Ảnh Hậu Nhiều Tiền
-
Chương 11: Bị thương
Edit: Bối Nhi
"Con riêng hay là có ẩn tình khác? Tám một chút về những nữ minh tinh gả vào hào môn làm mẹ kế!"
"Hà Duyệt vs đứa trẻ tám tuổi tướng mạo khác nhau, ngươi nhìn thấy giống hay không giống?"
"Lại là một vụ lăng xê? Quần chúng ăn dưa đồng thời tỏ vẻ không tin."
Trong lúc nhất thời, các đầu đề Weibo đều nổ tung, đông đảo tiểu hào bát quái sôi nổi đào mộ lại, từ các góc độ mà bóc hết về Hà Duyệt.
Cô tuổi còn trẻ đoạt được ảnh hậu, sau đó lại quay vô số phim flop, cuối cùng gả vào hào môn trở thành người thắng trong cuộc sống, lại không nghĩ rằng bị nhà chồng đối xử lãnh đạm đánh vỡ giấc mộng hào môn, hiện tại lại nháo ra gièm pha con riêng ngoài giá thú làm vô số người ngã vỡ mắt kính. Nhân sinh biến đổi bất ngờ, phập phồng rung chuyển như vậy, có thể so với bộ phim xuất sắc nhất năm rồi.
Mọi người gấp không chờ nổi chờ đợi xem đương sự sẽ phản ứng như thế nào.
Không chỉ có Hà Duyệt, mà bao gồm cả Bạc gia nữa.
Nếu hào môn như Bạc gia biết được con dâu của mình nhận con nuôi hoặc sinh ra một đứa trẻ, thì sẽ gây nên sóng to gió lớn như thế nào đây?
Cư dân mạng ngồi chờ xem náo nhiệt.
Nhưng mà, lại không nghĩ rằng cả hai phương đều là im ắng không có đáp lại, ngay cả một cái bọt nước cũng không có bắn lên.
"Muội tử ăn dưa ngồi băng ghế nhỏ bán hạt dưa đậu phộng: Oa?"
"A Kim tương: Lầu trên nói tiếng người! Cho nên, hiện tại tình huống là như thế nào?"
"Tráng hán thích đi giày cao gót: Oa oa oa!"
"Bạc tổng là lão công của ta:...... Khóc, bọn trẻ sắp trở thành hoàng tử ếch xanh rồi."
"Thiếu nữ chân dài: Hà Duyệt Hà Duyệt Hà Duyệt đâu? Mau ra đây, đừng cho lão công của ta đội nón xanh!"
"Bạc tổng là lão công của ta: +_+!Tình địch lầu treen đứng lại, rút kiếm đi!
Không nói trên mạng thảo luận đến khí thế ngất trời, ngay cả Hà Duyệt ở đoàn phim đóng phim cũng liên tiếp nhận thấy được tầm mắt mịt mờ từ bốn phía. Lúc Từ Ngọc Thúy ở bên ngoài gọi một cuộc điện thoại xong đi vào, nhìn thấy hai nhân viên công tác của đoàn phim đang trốn vào trong góc khe khẽ nói nhỏ, che miệng trò chuyện về bát quái của Hà Duyệt, lập tức liền trầm sắc mặt.
Từ Ngọc Thúy lòng tràn đầy bực bội, đi đến bên cạnh Hà Duyệt nhíu mày nói: "Thật sự không giải thích? Em nhìn xem, hiện tại tin đồn nhảm nhí truyền khắp nơi rồi kìa!"
Hà Duyệt nhẹ nhàng nhướng mày: "Giải thích như thế nào?"
Vừa nghe đến lời này, Từ Ngọc Thúy cũng bị chặn miệng. Một đứa bé lai lịch không rõ căn bản là không nói rõ được, dù giải thích như thế nào đi nữa, nói không chừng cũng sẽ bị vả mặt.
Vừa nghĩ vậy liền không khỏi có chút sốt ruột: "Vậy em không giải thích với công chúng, nhưng tốt xấu cũng phải đưa Tiểu Hòa đến đồn công an, để cảnh sát hỗ trợ tìm xem cha mẹ chứ."
Từ Ngọc Thúy bỗng nhiên đè thấp giọng, ghé vào bên tai cô nói: "Đừng để đến lúc ba mẹ người ta kiện em tội bắt cóc trẻ con!"
Cái tội danh còn nặng hơn so với chuyện có con riêng, đặc biệt từ mặt đạo đức mà nói, bắt cóc trẻ em là tội mọi người đòi đánh, căm thù đến tận xương tuỷ, công chúng tuyệt đối sẽ không chấp nhận. Đến lúc đó, nếu như bị người nhà Tiểu Hoà trả thù, chỉ sợ thanh danh Hà Duyệt sẽ hoàn toàn bị huỷ hoại.
Nghe này đến chuyện giật gân như vậy, nhưng sắc mặt Hà Duyệt vẫn không chút thay đổi, ánh mắt thản nhiên vẫn luôn chuyên chú đặt ở trên kịch bản, dụng tâm nghiền ngẫm phần lời thoại tiếp theo.
"Em đó, chị cũng không biết em suy nghĩ cái gì nữa, sao lại bình tĩnh như vậy chứ?" Từ Ngọc Thúy thấy dáng vẻ này của cô, quả thực là sắp tức giận đến nổi trận lôi đình rồi. Có ai chơi đùa như vậy sao!
Đây căn bản chính là làm loạn mà!
Mặc kệ Từ Ngọc Thúy hoàng đế không vội thái giám vội như thế nào, Hà Duyệt trước sau vẫn lạnh nhạt. Lúc dời mắt khỏi kịch bản là lúc ánh mắt cô nhàn nhạt đặt lên trên người người ở bên cạnh Tiểu Hòa.
Người kí tuy rằng chỉ là một nhân viên trang điểm bình thường, biểu tình trên mặt cũng không có gì khác thường, nhưng Hà Duyệt lại mẫn cảm phát hiện ra hắn thường ở lúc Tiểu Hoà chảy mồ hôi, khát nước, lại gãi đúng chỗ ngứa mà đi qua đưa cho cạu một chai nước.
Mặc dù là không nói lời nào, nhưng là thời gian xuất hiện lại quá mức trùng hợp.
Người kia là ai?
Hà Duyệt thản nhiên đặt ánh mắt ở trên người kìa mà đánh giá, nhưng lại làm thế nào cũng không nhớ nổi tên của hắn. Huống chi, thông qua mấy ngày quan sát, cô phát hiện đoàn phim không chỉ có một người này, mà ngay cả người trung niên phụ trách dọn dẹp vệ sinh, tiểu ca đưa cơm hộp, nhân viên khuân vác đồ vật cũng sẽ thường thường mà chăm sóc Tiểu Hòa.
Bí ẩn, lại là điểm mấu chốt.
Từ sau khi chuyện của cô cùng Tiểu Hòa bị vạch trần trên mạng, mọi người ở đoàn phim tránh hai người bọn cô còn không kịp. Tuy bên trong thì lén lút buôn chuyện, nhưng mặt ngoài lại hận không thể cách xa ra, sợ chọc phải phiền phức.
Nhưng chỉ có mấy người này hành động trước sau như một, tựa như là thật tình xem Tiểu Hoà như con cháu mình mà yêu thương, cố gắng yên lặng chăm dóc, làm Hà Duyệt sớm nhìn ra manh mối.
Cô trầm mặc không nói, nhưng trong lòng lại nổi lên hoài nghi.
Những người này vì sao lại đối tốt vơid Tiểu Hòa như vậy?
Tuy coi tin tưởng lòng người có hướng thiện, nhưng lại quá nữa là người có lòng dạ đàn bà. Cho dù thế nào, cô cũng không thể từ trên người mấy nam nhân cao lớn thô kệch này nhìn ra tình yêu thương hại chân thành gì cả.
Huống chi, nhìn kỹ cử chỉ hành động của mấy người này, tứ chi mạnh mẽ hữu lực, bước chân nhẹ nhàng không tiếng động, mười phần là người biết võ. Xuất hiện một người là bình thường, nhưng mà trong lúc nhất thời lại xuất hiện nhiều người biết võ bảo vệ bên cạnh Tiểu Hoà như vậy, vậy lại không bình thường.
Cho nên, Hà Duyệt kết luận trong lòng, bọn họ chính là hướng về phía Tiểu Hoà mà tới!
"Tiểu Hòa, lại đây!" Hà Duyệt vẫy tay.
Tiểu Hòa vừa nghe, lập tức bỏ chai nước vừa được vặn ra hộ xuống dưới gốc cây, bịch bịch mà chạy tới: "Chị, chị tìm em làm gì?"
Trên trán cậu ướt đẫm, hiển nhiên là ra không ít mồ hôi, cả khuôn mặt nhỏ cũng bị mặt trời phơi nắng đến đỏ bừng. Lúc này đứng ở trước người Hà Duyệt ngửa đầu nhìn cô, trong ánh mắt là một nụ cười hồn nhiên ấm áp.
Hà Duyệt thấy, tâm tình liền thấy tốt lên. Cô lấy một tờ khăn ướt lau mồ hôi cho cậu, thuận miệng hỏi: "Em ở dưới gốc cây làm cái gì? Ngồi xổm cả một ngày trời."
Tiểu Hòa cười tủm tỉm ngẩng đầu lên, thoải mái phối hợp với động tác của cô, cảm thấy mỹ mãn mà trả lời: "Em đang tiến hành tác dụng quang hợp, buổi tối tu luyện hiệu quả quá kém, cho nên em thay đổi một cách khác."
Nghe được lời này, tay Hà Duyệt không khỏi ngừng lại một lát: "Cách mới chính là ngồi trên mặt đất?"
"Đúng vậy, em học từ TV đấy, loại tư thế này là thoải mái nhất!" Tiểu Hòa đầy mặt vui vẻ, dù cho khuôn mặt bị phơi đến đỏ bừng, vẫn không ngăn được cảm xúc hưng phấn của cậu: "Chị, chị xem em có cao thêm chút nào hay không?"
Hà Duyệt: "......" Ngươi rõ ràng là phơi đen mà.
Đối với một khuôn mặt nhỏ đang chờ đợi, cô chỉ có thể trái lương tâm gật đầu: "Có."
Tiểu Hòa lập tức liền vui vẻ mà xoay vòng vòng.
"Vừa rồi người ở dưới tàng cây nói với em cái gì vậy?" Hà Duyệt lại hỏi.
Tiểu Hòa lắc lắc đầu, quay đầu lại nhìn hướng dưới tàng cây, chỉ thấy người nọ sớm đã không thấy bóng dáng đâu cả. Cậu kinh ngạc mà "Ơ" một tiếng, rồi trả lời: "Hắn hỏi em sao lại muốn vẫn luôn đi theo chị, có nhớ nhà không, đúng là một ông chú kì quái mà."
Cái đáp án này xoay ở trong lòng Hà Duyệt một cái chớp mắt, bên môi không khỏi nở một nụ cười.
"Chị, chị biết hắn sao?" Tiểu Hòa nghi hoặc nói.
"Không quen biết." Hà Duyệt lắc đầu, ánh mắt hàm chứa tươi cười: "Chẳng qua là chúng ta rất nhanh liền quen biết rồi."
Tiểu Hòa:...... Nghe không hiểu nha.
Mắt thấy giờ nghỉ ngơi của Hà Duyệt đã kết thúc, lại lần nữa quay trở về phim trường đóng phim, Tiểu Hòa nghĩ nghĩ, lại trở về ngồi xổm dưới tàng cây. Vừa ngồi xuống liền thấy người lúc trước rời đi lại lặng lẽ quay lại đây.
"Thời tiết quá nóng, cậu ngồi đây sẽ bị cảm nắng, mau vào đi thôi." Bảo tiêu số 1 thấp giọng khuyên nhủ.
Tiểu Hòa: ==
"Bây giờ ta là một con nấm, không muốn nói chuyện với ngươi."
Bảo tiêu số 1: "......"
Tiểu Hòa: "Chú à, xin tránh ra một chút, đừng ngăn cản ta quang hợp. Mà chú rốt cuộc là ai vậy?"
"Ta chính là người nhổ nấm." Vừa dứt lời, hắn liền lập tức duỗi tay kéo Tiểu Hòa lên, cường ngạnh đi vào trong phòng.
Tiểu Hòa: "A a a ——!"
Bị gắt gao trông coi ở trong phòng Tiểu Hòa buồn bực không vui, cả người tản mát ra một loại hơi thở u buồn của nấm độc, làm bảo tiêu số 1 không khỏi có chút lo lắng, vội vàng tìm tới mấy người khác để cùng nhau thảo luận.
"Bệnh của tiêtu thiếu gia càng ngày càng nghiêm trọng, làm sao bây giờ?"
Khiêng bao lớn số 2: "Nói cho Bạc tổng, việc này không nên chậm trễ."
Những người khác: "......" Ngay thẳng boy, đầu óc ngươi vì sao lại đơn giản như thế?
Tổ trưởng bảo tiêu Mục Thác cầm cây chổi làm bộ dọn dẹp hiện trường, thấp giọng dặn dò, "Đi nói cho Lý trợ lý trước đã, đừng làm kinh động đến Bạc tổng."
Số 1 lập tức đáp ứng: "Được."
Hắn lập tức đi làm, những người khác cũng nhanh chóng tan đi, chỉ có bảo tiêu số 2 sờ sờ cái ót, đi tới bên cạnh Tiểu Hòa, không nói một tiếng mà ngồi xổm xuống dưới.
Ba phút qua đi.
Tiểu Hòa nhịn không được, nghiêng đầu nhìn về phía hắn, lên tiếng dò hỏi: "Ngươi đang làm cái gì đấy?"
Số 2 là cái một nam nhân cao lớn cường tráng, vẻ mặt cộc lốc tươi cười: "Bây giờ tôi là chân gà nấm, cậu đừng nói chuyện với tôi."
Tiểu Hòa: "...... A?"
Cậu nghiêng người sang bên cạnh, yên lặng mà tránh ra một khoảng cách: "Vậy ta nhường cho ngươi chút chỗ này."
Số 2: "Ừ, cảm ơn."
Tổ trưởng bảo tiêu nghe thấy đoạn đối thoại này, nhịn không được mặt đần ra, trốn sang một bên. Hau cái tên ngốc này bảo hắn phải nói cái gì mới được đây?
Quả thật là vật họp theo loài, người phân theo nhóm!
Chờ Lý Tư Minh thu được tin tức, biết được Bạc Hòa tiểu thiếu gia lại bắt đầu ảo tưởng mình là một cây nấm, liền thấy đau đầu. Chẳng lẽ là do ngốc ở đoàn phim lâu, nên Bạc Hòa cũng bị nghiện diễn?
Hắn thấp thở dài một hơi, đi tới văn phòng của Bạc tổng, đem việc này báo cáo cho Bạc tổng. Lại ngoài ý muốn phát hiện, Bạc Ngôn đang mặt lạnh mà nhìn chằm chằm vào máy tính ở trước mặt.
Lý Tư Minh yên lặng ngậm miệng lại, lại bỗng nhiên nghe được Bạc Ngôn đặt câu hỏi.
"Tin tức này có từ khi nào?"
Hắn mờ mịt, không rõ nguyên do mà đi đến phía sau bàn làm việc, nhìn thấy trên màn hình máy tính là tin nóng nhất Weibo, đoàn phim "《 Bắt yêu ký 》 đã xảy ra chuyện!!! Bạn của bạn học con gái mợ hai của ta ở đoàn phim nói hai nữ diễn viên bị rơi từ trên cáp treo xuống! Sự cố lớn! Đặc biệt thảm thiết! Trong đó có một người không đứng lên nổi! —— đúng rồi, trong đó có một người là Hà Duyệt!"
Nhìn đến tên này, trong lòng Lý Tư Minh nhảy dựng lên, sau đó liền cúi đầu xem thời gian phát Weibo, nhìn thấy chính là được đăng lúc nửa giờ trước.
Tức khắc, sắc mặt của hắn liền biến đổi: "Là nữa giờ trước, thời gian sự việc phát sinh ngoài ý muốn nhất định còn sớm hơn. Bạc tổng, bên phía phu nhân làm sao bây giờ ——"
"Hiện tại cậu đi qua đó đi, lập tức." Bạc Ngôn lập tức nói, sắc mặt bỗng nhiên trầm xuống: "Gần nhất xảy ra không ít chuyện, bảo các ngươi để ý cẩn thận hơn, kết quả người phái đến đoàn phim đều đi đâu hết rồi?"
Lý Tư Minh vẻ mặt xấu hổ, lập tức liền đi ra cửa điều tra việc này.
Hắn trực tiếp gọi điện thoại cho Tổ trưởng bảo tiêu Mục Thác, ngữ khí dồn dập chất vấn: "Lão Mục, các ngươi làm ăn thế nào vậy, chuyện phu nhân bị thương cũng không có báo lên? Hiện tại Bạc tổng đã biết rồi đấy!"
Mục Thác ở đầu bên kia điện thoại nghe vậy, kinh ngạc cực kỳ: "Phu nhân không có bị thương."
"Cái gì?" Lý Tư Minh không thể tưởng tượng mà nâng cao giọng.
Mục Thác có chút bất đắc dĩ, nâng mắt lên nhìn về phía cô gái cách đó không, chỉ nhìn dáng người mảnh khảnh của cô, ai cũng không tưởng tượng được công phu của cô lại tốt như vậy. Động tác nhẹ nhàng, phản ứng lại cực nhanh, vừa rồi chỉ trong nháy mắt cáp treo kia rơi xuống, cô liền mượn lực dưới chân đạp lên vách tường bên cạnh, xoay người nhảy lên mấy cái, liền bình yên vô sự mà rơi xuống đệm, trên người một chút bụi đất cũng không bị dính.
Mà một nữ diễn viên khác lại không có may mắn như vậy, lúc này đang ôm chân nằm trên đệm kêu thảm không dậy dược.
Thừa dịp người xung quanh đang hoảng loạn mà chạy vội khắp nơi tìm người cùng kêu xe cứu thương, Hà Duyệt người xuống, mặt mày đều là vẻ lạnh lùng. Cô rũ mắt nhìn cô nương trẻ tuổi nằm trên mặt đất đang đau đến cái ướt đẫm mồ hôi, sắc mặt trắng bệch, bỗng nhiên thấp giọng nói: "Vừa rồi là cô động tay chân."
Cô nói khẳng định, người trên mặt đất vừa nghe thấy lời này, lập tức sắc mặt đột biến, không dám ngẩng đầu nhìn cô, cố gắng lên tinh thần hỏi lại: "Chị Hà Duyệt, chị nói cái gì, em không hiểu."
Đôi môi khô nứt, son môi tươi đẹp càng tôn lên dắc mặt trắng bệch đến doạ người của cô ta, lắp ba lắp bắp mà biện giải: "Chị xem, em bị thương nặng như vậy ——" ánh mắt trong lúc vô tình đối diện với ánh mắt lãnh đạm của Hà Duyệt, liền không tự chủ được mà dừng lại.
Hà Duyệt cười khẽ một tiếng: "Cô không ngốc. Tuy rằng không biết là làm bè cho ai, nhưng mà kéo cả chính mình vào, đáng sao?"
Thần sắc trên mặt người nọ kịch biến, mồ hôi lạnh trên trán càng thấm ra nhiều hơn, hung hăng mà cắn môi dưới không hé răng.
Nhìn thấy bộ dáng này của cô ta, Hà Duyệt không khỏi thương hại mà nhìn thoáng qua cái chân bị gãy: "Thương gân động cốt một trăm ngày, dưỡng thương cho tốt đi, đừng để bệnh không khỏi hẳn, nếu vậy thật đúng là thiệt lớn rồi."
Nói xong, cô đứng dậy định rời đi.
Mới vừa bước ra được một bước, bỗng nhiên nghe được sau lưng có một giọng nói suy yếu.
"Từ từ, chị không muốn biết là ai đã hại chị sao?"
"Con riêng hay là có ẩn tình khác? Tám một chút về những nữ minh tinh gả vào hào môn làm mẹ kế!"
"Hà Duyệt vs đứa trẻ tám tuổi tướng mạo khác nhau, ngươi nhìn thấy giống hay không giống?"
"Lại là một vụ lăng xê? Quần chúng ăn dưa đồng thời tỏ vẻ không tin."
Trong lúc nhất thời, các đầu đề Weibo đều nổ tung, đông đảo tiểu hào bát quái sôi nổi đào mộ lại, từ các góc độ mà bóc hết về Hà Duyệt.
Cô tuổi còn trẻ đoạt được ảnh hậu, sau đó lại quay vô số phim flop, cuối cùng gả vào hào môn trở thành người thắng trong cuộc sống, lại không nghĩ rằng bị nhà chồng đối xử lãnh đạm đánh vỡ giấc mộng hào môn, hiện tại lại nháo ra gièm pha con riêng ngoài giá thú làm vô số người ngã vỡ mắt kính. Nhân sinh biến đổi bất ngờ, phập phồng rung chuyển như vậy, có thể so với bộ phim xuất sắc nhất năm rồi.
Mọi người gấp không chờ nổi chờ đợi xem đương sự sẽ phản ứng như thế nào.
Không chỉ có Hà Duyệt, mà bao gồm cả Bạc gia nữa.
Nếu hào môn như Bạc gia biết được con dâu của mình nhận con nuôi hoặc sinh ra một đứa trẻ, thì sẽ gây nên sóng to gió lớn như thế nào đây?
Cư dân mạng ngồi chờ xem náo nhiệt.
Nhưng mà, lại không nghĩ rằng cả hai phương đều là im ắng không có đáp lại, ngay cả một cái bọt nước cũng không có bắn lên.
"Muội tử ăn dưa ngồi băng ghế nhỏ bán hạt dưa đậu phộng: Oa?"
"A Kim tương: Lầu trên nói tiếng người! Cho nên, hiện tại tình huống là như thế nào?"
"Tráng hán thích đi giày cao gót: Oa oa oa!"
"Bạc tổng là lão công của ta:...... Khóc, bọn trẻ sắp trở thành hoàng tử ếch xanh rồi."
"Thiếu nữ chân dài: Hà Duyệt Hà Duyệt Hà Duyệt đâu? Mau ra đây, đừng cho lão công của ta đội nón xanh!"
"Bạc tổng là lão công của ta: +_+!Tình địch lầu treen đứng lại, rút kiếm đi!
Không nói trên mạng thảo luận đến khí thế ngất trời, ngay cả Hà Duyệt ở đoàn phim đóng phim cũng liên tiếp nhận thấy được tầm mắt mịt mờ từ bốn phía. Lúc Từ Ngọc Thúy ở bên ngoài gọi một cuộc điện thoại xong đi vào, nhìn thấy hai nhân viên công tác của đoàn phim đang trốn vào trong góc khe khẽ nói nhỏ, che miệng trò chuyện về bát quái của Hà Duyệt, lập tức liền trầm sắc mặt.
Từ Ngọc Thúy lòng tràn đầy bực bội, đi đến bên cạnh Hà Duyệt nhíu mày nói: "Thật sự không giải thích? Em nhìn xem, hiện tại tin đồn nhảm nhí truyền khắp nơi rồi kìa!"
Hà Duyệt nhẹ nhàng nhướng mày: "Giải thích như thế nào?"
Vừa nghe đến lời này, Từ Ngọc Thúy cũng bị chặn miệng. Một đứa bé lai lịch không rõ căn bản là không nói rõ được, dù giải thích như thế nào đi nữa, nói không chừng cũng sẽ bị vả mặt.
Vừa nghĩ vậy liền không khỏi có chút sốt ruột: "Vậy em không giải thích với công chúng, nhưng tốt xấu cũng phải đưa Tiểu Hòa đến đồn công an, để cảnh sát hỗ trợ tìm xem cha mẹ chứ."
Từ Ngọc Thúy bỗng nhiên đè thấp giọng, ghé vào bên tai cô nói: "Đừng để đến lúc ba mẹ người ta kiện em tội bắt cóc trẻ con!"
Cái tội danh còn nặng hơn so với chuyện có con riêng, đặc biệt từ mặt đạo đức mà nói, bắt cóc trẻ em là tội mọi người đòi đánh, căm thù đến tận xương tuỷ, công chúng tuyệt đối sẽ không chấp nhận. Đến lúc đó, nếu như bị người nhà Tiểu Hoà trả thù, chỉ sợ thanh danh Hà Duyệt sẽ hoàn toàn bị huỷ hoại.
Nghe này đến chuyện giật gân như vậy, nhưng sắc mặt Hà Duyệt vẫn không chút thay đổi, ánh mắt thản nhiên vẫn luôn chuyên chú đặt ở trên kịch bản, dụng tâm nghiền ngẫm phần lời thoại tiếp theo.
"Em đó, chị cũng không biết em suy nghĩ cái gì nữa, sao lại bình tĩnh như vậy chứ?" Từ Ngọc Thúy thấy dáng vẻ này của cô, quả thực là sắp tức giận đến nổi trận lôi đình rồi. Có ai chơi đùa như vậy sao!
Đây căn bản chính là làm loạn mà!
Mặc kệ Từ Ngọc Thúy hoàng đế không vội thái giám vội như thế nào, Hà Duyệt trước sau vẫn lạnh nhạt. Lúc dời mắt khỏi kịch bản là lúc ánh mắt cô nhàn nhạt đặt lên trên người người ở bên cạnh Tiểu Hòa.
Người kí tuy rằng chỉ là một nhân viên trang điểm bình thường, biểu tình trên mặt cũng không có gì khác thường, nhưng Hà Duyệt lại mẫn cảm phát hiện ra hắn thường ở lúc Tiểu Hoà chảy mồ hôi, khát nước, lại gãi đúng chỗ ngứa mà đi qua đưa cho cạu một chai nước.
Mặc dù là không nói lời nào, nhưng là thời gian xuất hiện lại quá mức trùng hợp.
Người kia là ai?
Hà Duyệt thản nhiên đặt ánh mắt ở trên người kìa mà đánh giá, nhưng lại làm thế nào cũng không nhớ nổi tên của hắn. Huống chi, thông qua mấy ngày quan sát, cô phát hiện đoàn phim không chỉ có một người này, mà ngay cả người trung niên phụ trách dọn dẹp vệ sinh, tiểu ca đưa cơm hộp, nhân viên khuân vác đồ vật cũng sẽ thường thường mà chăm sóc Tiểu Hòa.
Bí ẩn, lại là điểm mấu chốt.
Từ sau khi chuyện của cô cùng Tiểu Hòa bị vạch trần trên mạng, mọi người ở đoàn phim tránh hai người bọn cô còn không kịp. Tuy bên trong thì lén lút buôn chuyện, nhưng mặt ngoài lại hận không thể cách xa ra, sợ chọc phải phiền phức.
Nhưng chỉ có mấy người này hành động trước sau như một, tựa như là thật tình xem Tiểu Hoà như con cháu mình mà yêu thương, cố gắng yên lặng chăm dóc, làm Hà Duyệt sớm nhìn ra manh mối.
Cô trầm mặc không nói, nhưng trong lòng lại nổi lên hoài nghi.
Những người này vì sao lại đối tốt vơid Tiểu Hòa như vậy?
Tuy coi tin tưởng lòng người có hướng thiện, nhưng lại quá nữa là người có lòng dạ đàn bà. Cho dù thế nào, cô cũng không thể từ trên người mấy nam nhân cao lớn thô kệch này nhìn ra tình yêu thương hại chân thành gì cả.
Huống chi, nhìn kỹ cử chỉ hành động của mấy người này, tứ chi mạnh mẽ hữu lực, bước chân nhẹ nhàng không tiếng động, mười phần là người biết võ. Xuất hiện một người là bình thường, nhưng mà trong lúc nhất thời lại xuất hiện nhiều người biết võ bảo vệ bên cạnh Tiểu Hoà như vậy, vậy lại không bình thường.
Cho nên, Hà Duyệt kết luận trong lòng, bọn họ chính là hướng về phía Tiểu Hoà mà tới!
"Tiểu Hòa, lại đây!" Hà Duyệt vẫy tay.
Tiểu Hòa vừa nghe, lập tức bỏ chai nước vừa được vặn ra hộ xuống dưới gốc cây, bịch bịch mà chạy tới: "Chị, chị tìm em làm gì?"
Trên trán cậu ướt đẫm, hiển nhiên là ra không ít mồ hôi, cả khuôn mặt nhỏ cũng bị mặt trời phơi nắng đến đỏ bừng. Lúc này đứng ở trước người Hà Duyệt ngửa đầu nhìn cô, trong ánh mắt là một nụ cười hồn nhiên ấm áp.
Hà Duyệt thấy, tâm tình liền thấy tốt lên. Cô lấy một tờ khăn ướt lau mồ hôi cho cậu, thuận miệng hỏi: "Em ở dưới gốc cây làm cái gì? Ngồi xổm cả một ngày trời."
Tiểu Hòa cười tủm tỉm ngẩng đầu lên, thoải mái phối hợp với động tác của cô, cảm thấy mỹ mãn mà trả lời: "Em đang tiến hành tác dụng quang hợp, buổi tối tu luyện hiệu quả quá kém, cho nên em thay đổi một cách khác."
Nghe được lời này, tay Hà Duyệt không khỏi ngừng lại một lát: "Cách mới chính là ngồi trên mặt đất?"
"Đúng vậy, em học từ TV đấy, loại tư thế này là thoải mái nhất!" Tiểu Hòa đầy mặt vui vẻ, dù cho khuôn mặt bị phơi đến đỏ bừng, vẫn không ngăn được cảm xúc hưng phấn của cậu: "Chị, chị xem em có cao thêm chút nào hay không?"
Hà Duyệt: "......" Ngươi rõ ràng là phơi đen mà.
Đối với một khuôn mặt nhỏ đang chờ đợi, cô chỉ có thể trái lương tâm gật đầu: "Có."
Tiểu Hòa lập tức liền vui vẻ mà xoay vòng vòng.
"Vừa rồi người ở dưới tàng cây nói với em cái gì vậy?" Hà Duyệt lại hỏi.
Tiểu Hòa lắc lắc đầu, quay đầu lại nhìn hướng dưới tàng cây, chỉ thấy người nọ sớm đã không thấy bóng dáng đâu cả. Cậu kinh ngạc mà "Ơ" một tiếng, rồi trả lời: "Hắn hỏi em sao lại muốn vẫn luôn đi theo chị, có nhớ nhà không, đúng là một ông chú kì quái mà."
Cái đáp án này xoay ở trong lòng Hà Duyệt một cái chớp mắt, bên môi không khỏi nở một nụ cười.
"Chị, chị biết hắn sao?" Tiểu Hòa nghi hoặc nói.
"Không quen biết." Hà Duyệt lắc đầu, ánh mắt hàm chứa tươi cười: "Chẳng qua là chúng ta rất nhanh liền quen biết rồi."
Tiểu Hòa:...... Nghe không hiểu nha.
Mắt thấy giờ nghỉ ngơi của Hà Duyệt đã kết thúc, lại lần nữa quay trở về phim trường đóng phim, Tiểu Hòa nghĩ nghĩ, lại trở về ngồi xổm dưới tàng cây. Vừa ngồi xuống liền thấy người lúc trước rời đi lại lặng lẽ quay lại đây.
"Thời tiết quá nóng, cậu ngồi đây sẽ bị cảm nắng, mau vào đi thôi." Bảo tiêu số 1 thấp giọng khuyên nhủ.
Tiểu Hòa: ==
"Bây giờ ta là một con nấm, không muốn nói chuyện với ngươi."
Bảo tiêu số 1: "......"
Tiểu Hòa: "Chú à, xin tránh ra một chút, đừng ngăn cản ta quang hợp. Mà chú rốt cuộc là ai vậy?"
"Ta chính là người nhổ nấm." Vừa dứt lời, hắn liền lập tức duỗi tay kéo Tiểu Hòa lên, cường ngạnh đi vào trong phòng.
Tiểu Hòa: "A a a ——!"
Bị gắt gao trông coi ở trong phòng Tiểu Hòa buồn bực không vui, cả người tản mát ra một loại hơi thở u buồn của nấm độc, làm bảo tiêu số 1 không khỏi có chút lo lắng, vội vàng tìm tới mấy người khác để cùng nhau thảo luận.
"Bệnh của tiêtu thiếu gia càng ngày càng nghiêm trọng, làm sao bây giờ?"
Khiêng bao lớn số 2: "Nói cho Bạc tổng, việc này không nên chậm trễ."
Những người khác: "......" Ngay thẳng boy, đầu óc ngươi vì sao lại đơn giản như thế?
Tổ trưởng bảo tiêu Mục Thác cầm cây chổi làm bộ dọn dẹp hiện trường, thấp giọng dặn dò, "Đi nói cho Lý trợ lý trước đã, đừng làm kinh động đến Bạc tổng."
Số 1 lập tức đáp ứng: "Được."
Hắn lập tức đi làm, những người khác cũng nhanh chóng tan đi, chỉ có bảo tiêu số 2 sờ sờ cái ót, đi tới bên cạnh Tiểu Hòa, không nói một tiếng mà ngồi xổm xuống dưới.
Ba phút qua đi.
Tiểu Hòa nhịn không được, nghiêng đầu nhìn về phía hắn, lên tiếng dò hỏi: "Ngươi đang làm cái gì đấy?"
Số 2 là cái một nam nhân cao lớn cường tráng, vẻ mặt cộc lốc tươi cười: "Bây giờ tôi là chân gà nấm, cậu đừng nói chuyện với tôi."
Tiểu Hòa: "...... A?"
Cậu nghiêng người sang bên cạnh, yên lặng mà tránh ra một khoảng cách: "Vậy ta nhường cho ngươi chút chỗ này."
Số 2: "Ừ, cảm ơn."
Tổ trưởng bảo tiêu nghe thấy đoạn đối thoại này, nhịn không được mặt đần ra, trốn sang một bên. Hau cái tên ngốc này bảo hắn phải nói cái gì mới được đây?
Quả thật là vật họp theo loài, người phân theo nhóm!
Chờ Lý Tư Minh thu được tin tức, biết được Bạc Hòa tiểu thiếu gia lại bắt đầu ảo tưởng mình là một cây nấm, liền thấy đau đầu. Chẳng lẽ là do ngốc ở đoàn phim lâu, nên Bạc Hòa cũng bị nghiện diễn?
Hắn thấp thở dài một hơi, đi tới văn phòng của Bạc tổng, đem việc này báo cáo cho Bạc tổng. Lại ngoài ý muốn phát hiện, Bạc Ngôn đang mặt lạnh mà nhìn chằm chằm vào máy tính ở trước mặt.
Lý Tư Minh yên lặng ngậm miệng lại, lại bỗng nhiên nghe được Bạc Ngôn đặt câu hỏi.
"Tin tức này có từ khi nào?"
Hắn mờ mịt, không rõ nguyên do mà đi đến phía sau bàn làm việc, nhìn thấy trên màn hình máy tính là tin nóng nhất Weibo, đoàn phim "《 Bắt yêu ký 》 đã xảy ra chuyện!!! Bạn của bạn học con gái mợ hai của ta ở đoàn phim nói hai nữ diễn viên bị rơi từ trên cáp treo xuống! Sự cố lớn! Đặc biệt thảm thiết! Trong đó có một người không đứng lên nổi! —— đúng rồi, trong đó có một người là Hà Duyệt!"
Nhìn đến tên này, trong lòng Lý Tư Minh nhảy dựng lên, sau đó liền cúi đầu xem thời gian phát Weibo, nhìn thấy chính là được đăng lúc nửa giờ trước.
Tức khắc, sắc mặt của hắn liền biến đổi: "Là nữa giờ trước, thời gian sự việc phát sinh ngoài ý muốn nhất định còn sớm hơn. Bạc tổng, bên phía phu nhân làm sao bây giờ ——"
"Hiện tại cậu đi qua đó đi, lập tức." Bạc Ngôn lập tức nói, sắc mặt bỗng nhiên trầm xuống: "Gần nhất xảy ra không ít chuyện, bảo các ngươi để ý cẩn thận hơn, kết quả người phái đến đoàn phim đều đi đâu hết rồi?"
Lý Tư Minh vẻ mặt xấu hổ, lập tức liền đi ra cửa điều tra việc này.
Hắn trực tiếp gọi điện thoại cho Tổ trưởng bảo tiêu Mục Thác, ngữ khí dồn dập chất vấn: "Lão Mục, các ngươi làm ăn thế nào vậy, chuyện phu nhân bị thương cũng không có báo lên? Hiện tại Bạc tổng đã biết rồi đấy!"
Mục Thác ở đầu bên kia điện thoại nghe vậy, kinh ngạc cực kỳ: "Phu nhân không có bị thương."
"Cái gì?" Lý Tư Minh không thể tưởng tượng mà nâng cao giọng.
Mục Thác có chút bất đắc dĩ, nâng mắt lên nhìn về phía cô gái cách đó không, chỉ nhìn dáng người mảnh khảnh của cô, ai cũng không tưởng tượng được công phu của cô lại tốt như vậy. Động tác nhẹ nhàng, phản ứng lại cực nhanh, vừa rồi chỉ trong nháy mắt cáp treo kia rơi xuống, cô liền mượn lực dưới chân đạp lên vách tường bên cạnh, xoay người nhảy lên mấy cái, liền bình yên vô sự mà rơi xuống đệm, trên người một chút bụi đất cũng không bị dính.
Mà một nữ diễn viên khác lại không có may mắn như vậy, lúc này đang ôm chân nằm trên đệm kêu thảm không dậy dược.
Thừa dịp người xung quanh đang hoảng loạn mà chạy vội khắp nơi tìm người cùng kêu xe cứu thương, Hà Duyệt người xuống, mặt mày đều là vẻ lạnh lùng. Cô rũ mắt nhìn cô nương trẻ tuổi nằm trên mặt đất đang đau đến cái ướt đẫm mồ hôi, sắc mặt trắng bệch, bỗng nhiên thấp giọng nói: "Vừa rồi là cô động tay chân."
Cô nói khẳng định, người trên mặt đất vừa nghe thấy lời này, lập tức sắc mặt đột biến, không dám ngẩng đầu nhìn cô, cố gắng lên tinh thần hỏi lại: "Chị Hà Duyệt, chị nói cái gì, em không hiểu."
Đôi môi khô nứt, son môi tươi đẹp càng tôn lên dắc mặt trắng bệch đến doạ người của cô ta, lắp ba lắp bắp mà biện giải: "Chị xem, em bị thương nặng như vậy ——" ánh mắt trong lúc vô tình đối diện với ánh mắt lãnh đạm của Hà Duyệt, liền không tự chủ được mà dừng lại.
Hà Duyệt cười khẽ một tiếng: "Cô không ngốc. Tuy rằng không biết là làm bè cho ai, nhưng mà kéo cả chính mình vào, đáng sao?"
Thần sắc trên mặt người nọ kịch biến, mồ hôi lạnh trên trán càng thấm ra nhiều hơn, hung hăng mà cắn môi dưới không hé răng.
Nhìn thấy bộ dáng này của cô ta, Hà Duyệt không khỏi thương hại mà nhìn thoáng qua cái chân bị gãy: "Thương gân động cốt một trăm ngày, dưỡng thương cho tốt đi, đừng để bệnh không khỏi hẳn, nếu vậy thật đúng là thiệt lớn rồi."
Nói xong, cô đứng dậy định rời đi.
Mới vừa bước ra được một bước, bỗng nhiên nghe được sau lưng có một giọng nói suy yếu.
"Từ từ, chị không muốn biết là ai đã hại chị sao?"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook