Ảnh Hậu Thích Ăn Hàng
-
Chương 5: Thổ lộ
Sau đó, Phó Thanh cũng không quay trở lại, một lúc sau Cố Sênh Sênh bắt đầu phát sốt, nôn mửa, Cố Khương sốt ruột đứng ngồi không yên, cuối cùng bác sĩ ra kết quả chẩn đoán chính xác là viêm tràng vị cấp tính, niêm mạc dạ dày bị tổn thương, cần nằm viện vài ngày.
Tuy bệnh không quá nặng nhưng tương đối giày vò, hết nôn mửa lại bài tiết, mặt mày Cố Sênh Sênh tái nhợt, đặc biệt mấy ngày này không được ăn uống tùy tiện đồng nghĩa với việc tạm biệt nhưng món ăn ngon, chỉ có thể nuốt một ít thức ăn lỏng, điều này đối với Cố Sênh Sênh mà nói không khác gì nhục thể bị tra tấn, ưu thương y như gió lớn ngày đông thổi phành phạch vào mặt cô.
Sáng sớm, trạng thái của Cố Sênh Sênh có vẻ tốt lên đôi chút, mà Cố Khương canh giữ ở bên giường một ngày một đêm không chợp mắt, bọng mắt tô một quầng hắc ám, Cố Sênh Sênh xót xa, nài nỉ Cố Khương trở về nghỉ ngơi.
“Mẹ, con không sao rồi, mẹ về nghỉ ngơi đi, buổi tối lại đến thăm con.”
Cố Khương không chịu,“Mẹ không mệt, mẹ ở đây với con,“ Cố Khương nhìn thoáng qua chiếc giường nhỏ mà bệnh viện chuẩn bị cho người nhà bệnh nhân nghỉ ngơi,nói tiếp: “Khi nào mệt, mẹ sẽ qua đó nằm nghỉ, thoải mái lắm.”
Cố Sênh Sênh thừa biết mẹ nói dối, đem qua cô mơ mơ màng màng nhưng chẳng hề say giấc, sợ Cố Khương lo lắng, gáng chịu đựng không phát ra tiếng vang, Cố Khương bên kia cũng vậy, tuy rằng lúc mẹ xoay người cố gắng không để phát ra tiếng động, nhưng Cố Sênh Sênh vẫn nghe rõ, Cố Khương cơ hồ một đêm không ngủ.
Cố Sênh Sênh trưng ra một nụ cười sáng lạn,“Mẹ, mẹ nhìn đi quần áo con bốc mùi hết rồi, con cũng không thể mặc thế này đến khi xuất viện, mẹ về nghỉ ngơi sẵn tiện lấy chút quần áo cho con có phải tốt hơn không? Con thấy hơi mệt, muốn ngủ một lát, tối mẹ hả đến nha.”
Cố Khương do dự trong chốc lát, dặn dò nếu có chỗ nào khó chịu phải gọi điện thoại liền, Cố Sênh Sênh mỉm cười đưa mẹ ra cửa, xác nhận mẹ đi rồi cô lập tức như bong bóng cao su bị xì hơi xẹp lép.
Trên mu bàn tay còn treo bình nước muối sinh lý, hiển nhiên là tiểu hộ sĩ mới ghim, có vài lỗ kim bị sưng lên rồi. Cố Sênh Sênh mở mắt nhìn chất lỏng trong suốt một giọt một giọt chảy vào trong cơ thể mình, cô nhớ tới Phó Thanh, buổi tối hôm kia anh đứng ở đó, tuy không nói lời nào nhưng khung cảnh đó lại đẹp tựa tranh vẽ.
Đang nghĩ tới, liền thấy một cái bóng trắng cao to đẩy cửa ra bước đến, sơn nước trong họa nhiễm qua bộ mặt, Cố Sênh Sênh chớp mắt nhìn, anh đang ở đây, không phải ảo giác.
Phó Thanh tới gần giường cô, anh hôm nay không mang kính, một đôi mắt đen như mực rõ ràng.
Phó Thanh nhìn thoáng qua gương mặt đang dại ra của Cố Sênh Sênh liền dời mắt, trong đầu có điểm ấn tượng, a, là bé ếch con hôm kia, không biết sao Phó Thanh cảm thấy bé ếch con này có hơi quen mắt, trong đầu anh chợt lóe lên vài đoạn ngắn mơ hồ.
Chờ anh lục lọi trí nhớ qua loa, cúi đầu phát hiện bé ếch con này đang mở to đôi mắt ngập nước mông lung nhìn anh, Phó Thanh đột nhiên có điểm ngốc trệ, bé ếch con đột nhiên bắt lấy tay áo anh, năm ngón tay trắng nõn mịn màng, gắt gao nắm làm khớp ngón tay hơi phiếm hồng.Bé ếch con bĩu môi, cơ hồ muốn khóc òa lên, cô vốn muốn nói:“Phó Thanh, rốt cuộc em cũng gặp lại anh rồi, em cứ nghĩ đời này không còn cơ hội gặp anh nữa......”
Phó Thanh dáng người cao lớn, so với Cố Sênh Sênh cao hơn rất nhiều, Cố Sênh Sênh lại ngồi ở trên giường, gần như phải ngửa đầu mới chạm tới mắt anh, dời mắt nhìn xuống, Cố Sênh Sênh phát hiện Phó Thanh không gài nút áo trên, lộ ra xương quai xanh xinh đẹp, Cố Sênh Sênh ngớ ra một chút, lời nói đến cổ họng lại nuốt ngược trở vào.
Cọ một chút đứng lên, nhìn Phó Thanh,“Phó tiên sinh xin hỏi anh có hứa hôn với ai không?”
Vừa xuất ngôn xong Cố Sênh Sênh thiếu chút nữa muốn cắn lưỡi của mình, uy cô nương, cô chỉ là trọng sinh trở về từ bảy tám năm trước chứ có phải xuyên qua từ cổ đại đâu!
Cố Sênh Sênh trên mặt là vẻ thấy chết không sờn, Phó Thanh thoáng lui về phía sau một bước, ngẩng đầu lên nhìn vào mắt cô, đôi mắt tối đen đạm mạc mà bình tĩnh.
Bên ngoài phòng bệnh là hai khóm bạch hoa sinh trưởng rất tốt, cành lá xum xuê, um tùm tươi mát, một làn gió thổi qua cành cây liền đung đưa, rung động nhè nhẹ, ánh tịch dương từ ngọn cây đuổi tới, cả người Cố Sênh Sênh bị một vầng sáng màu vàng óng ánh bao phủ từ sau lưng, tô điểm cho đôi mắt thêm lấp lánh.
Phó Thanh đột nhiên nhớ đến mùa hè năm đó anh nằm viện, mỗi ngày chạng vạng đều có một cô bé rất đúng giờ đứng ở đó kéo violon, anh nằm trên giường lắng nghe cô độc tấu, anh chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng cô cùng với những lọn tóc thỉnh thoảng bị gió thổi bay bay.
Cô bé cầm nghệ rất tốt, tiếng đàn violon yên tĩnh mà uyển chuyển, cô giống như rất thích thủ khúc, anh nghe cô kéo hai lần, yên tĩnh lại bi thương, tại thời điểm cô kéo thủ khúc lần thứ hai, Phó Thanh nghĩ, ngày mai cô đến hỏi cô một chút, thủ khúc ngày hôm qua tên gọi là gì.
Chạng vạng ngày hôm sau, cô bé không đến, ánh nắng chiều đốt nửa bầu trời mang sắc hồng, Phó Thanh nhìn thoáng qua ngoài cửa sổ, bị Tiết Nhu cười lôi đi.
Phó Thanh xuất viện.
----
Phó Thanh không đáp, trong lòng Cố Sênh Sênh đột nhiên thấy buồn bã, anh đối với cô mà nói, thủy chung là khó có thể.
Tại thời điểm cô muốn buông tay Phó Thanh đột nhiên mở miệng, anh nói:“Không có.”
Anh chỉ trần thuật sự thật mà thôi.
Phó Thanh cảm giác cái tay bé ếch con nắm tay anh dùng lực mấy phần, Phó Thanh nhìn móng vuốt trắng nõn, cực lực chịu đựng không ghét bỏ đẩy ra, sau đó bé ếch con lại mở miệng, hai gò má phiếm hồng.
“Vậy Phó tiên sinh em có thể làm bạn gái anh không? Em rất ngoan, ăn cũng không nhiều lắm, rất bớt việc, tuy rằng em không có quá nhiều ưu điểm nhưng em sẽ cố gắng không gây thêm phiền phức cho anh, còn nữa, tuy rằng anh không biết em, nhưng không sao, em biết anh là đủ rồi, tình cảm thì có thể chậm rãi bồi dưỡng mà, anh chỉ cần có niềm tin vào chúng mình.....”
Cố Sênh Sênh chuyển sang chế độ độc thoại, cô quyết định, cô muốn xuống tay.
Phó Thanh khóe mắt không dấu vết co giật, ngữ khí lại bình thản như cũ,“Xin hỏi vị cô nương này, cô cảm thấy chúng ta có chỗ nào đặc biệt thích hợp vậy?”
Cố Sênh Sênh nghẹn nửa ngày,thốt ra”Giới tính......”
Trong phòng đột nhiên vang lên một tiếng cười nhạo, thanh âm trong trẻo sáng sủa của thiếu niên “Anh, em thấy hai người rất hợp lắm đó, ha ha ha lần đầu em gặp cô gái ngốc đến vậy.”
Vâng, ngữ khí rất không thân thiện.
Cố Sênh Sênh sửng sốt, cô quên trong phòng còn có một người...... Chẳng qua người này từ lúc cô nhập viện tới giờ trên cơ bản vẫn nằm yên, cũng chẳng có ai đến thăm, vẫn dùng cái ót quay lưng về phía mọi người
Thiếu niên ngồi dậy, khoảng mười lăm mười sáu tuổi, đồng dạng một bộ mặt được Thượng Đế chiếu cố, mắt mũi miệng có vài phần tương tự Phó Thanh, chỉ không giống khí chất thanh lãnh trầm ổn, hắn thoạt nhìn không dễ kết giao, dù ngữ khí nói ra nhẹ nhàng cũng không che dấu được cốt cách cao ngạo.
Bị người như vậy cười chọc quê, Cố Sênh Sênh thấy bối rối......
“Phó Kha, có muốn anh nhờ ba mẹ tới đón em về không?” Phó Thanh liếc nhìn Phó Kha, ánh mắt sắc lạnh xẹt qua, dù là Cố Sênh Sênh cũng nghe ra ý uy hiếp trong lời nói.
Cố Sênh Sênh không khỏi cuồng hãn, người trong nhà đều đối xử với nhau như thế đấy, bất cận nhân tình, đáng sợ quá.
Quả nhiên, Phó Kha bị Phó Thanh nắm chốt, không đáp trả được, gắt gỏng nằm xuống.
Phó Thanh đem ánh mắt một lần nữa chuyển hướng Cố Sênh Sênh, đưa tay lắt cánh tay thoát khỏi móng vuốt Cố Sênh Sênh, lại không đụng tới tay cô.
“Vị tiểu thư này, làm ơn đừng làm trễ nãi công việc của tôi, nếu cô có bất kỳ vấn đề riêng tư gì, xin vui lòng giải quyết ngoài giờ hành chính”
“Ý anh là chờ anh tan việc có thể theo đuổi anh à!” Cố Sênh Sênh tự động xuyên tạc lời nói phân rõ rạch ròi công tư của Phó Thanh.
Phía sau lại là một tiếng cười nhạo, Phó Thanh khóe mắt giật giật, chân dài sải bước, quyết định rời khỏi chốn thị phi này.
Lập tức nghe thấy Cố Sênh Sênh ở phía sau kêu rên,“Ôi, tôi cũng là bệnh nhân mà, đối đãi bệnh nhân phải có thái độ tốt chứ, đặc biệt là bệnh nhân yếu đuối về cả thể chất và tinh thần như tôi này, rất dễ có chướng ngại đó.....”
Nhưng mà âm cuối kéo dài tỏ rõ cô một chút cũng chẳng có chướng ngại nào, Phó Thanh lần đầu cảm thấy anh đụng phải tình huống không thể sử dụng trí thông minh từ não bộ suy luận theo logic bình thường là có thể thuận lợi thoải mái giải quyết sự tình.
Tuy bệnh không quá nặng nhưng tương đối giày vò, hết nôn mửa lại bài tiết, mặt mày Cố Sênh Sênh tái nhợt, đặc biệt mấy ngày này không được ăn uống tùy tiện đồng nghĩa với việc tạm biệt nhưng món ăn ngon, chỉ có thể nuốt một ít thức ăn lỏng, điều này đối với Cố Sênh Sênh mà nói không khác gì nhục thể bị tra tấn, ưu thương y như gió lớn ngày đông thổi phành phạch vào mặt cô.
Sáng sớm, trạng thái của Cố Sênh Sênh có vẻ tốt lên đôi chút, mà Cố Khương canh giữ ở bên giường một ngày một đêm không chợp mắt, bọng mắt tô một quầng hắc ám, Cố Sênh Sênh xót xa, nài nỉ Cố Khương trở về nghỉ ngơi.
“Mẹ, con không sao rồi, mẹ về nghỉ ngơi đi, buổi tối lại đến thăm con.”
Cố Khương không chịu,“Mẹ không mệt, mẹ ở đây với con,“ Cố Khương nhìn thoáng qua chiếc giường nhỏ mà bệnh viện chuẩn bị cho người nhà bệnh nhân nghỉ ngơi,nói tiếp: “Khi nào mệt, mẹ sẽ qua đó nằm nghỉ, thoải mái lắm.”
Cố Sênh Sênh thừa biết mẹ nói dối, đem qua cô mơ mơ màng màng nhưng chẳng hề say giấc, sợ Cố Khương lo lắng, gáng chịu đựng không phát ra tiếng vang, Cố Khương bên kia cũng vậy, tuy rằng lúc mẹ xoay người cố gắng không để phát ra tiếng động, nhưng Cố Sênh Sênh vẫn nghe rõ, Cố Khương cơ hồ một đêm không ngủ.
Cố Sênh Sênh trưng ra một nụ cười sáng lạn,“Mẹ, mẹ nhìn đi quần áo con bốc mùi hết rồi, con cũng không thể mặc thế này đến khi xuất viện, mẹ về nghỉ ngơi sẵn tiện lấy chút quần áo cho con có phải tốt hơn không? Con thấy hơi mệt, muốn ngủ một lát, tối mẹ hả đến nha.”
Cố Khương do dự trong chốc lát, dặn dò nếu có chỗ nào khó chịu phải gọi điện thoại liền, Cố Sênh Sênh mỉm cười đưa mẹ ra cửa, xác nhận mẹ đi rồi cô lập tức như bong bóng cao su bị xì hơi xẹp lép.
Trên mu bàn tay còn treo bình nước muối sinh lý, hiển nhiên là tiểu hộ sĩ mới ghim, có vài lỗ kim bị sưng lên rồi. Cố Sênh Sênh mở mắt nhìn chất lỏng trong suốt một giọt một giọt chảy vào trong cơ thể mình, cô nhớ tới Phó Thanh, buổi tối hôm kia anh đứng ở đó, tuy không nói lời nào nhưng khung cảnh đó lại đẹp tựa tranh vẽ.
Đang nghĩ tới, liền thấy một cái bóng trắng cao to đẩy cửa ra bước đến, sơn nước trong họa nhiễm qua bộ mặt, Cố Sênh Sênh chớp mắt nhìn, anh đang ở đây, không phải ảo giác.
Phó Thanh tới gần giường cô, anh hôm nay không mang kính, một đôi mắt đen như mực rõ ràng.
Phó Thanh nhìn thoáng qua gương mặt đang dại ra của Cố Sênh Sênh liền dời mắt, trong đầu có điểm ấn tượng, a, là bé ếch con hôm kia, không biết sao Phó Thanh cảm thấy bé ếch con này có hơi quen mắt, trong đầu anh chợt lóe lên vài đoạn ngắn mơ hồ.
Chờ anh lục lọi trí nhớ qua loa, cúi đầu phát hiện bé ếch con này đang mở to đôi mắt ngập nước mông lung nhìn anh, Phó Thanh đột nhiên có điểm ngốc trệ, bé ếch con đột nhiên bắt lấy tay áo anh, năm ngón tay trắng nõn mịn màng, gắt gao nắm làm khớp ngón tay hơi phiếm hồng.Bé ếch con bĩu môi, cơ hồ muốn khóc òa lên, cô vốn muốn nói:“Phó Thanh, rốt cuộc em cũng gặp lại anh rồi, em cứ nghĩ đời này không còn cơ hội gặp anh nữa......”
Phó Thanh dáng người cao lớn, so với Cố Sênh Sênh cao hơn rất nhiều, Cố Sênh Sênh lại ngồi ở trên giường, gần như phải ngửa đầu mới chạm tới mắt anh, dời mắt nhìn xuống, Cố Sênh Sênh phát hiện Phó Thanh không gài nút áo trên, lộ ra xương quai xanh xinh đẹp, Cố Sênh Sênh ngớ ra một chút, lời nói đến cổ họng lại nuốt ngược trở vào.
Cọ một chút đứng lên, nhìn Phó Thanh,“Phó tiên sinh xin hỏi anh có hứa hôn với ai không?”
Vừa xuất ngôn xong Cố Sênh Sênh thiếu chút nữa muốn cắn lưỡi của mình, uy cô nương, cô chỉ là trọng sinh trở về từ bảy tám năm trước chứ có phải xuyên qua từ cổ đại đâu!
Cố Sênh Sênh trên mặt là vẻ thấy chết không sờn, Phó Thanh thoáng lui về phía sau một bước, ngẩng đầu lên nhìn vào mắt cô, đôi mắt tối đen đạm mạc mà bình tĩnh.
Bên ngoài phòng bệnh là hai khóm bạch hoa sinh trưởng rất tốt, cành lá xum xuê, um tùm tươi mát, một làn gió thổi qua cành cây liền đung đưa, rung động nhè nhẹ, ánh tịch dương từ ngọn cây đuổi tới, cả người Cố Sênh Sênh bị một vầng sáng màu vàng óng ánh bao phủ từ sau lưng, tô điểm cho đôi mắt thêm lấp lánh.
Phó Thanh đột nhiên nhớ đến mùa hè năm đó anh nằm viện, mỗi ngày chạng vạng đều có một cô bé rất đúng giờ đứng ở đó kéo violon, anh nằm trên giường lắng nghe cô độc tấu, anh chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng cô cùng với những lọn tóc thỉnh thoảng bị gió thổi bay bay.
Cô bé cầm nghệ rất tốt, tiếng đàn violon yên tĩnh mà uyển chuyển, cô giống như rất thích thủ khúc, anh nghe cô kéo hai lần, yên tĩnh lại bi thương, tại thời điểm cô kéo thủ khúc lần thứ hai, Phó Thanh nghĩ, ngày mai cô đến hỏi cô một chút, thủ khúc ngày hôm qua tên gọi là gì.
Chạng vạng ngày hôm sau, cô bé không đến, ánh nắng chiều đốt nửa bầu trời mang sắc hồng, Phó Thanh nhìn thoáng qua ngoài cửa sổ, bị Tiết Nhu cười lôi đi.
Phó Thanh xuất viện.
----
Phó Thanh không đáp, trong lòng Cố Sênh Sênh đột nhiên thấy buồn bã, anh đối với cô mà nói, thủy chung là khó có thể.
Tại thời điểm cô muốn buông tay Phó Thanh đột nhiên mở miệng, anh nói:“Không có.”
Anh chỉ trần thuật sự thật mà thôi.
Phó Thanh cảm giác cái tay bé ếch con nắm tay anh dùng lực mấy phần, Phó Thanh nhìn móng vuốt trắng nõn, cực lực chịu đựng không ghét bỏ đẩy ra, sau đó bé ếch con lại mở miệng, hai gò má phiếm hồng.
“Vậy Phó tiên sinh em có thể làm bạn gái anh không? Em rất ngoan, ăn cũng không nhiều lắm, rất bớt việc, tuy rằng em không có quá nhiều ưu điểm nhưng em sẽ cố gắng không gây thêm phiền phức cho anh, còn nữa, tuy rằng anh không biết em, nhưng không sao, em biết anh là đủ rồi, tình cảm thì có thể chậm rãi bồi dưỡng mà, anh chỉ cần có niềm tin vào chúng mình.....”
Cố Sênh Sênh chuyển sang chế độ độc thoại, cô quyết định, cô muốn xuống tay.
Phó Thanh khóe mắt không dấu vết co giật, ngữ khí lại bình thản như cũ,“Xin hỏi vị cô nương này, cô cảm thấy chúng ta có chỗ nào đặc biệt thích hợp vậy?”
Cố Sênh Sênh nghẹn nửa ngày,thốt ra”Giới tính......”
Trong phòng đột nhiên vang lên một tiếng cười nhạo, thanh âm trong trẻo sáng sủa của thiếu niên “Anh, em thấy hai người rất hợp lắm đó, ha ha ha lần đầu em gặp cô gái ngốc đến vậy.”
Vâng, ngữ khí rất không thân thiện.
Cố Sênh Sênh sửng sốt, cô quên trong phòng còn có một người...... Chẳng qua người này từ lúc cô nhập viện tới giờ trên cơ bản vẫn nằm yên, cũng chẳng có ai đến thăm, vẫn dùng cái ót quay lưng về phía mọi người
Thiếu niên ngồi dậy, khoảng mười lăm mười sáu tuổi, đồng dạng một bộ mặt được Thượng Đế chiếu cố, mắt mũi miệng có vài phần tương tự Phó Thanh, chỉ không giống khí chất thanh lãnh trầm ổn, hắn thoạt nhìn không dễ kết giao, dù ngữ khí nói ra nhẹ nhàng cũng không che dấu được cốt cách cao ngạo.
Bị người như vậy cười chọc quê, Cố Sênh Sênh thấy bối rối......
“Phó Kha, có muốn anh nhờ ba mẹ tới đón em về không?” Phó Thanh liếc nhìn Phó Kha, ánh mắt sắc lạnh xẹt qua, dù là Cố Sênh Sênh cũng nghe ra ý uy hiếp trong lời nói.
Cố Sênh Sênh không khỏi cuồng hãn, người trong nhà đều đối xử với nhau như thế đấy, bất cận nhân tình, đáng sợ quá.
Quả nhiên, Phó Kha bị Phó Thanh nắm chốt, không đáp trả được, gắt gỏng nằm xuống.
Phó Thanh đem ánh mắt một lần nữa chuyển hướng Cố Sênh Sênh, đưa tay lắt cánh tay thoát khỏi móng vuốt Cố Sênh Sênh, lại không đụng tới tay cô.
“Vị tiểu thư này, làm ơn đừng làm trễ nãi công việc của tôi, nếu cô có bất kỳ vấn đề riêng tư gì, xin vui lòng giải quyết ngoài giờ hành chính”
“Ý anh là chờ anh tan việc có thể theo đuổi anh à!” Cố Sênh Sênh tự động xuyên tạc lời nói phân rõ rạch ròi công tư của Phó Thanh.
Phía sau lại là một tiếng cười nhạo, Phó Thanh khóe mắt giật giật, chân dài sải bước, quyết định rời khỏi chốn thị phi này.
Lập tức nghe thấy Cố Sênh Sênh ở phía sau kêu rên,“Ôi, tôi cũng là bệnh nhân mà, đối đãi bệnh nhân phải có thái độ tốt chứ, đặc biệt là bệnh nhân yếu đuối về cả thể chất và tinh thần như tôi này, rất dễ có chướng ngại đó.....”
Nhưng mà âm cuối kéo dài tỏ rõ cô một chút cũng chẳng có chướng ngại nào, Phó Thanh lần đầu cảm thấy anh đụng phải tình huống không thể sử dụng trí thông minh từ não bộ suy luận theo logic bình thường là có thể thuận lợi thoải mái giải quyết sự tình.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook