Anh Em
Chương 14

Đại Phùng chỉ cần lớn tiếng một chút đã làm người khác sợ, nhưng với Hách Tịnh và các bạn cùng phòng thì không, các cô gái này lúc đầu còn sửng sốt, sau ngược lại càng thêm thích thú.

"Không được nóng? Lớp trưởng à, theo đuổi bạn gái, nhất là theo đuổi bạn gái xinh đẹp, không chỉ có thái độ kiên nhẫn, mà da mặt phải dày, anh như vậy không được nha." Một cô bạn gái khác đang múc cơm ăn, đưa mắt nhìn xuống sân bóng, không đợi nuốt cơm xuống liền liếc mắt nhìn lên đánh giá Đại Phùng.

"Đúng thiệt là, như đã nói, em gái tiểu Cầm tháng trước còn tới cửa tra hỏi, anh đây là như thế nào? Người yêu đây yêu cầu tan học?" Một nữ sinh khác lại quơ quơ cái muỗng chỉ trích anh ta.

"Thế này là sao!" Đại Phùng lên tiếng đẩy cái muỗng ra, chọc cho nữ sinh kia trợn mắt to nhìn cái muỗng đang ở trong tay Đại Phùng, rồi nhìn lại hộp cơm trong tay mình còn hơn phân nửa, do dự dùng tay của mình lấy thức ăn, xem cái nào nhanh hơn.

"Là như vậy, câu lạc bộ thể thao của trường đang tổ chức thi bóng rổ nữ, tôi tìm các bạn tính toán xem tham gia như thế nào, các chị lớp mười hai đang chuẩn bị thi tốt nghiệp trung học thì không tính, chúng ta lớp mười một cùng với các em lớp mười nhất định phải tham gia. Bước đầu là các lớp tranh tài với nhau, trận chung kết cuối cùng thì hai đội sẽ tranh nhất nhì, sau đó còn phải chọn những cầu thủ xuất sắc ở các lớp mười cùng lớp mười một tạo thành một đội ngũ, tới trường biểu diễn, để ban hiệu trưởng quan sát." Rốt cuộc Đại Phùng cũng tìm được cơ hội nói hết, dùng giọng điệu như ra lệnh, sau đó tha thiết nhìn chằm chằm Hách Tịnh.

Hách Tịnh bất đắc dĩ thở dài, liều chết giãy giụa: "Ha ha, rất tốt nha, tranh tài là phụ, hữu nghị mới là chính, lớp trưởng anh ổn chứ, vậy tốt, tổ chức đi, lúc đó sẽ có rất nhiều người tham gia." Nhìn chung quanh, mới vừa rồi các bạn cùng phòng còn trêu chọc rất dữ dội, bây giờ phát hiện bọn họ chỉ nhìn trời, nhìn đất, còn giả bộ vùi đầu ăn ——không hại chết cô mới lạ! Những lời vừa rồi chọc phá lớp trưởng đâu rồi hả? !

Sự thật chứng minh, liều chết giãy giụa cuối cùng cũng phải chết .

"Hách Tịnh, bạn là học sinh giỏi của trường, ở lớp chúng ta nhìn chung vóc dáng của bạn cũng cao, mình nghĩ, cuộc so tài này như thế nào cũng được, nhưng biểu diễn bạn nhất định phải tham gia, " Đại Phùng tự nhiên mà nói, cuối cùng vẫn không quên khen tặng cô"anh ta ngừng một chút, hướng chỗ cô vừa đứng, nói tiếp: nửa trường học đến xem cũng đủ để bạn cố gắng lên, còn có ban hiệu trưởng nữa, chẳng phải sẽ nổi tiếng nha, không, đoán chừng là rất nổi tiếng, nghe nói có người tiếng tăm lừng lẫy như Hách Tịnh đây tham gia, điểm ấn tượng cũng phải tăng vùn vụt. . . Thật tuyệt!"

"Ta sẽ đánh chết ngươi!" Hách Tịnh rốt cuộc nổi đóa, còn những"Ánh mắt" , nhìn cô như một danh nhân!

Nói tới nói lui, thi thì thi, phải bắt buộc tên Đại Phùng ký cam kết giúp mình trực quét dọn vệ sinh n lần (n phải không định số, phải xem đại ***** tâm tình ), Hách Tịnh nhắm mắt đáp ứng tham gia trận bóng rổ, không chỉ có thi đấu biểu diễn, đội bóng rổ cô còn phải làm đội trưởng, người chủ lực của đội ——đoán chừng điều này cũng là chủ ý tốt của Đại Phùng, trước tiên cũng chỉ nói cho dễ nghe, nguyên nhân chủ yếu ban khoa học tự nhiên có rất ít học sinh nữ, trừ những bạn nhỏ người, thấp và mập không chạy nổi , tất cả đều phải thi, vừa lúc đủ 7 cô gái, năm người chính còn hai người dự bị, không dư không thiếu người nào.

Hơn nữa đây là lớp trọng điểm của trường, lại còn là con gái, mọi người rất xem trọng học tập, những thứ khác đều không quan tâm, cảm giác tập thể vinh dự không thành vấn đề với họ, thành tích học tập tốt mới quan trọng. Ngoài ra Hách Tịnh còn là lớp phó học tập nếu không xung phong, căn bản sẽ không có ai lãng phí thời gian đi tham gia thi đấu, vì vậy Hách Tịnh không chỉ làm đội trưởng mà còn phải mỗi ngày đến từng phòng bắt mọi người tới luyện tập, trong lòng có nhiều oán trách nhưng ngoài mặt phải cầu xin họ tham gia, thật sự khổ không thể tả.

Đều là tại cái tên đáng chết Đại Phùng! Hách Tịnh lần nữa nguyền rủa anh ta, hi vọng anh ta sẽ mất ăn mất ngủ, tóc rụng, sẽ bị em gái Thanh Mai Trúc mã đánh chết . . . . .

Chạng vạng tối, Hách Tịnh từ trong phòng ăn cơm, cam chịu số phận đem hộp cơm đặt trên lò nhiệt cho nóng, bởi vì trận bóng rổ xui xẻo này, ngay cả cơm tối cô cũng chưa ăn, chỉ sợ sau khi đại hội thể thao lần này kết thúc cô sẽ bị đau bao tử.

Mới vừa thay quần áo thể thao xong, đang thắt dây giày, dưới lầu truyền đến tiếng quản lý ký túc xá gọi mở cửa: "241 Hách Tịnh, có người tìm!"

"Biết rồi!" Hách Tịnh cũng lớn tiếng trả lời, trong ký túc xá tuy có điện thoại, nhưng mọi người lại thích truyền tin trực tiếp hơn..., ít phiền toái, vì vậy nội bộ liên lạc hay là..." truyền tin căn bản đều dựa vào rống" với nhau, dù đã được giáo dục tốt vài chục năm nhưng cuối cùng Hách Tịnh cũng không khỏi nhập gia tùy tục.

Lúc xuống lầu gặp phải mấy bạn học kiêm đồng đội, Hách Tịnh vội vàng kêu: "Đừng quên đi xuống sân tập." Đổi lấy ánh nhìn kinh ngạc của những người kia, nói: "Cuối tuần là thi giữa kỳ, Không phải Đại Phùng đã nói ngừng luyện tập hai tuần sao?" Đại Phùng bây giờ ở trong lớp kiêm lớp trưởng cùng Huấn Luyện Viên kết hợp với những huấn luyện viên khác, tất cả đều là cầu thủ trong đội bóng rổ chơi tương đối giỏi, phải nói tập thể nam sinh đều thể hiện mình là phái mạnh, tất cả mọi người rất nhiệt tình, bảy nữ sinh tập với mười huấn luyện viên, thật là một đội hình mạnh nha! Hách Tịnh hơi trào phúng ở trong lòng le lưỡi một cái.

Nghe những lời nói của đồng đội Hách Tịnh lập tức dừng bước lại, như ở trong mộng mới tỉnh lại liền vỗ vào đầu mình, gần đây thật là bận, thế nào liền quên nhanh như vậy! Đang muốn đi theo mọi người trở lại ăn cơm, đột nhiên mới nhớ lúc nãy quản lý ký túc xá có nói có người tìm mình, xem ra không phải người trong đội bóng rổ, nên phải đi gặp.

Vừa đến đại sảnh, Hách Tịnh chỉ nghe thấy những tiếng cười khanh khách, trong phòng hết sức náo nhiệt, bọn con gái không ngừng tiến vào, hoàn toàn không giống như thường ngày rất vội vã, tất cả mọi người bây giờ rất nhàn nhã, còn có mấy nữ sinh đang cầm hộp cơm cũng không gấp gáp lên lầu, ngược lại vây quanh ở bảng thông báo vừa nhìn vừa thảo luận, khiến Hách Tịnh cảm thấy rất ngạc nhiên.

Bảng thông báo kia chỉ để thông báo tin tức vệ sinh của ký túc xá, bởi vì thường xuyên kiểm tra đột xuất, nên cô nhớ không lầm là không có một người nào trong ký túc xá đạt yêu cầu, nhưng do quản lý ký túc xá rất thích thành tích, sau kiểm tra thấy thành tích không có cập nhật, bảo mọi người hãy tiếp tục duy trì —— chẳng lẽ thành tích tệ như vậy cũng đáng giá nói chuyện say sưa?

Vậy mà rất nhanh, Hách Tịnh liền phát hiện các nữ sinh bất kể đi hay ngừng, chỗ họ chú ý chỉ có một, đó chính là gương mặt lạnh đứng dựa vào tường Vu Hạo Dương.

Vì sợ ngộ nhận, Hách Tịnh trước khi tiếp xúc với anh ta tầm mắt chỉ chỉ chính mình, sau đó ném cho anh ta ánh mắt nghi ngờ hỏi, phản ứng đầu tiên của Vu Hạo Dương là liếc cô một cái, sau đó hai tay nhét vào túi sải bước đi ra ký túc xá.

Được rồi, anh ta là tìm đến cô, đúng hơn kêu cô xuống là anh ta.

"Có chuyện gì không, ngày mai không phải về nhà sao?" Không phải Hách Tịnh không muốn gặp anh ta, chỉ là nhìn vào nhiều ánh mắt nghi vấn của mấy nữ sinh kia thật sự cô cần rất nhiều dũng khí. Khi Hách Tịnh phát hiện Vu Hạo Dương ở trong trường rất được hoan nghênh, vốn không liên lạc nhiều nên hai người thường tránh gặp mặt nhau, nên các bạn cùng phòng cũng không biết bọn họ quen nhau, bởi vì Hách Tịnh rất hiểu cái gì gọi là người nổi tiếng.

Mới đây, thời gian trước Hách Tịnh đã cắt đuôi một số người theo đuổi mình, có khi đang đi trên đường cũng nghe được có người nhỏ giọng bàn tán: "Kia, có thấy không, Em gái cắt tóc ngắn lớp mười một kìa."

"Ừ, Đúng vậy, tôi ngày hôm kia có nhìn thấy, tóc của cố bé rất đen và mượt, mặt có nhỏ, rất đẹp nha, tôi cũng muốn có khuôn mặt như vậy."

"Thôi đi, mặt người ta, gọt đi hai lạng thịt cũng còn giống như cái bánh bao, làm gì mà nhỏ!"

"Nói bậy, mặt Hách Tịnh đâu xem là nhỏ!"

"Gương mặt cô là mặt trái xoan, lại nói người có ngũ quan vóc dáng tốt, mắt hai mí bồ câu."

"Bạn còn nói nữa! Bạn có khác gì mình, miệng cũng tám chuyện đấy thôi !"

Còn có một người khác không vì cô mà động lòng, nhỏ giọng hừ một tiếng: "Giả bộ tinh khiết, giả bộ nai tơ!" Lời này đối tượng hiển nhiên nhắc đến là Hách Tịnh.

Thật đúng là tai bay vạ gió , Hách Tịnh nghe được mặt đỏ tới mang tai, cúi đầu đi mau không dám nhìn xem ai nói xấu mình —— làm người tốt dễ dàng sao? Có ai biết, tóc của cô là do cúp điện bị Vu Tĩnh Hàm giơ cây nến không cẩn thận đốt cháy nên phải cắt bỏ đó!

Tốt cho Vu Hạo Dương là một đứa bé ngoan, không có học phim thần tượng cho nên: "Không có việc thì không thể tìm cô sao?" ... Lời nói —— dĩ nhiên, anh ta đoán chừng cũng không học theo phim thần tượng, anh ta bước nhanh về phía trước, đoán chắc chắn phía sau Hách Tịnh sẽ cùng bước theo. Tên xấu xa này, còn ra vẻ người tốt, Hách Tịnh lắc đầu một cái, dưới chân cũng không dám dừng lại, các nữ sinh ở những dãy lầu khác đều chạy đến nhìn!

Vu Hạo Dương dẫn cô đi đến bãi tập, bởi vì đây là thời gian ăn cơm, hơn nữa đang trong giai đoạn chuẩn bị thi giữa kỳ, nên bãi tập cũng không nhiều người, chỉ có hai ba con mèo và còn một cột bóng rỗ trống không .

Chỉ thấy Vu Hạo Dương không biết từ nơi nào lấy ra quả banh, đầu tiên là tới trung tâm sân bóng rổ, sau đó đem banh ném vào Hách Tịnh.

Hách Tịnh nhận lấy quả banh, có chút ngây ngốc hỏi: "Làm gì?"

Hách Tịnh ở trước mặt Hạo Dương luôn xuất hiện hình tượng người chị, thông minh, linh hoạt, lý trí, bình tĩnh, còn có bạo lực độc tài, hiện tại lộ ra biểu hiện sững sờ, ngây ngô chọc cho Vu Hạo Dương cong lên khóe miệng cười xuống, nói: "Để tôi xem các người tập luyện đến đâu rồi, thấy các người chơi bóng giống như kéo bè kéo lũ đánh nhau quá, lại không có huấn luyện viên chuyên nghiệp, tôi đây thương xót, cho các người mở rộng tầm mắt." Vừa nói xong cười hạ xuống, bộ mặt đều là đắc ý, nói"Không cần quá cảm kích tôi" đừng căng thẳng.

Hách Tịnh ôm banh đứng bất động, mặt hoài nghi nhìn anh ta: "Anh rất giỏi sao? Tôi từng thấy anh dẫn bóng chạy với em trai nhỏ."

Vu Hạo Dương mặt đen lại, nụ cười cũng biến mất trong nháy mắt không thấy, anh ta bắt đầu cắn răng nghiến lợi: "Cô nói nhảm nhiều như vậy, cùng với tôi đấu một trận, thắng rồi hãy nói!"

Em trai vẫn là em trai, anh ta là con trai, mình là con gái hơn nữa đây là lần đầu chơi bóng rổ, nếu có thắng cô thì cũng không thể nói tài nghệ của anh ta cao nha, thật là chịu không nổi kích thích, Hách Tịnh lắc đầu một cái.

Thật ra tài nghệ chơi bóng của Hạo Dương rất tốt. Bởi vì từ nhỏ anh ta có luyện tập một thời gian, Hách Tịnh tay chân thì mềm mại, phản ứng cũng rất linh hoạt, cộng thêm thân cao, thường ngày cùng cùng các bạn có luyện tập sơ nên có thể chiếm ưu thế, nhưng bây giờ là Vu Hạo Dương, thậm chí đến nửa giờ cũng không chạm được bóng nói gì dẫn bóng, bị hắn dễ dàng đưa bóng vào rổ.

Vu Hạo Dương đùa bỡn dùng một ngón tay nâng bóng xoay quanh, cười cười nhìn tới Hách Tịnh, chân mày khóe mắt đều là đắc ý: "Như thế nào? So với những nam sinh của lớp cô mạnh hơn nhiều phải không!"

Hách Tịnh một tay đỡ chân, một tay nâng lên quơ quơ, đợi hơi thở đều đặn mới nói: "Được rồi, tôi thừa nhận rồi, chỉ là tại sao anh muốn dạy tôi, lớp anh không phải cũng thi sao? Có thể chúng tôi sẽ trở thành đối thủ của nhau, anh không sợ các bạn trong lớp nói anh phản bội?"

Vu Hạo Dương từ đắc ý biến thành tức giận: "Ít nói nhảm, được lợi còn ra vẻ! Thừa dịp anh đây có tâm tư có thời gian dạy cô mấy chiêu, tránh cho cô vào sân lảo đảo nghiên ngã!" Trời ơi, tên này uống lộn thuốc rồi! Hách Tịnh đứng lên duỗi cánh tay bắt đầu đuổi theo. Chẳng phải năm đó anh ta ở trong hồ bơi uống rất nhiều nước sao, còn dám xem thường cô, hôm nay không dạy dỗ tốt anh ta sẽ không cho qua, cô nhất định phải làm cho anh ta hiểu rõ cái gì gọi chị cũng như mẹ, "Tiểu tử", ta đây chính là bà cô của ngươi !

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương