Anh Hùng Loạn Hạ Tiểu Man Yêu
-
Quyển 2 - Chương 49: Thám thính tình hình quân địch
Một đêm không ngủ.
Đến hừng đông, Chung Túc dậy thật sớm đi an bài việc chế tạo đèn. Long Nghệ theo lệ thường uống thuốc dưỡng thần, sau khi tỉnh lại liền nhìn thấy một người lặng yên không tiếng động quỳ gối trước giường, đúng là ảnh vệ Dạ Ưng.
Long Nghệ chỉ là nghiêng thân mình một chút, thấp giọng hỏi, “Thế nào.”
Dạ Ưng bẩm báo, “Theo vi thần đã thám thính quan sát nhiều ngày, Kỷ tướng quân đang nằm trong tay của Nam Sở thái tử Sở Hi Du.”
Long Nghệ hơi hơi siết chặt nắm tay, nhíu mày nói, “Lại là hắn.”
Dùng Kì Phi áp chế y là người này, ám sát Hiền Phi cũng là người này, hiện tại người bắt Kỷ Mộ Niên, lại vẫn là người này. Từ khi y đăng cơ đến nay, cùng Sở Hi Du giao thủ vô số lần, có thắng có thua, nhưng mấy lần rơi xuống thế hạ phong, mỗi lần đều là cực kỳ bị động, chạm đến nghịch lân của y, khiến y vô cùng tức giận.
Dạ Ưng thấy trên tay Long Nghệ gân xanh nổi lên, cúi đầu bộ dạng phục tùng, không hé răng.
Long Nghệ trong lòng cân nhắc một lúc, mới mở miệng nói, “Trẫm nghe Tiểu Túc nói, lúc Mộ Niên và hắn tách ra bị thương hết sức nghiêm trọng…” Y vốn muốn hỏi an nguy của Kỷ Mộ Niên, nhưng nói đến đây, lại bỗng nhiên không dám tiếp tục hỏi nữa.
Dạ Ưng ngầm hiểu, đáp lời, “Hoàng thượng xin hãy yên tâm, người Nam Sở cũng không làm gì Kỷ tướng quân, chỉ là giam hắn lại mà thôi.”
Long Nghệ nghe xong, trầm giọng nói, “Vậy ngươi đã gặp được Kỷ Mộ Niên chưa?”
“Chưa.” Dạ Ưng nói, “Kỷ tướng quân bị nhốt nghiêm mật, có Sở thái tử tự mình canh giữ.” Y suy nghĩ một lúc, tiếp tục thành thật nói, “Năng lực thần không đủ, chỉ sợ khi tiếp cận Kỷ tướng quân bị Sở thái tử phát hiện, cho nên trước hết trở về bẩm báo.”
Long Nghệ nghe vậy gật đầu nói, “Vậy lúc này bọn họ ở đâu?”
Dự Ưng đáp, “Ở trong quân doanh Nam Sở, chuẩn bị tiến đến Tấn Nam thành.”
Long Nghệ cúi đầu không nói, qua hồi lâu, đột nhiên đứng dậy thong thả đi vài bước trong doanh trướng, sau đó cúi đầu cười nói, “Sở Hi Du vẫn như cũ, hắn nhốt Mộ Niên, đơn giản là muốn trao đổi điều kiện với trẫm.”
Y nói đến đây, hơi hơi trầm ngâm rồi nói tiếp, “Trẫm đã bảo Thành Phong Nam dùng bồ câu truyền tin mời Kỷ lão, có lẽ qua mấy ngày liền đến. Tiểu Túc làm việc rất nghiêm túc, trẫm đã nhiều ngày quan sát sách lược bày binh của hắn bên kia, hẳn là cũng không có vấn đề.” Y nói xong, vẻ lo lắng lộ ra, mâu quang dần dần siết chặt, “Người nọ đàm điều kiện xưa nay hà khắc. Trẫm nhất định sẽ không để cho hắn có được lợi thế.”
Dạ Ưng biết Long Nghệ có việc phân phó, cũng không nói chen vào, ở bên cạnh lắng nghe.
Một lúc sau, thanh âm Long Nghệ quả nhiên lại truyền đến.
“Theo như kế hoạch của Tiểu Túc, đến thời điểm nhất định sẽ phát binh tấn công Nam Sở. Dạ Ưng, ngươi cần phải phối hợp với Kỷ lão, thừa dịp chiến loạn lẻn vào địch doanh, cứu Mộ Niên ra.”
Dạ Ưng biết Long Nghệ có tính toán, lập tức cúi đầu vâng mệnh.
Đợi sau khi Dạ Ưng biến mất, Long Nghệ vẫn cảm thấy bực mình, chậm rãi đi vài bước ra ngoài trướng.
Mãi đến khi y nhìn thấy thân ảnh Chung Túc, cảm giác bực mình vừa rồi mới giảm bớt không ít.
Y cũng không gọi tên Chung Túc, chỉ là chọn đứng ở một nơi khá cao, thẳng tắp nhìn bóng dáng Chung Túc.
Chung Túc ở trong phòng chế tạo hỏa khí không biết đang cùng mấy vị hỏa khí sư phó kia tranh luận chuyện gì, vô cùng chuyên chú. Hỏa khí sư phó khi thì gật đầu khi thì lắc đầu, từ trong ánh mắt bọn họ, tựa hồ đối với ý kiến của Chung Túc có chút khó hiểu, lại có chút thưởng thức.
Long Nghệ ở xa xa nhìn, giật mình nhớ đến tình cảnh của Mộ Niên, trong lòng tựa như có một sợi dây thừng quấn chặt, vừa trống rỗng, lại vừa ngoài tầm với.
Hôm qua phong cho Chung Túc làm Hộ quốc tướng quân, không biết là tốt hay là không tốt.
Trong lòng Long Nghệ chậm rãi nghĩ, nếu đợi cho chiến sự Tây Nam chấm dứt, y nên để Chung Túc ở lại biên cảnh, hay là trở lại kinh thành.
Nếu ở lại biên cảnh, vạn nhất Chung Túc cũng giống Kỷ Mộ Niên thất thủ bị bắt, y nên làm thế nào?
Nhưng Chung Túc không thể so với Mộ Niên, Mộ Niên ngày đó xuất sơn, còn có Kỷ lão giáo huấn, phải giúp Phong quốc canh giữ biên cương, khai cương lập nghiệp, khi đó Khúc Vụ làm loạn đều đã bị nắm giữ, không xảy ra sai lầm gì, cho nên thuận theo ý tứ của Kỷ lão, phái Mộ Niên đi biên thùy Tây Nam.
Nhưng Chung Túc, y chỉ muốn giữ ở bên cạnh.
Trong lòng Long Nghệ suy nghĩ một chút, bỗng nhiên lại cảm thấy bản thân cho dù làm mọi cách đối tốt với Chung Túc, nhưng nam nhân này chẳng những không có loại cảm giác này với y, ngược lại còn thường xuyên tránh né, có loại cảm giác nhẫn nhịn chịu đựng.
Ý tưởng này chậm rãi hiện lên, trong lúc nhất thời lại không chuyển dời suy nghĩ đi được.
Long Nghệ phiền não nhiếu mày. Y nhíu mày, đồng thời trong tầm nhìn cư nhiên xuất hiện một đôi giày nhung, dừng lại trước mặt y.
“Hoàng thượng, ngươi sao lại đến đây?”
Bên tai truyền đến thanh âm Chung Túc, chỉ là có chút ngạc nhiên, ngữ khí vẫn là thản nhiên, không có chút gợn sóng.
Long Nghệ hồi phục tinh thần, đứng dậy vỗ vỗ bụi đất trên người, cười nói, “Trong quân hiện tại không có việc gì, nhàn rỗi nên muốn đến nhìn Tiểu Túc.”
Trong quân quả thật không có việc gì, không cần phê chữa tấu chương, không cần cả ngày bận rộn đối mặt với những triều thần chỉ biết nói chẳng biết làm, trong toàn bộ quân doanh, chỉ có người này là y để ý nhất.
Chung Túc nghe xong lời Long Nghệ nói, liền hối hận bản thân vì sao lại mở miệng hỏi vấn đề này, đơn giản quyết định không nói nữa.
Biết Chung Túc nhất thời bán khắc cũng sẽ không mở miệng, Long Nghệ cũng không muốn bản thân mở miệng trước, dứt khoát đứng bên cạnh, trầm mặc chẳng cử động.
Hai người tựa như hai khúc gỗ, đứng thẳng tại chỗ thật lâu. Trước đó các hỏa khí sư phó nghe theo mệnh lệnh của Chung Túc nghiên cứu chế tạo thuốc nổ liên tục ra ra vào vào hỏa khí phòng, lại vẫn thấy hai người đứng mãi bên ngoài, ngay cả bước chân cũng không hoạt động một chút, cơ hồ trở thành cảnh trang trí, hòa thành một thể vể các tĩnh vật ở bên cạnh.
Cuối cùng vẫn có một lính gác chậm rãi chạy đến, y vốn là hướng về phía Chung Túc, nhưng khi nhìn thấy Long Nghệ, rõ ràng dừng chân lại, dập đầu bái kiến nói, “Hoàng thượng vạn tuế.”
Long Nghệ cũng gật đầu, nhưng lại không có ý mở miệng.
Lính gác lập tức cảm thấy trên người Hoàng đế phát ra hàn khí lạnh lẽo, tuy là y nhìn không thấy, nhưng cũng sợ run cả người.
Chung Túc biết lính gác này là tiểu binh hắn an bài tra xét ở tiền tuyến, lúc này đến tất có chuyện quan trọng muốn bẩm báo, đành phải nói, “Chuyện gì?”
Tuy rằng ngắn ngủn hai chữ, nhưng dù sao cũng là Chung Túc mở miệng trước, Long Nghệ đứng bên cạnh lãnh khí tỏa ra lập tức giảm dần.
Áp lực đột nhiên giảm bớt, nhưng lính gác vẫn nơm nớp lo sợ liếc mắt nhìn Hoàng đế một cái, thấy y không còn lạnh lùng như trước, mới thoáng yên lòng, nhìn một vòng những người đang đi đi lại lại, mới đứng dậy cúi đầu nói nhỏ vào bên tai Chung Túc mấy câu.
Chung Túc gật gật đầu.
Lính gác bẩm báo xong, lui xuống.
Đợi cho lính gác thối lui, Long Nghệ đi đến bên cạnh Chung Túc hỏi, “Có tin tức gì.”
Chung Túc nghiêng đầu liền nhìn thấy Long Nghệ đứng kề sát bên má mình.
Theo như động tác cẩn thận của hắn và lính gác trước đó, dĩ nhiên cũng ý thức được hàm nghĩa lúc này của Long Nghệ.
Mặt Chung Túc đỏ hồng, hơi nghiêng đầu né Long Nghệ một chút, thấp giọng nói, “Nam Sở vây thành.”
Long Nghệ ‘À’ một tiếng, thấy hai má Chung Túc đỏ hồng, vừa bất đắc dĩ lại vừa ngứa ngáy trong lòng.
Nam Sở vây thành tốc độ đúng là cực nhanh, chỉ cần vài canh giờ liền bố trí xong trận doanh, Chung Túc đi lên đầu tường, nâng kính viễn vọng lên, liền nhìn thấy cách đó không xa quân trướng của địch doanh, cờ xí tung bay, chữ ‘Sở’ như rồng bay phượng múa lọt vào tầm mắt Chung Túc.
Một vị tướng lĩnh trong quân tên Hà Phổ đứng ở bên cạnh Chung Túc nói, “Kim tướng quân dự liệu không sai, Nam Sở đúng như lời tướng quân nói, là xây dựng doanh trại ở phía Đông Nam thành trì.”
Chung Túc buông kính viễn vọng xuống, cúi đầu nở nụ cười nói, “Phía Đông Nam có nguồn nước, là nơi đóng quân lương.”
Hà Phổ nói, “Không biết tướng quân có thực hành bước tiếp theo của kế hoạch hay không?”
Chung Túc lắc đầu nói, “Không được, ta còn cần xác định khoảng cách.”
Hà Phổ nhíu mày nói, “Xác định?”
Chung Túc nói, “Trận chiến này nhất định phải vạn vô nhất thất, ta tự mình đi đo.”
Tin tức này rơi vào tai Long Nghệ, mí mắt y mãnh liệt nhảy lên, kéo tay Chung Túc nói, “Tiểu Túc, tiền tuyến nguy hiểm như vậy, ngươi xác định phải đi?”
Chung Túc cổ quái nhìn Long Nghệ, “Hoàng thượng ban cho ta Hộ quốc tướng quân, nếu thân là tướng quân, đấu tranh anh dũng tự nhiên không thể thiếu được.”
Trong lòng Long Nghệ rõ ràng, nhưng vẫn không chịu buông Chung Túc ra.
Chung Túc chỉ đành phải cúi đầu cười nói, “Hoàng thượng yên tâm, Chung Túc cũng không phải đi mạo hiểm. Ta chỉ ở bên ngoài địch doanh quan sát thôi.”
Long Nghệ thế này mới thoáng thả tâm, biết Chung Túc nói có lý, mới lưu luyến không rời cho đi.
Ban đêm, Chung Túc dẫn theo một nhóm nhân mã đi về hướng bên ngoài quân trướng Nam Sở, Chung Túc ở gần đó quan sát một lúc, cũng giản lược tính được khoảng cách, cho đến khi bình minh ló dạng, mới trở lại trong thành.
Hắn vừa trở về thành, liền nhìn thấy Đức Phúc đứng ở cửa thành.
Đức Phúc so với Chung Túc nóng vội hơn rất nhiều, nhìn thấy Chung Túc liền mở miệng nói, “Kim tướng quân!”
Chung Túc xuống ngựa trước mặt Đức Phúc, hỏi lại, “Công công có chuyện gì?”
Đức Phúc muốn nói lại thôi, trong lòng do dự một lúc, mới nói, “Kim tướng quân, lúc ngài mới xuất thành, Hoàng thượng liền muốn đi ra đợi, ở trên tường thành hứng gió cả đêm, hiện tại đã trở bệnh.”
“…” Chung Túc không nói gì.
Đức Phúc nếu đã mở miệng, đơn giản tiếp tục nói, “Không dối gạt tướng quân, trước khi Hoàng thượng đến Tấn Nam quan đã bị ám sát, nếu không phải có tơ vàng nhuyễn giáp hộ thân, sợ là đã sớm đi.”
Chung Túc hơi hơi sửng sốt.
Việc này Long Nghệ chưa bao giờ đề cập với hắn.
Hắn nghĩ lại nghĩ, có lẽ cũng là nam nhân kia không muốn đề cập với hắn.
Lúc hắn đang suy nghĩ, Đức Phúc lại nói tiếp, “Kim tướng quân đừng trách nô tài lắm lời, mấy năm nay Hoàng thượng đều thập phần mong nhớ Kim tướng quân, vì làm cho Kim tướng quân trở về, Hoàng thượng không tiếc đi tìm Đồng Hoa đại nhân sử dụng cấm thuật, trình trạng thân thể vẫn không thấy chuyển tốt.”
Đức Phúc nói lời này, hiển nhiên đã biết thân phận của Chung Túc chính là Hiền Phi khi xưa, mà chuyện về cấm thuật, cũng là y nghe Thành Phong Nam nói.
Mà Chung Túc nghe vậy, lại ngây ngẩn cả người.
Hắn trở về, cư nhiên có liên quan đến Long Nghệ.
Cấm thuật.
Nguyên bản hắn hẳn là đã chết, viên đạn kia bắn rất chuẩn, nhưng mà hắn lại kỳ tích trọng sinh, còn dùng thân thể vốn dĩ của mình đi đến thế giới này.
Bàn tay nắm dây cương thả ra, lại siết lại thật chặt, trong lúc nhất thời cư nhiên cái gì cũng không nói nên lời.
Bên tai Đức Phúc lại nho nhỏ nói gì đó, nhưng trong tai Chung Túc lại không có thanh âm nào rõ ràng.
Hắn sững sốt ở tại chỗ, thật lâu thật lâu, mới nhìn thấy một luồng ánh sáng từ trên cửa thành chậm rãi hiện lên.
Thái dương ấm áp nhô lên, dần dần phá vỡ sương mù. Ánh mặt trời thản nhiên tỏa sáng, phóng thích từng chút từng chút độ ấm.
Chung Túc thật sâu hít vào một hơi, mới nghiêng đầu hỏi, “Công công, vậy lúc này Hoàng thượng ở đâu?”
Đức Phúc trả lời, “Ở trong phủ của Cung tướng quân nghỉ ngơi.”
Chung túc nghe xong, trầm mặc sải bước lên chiến mã, dưới ánh mặt trời rực rỡ, vung tay kéo dây cương.
Vó ngựa cồm cộp rời đi, chốc lát sau chỉ còn lưu lại bóng dáng, Đức Phúc nhìn theo phương hướng Chung Túc đi xa, đúng là phủ nha Cung Thiếu Hách.
Đến hừng đông, Chung Túc dậy thật sớm đi an bài việc chế tạo đèn. Long Nghệ theo lệ thường uống thuốc dưỡng thần, sau khi tỉnh lại liền nhìn thấy một người lặng yên không tiếng động quỳ gối trước giường, đúng là ảnh vệ Dạ Ưng.
Long Nghệ chỉ là nghiêng thân mình một chút, thấp giọng hỏi, “Thế nào.”
Dạ Ưng bẩm báo, “Theo vi thần đã thám thính quan sát nhiều ngày, Kỷ tướng quân đang nằm trong tay của Nam Sở thái tử Sở Hi Du.”
Long Nghệ hơi hơi siết chặt nắm tay, nhíu mày nói, “Lại là hắn.”
Dùng Kì Phi áp chế y là người này, ám sát Hiền Phi cũng là người này, hiện tại người bắt Kỷ Mộ Niên, lại vẫn là người này. Từ khi y đăng cơ đến nay, cùng Sở Hi Du giao thủ vô số lần, có thắng có thua, nhưng mấy lần rơi xuống thế hạ phong, mỗi lần đều là cực kỳ bị động, chạm đến nghịch lân của y, khiến y vô cùng tức giận.
Dạ Ưng thấy trên tay Long Nghệ gân xanh nổi lên, cúi đầu bộ dạng phục tùng, không hé răng.
Long Nghệ trong lòng cân nhắc một lúc, mới mở miệng nói, “Trẫm nghe Tiểu Túc nói, lúc Mộ Niên và hắn tách ra bị thương hết sức nghiêm trọng…” Y vốn muốn hỏi an nguy của Kỷ Mộ Niên, nhưng nói đến đây, lại bỗng nhiên không dám tiếp tục hỏi nữa.
Dạ Ưng ngầm hiểu, đáp lời, “Hoàng thượng xin hãy yên tâm, người Nam Sở cũng không làm gì Kỷ tướng quân, chỉ là giam hắn lại mà thôi.”
Long Nghệ nghe xong, trầm giọng nói, “Vậy ngươi đã gặp được Kỷ Mộ Niên chưa?”
“Chưa.” Dạ Ưng nói, “Kỷ tướng quân bị nhốt nghiêm mật, có Sở thái tử tự mình canh giữ.” Y suy nghĩ một lúc, tiếp tục thành thật nói, “Năng lực thần không đủ, chỉ sợ khi tiếp cận Kỷ tướng quân bị Sở thái tử phát hiện, cho nên trước hết trở về bẩm báo.”
Long Nghệ nghe vậy gật đầu nói, “Vậy lúc này bọn họ ở đâu?”
Dự Ưng đáp, “Ở trong quân doanh Nam Sở, chuẩn bị tiến đến Tấn Nam thành.”
Long Nghệ cúi đầu không nói, qua hồi lâu, đột nhiên đứng dậy thong thả đi vài bước trong doanh trướng, sau đó cúi đầu cười nói, “Sở Hi Du vẫn như cũ, hắn nhốt Mộ Niên, đơn giản là muốn trao đổi điều kiện với trẫm.”
Y nói đến đây, hơi hơi trầm ngâm rồi nói tiếp, “Trẫm đã bảo Thành Phong Nam dùng bồ câu truyền tin mời Kỷ lão, có lẽ qua mấy ngày liền đến. Tiểu Túc làm việc rất nghiêm túc, trẫm đã nhiều ngày quan sát sách lược bày binh của hắn bên kia, hẳn là cũng không có vấn đề.” Y nói xong, vẻ lo lắng lộ ra, mâu quang dần dần siết chặt, “Người nọ đàm điều kiện xưa nay hà khắc. Trẫm nhất định sẽ không để cho hắn có được lợi thế.”
Dạ Ưng biết Long Nghệ có việc phân phó, cũng không nói chen vào, ở bên cạnh lắng nghe.
Một lúc sau, thanh âm Long Nghệ quả nhiên lại truyền đến.
“Theo như kế hoạch của Tiểu Túc, đến thời điểm nhất định sẽ phát binh tấn công Nam Sở. Dạ Ưng, ngươi cần phải phối hợp với Kỷ lão, thừa dịp chiến loạn lẻn vào địch doanh, cứu Mộ Niên ra.”
Dạ Ưng biết Long Nghệ có tính toán, lập tức cúi đầu vâng mệnh.
Đợi sau khi Dạ Ưng biến mất, Long Nghệ vẫn cảm thấy bực mình, chậm rãi đi vài bước ra ngoài trướng.
Mãi đến khi y nhìn thấy thân ảnh Chung Túc, cảm giác bực mình vừa rồi mới giảm bớt không ít.
Y cũng không gọi tên Chung Túc, chỉ là chọn đứng ở một nơi khá cao, thẳng tắp nhìn bóng dáng Chung Túc.
Chung Túc ở trong phòng chế tạo hỏa khí không biết đang cùng mấy vị hỏa khí sư phó kia tranh luận chuyện gì, vô cùng chuyên chú. Hỏa khí sư phó khi thì gật đầu khi thì lắc đầu, từ trong ánh mắt bọn họ, tựa hồ đối với ý kiến của Chung Túc có chút khó hiểu, lại có chút thưởng thức.
Long Nghệ ở xa xa nhìn, giật mình nhớ đến tình cảnh của Mộ Niên, trong lòng tựa như có một sợi dây thừng quấn chặt, vừa trống rỗng, lại vừa ngoài tầm với.
Hôm qua phong cho Chung Túc làm Hộ quốc tướng quân, không biết là tốt hay là không tốt.
Trong lòng Long Nghệ chậm rãi nghĩ, nếu đợi cho chiến sự Tây Nam chấm dứt, y nên để Chung Túc ở lại biên cảnh, hay là trở lại kinh thành.
Nếu ở lại biên cảnh, vạn nhất Chung Túc cũng giống Kỷ Mộ Niên thất thủ bị bắt, y nên làm thế nào?
Nhưng Chung Túc không thể so với Mộ Niên, Mộ Niên ngày đó xuất sơn, còn có Kỷ lão giáo huấn, phải giúp Phong quốc canh giữ biên cương, khai cương lập nghiệp, khi đó Khúc Vụ làm loạn đều đã bị nắm giữ, không xảy ra sai lầm gì, cho nên thuận theo ý tứ của Kỷ lão, phái Mộ Niên đi biên thùy Tây Nam.
Nhưng Chung Túc, y chỉ muốn giữ ở bên cạnh.
Trong lòng Long Nghệ suy nghĩ một chút, bỗng nhiên lại cảm thấy bản thân cho dù làm mọi cách đối tốt với Chung Túc, nhưng nam nhân này chẳng những không có loại cảm giác này với y, ngược lại còn thường xuyên tránh né, có loại cảm giác nhẫn nhịn chịu đựng.
Ý tưởng này chậm rãi hiện lên, trong lúc nhất thời lại không chuyển dời suy nghĩ đi được.
Long Nghệ phiền não nhiếu mày. Y nhíu mày, đồng thời trong tầm nhìn cư nhiên xuất hiện một đôi giày nhung, dừng lại trước mặt y.
“Hoàng thượng, ngươi sao lại đến đây?”
Bên tai truyền đến thanh âm Chung Túc, chỉ là có chút ngạc nhiên, ngữ khí vẫn là thản nhiên, không có chút gợn sóng.
Long Nghệ hồi phục tinh thần, đứng dậy vỗ vỗ bụi đất trên người, cười nói, “Trong quân hiện tại không có việc gì, nhàn rỗi nên muốn đến nhìn Tiểu Túc.”
Trong quân quả thật không có việc gì, không cần phê chữa tấu chương, không cần cả ngày bận rộn đối mặt với những triều thần chỉ biết nói chẳng biết làm, trong toàn bộ quân doanh, chỉ có người này là y để ý nhất.
Chung Túc nghe xong lời Long Nghệ nói, liền hối hận bản thân vì sao lại mở miệng hỏi vấn đề này, đơn giản quyết định không nói nữa.
Biết Chung Túc nhất thời bán khắc cũng sẽ không mở miệng, Long Nghệ cũng không muốn bản thân mở miệng trước, dứt khoát đứng bên cạnh, trầm mặc chẳng cử động.
Hai người tựa như hai khúc gỗ, đứng thẳng tại chỗ thật lâu. Trước đó các hỏa khí sư phó nghe theo mệnh lệnh của Chung Túc nghiên cứu chế tạo thuốc nổ liên tục ra ra vào vào hỏa khí phòng, lại vẫn thấy hai người đứng mãi bên ngoài, ngay cả bước chân cũng không hoạt động một chút, cơ hồ trở thành cảnh trang trí, hòa thành một thể vể các tĩnh vật ở bên cạnh.
Cuối cùng vẫn có một lính gác chậm rãi chạy đến, y vốn là hướng về phía Chung Túc, nhưng khi nhìn thấy Long Nghệ, rõ ràng dừng chân lại, dập đầu bái kiến nói, “Hoàng thượng vạn tuế.”
Long Nghệ cũng gật đầu, nhưng lại không có ý mở miệng.
Lính gác lập tức cảm thấy trên người Hoàng đế phát ra hàn khí lạnh lẽo, tuy là y nhìn không thấy, nhưng cũng sợ run cả người.
Chung Túc biết lính gác này là tiểu binh hắn an bài tra xét ở tiền tuyến, lúc này đến tất có chuyện quan trọng muốn bẩm báo, đành phải nói, “Chuyện gì?”
Tuy rằng ngắn ngủn hai chữ, nhưng dù sao cũng là Chung Túc mở miệng trước, Long Nghệ đứng bên cạnh lãnh khí tỏa ra lập tức giảm dần.
Áp lực đột nhiên giảm bớt, nhưng lính gác vẫn nơm nớp lo sợ liếc mắt nhìn Hoàng đế một cái, thấy y không còn lạnh lùng như trước, mới thoáng yên lòng, nhìn một vòng những người đang đi đi lại lại, mới đứng dậy cúi đầu nói nhỏ vào bên tai Chung Túc mấy câu.
Chung Túc gật gật đầu.
Lính gác bẩm báo xong, lui xuống.
Đợi cho lính gác thối lui, Long Nghệ đi đến bên cạnh Chung Túc hỏi, “Có tin tức gì.”
Chung Túc nghiêng đầu liền nhìn thấy Long Nghệ đứng kề sát bên má mình.
Theo như động tác cẩn thận của hắn và lính gác trước đó, dĩ nhiên cũng ý thức được hàm nghĩa lúc này của Long Nghệ.
Mặt Chung Túc đỏ hồng, hơi nghiêng đầu né Long Nghệ một chút, thấp giọng nói, “Nam Sở vây thành.”
Long Nghệ ‘À’ một tiếng, thấy hai má Chung Túc đỏ hồng, vừa bất đắc dĩ lại vừa ngứa ngáy trong lòng.
Nam Sở vây thành tốc độ đúng là cực nhanh, chỉ cần vài canh giờ liền bố trí xong trận doanh, Chung Túc đi lên đầu tường, nâng kính viễn vọng lên, liền nhìn thấy cách đó không xa quân trướng của địch doanh, cờ xí tung bay, chữ ‘Sở’ như rồng bay phượng múa lọt vào tầm mắt Chung Túc.
Một vị tướng lĩnh trong quân tên Hà Phổ đứng ở bên cạnh Chung Túc nói, “Kim tướng quân dự liệu không sai, Nam Sở đúng như lời tướng quân nói, là xây dựng doanh trại ở phía Đông Nam thành trì.”
Chung Túc buông kính viễn vọng xuống, cúi đầu nở nụ cười nói, “Phía Đông Nam có nguồn nước, là nơi đóng quân lương.”
Hà Phổ nói, “Không biết tướng quân có thực hành bước tiếp theo của kế hoạch hay không?”
Chung Túc lắc đầu nói, “Không được, ta còn cần xác định khoảng cách.”
Hà Phổ nhíu mày nói, “Xác định?”
Chung Túc nói, “Trận chiến này nhất định phải vạn vô nhất thất, ta tự mình đi đo.”
Tin tức này rơi vào tai Long Nghệ, mí mắt y mãnh liệt nhảy lên, kéo tay Chung Túc nói, “Tiểu Túc, tiền tuyến nguy hiểm như vậy, ngươi xác định phải đi?”
Chung Túc cổ quái nhìn Long Nghệ, “Hoàng thượng ban cho ta Hộ quốc tướng quân, nếu thân là tướng quân, đấu tranh anh dũng tự nhiên không thể thiếu được.”
Trong lòng Long Nghệ rõ ràng, nhưng vẫn không chịu buông Chung Túc ra.
Chung Túc chỉ đành phải cúi đầu cười nói, “Hoàng thượng yên tâm, Chung Túc cũng không phải đi mạo hiểm. Ta chỉ ở bên ngoài địch doanh quan sát thôi.”
Long Nghệ thế này mới thoáng thả tâm, biết Chung Túc nói có lý, mới lưu luyến không rời cho đi.
Ban đêm, Chung Túc dẫn theo một nhóm nhân mã đi về hướng bên ngoài quân trướng Nam Sở, Chung Túc ở gần đó quan sát một lúc, cũng giản lược tính được khoảng cách, cho đến khi bình minh ló dạng, mới trở lại trong thành.
Hắn vừa trở về thành, liền nhìn thấy Đức Phúc đứng ở cửa thành.
Đức Phúc so với Chung Túc nóng vội hơn rất nhiều, nhìn thấy Chung Túc liền mở miệng nói, “Kim tướng quân!”
Chung Túc xuống ngựa trước mặt Đức Phúc, hỏi lại, “Công công có chuyện gì?”
Đức Phúc muốn nói lại thôi, trong lòng do dự một lúc, mới nói, “Kim tướng quân, lúc ngài mới xuất thành, Hoàng thượng liền muốn đi ra đợi, ở trên tường thành hứng gió cả đêm, hiện tại đã trở bệnh.”
“…” Chung Túc không nói gì.
Đức Phúc nếu đã mở miệng, đơn giản tiếp tục nói, “Không dối gạt tướng quân, trước khi Hoàng thượng đến Tấn Nam quan đã bị ám sát, nếu không phải có tơ vàng nhuyễn giáp hộ thân, sợ là đã sớm đi.”
Chung Túc hơi hơi sửng sốt.
Việc này Long Nghệ chưa bao giờ đề cập với hắn.
Hắn nghĩ lại nghĩ, có lẽ cũng là nam nhân kia không muốn đề cập với hắn.
Lúc hắn đang suy nghĩ, Đức Phúc lại nói tiếp, “Kim tướng quân đừng trách nô tài lắm lời, mấy năm nay Hoàng thượng đều thập phần mong nhớ Kim tướng quân, vì làm cho Kim tướng quân trở về, Hoàng thượng không tiếc đi tìm Đồng Hoa đại nhân sử dụng cấm thuật, trình trạng thân thể vẫn không thấy chuyển tốt.”
Đức Phúc nói lời này, hiển nhiên đã biết thân phận của Chung Túc chính là Hiền Phi khi xưa, mà chuyện về cấm thuật, cũng là y nghe Thành Phong Nam nói.
Mà Chung Túc nghe vậy, lại ngây ngẩn cả người.
Hắn trở về, cư nhiên có liên quan đến Long Nghệ.
Cấm thuật.
Nguyên bản hắn hẳn là đã chết, viên đạn kia bắn rất chuẩn, nhưng mà hắn lại kỳ tích trọng sinh, còn dùng thân thể vốn dĩ của mình đi đến thế giới này.
Bàn tay nắm dây cương thả ra, lại siết lại thật chặt, trong lúc nhất thời cư nhiên cái gì cũng không nói nên lời.
Bên tai Đức Phúc lại nho nhỏ nói gì đó, nhưng trong tai Chung Túc lại không có thanh âm nào rõ ràng.
Hắn sững sốt ở tại chỗ, thật lâu thật lâu, mới nhìn thấy một luồng ánh sáng từ trên cửa thành chậm rãi hiện lên.
Thái dương ấm áp nhô lên, dần dần phá vỡ sương mù. Ánh mặt trời thản nhiên tỏa sáng, phóng thích từng chút từng chút độ ấm.
Chung Túc thật sâu hít vào một hơi, mới nghiêng đầu hỏi, “Công công, vậy lúc này Hoàng thượng ở đâu?”
Đức Phúc trả lời, “Ở trong phủ của Cung tướng quân nghỉ ngơi.”
Chung túc nghe xong, trầm mặc sải bước lên chiến mã, dưới ánh mặt trời rực rỡ, vung tay kéo dây cương.
Vó ngựa cồm cộp rời đi, chốc lát sau chỉ còn lưu lại bóng dáng, Đức Phúc nhìn theo phương hướng Chung Túc đi xa, đúng là phủ nha Cung Thiếu Hách.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook