Anh Em
-
Chương 3
Vậy mà đêm đó, Hách Kính rốt cuộc cũng không thể đưa Vu Hạo Dương trở về, chỉ là theo đuôi thằng bé đến nhà họ Vu, bà Vu nhìn thấy cháu trai vội vàng ôm lấy, không xem ai ra gì hỏi han ân cần, giống như nó phải chịu đựng bị ngược đãi không ra con người. Hách Kính lúng túng, cũng không thể đi lên trả lời, xác nhận thằng bé an toàn, sau đó trở về nhà họ Liễu.
Không biết mẹ con ba người đã đạt được thỏa thuận gì, tóm lại vấn đề dường như được giải quyết, Vu Hạo Dương trở về nhà ở, Vu Tĩnh Hàm lại bĩu môi chuyển vào phòng sách. Thật ra thì Hách Tịnh cảm thấy đem phòng của mình tặng cho cô ta ở cũng không sao, nhưng Lý Băng kiên quyết không đồng ý, nói phải có thứ tự đến trước và sau, hơn nữa Vu Tĩnh Hàm còn nhỏ thì phải ở gian phòng nhỏ, nhưng con bé lại khóc rống không chịu. Đến lúc này, Hách Tịnh cảm thấy mẹ kế thực dịu dàng, kỳ thật còn là một người rất có nguyên tắc, càng tăng thêm tăng vài phần kính trọng với bà.
Mẹ kế mang tới cho mọi người rất nhiều niềm vui. Sau này Hách Tịnh tổng kết, Lý Băng là một người được thừa kế truyền thống tốt đẹp của dân tộc Trung Quốc chúng ta, ngoài công việc giúp chồng dạy con, lo liệu việc nhà, mọi thứ cũng rất có bản lĩnh.
Lý Băng rất khéo tay làm được thức ăn ngon, hơn nữa còn hết sức chú trọng sức khỏe và chất lượng cuộc sống. Buổi sáng tự mình ép sữa đậu nành, hầm cháo hấp bánh bao, thường ngày mua cá tôm, nấu canh, một ngày ba bữa có mặn có chay hợp lý, kèm theo mỗi ngày đổi lại rất đa dạng, nuôi một nhà bốn người nuôi thành sắc mặt hồng hào tinh thần và thể lực dồi dào, đầy nhiệt huyết. Cho thấy cuộc sống chất lượng của nhân dân tại tại quốc gia xã hội chủ nghĩa.
Hơn nữa cô còn là một người có cuộc sống thú vị, cũng rất có thưởng thức, từng bước một cải thiện cuộc sống của nhà họ Hách. Đầu tiên là môi trường sống, cô mua khá nhiều hậu hoa từ chợ hoa, trang trí ban công thành sắc màu rực rỡ, lại đem tất cả rèm cửa sổ màu xám tro nhà họ Hách dùng trong nhiều năm đổi thành màu sắc ấm áp, còn lại chia làm hai tầng, khi Hách Tịnh thấy rèm cửa tơ lụa màu trắng bị gió thổi lên, thời điểm đó cơ hồ cho là mình biến thành công chúa, đang ở trong lâu đài chờ đợi hoàng tử đến.
Tường trắng đơn điệu bị giấy dán tường dán lên, toàn bộ đồ dùng trong nhà cũng đều được bày biện hợp lý hơn, tủ lạnh và tivi cũng được Lý Băng tự tay tân trang lại – tay cầm của tủ lạnh và tivi được bọc lại bằng hoa văn. Ngoài ra còn có bộ ghế salon, đệm dựa, thảm, tất cả đã đổi mới, tủ giày, phòng vệ sinh, tủ chứa đồ mỗi chi tiết đều được tiến hành sửa đổi.
Những thứ cải tạo này tiến hành theo chất lượng nên không phải một ngày một ngày hai mà hoàn thành, vì vậy tất cả mọi người không cảm thấy khó chịu, chẳng qua là cảm thấy phòng ở dường như sáng sủa hơn, không gian rộng rãi, cuộc sống thuận tiện, rất có cảm giác gia đình.
Hách Kính là một người đàn ông, bình thường bận rộn công việc, tâm tư cũng không coi là tinh tế tỉ mỉ, nhũng thay đổi này mang lại sự thuận lợi, nhưng không có mất đi suy nghĩ sâu xa, Hách Tịnh nhìn tất cả vào trong mắt. Từ khi bắt đầu biết chuyện, nhà đối với bọn họ cũng chỉ là nơi ăn uống nghỉ ngơi, nhiều hơn nữa là đọc sách làm bài tập. Phòng ngủ của cô cho tới bây giờ đều là nơi để vật phẩm cần thiết, đơn giản có thể so với doanh trại quân đội, chưa bao giờ có phong cách nữ tính. Hách Tịnh đối với những thay đổi mà mẹ kế đem lại vừa vui mừng, lại vừa lo lắng với những thay đổi mà mẹ kế mang lại, dường như mình ở trong căn phòng phong cách cổ tích, cũng lặng lẽ xảy ra biến hóa nào đó.
Cùng xảy ra biến hóa, không chỉ có một mình Hách Tịnh. Có lẽ là lý do cùng ngành, cộng thêm tính tình đều thuộc loại tương đối ôn hòa, hôn nhân của Hách Kính và Lý Băng rất nhanh đã vượt qua thời kỳ cọ sát mà bước vào trạng thái vợ chồng hòa hợp. Hách Tịnh phát hiện, ba ba sau khi tái hôn không thức đêm nữa, tóc không rụng, quần đen dưới mí mắt không còn, trên mặt cũng rạng rỡ hơn, ngay cả Lý Băng tinh thần cũng toả sáng thật giống như trẻ hơn mấy tuổi, thật là ứng với một câu quảng cáo: "Người ấy tốt, tôi cũng tốt."
Vì thế, Hách Tịnh chân thành cảm ơn mẹ kế của mình, bởi vì sự cảm kích này, dù Vu Tĩnh Hàm càng khiêu khích bới móc, cô cũng không để lại dấu vết gạt bỏ, tận lực khiến cho cô bé vui vẻ.
Khí trời chuyển lạnh, lúc Hách Tịnh nhận được chiếc áo lông đầu tiên trong đời mình thì loại cảm kích này đạt tới cực điểm, mặt khác còn cộng thêm một phần được yêu thương mà hoảng sợ, nếu không phải là lớn vậy rồi còn chưa từng làm nũng, cô thật muốn ôm Lý Băng cọ qua cọ lại gọi một tiếng "Mẹ" rồi, ông trời đền bù cho người có lòng, không uổng công cô nhọc lòng giúp cha tìm kiếm mùa xuân thứ hai.
Vu Tĩnh Hàm nhận được áo len lại bình tĩnh hơn nhiều, cầm lên làm ra một động tác quen thuộc —— bĩu môi, còn lầm bầm: "Áo len này quá dày, mặc vào căng phồng khó coi chết đi được, cái này mua bên ngoài còn xinh đẹp hơn."
Không chỉ là quần áo, Vu Tĩnh Hàm cũng kín đáo phê bình thức ăn Lý Băng làm , cộng thêm điều kiện kinh tế giàu có, thường xuyên cùng bạn học ra bên ngoài ăn cơm, nên cô thích những món ăn mới lạ, mua từ của hàng ăn nhanh. Lý Băng vì thế hết sức nhức đầu, đã từng cố gắng hạn chế tiền tiêu vặt của cô bé, nhưng nhà họ Vu cũng cho hết sức hoang phí, Lý Băng dù không cho, Vu Tĩnh Hàm cũng không thiếu tiền tiêu vặt.
Thấy Tĩnh Hàm ném áo len vào ngăn tủ, đến gấp cũng không gấp, Hách Tịnh cảm thấy ngượng ngùng, trong lòng oán thầm cô bé đang ở trong phúc mà không biết hưởng, nếu không phải áo len của cô bé mình mặc vào quá ngắn, thật muốn nói một câu: "Em không muốn thì cho chị là được." Cũng chỉ là suy nghĩ như thế mà thôi, lúc này cô càng hiểu rõ, con bé dù có phá hỏng cũng không tặng đồ cho mình.
Buổi tối nằm ở trên giường cầm áo len vuốt ve, mãi cũng không ngủ được, Hách Tịnh nghĩ tới một người khác đang ở trong phúc mà chẳng biết hưởng kia, chính là người cha nhà họ Vu, Vu Tự Cường, đầu óc ông ta không biết chứa bao nhiêu nước mới có thể vứt bỏ người vợ như Lý Băng.
Hách Tịnh rất hiếu kỳ đối với hôn nhân của cha mình, vô tình có được vô cùng thỏa mãn.
Ngày đó, trường học chọn cô tham gia thi hùng biện, là trường trung học Thực Nghiệm nơi Lý Băng làm việc. Hách Tịnh đọc từng chữ rõ ràng, thận trọng, cộng thêm ưu thế về ngoại hình, mặc dù tuổi dự thi là nhỏ nhất, lại được thứ hạng không tồi, là giải nhất, đứng sau giải đặc biệt. Sau cuộc thi là phần trao giải thưởng và chụp ảnh, làm tốn một ít thời gian, lúc kết thúc đã đến giờ tan tầm.
Giáo viên cùng đổi tuyển và Hách Tịnh đi chào hỏi. Sau đó, liền đi tìm Lý Băng cùng nhau về nhà. Sau khi xong việc Lý Băng sẽ đi chợ mua thức ăn về nhà, mình cũng có thể giúp cầm vài thứ.
Trên đường hỏi thăm, cũng tới được khoa Ngữ văn của Lý Băng, cửa không khóa, Hách Tịnh ở cửa ra vào liền thấy Lý Băng ngồi ở phía cửa sổ thu dọn đồ đạc trên bàn, vừa muốn mở miệng gọi, phát hiện phía sau có người muốn vào phòng, lập tức nghiêng người nhường đường, người đến là một nữ giáo sư mang kính hơn 40 tuổi, Hách Tịnh lập tức mỉm cười chào hỏi: "Chào giáo sư."
Nữ giáo sư không lập tức vào văn phòng, đưa tay nâng kính, có chút kinh ngạc nói: "Hả, em không phải là người mới giành được giải nhất sao? Cô nhớ em là người thi đầu tiên, tại sao lại tới đây?"
Vừa rồi trong cuộc thi, giám khảo và rất nhiều khán giả vốn là giáo viên và học sinh, giáo sư xuất hiện ở đây, chắc là giáo viên dạy ngữ văn, có mặt trong cuộc thi vừa rồi cũng không khó hiểu lắm, Hách Tịnh vừa muốn giải thích, Lý Băng cũng đã nhận ra tiếng động bên này, vội vàng bước tới và nói: " em ấy tới tìm tôi, Tịnh Tịnh, đây là tổ trưởng tổ Ngữ văn giáo sư Vương, giáo sư Vương, đây là con gái của tôi, Hách Tịnh."
"Con gái?" giáo sư Vương bỗng nhiên hiểu ra: "Khó trách, cô bé này còn nhỏ tuổi cũng đã đàn áp được đám đông, thì ra là có cao thủ ở phía sau chỉ bảo, diện mạo không quá giống, nhưng so với cô thì xinh đẹp hơn." Nói xong vui vẻ nhìn Hách Tịnh cười, cảm thấy hứng thú tiếp tục hỏi: "Em là học sinh trường cao trung thuộc đại học C ư? Không thì cân nhắc tới trường học của chúng ta, học tập cùng mẹ? Thật ra chuyển trường trung học cũng tốt, dù sao em cũng mới năm đầu tiên . . . ." Trường trung học Thực Nghiệm và trường đại học C là hai trường tốt nhất thành phố này, ngay từ đầu hai trường đã cùng nhau tranh giành học sinh ưu tú, giáo sư Vương là cán bộ lãnh đạo, đương nhiên sẽ dốc hết sức thực hiện phương châm của trường học.
Lý Băng hơi xấu hổ nhìn vào mắt Hách Tịnh, có chút do dự muốn mở miệng giải thích, thấy giáo sư Vương vẫn nói hưng phấn, mà Hách Tịnh cười híp mắt vui vẻ lắng nghe, mới yên tâm, khéo léo nhìn giáo sư Vương nói: "Cha cô bé là giáo sư nổi tiếng trường đại học C, hiện tại ở trường đại học C mọi người là đều khen ngợi, đi học ở trường trung học C dễ dàng hơn."
Giáo sư Vương bỗng nhiên hiểu ra, lúc này mới nhớ sau khi ly hôn Lý Băng lại tái hôn, chồng cũ của cô họ Vu, là một doanh nhân giàu có, từng quyên góp tiền cho trường học, xem ra "Con gái" không phải như bà nghĩ. Bà vốn là người thông minh, lập tức nói tiếp: "Thực ra, đi học gần nhà cũng tốt, nhưng mà trong các trường trung học thì trường trung học Thực Nghiệm cũng đứng nhất nhì trong thành phố, dẫn đầu trong việc mở các lớp chuyên đề và chương trình dạy học, cũng có lợi thế. Dù sao cũng không muộn, nghĩ lại nên thi vào trường nào thì tốt".
Từ nhỏ đến lớn Hách Tịnh đã sống cùng giáo viên, cũng biết cách nói chuyện khiến cho họ vui vẻ hơn. Vì vậy, khi Lý Băng dọn dẹp xong đồ của mình liền nhìn thấy, hai người phụ nữ một lớn một nhỏ dường như là bạn bè lâu năm. Cười nói với cô bé: "Bình thường Giáo sư Vương rất nghiêm khắc, học sinh đều sợ bà, không ngờ hai người lại hợp nhau như vậy. Bà là người mạnh mẽ, có tài ăn nói, con cẩn thận bị bà ấy thuyết phục đến lúc không thể không thi vào trường trung học Thực Nghiệm đâu đấy."
Hách Tịnh không lo lắng chút nào: "Trường trung học Thực Nghiệm cũng không tồi, sân trường lớn, môi trường cũng tốt, ngay cả sân thể dục cũng rộng hơn, những năm gần đây so với đại học C không thua kém nhiều lắm." Trường đại học C nổi tiếng đã lâu, nhưng bởi vì gần chợ, nên diện tích không lớn, cơ sở vật chất như phòng mĩ thuật, sân thể dục nhỏ hơn trung học Thực Nghiệm một chút.
"Học ở trường trung học Thực nghiệm thì phải ở nội trú, con yên tâm về cha mình sao?" Hai cha con quan hệ rất tốt, có thể vì nhiều năm sống nương tựa vào nhau. Lý Băng mặc dù không đến mức ghen tị, nhưng cũng không nhịn được trêu ghẹo con bé.
Hách Tịnh nhếch khóe miệng lên, mắt híp lại thành hình trăng cong, rất tự nhiên trả lời: "Giao cha cho dì, con còn không yên tâm sao?"
Trêu ghẹo người ta lại bị người ta trêu ghẹo lại, Lý Băng cảm thấy mình rất vô dụng, không ngờ lại bị đứa trẻ mười hai tuổi đùa đến đỏ mặt, nhưng trong lòng vẫn rất vui vẻ .
Đến cửa chính trường học thì vui vẻ biến mất trong nháy mắt. Nhìn thấy người đàn ông đứng cạnh chiếc xe hơi màu đen cao cấp bên vỉa hè, Lý Băng cả người cứng đờ.
Lúc này Hách Tịnh đang kéo cánh tay Lý Băng, thì nhận ra biểu hiện cứng đờ của bà, theo ánh mắt Lý Băng nhìn về phía người đàn ông kia, cảm nhận đường nét trên khuôn mặt phóng khoáng, dáng người vạm vỡ, trước kia chưa từng nhìn thấy, nhưng không hiểu tại sao lại có cảm giác quen thuộc, trong lòng Hách Tịnh khẽ động, lập tức biết được thân phận của người đó, vì vậy khi Lý Băng đi về phía ông ta, cô cũng theo sát phía sau.
"Anh tới đây làm gì?" Thái độ của Lý Băng lạnh nhạt, lại có chút tức giận.
Ban đầu người đàn ông trầm mặc, sau đó liếc Hách Tịnh một cái mới từ từ mở miệng: "Chúng ta nói chuyện riêng một chút." Ánh mắt của ông ta không tốt, giọng nói không giống cầu xin, lại giống như ra lệnh, Hách Tịnh cố gắng giữ bình tĩnh nhìn ông ta, từ sau lưng Lý Băng đến gần ông ta hơn.
Lý Băng có vẻ mệt mỏi, bả vai hơi hạ xuống, khó chịu hồi lâu mới nói: "Chúng ta còn có gì để nói, cũng đã ly hôn rồi, mỗi người đều có cuộc sống riêng, quấy rầy tôi như vậy làm gì ?" Nói xong cảm thấy cánh tay căng thẳng, vội vàng nghiêng đầu nhìn, dường như bây giờ mới phát hiện Hách Tịnh vẫn khoác tay đi theo cô.
Lý Băng có chút bối rối cười nhìn Hách Tịnh, theo bản năng né tránh ánh mắt trong trẻo của cô bé, nhưng khi nói với người đàn ông có chút lạnh lùng: "Chúng tôi còn có việc, không thể đi cùng anh." Nói xong bước đi cùng Hách Tịnh.
Người đàn ông khẽ nghiêng mình, thân hình cao lớn chặn đường đi của bọn họ, thái độ ông ta cương quyết: "Hoặc là em đi theo anh, chúng ta tìm nơi nói chuyện một chút, hoặc là," vừa nói vừa nhìn xung quanh, lúc này là thời gian tan học, không ít học sinh biết Lý Băng đã bắt đầu nhìn bọn họ, người đàn ông giật giật khóe miệng mới tiếp tục nói: "Hoặc là em muốn nói chuyện ở chỗ này?"
Lý Băng nhìn thấy ánh mắt của mọi người, càng thêm bối rối, tức giận, bất đắc dĩ nghiêng đầu nhìn con gái bên cạnh. Từ trước đến nay vô cùng thông minh, theo thói quen nhìn mặt nói chuyện, vẻ mặt Hách Tịnh nhìn bà đầy vô tội, không có ý định tránh đi, mà Lý Băng cũng không có can đảm mở miệng đuổi con bé đi nơi khác, nhất thời tình trạng thêm giằng co.
Ánh mắt vô tội của Hách Tịnh nhìn về phía người đàn ông lia, rất lễ phép nói: "Chú tìm mẹ con có chuyện gì sao? Tuyến xe của trường con đã đi rồi, con chỉ có thể đi tuyến xe của trường mẹ thôi, chú có việc gì muốn nói sao, nhưng con cũng không muốn bỏ lỡ cả tuyến xe này đâu."
Lý Băng được nhắc nhở lập tức gật đầu: "Đúng vậy, bỏ lỡ tuyến xe này thì làm sao về nhà? Chúng ta hôm nào rãnh rỗi nói chuyện tiếp". Cũng không quan tâm đến việc Hách Tịnh bình thường gọi bà là “Dì”, tại sao hôm nay lại gọi là “Mẹ”.
Đề nghị của Lý Băng lại làm cho không gian trở nên yên tĩnh hơn, người đàn ông này dường như đang cố gắng nhịn tức giận xuống, gần như từ trong kẽ răng rặn ra một câu: "Mẹ cháu?" Đối mặt với Lý Băng, nhưng lại cố ý nói cho Hách Tịnh nghe. “Hừ” lạnh một tiếng, nhưng không tiếp tục nhằm vào Hách Tịnh nữa, mà nhìn Lý Băng nói: "Lên xe đi, chúng ta tìm một chỗ nói chuyện." Nói xong mở cửa xe ra.
Hách Tịnh không để ý tới lời nói của người đàn ông kia, vô tội nhìn mẹ kế. Lý Băng thở dài nhìn con bé giới thiệu: "Đây là cha của Tĩnh Hàm, Vu Tự Cường, con gọi là chú Vu đi, chú ấy tìm mẹ chắc là có chuyện phải nói, nếu con không bận chuyện gì thì đi với mẹ." Dừng một chút lại nói "Chỉ sợ cha con và em gái hôm nay phải ra bên ngoài ăn cơm rồi." Nói xong bà chợt xoay người nhìn Vu Tự Cường: "Cho tôi mượn điện thoại của anh dùng một chút, tôi phải gọi điện về nhà."
Thấy anh ta hung dữ nhìn mình chằm chằm, Lý Băng co người lại. Ngay sau đó nhận thấy sự ấm áp trên tay mình, là Hách Tịnh đang cầm tay cô, bàn tay rất nhỏ, cũng rất ấm áp, tinh thần phấn chấn lại, ưỡn thẳng lưng nhìn về phía trước.
Lý Băng gọi điện thoại về nhà báo tin. Sau đó, một hàng ba người đi tới một quán cà phê. Quán cà phê này cũng lần đầu tiên nhìn thấy, không phải người có tiền sẽ không dám đến. Hách Tịnh lần đầu tiên tới đây, nhưng tuổi tác của cô bé so với diện mạo trưởng thành hơn, đối với sự trang trí lộng lẫy bên trong cũng chỉ thản nhiên liếc nhìn một cái, cũng rất tự nhiên với sự phục vụ chu đáo của nhân viên, khiến cho người không chút quan tâm đến cô bé như Vu Tự Cường cũng phải nhìn mấy lần.
Đồ uống được đưa lên, Hách Tịnh tự mình tự ngồi một chỗ ăn uống, làm như mình là vật trang trí —— hiển nhiên, hai người kia cũng xem cô bé là vật trang trí. Nhưng cũng không có cách nào, bản thân cô bé cũng muốn như thế
Không biết mẹ con ba người đã đạt được thỏa thuận gì, tóm lại vấn đề dường như được giải quyết, Vu Hạo Dương trở về nhà ở, Vu Tĩnh Hàm lại bĩu môi chuyển vào phòng sách. Thật ra thì Hách Tịnh cảm thấy đem phòng của mình tặng cho cô ta ở cũng không sao, nhưng Lý Băng kiên quyết không đồng ý, nói phải có thứ tự đến trước và sau, hơn nữa Vu Tĩnh Hàm còn nhỏ thì phải ở gian phòng nhỏ, nhưng con bé lại khóc rống không chịu. Đến lúc này, Hách Tịnh cảm thấy mẹ kế thực dịu dàng, kỳ thật còn là một người rất có nguyên tắc, càng tăng thêm tăng vài phần kính trọng với bà.
Mẹ kế mang tới cho mọi người rất nhiều niềm vui. Sau này Hách Tịnh tổng kết, Lý Băng là một người được thừa kế truyền thống tốt đẹp của dân tộc Trung Quốc chúng ta, ngoài công việc giúp chồng dạy con, lo liệu việc nhà, mọi thứ cũng rất có bản lĩnh.
Lý Băng rất khéo tay làm được thức ăn ngon, hơn nữa còn hết sức chú trọng sức khỏe và chất lượng cuộc sống. Buổi sáng tự mình ép sữa đậu nành, hầm cháo hấp bánh bao, thường ngày mua cá tôm, nấu canh, một ngày ba bữa có mặn có chay hợp lý, kèm theo mỗi ngày đổi lại rất đa dạng, nuôi một nhà bốn người nuôi thành sắc mặt hồng hào tinh thần và thể lực dồi dào, đầy nhiệt huyết. Cho thấy cuộc sống chất lượng của nhân dân tại tại quốc gia xã hội chủ nghĩa.
Hơn nữa cô còn là một người có cuộc sống thú vị, cũng rất có thưởng thức, từng bước một cải thiện cuộc sống của nhà họ Hách. Đầu tiên là môi trường sống, cô mua khá nhiều hậu hoa từ chợ hoa, trang trí ban công thành sắc màu rực rỡ, lại đem tất cả rèm cửa sổ màu xám tro nhà họ Hách dùng trong nhiều năm đổi thành màu sắc ấm áp, còn lại chia làm hai tầng, khi Hách Tịnh thấy rèm cửa tơ lụa màu trắng bị gió thổi lên, thời điểm đó cơ hồ cho là mình biến thành công chúa, đang ở trong lâu đài chờ đợi hoàng tử đến.
Tường trắng đơn điệu bị giấy dán tường dán lên, toàn bộ đồ dùng trong nhà cũng đều được bày biện hợp lý hơn, tủ lạnh và tivi cũng được Lý Băng tự tay tân trang lại – tay cầm của tủ lạnh và tivi được bọc lại bằng hoa văn. Ngoài ra còn có bộ ghế salon, đệm dựa, thảm, tất cả đã đổi mới, tủ giày, phòng vệ sinh, tủ chứa đồ mỗi chi tiết đều được tiến hành sửa đổi.
Những thứ cải tạo này tiến hành theo chất lượng nên không phải một ngày một ngày hai mà hoàn thành, vì vậy tất cả mọi người không cảm thấy khó chịu, chẳng qua là cảm thấy phòng ở dường như sáng sủa hơn, không gian rộng rãi, cuộc sống thuận tiện, rất có cảm giác gia đình.
Hách Kính là một người đàn ông, bình thường bận rộn công việc, tâm tư cũng không coi là tinh tế tỉ mỉ, nhũng thay đổi này mang lại sự thuận lợi, nhưng không có mất đi suy nghĩ sâu xa, Hách Tịnh nhìn tất cả vào trong mắt. Từ khi bắt đầu biết chuyện, nhà đối với bọn họ cũng chỉ là nơi ăn uống nghỉ ngơi, nhiều hơn nữa là đọc sách làm bài tập. Phòng ngủ của cô cho tới bây giờ đều là nơi để vật phẩm cần thiết, đơn giản có thể so với doanh trại quân đội, chưa bao giờ có phong cách nữ tính. Hách Tịnh đối với những thay đổi mà mẹ kế đem lại vừa vui mừng, lại vừa lo lắng với những thay đổi mà mẹ kế mang lại, dường như mình ở trong căn phòng phong cách cổ tích, cũng lặng lẽ xảy ra biến hóa nào đó.
Cùng xảy ra biến hóa, không chỉ có một mình Hách Tịnh. Có lẽ là lý do cùng ngành, cộng thêm tính tình đều thuộc loại tương đối ôn hòa, hôn nhân của Hách Kính và Lý Băng rất nhanh đã vượt qua thời kỳ cọ sát mà bước vào trạng thái vợ chồng hòa hợp. Hách Tịnh phát hiện, ba ba sau khi tái hôn không thức đêm nữa, tóc không rụng, quần đen dưới mí mắt không còn, trên mặt cũng rạng rỡ hơn, ngay cả Lý Băng tinh thần cũng toả sáng thật giống như trẻ hơn mấy tuổi, thật là ứng với một câu quảng cáo: "Người ấy tốt, tôi cũng tốt."
Vì thế, Hách Tịnh chân thành cảm ơn mẹ kế của mình, bởi vì sự cảm kích này, dù Vu Tĩnh Hàm càng khiêu khích bới móc, cô cũng không để lại dấu vết gạt bỏ, tận lực khiến cho cô bé vui vẻ.
Khí trời chuyển lạnh, lúc Hách Tịnh nhận được chiếc áo lông đầu tiên trong đời mình thì loại cảm kích này đạt tới cực điểm, mặt khác còn cộng thêm một phần được yêu thương mà hoảng sợ, nếu không phải là lớn vậy rồi còn chưa từng làm nũng, cô thật muốn ôm Lý Băng cọ qua cọ lại gọi một tiếng "Mẹ" rồi, ông trời đền bù cho người có lòng, không uổng công cô nhọc lòng giúp cha tìm kiếm mùa xuân thứ hai.
Vu Tĩnh Hàm nhận được áo len lại bình tĩnh hơn nhiều, cầm lên làm ra một động tác quen thuộc —— bĩu môi, còn lầm bầm: "Áo len này quá dày, mặc vào căng phồng khó coi chết đi được, cái này mua bên ngoài còn xinh đẹp hơn."
Không chỉ là quần áo, Vu Tĩnh Hàm cũng kín đáo phê bình thức ăn Lý Băng làm , cộng thêm điều kiện kinh tế giàu có, thường xuyên cùng bạn học ra bên ngoài ăn cơm, nên cô thích những món ăn mới lạ, mua từ của hàng ăn nhanh. Lý Băng vì thế hết sức nhức đầu, đã từng cố gắng hạn chế tiền tiêu vặt của cô bé, nhưng nhà họ Vu cũng cho hết sức hoang phí, Lý Băng dù không cho, Vu Tĩnh Hàm cũng không thiếu tiền tiêu vặt.
Thấy Tĩnh Hàm ném áo len vào ngăn tủ, đến gấp cũng không gấp, Hách Tịnh cảm thấy ngượng ngùng, trong lòng oán thầm cô bé đang ở trong phúc mà không biết hưởng, nếu không phải áo len của cô bé mình mặc vào quá ngắn, thật muốn nói một câu: "Em không muốn thì cho chị là được." Cũng chỉ là suy nghĩ như thế mà thôi, lúc này cô càng hiểu rõ, con bé dù có phá hỏng cũng không tặng đồ cho mình.
Buổi tối nằm ở trên giường cầm áo len vuốt ve, mãi cũng không ngủ được, Hách Tịnh nghĩ tới một người khác đang ở trong phúc mà chẳng biết hưởng kia, chính là người cha nhà họ Vu, Vu Tự Cường, đầu óc ông ta không biết chứa bao nhiêu nước mới có thể vứt bỏ người vợ như Lý Băng.
Hách Tịnh rất hiếu kỳ đối với hôn nhân của cha mình, vô tình có được vô cùng thỏa mãn.
Ngày đó, trường học chọn cô tham gia thi hùng biện, là trường trung học Thực Nghiệm nơi Lý Băng làm việc. Hách Tịnh đọc từng chữ rõ ràng, thận trọng, cộng thêm ưu thế về ngoại hình, mặc dù tuổi dự thi là nhỏ nhất, lại được thứ hạng không tồi, là giải nhất, đứng sau giải đặc biệt. Sau cuộc thi là phần trao giải thưởng và chụp ảnh, làm tốn một ít thời gian, lúc kết thúc đã đến giờ tan tầm.
Giáo viên cùng đổi tuyển và Hách Tịnh đi chào hỏi. Sau đó, liền đi tìm Lý Băng cùng nhau về nhà. Sau khi xong việc Lý Băng sẽ đi chợ mua thức ăn về nhà, mình cũng có thể giúp cầm vài thứ.
Trên đường hỏi thăm, cũng tới được khoa Ngữ văn của Lý Băng, cửa không khóa, Hách Tịnh ở cửa ra vào liền thấy Lý Băng ngồi ở phía cửa sổ thu dọn đồ đạc trên bàn, vừa muốn mở miệng gọi, phát hiện phía sau có người muốn vào phòng, lập tức nghiêng người nhường đường, người đến là một nữ giáo sư mang kính hơn 40 tuổi, Hách Tịnh lập tức mỉm cười chào hỏi: "Chào giáo sư."
Nữ giáo sư không lập tức vào văn phòng, đưa tay nâng kính, có chút kinh ngạc nói: "Hả, em không phải là người mới giành được giải nhất sao? Cô nhớ em là người thi đầu tiên, tại sao lại tới đây?"
Vừa rồi trong cuộc thi, giám khảo và rất nhiều khán giả vốn là giáo viên và học sinh, giáo sư xuất hiện ở đây, chắc là giáo viên dạy ngữ văn, có mặt trong cuộc thi vừa rồi cũng không khó hiểu lắm, Hách Tịnh vừa muốn giải thích, Lý Băng cũng đã nhận ra tiếng động bên này, vội vàng bước tới và nói: " em ấy tới tìm tôi, Tịnh Tịnh, đây là tổ trưởng tổ Ngữ văn giáo sư Vương, giáo sư Vương, đây là con gái của tôi, Hách Tịnh."
"Con gái?" giáo sư Vương bỗng nhiên hiểu ra: "Khó trách, cô bé này còn nhỏ tuổi cũng đã đàn áp được đám đông, thì ra là có cao thủ ở phía sau chỉ bảo, diện mạo không quá giống, nhưng so với cô thì xinh đẹp hơn." Nói xong vui vẻ nhìn Hách Tịnh cười, cảm thấy hứng thú tiếp tục hỏi: "Em là học sinh trường cao trung thuộc đại học C ư? Không thì cân nhắc tới trường học của chúng ta, học tập cùng mẹ? Thật ra chuyển trường trung học cũng tốt, dù sao em cũng mới năm đầu tiên . . . ." Trường trung học Thực Nghiệm và trường đại học C là hai trường tốt nhất thành phố này, ngay từ đầu hai trường đã cùng nhau tranh giành học sinh ưu tú, giáo sư Vương là cán bộ lãnh đạo, đương nhiên sẽ dốc hết sức thực hiện phương châm của trường học.
Lý Băng hơi xấu hổ nhìn vào mắt Hách Tịnh, có chút do dự muốn mở miệng giải thích, thấy giáo sư Vương vẫn nói hưng phấn, mà Hách Tịnh cười híp mắt vui vẻ lắng nghe, mới yên tâm, khéo léo nhìn giáo sư Vương nói: "Cha cô bé là giáo sư nổi tiếng trường đại học C, hiện tại ở trường đại học C mọi người là đều khen ngợi, đi học ở trường trung học C dễ dàng hơn."
Giáo sư Vương bỗng nhiên hiểu ra, lúc này mới nhớ sau khi ly hôn Lý Băng lại tái hôn, chồng cũ của cô họ Vu, là một doanh nhân giàu có, từng quyên góp tiền cho trường học, xem ra "Con gái" không phải như bà nghĩ. Bà vốn là người thông minh, lập tức nói tiếp: "Thực ra, đi học gần nhà cũng tốt, nhưng mà trong các trường trung học thì trường trung học Thực Nghiệm cũng đứng nhất nhì trong thành phố, dẫn đầu trong việc mở các lớp chuyên đề và chương trình dạy học, cũng có lợi thế. Dù sao cũng không muộn, nghĩ lại nên thi vào trường nào thì tốt".
Từ nhỏ đến lớn Hách Tịnh đã sống cùng giáo viên, cũng biết cách nói chuyện khiến cho họ vui vẻ hơn. Vì vậy, khi Lý Băng dọn dẹp xong đồ của mình liền nhìn thấy, hai người phụ nữ một lớn một nhỏ dường như là bạn bè lâu năm. Cười nói với cô bé: "Bình thường Giáo sư Vương rất nghiêm khắc, học sinh đều sợ bà, không ngờ hai người lại hợp nhau như vậy. Bà là người mạnh mẽ, có tài ăn nói, con cẩn thận bị bà ấy thuyết phục đến lúc không thể không thi vào trường trung học Thực Nghiệm đâu đấy."
Hách Tịnh không lo lắng chút nào: "Trường trung học Thực Nghiệm cũng không tồi, sân trường lớn, môi trường cũng tốt, ngay cả sân thể dục cũng rộng hơn, những năm gần đây so với đại học C không thua kém nhiều lắm." Trường đại học C nổi tiếng đã lâu, nhưng bởi vì gần chợ, nên diện tích không lớn, cơ sở vật chất như phòng mĩ thuật, sân thể dục nhỏ hơn trung học Thực Nghiệm một chút.
"Học ở trường trung học Thực nghiệm thì phải ở nội trú, con yên tâm về cha mình sao?" Hai cha con quan hệ rất tốt, có thể vì nhiều năm sống nương tựa vào nhau. Lý Băng mặc dù không đến mức ghen tị, nhưng cũng không nhịn được trêu ghẹo con bé.
Hách Tịnh nhếch khóe miệng lên, mắt híp lại thành hình trăng cong, rất tự nhiên trả lời: "Giao cha cho dì, con còn không yên tâm sao?"
Trêu ghẹo người ta lại bị người ta trêu ghẹo lại, Lý Băng cảm thấy mình rất vô dụng, không ngờ lại bị đứa trẻ mười hai tuổi đùa đến đỏ mặt, nhưng trong lòng vẫn rất vui vẻ .
Đến cửa chính trường học thì vui vẻ biến mất trong nháy mắt. Nhìn thấy người đàn ông đứng cạnh chiếc xe hơi màu đen cao cấp bên vỉa hè, Lý Băng cả người cứng đờ.
Lúc này Hách Tịnh đang kéo cánh tay Lý Băng, thì nhận ra biểu hiện cứng đờ của bà, theo ánh mắt Lý Băng nhìn về phía người đàn ông kia, cảm nhận đường nét trên khuôn mặt phóng khoáng, dáng người vạm vỡ, trước kia chưa từng nhìn thấy, nhưng không hiểu tại sao lại có cảm giác quen thuộc, trong lòng Hách Tịnh khẽ động, lập tức biết được thân phận của người đó, vì vậy khi Lý Băng đi về phía ông ta, cô cũng theo sát phía sau.
"Anh tới đây làm gì?" Thái độ của Lý Băng lạnh nhạt, lại có chút tức giận.
Ban đầu người đàn ông trầm mặc, sau đó liếc Hách Tịnh một cái mới từ từ mở miệng: "Chúng ta nói chuyện riêng một chút." Ánh mắt của ông ta không tốt, giọng nói không giống cầu xin, lại giống như ra lệnh, Hách Tịnh cố gắng giữ bình tĩnh nhìn ông ta, từ sau lưng Lý Băng đến gần ông ta hơn.
Lý Băng có vẻ mệt mỏi, bả vai hơi hạ xuống, khó chịu hồi lâu mới nói: "Chúng ta còn có gì để nói, cũng đã ly hôn rồi, mỗi người đều có cuộc sống riêng, quấy rầy tôi như vậy làm gì ?" Nói xong cảm thấy cánh tay căng thẳng, vội vàng nghiêng đầu nhìn, dường như bây giờ mới phát hiện Hách Tịnh vẫn khoác tay đi theo cô.
Lý Băng có chút bối rối cười nhìn Hách Tịnh, theo bản năng né tránh ánh mắt trong trẻo của cô bé, nhưng khi nói với người đàn ông có chút lạnh lùng: "Chúng tôi còn có việc, không thể đi cùng anh." Nói xong bước đi cùng Hách Tịnh.
Người đàn ông khẽ nghiêng mình, thân hình cao lớn chặn đường đi của bọn họ, thái độ ông ta cương quyết: "Hoặc là em đi theo anh, chúng ta tìm nơi nói chuyện một chút, hoặc là," vừa nói vừa nhìn xung quanh, lúc này là thời gian tan học, không ít học sinh biết Lý Băng đã bắt đầu nhìn bọn họ, người đàn ông giật giật khóe miệng mới tiếp tục nói: "Hoặc là em muốn nói chuyện ở chỗ này?"
Lý Băng nhìn thấy ánh mắt của mọi người, càng thêm bối rối, tức giận, bất đắc dĩ nghiêng đầu nhìn con gái bên cạnh. Từ trước đến nay vô cùng thông minh, theo thói quen nhìn mặt nói chuyện, vẻ mặt Hách Tịnh nhìn bà đầy vô tội, không có ý định tránh đi, mà Lý Băng cũng không có can đảm mở miệng đuổi con bé đi nơi khác, nhất thời tình trạng thêm giằng co.
Ánh mắt vô tội của Hách Tịnh nhìn về phía người đàn ông lia, rất lễ phép nói: "Chú tìm mẹ con có chuyện gì sao? Tuyến xe của trường con đã đi rồi, con chỉ có thể đi tuyến xe của trường mẹ thôi, chú có việc gì muốn nói sao, nhưng con cũng không muốn bỏ lỡ cả tuyến xe này đâu."
Lý Băng được nhắc nhở lập tức gật đầu: "Đúng vậy, bỏ lỡ tuyến xe này thì làm sao về nhà? Chúng ta hôm nào rãnh rỗi nói chuyện tiếp". Cũng không quan tâm đến việc Hách Tịnh bình thường gọi bà là “Dì”, tại sao hôm nay lại gọi là “Mẹ”.
Đề nghị của Lý Băng lại làm cho không gian trở nên yên tĩnh hơn, người đàn ông này dường như đang cố gắng nhịn tức giận xuống, gần như từ trong kẽ răng rặn ra một câu: "Mẹ cháu?" Đối mặt với Lý Băng, nhưng lại cố ý nói cho Hách Tịnh nghe. “Hừ” lạnh một tiếng, nhưng không tiếp tục nhằm vào Hách Tịnh nữa, mà nhìn Lý Băng nói: "Lên xe đi, chúng ta tìm một chỗ nói chuyện." Nói xong mở cửa xe ra.
Hách Tịnh không để ý tới lời nói của người đàn ông kia, vô tội nhìn mẹ kế. Lý Băng thở dài nhìn con bé giới thiệu: "Đây là cha của Tĩnh Hàm, Vu Tự Cường, con gọi là chú Vu đi, chú ấy tìm mẹ chắc là có chuyện phải nói, nếu con không bận chuyện gì thì đi với mẹ." Dừng một chút lại nói "Chỉ sợ cha con và em gái hôm nay phải ra bên ngoài ăn cơm rồi." Nói xong bà chợt xoay người nhìn Vu Tự Cường: "Cho tôi mượn điện thoại của anh dùng một chút, tôi phải gọi điện về nhà."
Thấy anh ta hung dữ nhìn mình chằm chằm, Lý Băng co người lại. Ngay sau đó nhận thấy sự ấm áp trên tay mình, là Hách Tịnh đang cầm tay cô, bàn tay rất nhỏ, cũng rất ấm áp, tinh thần phấn chấn lại, ưỡn thẳng lưng nhìn về phía trước.
Lý Băng gọi điện thoại về nhà báo tin. Sau đó, một hàng ba người đi tới một quán cà phê. Quán cà phê này cũng lần đầu tiên nhìn thấy, không phải người có tiền sẽ không dám đến. Hách Tịnh lần đầu tiên tới đây, nhưng tuổi tác của cô bé so với diện mạo trưởng thành hơn, đối với sự trang trí lộng lẫy bên trong cũng chỉ thản nhiên liếc nhìn một cái, cũng rất tự nhiên với sự phục vụ chu đáo của nhân viên, khiến cho người không chút quan tâm đến cô bé như Vu Tự Cường cũng phải nhìn mấy lần.
Đồ uống được đưa lên, Hách Tịnh tự mình tự ngồi một chỗ ăn uống, làm như mình là vật trang trí —— hiển nhiên, hai người kia cũng xem cô bé là vật trang trí. Nhưng cũng không có cách nào, bản thân cô bé cũng muốn như thế
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook