Ảnh Hậu Thành Đôi
-
Chương 159
Việc quay phim bắt đầu từ khoảnh khắc Hạ Dĩ Đồng chuẩn bị hành lý ở nhà trước khi khởi hành.
Lúc Hạ Dĩ Đồng không có lịch trình thường ở thành phố B, năm ngoái đã mua một căn hộ, có hai phòng, hai sảnh, một thư phòng, một phòng ngủ, trong phòng ngủ bao gồm phòng thay đồ, anh trai camera chắc hẳn là lần đầu tiên nhìn thấy chỗ ở mộc mạc của một minh tinh, người cao lớn, đứng ở cửa không hiểu sao chẳng thể nhấc nổi chân.
Hạ Dĩ Đồng mặc quần dài, áo hoodie, đi thu xếp hành lý, miệng lẩm bẩm giới thiệu cái gì đó, vì sao lại mang theo những thứ này, thỉnh thoảng ngẩng đầu đối diện ống kính nở nụ cười.
Cảnh quay của chương trình truyền hình thực tế và phim truyền hình đều không giống nhau, cận cảnh như bắt trộm vậy, mặc dù Hạ Dĩ Đồng đã sớm quen với việc bị ống kính vây quanh, cũng từng có kinh nghiệm, nhưng vẫn không khỏi có chút khẩn trương nho nhỏ, do cô giỏi che giấu, mặc dù so với hiệu ứng hiển thị của chương trình không tốt, nhưng vẫn khá ổn.
Anh trai camera quay một chút cách bài trí trong phòng của cô, cái bình ước nguyện kia đặt ở đầu giường, có thể là do cảm thấy nó rất đẹp mắt, camera đẩy ống kính tới cận cảnh.
Hạ Dĩ Đồng kéo vali lên, đứng lên chống nạnh, thở phào nhẹ nhõm, sau đó vỗ tay cảm ơn người quay phim, cười trước ống kính: "Anh vất vả rồi, xong rồi, chuẩn bị đi thôi."
"Không có chi." Anh trai camera tắt máy quay, trái tim vốn có chút khẩn trương cũng được thả lỏng.
Hành trình tương lai, anh chuyên phụ trách quay cho Hạ Dĩ Đồng, nếu như nghệ sĩ không dễ nói chuyện, việc quay phim của anh sẽ gặp khó khăn rất nhiều.
7g tối, Hạ Dĩ Đồng đến địa điểm ghi hình của chương trình, đang ở trong kháchsạn.
Điểm dừng chân đầu tiên là một thị trấn nhỏ ở Giang Nam.
Cô không biết mình là người thứ mấy đến, cũng không biết nên làm gì tiếp theo, tổ tiết mục không đưa cho cô kịch bản, khách mời thì chỉ nhận được thông báo từ nửa tháng trước.
Chương trình tạp kỹ thực tế đi chăng nữa thì vẫn mang yếu tố "show", nghe Tô Hàn nói, chương trình này cố gắng tạo ra một sinh thái tự nhiên, đương nhiên là không cho kịch bản.
Tô Hàn hiển nhiên rất tự tin về cô, cho rằng có thể dựa vào thành tích của cô, cộng với điểm mạnh tại hiện trường phát huy, tuỳ cơ ứng biến, nhất định có thể đạp sóng, vượt qua chông gai, chinh phục trái tim mọi người.
Đây là lời nói ban đầu của Tô Hàn, Hạ Dĩ Đồng tỏ ra bất lực, nếu người đại diện quá tín nhiệm mình thì làm sao đây?
Tục ngữ nói ba người phụ nữ là đủ cho một bộ phim truyền hình, này mười người chắc 3 bộ luôn quá, dựa vào kinh nghiệm nhiều năm của cô trong giới giải trí, nhất định là một trận chiến giằng co.
Nhìn vào danh sách khách mời, cô có thể nghĩ tới chuyện cô phải chiến đấu với fans hâm mộ của nhà nào.
Người đầu tiên chính là Đỗ Nhược Hàm, đúng vậy, là hoa đán Đỗ Nhược Hàm, trước đó đã cùng cô tranh nhau vai nữ chính trong bộ phim 《 phá tuyết 》, nhưng không được chọn.
Thật tổn thọ mà.
Trên máy bay, Hạ Dĩ Đồng nói với Tô Hàn, Tô Hàn là đi theo xem một chút, thuận tiện cùng tổ tiết mục tán gẫu, qua hai ngày nữa sẽ trở về, hơn nữa tổ tiết mục cũng không cho người đại diện đi theo, nghe vậy, cô không nhanh không chậm uống một ngụm nước, nói: "Nói không chừng còn có thể xào CP cùng nhau tương ái tương sát."
Hạ Dĩ Đồng: "......"
Cô bỗng nhiên cảm thấy Tô Hàn nói rất có đạo lý.
Anh trai camera từ sân bay đến phòng khách sạn, Hạ Dĩ Đồng ngồi xuống uống nước, anh trai còn đang khiêng máy móc, cảm giác muốn quay mọi cảnh, kể cả trời đất hoang vu.
Hạ Dĩ Đồng sớm đã bổ sung kinh nghiệm về mấy chương trình tạp kỹ, cô biết lúc này nên đi chào hỏi.
Lúc cô đứng dậy chuẩn bị ra ngoài, liền nhìn thấy anh trai camera lộ ra một nụ cười, tựa hồ vô cùng vui mừng khi cô cung cấp cảnh quay cho anh.
Tuy năng lực xã giao Hạ Dĩ Đồng khá tốt, nhưng bị máy quay quay từ đầu tới cuối, thậm chí còn quay cả cảnh cô gõ cửa phòng người khác, da đầu có chút tê dại.
Cô chọn một phòng gần mình nhất.
Cộc cộc ----
Trong phòng truyền ra một tiếng "Đến liền" sảng khoái, Hạ Dĩ Đồng cố gắng duy trì nụ cười trên mặt, trong nháy mắt đối phương liền mở cửa ra.
"Chào chị, chị Giác." Hạ Dĩ Đồng vươn hai tay ra, không ngừng cúi đầu xuống: "Rất vui được gặp chị, em là Hạ Dĩ Đồng."
Đối phương tên là Lý Giác, 33 tuổi, là một diễn viên nữ rất có thực lực, hình tượng trên màn ảnh phần lớn là ngự tỷ, phụ nữ trưởng thành, khi còn trẻ chỉ quay một bộ phim truyền hình, sau đó phai nhạt khỏi giới giải trí, mấy năm gần đây trở lại, tiếp nhận phần lớn là chính kịch, nhân vật xuất sắc, đã hoàn toàn thoát khỏi danh hiệu hoa đán.
"Xin chào." Lý Giác thoạt nhìn chỉ mới 26 27 tuổi, mặc một thân trắng, không biết có phải dưới ống kính máy quay hay không, thái độ đối với Hạ Dĩ Đồng rất thân thiết, kéo tay cô vào phòng, từ trong vali lấy ra không ít đồ ăn vặt cho cô, Hạ Dĩ Đồng muốn khéo léo từ chối, cô ấy liền nói, "Lần trước đi New Zealand mua, cố ý mang đến cho mọi người, đừng khách sáo."
Hạ Dĩ Đồng đành phải nhận lấy, trước khi đi, cô hỏi: "Còn có người nào khác tới chào hỏi chị sao?
Tuy là Lý Giác không phải là người lớn tuổi nhất, nhưng cô ấy lại là người lớn tuổi nhất trong 10 người, nhìn trên mạng, cô không phải kiểu người tách biệt, nhưng dưới tình huống thường ngày, cô sẽ không tự hạ thấp thân phận mà đi gõ cửa phòng người khách, cho nên chỉ có người khác tới chào hỏi cô.
Lý Giác cười cười, nói: "Không, em là người đầu tiên, rất may mắn nha, em nhận được nhiều đồ ăn vặt nhất."
"Em cảm ơn."
Hạ Dĩ Đồng sau một trận tuyệt vọng lại có chút may mắn, điều này có nghĩa là cô đến khá sớm, không nhất thiết phải cùng người khác đối mặt?
Quả nhiên, sau đó cô chỉ gõ liên tiếp ba cửa phòng khác, nhưng chỉ có một gian phòng là có người mở cửa tiếp đón, mười phòng, ngoại trừ Hạ Dĩ Đồng, chỉ mới có 3 người tới đây, một là Lý Giác, hai người nữa không phải là Đỗ Nhược Hàm, cũng không phải là Sầm Khê.
Hạ Dĩ Đồng trở về phòng, dùng ánh mắt hỏi thăm anh trai camera, anh trai camera hài lòng, tắt máy, phất phất tay: "Nghỉ ngơi thôi."
"A." Hạ Dĩ Đồng nghe thấy tiếng mở cửa, thở dài một tiếng, cuối cùng cô cũng có thể nghỉ ngơi một chút, nhưng một lát nữa cô phải tiếp tục ghi hình, hai tiếng này khiến cô thật mệt mỏi, cô sợ mình nói bậy bạ gì đó.
Hạ Dĩ Đồng nằm trên giường trong chốc lát, đột nhiên ngồi dậy, ánh mắt quét qua bốn góc vách tường, tất cả không gian trong phòng đều bị cô tìm tòi qua một lần, không có camera, lúc này mới yên tâm tiếp tục nằm xuống.
Di động trong túi cộm khiến cô khó chịu, Hạ Dĩ Đồng lấy di động ra, mở khoá, click mở WeChat, muốn nói chuyện phiếm với "Ba lần đóng cửa", liền gửi tin nhắn ——【 Lục lão sư, Lục lão sư, Lục lão sư, Lục lão sư, Lục lão sư, Lục lão sư......】
Để tránh cho người khác không cẩn thận mà nhìn thấy, Hạ Dĩ Đồng và Lục Ẩm Băng ăn ý sửa lại nickname của đối phương, một người vẫn tên là "Hằng số", còn người kia là "Ba lần đóng cửa", avatar đều là phong cảnh, bạn bè thân thiết của Hạ Dĩ Đồng còn tưởng rằng cô bị kích thích chuyện gì đó, biết được mối quan hệ của cô và Lục Ẩm Băng chỉ có Lai Ảnh và Tần Hàn Lâm, nhưng mà bọn họ cũng không thường xuyên hỏi, còn làm ra vẻ mặt bất mãn, không muốn ăn cơm chó.
Lục Ẩm Băng vừa qua năm đã có kịch bản tìm tới, là đạo diễn và biên kịch nổi tiếng từng hợp tác trước kia, vì cô mà làm kịch bản.
Lục Ẩm Băng đọc kịch bản, đưa ra một chút ý kiến, cuối cùng sửa đổi cũng được thông qua, đoàn làm phim nhanh chóng thành lập, giữa tháng hai liền tiến tổ, nói nghỉ ngơi nhưng thực chất nửa tháng này không có ngày nào được nghỉ.
Vừa lúc thời gian rảnh rỗi của cô và Hạ Dĩ Đồng khác nhau, vì vậy vẫn không có thời gian để cô ấy gặp mặt ba mẹ cô.
Sở dĩ Lục Ẩm Băng vội vàng như vậy là do Tần Hàn Lâm nói bộ phim 《 phá tuyết 》 phỏng chừng sẽ công chiếu vào khoảng thời gian hè, làm diễn viên chính thì phải đi tuyên truyền, ví dụ như diễn lưu động, gặp mặt hay gì đó.
Vốn dĩ Lục Ẩm Băng không phải phim nào cô cũng vội vàng tham dự lễ công chiếu như vậy, nhưng bộ phim này đối với cô mà nói có dấu ấn sâu sắc, ngoại trừ cùng Hạ Dĩ Đồng đóng vai chính, thì còn có ý nghĩa về kỉ niệm.
Đây cũng là cơ hội để hai người họ có thể quang minh chính đại mà gặp nhau.
Công chiếu, diễn lưu động, gặp mặt cộng lại, kết thúc chính là tuần trăng mật.
Hai người trò chuyện, đều cảm thấy sau khi yêu, liền biết được cùng khổ cùng vui là gì, đều cảm thấy yêu đối phương nhiều hơn một chút, gian nan nhất chính là khoảng khắc phải xa nhau.
Máy quay xung quanh, đạo diễn ngồi sau máy quay theo dõi.
Lục Ẩm Băng như điện xẹt qua, tát một cái vào mặt của đối phương, mi mắt cũng không ngẩng lên, nhẹ nói: "Được rồi, cút đi."
Đạo diễn: "Cắt, qua."
Lục Ẩm Băng đi sang một bên, tiếp nhận nước từ Tiểu Tây đưa cho cô, sau đó một tay mở nắp chai, Tiểu Tây đưa điện thoại di động qua, Hạ Hằng Số gửi cho cô mười tin nhắn WeChat, tin đầu tiên chính là hình thức gọi tên cơ bản.
【 Lục lão sư, Lục lão sư, Lục lão sư, Lục lão sư, Lục lão sư, Lục lão sư......】Nhắn như muốn tràn ra khỏi màn hình vậy, ánh mắt của Lục Ẩm Băng có chút đăm chiêu, nghĩ đến vài cảnh tượng không thể diễn tả thành lời, làn da Hạ Dĩ Đồng nổi lên màu hồng nhạt, cả người căng thẳng, cong lên, dán sát vào thân thể cô, ánh mắt mê man, hoàn toàn mất đi lý trí, luôn miệng kêu "Lục lão sư".
Lục lão sư, cầu xin chị.....
Lục Ẩm Băng nhắm mắt lại, lại uống một ngụm nước, sau đó tập trung tinh thần đọc tiếp tin nhắn.
【 em đến XX rồi, hiện tại đang ở khách sạn.
】
【Lúc em đến đây, cảm thấy mình vẫn rất bình tĩnh, kết quả lúc ghi hình run đến nỗi chút nữa không di chuyển được.】
【Đỗ Nhược Hàm cũng có ở đây, lúc trước em quên nói với chị, em cảm thấy cô ấy sẽ nhắm vào em, nhưng có tổ tiết mục ở đây, chắc cô ấy không dám làm vậy đâu.】
【Còn nữa a, Sầm Khê cũng tới đây, em có hơi nhạy cảm, không biết lí do gì, nhưng cảm thấy chương trình ai nấy cũng bị nói lắp mất, chắc tên chương trình phải đổi lại thành 《 tôi cuồng nói lắp 》quá.】
【Tổ tiết mục lúc trước không biết cô ấy nói lắp, giờ thì biết rồi, nhất định là muốn gây chuyện [nhìn thấu sự tuyệt vọng.jpg]】
【Rốt cuộc là tại sao em phải tham gia chương trình này vậy? 】
.......
Ngay sau đó, Hạ Dĩ Đồng giới thiệu cho cô ba nữ diễn viên mà cô ấy đã đi gõ cửa chào hỏi, tin nhắn cuối cùng là hai phút trước ——【 có người gõ cửa, chắc là mấy người tới sau, em đi mở cửa.
】
Lục Ẩm Băng nhắn ——【Chị còn một cảnh quay, buổi tối trở về nói chuyện với em sau, chuyện kia..
em giữ khoảng cách với Sầm Khê một chút.】
Tâm tình Hạ Dĩ Đồng lúc này rất phức tạp.
Đứng trước cửa là Tào Tháo, à không, là tiểu mê muội Hạ Dĩ Đồng - Sầm Khê.
Sầm Khê lớn lên anh khí bất phàm, mày dài mắt phượng, áo sơ mi trắng kiểu graffiti giản dị nhưng khéo léo, quần tây cắt sọc đen ở thắt lưng, tươi mát sảng khoái, eo thon chân dài, ném vào một đống người cũng là một tiểu tỷ tỷ đẹp trai, nhưng sao lại....
"Hạ, Hạ, lão sư." Dưới máy quay, Sầm Khê khẩn trương hơn, nói ra chữ còn vất vả hơn trước, vươn hai tay về phía cô, "Xin, xin chào."
Hạ Dĩ Đồng yên lặng một lát, xác định mình không bị nhiễm nói lắp, sau đó mới nắm lấy tay cô ấy, mỉm cười: "Xin chào.".
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook