Anh Hàng Xóm Biến Thái
-
Chương 22
" Cũng đúng! Nhưng em lại muốn làm gì đó khiến anh tự cởi thì hơn " _ Thiên Nhi nghiêng mặt, tay vòng qua ôm anh
" Anh không ngại lột đồ, anh chỉ cần có lý do thôi. " Vương Hàn Vũ nhỏ giọng, khuân mặt vừa tuấn tú vừa thâm hiểm
Trần Thiên Nhi vẫn chưa hiểu ra vấn đề, cô không biết câu nói của anh sai ở chỗ nào? Phồng má hỏi
" Là sao nhỉ? "
Vương Hàn Vũ cười cười, vén tóc thừa của cô lên tai
" Bây giờ em thử nghĩ xem, nếu anh lột đồ ra mà không được làm gì thì hơi phí. Phải không??? "
Nhìn sâu vào đôi mắt ranh ma của anh cô mới hiểu ra ý nghĩ nham hiểm trong câu nói, Vương Hàn Vũ làm gì cũng phải có lợi nhuận cả, thật không dễ gì trả thù anh.
Không đợi Thiên Nhi lên tiếng anh nói tiếp
" Vậy nên em mau cho anh lý do chính đáng đi "
" Anh nghĩ gì? Khôn như anh em cũng làm được " Cô vênh mặt cãi
" Thế không phải em muốn trả thù anh lắm hả, anh đã mở đường sẵn cho em rồi còn gì. Thiên Nhiiiii à...Quần áo em lột sẵn rồi, giờ chỉ còn anh thôi đấy " Khuân mặt đáng thương nào đó đang cố gắng năn nỉ cô.
" Ơ hay nhỉ...là ai? là ai hại em quần lót cùng không còn " Thiên Nhi cao giọng vẫn nhất quyết không đồng ý. Thù thì cô vẫn phải trả nhưng cách hay này của anh cô không dám nhận.
" Đó là em thua, tự em chịu, đừng đổ lỗi lên người anh " Vương Hàn Vũ nhéo má cô
" A...đau. Thôi muộn rồi em về đi ngủ đây. Anh cũng ngủ đi, mai còn đến trường "
" Đến trường? " Anh cao giọng hỏi cô
" Đúng rồi, mai anh không tính đi dạy hả? "
Xem ra cô chưa biết gì rồi, anh định nói nhưng để từ từ biết cũng không sao, Vương Hàn Vũ cười hiền
" Được...Nhưng anh muốn Thiên Nhi ngủ lại với anh cơ "
" Không được " Cô nói to, mắt tròn xoe
" Tại sao? "
" À...chắc mẹ em...mẹ em đang đợi cửa "
" Sao em nói mẹ em đi chăm cô ốm trong viện " Anh hỏi vặn lại cô
" Ơ...thì mẹ em về nhà rồi...sao có thể cả ngày trong viện được chứ "
" Đúng là như vậy?... hay ai đó không muốn ở lại? " Khuân mặt đẹp trai pha chút giận hờn. Lúc này trông anh thật dễ thương, khác hẳn với những lúc cáu gắt, thật đáng ghét.
" Đâu có, chỉ là lâu rồi em không được ngủ cùng mẹ thôi mà...Vậy nha, Vũ, anh ngủ ngon " _ Cô nói vội rồi kiếng chân hôn chụt lên má anh. Khuân mặt ai kia đỏ bừng bừng, đứng chôn chân tại chỗ dù trong lòng muốn đuổi theo bắt cô lại.
Thiên Nhi dậy rất sớm, qua nhà thì người ta đã đi từ lúc nào. Cô vẫn tự hỏi công việc trên trường của anh bộn bề đến vậy sao? Lúc nào cũng đi sớm về khuya. Đến trường cô lập tức đi tìm Vương Hàn Vũ. Thiên Nhi mở cửa phòng làm việc, gương mặt tươi rói
" Anh...Ơ cô Thẩm " Ngồi trong phòng làm việc ấy không phải người cô cần tìm, không phải Vương Hàn Vũ mà là cô Thẩm Quế Minh - giáo viên giạy nhạc cũ đã xin nghỉ đẻ. Cô Thẩm hơi không hiểu
" Sao thế Thiên Nhi? "
" Dạ...Không...không có gì ạ...em đi nhầm phòng...em xin phép " Thiên Nhi nhanh chóng trả lời, tuy hơi ngắc ngứ nhưng Thẩm Quế Minh cũng không lấy gì làm nghi ngờ.
" Được...vậy em ra ngoài đi "
Thiên Nhi bước ra khỏi phòng nhưng chân vẫn muốn ở lại, cô can đảm quay lưng lại hỏi
" Cô Thẩm...thầy Vương...chuyển đến phòng nào rồi ạ? "
" Thì ra em tìm thầy Vương hả?...thầy Vương không dạy ở đây nữa rồi. Thầy là giáo viên hợp đồng thay cô 3 tháng nghỉ làm thôi "
" Không còn dạy nữa ấy ạ? " Cô chưa từng nghe anh nói về chuyện này, thể nào tối qua anh lạ lùng như thế, thì ra nghỉ làm rồi mà không cho cô biết.
" Phải...không dạy nữa, em có khó khăn gì thì cứ hỏi cô "
" Dạ không có " Thật ra đối với cô Âm nhạc có gì mà phải hỏi chứ, nhắm mắt là có thể qua môn rồi mà. Thứ cô cần bây giờ là tên chết tiệt kia, không biết giờ này sống chết ở đâu? Sáng nào cũng đi sớm như vậy là đi đâu chứ? Thiên Nhi lôi điên thoại ra gói cho Vương Hàn Vũ, ba bốn lần nhưng đều không ai nghe máy. Trong lòng thầm chửi rủa anh là tên chết tiệt...
Chiều đến Thiên Nhi trở về nhà, thấy có rất nhiều người trước cửa nhà anh, họ tới dọn dẹp đồ đạc trong căn hộ, tất cả đều là đồ của anh.
" Này mấy anh kia, nhà đó vẫn còn người ở...sao các anh tự tiện mang đồ đạc đi? " Thiên Nhi quát to
Một người mặc âu phục đi từ trong nhà ra, anh ta đậm chất một quý tộc nhà giàu với đôi giày da bóng loáng
" Chúng tôi tới đây là có sự chỉ đạo của giám đốc, người không phận sự vui lòng đừng ăn nói hồ đồ " Trên khuân mặt đẹp trai, tuấn tú vẫn giữ phép tắc lịch sự
" Giám đốc cái gì chứ? Giám đốc thì có quyền khuân bê đồ đạc của người khác đi hả? " Vẻ mặt Thiên Nhi trở nên nóng nảy
" Sao cô phải kích động như vậy? Cô có quan hệ gì với chủ nhà cũ à? "
" Từ lúc nào mà anh đòi xen vào đời tư của tôi. Quan hệ gì tôi phải nói với anh hả? Đồ vô duyên "
" Gì? Cô vừa nói ai vô duyên...từ nãy tôi không thèm chấp cô rồi đấy. Đã vậy tôi nói thẳng cho cố biết, chủ căn nhà này là Vương Hàn Vũ, con trai chủ tịch tập đoàn Performance, còn một thông tin nữa...anh ấy sắp kết hôn với Lăng Tiểu Thùy, diễn viên nổi tiếng Thế giới... thế nên dù cô có mơ mộng với lấy Vương Hàn Vũ thì hãy mau dập tắt nó đi. "
Khuân mặt Thiên Nhi cứng đờ. Những câu chữ phát ra từ miệng anh ta là thật hay giả? Sao cô vẫn mãi là kẻ chẳng biết gì. Rõ ràng tối qua vẫn còn rất vui vẻ kia mà. Cô không được tin nếu anh chưa kiểm chứng
" Anh nói dối, đồ bịa đặt "
" Tôi cũng không có gì để làm cô tin cả. Nhưng cô yên tâm, khoảng 4 - 5 ngày nữa tin tức sẽ lan rộng rãi trên mạng xã hội thôi. Còn bây giờ tôi phải đi rồi, không đôi co với đồ trẻ con như cô " Nói rồi anh bước lên xe, đi một đoạn nhìn gương chiếu hậu vẫn thấy cô đứng chôn chân ở đó. Sống từng ấy năm vẫn chưa gặp ai cứng đầu và cãi ngang như cô gái ấy, thật thú vị...
" Anh không ngại lột đồ, anh chỉ cần có lý do thôi. " Vương Hàn Vũ nhỏ giọng, khuân mặt vừa tuấn tú vừa thâm hiểm
Trần Thiên Nhi vẫn chưa hiểu ra vấn đề, cô không biết câu nói của anh sai ở chỗ nào? Phồng má hỏi
" Là sao nhỉ? "
Vương Hàn Vũ cười cười, vén tóc thừa của cô lên tai
" Bây giờ em thử nghĩ xem, nếu anh lột đồ ra mà không được làm gì thì hơi phí. Phải không??? "
Nhìn sâu vào đôi mắt ranh ma của anh cô mới hiểu ra ý nghĩ nham hiểm trong câu nói, Vương Hàn Vũ làm gì cũng phải có lợi nhuận cả, thật không dễ gì trả thù anh.
Không đợi Thiên Nhi lên tiếng anh nói tiếp
" Vậy nên em mau cho anh lý do chính đáng đi "
" Anh nghĩ gì? Khôn như anh em cũng làm được " Cô vênh mặt cãi
" Thế không phải em muốn trả thù anh lắm hả, anh đã mở đường sẵn cho em rồi còn gì. Thiên Nhiiiii à...Quần áo em lột sẵn rồi, giờ chỉ còn anh thôi đấy " Khuân mặt đáng thương nào đó đang cố gắng năn nỉ cô.
" Ơ hay nhỉ...là ai? là ai hại em quần lót cùng không còn " Thiên Nhi cao giọng vẫn nhất quyết không đồng ý. Thù thì cô vẫn phải trả nhưng cách hay này của anh cô không dám nhận.
" Đó là em thua, tự em chịu, đừng đổ lỗi lên người anh " Vương Hàn Vũ nhéo má cô
" A...đau. Thôi muộn rồi em về đi ngủ đây. Anh cũng ngủ đi, mai còn đến trường "
" Đến trường? " Anh cao giọng hỏi cô
" Đúng rồi, mai anh không tính đi dạy hả? "
Xem ra cô chưa biết gì rồi, anh định nói nhưng để từ từ biết cũng không sao, Vương Hàn Vũ cười hiền
" Được...Nhưng anh muốn Thiên Nhi ngủ lại với anh cơ "
" Không được " Cô nói to, mắt tròn xoe
" Tại sao? "
" À...chắc mẹ em...mẹ em đang đợi cửa "
" Sao em nói mẹ em đi chăm cô ốm trong viện " Anh hỏi vặn lại cô
" Ơ...thì mẹ em về nhà rồi...sao có thể cả ngày trong viện được chứ "
" Đúng là như vậy?... hay ai đó không muốn ở lại? " Khuân mặt đẹp trai pha chút giận hờn. Lúc này trông anh thật dễ thương, khác hẳn với những lúc cáu gắt, thật đáng ghét.
" Đâu có, chỉ là lâu rồi em không được ngủ cùng mẹ thôi mà...Vậy nha, Vũ, anh ngủ ngon " _ Cô nói vội rồi kiếng chân hôn chụt lên má anh. Khuân mặt ai kia đỏ bừng bừng, đứng chôn chân tại chỗ dù trong lòng muốn đuổi theo bắt cô lại.
Thiên Nhi dậy rất sớm, qua nhà thì người ta đã đi từ lúc nào. Cô vẫn tự hỏi công việc trên trường của anh bộn bề đến vậy sao? Lúc nào cũng đi sớm về khuya. Đến trường cô lập tức đi tìm Vương Hàn Vũ. Thiên Nhi mở cửa phòng làm việc, gương mặt tươi rói
" Anh...Ơ cô Thẩm " Ngồi trong phòng làm việc ấy không phải người cô cần tìm, không phải Vương Hàn Vũ mà là cô Thẩm Quế Minh - giáo viên giạy nhạc cũ đã xin nghỉ đẻ. Cô Thẩm hơi không hiểu
" Sao thế Thiên Nhi? "
" Dạ...Không...không có gì ạ...em đi nhầm phòng...em xin phép " Thiên Nhi nhanh chóng trả lời, tuy hơi ngắc ngứ nhưng Thẩm Quế Minh cũng không lấy gì làm nghi ngờ.
" Được...vậy em ra ngoài đi "
Thiên Nhi bước ra khỏi phòng nhưng chân vẫn muốn ở lại, cô can đảm quay lưng lại hỏi
" Cô Thẩm...thầy Vương...chuyển đến phòng nào rồi ạ? "
" Thì ra em tìm thầy Vương hả?...thầy Vương không dạy ở đây nữa rồi. Thầy là giáo viên hợp đồng thay cô 3 tháng nghỉ làm thôi "
" Không còn dạy nữa ấy ạ? " Cô chưa từng nghe anh nói về chuyện này, thể nào tối qua anh lạ lùng như thế, thì ra nghỉ làm rồi mà không cho cô biết.
" Phải...không dạy nữa, em có khó khăn gì thì cứ hỏi cô "
" Dạ không có " Thật ra đối với cô Âm nhạc có gì mà phải hỏi chứ, nhắm mắt là có thể qua môn rồi mà. Thứ cô cần bây giờ là tên chết tiệt kia, không biết giờ này sống chết ở đâu? Sáng nào cũng đi sớm như vậy là đi đâu chứ? Thiên Nhi lôi điên thoại ra gói cho Vương Hàn Vũ, ba bốn lần nhưng đều không ai nghe máy. Trong lòng thầm chửi rủa anh là tên chết tiệt...
Chiều đến Thiên Nhi trở về nhà, thấy có rất nhiều người trước cửa nhà anh, họ tới dọn dẹp đồ đạc trong căn hộ, tất cả đều là đồ của anh.
" Này mấy anh kia, nhà đó vẫn còn người ở...sao các anh tự tiện mang đồ đạc đi? " Thiên Nhi quát to
Một người mặc âu phục đi từ trong nhà ra, anh ta đậm chất một quý tộc nhà giàu với đôi giày da bóng loáng
" Chúng tôi tới đây là có sự chỉ đạo của giám đốc, người không phận sự vui lòng đừng ăn nói hồ đồ " Trên khuân mặt đẹp trai, tuấn tú vẫn giữ phép tắc lịch sự
" Giám đốc cái gì chứ? Giám đốc thì có quyền khuân bê đồ đạc của người khác đi hả? " Vẻ mặt Thiên Nhi trở nên nóng nảy
" Sao cô phải kích động như vậy? Cô có quan hệ gì với chủ nhà cũ à? "
" Từ lúc nào mà anh đòi xen vào đời tư của tôi. Quan hệ gì tôi phải nói với anh hả? Đồ vô duyên "
" Gì? Cô vừa nói ai vô duyên...từ nãy tôi không thèm chấp cô rồi đấy. Đã vậy tôi nói thẳng cho cố biết, chủ căn nhà này là Vương Hàn Vũ, con trai chủ tịch tập đoàn Performance, còn một thông tin nữa...anh ấy sắp kết hôn với Lăng Tiểu Thùy, diễn viên nổi tiếng Thế giới... thế nên dù cô có mơ mộng với lấy Vương Hàn Vũ thì hãy mau dập tắt nó đi. "
Khuân mặt Thiên Nhi cứng đờ. Những câu chữ phát ra từ miệng anh ta là thật hay giả? Sao cô vẫn mãi là kẻ chẳng biết gì. Rõ ràng tối qua vẫn còn rất vui vẻ kia mà. Cô không được tin nếu anh chưa kiểm chứng
" Anh nói dối, đồ bịa đặt "
" Tôi cũng không có gì để làm cô tin cả. Nhưng cô yên tâm, khoảng 4 - 5 ngày nữa tin tức sẽ lan rộng rãi trên mạng xã hội thôi. Còn bây giờ tôi phải đi rồi, không đôi co với đồ trẻ con như cô " Nói rồi anh bước lên xe, đi một đoạn nhìn gương chiếu hậu vẫn thấy cô đứng chôn chân ở đó. Sống từng ấy năm vẫn chưa gặp ai cứng đầu và cãi ngang như cô gái ấy, thật thú vị...
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook