Loa và điện thoại bộ đàm không hề thông báo có hai người bị loại, mà ngay ba người trong cuộc Hạ Dĩ Đồng, Lý Giác và Khương Địch cũng hoàn toàn không biết.

Tiếng giày da giẫm lên phiến đá khiến cho hô hấp của mọi người trở nên dồn dập hơn, dường như trong không khí đang trần ngập mùi sát khí vậy.
Hạ Dĩ Đồng ngồi xổm giữa hai người, lấy tay ấn nhẹ lên vai của hai người họ, nhỏ giọng nói: "Em đi ra ngoài nhìn một chút."
Khương Địch giữ cô lại, nhỏ giọng khuyên: "Chị Dĩ Đồng, chị đừng đi."
Mới vừa qua một giờ, Khương Địch liền thay đổi xưng hô với cô, Hạ Dĩ Đồng nở nụ cười, sờ sờ tóc cô bé: "Không sao đâu, chị chạy nhanh mà, chị đi ra ngoài xem tình hình thế nào, tiện thì tìm đồng đội của chúng ta luôn."
Lý Giác: "Chắc tổ tiết mục cũng không muốn chúng ta trốn như này, chị cùng em đi ra ngoài xem thử."
Lý Giác mặc một bộ đồ thể thao màu trắng, Hạ Dĩ Đồng thì mặc bộ màu lam, lúc trước tổ tiết mục đã dặn dò các cô mặc quần áo dễ vận động.

Hạ Dĩ Đồng đưa tay nhéo cánh tay cô ấy một cái.
Lý Giác nhướng mày: "Chiếm tiện nghi của chị?"
Hạ Dĩ Đồng ra vẻ ghét bỏ nói: "Em muốn xem vóc dáng của chị thế nào thôi."
Lý Giác nghiêng đầu nói: "Vậy bệ hạ, ngày cảm thấy có được hay không?"
Hạ Dĩ Đồng bị chọc cười, nói: "Cũng không tệ lắm."
Hai người quay đầu lại dặn Khương Địch đừng chạy loạn, Khương Địch gật đầu lia lịa, cô nào dám đi ra ngoài, tiết mục này cô cũng có thể đi trốn thôi chứ làm gì được.

Hạ Dĩ Đồng và Lý Giác một người một bên, bám góc tường nhìn ra ngoài, thấy ít nhất có hai người thanh niên mặc trang phục tuần tra.

Hạ Dĩ Đồng đưa hai tay ra, lấy tay phải đè tay trái xuống, Lý Giác lập tức hiểu được ý của cô, chờ tại chỗ.
Chân phải Hạ Dĩ Đồng lui về phía sau một bước, cả người giống như một sợi dây đang căng ra, trong nháy mắt liền chạy ra ngoài, tốc độ quả thực không phải nữ sinh bình thường có thể có, hai người thanh niên đột nhiên xoay người lại, đuổi theo.
Lúc này Lý Giác nhân cơ hội, chạy ra ngoài.
Anh trai camera hận không thể mọc thêm hai cánh sau lưng, Hạ Dĩ Đồng thoạt nhìn vóc dáng không lớn, nhưng năng lượng ẩn giấu bên trong giống như quả hạt nhân đang chờ nổ vậy, anh trai camera xách theo máy quay, chạy hết sức mới có thể đuổi theo.
Hạ Dĩ Đồng ỷ vào ưu thế quen thuộc địa hình của mình thành công cắt đuôi được hai người phía sau, sau đó cô bắt đầu tìm những người đồng đội khác.

Đại khái năm phút sau, cô gặp Sầm Khê và nữ diễn viên Trung Hoa số 1.

Sầm Khê mặc bộ đồ thể thao màu đỏ, mặt rất hiên ngang, Hạ Dĩ Đồng nhìn màu sắc quần áo trên người mình, cảm thấy điều gì đó khiến người khác phải suy nghĩ.
Từ xưa, người ta đã cho rằng màu đỏ và màu lam là CP với nhau, Lục Ẩm Băng mà nhìn thấy thì..

không biết cái bình giấm đó sẽ toả mùi chua như nào.
Tóc nữ diễn viên Trung Hoa số 1 có chút rối loạn, tay lại bị Sầm Khê dắt đi, hình như là họ vừa mới bị đuổi theo, Sầm Khê vừa nhìn thấy Hạ Dĩ Đồng, lập tức buông tay ra, bước đến, thẹn thùng nói: "Hạ, Hạ, lão, lão sư, chị không sao chứ?"
"Tôi..." Hạ Dĩ Đồng thở hổn hển, "Rất tốt."
Nữ diễn viên Trung Hoa số 1 nghe vậy, kinh ngạc liếc mắt nhìn về phía Sầm Khê.
Sầm Khê nói: "Ban, ban nãy có hai người ở cùng bọn, bọn em, bị, bị, bắt, rồi."
Nữ diễn viên Trung Hoa số 1: "Ban nãy đụng trúng vài người bọn họ ở bên ngoài."
Sầm Khê dùng sức gật đầu: "Đúng vậy."
Nữ diễn viên Trung Hoa 1 càng cả kinh.
Sầm Khê nói với nữ diễn viên Trung Hoa số 1: "Cô không phải có phong bì sao? Đưa cho Hạ lão sư xem thử đi, nhiều người thì dễ tìm hơn."
Hạ Dĩ Đồng giương mắt nhìn về phía Sầm Khê, nghe thấy giờ phút này cô ấy nói chuyện lưu loát, rõ ràng, cảm động đến mức muốn khóc, kích động giống hệt như người mẹ nghe thấy con mình cuối cùng cũng có thể nói chuyện vậy.
Sầm Khê quay mặt lại với Hạ Dĩ Đồng, còn chưa kịp lên tiếng, Hạ Dĩ Đồng đã vội vàng hỏi nữ diễn viên Trung Hoa số 1: "Là manh mối về gián điệp sao?"
Nữ diễn viên Trung Hoa số 1 đưa tờ giấy có manh mối cho Hạ Dĩ Đồng, bên trên viết là hai câu thơ – "Hốt văn hải thượng hữu tiên sơn
Sơn tại hư vô phiếu diểu gian" (Đây là bài thơ Trường Hận Ca – Bạch Cư Dị nha, nguồn ở thivien.net)
Này là cái quái gì đây???
Ba người mặt mày ngây ngốc, nghĩ là trong tên người nào đó có chữ sơn chăng, còn hư vô phiếu diểu gian là quái gì? Bỗng nhiên, Hạ Dĩ Đồng và nữ diễn viên Trung Hoa số 1 đứng bất động, lẳng lặng nhìn về phía Sầm Khê, chữ Sầm (岑) có chữ sơn (山) ở phía trên.
Sầm Khê: "Em cảm thấy, không, không, đơn, đơn giản như vậy, chắc chắn, là là, viết, viết ngược lại."
Nữ diễn viên Trung Hoa số 1 buồn bã nói: "Nếu như manh mối này quả thật là đảo chữ lại, vậy chúng ta coi như cũng biết được rồi."
Sầm Khê chớp chớp mắt: "Cô nói rất có lý."
Nữ diễn viên Trung Hoa số 1: "....."

Hạ Dĩ Đồng nói: "Vậy là một trong những nghi phạm về gián điệp, mảnh vụn của cô đâu?"
Sầm Khê cao hứng đưa tất cả mảnh vụn cho cô, trong mắt đều lấp lánh ngôi sao nhỏ: "Đều, đều, ở, đây, cho chị."
Hạ Dĩ Đồng: "....."
Cô có khả năng vi phạm lời khuyên của Lục lão sư a.
Hạ Dĩ Đồng: "Hai người có muốn đi cùng tôi không?"
Sầm Khê trả lời: "Đương, đương nhiên, là, theo, chị, đi, đi, cùng nhau."
Nữ diễn viễn Trung Hoa số 1 cũng sợ bị truy bắt, nói: "Tôi, tôi, cũng theo cô, đi, cùng nhau."
Cô nói xong liền lấy tay che miệng mình lại.
Hạ Dĩ Đồng không nói gì chỉ nhìn trời, chuyện cô lo lắng đã xảy ra, chỉ sợ cả đoàn quay phim, tổ tiết mục cũng nói lắp theo.
Chuyện xưa về Ngưu Lang Chức Nữ còn lâu mới dừng, hết chuyện về thợ săn Địa Cầu, bọn họ đã phải đối mặt với chuyện động đội của họ bị gián điệp xúi giục.
Cả ngày đều ở chỗ này, cơm trưa cũng ăn ở đây, ai nấy đều mệt mỏi.

Khi kết thúc buổi quay hôm nay, Hạ Dĩ Đồng phát hiện ra một chuyện, nữ khách mời của chương trình này có tuổi từ 17 đến 33, tuổi trẻ rất có thể lực, hơn nữa tính cách không có hướng nội hay gì cả, nhìn qua thì đều là những người có thể giao lưu được, chả trách là không ai chơi theo phong cách nữ thần mà toàn là nữ hiệp, người này gánh người kia.
Buổi tối mười nữ diễn viên dựa vào tình huống thắng thua ban ngày mà phân chia phòng, năm người cùng tổ chung một phòng, Hạ Dĩ Đồng cởi áo khoác, nhìn vào gương, thấy vai có hai vết đỏ, Lý Giác đi qua, nhìn thấy: "Chị có mang thuốc bôi, cho em nè."
"Dạ." Hạ Dĩ Đồng không từ chối, giơ tay lên, "Em cũng có mang theo, mà chị bôi cho em đi, này ở đằng sau, em không nhìn thấy."
Lý Giác nhận lấy thuốc, liền bôi thuốc lên sau vai cho cô: "Em cũng thật khoẻ, mấy người thanh niên đó đều bị em đánh ngã, chị chưa từng thấy trong trò chơi đuổi bắt, con mồi lại phản kích lại thợ săn như vậy, em từng luyện qua võ à?"
"Đã từng, chỉ là mấy chiêu phòng thân thôi, nếu đối mặt trực tiếp thì em không lại đâu."
"Đừng có khiêm tốn, chị có thể nhìn ra, đối mặt thì em vẫn có thể thắng mà."
Hạ Dĩ Đồng cúi đầu, hai tay chống ngay mép bàn, mái tóc dài buông xoã trước ngực: "Chắc là do mấy người mặc đồ tuần tra đó không phải chuyên về vệ sĩ này nọ, có thể là nghề khác cũng nên."
"Ngày mai em vẫn đi theo chị được hả?"
"Có thể, nếu tổ tiết mục cho phép."
Khương Địch ở một bên chơi di động, nghe thấy vậy, vội vàng nói: "Em cũng muốn nữa."
"Cái gì em cũng muốn." Hạ Dĩ Đồng cười, từ xa nói với cô một câu, "Đâu cũng có mặt em."
Khương Địch quăng điện thoại qua một bên, giày cũng không mang vào, chạy tới ôm eo Hạ Dĩ Đồng: "Dù sao em cũng quyết định đi theo chị, không có chị, em mò đường không ra."
"Aiz, đừng có ôm chị chặt như vậy, chị.." Hạ Dĩ Đồng theo bản năng muốn nói là mình có bạn gái rồi, bĩu môi, nói, "có tật."
"Tật gì cơ?" Lời này là Lý Giác hỏi, cô ấy đang bôi thuốc cho cô, hơi thở ấm áp phảng phất lên tai cô.

Hạ Dĩ Đồng không được tự nhiên, lắc đầu: "Quả nhân này có tật, quả nhân này háo sắc."
Lý Giác mờ mịt: "Này nghe có chút quen tai...."
Học sinh giỏi – Khương Địch giơ tay lên: "Lời này là từ 《 Mạnh Tử - Lương Huệ Vương Hạ 》, vua nói rằng: "Quả nhân này có tật, quả nhân này háo sắc", đối rằng: "Ngày xưa vua Thái Vương cũng thích sắc đẹp, yêu vợ mình, bla bla bla, khúc sau em không nhớ rõ."
Hai người được một trận cười, Lý Giác cố ý đến gần cô hơn: "Đại Vương cảm thấy nhan sắc thần thiếp thế nào?"
Hạ Dĩ Đồng cảm thấy từ khi mình cong thì nhìn ai cũng thấy có màu cầu vồng, Lý Giác thản nhiên đi tới, là dáng vẻ của thẳng nữ, cô cũng ngượng ngùng đẩy người ta ra, thuận thế giơ ngón tay nâng cầm Lý Giác lên, "Mỹ nhân nhan sắc xinh đẹp, chờ quả nhân tối nay lật thẻ của nàng."

Khương Địch reo lên: "Còn em thì sao?"
Hạ Dĩ Đồng nói: "Em cũng xinh đẹp."
Khương địch giả khóc: "Oa, sao chị đối xử với em lạnh nhạt vậy?"
Hạ Dĩ Đồng đành phải nâng cằm cô một cái, sau đó thì đuổi người đi, thuốc cũng bôi xong, khoác áo lên.

Hai người còn lại trong phòng là nữ diễn viên Trung Hoa số 1 và Sầm Khê, Sầm Khê thì không cần phải nói, nữ diễn viên Trung Hoa số 1 có chút không buông tha, từ khi Hạ Dĩ Đồng vật ngã tên thợ săn, cứu cô ấy khỏi tay thợ săn, cô ấy cứ gọi là sư phụ, sư phụ, cũng không sợ Hạ Dĩ Đồng già đi.
Buổi tối 10 người cùng nhau ăn một bữa cơm lớn ở dưới lầu, sau khi ăn xong liền thay phiên nhau tắm rửa, Lý Giác là người đầu tiên, Hạ Dĩ Đồng là người cuối cùng.
Lúc cô tắm xong, đi ra ngoài, bốn người trên giường vẫn chưa ngủ, bốn mắt cùng nhau nhìn qua, Hạ Dĩ Đồng bị doạ nhảy dựng: "Mọi người nhìn chằm chằm em làm gì? Vẫn chưa ngủ sao?"
Sầm Khê: "Chờ, chờ chị, Hạ, lão sư."
Lý Giác: "Còn sớm mà, ngủ làm gì?"
Khương Địch: "Em muốn nằm cạnh chị ngủ."
"Sư phụ," nữ diễn viên Trung Hoa số 1 đứng ở trên giường, "Chị có thể làm mẫu lại lần nữa không? Ngày mai em cũng muốn vật ngã người khác như vậy."
Hạ Dĩ Đồng: "....."
Tự nhiên cảm thấy có cảm giác như hậu cung giai lệ 3000 vậy?
Nửa giờ sau, Hạ Dĩ Đồng nói: "Tắt đèn đi ngủ nha?"
Khương Địch đứng lên tắt đèn, sau đó cánh tay kề sát tay Hạ Dĩ Đồng để ngủ, cô cảm thấy không quen, nhưng người ta còn nhỏ, cũng là lần đầu tham gia mấy chương trình thực tế như này, muốn có cảm giác an toàn một chút, do vậy Hạ Dĩ Đồng không đẩy cô bé ra.
Cô nằm thẳng, hướng mặt sau của điện thoại về phía camera trong phòng, gửi tin nhắn cho Lục Ẩm Băng ——【 chị ngủ ngon.


Lục Ẩm Băng nhắn lại ——【 ngủ đi, em ngủ ngon.


Một kỳ của tiết mục thu hai ngày, Hạ Dĩ Đồng cố gắng kiềm chế không gọi cho Lục Ẩm Băng, tắt điện thoại di động, đặt dưới gối – tủ đầu giường không có ở ngay gần cô, cô không với tay tới được.
Mỗi tuần một kỳ, một kỳ hai ngày, các ngày còn lại Hạ Dĩ Đồng dành thời gian nghiên cứu kịch bản, tháng tư cô phải tiến tổ, giữa tháng ba, 《 Sao Thuỷ đụng Trái Đất 》 official weibo phát thông báo, cuối tháng ba, tập đầu tiên của 《 Sao Thuỷ đụng Trái Đất 》sẽ chính thức phát sóng.
Hạ Dĩ Đồng chuẩn bị một bất ngờ cho Lục Ẩm Băng, cô quyết định đi thăm ban..


Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương