Ảnh Hậu Của Chàng Tổng
-
Chương 507: Tình yêu và ước mơ, cái nào quan trọng hơn
"Được, tôi lập tức qua đó."
Tống Như khoác chiếc áo choàng màu xanh đậm vào, ngắm nhìn dáng vẻ của mình trong gương, bụng dưới không che chắn hết, bởi vì rất nhanh thôi, cô sẽ chia sẻ tin tức này với tất cả mọi người.
Tống Như ở công ty từ trước đến nay đều sẽ không bảo vệ chính mình quá mức, mà giống như những nhân viên khác, ăn cơm ở nhà ăn công ty. Hiện tại Tăng Nhĩ Ngọc cũng đã trở lại, xử lý công việc hằng ngày, ông cụ Tống cũng đặc biệt đến công ty, dùng bữa cùng hai mẹ con họ.
"Tiểu Như, bên này…" Tăng Nhĩ Ngọc vẫy tay về phía con gái, vị trí của họ ngồi ngay sát cửa sổ nhà ăn.
"Phối hợp với cảnh sát điều tra, hẳn là rất vất vả? Mau ngồi xuống, uống chút nước đi." Ông cụ Tống vừa nhìn thấy Tống Như, những phiền não trong lòng cũng tan đi không ít.
"Vẫn tốt, ông nội." Tống Như quay qua mỉm cười, cùng Tăng Nhĩ Ngọc lấy đồ ăn, một nhà ba người cùng nhau ăn cơm vui vẻ.
Nhân viên Tống thị ăn cơm bên cạnh nhìn thấy cảnh tượng tốt đẹp như vậy, không kìm được cảm thán.
"Tổng Giám đốc Tống thật sự là rất đẹp, bên ngoài còn đẹp hơn so với trên màn ảnh! Nghe nói hôm nay là buổi công chiếu đầu tiên của “Đồng lúa mạch”, vé vừa mới phát ra, liền bán hết sạch rồi!"
"Đúng vậy, tôi vốn dĩ muốn đi xem với bạn, nhưng căn bản không giành mua được vé!"
"Tôi nhớ rõ trước đây, khi Tống Nhu ở công ty, luôn bày ra tư thế kiêu ngạo, chỉ tay năm ngón, từ trước đến nay cũng không hề bước chân vào nhà ăn công ty, còn nói, nơi này bẩn… Kết quả bây giờ, Tổng Giám đốc Tống, Tăng Nhĩ Ngọc, thậm chí là chủ tịch Tống đều dùng bữa ở đây!"
"Đừng nhắc đến người phụ nữ đó nữa, nếu không phải vì cô ta, công ty cũng sẽ không gặp phải nhiều phiền phức như vậy, làm hại Tổng Giám đốc bây giờ còn phải đi hỗ trợ cảnh sát điều tra. Tôi nghe người trong phòng thư ký nói, hình như cái thai trong bụng của Tống Nhu, cùng với cái tên Phùng Hằng Viễn…"
Sau khi kết thúc bữa trưa, họ cùng nhau trở về công ty.
"Tiểu Như, về thăm nhà họ Tống đi, buổi tối gọi Gia Cửu cùng nhau đến ăn cơm." Ông cụ Tống chân thành mời.
Tống Như nhìn Tăng Nhĩ Ngọc, gật đầu đồng ý: "Để cháu hỏi xem buổi tối Gia Cửu có bận gì hay không."
"Được… Được!"
Ông cụ Tống lo lắng nhất chính là không nhận được sự tha thứ từ mẹ con Tống Như, hiện tại nghe được Tống Như đồng ý đến nhà ăn cơm, hòn đá trong lòng ông cuối cùng cũng bỏ xuống được rồi.
Sau khi nhận được điện thoại của Tống Như, Dương Gia Cửu nhìn thời gian: "Đợi lúc nữa, phải mở một cuộc họp ngắn, có lẽ sẽ kết thúc trước bảy giờ, giúp anh chuyển lời xin lỗi đến ông nội và mẹ, anh sẽ đến muộn một chút."
"Được, anh cứ giải quyết công việc trước, em đợi anh." Tống Như dịu dàng đồng ý.
Sau khi cúp điện thoại, cô ngắm nhìn vườn hoa nhà họ Tống trước mặt. Những hình ảnh của cuộc sống ngày trước ở đây lần lượt hiện lên trong đầu cô. Có lẽ vì thời gian rời đi không lâu, cô bây giờ vẫn còn nhớ rõ, trước đây, vườn hoa luôn ngập tràn tiếng cười nói vui vẻ.
Nếu như không phải Tống Nhu làm ra nhiều chuyện như vậy, cả nhà họ cũng không ồn ào đến mức này…
"Ông nội con không nhận điện thoại của Tống Nhu nữa, đồ của cô ta cũng bị ném hết ra khỏi nhà họ Tống." Tăng Nhĩ Ngọc rót hai cốc cà phê: "Một thời gian nữa sẽ sửa sang lại mọi thứ trong nhà, xóa sạch những dấu vết thuộc về cô ta."
Tống Như “vâng” một tiếng, không nói thêm gì.
Hai mẹ con cùng nhau ngắm nhìn phong cảnh trong vườn hoa, Tăng Nhĩ Ngọc lấy chiếc vòng tay tinh xảo từ trong túi ra: "Cho con."
"Đây là… Sản phẩm mới của quý này, Lưu Bạch!" Tống Như có ấn tượng rất sâu sắc đối với chiếc vòng tay này, đặc biệt là cái tên hơi mang tính nghệ sĩ “Lưu Bạch”, có lẽ không hề thích hợp với châu báu, nhưng vừa khéo để lại ấn tượng vô cùng sâu sắc cho người khác.
"Mẹ cảm thấy nó rất hợp với khí chất của con, nên đã giữ lại. Phim mới của con sắp công chiếu rồi, mẹ muốn dành chiếc vòng tay này, tặng cho con." Tăng Nhĩ Ngọc nhẹ nhàng nâng cổ ta Tống Như lên, đeo vào tay cho cô: "Nhìn rất đẹp, rất xứng với con."
"Cảm ơn mẹ, con rất thích."
…
Dương Gia Cửu xử lý xong chuyện của công ty, trong thời gian nhanh nhất đi đến nhà họ Tống, còn đặc biệt chuẩn bị vé xem phim bao trọn cả rạp, mời cả nhà cùng đi xem bộ phim điện ảnh mới “Đồng lúa mạch” của Tống Như.
"Thật sự?" Tống Kiệt nghe xong, vô cùng kích động: "Em đã sớm muốn mua vé, nhưng căn bản mua không được! Vậy… Anh rể, em có thể dẫn theo một người nữa đi cùng không?"
Dương Gia Cửu nhìn về phía Tống Như, sau đó trầm ổn trả lời: "Đương nhiên có thể."
"Oa! Cám ơn anh rể!" Tống Kiệt một bên vô cùng kích động, một bên lấy điện thoại ra gọi cho Anh Mạt.
Ông cụ Tống nghe thấy tiếng cười nói vui vẻ trong nhà, khóe mắt bỗng nhiên cay cay.
Tăng Nhĩ Ngọc cũng cúi đầu nhẹ nhàng lau nước mắt, chỉ có người từng trải mới hiểu rõ, hạnh phúc bình thường đáng quý biết chừng nào.
Cả nhà họ Tống cùng nhau đi đến rạp chiếu phim mà Dương Gia Cửu đã sắp xếp, xem bộ phim điện ảnh mới của Tống Như. Tống Như dựa vào vai Dương Gia Cửu, nhìn thấy chính mình trên màn hình, không nhịn được nhớ lại những chuyện xảy ra trong khoảng thời gian quay phim.
Tay của cô được Dương Gia Cửu nắm chặt.
Hai người nhìn nhau cười, khóe mắt đều là nụ cười hạnh phúc.
Tống Kiệt đứng đợi Anh Mạt trước cửa rạp chiếu phim, nhìn thấy cô ấy bước xuống từ một chiếc xe Sedan, người lái xe còn là một người đàn ông trẻ tuổi, hơn nữa dường như quan hệ giữa hai người họ rất thân mật, khiến Tống Kiệt rơi vào trạng thái trầm mặc và rối loạn.
"Vì sao lại đứng đây đợi tôi? Tôi từ nhà qua đây, có chút tắc đường." Anh Mạt thấy có lỗi, cười cười: "Vì sao không nói chuyện?"
"Không có gì…" Tống Kiệt cúi đầu xuống, nghĩ đến Anh Mạt đã từng nói thích mình trong buổi họp báo, nhưng đó chỉ là thủ đoạn PR, sự mất mát trong lòng càng lớn hơn.
Trên đường đến phòng chiếu phim, trong đầu anh ta đều hiện lên hình ảnh ở chung một chỗ với Anh Mạt.
Anh ta không muốn kết thúc không rõ ràng như vậy.
"Anh Mạt." Tống Kiệt bỗng nhiên đi nhanh hơn hai bước, chặn lại cô ta, nhìn thẳng vào hai mắt, hít sâu một hơi, rồi hỏi: "Em… em có bạn trai chưa?"
Tất cả tâm sự của anh ta đều viết rõ trên mặt, trong hành lang rạp chiếu phim mờ ảo, gương mặt Anh Mạt hơi hơi phiếm hồng.
"Chưa có."
"Vậy… Vậy tôi…" Tống Kiệt nhất thời nghẹn lời, kích động không biết nói như thế nào.
Anh Mạt trừng mắt nhìn, trấn tĩnh nhìn anh: "Sự nghiệp âm nhạc của anh vừa mới đi lên, nếu như tin tức anh yêu đương cùng trợ lý truyền ra ngoài, anh có thể thật sự sẽ bị công ty vứt bỏ, cho dù Tổng Giám đốc Dương và anh là mối quan hệ thân thích, cũng không thể hết lần này đến lần khác giải quyết rắc rối giúp anh được."
"Cho nên, anh còn muốn nói tiếp không?"
Những lời Anh Mạt nói, rất trực tiếp, cũng rất thẳng thắn.
Tống Kiệt nắm chặt quyền, rơi vào trầm mặc.
Anh Mạt nhìn bộ dạng mất mát của anh lúc này, ngọn lửa mong đợi trong lòng cũng từ từ dập tắt, cô ta biết Tống Kiệt yêu thích âm nhạc như thế nào, nhưng lại không biết anh ta yêu cô ta nhiều bao nhiêu.
"Anh tốt nhất hãy cứ yên tâm theo đuổi ước mơ đi, có lẽ anh đối với tôi chỉ là một thói quen mà thôi. Nếu như anh cảm thấy có tôi ở bên sẽ không thoải mái, tự do, tôi có thể đệ đơn xin công ty đổi vị trí khác."
Anh Mạt cúi đầu nhìn chính mình cải trang trong bộ quần áo: "Tôi vẫn là nên đi trước thì hơn."
Một bước, hai bước…
"Tôi chọn em." Tống Kiệt bỗng nhiên tiến lên giữ cô ta lại: "Tôi không muốn bỏ lỡ em. Mặc dù tôi rất thích hát, nhưng trái tim tôi mách bảo mình rằng, nếu như mất đi cơ hội ở bên cạnh em, tôi có làm ra bao nhiêu tác phẩm âm nhạc hay đi chăng nữa, cũng sẽ cảm thấy không vui vẻ."
Tống Như khoác chiếc áo choàng màu xanh đậm vào, ngắm nhìn dáng vẻ của mình trong gương, bụng dưới không che chắn hết, bởi vì rất nhanh thôi, cô sẽ chia sẻ tin tức này với tất cả mọi người.
Tống Như ở công ty từ trước đến nay đều sẽ không bảo vệ chính mình quá mức, mà giống như những nhân viên khác, ăn cơm ở nhà ăn công ty. Hiện tại Tăng Nhĩ Ngọc cũng đã trở lại, xử lý công việc hằng ngày, ông cụ Tống cũng đặc biệt đến công ty, dùng bữa cùng hai mẹ con họ.
"Tiểu Như, bên này…" Tăng Nhĩ Ngọc vẫy tay về phía con gái, vị trí của họ ngồi ngay sát cửa sổ nhà ăn.
"Phối hợp với cảnh sát điều tra, hẳn là rất vất vả? Mau ngồi xuống, uống chút nước đi." Ông cụ Tống vừa nhìn thấy Tống Như, những phiền não trong lòng cũng tan đi không ít.
"Vẫn tốt, ông nội." Tống Như quay qua mỉm cười, cùng Tăng Nhĩ Ngọc lấy đồ ăn, một nhà ba người cùng nhau ăn cơm vui vẻ.
Nhân viên Tống thị ăn cơm bên cạnh nhìn thấy cảnh tượng tốt đẹp như vậy, không kìm được cảm thán.
"Tổng Giám đốc Tống thật sự là rất đẹp, bên ngoài còn đẹp hơn so với trên màn ảnh! Nghe nói hôm nay là buổi công chiếu đầu tiên của “Đồng lúa mạch”, vé vừa mới phát ra, liền bán hết sạch rồi!"
"Đúng vậy, tôi vốn dĩ muốn đi xem với bạn, nhưng căn bản không giành mua được vé!"
"Tôi nhớ rõ trước đây, khi Tống Nhu ở công ty, luôn bày ra tư thế kiêu ngạo, chỉ tay năm ngón, từ trước đến nay cũng không hề bước chân vào nhà ăn công ty, còn nói, nơi này bẩn… Kết quả bây giờ, Tổng Giám đốc Tống, Tăng Nhĩ Ngọc, thậm chí là chủ tịch Tống đều dùng bữa ở đây!"
"Đừng nhắc đến người phụ nữ đó nữa, nếu không phải vì cô ta, công ty cũng sẽ không gặp phải nhiều phiền phức như vậy, làm hại Tổng Giám đốc bây giờ còn phải đi hỗ trợ cảnh sát điều tra. Tôi nghe người trong phòng thư ký nói, hình như cái thai trong bụng của Tống Nhu, cùng với cái tên Phùng Hằng Viễn…"
Sau khi kết thúc bữa trưa, họ cùng nhau trở về công ty.
"Tiểu Như, về thăm nhà họ Tống đi, buổi tối gọi Gia Cửu cùng nhau đến ăn cơm." Ông cụ Tống chân thành mời.
Tống Như nhìn Tăng Nhĩ Ngọc, gật đầu đồng ý: "Để cháu hỏi xem buổi tối Gia Cửu có bận gì hay không."
"Được… Được!"
Ông cụ Tống lo lắng nhất chính là không nhận được sự tha thứ từ mẹ con Tống Như, hiện tại nghe được Tống Như đồng ý đến nhà ăn cơm, hòn đá trong lòng ông cuối cùng cũng bỏ xuống được rồi.
Sau khi nhận được điện thoại của Tống Như, Dương Gia Cửu nhìn thời gian: "Đợi lúc nữa, phải mở một cuộc họp ngắn, có lẽ sẽ kết thúc trước bảy giờ, giúp anh chuyển lời xin lỗi đến ông nội và mẹ, anh sẽ đến muộn một chút."
"Được, anh cứ giải quyết công việc trước, em đợi anh." Tống Như dịu dàng đồng ý.
Sau khi cúp điện thoại, cô ngắm nhìn vườn hoa nhà họ Tống trước mặt. Những hình ảnh của cuộc sống ngày trước ở đây lần lượt hiện lên trong đầu cô. Có lẽ vì thời gian rời đi không lâu, cô bây giờ vẫn còn nhớ rõ, trước đây, vườn hoa luôn ngập tràn tiếng cười nói vui vẻ.
Nếu như không phải Tống Nhu làm ra nhiều chuyện như vậy, cả nhà họ cũng không ồn ào đến mức này…
"Ông nội con không nhận điện thoại của Tống Nhu nữa, đồ của cô ta cũng bị ném hết ra khỏi nhà họ Tống." Tăng Nhĩ Ngọc rót hai cốc cà phê: "Một thời gian nữa sẽ sửa sang lại mọi thứ trong nhà, xóa sạch những dấu vết thuộc về cô ta."
Tống Như “vâng” một tiếng, không nói thêm gì.
Hai mẹ con cùng nhau ngắm nhìn phong cảnh trong vườn hoa, Tăng Nhĩ Ngọc lấy chiếc vòng tay tinh xảo từ trong túi ra: "Cho con."
"Đây là… Sản phẩm mới của quý này, Lưu Bạch!" Tống Như có ấn tượng rất sâu sắc đối với chiếc vòng tay này, đặc biệt là cái tên hơi mang tính nghệ sĩ “Lưu Bạch”, có lẽ không hề thích hợp với châu báu, nhưng vừa khéo để lại ấn tượng vô cùng sâu sắc cho người khác.
"Mẹ cảm thấy nó rất hợp với khí chất của con, nên đã giữ lại. Phim mới của con sắp công chiếu rồi, mẹ muốn dành chiếc vòng tay này, tặng cho con." Tăng Nhĩ Ngọc nhẹ nhàng nâng cổ ta Tống Như lên, đeo vào tay cho cô: "Nhìn rất đẹp, rất xứng với con."
"Cảm ơn mẹ, con rất thích."
…
Dương Gia Cửu xử lý xong chuyện của công ty, trong thời gian nhanh nhất đi đến nhà họ Tống, còn đặc biệt chuẩn bị vé xem phim bao trọn cả rạp, mời cả nhà cùng đi xem bộ phim điện ảnh mới “Đồng lúa mạch” của Tống Như.
"Thật sự?" Tống Kiệt nghe xong, vô cùng kích động: "Em đã sớm muốn mua vé, nhưng căn bản mua không được! Vậy… Anh rể, em có thể dẫn theo một người nữa đi cùng không?"
Dương Gia Cửu nhìn về phía Tống Như, sau đó trầm ổn trả lời: "Đương nhiên có thể."
"Oa! Cám ơn anh rể!" Tống Kiệt một bên vô cùng kích động, một bên lấy điện thoại ra gọi cho Anh Mạt.
Ông cụ Tống nghe thấy tiếng cười nói vui vẻ trong nhà, khóe mắt bỗng nhiên cay cay.
Tăng Nhĩ Ngọc cũng cúi đầu nhẹ nhàng lau nước mắt, chỉ có người từng trải mới hiểu rõ, hạnh phúc bình thường đáng quý biết chừng nào.
Cả nhà họ Tống cùng nhau đi đến rạp chiếu phim mà Dương Gia Cửu đã sắp xếp, xem bộ phim điện ảnh mới của Tống Như. Tống Như dựa vào vai Dương Gia Cửu, nhìn thấy chính mình trên màn hình, không nhịn được nhớ lại những chuyện xảy ra trong khoảng thời gian quay phim.
Tay của cô được Dương Gia Cửu nắm chặt.
Hai người nhìn nhau cười, khóe mắt đều là nụ cười hạnh phúc.
Tống Kiệt đứng đợi Anh Mạt trước cửa rạp chiếu phim, nhìn thấy cô ấy bước xuống từ một chiếc xe Sedan, người lái xe còn là một người đàn ông trẻ tuổi, hơn nữa dường như quan hệ giữa hai người họ rất thân mật, khiến Tống Kiệt rơi vào trạng thái trầm mặc và rối loạn.
"Vì sao lại đứng đây đợi tôi? Tôi từ nhà qua đây, có chút tắc đường." Anh Mạt thấy có lỗi, cười cười: "Vì sao không nói chuyện?"
"Không có gì…" Tống Kiệt cúi đầu xuống, nghĩ đến Anh Mạt đã từng nói thích mình trong buổi họp báo, nhưng đó chỉ là thủ đoạn PR, sự mất mát trong lòng càng lớn hơn.
Trên đường đến phòng chiếu phim, trong đầu anh ta đều hiện lên hình ảnh ở chung một chỗ với Anh Mạt.
Anh ta không muốn kết thúc không rõ ràng như vậy.
"Anh Mạt." Tống Kiệt bỗng nhiên đi nhanh hơn hai bước, chặn lại cô ta, nhìn thẳng vào hai mắt, hít sâu một hơi, rồi hỏi: "Em… em có bạn trai chưa?"
Tất cả tâm sự của anh ta đều viết rõ trên mặt, trong hành lang rạp chiếu phim mờ ảo, gương mặt Anh Mạt hơi hơi phiếm hồng.
"Chưa có."
"Vậy… Vậy tôi…" Tống Kiệt nhất thời nghẹn lời, kích động không biết nói như thế nào.
Anh Mạt trừng mắt nhìn, trấn tĩnh nhìn anh: "Sự nghiệp âm nhạc của anh vừa mới đi lên, nếu như tin tức anh yêu đương cùng trợ lý truyền ra ngoài, anh có thể thật sự sẽ bị công ty vứt bỏ, cho dù Tổng Giám đốc Dương và anh là mối quan hệ thân thích, cũng không thể hết lần này đến lần khác giải quyết rắc rối giúp anh được."
"Cho nên, anh còn muốn nói tiếp không?"
Những lời Anh Mạt nói, rất trực tiếp, cũng rất thẳng thắn.
Tống Kiệt nắm chặt quyền, rơi vào trầm mặc.
Anh Mạt nhìn bộ dạng mất mát của anh lúc này, ngọn lửa mong đợi trong lòng cũng từ từ dập tắt, cô ta biết Tống Kiệt yêu thích âm nhạc như thế nào, nhưng lại không biết anh ta yêu cô ta nhiều bao nhiêu.
"Anh tốt nhất hãy cứ yên tâm theo đuổi ước mơ đi, có lẽ anh đối với tôi chỉ là một thói quen mà thôi. Nếu như anh cảm thấy có tôi ở bên sẽ không thoải mái, tự do, tôi có thể đệ đơn xin công ty đổi vị trí khác."
Anh Mạt cúi đầu nhìn chính mình cải trang trong bộ quần áo: "Tôi vẫn là nên đi trước thì hơn."
Một bước, hai bước…
"Tôi chọn em." Tống Kiệt bỗng nhiên tiến lên giữ cô ta lại: "Tôi không muốn bỏ lỡ em. Mặc dù tôi rất thích hát, nhưng trái tim tôi mách bảo mình rằng, nếu như mất đi cơ hội ở bên cạnh em, tôi có làm ra bao nhiêu tác phẩm âm nhạc hay đi chăng nữa, cũng sẽ cảm thấy không vui vẻ."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook