phong quốc, hiện tại trở về, Hoàng thượng là muốn nô tì bị tướng công ruồng bỏ sao?”
Long Nghệ trầm mặc không nói.
Sung Viện hung hăng nói, “Hoàng thượng rốt cục khiến cho nô tì kiến thức được cái gì gọi là mặt người dạ thú.”
Đây rõ ràng là lời nói xúc phạm Hoàng đế, Long Nghệ nghe xong, ngược lại còn nở nụ cười, nghiêng đầu nói, “Nếu vậy, ngươi đã không muốn trở về Ma Ha quốc, vậy trẫm hôm nay liền cấm chân(giam lại không cho ra ngoài) ngươi.”
Đôi mắt thê lương của Sung Viện chặt chẽ dán trên người Long Nghệ.
Long Nghệ không thèm để ý nói, “Đức Phúc, phái người canh chừng thật kỹ Sung Viện nương nương, việc nương nương biết quá nhiều, đừng để nàng nói lung tung ra bên ngoài.”
Đức Phúc lập tức lĩnh mệnh.
Long Nghệ không hề để ý đến Sung Viên, bước thẳng ra ngoài, đi về hướng Dưỡng Tâm điện.
Y cũng không gọi hoàng liễn đến, ngược lại từng bước một đi về phía trước, ánh mắt thẳng tấp nhìn về phía chân trời nơi cấm cung.
Phía bên kia chân trời, không có mây, chỉ có một mảnh trời xanh xanh, vắng vẻ lọt vào tầm mắt của Hoàng đế.
Qua một lúc lâu, Long Nghệ mới nói, “Đức Phúc.”
Đức Phúc nói, “Có nô tài.”
Đôi mắt Long Nghệ vẫn yên lặng nhìn về phương xa, nói “Nếu, nếu trẫm vì Tiểu Túc bãi miễn hậu cung, có phải tâm trẫm rất ngoan độc hay không.”
Đức Phúc khom người nói, “Hoàng thương đều có an bài của mình, nô tài không dám hỏi đến.”
Long Nghệ nói, “Nếu trẫm nhất định phải hỏi ngươi thì sao?”
Đức Phúc nghẹn một lúc, mới chậm rãi trả lời, “Nô tài đi theo Hoàng thượng nhiều năm, Hoàng thượng nếu muốn bãi miễn hậu cung, quan hệ sau lưng nhóm nương nương vừa hỗn loạn lại phức tạp, đến lúc đó sợ là xảy ra nhiễu loạn.”
Y chỉ nói một câu, nhưng Long Nghệ cũng nghe ra ý phản đối của Đức Phúc, không khỏi nhè nhẹ cười khổ.
Y thật sự là bị Tiểu Túc bắt đến gắt gao mà.
Long Nghệ oán giận nghĩ.
Thu thập xong tâm tình, dẫn theo Đức Phúc, bước chậm rãi về hướng ngự hoa viên.
Hôm nay ngự hoa viên phá lệ náo nhiệt, y vừa mới tiến đến bên trong ngự hoa viên, chợt nghe một trận tiếng nước vang lên, còn có người ở bên trong kinh hô, “Nương nương rơi xuống nước!”
Trong hậu cung có vài vị nương nương, Long Nghệ khẽ nhíu mày, giương mắt nhìn sang, không nhìn được vị nương nương bị rơi xuống nước kia, ngược lại thấy được người nam nhân mà mình ngày nhớ đêm mong.
Nam nhân đứng trên cầu, chiếc cầu nhỏ được xây theo dạng hình cung, khiến cho thân ảnh của nam nhân càng thêm cao lớn cô độc.
Sắc mặt Chung Túc không tốt, ánh mắt thẳng tắp nhìn xuống mặt nước, bên cạnh có người không ngừng bận rộn chạy tới chạy lui, nhưng hắn vẫn là không một tia dao động. Hôm nay hắn mặc trường bào thêu phượng ẩn mây mù do Long Nghệ chế tác riêng cho Chung Túc, một thân tơ lụa quý giá đẹp đẽ khiến cả người hắn nổi bật bất phàm, cho dù là cảnh đẹp của ngự hoa viên ở bên cạnh, cũng không đáng làm nền cho khí chất của người này.
Huống chi ở bên cạnh còn có một nhóm cung nữ bận rộn bôn ba, người nọ tựa như một bức mặc họa hoàn toàn không hợp, cô đơn tạo thành một mảnh cắt riêng biệt.
Rõ ràng không thích như vậy, còn muốn cùng y trở lại trong cung.
Rõ ràng không muốn ở chung, lại mang vẻ mặt trầm mặc, mộ bộ dáng không chịu hé răng.
Khi đó, kỳ thật chỉ cần Chung Túc nói một câu, y cũng có thể đưa Chung Túc trở lại Tấn Nam quan.
Nhưng người nam nhân này cố tình vẫn đáp ứng, lại khiến cho y cao hứng thật lâu, đắm chìm vào trong mộng, không muốn tỉnh lại.
Long Nghệ chậm rãi siết chặt nắm tay, Đức Phúc sát ngôn quan sắc, lập tức đề cao thanh âm nói.
“Hoàng thượng giá lâm —”
Công công hô to một tiếng, ngự hoa viên đang làm ầm ĩ lập tức an tĩnh lại. Mọi người dừng chân lại, nhìn về nơi phát ra thanh âm, quả thật gặp một người mặc hắc huyền bào, đứng thẳng ở bên trong ngự hoa viên.
“Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.”
Trong lúc nhất thời, thanh âm quỳ xuống hành lễ vang lên khắp ngự hoa viên, Chung Túc đứng ở trên cầu, nhìn mọi người ở bên cạnh tựa như cuộn sóng vội vàng quỳ xuống.
Chung Túc chần chờ một hồi, cũng cúi người tham kiến.
Mũi Long Nghệ có chút chua xót, bước nhanh đến đỡ lấy Chung Túc.
Mày nhíu lại, y nói, “Trẫm phải nói bao nhiêu lần ngươi mới hiểu được, trước mặt người khác ngươi cũng không cần quỳ với ta.”
Thanh âm của y không hề đè thấp, bình tĩnh tựa như bình thường, thậm chí so với thanh âm trước kia còn có khả năng đề cao hơn một chút, rõ ràng rơi vào tai Chung Túc và cung nhân bên cạnh.
Nhóm cung nhân đều nghiêm cẩn cúi đầu, nhưng trong lòng lại âm thầm cân nhắc quan hệ giữa Hoàng thượng và người nam nhân trên cầu.
Chỉ cần có mắt, có tai, đều nhìn ra được, nghe ra được Hoàng thượng đối với người nam nhân này không tệ.
Phi thường không tệ.
Xu thế Chung Túc quỳ xuống bị y cường ngạnh ngăn lại, xem lực đạo của Long Nghệ, còn muốn nâng cả người của hắn lên. Chung Túc đành phải đứng dậy.
Long Nghệ không nhìn Chung Túc, mà nhìn một vòng bốn phía, nói “Phát sinh chuyện gì?”
Bên cạnh có một nô tài trả lời, “Khởi bẩm Hoàng thượng, Sung Viện nương nương bị rơi xuống nước.”
Nguyên lai là ả Sung Viện đã từng xông vào Nghi Hi viên. Ánh mắt Long Nghệ tà mị liếc nhìn mặt ao, thế này mới chậm rãi hỏi, “Sung Viện hiện tại như thế nào?”
Thái giám nói, “Đã cứu Sung Viên nương nương lên.”
Y vừa dứt lời, trong ngự hoa viên lại vội vội vàng vàng đi tới một đoàn người, trong đó có một người, thoạt nhìn phục sức rất giống của Thành Phong Nam, không thể nghi ngờ hẳn là Thái y được vài cung nhân thông minh gọi đến cứu người.
Thái y đi đến bên cạnh cầu, đầu tiên bái kiến Hoàng thượng, Long Nghệ bảo đứng dậy, mới được người dẫn đi xem xét tình huống của Sung Viên.
Long Nghệ yên lặng đi theo phía sau Thái y.
Sung Viện nếu xảy ra chuyện, đối với mối quân hệ giữa Phong quốc và Tây vực Ma Ha quốc không có lợi, ngay cả y không thích nữ nhân này, y cũng phải đi xem một chút.
Sung Viện được người cứu khỏi hồ nước, cả người ướt đẫm, trên mặt son phấn nhòe nhoẹt, nguyên bản áo hồng váy tím còn dính nước bùn trong ao, hoàn toàn mất đi bộ dáng xinh đẹp ngày xưa. Thái y bắt mạch cho Sung Viên, vừa cẩn thận nhìn khí sắc của Sung Viện nương nương, mới trả lời, “Hoàng thượng, nương nương tuy rằng rơi xuống nước, nhưng cứu lên kịp lúc, cũng không có gì lo ngại, chẳng qua chấn kinh quá độ, bị ngất đi.”
Long Nghệ gật đầu, ý bảo bản thân đã biết, lại ra hiệu cho Đức Phúc, bảo y phái người đưa Sung Viện trở về cung của nàng.
Đức Phúc lập tức lĩnh thánh ý, kêu người đến an bài thỏa đáng.
Long Nghệ thế này mới nhìn về phía Chung Túc nói, “Ngươi về Dưỡng Tâm điện trước, ta xử lý xong việc rồi trở về.”
Ánh mắt Chung Túc chăm chú nhìn vào Sung Viện, lại chuyển sang Long Nghệ, thế này mới ‘À’ một tiếng, xoay người tự mình rời đi trước.
Long Nghệ nhìn bóng dáng Chung Túc, như có như không thở dài.
Y đi theo vài hạ nhân trong cung Sung Viện, đợi Sung Viện tẩy sạch thân thể, an trí thỏa đáng, mới đi vào bên trong tẩm cung của nữ nhân.
Sung Viện lúc này đã tỉnh, thấy Hoàng đế thong thả bước đến, trong lòng không khỏi âm thầm vui vẻ, nghĩ là Hoàng đế rốt cục quan tâm mình, chậm rãi chống đỡ ngồi dậy, tựa vào gối nằm, lúm đồng tiền như hoa.
“Hoàng thượng… Nô tì bái kiến Hoàng thượng.”
Sung Viện vội vàng muốn xuống giường hành lễ, Long Nghệ khoát tay, trực tiếp kéo ghế ngồi vào bên cạnh Sung Viện.
Cung nữ trong phòng từ khi Long Nghệ tiến vào đều đã thối lui ra bên ngoài, chỉ còn lại một mình Đức Phúc hầu bên cạnh Long Nghệ.
Long Nghệ nhìn Sung Viện, nói “Thân thể, tốt hơn chưa?”
“Đã khỏe rồi.” Sung Viện gật đầu cười nói, cho dù sắc mặt trắng bệch, nhưng có thể nhìn ra tâm tình lúc này của nàng vô cùng tốt.
Long Nghệ cũng chậm rãi thu lại ý cười, nói “Dưỡng thân mình cho tốt.”
Sung Viện e ấp như hoa, nhẹ nhàng gật đầu.
Long Nghệ lại đứng dậy.
Sung Viện sửng sốt, không biết vì sao Long Nghệ lại đứng lên.
Long Nghệ chuyển thân bước ra bên ngoài.
Đức Phúc đuổi theo phía sau.
Nhìn bộ dáng của hai người, ghế dựa mà Hoàng đế ngồi còn chưa nóng, lại có ý định xoay người rời đi, Sung Viện giật mình tỉnh ngộ, lập tức hô, “Hoàng thượng!”
Long Nghệ nghiêng đầu cười nói, “Ái phi còn có chuyện gì?”
Bộ dạng vui vẻ của Hoàng đế khiến nữ nhân nhíu mày, Sung Viện há miệng nửa ngày, mới hỏi ra lời, “Hoàng thượng… Hoàng thượng là muốn trở về xem vị tướng quân kia sao?”
Long Nghệ ngẫm lại, gật đầu nói, “Không sai.”
Sung Viện cắn răng nói, “Hoàng thượng có biết, là vị tướng quân kia đẩy nô tì xuống nước?”
Long Nghệ lắc đầu nói, “Hắn sẽ không làm loại việc này.”
Sắc mặt Sung Viên càng thêm trắng bệch, hàm răng cắn chặt môi dưới nói, “Hoàng thượng, ngày ấy ở Nghi Hi viên không phải là Hiền Phi, là vị tướng quân này phải không.”
Long Nghệ rủ mi suy nghĩ một lúc, mới nói, “Không sai.”
Lúc này Hoàng đế lại sảng khoái thừa nhận, trong lúc nhất thời Sung Viện không nói ra lời.
Nàng phái người mười hai canh giờ theo sát bên ngoài Nghi Hi viên, rốt cục cũng tìm được điểm kỳ quái bên trong Nghi Hi viên.
Hoàng thướng chế tạo liễn xa, chuyên nghênh đón người bên trong Nghi Hi viên, nhưng nghe cung nữ mà nàng phái đi trở về nói, người ngồi trên liễn, nhìn thân hình lại giống một nam tử.
Sung Viên không tin, nhưng ngay sau đó, là tin tức Hộ quốc tướng quân tiến vào ở chung với Hoàng đế ở Dưỡng Tâm điện.
Trong nhóm quần thần, có sủng thần là việc bình thường, nhưng từ sau khi tin tức kia truyền ra, Hoàng đế cũng rất ít khi đến Nghi Hi viên nữa, ngược lại an an tĩnh tĩnh ở lại Dưỡng Tâm điện.
Loại dấu hiệu này, sao có thể không khiến người ta hoài nghi chứ.
Sung Viện cơ hồ cắn môi dưới của mình đến chảy máu, qua một lúc mới nói, “Hoàng thượng, ngươi thích nam nhân kia sao?”
Lời này chất chứa một chút hy vọng cuối cùng của nàng, nhưng Long Nghệ lại nâng mâu cười nói, “Không sai, ta thích hắn.”
“Nhưng hắn là một nam nhân!” Sung Viên khàn giọng nói.
Long Nghệ gật đầu nói, “Mặc kệ hắn là nam nhân hay là nữ nhân, ta đều thích.”
Lúc y gật đầu tuy rằng thoạt nhìn thoải mái, nhưng Sung Viện nhìn thấy trong mắt Long Nghệ toát lên nét kiên định, không khỏi sững sờ ngay tại chỗ, cuối cùng mới oán hận nói, “Hoàng thượng, ngươi nếu như thế, vậy nữ nhân trong hậu cung này, ngươi muốn làm thế nào?”
Nhắc tới lời này, liền nhắc tới nỗi phiền trong lòng Long Nghệ, Long Nghệ lại nhíu mày nói, “Các tần phi trong cung, trẫm đều có an bài thích đáng.”
Sung Viện nghe ý tứ trong lời này của Hoàng đế, loáng thoáng có ý trục xuất cung phi, độc sủng một tướng quân, trong lòng vừa sợ hại lại vừa tức giận.
Long Nghệ nói, “Việc này vốn là trẫm có lỗi với các ngươi, nếu Sung Viện muốn trở về Ma Ha quốc, trẫm sẽ phái người hộ tống ngươi trở về.”
Sung Viện ‘phụt’ một tiếng cười lớn nói, “Đưa nô tì trở về? Nô tì đã là nữ nhân gả cho Đại Phong quốc, hiện tại trở về, Hoàng thượng là muốn nô tì bị tướng công ruồng bỏ sao?”
Long Nghệ trầm mặc không nói.
Sung Viện hung hăng nói, “Hoàng thượng rốt cục khiến cho nô tì kiến thức được cái gì gọi là mặt người dạ thú.”
Đây rõ ràng là lời nói xúc phạm Hoàng đế, Long Nghệ nghe xong, ngược lại còn nở nụ cười, nghiêng đầu nói, “Nếu vậy, ngươi đã không muốn trở về Ma Ha quốc, vậy trẫm hôm nay liền cấm chân(giam lại không cho ra ngoài) ngươi.”
Đôi mắt thê lương của Sung Viện chặt chẽ dán trên người Long Nghệ.
Long Nghệ không thèm để ý nói, “Đức Phúc, phái người canh chừng thật kỹ Sung Viện nương nương, việc nương nương biết quá nhiều, đừng để nàng nói lung tung ra bên ngoài.”
Đức Phúc lập tức lĩnh mệnh.
Long Nghệ không hề để ý đến Sung Viên, bước thẳng ra ngoài, đi về hướng Dưỡng Tâm điện.
Y cũng không gọi hoàng liễn đến, ngược lại từng bước một đi về phía trước, ánh mắt thẳng tấp nhìn về phía chân trời nơi cấm cung.
Phía bên kia chân trời, không có mây, chỉ có một mảnh trời xanh xanh, vắng vẻ lọt vào tầm mắt của Hoàng đế.
Qua một lúc lâu, Long Nghệ mới nói, “Đức Phúc.”
Đức Phúc nói, “Có nô tài.”
Đôi mắt Long Nghệ vẫn yên lặng nhìn về phương xa, nói “Nếu, nếu trẫm vì Tiểu Túc bãi miễn hậu cung, có phải tâm trẫm rất ngoan độc hay không.”
Đức Phúc khom người nói, “Hoàng thương đều có an bài của mình, nô tài không dám hỏi đến.”
Long Nghệ nói, “Nếu trẫm nhất định phải hỏi ngươi thì sao?”
Đức Phúc nghẹn một lúc, mới chậm rãi trả lời, “Nô tài đi theo Hoàng thượng nhiều năm, Hoàng thượng nếu muốn bãi miễn hậu cung, quan hệ sau lưng nhóm nương nương vừa hỗn loạn lại phức tạp, đến lúc đó sợ là xảy ra nhiễu loạn.”
Y chỉ nói một câu, nhưng Long Nghệ cũng nghe ra ý phản đối của Đức Phúc, không khỏi nhè nhẹ cười khổ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook