Ảnh Hậu Là Đá Lót Đường
-
Chương 20: Song diễn (1)
Ngoài Hội trường, khán giả nín thở theo dõi màn hình lớn, chăm chú xem phần dự thi của các thí sinh.
Phóng viên sẵn sàng máy ảnh, bút ký, tranh thủ chớp thời cơ phỏng vấn thí sinh, lưu lại khoảnh khắc đáng giá cho toà soạn.
Trong phòng thi không khí lại không khẩn trương đến mức như vậy.
Giữa phòng, một đôi nam nữ đang đứng đối diện nhau, cách đó không xa là hàng ghế giám khảo.
Yêu Phi Dương nhìn Liễu Huệ Nghi, khoé môi vẫn duy trì nụ cười dịu dàng, ấm áp lại chân thành như vương tử, khiến bên ngoài fans điên cuồng, muốn hò hét, lại sợ ảnh hưởng thần tượng thi diễn xuất, khuôn mặt vặn vẹo phấn khích.
_________________________
_________________
-”Bắt đầu đi”
Diệp Chấn ngẩng đầu nhìn hai người trước mặt mình mở miệng, giọng không lộ bất kỳ cảm xúc.
Cũng phải thôi, cho dù là ai, khi phát hiện ra mình rất có khả năng là bàn đạp dẫm chân của ai đó hẳn tâm tình không thế nào tốt đẹp nổi.
Cao ngạo nghề nghiệp không cho phép Diệp Chấn làm ra hành động gì bất lợi hoặc bất công cho Liễu Huệ Nghi.
Ông là đạo diễn có tiếng công bằng, lại ái tài,Liễu gia nắm chắc điểm này ở ông mới dám ngang nhiên điều tra về ông giao cho Liễu Huệ Nghi như vậy đi?
Mặc kệ trong đầu có suy nghĩ gì, hiện tại Diệp Chấn đã bắt đầu quan sát màn trình diễn của Liễu Huệ Nghi.
Nếu cô ta có bản sự, ông không ngại “làm ngơ” trước hành động tra xét đời tư bản thân này của Liễu gia.
Trích đoạn cảnh 2 màn 1 “nam phụ xuất hiện”, bắt đầu.
______________________________________________
Yêu Phi Dương nụ cười không đổi trên gương mặt, đưa cặp mắt hoa đào như có như không đánh giá cô gái trước mắt.
Cô có một nụ cười thuần khiết, sạch sẽ, gương mặt tinh xảo, ân, là một cô gái ngây thơ, trong sáng.
Mọi người nhìn cô hẳn là nghĩ như vậy.. đi? Yêu Phi Dương khoé mắt không dấu vết hơi híp lại, khoé môi thượng kiều.
Chính là đôi mắt kia, nếu tàng thâm sâu một chút mạt tính kế buồn nôn kia, hẳn là hoàn mỹ.
Là một kẻ lăn lộn bao nhiêu năm trong giới giải trí đầy thị phi dơ bẩn này, Yêu Phi Dương làm sao không phát hiện được tia nghiền ngẫm tính toán trog đáy mắt Liễu Huệ Nghi?
Chính là hắn mặt không thay đổi nhìn chằm chằm cô ta, vẫn nụ cười nhàn nhạt, nồng đậm lông mi ở khi Liễu Huệ Nghi” thẹn thùng “nhìn hắn hơi khép lại, che đi thần sắc trong đôi mắt hắn.
Lần nữa mở mắt ra, trong mắt chỉ còn lại dịu dàng, ôn nhu.
-”Liễu tiểu thư, thỉnh chỉ giáo” Yêu Phi Dương nhoẻn miệng cười.
_________________________
Yêu Phi Dương đút tay vào túi quần, hoa đào mắt tà tứ liếc nhìn, đánh giá nữ nhân đang đứng quay lưng về mình trước mắt.
Cô ta đang nhìn xuống công trường toà nhà đối diện, nơi đó có nam chủ đang cật lực làm công.
Nghe nói cô ta là ảnh hậu? Hậu trường to lớn? Đưa tay vuốt cằm, Yêu Phi Dương hứng thú nghĩ lại bảng điều tra về cô gái kia.
-”A.. còn không biết là trong bao nhiêu chiêu, cô nàng sẽ ngựa ngã người đổ trước bản thiếu?” Yêu Phi Dương nhếch môi, tầm mắt trào phúng không chút nào kiên kỵ quét trên người Liễu Huệ Nghi.
Hắn sải bước đến gần cô, một tay nhặt lên chiếc khăn tay dưới đất, chìa ra trước mặt cô gái vì nghe tiếng bước chân mà quay lại đang nhìn mình.
-”Chiếc khăn tay này, là của.. tiểu thư sao?” hắn không xác định hỏi, bởi vì hình dáng rõ ràng là khăn tay nam sĩ.
Liễu Huệ Nghi dời tầm mắt từ khuôn mặt chằng trai lạ mặt trước mắt xuống tấm khăn tay viền xanh, ánh mắt chợt thay đổi.
Cô vội vàng nắm lấy khăn tay, cẩn thận nhìn nhìn, lại tỉ mỉ phủi đi lớp bụi bặm trên khăn, ánh mắt vô cùng dịu dàng, nâng niu như vỗ về người yêu.
Yêu Phi Dương nhìn cô một loạt hành động của cô gái có chút khó hiểu, cũng có chút rung động.
Thái độ của cô cho thấy tầm quan trọng của chiếc khăn tay kia, đồng thời, sự mềm nhẹ dịu dàng toát ra trên người cô khiến hắn không thể di dời mắt.
Nhất là nụ cười ấm áp kia. Hắn si mê nhìn cô.
Hắn nào biết được, chiếc khăn tay này là báu vật của cô, là nam chủ dùng nó buộc chặt vết thương cho cô khi lần đầu gặp gỡ.
-”Cảm tạ vị tiên sinh này đã nhặt giúp, đây là chiếc khăn tay vô cùng quan trọng với tôi” Liễu Huệ Nghi nắm lấy chiếc khăn trên tay cảm kích mỉm cười nhìn Yêu Phi Dương.
-”Không có gì, tiểu thư đừng bận tâm, chuyện nhỏ mà thôi” Yêu Phi Dương mỉm cười, trog mắt loé qua một tia không rõ ánh sáng rất nhanh vụt tắt.
-”Cắt, tốt lắm, cảm ơn hai người” Diệp Chấn vỗ tay hai tiếng, gật đầu cùng hai người, sau đó cầm bút bắt đầu đánh giá.
Giang Khi Nhân cúi đầu, ánh mắt đen tối trầm mặc không rõ đang nghĩ gì.
Packer từ trước giờ luôn giữ im lặng.
Duẫn Thừa Húc càng không để tâm, xem xong bài diễn của Liễu Huệ Nghi hắn chỉ liếc mắt nhìn Liễu Huệ Nghi một cái sẽ thu hồi tầm mắt, tập trung vào màn hình điện thoại, nơi đó có hình ảnh một cô gái đang nghiêm túc đọc kịch bản.
Còn lại vài vị giám khảo cũng gật gù tỏ vẻ hài lòng.
Liễu Huệ Nghi vui vẻ tràn ra nơi đáy mắt cúi người tự tin sải bước đi ra ngoài.
Diệp Chấn nhìn trợ lý, không lên tiếng.
Trợ lý hiểu ý hơi cúi đầu, đi ra ngoài hô to.
-”thí sinh tiếp theo”
Phóng viên sẵn sàng máy ảnh, bút ký, tranh thủ chớp thời cơ phỏng vấn thí sinh, lưu lại khoảnh khắc đáng giá cho toà soạn.
Trong phòng thi không khí lại không khẩn trương đến mức như vậy.
Giữa phòng, một đôi nam nữ đang đứng đối diện nhau, cách đó không xa là hàng ghế giám khảo.
Yêu Phi Dương nhìn Liễu Huệ Nghi, khoé môi vẫn duy trì nụ cười dịu dàng, ấm áp lại chân thành như vương tử, khiến bên ngoài fans điên cuồng, muốn hò hét, lại sợ ảnh hưởng thần tượng thi diễn xuất, khuôn mặt vặn vẹo phấn khích.
_________________________
_________________
-”Bắt đầu đi”
Diệp Chấn ngẩng đầu nhìn hai người trước mặt mình mở miệng, giọng không lộ bất kỳ cảm xúc.
Cũng phải thôi, cho dù là ai, khi phát hiện ra mình rất có khả năng là bàn đạp dẫm chân của ai đó hẳn tâm tình không thế nào tốt đẹp nổi.
Cao ngạo nghề nghiệp không cho phép Diệp Chấn làm ra hành động gì bất lợi hoặc bất công cho Liễu Huệ Nghi.
Ông là đạo diễn có tiếng công bằng, lại ái tài,Liễu gia nắm chắc điểm này ở ông mới dám ngang nhiên điều tra về ông giao cho Liễu Huệ Nghi như vậy đi?
Mặc kệ trong đầu có suy nghĩ gì, hiện tại Diệp Chấn đã bắt đầu quan sát màn trình diễn của Liễu Huệ Nghi.
Nếu cô ta có bản sự, ông không ngại “làm ngơ” trước hành động tra xét đời tư bản thân này của Liễu gia.
Trích đoạn cảnh 2 màn 1 “nam phụ xuất hiện”, bắt đầu.
______________________________________________
Yêu Phi Dương nụ cười không đổi trên gương mặt, đưa cặp mắt hoa đào như có như không đánh giá cô gái trước mắt.
Cô có một nụ cười thuần khiết, sạch sẽ, gương mặt tinh xảo, ân, là một cô gái ngây thơ, trong sáng.
Mọi người nhìn cô hẳn là nghĩ như vậy.. đi? Yêu Phi Dương khoé mắt không dấu vết hơi híp lại, khoé môi thượng kiều.
Chính là đôi mắt kia, nếu tàng thâm sâu một chút mạt tính kế buồn nôn kia, hẳn là hoàn mỹ.
Là một kẻ lăn lộn bao nhiêu năm trong giới giải trí đầy thị phi dơ bẩn này, Yêu Phi Dương làm sao không phát hiện được tia nghiền ngẫm tính toán trog đáy mắt Liễu Huệ Nghi?
Chính là hắn mặt không thay đổi nhìn chằm chằm cô ta, vẫn nụ cười nhàn nhạt, nồng đậm lông mi ở khi Liễu Huệ Nghi” thẹn thùng “nhìn hắn hơi khép lại, che đi thần sắc trong đôi mắt hắn.
Lần nữa mở mắt ra, trong mắt chỉ còn lại dịu dàng, ôn nhu.
-”Liễu tiểu thư, thỉnh chỉ giáo” Yêu Phi Dương nhoẻn miệng cười.
_________________________
Yêu Phi Dương đút tay vào túi quần, hoa đào mắt tà tứ liếc nhìn, đánh giá nữ nhân đang đứng quay lưng về mình trước mắt.
Cô ta đang nhìn xuống công trường toà nhà đối diện, nơi đó có nam chủ đang cật lực làm công.
Nghe nói cô ta là ảnh hậu? Hậu trường to lớn? Đưa tay vuốt cằm, Yêu Phi Dương hứng thú nghĩ lại bảng điều tra về cô gái kia.
-”A.. còn không biết là trong bao nhiêu chiêu, cô nàng sẽ ngựa ngã người đổ trước bản thiếu?” Yêu Phi Dương nhếch môi, tầm mắt trào phúng không chút nào kiên kỵ quét trên người Liễu Huệ Nghi.
Hắn sải bước đến gần cô, một tay nhặt lên chiếc khăn tay dưới đất, chìa ra trước mặt cô gái vì nghe tiếng bước chân mà quay lại đang nhìn mình.
-”Chiếc khăn tay này, là của.. tiểu thư sao?” hắn không xác định hỏi, bởi vì hình dáng rõ ràng là khăn tay nam sĩ.
Liễu Huệ Nghi dời tầm mắt từ khuôn mặt chằng trai lạ mặt trước mắt xuống tấm khăn tay viền xanh, ánh mắt chợt thay đổi.
Cô vội vàng nắm lấy khăn tay, cẩn thận nhìn nhìn, lại tỉ mỉ phủi đi lớp bụi bặm trên khăn, ánh mắt vô cùng dịu dàng, nâng niu như vỗ về người yêu.
Yêu Phi Dương nhìn cô một loạt hành động của cô gái có chút khó hiểu, cũng có chút rung động.
Thái độ của cô cho thấy tầm quan trọng của chiếc khăn tay kia, đồng thời, sự mềm nhẹ dịu dàng toát ra trên người cô khiến hắn không thể di dời mắt.
Nhất là nụ cười ấm áp kia. Hắn si mê nhìn cô.
Hắn nào biết được, chiếc khăn tay này là báu vật của cô, là nam chủ dùng nó buộc chặt vết thương cho cô khi lần đầu gặp gỡ.
-”Cảm tạ vị tiên sinh này đã nhặt giúp, đây là chiếc khăn tay vô cùng quan trọng với tôi” Liễu Huệ Nghi nắm lấy chiếc khăn trên tay cảm kích mỉm cười nhìn Yêu Phi Dương.
-”Không có gì, tiểu thư đừng bận tâm, chuyện nhỏ mà thôi” Yêu Phi Dương mỉm cười, trog mắt loé qua một tia không rõ ánh sáng rất nhanh vụt tắt.
-”Cắt, tốt lắm, cảm ơn hai người” Diệp Chấn vỗ tay hai tiếng, gật đầu cùng hai người, sau đó cầm bút bắt đầu đánh giá.
Giang Khi Nhân cúi đầu, ánh mắt đen tối trầm mặc không rõ đang nghĩ gì.
Packer từ trước giờ luôn giữ im lặng.
Duẫn Thừa Húc càng không để tâm, xem xong bài diễn của Liễu Huệ Nghi hắn chỉ liếc mắt nhìn Liễu Huệ Nghi một cái sẽ thu hồi tầm mắt, tập trung vào màn hình điện thoại, nơi đó có hình ảnh một cô gái đang nghiêm túc đọc kịch bản.
Còn lại vài vị giám khảo cũng gật gù tỏ vẻ hài lòng.
Liễu Huệ Nghi vui vẻ tràn ra nơi đáy mắt cúi người tự tin sải bước đi ra ngoài.
Diệp Chấn nhìn trợ lý, không lên tiếng.
Trợ lý hiểu ý hơi cúi đầu, đi ra ngoài hô to.
-”thí sinh tiếp theo”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook