Ảnh Hậu Thành Đôi
-
Chương 180
Trên sân khấu, đạo diễn Tần Hàn Lâm và nhà sản xuất Chiêm Đàm xuất hiện đầu tiên, bắt đầu mở màn cho buổi lễ long trọng này.
Theo tiếng tuyên bố của người dẫn chương trình, các diễn viên ở khu vực chờ đang xếp hàng lên sân khấu, đứng đầu là Lục Ẩm Băng, ngay sau đó là Hạ Dĩ Đồng, tiếp theo là một diễn viên lão làng khác, Dư Thanh Ngôn, cứ vậy từng người một.
Bởi vì bộ phim này có đội hình hùng hậu, có hơn hẳn chục diễn viên, cũng may sân khấu đủ rộng, xếp hàng không phải quá chen lấn.
Lục Ẩm Băng và Hạ Dĩ Đồng vốn định đứng hai phía của Tần Hàn Lâm và Chiêm Đàm, nhưng khi chuẩn bị đi qua, Tần Hàn Lâm đưa mắt ra hiệu, cho hai người họ đứng ở giữa, còn nam thứ và những diễn viên khác lần lượt đứng về phía trái và phải.
Ấn ấn micro, Tần Hàn Lâm nói: "Khuôn mặt già nua của tui có gì đâu mà đẹp, đề nghị hai người đứng ở giữa, đi thu hút thêm fan cho tui, không thấy ở đây có quá trời truyền thông đang chụp hình tách tách về phía này sao?"
Quy trình của lễ công chiếu cơ bản đều giống nhau, Lục Ẩm Băng là người đầu tiên cầm micro từ người dẫn chương trình, thần sắc nhu hòa, nói: "Nhân vật mà tôi đóng có tên là Kinh Tú, trước đây vẫn giấu kín về tin tức, thật ra là muốn mang lại cho mọi người một bất ngờ.
Lần đầu tiên thử vai, lại là một kỷ niệm rất đáng nhớ, tôi thật mong chờ mọi người đến xem tôi diễn.
Kinh Tú là một người rộng lượng, tâm thế luôn dành cho người trong thiên hạ, không có dã tâm, là một minh quân, nếu không phải là ở thời loạn thế..."
Hạ Dĩ Đồng chính đại quang minh quan sát sườn mặt Lục Ẩm Băng, trường hợp này mà đi nhìn đông nhìn tây, không nhìn đối phương ngược lại là thất lễ, quả nhiên, khi nghiêm túc, Lục Ẩm Băng lộ ra một cổ khí không thích tới gần người khác, không biết có phải là do bản tính hay không.
Nhưng cho dù chị ấy cư xử với mình và chị Lai Ảnhnhư nào, so với hiện tại hoàn toàn bất đồng.
Xem buổi phỏng vấn ở mấy năm trước, Lục Ẩm Băng còn rất ngây ngô, nhưng khí phách so với nhiều minh tinh nhiều năm trong giới không hề thua kém, này chẳng lẽ trời sinh là minh tinh sao? Nhưng giáo dưỡng trong nhà hẳn là cũng có liên quan đi.
Ánh đèn trên sân khấu rất sáng, Hạ Dĩ Đồng và Lục Ẩm Băng chỉ cách có hai nắm tay, nhưng giọng nói của Lục Ẩm Băng dường như phát ra từ một nơi rất xa, ngay cả người dưới ánh đèn cũng lộ ra một tầng hư ảo mông lung, cô hoài nghi đây là một giấc mộng.
Cô như đi du ngoạn vào cõi thần tiên, mãi đến khi Lục Ẩm Băng quay đầu lại và mỉm cười với cô, tấm thủy tinh vô hình ngăn cách trước mặt giữa hai người tựa như nứt ra, vỡ vụn khắp mặt đất.
Tiếng máy quay, những lời xì xào bên dưới và câu hỏi của người dẫn chương trình trên sân khấu dội vào tai cô như thủy triều, khiến màng nhĩ cô đau nhói.
Người dẫn chương trình: "Lục ảnh hậu nói phần lớn sự thay đổi của Kinh Tú nguyên nhân đều là vì cô, cô nghĩ thế nào?"
Hạ Dĩ Đồng thở một hơi, bình thản ung dung mà tiếp nhận câu hỏi này, cười nói: "Tôi cũng nghĩ như vậy.
Trong bộ phim này, tôi đóng vai Trần Khinh, Lục ảnh hậu đóng vai Kinh Tú, có thể nói đây là một cặp đôi tương ái tương sát, gặp nhau hồi còn nhỏ, sau này gặp lại, sự xuất hiện của tôi đều có mục đích, cả hai không còn là tiểu bạch thỏ ngây thơ nữa.
Vừa rồi, Lục lão sư nói sự thay đổi của Kinh Tú là do tôi, này tôi không chịu trách nhiệm đâu nhé.
Trong phim, là chị ấy hãm hại tôi không hà," Hạ Dĩ Đồng bĩu môi, lắc đầu nói, "Tôi là chịu ủy khuất mà."
Cô ủy khuất đặc biệt chân thành, xong việc còn thuận thế ném câu hỏi này sang cho Lục Ẩm Băng: "Hả? Thật sao?"
Lục Ẩm Băng ngây người một chút, không nghĩ tới em ấy lại còn có chiêu này, nghĩ đến lúc Kinh Tú xảy ra chuyện, cô lập tức than thở, không cam lòng nói: "Chị cũng bị ủy khuất mà."
Hai diễn viên chính ở trên đài cứ ủy khuất lẫn nhau, trên sân khấu tức khắc được một trận cười.
Tần Hàn Lâm nghiêng người về phía trước, thò đầu ra ngoài: "Này, Chu Nhất Văn."
Chu Nhất Văn mặc một áo phông đen, biểu tình hờ hững xem mọi người, hắn thật sự không thích đến những dịp lễ như thế này, bất quá là vì mặt mũi của Tần Hàn Lâm, nếu không thì hắn khẳng định sẽ không đi.
Trong lòng đang oán niệm, bất thình lình bị gọi tên, ngẩng đầu ngơ ngác mà "a" một tiếng.
Tần Hàn Lâm huýt sáo: "Lần trước gửi cho ông một rương lưỡi dao, dùng hết chưa?"
Chu Nhất Văn tức giận đến nỗi tóc đều muốn dựng thẳng lên.
Người dẫn chương trình tận dụng mọi chi tiết, vẻ mặt hiếu kỳ hỏi: "Gửi lưỡi dao? Đây là chuyện gì vậy?"
Tần Hàn Lâm bĩu môi, vui sướng khi thấy người gặp họa: "Nữ chính, em nói đi, phần lớn lưỡi dao này là đều vì em đó."
Hạ Dĩ Đồng nhìn khuôn mặt xanh đỏ của Chu Nhất Văn, mỉm cười và giải thích rõ ràng mọi chuyện, giới truyền thông và những người trong cuộc bên dưới chưa bao giờ nghe nói đến chuyện mới lạ như vậy, lập tức vỗ tay tán thưởng.
Vừa nói đến chuyện này, một số diễn viên từng đóng kịch bản của Chu Nhất Văn đã không thể kìm lòng, chủ động lên tiếng và nói không thể không gửi lưỡi dao, còn chân thành cảm ơn đạo diễn Tần đã làm những gì mà họ không làm được.
Bầu không khí tức khắc lên cao trào.
Chu Nhất Văn vui vẻ khi nói thật, là một nhà biên kịch chuyên nghiệp, tôi có thể viết ra được một kịch bản tốt nhất, để đạo diễn xuất sắc nhất và các diễn viên xuất sắc nhất thể hiện trước công chúng, tôi còn có thể đòi hỏi gì hơn nữa?
Có nhiều diễn viên từng diễn qua kịch bản của hắn, đều nhớ rõ hắn như vậy, phải nói đây là chuyện vui mừng ngoài ý muốn.
Phải biết là khi hắn đưa kịch bản cho đạo diễn, cũng chưa lần nào tiến tổ, cũng không xuất hiện ở đoàn phim, ngay cả tiệc đóng máy, hắn luôn sống ẩn dật, ru rú trong nhà, không phải tất cả mọi người đều có thể mời được hắn.
Buổi họp báo công chiếu kéo dài hai tiếng, thời gian còn lại cho cuộc phỏng vấn không nhiều lắm, trọng tâm là sự tương tác giữa các diễn viên với nhau, dù sao khán giả là thích xem minh tinh, chứ không phải là nhà sản xuất, đạo diễn.
Sau khi mọi người lần lượt giới thiệu, tiếp đó là trò chơi tương tác.
Bởi vì số lượng quá nhiều, và có một số diễn viên lớn tuổi, nên chỉ chọn ra bốn người, cũng là bốn người nổi tiếng nhất.
Lục Hạ hai người, Dư Thanh Ngôn và một nam phụ khác.
Lần trước Hạ Dĩ Đồng thấy tin tức về Dư Thanh Ngôn là đang có tai tiếng cùng với Tần Mộ, lúc đó còn lên hot search, ầm ĩ hai ngày liền.
Hiện tại màu da của Dư Thanh Ngôn đã trắng trở lại, nhìn như một cậu bé trắng trẻo, dịu dàng.
Phần đầu tiên của trò chơi là phiên dịch lời thoại, chính là người dẫn chương trình đưa ra một câu thoại, một người nhìn, ba người còn lại đưa lưng về phía người này đeo tai nghe, sau đó một người truyền đạt, dựa theo khẩu hình phán đoán đối phương nói cái gì, để người cuối cùng nói ra đáp án, thời gian giới hạn của mỗi người là một phút.
Bốn người nhìn nhau thương lượng một chút, Hạ Dĩ Đồng đề nghị: "Lục lão sư là người đầu tiên được không? Em là người thứ hai?"
Lục Ẩm Băng nói: "Không, chị muốn làm người thứ hai, em là người đầu tiên đi."
Ưu tiên phụ nữ trước, hai người đàn ông còn lại đương nhiên là không có ý kiến.
Lục Ẩm Băng lợi dụng lúc máy quay đang bị che khuất, nói nhỏ với Hạ Dĩ Đồng: "Chị không thích em nói chuyện với người khác." Trong lời nói còn mang theo chút ủy khuất, chắc là chị ấy tức giận vì cô bỏ mặc chị ấy đi nói chuyện với người khác.
Hạ Dĩ Đồng cứng họng trong chốc lát, nếu không phải là đang dưới ống kính, phỏng chừng cô nhịn không được liền phải đè Lục Ẩm Băng trên giường, hôn hôn một trận.
Bất đắc dĩ cô đành kiềm chế lại.
Người dẫn chương trình: "Mời mọi người vào chỗ ngồi, trò chơi bắt đầu."
Hạ Dĩ Đồng nhìn bảng được đề chữ, đọc to vào micro, để khán giả dưới đài nghe rõ ràng: "Nếu có một ngày, hắn có thể nhất thống giang sơn, ta khẩn cầu ngươi vĩnh viễn đừng nói cho hắn biết."
Đây là lời thoại cửa Sở Hoàng, cùng Trần Khinh diễn một đoạn trong cung.
Hạ Dĩ Đồng từng diễn qua, đối với lời thoại này rất quen thuộc.
Về phần Lục Ẩm Băng, hai người ở cùng một chỗ thường xuyên đối diễn với nhau, kịch bản chị ấy đều thuộc, hẳn là cũng biết rõ phần này, cô liền hướng về phía người dẫn chương trình gật gật đầu.
Người dẫn chương trình giơ cánh tay lên rồi vung xuống: "Bắt đầu tính thời gian---"
Hạ Dĩ Đồng vỗ nhẹ vai Lục Ẩm Băng một cái, ghế của Lục Ẩm Băng quay lại đối mặt với cô, trong tai nghe của cô toàn là tiếng nhạc ồn ào vang dội, làm cho đầu cô đau nhức.
Ghế được thiết lập để tự động hẹn giờ và tự động quay trở lại sau một phút.
Hạ Dĩ Đồng làm khẩu hình: "Nếu."
Lục Ẩm Băng hai mắt vô hồn, hai môi mím lại phát ra tiếng động: "Bùm?"
Hạ Dĩ Đồng "phốc" một tiếng, thậm chí còn quên mất lời thoại, trực tiếp bật cười.
Những người ngồi dưới sân khấu đều sững sờ, sau khi phản ứng lại là một tràng cười lớn, gần như tất cả các phóng viên đều muốn chạy nhanh lên để phỏng vấn: Lục ảnh hậu, xin hỏi ngày thường ngài nghĩ gì trong đầu?
Lục Ẩm Băng còn cố tình làm ra vẻ mặt tôi là đang nghiêm túc, điều này lại tăng niềm vui cho mọi người xung quanh.
Hạ Dĩ Đồng hai mắt nhìn chằm chằm cô, dùng sức mà nói từng chữ: "Nếu có một ngày."
Lục Ẩm Băng tiếp tục mờ mịt: "Cái gì cái gì cái gì?"
Hạ Dĩ Đồng đối mặt với cô, la lớn: "Nếu có một ngày!!!"
Lục Ẩm Băng mặc kệ nước miếng trên mặt, ngập ngừng hỏi: "Kim cô* có chút ngọt?" Nói xong tự nói: "Kim cô làm sao có thể ngọt?"
*: gậy kim cô bổng của Tôn Ngộ Không á mọi người =))))
Khán giả hoàn toàn tuyệt vọng.
Nội tâm Hạ Dĩ Đồng điên cuồng gào rít aaaaaa, quyết định từ bỏ câu đầu tiên, chỉ vào người dẫn chương trình nói: "Cô ấy."
Cái này Lục Ẩm Băng đoán chính xác: "Cô ấy."
Dù sao Hán ngữ của "cô ấy" và "anh ấy" đều giống nhau, qua cửa ải này là được, không quan trọng tình tiết!
"Mượn cô một chút." Hạ Dĩ Đồng nhảy xuống ghế kéo người dẫn chương trình, chỉ vào mắt cô ấy.
Lục Ẩm Băng nói: "Đôi mắt của cô ấy?"
Hạ Dĩ Đồng giơ hai ngón tay, ý bảo chỉ cần hai chữ đầu là được.
Lục Ẩm Băng nói: "Đôi mắt của cô ấy xấu?"
Mặt người dẫn chương trình tái lại.
Hạ Dĩ Đồng sụp đổ: "....."
Này không phải là em so với chị cùng đoán, xấu cái gì mà xấu!! Có chị mới xấu ý!! Không được, không thể nói bạn gái mình xấu, vẫn là do mình biểu đạt không tốt, Hạ Dĩ Đồng bi phẫn thầm nghĩ.
Hạ Dĩ Đồng lại lần nữa từ bỏ người dẫn chương trình, kêu chị ấy nhìn miệng mình, nghiến răng nghiến lợi nói: "Của."
Lục Ẩm Băng nhìn cô 5s, mới chần chừ nói: "Của?"
Hạ Dĩ Đồng cảm thấy mệt mỏi hơn so với chạy 5km, gần như nước mắt lưng tròng, cô muốn thở hổn hển, liền bị người dẫn chương trình xấu xa nhắc nhở: "Còn có 10s."
Hạ Dĩ Đồng giơ một ngón trỏ.
Lục Ẩm Băng: "Một."
Đúng rồi! Hạ Dĩ Đồng quả thực muốn hôn cô một cái, nhưng những lời này còn chưa xong, thống nhất giang sơn, thống nhất giang sơn nói như thế nào, khả năng Lục Ẩm Băng nói thống nhất thành mì ăn liền tương đối cao, nên giải thích như thế nào cho chị ấy đây?
Hạ Dĩ Đồng lau mồ hôi, có ý này, liền đứng lên, một tay chống nạnh, tay kia giơ lên làm tư thế nhìn về phía xa xăm.
Lục Ẩm Băng sững sờ trong 2s, cảm thấy động tác này rất đỗi quen thuộc, lúc cô cùng Hạ Dĩ Đồng nói chuyện phiếm, em ấy thường dùng động tác để biểu tình, cô tức khắc nhanh trí, la lớn: "Nhìn, đó là trẫm vì ngươi mà gầy dựng giang sơn này."
"Aaaaa!" Hai chữ giang sơn đúng rồi, Hạ Dĩ Đồng kích động nói không nên lời, kết quả thật sự không nói ra lời.
Người dẫn chương trình: "Hết giờ."
Như thế nào nghe như vui sướng khi thấy người gặp nạn vậy.
Ghế của Lục Ẩm Băng xoay qua.
Tay của Hạ Dĩ Đồng còn ở giữa không trung: "....."
Này, em còn chưa nói xong mà.
Lục Ẩm Băng nhìn Dư Thanh Ngôn đối diện với ánh mắt phức tạp, ánh mắt Dư Thanh Ngôn càng phức tạp hơn, hắn vừa mới lén nhìn động tĩnh bên này một chút, cùng với tiếng cười của người dưới đài, cơ hồ đoán trước được kết quả.
Ánh mắt mọi người đều tập trung trên người Lục Ẩm Băng, kể cả Hạ Dĩ Đồng, nhìn cô với ánh mắt đầy mong đợi.
Lục Ẩm Băng thở ra một hơi, thần sắc thản nhiên, chậm rãi mở miệng nói với Dư Thanh Ngôn: "Kim cô....!Có chút ngọt, dù sao trẫm đã gầy dựng giang sơn này."
Dư Thanh Ngôn: "Hả?".
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook