Ảnh Hậu Ma Giáo Giáo Chủ
-
Chương 141: Giáo Chủ thay đổi suy nghĩ
Lạc Huyền Ca cùng An Nhược Thủy ở nhà cũ nghỉ ngơi một ngày, hôm sau An Tuấn Phong và Phùng Thiên Linh lại đi bệnh viện khám, còn hai người ở trong nhà.
"Chị nhớ mấy hôm trước có người tặng một bộ đồ dùng văn phòng quý giá, để chị đi lấy cho em." An Nhược Thủy đột nhiên nghĩ đến, liền vào thư phòng lấy đồ.
Lạc Giáo Chủ tò mò đi theo, sau khi đến thế giới này tuy có thể dựa theo trí nhớ nguyên thân sử dụng bút máy, nhưng với cô mà nói thì bút lông vẫn thuận tiện hơn, thoải mái cả tâm lẫn người.
Đợi An Nhược Thủy lấy bộ văn phòng tứ bảo kia ra, trong nháy mắt đó, Lạc Huyền Ca nhìn đến sửng sốt. Những thứ này rất giống đồ dùng bản thân đặt ở thư phòng kiếp trước, nhưng đích xác không phải bộ của mình, có lẽ là đời sau bắt chước làm ra.
"Nghe nói mấy tháng trước có một huyệt mộ được tìm thấy, kéo theo sự chú ý của hơn mười tên trộm mộ, kết quả cơ quan ám thuật bên trong quá lợi hại, đám người kia chỉ có vào mà không ra nổi. Sau đó nhà nước phái chuyên gia đến nghiệm chứng, nghe nói là huyệt mộ của một vị phú thương Giang Nam 800 năm trước, chôn theo vô số châu báu vàng bạc, đồ cổ nhiều không đếm xuể, còn có một vài vũ khí dáng vẻ quái dị, khiến các chuyên gia thuộc mọi ngành nghề vắt hết óc ra phân tích nghiên cứu." An Nhược Thủy giúp đối phương sắp xếp đồ dùng, tiếp tục giới thiệu: "Bộ này do một vị lão tiền bối đưa tặng, chính là bắt chước làm theo bích họa bên trong huyệt mộ kia. Em có thấy chút cảm giác quen thuộc nào không?"
Trên mặt Lạc Giáo Chủ hiện ra biểu tình quái dị ngay cả An Nhược Thủy cũng không giải thích được, cô lấy điện thoại ra, thông qua đầu mối An Nhược Thủy vừa cung cấp tra tìm từ khóa liên quan, cuối cùng vẻ mặt dở khóc dở cười đưa di động tới trước mặt nàng.
Lạc Giáo Chủ buồn bã nói: "Mộ phần của em bị người khác đào rồi."
"......" An Nhược Thủy theo bản năng muốn bảo Lạc Huyền Ca im miệng, đừng nói những lời không may này, nhưng chợt nhớ đối phương thật sự là cổ nhân 800 năm trước xuyên không tới, nàng liền nhịn xuống, quan sát hình ảnh trên điện thoại di động.
"Thật sự là em?" An Nhược Thủy không chắc chắn hỏi: "Nghe nói trong mộ này không phát hiện quan tài hài cốt nào, tại sao?"
"Người trong Ma Giáo sau khi chết sẽ được hỏa táng nhưng vẫn lưu lại huyệt mộ, bên trong bày biện tài vật của người chết lúc sinh thời, để dành cho con cháu hậu nhân trong tình huống bất kỳ nào đó." Lạc Huyền Ca nâng bút vẽ lên trên giấy những gì mình thầm suy nghĩ.
Khẽ thở dài một hơi, giải thích với An Nhược Thủy: "Vị trí của loại mộ địa này căn bản chỉ có con trưởng trong nhà mới biết được, nếu không phải đến bước đường cùng, đối mặt nguy hiểm diệt môn, tuyệt đối sẽ không có ai muốn đi đào mộ phần tổ tông nhà mình."
"Hơn nữa, vì tránh người ngoài nhòm ngó, loại địa phương này đều là người chết an bài hết thảy khi còn sống, chuẩn bị qua đời mới để lại một vài manh mối cho hậu nhân."
Lạc Giáo Chủ đã sớm đoán được mình sẽ bỏ mạng, vì vậy nơi này cũng là do cô sắp xếp, chỉ là không ngờ huyệt mộ bảo lưu từ 800 năm trước đến nay mới bị người phát hiện.
"Cho nên mấy đồ vật đó đều là em đích thân lưu lại?" An Nhược Thủy kinh ngạc hỏi Lạc Huyền Ca, nàng nhớ trên mạng đưa tin bảo tàng ở mộ này so với ghi chép bảo bối trong quốc khố lúc ấy còn nhiều hơn, vậy...... Lạc Huyền Ca năm đó rốt cuộc là nhân vật cỡ nào a.
Nàng tưởng rằng Giáo Chủ Ma Giáo chỉ là người dấy lên mưa gió võ lâm, không ngờ Lạc Huyền Ca hết lần này tới lần khác đổi mới nhận thức của nàng.
"Ừm, đồ vật quá nhiều, chia thành ba huyệt mộ để lưu giữ, sử ký ghi chép sau khi Tuyên Dương đoạt được ngôi vị hoàng đế, trong nước hỗn loạn bất an, thiên tai nhân họa không ngừng, cuối cùng thần linh dẫn dắt cho Tuyên Dương lãnh binh đào ra một hang động, lấy được kỳ bảo xưa nay chưa từng có, cuối cùng quốc khố sung túc ổn định xã tắc giang sơn." Lạc Huyền Ca thả cây bút trong tay xuống, thưởng thức bức họa mình vừa vẽ, lại sâu kín than thở: "Nào có thần linh cái gì, những thứ đó đều là đồ bồi táng của em mà thôi."
"......"
Giờ khắc này An Nhược Thủy mới hiểu được cái gọi là phú khả địch quốc chân chính, bảo bối chia ra ba phần cất giấu, đào ra một chỗ liền lấp đầy quốc khố cả quốc gia. Nếu so sánh với đế quốc thương nghiệp mà Lạc Huyền Ca xây dựng 800 năm trước, kỳ thực An Thị cũng không tính là gì.
Chẳng trách đối với cổ phần nắm trong tay, Tiểu Lạc một chút cũng không thèm để ý.
"Làm thế nào em tích trữ được nhiều tài bảo như vậy? Là của một mình em, hay là tài vật của toàn bộ Ma Giáo?" An Nhược Thủy than nhẹ, tuy rằng số châu báu này ở thời điểm hiện tại không thể lấp đầy quốc khố, nhưng cũng không thể khinh thường, ít nhất về mặt nghiên cứu có thể làm nên tác dụng vô cùng quan trọng.
"Em, hết thảy thuộc về Ma Giáo đều là của em. Của em vẫn là của em!" Lạc Giáo Chủ bày tỏ, cuộc sống của mình chính là tùy hứng như vậy.
Nhờ chuyện này, An Nhược Thủy lại lần nữa cảm thấy hứng thú với Đại Minh triều 800 năm trước, liền bảo Lạc Huyền Ca kể chuyện tỉ mỉ kĩ càng cho mình.
Hai người tựa hồ lại tìm được một đề tài để giết thời gian.
......
Hiện tại các nàng đều không gấp gáp quay phim hay nhận quảng cáo, trên căn bản chỉ làm tổ trong nhà cũ hoặc về nhà tiếp tục bồi dưỡng tình cảm.
Thỉnh thoảng cùng nhau chạy ra ngoài du ngoạn mấy ngày, tránh dư luận và công chúng, cuộc sống vô cùng nhàn nhã tự tại.
Cứ như vậy, bất tri bất giác mấy tháng trôi qua thật mau. Trong thời gian này Lạc Huyền Ca còn làm một bữa tụ họp mừng sinh nhật, mời tới không ít bằng hữu. So với năm ngoái ăn bánh kem của An Nhược Thủy, Lạc Giáo Chủ lần này ăn bánh càng vui vẻ hơn. Bởi lúc đó cô tham dự với thân phận khách nhân, hiện tại lại là lấy thân phận chủ nhà tổ chức hội họp.
Sáng nay tỉnh dậy, An Nhược Thủy liền thấy được di động hiển thị cuộc gọi nhỡ, là đại ca gọi vào khoảng hơn ba giờ sáng, nàng liền khẽ cau mày gọi lại.
Kết quả nhận được tin tức cháu trai đã ra đời.
An Nhược Thủy kích động lay tỉnh người bên cạnh, Lạc Huyền Ca nửa híp đôi mắt buồn ngủ, gắng gượng tinh thần hỏi nàng: "Sao vậy?"
"Sinh rồi! Cháu trai ra đời rồi, mau đến bệnh viện thăm một chút."
An Nhược Thủy hưng phấn đến sắp không khống chế được bản thân, vội vã rời giường, lại dùng tốc độ trước nay chưa từng có sửa soạn xong xuôi.
Lạc Huyền Ca thì chậm rãi chui vào phòng tắm, rửa mặt thay y phục, cuối cùng còn định làm bữa sáng, kết quả bị An Nhược Thủy ngăn lại: "Không ăn nữa! Chúng ta nhanh đi thôi."
Cứ như vậy Lạc Giáo Chủ bị nàng túm ra cửa.
"Cần chuẩn bị quà không? Đây là lần đầu tiên chị gặp tiểu bảo bảo, Tiểu Lạc em nói xem, có cần chuẩn bị chút lễ vật không?" An Nhược Thủy vừa khẩn trương vừa mong đợi, bày tỏ hiếu kỳ hết sức đối với tiểu sinh mệnh mới chào đời.
Lạc Huyền Ca thấy nàng để ý như vậy, cũng lưu tâm nhiều hơn, suy nghĩ cẩn thận một hồi rồi nói: "Đứa trẻ vừa ra đời, tặng quà nó cũng không hiểu, chi bằng tặng một thứ gì đó có thể lưu giữ thật lâu, để khi về sau nó trưởng thành có thể trực tiếp cảm nhận được ý tốt trong món quà của chị."
"Phải, em nói rất đúng. Nhưng chuẩn bị cái gì mới tốt a." An Nhược Thủy cầm di động tìm kiếm nhưng không tra được đáp án hài lòng, cuối cùng lại cau mày trầm tư suy nghĩ, bỗng nhiên linh quang chợt lóe bảo tài xế dừng xe.
Nàng đang chuẩn bị xuống xe thì Lạc Huyền Ca níu lại: "Chị làm gì vậy?"
"Nghĩ ra quà rồi." An Nhược Thủy bật cười như đứa trẻ, khiến cho Lạc Huyền Ca chân thực cảm nhận được niềm vui sướng của nàng.
Lạc Giáo Chủ chậm rãi buông cổ tay An Nhược Thủy, tiếp đó nắm chặt tay đối phương: "Để em cùng chị đi chuẩn bị quà.
Thời điểm hai người cầm quà đến bệnh viện, An Tuấn Phong đang tay chân luống cuống ôm đứa trẻ canh giữ bên cạnh Phùng Thiên Linh, nhìn một màn này, nội tâm An Nhược Thủy không khỏi có chút rối loạn, lực đạo trong lòng bàn tay cũng tăng thêm rất nhiều. Lạc Huyền Ca cảm nhận được khác thường của đối phương nhưng lúc nghiêng đầu nhìn sang, An Nhược Thủy lại khôi phục như cũ.
Mang theo vui mừng mỉm cười đi tới bên cạnh An Tuấn Phong, An Nhược Thủy rộn rã kêu lên: "Anh, chúc mừng anh trở thành papa."
"Cảm ơn cảm ơn." An Tuấn Phong cũng là vui đến hồ đồ, liên tục nói cám ơn An Nhược Thủy, ba người thấy vậy liền không ngừng cười vang.
An Nhược Thủy trêu ghẹo hắn đôi câu, lại nhìn đứa nhỏ đáng yêu trong ngực anh mình.
Đứa bé còn đang ngủ, An Nhược Thủy hạ giọng cực thấp nói: "Anh, em có thể ôm nó một lát hay không?"
"Được, em nhẹ một chút a." An Tuấn Phong vô cùng cẩn thận giao đứa nhỏ cho muội muội, An Nhược Thủy nâng niu như nhận bảo bối, ôm đứa bé vào trong ngực cảm giác ấm áp cực kỳ.
Phùng Thiên Linh thấy một màn này, khóe miệng nở nụ cười nhàn nhạt, mà Lạc Giáo Chủ lại cau mày giãn không ra.
Một lát sau đứa nhỏ khóc, An Tuấn Phong vội vàng nhận con, tiếp tục bận rộn.
......
Nhìn cháu trai xong, An Nhược Thủy cũng đưa ra lễ vật, hơn nữa dặn dò An Tuấn Phong và Phùng Thiên Linh, phần lễ vật này không nên động vào, chờ đứa bé trưởng thành để cho nó tự mở.
An Tuấn Phong cũng bày tỏ nhất định cất giữ cẩn thận, đợi con mình lớn lên rồi giao cho nó.
Trên đường rời khỏi bệnh viện, nụ cười trên mặt An Nhược Thủy đều chưa từng thay đổi, mà Lạc Huyền Ca cũng từ biểu tình buồn phiền ban đầu trở nên bình tĩnh.
Suy cho cùng vẫn còn đang bối rối, rốt cuộc có nên sinh hài tử hay không.
"Đứa nhỏ thật sự đáng yêu a. Tiểu Lạc em nói xem có phải hay không...... Tiểu Lạc?" An Nhược Thủy thấy đối phương không phản ứng, liền dừng bước nghiêng đầu nhìn về phía Lạc Huyền Ca ở bên cạnh, trong chớp mắt này Lạc Huyền Ca giương lên nụ cười: "Rất đáng yêu, em cũng muốn có một đứa."
"Hả? Em, em nói gì?" An Nhược Thủy có chút ngây ngốc, Tiểu Lạc nói cũng muốn một đứa nhỏ?
Lạc Huyền Ca khẽ gật đầu: "Trẻ con hóa ra không đáng sợ như em tưởng tượng, mà thật sự rất đáng yêu. Chúng ta cũng sinh một đứa bé được không?"
An Nhược Thủy theo bản năng nhéo mình một cái, đau đến hít một hơi khí lạnh, sau đó nàng nhào vào lòng ôm chặt Lạc Huyền Ca: "Tiểu Lạc, là thật, chị không có nằm mơ. Em lại có thể nói ra những lời này, chị......"
Nếu không phải đang trên đường lớn, An Nhược Thủy chắc sẽ vui đến trực tiếp khóc to rồi.
Lạc Huyền Ca trấn an tâm tình hưng phấn của nàng, chờ hai người lên xe, gỡ lớp hóa trang sau đó chậm rãi thương lượng.
"Em thật sự muốn có một đứa con sao? Không phải vì chị mới thay đổi chủ ý chứ?" An Nhược Thủy vẫn sợ Tiểu Lạc sẽ vì nàng mà ủy khuất bản thân.
Lạc Huyền Ca cười khẽ lắc đầu: "Đương nhiên không phải, trẻ con rất đáng yêu. Em rất thích."
An Nhược Thủy bỗng nhào về phía đối phương tặng lên môi thơm, ôm lấy Lạc Huyền Ca hưng phấn nói: "Ngày mai chị liền liên hệ bệnh viện."
"Được!" Giờ khắc này, Lạc Giáo Chủ cực kì nghiêm túc.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook