Hình nhân nhỏ bé ở trong lòng người đằng sau cho dù có phá vỡ tường thì Lục Ẩm Băng cũng không hề hay biết.

"Sao em còn chưa cởi đồ??" Trôi qua mấy giây mà Lục Ẩm Băng vẫn không nghe thấy động tĩnh gì, nói, "Em yên tâm, tôi tuyệt đối không nhìn đâu, tôi không có sở thích đó, tôi đang suy nghĩ chuyện khác."
Sở thích đó......!là sở thích gì?
Hạ Dĩ Đồng nuốt nhẹ nước bọt: "......Cởi liền."
Ngón tay đang đặt trên đùi của Lục Ẩm Băng khẽ động một cái, sao tự dưng thấy hai cái chữ đó được nói ra từ miệng cô ấy lại toát ra vẻ ám muội không diễn tả được, cũng đâu phải là cởi quần áo cho mình xem đâu, thật kỳ lạ.

Vốn dĩ phải thay xong quần áo rồi mới hóa trang, để tránh làm dơ quần áo, nhưng Hạ Dĩ Đồng vốn mặc sơ mi, áo ống chỉ cần cột dây phía sau là được, quần áo có hơi lộ da thịt, Hạ Dĩ Đồng quả thật không muốn mặc nó ngồi hóa trang tới hai tiếng đồng hồ.

Hạ Dĩ Đồng quay lưng lại với Lục Ẩm Băng, ngón tay vòng ra sau người, cởi móc áo ngực ra, đặt lên cái ghế bên cạnh.

Đứng thẳng người dậy, từ từ mặc trang phục trong phim vào.

Áo màu xanh bao sát thân người, bên ngoài thì lại choàng lớp áo mỏng màu trắng, để lộ ra cái cổ thon dài, xương quai xanh có đường nét rõ ràng, váy bên dưới trắng như tuyết, còn phần bụng thì để trống, lộ ra cái bụng trắng trẻo săn chắc, đồng tiền sau lưng thoắt ẩn thoắt hiện dưới cái váy dài, dáng dấp rất xinh đẹp.

Giống như trong một bài thơ đã từng viết——
Tuyết hung loan kính lý, kỳ thụ phụng lâu tiền (Diễn tả phụ nữ đang không mặc gì soi gương)
Trong gương? Trong gương!
Cái cổ Hạ Dĩ Đồng cứng đờ quay qua, nhìn sang cái gương đối diện ở phía xéo Lục Ẩm Băng, tất nhiên, cô ấy hiện đang nhìn vào nó, mặt đầy vẻ thưởng thức và mỉm cười.


Hình nhân nhỏ bé trong lòng Hạ Dĩ Đồng đang đào một cái lỗ dưới đất để chui xuống đó.

Lục Ẩm Băng giơ hai tay lên làm tư thế đầu hàng, vô tội nói: "Tôi không có xem em thay quần áo đâu nha, khi tôi quay qua thì em đã thay xong rồi, tôi đang thơ thẩn nhìn vào gương." Lục Ẩm Băng lại nói rất hùng hồn, "Tại tôi đợi lâu quá, mất kiên nhẫn."
Cô lại nhìn một lần nữa, trêu chọc nói: "Thân hình không tệ, chỉ thua tôi có chút xíu thôi, cố lên."
Hạ Dĩ Đồng nhanh chóng lấy áo che trước người lại, vừa thẹn vừa giận, trong lòng thì lại có nỗi vui mừng không thể nào phớt lờ được, nỗi vui mừng đó ngày càng chiếm ưu thế, cuối cùng chiếm cứ hết cả trái tim cô.

Cô ấy khen mình thân hình không tệ......!vui quá......!phải kiềm chế lại, không được biểu hiện rõ ràng quá......!phải kiềm chế......!
Lục Ẩm Băng: "......"
Ai có thể nói cho cô biết người này tại sao lúc đầu mặt xấu hổ, sau đó đột nhiên cười tươi như đóa hoa hướng dương không.

Lục Ẩm Băng: "Hạ Dĩ Đồng."
Hạ Dĩ Đồng cố gắng bình tĩnh nói: "Có mặt!"
"Có chuyện gì vui lắm sao?"
Hạ Dĩ Đồng nhìn tới nhìn lui, tham lam nhìn khuôn mặt của Lục Ẩm Băng rồi đến quần áo của cô ấy, lắc đầu, vẫn mỉm cười: "Bởi vì chị đó."
Có thể gần chị như vậy, có được lời khen của chị, không đáng để vui sao? Đáng để vui đến một tháng lận đó.

Lục Ẩm Băng đen mặt lại: "Hãy đợi đấy."
Nhìn mình từ đầu đến cuối là có ý gì? Không phải là giảm cân nên ốm tong teo hả? Thân hình mình lúc chưa giảm cân cũng rất đẹp chứ bộ.

Lục Ẩm Băng tự cảm thấy bị chế giễu, nói xong quay người đi.

Hạ Dĩ Đồng liền quăng cái áo qua một bên, không suy nghĩ gì đi lên trước kéo cô ấy lại, Lục Ẩm Băng hoàn toàn không ngờ đến Hạ Dĩ Đồng lại dám làm vậy, không có phòng bị nên lảo đảo ngã vào vòng tay của Hạ Dĩ Đồng.

Lục Ẩm Băng: "!!!"
Phản rồi, thật là phản rồi!
Hạ Dĩ Đồng bắt chéo hai tay ôm chặt cánh tay cô ấy từ phía sau, nói: "Động một chút là quay lưng lại với em, Lục lão sư, chị nghe em nói cho xong đã."
Lục Ẩm Băng vùng vẫy một cái, nhưng không thoát ra được, nóng vội nói: "Buông ra!"
"Chị nghe em nói cho xong đã."
"Nói!" để cho ngươi nói xong xem ta có xử cái con người đại nghịch bất đạo như ngươi không!
"Em cười là bởi vì, chị khen em." Hạ Dĩ Đồng vẫn giữ tư thế kỳ quặc này, nhìn vào mắt cô ấy, nói, "Chị khen thân hình em đẹp."
"Mợ nó, ai khen thân hình em đẹp hả, tôi nói không tệ, không tệ tức là bình thường!" Lục Ẩm Băng giận dữ nói, "Buông tôi ra!"
Hạ Dĩ Đồng nghe lời buông tay ra, đưa mặt lại gần Lục Ẩm Băng, thành khẩn nói, "Nói xong rồi, chị đánh em đi."
Lục Ẩm Băng chỉnh sửa lại cổ áo, phủi lại ống tay áo, trừng mắt một cái, nhưng tay không có giáng xuống, tức giận đùng đùng nói: "Không được có lần sau."
Hạ Dĩ Đồng không tính kết thúc như vậy: "Vậy lần sau chị phải nghe em nói xong mới được."
"Em còn dám trả treo hả!" Lục Ẩm Băng tức đến nói không ra hơi.

"Không dám, nhưng tính em hơi nóng vội, chị mà hiểu lầm thì em nhịn không nổi phải đi giải thích cho rõ ràng, chị mà không nghe em giải thích thì em lại nhịn không nổi kéo chị lại."
"Em......" Lục Ẩm Băng liên tiếp nói hai chữ em, nén cả buổi mới nói ra câu "Tôi cố gắng!" mang đầy nộ khí.


Sau đó tức giận đùng đùng đi mất.

Hạ Dĩ Đồng ở đằng sau xếp quần áo đã thay ra.

Lục Ẩm Băng dừng chân lại, mất kiên nhẫn nói: "Sắp bắt đầu rồi, còn không mau theo?"
"Đến liền!"
Lục Ẩm Băng nhìn bộ dạng cô ấy đang chạy qua đây, quang minh chính đại nhằn một câu: "Lớn già đầu rồi mà tối ngày cứ nhảy nhót như thế ra thể thống gì?"
"Em sai rồi Lục lão sư."
Lục Ẩm Băng liếc: "Đi đứng đàng hoàng."
"Vâng Lục lão sư."
Tần Hàn Lâm ngửa đầu ừng ực hết nửa chai nước suối, kêu: "Người đâu người đâu? Còn 10 phút nữa là ghi hình rồi, mau đi tìm người." nói xong lại ra sức quạt chiếc quạt mo, "Nóng chết đi được, nóng chết đi được."
Lục Ẩm Băng dẫn Hạ Dĩ Đồng đi qua đây, hỏi: "Người đến đầy đủ chưa?"
"Còn thiếu một người, đang hóa trang, đã nói là phải đến sớm rồi mà, không biết làm gì nữa." Mông của Tần Hàn Lâm như có lửa đốt vậy, đứng ngồi không yên, nóng ruột nói, "Tôi qua xem bên đạo cụ trước, sắp ghi hình rồi, hai người đừng đi chỗ khác."
Bình thường làm chuyện gì ông cũng phải đích thân xem trước, nên cực kỳ bận rộn, chỉ thấy ông ấy ở phim trường chạy tới chạy lui, lâu lâu lại uống hết một chai nước.

Diễn viên đóng vai Nhị hoàng tử đến trễ, Tần Hàn Lâm giơ quạt mo lên chửi anh ta té tát, cả phim trường đều im lặng.

Hạ Dĩ Đồng hơi kinh ngạc, nhìn sang Lục Ẩm Băng bên cạnh, không phải ai cũng nói tính khí của Tần Hàn Lâm rất tốt hả?.

truyện ngôn tình
Lục Ẩm Băng hơi cúi đầu xuống, thì thầm vào tai cô ấy: "Tần Hàn Lâm không thích người ta đến trễ, đóng phim không tốt chỉ là vấn đề về kỹ thuật, ông ấy đồng ý dạy nhiều lần, còn đến trễ là vấn đề về thái độ làm việc rồi." cô cố ý hù dọa Hạ Dĩ Đồng, "Đến trễ nhiều lần là bị Tần Hàn Lâm đá ra khỏi đoàn phim đó, cẩn thận chút."
Hơi thở bên tai tê tê dại dại, ngữ khí cô ấy rất nhẹ nhàng, đôi môi gần như là dán sát vào vành tai của cô, làm cho Hạ Dĩ Đồng nhịn không nổi rạo rực lên.

Cô tránh ra thì không nỡ, không tránh thì lại không được, cứ đứng cứng đờ ngay tại chỗ, giống như là một con tôm hùm Mỹ đã bị nấu chín vậy.

Ngay lúc này, Lục Ẩm Băng bỗng dưng xoay mặt cô lại, ngón tay ấm áp sờ lên môi cô, không ngừng ma sát, làm cho tim Hạ Dĩ Đồng đập nhanh như trống, ngẩn ngơ nhìn cô ấy, Lục Ẩm Băng cho ngón trỏ từ từ vào trong khoang miệng, đụng vào đầu lưỡi của cô, nhẹ nhàng khuấy động nó.

Một cảm giác như điện giật từ lưỡi truyền đi khắp toàn thân, Hạ Dĩ Đồng lập tức nuốt nước bọt một cái, đôi môi hé ra, cắn lấy ngón trỏ của cô ấy, ngẩng mắt lên.

Hai người nhìn nhau trong chớp mắt, một cảm giác khác thường nào đó được kích thích sôi sục lên.

Lục Ẩm Băng dùng ngón trỏ nhấn vào mặt lưỡi của cô, Hạ Dĩ Đồng ra sức ngậm lấy ngón tay cô ấy.

Đầu lưỡi quấn lấy ngón tay, khoang miệng nóng rực rất nhanh bao trùm lấy toàn bộ ngón tay.

Do chênh lệch về chiều cao nên hai tay của Hạ Dĩ Đồng đặt lên vai Lục Ẩm Băng, mắt của Lục Ẩm Băng mở ra một khe hỡ nhỏ nhìn cô ấy vừa dùng lưỡi vờn ngón tay, ngậm ra, ngậm vào, khuôn mặt của cô có chút đỏ nhẹ, giống như là băng tuyết trắng xóa trên núi, xa xôi ngàn dặm cuối cùng cũng tìm thấy được một đóa hồng, nhìn rất quyến rũ.

Hạ Dĩ Đồng: "Ư!"
Lục Ẩm Băng liếc nhìn, cho ngón tay từ từ chuyển động.


Hai chân Hạ Dĩ Đồng mềm nhũn ra, mau mau ôm chặt lấy vai cô ấy.

Lục Ẩm Băng rút ngón tay ra, kéo theo một sợi màu bạc, sau đó là một tay ôm lấy eo Hạ Dĩ Đồng, tay kia dùng hai ngón tay nâng cằm cô ấy lên, nhìn vào đôi mắt đang căng thẳng kia, nhịn không nổi cười nhẹ: "Nhắm mắt?"
"Hả? A." Hạ Dĩ Đồng lập tức nhắm mắt lại.

Là một nụ hôn mềm mại mát mẻ.

Cô cứ tưởng người như Lục Ẩm Băng có lẽ sẽ rất vội vàng, có lẽ sẽ hơi thô bạo, nhưng thực tế không phải vậy.

Động tác cô ấy rất nhẹ như là đang hôn vào một cọng lông vũ, cái tay đang nhấc cằm cô cũng di chuyển ra sau cổ, chu đáo vịn lấy đằng sau cổ cô, rõ ràng là ngón tay có chút lạnh lẽo nhưng giờ lại nóng rực đặt vào cổ cô.

Cô ấy dịu dàng dùng môi ma sát vào đôi môi cũng mềm mại đó, bàn tay Hạ Dĩ Đồng đi xuống eo, tìm tay của cô ấy, cố sức dùng 5 ngón tay đan xen vào nhau.

Lục Ẩm Băng chờ đợi thời cơ, thám thính cho lưỡi vào một tí, quét qua khe môi của Hạ Dĩ Đồng.

Hạ Dĩ Đồng: "!!!"
Cô như một người lữ hành khát nước trong sa mạc, khát khao có được nhiều sự tiếp xúc của cô ấy hơn nữa, dục vọng tiềm ẩn bùng cháy, nhịn không nổi chủ động xuất kích, ngón tay đan xen vào nhau dường như truyền lại cảm giác đau.

Hàng mi của Lục Ẩm Băng khẽ động, há miệng ra để cô ấy xâm nhập vào như chốn không người.

Một nụ hôn sâu và triền miên.

Lục Ẩm Băng vịn lấy cổ cô, trong mắt hệt như rượu được ủ nguyên chất, nhìn một cái là sẽ chìm đắm trong đó, dịu dàng hỏi: "Có thích không?"
Hàng mi của Hạ Dĩ Đồng hơi ướt: "Em......"
"Suỵt, đừng nói chuyện." Lục Ẩm Băng giơ ngón tay đặt lên miệng cô ấy, lắc đầu nhẹ.

Cô nhắm mắt lại cúi đầu xuống, từ từ tiến sát lại gần Hạ Dĩ Đồng lần nữa.

Hạ Dĩ Đồng không phản kháng, nhắm mắt lại.




Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương