Ảnh Hậu Trùng Sinh: Nhật Ký Tình Yêu
-
Quyển 1 - Chương 26: Kịch bản mới
Edit + beta: Linxu
“A Lê, lần tai nạn xe đó... Có phải... có liên quan tới em gái Đỗ Vũ của cậu không?” Tần Lâm hơi do dự hỏi ra.
Nghe anh hỏi như thế, Lê Thu hơi kinh ngạc nhíu mày.
“Tôi cũng không biết Đỗ Vũ có nhúng tay vào không, chỉ có điều,” Lê Thu nghĩ nghĩ, “Toàn bộ tài sản trong tài khoản của tôi đều bị chuyển đi cả rồi, tôi vẫn không thể điều tra ra chúng đã bị chuyển tới đâu.”
“Liệu có quan hệ gì với người đứng sau mọi việc này không?” Tài sản bị chuyển, tám phần là do người thân thiết làm, “Còn có ai biết tài khoản của cậu nữa?”
“Những tài khoản khác Đỗ Vũ đều biết, nhưng tôi có mấy tài khoản bí mật theo lý ra thì không ai biết được cả.” Lê Thu thật sự không có chút manh mối.
“Vậy Nam Thần thì sao? Anh ta và Đỗ Vũ...”
“Xem như lúc ấy mắt tôi bị mù là được, trọn kiếp này anh ta và tôi chẳng có quan hệ gì nữa!” Nhắc đến Nam Thần, Lê Thu chỉ cảm thấy mình nhìn người thật không rõ chút nào.
“Vậy sau này cậu định thế nào?”
“Cứ như bây giờ, tiếp tục làm việc của trước kia thôi.” Cho dù sống lại thêm lần nữa, Lê Thu cũng không có chí hướng lớn lao cao cả gì, chỉ muốn tiếp tục làm những việc mình đã làm như trước kia =.=.
“Cũng được.”
Lúc này Thời Phàn cũng nấu xong bữa trưa, quả là một bữa tiệc lớn.
“Thật không nhìn ra được, tài nấu nướng của giám đốc Thời lại tốt tới thế đâu ah!” Lê Thu nhìn mấy món ăn đủ sắc hương vị trên bàn khen ngợi không ngớt.
“Tài nấu nướng của A Phàn quả thật rất tốt!” Tần Lâm thấy người yêu được khen ngợi như thế liền cười tới mi mắt đều nheo nheo hứng khởi.
“Nhanh ăn đi, đừng khen ngợi nữa!” Thời Phàn nhìn hai người cười cười.
Rốt cục A Lâm đạt được ước muốn, tiếc nuối lớn nhất của anh chính là không thể nhận nhau với Đỗ Tình, không nghĩ tới Đỗ Tình lại có thể trọng sinh thêm một lần nữa, giờ thì A Lâm cũng không còn tiếc nuối nữa.
Cơm nước xong, Thời Phàn muốn lái xe đưa Lê Thu về, Tần Lâm ra sức khuyên bảo Lê Thu chuyển đến đây sống, lại bị Lê Thu quyết đoán từ chối.
Làm ơn đi, nếu để đám phóng viên kia chụp được chẳng biết sẽ bị biến tấu thành cái gì!
Hơn nữa, Tần Thiên vương, cậu bánh đậu bộp chộp này, cậu thật không thấy được sắc mặt tổng giám đốc đại ca nhà cậu giờ đã đen thui sắp thành Bao Chửng rồi ư!
Thật khó mới sống lại lần nữa đó, cô không muốn quấy rối người ta yêu đương rồi bị sét đánh đâu ah!
Lê Thu không chịu, Tần Lâm cũng không thể miễn cưỡng.
Chỉ có điều, anh yêu cầu Lê Thu nếu xảy ra chuyện gì thì nhất định phải nói cho anh biết, gặp phải việc khó giải nhất định phải tìm anh thu xếp, tuyệt đối không được xem anh là người ngoài.
Lê Thu không có cách nào chỉ đành vừa buồn cười mà đồng ý.
Chờ tới lúc Thời Phàn về nhà, liền nhìn thấy ca vương ngạo kiều nhà mình đang vui vẻ khẽ ngâm điệu nhạc, viết viết vẽ vẽ trên giấy.
Thời Phàn thoáng nhìn lên mặt giấy, thế mà lại viết nhạc.
Hơn nữa tên của ca khúc còn rõ ràng là: “Thiên sứ của anh”!
Đôi mắt quyến rũ ấy là của anh
Mái tóc đen dài kia cũng vậy
Anh vẫn luôn lo lắng về chính mình
Em cho anh dũng khí cho anh sức mạnh cho anh ánh sáng
Em đã cho anh ấm áp gửi anh hương thơm để anh luôn mạnh mẽ kiên cường
Cô gái của anh, em cười lên xinh đẹp tựa thiên sứ.
“Ta nói, cuối cùng thì em cũng vui vẻ lại rồi!” Thời Phàn cũng vui mừng nhìn người yêu cười đùa.
“Ừ.” Tần Lâm vui vẻ gật gật đầu.
“Nhưng mà, lời bài hát kiểu này em mà cho ra liệu có... không!” Rất buồn nôn sến sẩm đó, hơn nữa nếu để các fans biết họ sẽ nghĩ thế nào đây!
“Thì có liên quan gì, cũng có ai biết người mà em viết tới trong này là ai đâu!” Tần Lâm bất mãn trả lời, có thế nào thì đây cũng là bài hát quý giá nhất của anh!
Thời Phàn không vui, cục cưng còn chưa từng viết nhạc tặng riêng anh nữa!
Vì không vui, Boss Thời trực tiếp ôm ngang ca vương đại nhân vào phòng ngủ, muốn dùng hành động thực tế để biểu đạt sự bất mãn của mình.
Chúng ta hãy cùng cầu nguyện cho ca vương! Amen!
******
Lúc này Lê Thu đương nhiên không biết Tần Lâm đã viết một bài hát dành tặng riêng cô.
Cô đang ngẩn người trong nhà trọ.
Lê Thu không nghĩ tới sẽ bị người khác nhận ra cô chính là Đỗ Tình nhanh chóng như thế, may mắn không phải người nào khác.
Nhưng mà, việc này cũng vừa lúc tặng cho cô một lời cảnh cáo, cô cần biết che dấu mình tốt hơn, kể cả những thói quen nhỏ ít bị chú ý tới nhất, nhất định phải chú ý hơn.
Ngoài ra, hiện tại buổi ra mắt của 《 Phong Thần 》 cũng kết thúc, tiếp tới là tình huống công chiếu chính thức, chuyện này không phải việc cô có thể quyết định, cho nên cô cần chuẩn bị tác phẩm tiếp theo mình muốn diễn đã.
Trịnh Hải có gửi cho cô vài kịch bản phim, nhờ có danh tiếng của 《 Phong Thần 》, những kịch bản gửi tới cho cô đều có chất lượng không tệ, hơn thế đều có triển vọng dự tính rất khả quan.
《 Mật Mã Tuyệt Đối 》 kể về một nữ cảnh sát lẻn vào tổng bộ **, bí mật tìm kiếm kế hoạch khổng lồ của ** sau đó đổi thành mật mã rồi gửi tín hiệu ra ngoài, lại bị một người đàn ông phát hiện, hai người bèn tiến hành cuộc đấu trí so tài.
《 Mưa gió 》 lại là một câu chuyện nói tới một cô gái sống trong thời dân quốc bị gia tộc gả cho một thiếu gia tàn tật, nhưng cô lại yêu anh trai vị thiếu gia đó, cuối cùng người anh trai hy sinh vì nước, cô gái kia cũng tự sát theo anh.
Còn bộ 《 Cô nương, cố lên 》 lại là bộ phim hài có nội dung rất tiếu, chuyện kể về một thực tập sinh vừa tốt nghiệp trải qua trăm cay nghìn đắng mới xin vào công ty nọ làm việc được, lại gây ra vô số trò cười, cuối cùng cũng được nam thần cấp trên xem trọng.
Hiện giờ cô đang do dự mình nên chọn cái nào, thật ra cô rất muốn thử thách với phim hài một lần, kiếp trước cô rất ít diễn hài kịch, cho nên rất muốn hưởng thụ bầu không khí thoải mái này một phen.
Ngay khi cô muốn chọn đóng bộ phim 《 Cô nương, cố lên 》 thì nhận được điện thoại của Tiêu Mộ Tuyết.
Từ khi tham gia quay chương trình 《 Sắc đẹp đột kích 》 xong cô nàng này liền xem cô như cô bạn thân nối khố, cứ cách vài ngày là gọi điện cho cô một lần, hẹn cô ăn cơm đi dạo phố không thì cũng rủ đi xem phim, hơn nữa cô đại tiểu thư này cũng không có tính cách cao ngạo của mấy vị tiểu thư khác, thực hồn nhiên đáng yêu vô cùng, đi chung với cô ấy cũng thật thú vị.
“Lê, bồ đang làm gì đấy?” Giọng nói vui vẻ truyền qua điện thoại.
“Mình đang chọn kịch bản, mới vừa kết thúc một bộ điện ảnh xong!” Lê Thu trả lời.
“Lê, tớ có viết kịch bản phim, bồ xem thử đi, rồi coi có tham gia diễn được không?” Thông qua vài lần du lịch Tiêu Mộ Tuyết cũng có được linh cảm, vừa mới hoàn thành kịch bản này, còn chưa lựa chọn ai diễn vai nào.
“Thật hả? Gửi qua mình xem xem.” Lê Thu cũng rất tò mò liệu kịch bản Tiêu Mộ Tuyết viết ra sẽ như thế nào.
Trước đó cô có xem qua các tác phẩm Tiêu Mộ Tuyết biên kịch, nhìn qua đại tiểu thư này trông có vẻ ngây thơ hồn nhiên, không nghĩ tới kịch bản viết ra đều rất có chiều sâu, Tiêu Mộ Tuyết còn nhiều lần nhận được “Giải biên kịch xuất sắc”.
Không bao lâu sau, Tiêu Mộ Tuyết đã gửi nội dung chính của kịch bản vào mail của Lê Thu.
Têm bộ phim này là 《 Chuyện lữ hành 》, đây là một luồng phong cách tươi mát mới. Một cô sinh viên đại học năm hai chuyên ngành hội họa nhân kỳ nghỉ tham gia đoàn du lịch, lúc tới một nơi có phong cảnh xinh đẹp để vẽ tranh, lại tình cờ gặp một chàng nam sinh có thể nói làm kinh ngạc cả người thần, trong vô tình bị anh thu hút cô đã vẽ bức chân dung của anh chàng ấy, bị anh nhìn thấy, hai người liền kết bạn cùng đi du lịch chung.
Kết thúc cuộc hành trình, cô sinh viên phải đi, chàng trai kia lại chưa từng nói tới chuyện của mình, cũng không có ý muốn giữ cô lại khi cô phải đi. Cô gái mất mát trở về trường học, vốn tưởng rằng hai người chỉ ngẫu nhiên gặp nhau một lần trong đời rồi từ nay về sau sẽ lướt qua nhau.
Nhưng cái gọi là trò đời hay đùa chính là, khi cô gái có ý định chấp nhận lời tỏ tình của một bạn học nam khác, cô lại nhìn thấy anh. Hóa ra anh là học trưởng học trên cô một khóa trong trường, vì thế hai người trở thành một cặp.
Mãi đến khi tốt nghiệp xong, trong hôn lễ của hai người treo cao hai bức chân dung, một là nam sinh, một là nữ sinh.
Lê Thu cũng phải công nhận, kịch bản này rất hay, lập ý rất mới, kết cấu cũng rất hoàn chỉnh.
Cô cảm thấy rất có hứng thú.
“A Lê, lần tai nạn xe đó... Có phải... có liên quan tới em gái Đỗ Vũ của cậu không?” Tần Lâm hơi do dự hỏi ra.
Nghe anh hỏi như thế, Lê Thu hơi kinh ngạc nhíu mày.
“Tôi cũng không biết Đỗ Vũ có nhúng tay vào không, chỉ có điều,” Lê Thu nghĩ nghĩ, “Toàn bộ tài sản trong tài khoản của tôi đều bị chuyển đi cả rồi, tôi vẫn không thể điều tra ra chúng đã bị chuyển tới đâu.”
“Liệu có quan hệ gì với người đứng sau mọi việc này không?” Tài sản bị chuyển, tám phần là do người thân thiết làm, “Còn có ai biết tài khoản của cậu nữa?”
“Những tài khoản khác Đỗ Vũ đều biết, nhưng tôi có mấy tài khoản bí mật theo lý ra thì không ai biết được cả.” Lê Thu thật sự không có chút manh mối.
“Vậy Nam Thần thì sao? Anh ta và Đỗ Vũ...”
“Xem như lúc ấy mắt tôi bị mù là được, trọn kiếp này anh ta và tôi chẳng có quan hệ gì nữa!” Nhắc đến Nam Thần, Lê Thu chỉ cảm thấy mình nhìn người thật không rõ chút nào.
“Vậy sau này cậu định thế nào?”
“Cứ như bây giờ, tiếp tục làm việc của trước kia thôi.” Cho dù sống lại thêm lần nữa, Lê Thu cũng không có chí hướng lớn lao cao cả gì, chỉ muốn tiếp tục làm những việc mình đã làm như trước kia =.=.
“Cũng được.”
Lúc này Thời Phàn cũng nấu xong bữa trưa, quả là một bữa tiệc lớn.
“Thật không nhìn ra được, tài nấu nướng của giám đốc Thời lại tốt tới thế đâu ah!” Lê Thu nhìn mấy món ăn đủ sắc hương vị trên bàn khen ngợi không ngớt.
“Tài nấu nướng của A Phàn quả thật rất tốt!” Tần Lâm thấy người yêu được khen ngợi như thế liền cười tới mi mắt đều nheo nheo hứng khởi.
“Nhanh ăn đi, đừng khen ngợi nữa!” Thời Phàn nhìn hai người cười cười.
Rốt cục A Lâm đạt được ước muốn, tiếc nuối lớn nhất của anh chính là không thể nhận nhau với Đỗ Tình, không nghĩ tới Đỗ Tình lại có thể trọng sinh thêm một lần nữa, giờ thì A Lâm cũng không còn tiếc nuối nữa.
Cơm nước xong, Thời Phàn muốn lái xe đưa Lê Thu về, Tần Lâm ra sức khuyên bảo Lê Thu chuyển đến đây sống, lại bị Lê Thu quyết đoán từ chối.
Làm ơn đi, nếu để đám phóng viên kia chụp được chẳng biết sẽ bị biến tấu thành cái gì!
Hơn nữa, Tần Thiên vương, cậu bánh đậu bộp chộp này, cậu thật không thấy được sắc mặt tổng giám đốc đại ca nhà cậu giờ đã đen thui sắp thành Bao Chửng rồi ư!
Thật khó mới sống lại lần nữa đó, cô không muốn quấy rối người ta yêu đương rồi bị sét đánh đâu ah!
Lê Thu không chịu, Tần Lâm cũng không thể miễn cưỡng.
Chỉ có điều, anh yêu cầu Lê Thu nếu xảy ra chuyện gì thì nhất định phải nói cho anh biết, gặp phải việc khó giải nhất định phải tìm anh thu xếp, tuyệt đối không được xem anh là người ngoài.
Lê Thu không có cách nào chỉ đành vừa buồn cười mà đồng ý.
Chờ tới lúc Thời Phàn về nhà, liền nhìn thấy ca vương ngạo kiều nhà mình đang vui vẻ khẽ ngâm điệu nhạc, viết viết vẽ vẽ trên giấy.
Thời Phàn thoáng nhìn lên mặt giấy, thế mà lại viết nhạc.
Hơn nữa tên của ca khúc còn rõ ràng là: “Thiên sứ của anh”!
Đôi mắt quyến rũ ấy là của anh
Mái tóc đen dài kia cũng vậy
Anh vẫn luôn lo lắng về chính mình
Em cho anh dũng khí cho anh sức mạnh cho anh ánh sáng
Em đã cho anh ấm áp gửi anh hương thơm để anh luôn mạnh mẽ kiên cường
Cô gái của anh, em cười lên xinh đẹp tựa thiên sứ.
“Ta nói, cuối cùng thì em cũng vui vẻ lại rồi!” Thời Phàn cũng vui mừng nhìn người yêu cười đùa.
“Ừ.” Tần Lâm vui vẻ gật gật đầu.
“Nhưng mà, lời bài hát kiểu này em mà cho ra liệu có... không!” Rất buồn nôn sến sẩm đó, hơn nữa nếu để các fans biết họ sẽ nghĩ thế nào đây!
“Thì có liên quan gì, cũng có ai biết người mà em viết tới trong này là ai đâu!” Tần Lâm bất mãn trả lời, có thế nào thì đây cũng là bài hát quý giá nhất của anh!
Thời Phàn không vui, cục cưng còn chưa từng viết nhạc tặng riêng anh nữa!
Vì không vui, Boss Thời trực tiếp ôm ngang ca vương đại nhân vào phòng ngủ, muốn dùng hành động thực tế để biểu đạt sự bất mãn của mình.
Chúng ta hãy cùng cầu nguyện cho ca vương! Amen!
******
Lúc này Lê Thu đương nhiên không biết Tần Lâm đã viết một bài hát dành tặng riêng cô.
Cô đang ngẩn người trong nhà trọ.
Lê Thu không nghĩ tới sẽ bị người khác nhận ra cô chính là Đỗ Tình nhanh chóng như thế, may mắn không phải người nào khác.
Nhưng mà, việc này cũng vừa lúc tặng cho cô một lời cảnh cáo, cô cần biết che dấu mình tốt hơn, kể cả những thói quen nhỏ ít bị chú ý tới nhất, nhất định phải chú ý hơn.
Ngoài ra, hiện tại buổi ra mắt của 《 Phong Thần 》 cũng kết thúc, tiếp tới là tình huống công chiếu chính thức, chuyện này không phải việc cô có thể quyết định, cho nên cô cần chuẩn bị tác phẩm tiếp theo mình muốn diễn đã.
Trịnh Hải có gửi cho cô vài kịch bản phim, nhờ có danh tiếng của 《 Phong Thần 》, những kịch bản gửi tới cho cô đều có chất lượng không tệ, hơn thế đều có triển vọng dự tính rất khả quan.
《 Mật Mã Tuyệt Đối 》 kể về một nữ cảnh sát lẻn vào tổng bộ **, bí mật tìm kiếm kế hoạch khổng lồ của ** sau đó đổi thành mật mã rồi gửi tín hiệu ra ngoài, lại bị một người đàn ông phát hiện, hai người bèn tiến hành cuộc đấu trí so tài.
《 Mưa gió 》 lại là một câu chuyện nói tới một cô gái sống trong thời dân quốc bị gia tộc gả cho một thiếu gia tàn tật, nhưng cô lại yêu anh trai vị thiếu gia đó, cuối cùng người anh trai hy sinh vì nước, cô gái kia cũng tự sát theo anh.
Còn bộ 《 Cô nương, cố lên 》 lại là bộ phim hài có nội dung rất tiếu, chuyện kể về một thực tập sinh vừa tốt nghiệp trải qua trăm cay nghìn đắng mới xin vào công ty nọ làm việc được, lại gây ra vô số trò cười, cuối cùng cũng được nam thần cấp trên xem trọng.
Hiện giờ cô đang do dự mình nên chọn cái nào, thật ra cô rất muốn thử thách với phim hài một lần, kiếp trước cô rất ít diễn hài kịch, cho nên rất muốn hưởng thụ bầu không khí thoải mái này một phen.
Ngay khi cô muốn chọn đóng bộ phim 《 Cô nương, cố lên 》 thì nhận được điện thoại của Tiêu Mộ Tuyết.
Từ khi tham gia quay chương trình 《 Sắc đẹp đột kích 》 xong cô nàng này liền xem cô như cô bạn thân nối khố, cứ cách vài ngày là gọi điện cho cô một lần, hẹn cô ăn cơm đi dạo phố không thì cũng rủ đi xem phim, hơn nữa cô đại tiểu thư này cũng không có tính cách cao ngạo của mấy vị tiểu thư khác, thực hồn nhiên đáng yêu vô cùng, đi chung với cô ấy cũng thật thú vị.
“Lê, bồ đang làm gì đấy?” Giọng nói vui vẻ truyền qua điện thoại.
“Mình đang chọn kịch bản, mới vừa kết thúc một bộ điện ảnh xong!” Lê Thu trả lời.
“Lê, tớ có viết kịch bản phim, bồ xem thử đi, rồi coi có tham gia diễn được không?” Thông qua vài lần du lịch Tiêu Mộ Tuyết cũng có được linh cảm, vừa mới hoàn thành kịch bản này, còn chưa lựa chọn ai diễn vai nào.
“Thật hả? Gửi qua mình xem xem.” Lê Thu cũng rất tò mò liệu kịch bản Tiêu Mộ Tuyết viết ra sẽ như thế nào.
Trước đó cô có xem qua các tác phẩm Tiêu Mộ Tuyết biên kịch, nhìn qua đại tiểu thư này trông có vẻ ngây thơ hồn nhiên, không nghĩ tới kịch bản viết ra đều rất có chiều sâu, Tiêu Mộ Tuyết còn nhiều lần nhận được “Giải biên kịch xuất sắc”.
Không bao lâu sau, Tiêu Mộ Tuyết đã gửi nội dung chính của kịch bản vào mail của Lê Thu.
Têm bộ phim này là 《 Chuyện lữ hành 》, đây là một luồng phong cách tươi mát mới. Một cô sinh viên đại học năm hai chuyên ngành hội họa nhân kỳ nghỉ tham gia đoàn du lịch, lúc tới một nơi có phong cảnh xinh đẹp để vẽ tranh, lại tình cờ gặp một chàng nam sinh có thể nói làm kinh ngạc cả người thần, trong vô tình bị anh thu hút cô đã vẽ bức chân dung của anh chàng ấy, bị anh nhìn thấy, hai người liền kết bạn cùng đi du lịch chung.
Kết thúc cuộc hành trình, cô sinh viên phải đi, chàng trai kia lại chưa từng nói tới chuyện của mình, cũng không có ý muốn giữ cô lại khi cô phải đi. Cô gái mất mát trở về trường học, vốn tưởng rằng hai người chỉ ngẫu nhiên gặp nhau một lần trong đời rồi từ nay về sau sẽ lướt qua nhau.
Nhưng cái gọi là trò đời hay đùa chính là, khi cô gái có ý định chấp nhận lời tỏ tình của một bạn học nam khác, cô lại nhìn thấy anh. Hóa ra anh là học trưởng học trên cô một khóa trong trường, vì thế hai người trở thành một cặp.
Mãi đến khi tốt nghiệp xong, trong hôn lễ của hai người treo cao hai bức chân dung, một là nam sinh, một là nữ sinh.
Lê Thu cũng phải công nhận, kịch bản này rất hay, lập ý rất mới, kết cấu cũng rất hoàn chỉnh.
Cô cảm thấy rất có hứng thú.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook