Ảnh Hậu Thích Ăn Hàng
-
Chương 21: Sơn thôn - Phần 2
Đường Tầm vỗ tay một cái, làm tư thế tung cánh,“ok, enjoy life!”
Trừ Lương Vũ Thiêm, toàn thể diễn viên đều là những người lão luyện có nhiều năm kinh nghiệm sống với nghề, có thể nói sóng to gió lớn nào cũng từng trải qua, vì vậy phương châm của họ là ký lai nhi tắc an chi (*). Còn đối với Cố Sênh Sênh, gì cũng không quan trọng bằng cái bao tử, nên chỉ cần đảm bảo một ngày cấp cho cô đủ ba bữa cơm thì vấn đề khó khăn gì cô cũng cho qua hết.
(*) tương tự câu “Thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng”
Lương Vũ Thiêm hầu như từ lúc lên xe đã dựa vào người Lương Tranh suốt, xuống xe làm ngay một trận nôn mửa, gương mặt nhăn nhó thành một nhúm vì khó chịu. Cố Sênh Sênh tuy không thích cô ấy, nhưng thấy cô ấy khó chịu như vậy nên lấy ra một lọ thuốc hiệu Hoắc Hương từ trong túi xách đưa cho Lương Vũ Thiêm, trước đây mỗi lần cô lạnh bụng khó tiêu Cố Khương đều cho cô uống thuốc này.
Tuy mùi hương hơi khó ngửi một chút, nhưng hiệu quả thuộc hàng nhất đẳng đó nha.
Lương Vũ Thiêm ước chừng e ngại hoặc là xem thường lọ thuốc hạng xoàng giá rẻ, không chịu nhận cũng không thèm nói cám ơn, đại khái là đại tiểu thư quen thói, Cố Sênh Sênh cười cười, dù sao cũng không ảnh hưởng gì đến mình, đang định cất lại vào túi, Lương Tranh đưa tay đón nhận, nói câu cám ơn với Sênh Sênh.
Lương Tranh mở nắp lọ thuốc, đưa cho Lương Vũ Thiêm, Lương Vũ Thiêm như cũ dùng dằng không chịu uống, Lương Tranh bị cô ấy giày vò suốt cả một đường, đã sớm rút sạch tính nhẫn nại, ngữ khí cũng không tốt lắm, nhét lẹ thuốc vào tay Lương Vũ Thiêm.
“Không uống thì thôi, lát nữa đừng có than khó chịu.”
Bị Lương Tranh lớn tiếng, Lương Vũ Thiêm trên mặt tái xanh, nước mắt lập tức tràn đầy hốc mắt, gương mặt thoạt nhìn điềm đạm đáng yêu lại thêm phần ấm ức, làm cho người ta có cảm giác thương hương tiếc ngọc.
Đường Tầm từ chỗ A Ngôn lấy một chai nước suối tinh khiết, lại từ chỗ nào đó lấy hai viên đường, đến bên cạnh Lương Vũ Thiêm, ngồi xổm xuống, từ tốn nhỏ nhẹ:“Ngoan nào, uống thuốc rồi ngậm hai viên đường này sẽ không khó chịu nữa đâu.”
Lương Vũ Thiêm nhìn Đường Tầm, nín khóc, Cố Sênh Sênh nhìn viên đường trong tay Đường Tầm, nuốt nuốt nước miếng, muốn khóc quá đi, Đường Tầm đồ cầm thú, lần trước mình bị bọn Lâm ca đánh một bạc tay, khóc bù lu bù loa cũng chưa thấy anh ân cần như vậy, cái đồ đáng ghét, đúng là cái đồ trọng sắc khinh bạn mà!
Thấy rõ bản chất người nào đó, hình tượng Đường đại nam thần trong lòng Cố Sênh Sênh bây giờ chân cũng không thẳng tay cũng không đẹp, thua xa Phó tiên sinh không chỉ mười khu phố.
Đương nhiên mỹ nam kế hữu hiệu vô cùng, tiểu bạch thỏ Lương Vũ Thiêm làm sao địch nổi lão hồ ly ngàn năm Đường Tầm này cơ chứ, không khóc cũng không ngại khổ nữa, ngoan ngoãn uống thuốc.
Lương Vũ Thiêm uống thuốc xong rất nhanh khỏe trở lại, đỏ mặt nói cám ơn Đường Tầm, Anh xoay người trở về, trừng mắt nhìn Cố Sênh Sênh, Cố Sênh Sênh liếc anh một cái, phun ra hai chữ,“Cầm thú.”Khi nói chuyện Trầm Nhưỡng ngồi trên chiếc xe kia cũng đến rồi. Cố Sênh Sênh các cô ngồi trên một chiếc xe vẫn còn thiếu chỗ ngồi. Trầm Nhưỡng cũng không ngại, mang theo trợ lý cùng người tạo hình, thợ trang điểm của Lương Vũ Thiêm ngồi trên một chiếc xe khác.
Trợ lý Trầm Nhưỡng là một cô gái nhỏ vừa tốt nghiệp thoạt nhìn khoảng hai mươi tuổi đầu, cao ráo trắng trẻo, chiếc cằm nhọn nhọn, rất hay cười, mỗi khi cười rộ ánh mắt sẽ cong cong, vô cùng khả ái, Cố Sênh Sênh để ý thấy Niko và A Ngôn vụng trộm nhìn người ta mấy lần.
Trầm Nhưỡng cùng trợ lý vừa nói vừa cười đi qua bên này, trên tay Trầm Nhưỡng mang theo phần lớn hành lý, cô bé tươi cười rạng rỡ, đi bên cạnh thoải mái nhảy nhót.
Cố Sênh Sênh bĩu môi, trêu ghẹo A Ngôn,“A Ngôn, anh xem người ta kìa, cũng là nghệ sĩ mà biết thương tiếc trợ lý bao nhiêu, lần sau cũng bảo Đường Tầm tự xách hành lý đi, nếu anh ấy không chịu thì thế này nhé, anh nhìn anh đi, da trắng như ngọc như ngà, có muốn đi theo tôi hay không, tôi nhất định nâng niu anh.”
A Ngôn từ cổ tới mặt lập tức đỏ ửng, liên thanh nói thôi khỏi thôi khỏi.
Đường Tầm một phen ôm chầm A Ngôn, cúi đầu nhìn hắn, vô cùng thâm tình hỏi:“Giỏi lắm, A Ngôn, chẳng lẽ anh đối với cậu không tốt sao?”
A Ngôn bị Đường Tầm ôm gương mặt như bị táo bón, giống như bị điện giật, thoát khỏi tay Đường Tầm chạy xa, nghĩ rằng, hai kẻ lưu manh các người chơi trò gì cũng đừng kéo tôi vô, tôi vô tội mà!
Cố Sênh Sênh làm bộ muốn đuổi theo, A Ngôn sợ tới mức co giò chạy càng xa, cô ôm bụng cười ngặt nghẽo, vừa quay đầu phát hiện Trầm Nhưỡng ý cười thật sâu nhìn cô, cô thu liễm ý cười, vô cùng bình tĩnh ung dung hướng anh gật gật đầu.
Trong thôn tự nhiên sẽ không có khách sạn, mọi người đều phải ở nhờ nhà thôn dân, nhân viên công tác trong đoàn phim đều đã an bài ổn thỏa cả rồi. Xét thấy Cố Sênh Sênh là người mới, vai diễn lại nặng ký, Lưu Bán Nông sợ cô diễn không ra trạng thái thuần khiết mà một thôn cô nên có, cho nên an bài cô ở một hộ gia đình có điều kiện kém cỏi nhất, bảo rằng thế này sẽ giúp cô cảm thụ sinh hoạt của cô nương vùng núi một cách rõ rệt nhất.
Niko thì ở cùng với bọn Đường Tầm.
Chủ nhà Cố Sênh Sênh ở nhờ tên là Tiểu Miên, một cô bé chưa đầy mười tuổi, ba ba cô bé cùng đồng liêu đào than quặng bị sập hầm qua đời, mẹ cô không chịu nổi đời sống gian khổ bỏ lại Tiểu Miên mới bảy tuổi, đừng nói đến trường, sinh hoạt hằng ngày đều nhờ người dân trong thôn tiếp tế cùng một phần trợ cấp của chính phủ mới miễn cưỡng duy trì đến bây giờ.
Cố Sênh Sênh một bên nghe biên đạo kể, trong lòng có chút nghẹn ngào.
Ngọn núi không có xi măng hay đường nhựa đường cái gì cả, chỉ có đường bùn mà thôi. Bởi vì vừa có một trận mưa, con đường đọng vài vũng nước, càng trở nên lầy lội, Cố Sênh Sênh cùng biên đạo đi đến nhà Tiểu Miên, vừa đi vừa né, đế giày dính một tầng bùn, ống quần cũng bị vẩy đầy bùn đất.
Đến nhà Tiểu Miên là lúc cô bé đang ngồi trong nhà chính nhặt rau, lúc này đã là chạng vạng, trong phòng bật một bóng đèn nhỏ, ngọn đèn mờ nhạt, cô bé thắt hai bím tóc nhỏ, cúi đầu, chiếc cằm nhọn nhọn.Căn nhà xây bằng đất bùn, thoạt nhìn đã lâu năm, lớp sơn trên tường đều đã ố vàng tróc lớp, trước cửa có một mảnh đất nhỏ trồng rau, Cố Sênh Sênh nhìn thoáng qua, nhận ra có cà chua, thanh tiêu còn có cải thảo, rau xanh, đặc biệt sau khi được mưa tắm táp, màu xanh của lá cây lại thêm xanh tươi hơn.
Tiểu Miên nhìn thấy hai người nhanh chóng lau tay đứng dậy đón khách, cô bé rõ rệt hơi rụt rè, một đôi mắt to rũ xuống không dám nâng lên, biên đạo đưa Cố Sênh Sênh đến rồi về rồi.
Tiểu Miên thấy biên đạo đi, yếu ớt hỏi:“Chị ơi chị, chị có muốn uống nước không?”
Cố Sênh Sênh hướng cô cười cười, đưa tay nắm tay Tiểu Miên,“Không cần, chị không khát, đi nào, dẫn chị tham quan phòng ở đi.”
Nhiều ngày trước Tiểu Miên nghe nói có ngôi sao ở thành phố lớn đến đây, muốn ở nhờ nhà cô, làm cô lo lắng không yên một trận, hiện tại thấy Cố Sênh Sênh xinh đẹp lại hòa ái, suy cho cùng vẫn là một đứa nhỏ, dần dần tươi tỉnh lên.
Tiểu Miên dẫn Cố Sênh Sênh vào trong phòng, giọng nói có chút lo sợ bất an,“Chị ơi, chị ngủ chung một phòng với em được không, gian phòng kia của ba mẹ em, từ lúc họ.... Lâu rồi em không có vào đó.”
Nhìn cô bé thắt tóc hai bím dưới ngọn đèn mờ, khóe mắt Cố Sênh Sênh đột nhiên có chút cay, sờ sờ đầu cô bé, cười nói:“Được chứ, buổi tối Tiểu Miên kể cho chị nghe chuyện cổ tích nga.”
Cô bé bị chọc cười hihi,“Chị với em đều lớn vầy mà còn muốn nghe chuyện cổ tích sao.”
Buồng trong chỉ có một cánh cửa sổ nhỏ, trên cửa sổ đóng đầy bụi, hình như lâu lắm rồi không mở ra, trong phòng rất tối, trong lúc nhất thời Cố Sênh Sênh không thể thích ứng với bóng tối, Tiểu Miên không biết từ nơi nào sờ soạng một chút đã châm đèn.
Trong phòng như cũ không có đồ vật gì nhiều, một tấm màng treo phía trên giường, chăn tựa hồ vừa mới giặt qua, một lu đầy gạo, trên tường treo một ít nông cụ, hoàn toàn không giống phòng của một cô bé mười tuổi tí nào.
Cố Sênh Sênh hỏi Tiểu Miên,“Em không sợ sao.”
Tiểu Miên trầm mặc trong chốc lát, tiếng nói rõ ràng,“Dạ, sợ, nhưng sợ cũng vô dụng thôi.”
Cố Sênh Sênh sờ sờ đầu Tiểu Miên, không biết nên nói gì nữa.
-------------
Tiểu Miên đứng cạnh giường nhìn Sênh Sênh lôi ra một kiện một kiện quần áo, mặt đầy hâm mộ.
“Quần áo của chị đẹp quá hà.”
“Thích hả?”
“Uhn!” Dưới ngọn đèn xua bóng tối, Tiểu Miên mở to cặp mắt lấp lánh.
“Đến đây nào, chị tặng em vài bộ.”
Quần áo váy Cố Sênh Sênh phần lớn đều theo phong cách thoải mái giản lược, chỉnh sửa một chút Tiểu Miên có thể mặc rồi, thế nhưng Tiểu Miên thật sự quá gầy, đợi cô bé lớn chút nữa mặc mới đẹp.
Cố Sênh Sênh cho Tiểu Miên chọn vài cái đầm nhỏ, Tiểu Miên mặc một bộ đầm màu lam in hoa thắt dây lưng, Cố Sênh Sênh lấy một bộ váy trắng có tùng bảo cô mặc lót phía trong, cô bé cao hứng xoay mấy vòng.
Cố Sênh Sênh cùng Tiểu Miên rất nhanh thân thiết, dần dần mở ra máy hát, đối với thế giới bên ngoài sơn thôn cái gì cũng rất ngạc nhiên, hỏi Cố Sênh Sênh các cô quay phim thế nào, còn nếu đánh võ bị thương đổ máu thì làm sao.
--------------------
Đường Tầm tới là lúc Cố Sênh Sênh và Tiểu Miên đang nấu ăn, cô bé sợ Cố Sênh Sênh ăn không ngon, cố ý lấy thịt khô cùng trứng gà bình thường tiếc của không dám ăn ra, cầm dao xắt thịt trên thớt từng miếng từng miếng, động tác thành thạo.
Cố Sênh Sênh ngồi trên băng ghế nhỏ, tóc dùng thun buộc thành một lọn, cúi thấp đầu nhặt rau xanh.
Nhìn trình tự đảo điên một lớn một nhỏ, Đường Tầm cười quả thực không khép được mồm.
Chuyện trong nhà Tiểu Miên anh cũng biết, anh sờ sờ đầu Tiểu Miên, lấy ra một viên đường cho cô, quay đầu trêu ghẹo Cố Sênh Sênh,“Sênh Sênh, thấy xấu hổ chưa, bắt cô bé nấu cơm cho cô ăn.”
Đường Tầm đi đến bên cạnh Cố Sênh Sênh, ngồi xổm xuống, chống cằm nhìn cô.
Cố Sênh Sênh thừa nhận bản thân là phế vật, đuối lý, không thèm so đo với anh, tập trung nhặt rau, chỉ là lúc bẻ cành hư hỏng, khí lực lớn không chỉ một chút.
Tiểu Miên cắt xong đồ ăn qua giúp Cố Sênh Sênh nhặt rau, đồng thời giúp cô giải vây:“Chị Cố không quen hoàn cảnh, em làm mau hơn.”
Cố Sênh Sênh đang đùa nghịch rau xanh trong tay, đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn về phía Đường Tầm,“Đường Tầm, anh thành thật khai báo, có phải Phó Thanh bảo anh đến.”
Đường Tầm nhướn mày, tựa tiếu phi tiếu nhìn cô, sau đó cam chịu, Cố Sênh Sênh trong lòng nhất thời ngọt ngào hơn ăn mật, a a a! quả nhiên Phó Thanh còn rất để ý đến cô nha.
“Tôi ngược lại cảm thấy Thanh Thanh nói không chừng chỉ đang phát huy tinh thần chủ nghĩa nhân đạo thôi, bác sĩ mà, cô biết đó, từ bi bác ái, hơn nữa Phó Kha hiện tại ở nhà cô, lỡ cô có mệnh hệ gì thật không phải, cho nên đành phải ủy khuất một mỹ nam anh tuấn tiêu sái người gặp người thích hoa gặp hoa nở tôi đây.”
Người nào đó có thể mạnh miệng như vậy quả thực không biết xấu hổ, Cố Sênh Sênh nghe mà khóe miệng run rẩy, đưa tay che lỗ tai Tiểu Miên,“Em đừng để ý đến người này, người này có bệnh đó.”
Tiểu Miên cười khóe mắt cong cong.
Cố Sênh Sênh lại nhe răng trợn mắt nhìn về phía Đường Tầm, phản bác nói:“Mắc cười quá à! Cố Sênh Sênh tôi sống nhiều năm như vậy có thể sống uổng phí sao? Chút chuyện nhỏ này có thể làm khó tôi à?”
Đường Tầm vi diệu nhìn cô một cái, u u nói:“Sâu kìa.”
Cố Sênh Sênh: A a a! Sâu! lập tức đứng lên nhảy ra xa hai, phục hồi tinh thần thấy Đường Tầm trưng ra bản mặt đáng đánh đòn mới biết bản thân bị lừa.
Người nào đó chậc lưỡi,“Xem đi, tự đánh mặt mình?”
Cố Sênh Sênh lệ tuôn trong lòng. i need a/v.jpg.
Ăn cơm xong Sênh Sênh lấy di động ra mới phát hiện Cố Khương gọi liên tiếp cho cô vài cuộc mà không hay, gọi lại mới phát hiện điện thoại không có tín hiệu. Tín hiệu điện thoại trên núi không tốt, khi có khi không. Cố Sênh Sênh nghĩ, phỏng chừng cũng không phải chuyện quan trọng gì, chừng nào có sóng gọi lại sau, thế là quên mất chuyện này luôn.
Trừ Lương Vũ Thiêm, toàn thể diễn viên đều là những người lão luyện có nhiều năm kinh nghiệm sống với nghề, có thể nói sóng to gió lớn nào cũng từng trải qua, vì vậy phương châm của họ là ký lai nhi tắc an chi (*). Còn đối với Cố Sênh Sênh, gì cũng không quan trọng bằng cái bao tử, nên chỉ cần đảm bảo một ngày cấp cho cô đủ ba bữa cơm thì vấn đề khó khăn gì cô cũng cho qua hết.
(*) tương tự câu “Thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng”
Lương Vũ Thiêm hầu như từ lúc lên xe đã dựa vào người Lương Tranh suốt, xuống xe làm ngay một trận nôn mửa, gương mặt nhăn nhó thành một nhúm vì khó chịu. Cố Sênh Sênh tuy không thích cô ấy, nhưng thấy cô ấy khó chịu như vậy nên lấy ra một lọ thuốc hiệu Hoắc Hương từ trong túi xách đưa cho Lương Vũ Thiêm, trước đây mỗi lần cô lạnh bụng khó tiêu Cố Khương đều cho cô uống thuốc này.
Tuy mùi hương hơi khó ngửi một chút, nhưng hiệu quả thuộc hàng nhất đẳng đó nha.
Lương Vũ Thiêm ước chừng e ngại hoặc là xem thường lọ thuốc hạng xoàng giá rẻ, không chịu nhận cũng không thèm nói cám ơn, đại khái là đại tiểu thư quen thói, Cố Sênh Sênh cười cười, dù sao cũng không ảnh hưởng gì đến mình, đang định cất lại vào túi, Lương Tranh đưa tay đón nhận, nói câu cám ơn với Sênh Sênh.
Lương Tranh mở nắp lọ thuốc, đưa cho Lương Vũ Thiêm, Lương Vũ Thiêm như cũ dùng dằng không chịu uống, Lương Tranh bị cô ấy giày vò suốt cả một đường, đã sớm rút sạch tính nhẫn nại, ngữ khí cũng không tốt lắm, nhét lẹ thuốc vào tay Lương Vũ Thiêm.
“Không uống thì thôi, lát nữa đừng có than khó chịu.”
Bị Lương Tranh lớn tiếng, Lương Vũ Thiêm trên mặt tái xanh, nước mắt lập tức tràn đầy hốc mắt, gương mặt thoạt nhìn điềm đạm đáng yêu lại thêm phần ấm ức, làm cho người ta có cảm giác thương hương tiếc ngọc.
Đường Tầm từ chỗ A Ngôn lấy một chai nước suối tinh khiết, lại từ chỗ nào đó lấy hai viên đường, đến bên cạnh Lương Vũ Thiêm, ngồi xổm xuống, từ tốn nhỏ nhẹ:“Ngoan nào, uống thuốc rồi ngậm hai viên đường này sẽ không khó chịu nữa đâu.”
Lương Vũ Thiêm nhìn Đường Tầm, nín khóc, Cố Sênh Sênh nhìn viên đường trong tay Đường Tầm, nuốt nuốt nước miếng, muốn khóc quá đi, Đường Tầm đồ cầm thú, lần trước mình bị bọn Lâm ca đánh một bạc tay, khóc bù lu bù loa cũng chưa thấy anh ân cần như vậy, cái đồ đáng ghét, đúng là cái đồ trọng sắc khinh bạn mà!
Thấy rõ bản chất người nào đó, hình tượng Đường đại nam thần trong lòng Cố Sênh Sênh bây giờ chân cũng không thẳng tay cũng không đẹp, thua xa Phó tiên sinh không chỉ mười khu phố.
Đương nhiên mỹ nam kế hữu hiệu vô cùng, tiểu bạch thỏ Lương Vũ Thiêm làm sao địch nổi lão hồ ly ngàn năm Đường Tầm này cơ chứ, không khóc cũng không ngại khổ nữa, ngoan ngoãn uống thuốc.
Lương Vũ Thiêm uống thuốc xong rất nhanh khỏe trở lại, đỏ mặt nói cám ơn Đường Tầm, Anh xoay người trở về, trừng mắt nhìn Cố Sênh Sênh, Cố Sênh Sênh liếc anh một cái, phun ra hai chữ,“Cầm thú.”Khi nói chuyện Trầm Nhưỡng ngồi trên chiếc xe kia cũng đến rồi. Cố Sênh Sênh các cô ngồi trên một chiếc xe vẫn còn thiếu chỗ ngồi. Trầm Nhưỡng cũng không ngại, mang theo trợ lý cùng người tạo hình, thợ trang điểm của Lương Vũ Thiêm ngồi trên một chiếc xe khác.
Trợ lý Trầm Nhưỡng là một cô gái nhỏ vừa tốt nghiệp thoạt nhìn khoảng hai mươi tuổi đầu, cao ráo trắng trẻo, chiếc cằm nhọn nhọn, rất hay cười, mỗi khi cười rộ ánh mắt sẽ cong cong, vô cùng khả ái, Cố Sênh Sênh để ý thấy Niko và A Ngôn vụng trộm nhìn người ta mấy lần.
Trầm Nhưỡng cùng trợ lý vừa nói vừa cười đi qua bên này, trên tay Trầm Nhưỡng mang theo phần lớn hành lý, cô bé tươi cười rạng rỡ, đi bên cạnh thoải mái nhảy nhót.
Cố Sênh Sênh bĩu môi, trêu ghẹo A Ngôn,“A Ngôn, anh xem người ta kìa, cũng là nghệ sĩ mà biết thương tiếc trợ lý bao nhiêu, lần sau cũng bảo Đường Tầm tự xách hành lý đi, nếu anh ấy không chịu thì thế này nhé, anh nhìn anh đi, da trắng như ngọc như ngà, có muốn đi theo tôi hay không, tôi nhất định nâng niu anh.”
A Ngôn từ cổ tới mặt lập tức đỏ ửng, liên thanh nói thôi khỏi thôi khỏi.
Đường Tầm một phen ôm chầm A Ngôn, cúi đầu nhìn hắn, vô cùng thâm tình hỏi:“Giỏi lắm, A Ngôn, chẳng lẽ anh đối với cậu không tốt sao?”
A Ngôn bị Đường Tầm ôm gương mặt như bị táo bón, giống như bị điện giật, thoát khỏi tay Đường Tầm chạy xa, nghĩ rằng, hai kẻ lưu manh các người chơi trò gì cũng đừng kéo tôi vô, tôi vô tội mà!
Cố Sênh Sênh làm bộ muốn đuổi theo, A Ngôn sợ tới mức co giò chạy càng xa, cô ôm bụng cười ngặt nghẽo, vừa quay đầu phát hiện Trầm Nhưỡng ý cười thật sâu nhìn cô, cô thu liễm ý cười, vô cùng bình tĩnh ung dung hướng anh gật gật đầu.
Trong thôn tự nhiên sẽ không có khách sạn, mọi người đều phải ở nhờ nhà thôn dân, nhân viên công tác trong đoàn phim đều đã an bài ổn thỏa cả rồi. Xét thấy Cố Sênh Sênh là người mới, vai diễn lại nặng ký, Lưu Bán Nông sợ cô diễn không ra trạng thái thuần khiết mà một thôn cô nên có, cho nên an bài cô ở một hộ gia đình có điều kiện kém cỏi nhất, bảo rằng thế này sẽ giúp cô cảm thụ sinh hoạt của cô nương vùng núi một cách rõ rệt nhất.
Niko thì ở cùng với bọn Đường Tầm.
Chủ nhà Cố Sênh Sênh ở nhờ tên là Tiểu Miên, một cô bé chưa đầy mười tuổi, ba ba cô bé cùng đồng liêu đào than quặng bị sập hầm qua đời, mẹ cô không chịu nổi đời sống gian khổ bỏ lại Tiểu Miên mới bảy tuổi, đừng nói đến trường, sinh hoạt hằng ngày đều nhờ người dân trong thôn tiếp tế cùng một phần trợ cấp của chính phủ mới miễn cưỡng duy trì đến bây giờ.
Cố Sênh Sênh một bên nghe biên đạo kể, trong lòng có chút nghẹn ngào.
Ngọn núi không có xi măng hay đường nhựa đường cái gì cả, chỉ có đường bùn mà thôi. Bởi vì vừa có một trận mưa, con đường đọng vài vũng nước, càng trở nên lầy lội, Cố Sênh Sênh cùng biên đạo đi đến nhà Tiểu Miên, vừa đi vừa né, đế giày dính một tầng bùn, ống quần cũng bị vẩy đầy bùn đất.
Đến nhà Tiểu Miên là lúc cô bé đang ngồi trong nhà chính nhặt rau, lúc này đã là chạng vạng, trong phòng bật một bóng đèn nhỏ, ngọn đèn mờ nhạt, cô bé thắt hai bím tóc nhỏ, cúi đầu, chiếc cằm nhọn nhọn.Căn nhà xây bằng đất bùn, thoạt nhìn đã lâu năm, lớp sơn trên tường đều đã ố vàng tróc lớp, trước cửa có một mảnh đất nhỏ trồng rau, Cố Sênh Sênh nhìn thoáng qua, nhận ra có cà chua, thanh tiêu còn có cải thảo, rau xanh, đặc biệt sau khi được mưa tắm táp, màu xanh của lá cây lại thêm xanh tươi hơn.
Tiểu Miên nhìn thấy hai người nhanh chóng lau tay đứng dậy đón khách, cô bé rõ rệt hơi rụt rè, một đôi mắt to rũ xuống không dám nâng lên, biên đạo đưa Cố Sênh Sênh đến rồi về rồi.
Tiểu Miên thấy biên đạo đi, yếu ớt hỏi:“Chị ơi chị, chị có muốn uống nước không?”
Cố Sênh Sênh hướng cô cười cười, đưa tay nắm tay Tiểu Miên,“Không cần, chị không khát, đi nào, dẫn chị tham quan phòng ở đi.”
Nhiều ngày trước Tiểu Miên nghe nói có ngôi sao ở thành phố lớn đến đây, muốn ở nhờ nhà cô, làm cô lo lắng không yên một trận, hiện tại thấy Cố Sênh Sênh xinh đẹp lại hòa ái, suy cho cùng vẫn là một đứa nhỏ, dần dần tươi tỉnh lên.
Tiểu Miên dẫn Cố Sênh Sênh vào trong phòng, giọng nói có chút lo sợ bất an,“Chị ơi, chị ngủ chung một phòng với em được không, gian phòng kia của ba mẹ em, từ lúc họ.... Lâu rồi em không có vào đó.”
Nhìn cô bé thắt tóc hai bím dưới ngọn đèn mờ, khóe mắt Cố Sênh Sênh đột nhiên có chút cay, sờ sờ đầu cô bé, cười nói:“Được chứ, buổi tối Tiểu Miên kể cho chị nghe chuyện cổ tích nga.”
Cô bé bị chọc cười hihi,“Chị với em đều lớn vầy mà còn muốn nghe chuyện cổ tích sao.”
Buồng trong chỉ có một cánh cửa sổ nhỏ, trên cửa sổ đóng đầy bụi, hình như lâu lắm rồi không mở ra, trong phòng rất tối, trong lúc nhất thời Cố Sênh Sênh không thể thích ứng với bóng tối, Tiểu Miên không biết từ nơi nào sờ soạng một chút đã châm đèn.
Trong phòng như cũ không có đồ vật gì nhiều, một tấm màng treo phía trên giường, chăn tựa hồ vừa mới giặt qua, một lu đầy gạo, trên tường treo một ít nông cụ, hoàn toàn không giống phòng của một cô bé mười tuổi tí nào.
Cố Sênh Sênh hỏi Tiểu Miên,“Em không sợ sao.”
Tiểu Miên trầm mặc trong chốc lát, tiếng nói rõ ràng,“Dạ, sợ, nhưng sợ cũng vô dụng thôi.”
Cố Sênh Sênh sờ sờ đầu Tiểu Miên, không biết nên nói gì nữa.
-------------
Tiểu Miên đứng cạnh giường nhìn Sênh Sênh lôi ra một kiện một kiện quần áo, mặt đầy hâm mộ.
“Quần áo của chị đẹp quá hà.”
“Thích hả?”
“Uhn!” Dưới ngọn đèn xua bóng tối, Tiểu Miên mở to cặp mắt lấp lánh.
“Đến đây nào, chị tặng em vài bộ.”
Quần áo váy Cố Sênh Sênh phần lớn đều theo phong cách thoải mái giản lược, chỉnh sửa một chút Tiểu Miên có thể mặc rồi, thế nhưng Tiểu Miên thật sự quá gầy, đợi cô bé lớn chút nữa mặc mới đẹp.
Cố Sênh Sênh cho Tiểu Miên chọn vài cái đầm nhỏ, Tiểu Miên mặc một bộ đầm màu lam in hoa thắt dây lưng, Cố Sênh Sênh lấy một bộ váy trắng có tùng bảo cô mặc lót phía trong, cô bé cao hứng xoay mấy vòng.
Cố Sênh Sênh cùng Tiểu Miên rất nhanh thân thiết, dần dần mở ra máy hát, đối với thế giới bên ngoài sơn thôn cái gì cũng rất ngạc nhiên, hỏi Cố Sênh Sênh các cô quay phim thế nào, còn nếu đánh võ bị thương đổ máu thì làm sao.
--------------------
Đường Tầm tới là lúc Cố Sênh Sênh và Tiểu Miên đang nấu ăn, cô bé sợ Cố Sênh Sênh ăn không ngon, cố ý lấy thịt khô cùng trứng gà bình thường tiếc của không dám ăn ra, cầm dao xắt thịt trên thớt từng miếng từng miếng, động tác thành thạo.
Cố Sênh Sênh ngồi trên băng ghế nhỏ, tóc dùng thun buộc thành một lọn, cúi thấp đầu nhặt rau xanh.
Nhìn trình tự đảo điên một lớn một nhỏ, Đường Tầm cười quả thực không khép được mồm.
Chuyện trong nhà Tiểu Miên anh cũng biết, anh sờ sờ đầu Tiểu Miên, lấy ra một viên đường cho cô, quay đầu trêu ghẹo Cố Sênh Sênh,“Sênh Sênh, thấy xấu hổ chưa, bắt cô bé nấu cơm cho cô ăn.”
Đường Tầm đi đến bên cạnh Cố Sênh Sênh, ngồi xổm xuống, chống cằm nhìn cô.
Cố Sênh Sênh thừa nhận bản thân là phế vật, đuối lý, không thèm so đo với anh, tập trung nhặt rau, chỉ là lúc bẻ cành hư hỏng, khí lực lớn không chỉ một chút.
Tiểu Miên cắt xong đồ ăn qua giúp Cố Sênh Sênh nhặt rau, đồng thời giúp cô giải vây:“Chị Cố không quen hoàn cảnh, em làm mau hơn.”
Cố Sênh Sênh đang đùa nghịch rau xanh trong tay, đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn về phía Đường Tầm,“Đường Tầm, anh thành thật khai báo, có phải Phó Thanh bảo anh đến.”
Đường Tầm nhướn mày, tựa tiếu phi tiếu nhìn cô, sau đó cam chịu, Cố Sênh Sênh trong lòng nhất thời ngọt ngào hơn ăn mật, a a a! quả nhiên Phó Thanh còn rất để ý đến cô nha.
“Tôi ngược lại cảm thấy Thanh Thanh nói không chừng chỉ đang phát huy tinh thần chủ nghĩa nhân đạo thôi, bác sĩ mà, cô biết đó, từ bi bác ái, hơn nữa Phó Kha hiện tại ở nhà cô, lỡ cô có mệnh hệ gì thật không phải, cho nên đành phải ủy khuất một mỹ nam anh tuấn tiêu sái người gặp người thích hoa gặp hoa nở tôi đây.”
Người nào đó có thể mạnh miệng như vậy quả thực không biết xấu hổ, Cố Sênh Sênh nghe mà khóe miệng run rẩy, đưa tay che lỗ tai Tiểu Miên,“Em đừng để ý đến người này, người này có bệnh đó.”
Tiểu Miên cười khóe mắt cong cong.
Cố Sênh Sênh lại nhe răng trợn mắt nhìn về phía Đường Tầm, phản bác nói:“Mắc cười quá à! Cố Sênh Sênh tôi sống nhiều năm như vậy có thể sống uổng phí sao? Chút chuyện nhỏ này có thể làm khó tôi à?”
Đường Tầm vi diệu nhìn cô một cái, u u nói:“Sâu kìa.”
Cố Sênh Sênh: A a a! Sâu! lập tức đứng lên nhảy ra xa hai, phục hồi tinh thần thấy Đường Tầm trưng ra bản mặt đáng đánh đòn mới biết bản thân bị lừa.
Người nào đó chậc lưỡi,“Xem đi, tự đánh mặt mình?”
Cố Sênh Sênh lệ tuôn trong lòng. i need a/v.jpg.
Ăn cơm xong Sênh Sênh lấy di động ra mới phát hiện Cố Khương gọi liên tiếp cho cô vài cuộc mà không hay, gọi lại mới phát hiện điện thoại không có tín hiệu. Tín hiệu điện thoại trên núi không tốt, khi có khi không. Cố Sênh Sênh nghĩ, phỏng chừng cũng không phải chuyện quan trọng gì, chừng nào có sóng gọi lại sau, thế là quên mất chuyện này luôn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook