Ảnh Hậu Siêu Hộ Thực
-
23:
Bạch Dã khi về đến nhà, Hạ Tiểu Tử đang chuẩn bị cơm tối.
"Tiểu di, hôm nay trở về hơi trễ, con tới giúp dì đi." Rửa tay một cái thì thẳng đến phòng bếp, hoàn toàn bỏ quên người nào đó ở trên sô pha ôm cánh tay một mặt không cao hứng chờ bị phát hiện.
Lâm Úc Thanh cũng rất buồn bực, quay đầu lại nhìn cửa phòng bếp, nàng là không thấy mình sao? Là mình không có cảm giác tồn tại? Hay là trong mắt nàng chỉ có thần tượng của nàng!
Nghĩ như thế, Lâm Úc Thanh lại hồi tưởng lại hôm nay ở đoàn kịch, Bạch Dã vậy mà ngay ở trước mặt mặt của nhiều người như vậy nói ra những câu nói kia, còn ánh mắt sáng quắc nhìn Kỷ Minh! Nếu như mình không hiểu sai, nàng là đang biến tướng biểu đạt yêu thương với Kỷ Minh chứ? Không ngại giới tính, thậm chí tuổi tác..
Nhưng mà mình chú ý a!
Nhóc con này mới bây lớn thì nói yêu đương? Còn là cùng một nữ nhân, không thể nào không đồng ý không chấp nhận!
Lâm Úc Thanh càng nghĩ càng căm tức, trực tiếp đứng dậy tiến vào nhà bếp, nhìn thấy Bạch Dã chính đang rửa rau, không nói hai lời tiến lên nắm lấy cổ tay nàng, vừa muốn đem nàng kéo đi, ngẫm lại lại cảm thấy không đúng, lỡ như chính mình đoán sai thì sao? Lỡ như nàng chính là thuận miệng nói thì sao đây?
"Này, Lâm a di? Làm sao vậy?" Bạch Dã cũng rất đứng hình, nhìn Lâm a di cầm lấy tay của chính mình.
Lâm Úc Thanh hơi do dự, buông tay ra, ngược lại một cái tóm chặt lỗ tai của Hạ Tiểu Tử, "Không có chuyện của ngươi, làm cơm của ngươi." Tức giận liếc Bạch Dã một chút, sau đó véo lấy Hạ Tiểu Tử trở về phòng ngủ, hoàn toàn không thấy dáng dấp gào khóc thảm thiết của Hạ Tiểu Tử toàn bộ hành trình.
"Ai ya ai ya Thanh tỷ ngài làm cái gì vậy, có chuyện cố gắng nói a!" Hạ Tiểu Tử che lấy tay của Lâm Úc Thanh ngăn cản cô bạo lực, nhiều năm không thấy ưng trảo thủ tại sao lại tái xuất giang hồ rồichứ!
"Ta hỏi ngươi, ngươi cùng tiểu Dã mặc chung một quần đúng không, vậy ngươi có biết nàng có người thích hay không?"
"Hả?" Hạ Tiểu Tử cũng rất ngu ra, "Cái gì thì thích người a.."
Ngươi còn nhớ buổi trưa hôm nay lúc nàng ăn cơm nói gì không? Nàng nói nàng cho rằng tình yêu là tự do, không nên phân biệt giới tính và tuổi tác.
"Lâm Úc Thanh một mặt nghiêm túc.
" Tiểu Dã yêu thích..
Nữ nhân? "Hạ Tiểu Tử đột nhiên linh quang lóe lên, trợn tròn con mắt nhìn Lâm Úc Thanh, hồi tưởng lại dáng dấp trước đó tiểu gia hỏa vừa nhắc tới Lâm a di nàng thì mắt bốc ánh sáng xanh," Không hạn chế giới tính và..
Tuổi tác? "Hạ Tiểu Tử cảm thấy có chút khó mà tin nổi, nhưng hình như không bài trừ loại khả năng này, lẽ nào..
Trong lòng Hạ Tiểu Tử dâng lên một cách nghĩ to gan, cực kỳ to gan.
" Nghĩ đến cái gì? "
" Lẽ nào..
Tiểu Dã..
Yêu thích..
"Một chữ" Ngươi "còn chưa nói ra miệng.
" Là Kỷ Minh sao? "Lâm Úc Thanh vội vàng lên tiếng.
" Cái gì? "Hạ Tiểu Tử sững sờ, nàng vừa rồi đều kích động cả người đổ mồ hôi lạnh, nghe được cái tên này, đột nhiên không kích động rồi.
" Kỷ Minh? "
" Đúng, hôm nay lúc nàng nói lời này, luôn nhìn theo Kỷ Minh.
"
" Hả? Có chuyện này? "Hạ Tiểu Tử cũng không biết tại sao, đột nhiên thở phào nhẹ nhõm, kéo lấy cổ áo lau lau mồ hôi, vừa rồi suýt chút nữa để Lâm Úc Thanh hù chết! Hiện tại phát hiện chuyện không có nghiêm trọng như mình nghĩ, liền không nhịn được lại không đứng đắn lên.
" Xem đi, bình thường kêu ngươi quan tâm người ta nhiều hơn một chút, ngươi luôn hung dữ với nàng, hiện tại hay rồi, có người quan tâm nàng hơn ngươi, người ta đương nhiên hòa hợp cùng người khác.
"
Lâm Úc Thanh híp mắt lại, cái tên này lại vẫn cười được? Được, ta để ngươi cười!
Nói thì chậm nhưng xảy ra rất nhan, Lâm Úc Thanh ra tay như điện, một phát bắt được lỗ tai khác của Hạ Tiểu Tử," Nợ mới nợ cũ, hôm nay cùng tính một lượt rồi.
"Dứt lời trực tiếp vặn một vòng.
* * *
"...
"
Bạch Dã ở nhà bếp làm cơm, đột nhiên nghe được một tiếng gào thét tê tâm liệt phế, sợ đến nàng run run một cái, cái đĩa suýt chút nữa ném đi, trong lòng ầm ầm nhảy lên.
Bước nhanh lên lầu đi tới trước phòng Lâm Úc Thanh, nghe tiểu di bên trong từng trận kêu rên còn kèm theo các loại lời nói cầu xin tha, Bạch Dã có chút sợ, ạch không, là vô cùng hoảng..
Lâm a di đến cùng làm gì tiểu đi rồi..
" Lâm..
Lâm a di? "Bạch Dã gõ gõ cửa, đè ép tay cầm, muốn đẩy cửa đi vào.
" Không có chuyện của ngươi, về phòng chờ đi.
"Lâm Úc Thanh lạnh giọng khiển trách một câu.
" Nhưng mà..
"
Lâm Úc Thanh tiếng nói mới nói, cửa phòng đột nhiên bị người kéo ra, Hạ Tiểu Tử chật vật chạy đến, Bạch Dã chưa kịp cố gắng nhìn nàng, thì chú ý tới một đôi tai gây vạ đỏ đến phát sáng của nàng rồi..
" Trời ạ, làm sao bị véo thành như vậy..
"Là nghe nói qua Lâm a di trước đây tức giận véo lỗ tai người, lần này đem tiểu di nhéo thành tai thật to rồi..
" Mau mau mau giúp ta xem thử, lỗ tai ta có phải là bị véo rơi mất rồi! "Dáng vẻ Hạ Tiểu Tử nhe răng trợn mắt để Bạch Dã không nhịn được cười.
" Không có không có, tốt lành ở đây đó, chỉ là có chút đỏ, con đi lấy nước đá xoa một chút cho dì, dì thì ngoan ngoãn chớ chọc Lâm a di tức giận không được sao? "Giọng điệu này của Bạch Dã để Hạ Tiểu Tử nghe vô cùng khó chịu, ta mới là trưởng bối a! Hơn nữa, việc này còn không đều là bởi vì ngươi!
" Trước tiên ngươi đừng lo lắng cho nàng, qua đây.
"Lâm Úc Thanh ra lệnh với Bạch Dã.
" Con? "Bạch Dã né tránh về phía sau Hạ Tiểu Tử, động tác nhỏ mờ ám này để Lâm Úc Thanh vô cùng bất mãn, trừng mắt.
" Gọi ngươi đó, nhanh đi, tiểu di của ngươi ta hiện tại đã là tự thân khó bảo toàn rồi.
"Hạ Tiểu Tử vô cùng phúc hậu bán đứng tiểu Dã.
Bạch Dã vào phòng, một khắc đóng cửa lại, trái tim đều run run một hồi," Lâm a di..
"Đứng trước cửa không dám di chuyển bước chân, cẩn thận từng li từng tí một nhìn Lâm Úc Thanh.
Lâm Úc Thanh chau mày, ngoắc ngoắc tay với nàng," Qua đây chút, ta không ăn thịt người.
"
Bạch Dã nhân cơ hội quan sát sắc mặt của Lâm a di một hồi, hình như không kinh khủng như vậy, lúc này mới dám đi tới.
" Tiểu Dã, ngươi còn nhỏ, không thể yêu đương sớm như vậy, cũng không thể yêu thích một nữ nhân, ngươi hiểu chưa? "
" Hả? "Trong lòng Bạch Dã run lên bần bật, Lâm a di biết mình thích nàng rồi?
" Lâm a di, con, con..
"
" Hơn nữa Kỷ Minh có cái gì tốt, sau này ngươi còn có thể quen biết người càng ưu tú hơn, sau này chậm rãi mà chọn.
"
"..
Hả? "Bạch Dã cảm thấy đầu óc có chút không đủ dùng.
" Lâm a di, con cùng Kỷ tỷ tỷ..
"
" Ta cũng không phải nói nàng không tốt, dù sao..
"Lâm Úc Thanh cũng không biết lời này nên nói như thế nào," Ngươi còn nhỏ, không cho phép yêu đương.
"
Bạch Dã dở khóc dở cười," Lâm a di, con đều đã 19 tuổi rồi~ "
" 19 tuổi thì làm sao? Chờ ngươi lớn đến cái tuổi này của ra rồi nói! "Lâm Úc Thanh trợn mắt, người sau lập tức câm như hến.
"...
"
Chờ khi con lớn như dì..
Dì cũng bao lớn rồi..
" Còn có, sau này, không cho phép mặc chung một quần với Hạ Tiểu Tử, lại càng không cho phép kết hợp với nàng đối phó ta, nghe thấy rồi không? "Sắc mặt Lâm Úc Thanh âm trầm, có thể thấy được đây là một vấn đề nghiêm túc cỡ nào.
Bạch Dã có chút muốn cười.
" Không cho phép cười, có nghe thấy hay không? Có lần sau nữa, ngươi xem ta làm sao trừng trị ngươi.
"
Bạch Dã vừa nghe, lập tức tay che lỗ tai.
Lại nhìn Lâm a di khẽ cười một cái," Đó là đối phó Hạ Tiểu Tử, đối với ngươi, phải dùng biện pháp giáo huấn đứa trẻ.
"
Bạch Dã sửng sốt," Cái gì biện pháp giáo huấn đửa trẻ? "
" Thì giống như đối với Tiểu Bảo..
"
* * *
Khi Bạch Dã từ phòng ngủ Lâm Úc Thanh đi ra, Hạ Tiểu Tử mới từ nhà bếp lấy nước đá về phòng ngủ, nhìn thấy hai lỗ tai đỏ chót của tiểu gia hỏa, lúc này giận dữ," Nàng cũng quá không nhân tính rồi đó, vậy mà còn động thủ với ngươi? "Hạ Tiểu Tử vội đưa tay vò vò lỗ tai cho tiểu gia hỏa.
" Ạch tiểu di, ngươi hiểu lầm rồi, Lâm a di không véo lỗ tai ta..
"
" Đừng đùa, vậy lỗ tai này của ngươi làm sao còn đỏ hơn ta? Hả? Không đúng a, làm sao mặt cũng đỏ? Nàng làm gì ngươi rồi? "
" Không..
Ai nha, ngươi cũng đừng hỏi..
"Bạch Dã nhanh chóng giậm chân, quay người trở về phòng rồi..
* * *
Lâm Úc Thanh ở trong phòng không nhịn được cười trộm, thì ra tiểu gia hỏa không sốt cũng sẽ mặt đỏ, hơn nữa mặt đỏ càng khả ái rồi ha ha ha?
Lâm Úc Thanh cúi đầu xem sách, nhưng mà một chữ đều xem không vào, đầy đầu đều là ba chữ kia sau khi cô vừa nói xong, tiểu gia hỏa nhanh chóng đỏ lên khuôn mặt nhỏ, nhìn dáng dấp của nàng, hẳn là rất sợ hãi chính mình trừng phạt nàng như vậy đó, có thể coi là tìm được cách trị nàng rồi.
Lâm Úc Thanh đang cười ha ha, bừng tỉnh ý thức được mình đang cười, cô đều không nhớ rõ chính mình bao lâu không có từng cười phát ra từ nội tâm rồi.
Có một đứa trẻ đáng yêu như thế ở bên cạnh, hình như cũng không tệ.
* * *
Buổi tối lúc ăn cơm, Lâm Úc Thanh tâm tình thật tốt, khẩu vị cũng lớn, ăn không còn biết trời đâu đất đâu, Bạch Dã thỉnh thoảng lén lút liếc nhìn cô một chút, thỉnh thoảng còn có thể đỏ mặt một tí, Hạ Tiểu Tử là toàn bộ hành trình ngậm miệng, một chút động tĩnh cũng không dám.
" Tiểu di.
"
" Khụ.
"
Bạch Dã vừa kêu một tiếng, Lâm Úc Thanh thì ho nhẹ một hồi.
Bạch Dã dở khóc dở cười, nhìn về phía Lâm Úc Thanh," Con muốn hỏi lỗ tai của tiểu di có thấy khá hơn chút nào không..
"Trời ạ, Lâm a di đến cùng làm sao vậy..
Làm sao cảm giác kỳ quái như thế chứ!
" Ừm.
"Lâm Úc Thanh gật gù, không nói nữa.
Hạ Tiểu Tử cẩn thận từng li từng tí một nhìn cô," Ta..
Có thể trả lời không? "
" Còn có thể múa mép khua môi với ta, ngươi xem nàng giống như dáng vẻ có việc sao? "Lâm Úc Thanh trả lời thay nàng.
" Ừm, không sao rồi, một chút cũng không đau rồi! "Hạ Tiểu Tử âm thầm liếc nhìn Lâm Úc Thanh, theo thói quen gắp món ăn muốn để tới trong bát Bạch Dã, tay đột nhiên ngừng lại, quay đầu nhìn Lâm Úc Thanh," Có thể không? "Xin chỉ thị.
Lâm Úc Thanh lườm nàng một chút, uốn cong thành thẳng!
" Đúng rồi, ta nghe Tiểu Tử nói, dạ dày ngươi không tốt lắm, tại sao vậy? "Lâm Úc Thanh chau mày, nhớ tới lần trước khi tiểu Dã sinh bệnh, chính mình hỏi Hạ Tiểu Tử nên cho nàng uống thuốc gì, Hạ Tiểu Tử bật thốt lên nói Bạch Dã dạ dày không tốt không thể cho nàng uống thuốc lung tung.
" Ạch, con..
"Bạch Dã vừa căng thẳng, tay rõ ràng run lên một hồi, Lâm Úc Thanh nhìn thấy, không khỏi cười thầm, có phải là đem tiểu gia hỏa này dọa rồi? Nhưng mà, dáng vẻ bị sợ càng khả ái rồi!
" Ở trường học không có ăn cơm thật ngon sao "Lâm Úc Thanh cố ý nghiêm mặt, đem đũa thả xuống, thẳng tắp sống lưng ngồi ngay ngắn.
Vừa nhìn cô như vậy, Bạch Dã càng hoảng rồi," Lâm a di..
Con con con sai rồi, con bảo đảm sau này ăn cơm thật ngon chăm sóc thật tốt chính mình, dì đừng nóng giận! "
Hạ Tiểu Tử đều nhìn ngốc ra, tên gia hỏa này dốc lòng nhận sai, nói còn thuận hơn mình! Lão bản này là làm sao dọa người ta, có thể dọa người thành như vậy a?
Lâm Úc Thanh cố nén ý cười, cảm giác mình thực sự là cơ trí.
" Ừm, chính mình chú ý một chút, không thoải mái thì nói cho ta biết.
"
" Được, con biết rồi! "
" Ăn cơm đi, tự mình gấp rau, ăn nhiều một chút.
"
" Ôi!"
Hết chương 23
.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook