Anh Hận Anh Yêu Em
-
Chương 22
Đột nhiên, Hình Khải nắm chặt cổ tay cô: “Rút cuộc em có định lấy anh hay không?”
Hình Dục rõ ràng là bị dọa cho sợ hãi, cô gỡ từng ngón tay Hình Khải ra, kéo chăn đắp lên người anh, nói: “Vừa rồi ở cửa chú Hình đã nói nhận em là con gái, sau này ba chúng ta là người một nhà rồi.”
“Em nói vậy là có ý gì?”
Hình Dục mím môi, nói tiếp: “Là muốn nói, cho dù em có lấy anh hay không, chúng ta đều là người nhà họ Hình.”
Hình Khải hất hất tóc, vốn làm thế để khiến mình tỉnh táo hơn một chút, nhưng đầu óc lại càng trở nên loạn hơn.
Khi anh cho rằng người con gái này đã thuận theo mình, thì trong lòng cô dường như lại đang có một suy nghĩ khác.
Cũng có thể, cô hoàn toàn không có ý định lấy anh.
Thế là, anh giơ tay nắm chặt khuỷu tay cô, kéo cô ấn xuống giường.
Hình Dục bình tĩnh nhìn Hình Khải, đang định nói gì đó thì Hình Khải đã hôn lên môi cô, thô bạo khám phá cơ thể cô, cô hoảng loạn cầm cuốn sách trên giường đập vào đầu anh.
Góc sách đập trúng vào mắt Hình Khải, Hình Khải tức giận lồng lộn đấm “rầm” một tiếng xuống chiếc tủ đầu giường, khiến cả chiếc tủ đổ nhào xuống nền, đèn bàn rơi vỡ tan, phát ra những tiếng tít tít dài.
“Mẹ kiếp, nhất định phải ép tôi trói em lại em mới chịu phải không?” Mắt anh vằn tia máu, như chuẩn bị ăn tươi nuốt sống cô.
Hình Dục im lặng, tay thò vào túi quần một lúc, móc ra một chiếc bao cao su đưa cho Hình Khải.
“Em mang theo thứ này bên người để làm gì?” Hình Khải rõ ràng bị cô bức phát điên, người con gái này lúc nào cũng mang theo bao cao su trên người là vì đề phòng anh nổi thú tính bất thình lình?
“Đánh không lại anh, em đành phải tự bảo vệ mình.” Hình Dục xé vỏ bao cao su ra: “Nếu anh không chịu dùng, em sẽ tiếp tục phản kháng. Anh cũng biết em ra tay không lượng tình đâu.”
“…” Hình Khải sững người, vò chiếc bao cao su trong tay, không biết tâm trạng lúc này của mình như thế nào. Rõ ràng cô coi anh là hạng cầm thú!
Bất lực nghiêng nghiêng người, Hình Khải buông Hình Dục ra, hơi thở gấp gáp: “Đi ra đi, tránh xa tên lưu manh khốn nạn này một chút…” Nói xong anh lại vòng tay ôm lấy gáy Hình Dục.
“Giờ anh đã uống nhiều rồi, chỉ muốn hỏi em một lần, em phải trả lời nghiêm túc…”
“Vâng!”
“Nếu từ hôm nay trở đi anh chỉ đối tốt với một mình em thôi, em có yêu anh không?”
“…”
“Trả lời!”
“…”
Hình Dục bị anh ép tới góc tường, đưa tay sang bên cạnh giường, ấn vào nút ngắt nguồn điện, phòng tối đen như mực.
Trong bóng tối, Hình Dục nghe thấy hơi thở của hai người, thật sinh động.
Hình Khải biết cô đang tìm cách né tránh câu trả lời, anh nhíu chặt mày, không biết mình đang nghĩ gì nữa, tại sao lại hỏi Hình Dục như thế, hay là anh uống say thật rồi?
Anh không nói gì nữa, mơ mơ hồ hồ nhắm mắt lại, hơi rượu xộc lên đầu, vô thức anh ngã nhào vào lòng Hình Dục, cứ thế mơ màng ngủ mất.
“…” Hình Dục thầm thở phào nhẹ nhõm, khó khăn lắm mới luồn được khỏi người anh, sau khi giúp anh đắp chăn, cô quay ra phòng khách thu dọn bát đũa trên bàn.
Hình Dục rõ ràng là bị dọa cho sợ hãi, cô gỡ từng ngón tay Hình Khải ra, kéo chăn đắp lên người anh, nói: “Vừa rồi ở cửa chú Hình đã nói nhận em là con gái, sau này ba chúng ta là người một nhà rồi.”
“Em nói vậy là có ý gì?”
Hình Dục mím môi, nói tiếp: “Là muốn nói, cho dù em có lấy anh hay không, chúng ta đều là người nhà họ Hình.”
Hình Khải hất hất tóc, vốn làm thế để khiến mình tỉnh táo hơn một chút, nhưng đầu óc lại càng trở nên loạn hơn.
Khi anh cho rằng người con gái này đã thuận theo mình, thì trong lòng cô dường như lại đang có một suy nghĩ khác.
Cũng có thể, cô hoàn toàn không có ý định lấy anh.
Thế là, anh giơ tay nắm chặt khuỷu tay cô, kéo cô ấn xuống giường.
Hình Dục bình tĩnh nhìn Hình Khải, đang định nói gì đó thì Hình Khải đã hôn lên môi cô, thô bạo khám phá cơ thể cô, cô hoảng loạn cầm cuốn sách trên giường đập vào đầu anh.
Góc sách đập trúng vào mắt Hình Khải, Hình Khải tức giận lồng lộn đấm “rầm” một tiếng xuống chiếc tủ đầu giường, khiến cả chiếc tủ đổ nhào xuống nền, đèn bàn rơi vỡ tan, phát ra những tiếng tít tít dài.
“Mẹ kiếp, nhất định phải ép tôi trói em lại em mới chịu phải không?” Mắt anh vằn tia máu, như chuẩn bị ăn tươi nuốt sống cô.
Hình Dục im lặng, tay thò vào túi quần một lúc, móc ra một chiếc bao cao su đưa cho Hình Khải.
“Em mang theo thứ này bên người để làm gì?” Hình Khải rõ ràng bị cô bức phát điên, người con gái này lúc nào cũng mang theo bao cao su trên người là vì đề phòng anh nổi thú tính bất thình lình?
“Đánh không lại anh, em đành phải tự bảo vệ mình.” Hình Dục xé vỏ bao cao su ra: “Nếu anh không chịu dùng, em sẽ tiếp tục phản kháng. Anh cũng biết em ra tay không lượng tình đâu.”
“…” Hình Khải sững người, vò chiếc bao cao su trong tay, không biết tâm trạng lúc này của mình như thế nào. Rõ ràng cô coi anh là hạng cầm thú!
Bất lực nghiêng nghiêng người, Hình Khải buông Hình Dục ra, hơi thở gấp gáp: “Đi ra đi, tránh xa tên lưu manh khốn nạn này một chút…” Nói xong anh lại vòng tay ôm lấy gáy Hình Dục.
“Giờ anh đã uống nhiều rồi, chỉ muốn hỏi em một lần, em phải trả lời nghiêm túc…”
“Vâng!”
“Nếu từ hôm nay trở đi anh chỉ đối tốt với một mình em thôi, em có yêu anh không?”
“…”
“Trả lời!”
“…”
Hình Dục bị anh ép tới góc tường, đưa tay sang bên cạnh giường, ấn vào nút ngắt nguồn điện, phòng tối đen như mực.
Trong bóng tối, Hình Dục nghe thấy hơi thở của hai người, thật sinh động.
Hình Khải biết cô đang tìm cách né tránh câu trả lời, anh nhíu chặt mày, không biết mình đang nghĩ gì nữa, tại sao lại hỏi Hình Dục như thế, hay là anh uống say thật rồi?
Anh không nói gì nữa, mơ mơ hồ hồ nhắm mắt lại, hơi rượu xộc lên đầu, vô thức anh ngã nhào vào lòng Hình Dục, cứ thế mơ màng ngủ mất.
“…” Hình Dục thầm thở phào nhẹ nhõm, khó khăn lắm mới luồn được khỏi người anh, sau khi giúp anh đắp chăn, cô quay ra phòng khách thu dọn bát đũa trên bàn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook