Ánh Dương Ấm Áp
-
Chương 28: Truyền dịch
Edit: Ngân Phương
Beta: Nguyễn Thu
Giản Tích cúp điện thoại, xoay người bảo Lục Hãn Kiêu đưa chìa khóa xe.
"anh không đưa, em vừa uống rượu, anh sẽ gọi người đưa em về." Lục Hãn Kiêu lập trường kiên định.
Giản Tích sốt ruột, "Thứ anh cho em uống, đó gọi là nước trái cây, có hiểu không? Mau đưa em."
"không đưa là không đưa." Lục Hãn Kiêu khoanh tay trước ngực, cười cà lơ phất phơ.
"anh không chịu đưa đúng không?" Giản Tích cũng không sợ không có cách, liền giơ tay phải ra cù hắn.
"Mẹ kiếp! Nhột quá!"Lục Hãn Kiêu xoay người, xoay vai, chân còn run lẩy bẩy, tư thế giống như đang lên cơn nghiện ma túy.
Giản Tích cù hắn đến góc tường, ở trong túi quần của hắn tìm được cái chìa khóa.
Lục Hãn Kiêu rất sợ nhột, người đẹp trai như hắn trong cuộc đời lại có một căn bệnh bí mật cực kỳ ít người biết, "Mẹ kiếp, tấm thân trong sạch của anh đây đã bị em làm ô uế."
Giản Tích sợ thang máy lâu đến, trực tiếp đi thang bộ.
Lục Hãn Kiêu: "Này, em lái xe chậm một chút! Xe kia anh mới mua về ba ngày đó!"
Trong lòng Giản Tích cực kì nôn nóng, nửa giờ đi xe chỉ tốn 20 phút. Ở thật xa cô đã nhìn thấy bóng dáng Hạ Nhiên đứng lặng hút thuốc trong bóng đêm mông lung, bị đèn đường của khu chung cưbao phủ, cực kỳ giống một pha quay chậm trong phim.
Hạ Nhiên đứng ở một chỗ hút thuốc, nhìn thấy đèn xe liền xoay người, xác định người tới là cô, anh liền bước nhanh tới nghênh đón.
Giản Tích vội vàng xuống xe, đi chưa được vài bước đã bị Hạ Nhiên kéo vào trong lòng.
"Mẹ em mắng như thế nào? Có cảm thấy khó chịu hay không? Em đừng bao giỡ cãi với cha mẹ, kệ họ nói cái gì em cũng chỉ nên nghe, nếu thấyấm ức,em về đánh anh, anh cho em phát tiết, nhé!"
Hạ Nhiên nói rất nhanh, đem người ôm thật chặt.
Giản Tích vùi đầu ở ngực anh, nghe vậy ngẩng đầu, vừa muốn cười, liền sửng sốt.
"Mặt anh làm sao vậy?"
Lúc này nhờ ánh sáng ở gần mới phát hiện, trên mặt Hạ Nhiên có nhiều vệt máu nhỏ nằm ngang.
"không có gì." anh quay mặt đi, lấy tay sờ sờ mũi.
"Là do đánh nhau với người khác?" Giản Tích hỏi.
Hạ Nhiên gật đầu thật mạnh, biểu tình hớn hở, " Đúng, đúng, vừa đánh một trận."
Giản Tích tinh nghịch cười, "Là Siêu nhân hay là Đại sói xám thế?"
Hạ Nhiên nhịn không được cười ra tiếng, khai thật: "Do anh trèo cây. Khu chung cư nhà em có cây hòe lớn, nhìn trụi lủi, nhưng lúc leo lên xung quanh toàn là cành nhỏ, cứa khắp mặt anh."
anh nói nhẹ nhàng, Giản Tích nghe được liền không thể cười được nữa, trầm mặc, cúi đầu, chóp mũi cảm thấy bắt đầu cay cay.
Hạ Nhiên vừa nhìn là biết có gì đó không phù hợp, "Làm sao vậy, em khóc à? Bị kỹ năng trèo cây của anh cảm động?"
Giản Tích nức nở: "... Hạ lão đại."
"Ai ôi, bảo bối của anh." Hạ Nhiên đau lòng không thôi, vội vàng ôm cô vào trong ngực, "Ngoan ngoan ngoan, lão đại không phải ở đây sao."
Giản Tích cảm thấy lòng tràn đầy mật ngọt, làm nũng nói: "Em đói bụng."
"Tối nay em chưa ăn cơm?"
"Ở chỗ ba em có ăn, nhưng thức ăn là thịt xào cà rốt, không thích."
Hạ Nhiên toét miệng cười, "đi, về nhà anh nấu mỳ cho em."
Giản Tích buồn bực, "Em muốn ăn hai bát."
Sau khi hai người quay về nhà trọ, Hạ Nhiên đi thẳng vào bếp, mở tủ lạnh ra thấy nguyên liệu nấu ăn còn nhiều.
"Cà chua với trứng gà được không?"
Giản Tích đang ở phòng ngủ thay quần áo, "Được, đánh hai quả trứng gà nhé."
Hạ Nhiên cười, "thật là, còn rất có sức ăn như vậy."
Giản Tích đi ra, một đêm không vui ở trước mặt anh đều hóa thành tính trẻ con, "Đêm nay em bị tổn thương nặng nề, không ăn nhiều thì sẽ không tốt lên được."
Hạ Nhiên lúc này không nở nụ cười, cúi đầu tập trung đánh trứng gà, chiếc đũa nhẹ nhàng đụng vào bát.
"Giản Tích, đã để em phải chịu thiệt thòi."
"không thiệt thòi." Giản Tích nhanh miệng trả lời, nhảy tót đến trước mặt Hạ Nhiên, đem hai tay khoác lên trên bả vai anh, "Ở cùng anh sẽ không cảm thấy thiệt thòi! thật đấy! Em cam đoan!"
Hạ Nhiên cong khóe miệng, trong mắt tất cả đều là thần sắc tươi tắn của cô, hồn nhiên đáng yêu, cực kỳ xinh đẹp.
Taytạm dừng động tác, ngẩng đầu lên, "Có làm gì đâu mà phải cam đoan, em nói cái gì anh cũng đều tin."
"thật sao?" Giản Tích đột nhiên đem mặt kề sát vào, chóp mũi cọ cọ trên chóp mũi anh, "Em nói cái gì anh cũng tin?"
"thật." Hạ Nhiên tiếp tục đánh trứng gà, chất lỏng màu vàng chuyển động nhanh trong bát.
"Em cảm thấy bộ dạng của anh rất xấu." Giản Tích đột nhiên nói.
Hạ Nhiên liếc mắt nhìn cô một cái, cũng không giận, "Ừ, xấu thì xấu."
Giản Tích: "..."
Hạ Nhiên cười toét miệng, ngả ngớn nói ở bên tai cô: "Chỉ cần cái đó dùng được là được, anh thấy em buổi tối rất có hứng thú đối với cơ thể của anh."
Thân mình Giản Tích như bị điện giật, tay ở bên eo anh nhẹ nhàng cấumột cái, "Luyện thế nào để được cơ bụng này hả, cấu vào còn đau cả tay."
Hạ Nhiên cười, "Lúc trẻ thích bay nhảy vận động, nên mời vài người về dạy đủ các thể loại, dùng tiền để mua có thể không cứng rắn sao."
Giản Tích nhìn anh đem cái nồi đặt trên bếp, rót dầu đun nóng, cà chua cắt ngay ngắn chỉnh tề.
"Trước kia anh buôn bán cái gì?"
"Cái gì cũng làm một ít, lại gặp vận khí tốt, được hai năm thì đúng lúc nhà nước ra chính sách nâng đỡ, dựa vào đất có sẵn để xây nhà, sau đó bán cho công ty nước ngoài. Rồi có vài xí nghiệp ở thành phố, giá trị một đêm có thể tăng gấp mấy lần, bọn anh ở giữa mua vào cổ phiếu giá thấp, rồi thu lợi chênh lệch."
Lúc Hạ Nhiên nói điều này, vừa lúc nước sôi, mở nắp một cái, hơi nóngbay lên nghi ngút.
anh chuẩn bị đem mỳ sợibỏ vào trong nồi,cảm xúc không một chút thay đổi.
Giản Tích há miệng nhìn anh, có một số việc muốn hỏi lại không dám hỏi.
Vậy sau đó thì sao, tại sao lại nghèo túng?
Hạ Nhiên như là nhìn thấu, tiếp tục nói chầm chậm, "Công ty anh gặp thất bại, không phải do quản lý, hay thất thoát tài chính gì. Lúc đó có một người tự xưng anh họ anh vừa từ nước ngoài trở về, được dẫn đến công ty, hắn có tài, cũng được lòng mọi người nên dần dần anh cho hắn một ít quyền hạn. Kết cục hắn ăn cây táo, rào cây sung, khiến một hợp đồng lớn bị thua lỗ, anh không thể không chịu trách nhiệm, nên ở trên cuộc họp hội đồng quản trị bị buộc tội, rồi bị cách chức."
anh vừa nói vừa dùng chiếc đũa nhẹ nhàng quấy sợi mỳ, giọng nhàn nhạt,không lộ ra một chút đau buồn nào.
Hạ Nhiên cảm giác được cánh tay mềm mại ở ngang hông anh ôm chặt hơn, vì thế nghiêng đầu cười nói: "Đau lòng cho chồng sao?"
Giản Tích hơi cắn môi, "Ai là vợ anh chứ, không biết xấu hổ."
Tuy rằng ôm phía sau lưng anh, nhưng có thể cảm nhận được nụ cười của anh thật tươi.
"Ai ôi, ý chí thật là sắt đá, chẳng phải em từng xem qua tiểu thuyết tình cảm sao? Tình huống này của anh giống hệt các hình tượng nam chính còn gì, em không đau lòng sao?"
Giản Tích nhướn mày, khóe miệng lại cong cong, "Ai cho anh làm vai nam chính trong tiểu thuyết chứ, anh là của em."
Hạ Nhiên nghe được trong lòng đắc ý, cảm thấy từ sau lưng nơi cô áp vào có thứ gì đó xuyên lên phía trước đập mạnh vào trái tim.
"Giản Tích." Anhnhẹ giọng hỏi: "Em thật sự thích anh như thế sao?"
"Thích."
"anh tạm thời không thể cho em một cuộc sống tốt."
"Đem cái "tạm thời" đó không nói đến nữa, em có thể tự nuôi sống bản thân mà."
Tay Hạ Nhiên đang gắp mỳ có chút run rẩy, từ đầu ngón tay rồi tới cổ tay, không làm sao khống chế được.
Giản Tích không chút do dự đưa tay bao trùm lên, "Hạ lão đại à, cứ tiếp tục như vậy thì mỳ sợi sắp hỏng mất rồi."
Hai người tâm ý tương thông, cùng nhau đem sợi mỳ gắp vào trong bát.
Giản Tích ngẩng đầu nhìn anh cười, "Thơm quá!"
Đêm nay, Hạ Nhiên không ngủ lại ở nhà cô, lấy cớ có việc, đợi sau khi cô ngủ, liền đứng dậy rời đi.
Trở lại Nha Đề Lộ, Hạ Nhiên đứng ở cửa rút một điếu thuốc, hai ngày này thời tiết ấm lên, bất kể ban ngày hay đêm tối, ánh nắng cùng ánh trăng đều sáng sủa, người xưa nói cái này gọi là tuyết mở mắt, chắc là sắp nghênh đón trận tuyết đầu đông.
Hạ Nhiên chỉ hút được nửa điếu thuốc, cánh cửa "Chi nha" một tiếng bị đẩy ra, giọng của bà ngoại vọng ra.
“Bà vừa ngửi thấy mùi liền biết chắc là cháu đứng ở cửa hút thuốc, mùa đông cháu muốn mời muỗi đến đốt à?”
Hạ Nhiên dựa vào cánh cửa cười nhẹ, "Muỗi đâu không thấy đến, lại thấy xông ra một bà lão."
"Cháu thật là." Bà ngoại cầm cánh tay của anh kéo vào trong phòng, "Vào nhà trước đã , đông lạnh bị cảm bà còn phải hầm canh gừng cho cháu, đừng có tìm thêm việc cho bà!"
Hạ Nhiên ngồi xổm xuống đem tàn thuốc dụi tắt trên mặt đất, sau đó lại nhặt lên bỏ vào sọt rác phía sau cửa, "Vớ vẩn, bà ngoại vẫn còn rất khỏe, còn ra Quảng trường khiêu vũ được mà."
Bà ngoại vào phòng bếp đun cơm rượu, đi ra thì thấy Hạ Nhiên đang lục tung tủ đồ tìm cái gì.
"Ai ôi, con đừng có làm loạn lên, tránh ra tránh ra, tìm cái gì bà tìm cho con."
Tay áo Hạ Nhiên đang sắn một nửa, bình tĩnh nói: "Bà ngoại, bộ âu phục của con đâu rồi?"
Bà ngoại ngẩn ra,hai mắt đầy nếp nhăn nhìn vào mặt anh.
Sau một lúc lâu mới nói: "Ở trong ngăn tủ."
Quần áo được cất kỹ, bảo dưỡng rất tốt, gấp gọn gàng vuông vức, bà ngoại lấy ra từ trong đáy hòm, nhìn giống như mới. Ba năm trước đây sự nghiệp của Hạ Nhiên đổ vỡ, từ đó về sau, anh rốt cuộc không bao giờ ăn mặc quá trang trọng.
"Được rồi, bà đi ngủ sớm một chút đi." Hạ Nhiên nhận lấy quần áo, cười đối với bà ngoại nói: "Ngày mai con đi ra ngoài tìm việc, giữa trưa đừng để đồ ăn cho con."
Bà ngoại ngoài miệng thì nói, "Cả ngày không về nhà, bà cũng lười để phần cho con." Nhưng trên nét mặt già nua của bà, dấu vết của năm tháng giờ phút này lại không che nổi thần sắc đang lộ ra vẻ xúc động.
Ngày hôm sau, Hạ Nhiên dựa theo những tin tức thông báo tuyển dụng đã xem trước đó, bắt đầu từ một công ty có điều kiện tốt nhất.
Cuối năm sẽ không có nhiều thông báo tuyển dụng, anh cũng coi như đã chuẩn bị sớm. Sau khi nói chuyện qua điện thoại, bước đầu lấy được sự khẳng định của nhà tuyển dụng, liền cầm sơ yếu lý lịch tới cửa nộp hồ sơ.
"Bằng cấp của ngài là cử nhân, thực xin lỗi, cương vị quản lý của chúng tôi yêu cầu thấp nhất là thạc sĩ."
…
"Ngài phải có mười năm kinh nghiệm làm quản lý, thật có lỗi, chúng tôi tạm thời không có vị trí thích hợp."
…
"Thực xin lỗi, chúng tôi cần giấy chứng nhận tương ứng với nghiệp vụ."
…
một buổi sáng chạy đến mấy công ty, lý do gần như giống nhau.
Hạ Nhiên mặc âu phục thẳng thớm, đầu tóc chỉnh tề, một thân trang phục đủ để tôn lên khí chất của anh.
Sau ba năm, Hạ Nhiên bắt đầu lại hành trình mà anh đánh mất đã lâu, nhưng phải thừa nhận sựphũ phàng của hiện thực.
Cơ hội bỗng xuất hiện vào buổi chiều, đang lúc anh chuẩn bị tay không mà về, ngày mai tiếp tục chiến đấu thì một công ty làm về vận tải gọi điện thoại cho anh.
âm thanh của người phụ trách kia mười phần gầm thét, ngữ khí giống như chém đinh chặt sắt thông báo Hạ Nhiên được nhận làm, cũng đọc cho anh địa chỉ, bảo anh lập tức đi đến.
Nơi đó Hạ Nhiên biết, cách chỗ anh đứng cũng không xa, là một nhà hàng trong khách sạn.
Đến nơi gặp người vừa gọi điện thoại, tự xưng Vương tổng, diện mạo cùng âm thanhquả thật giống hệt nhau.
"Người anh em, bây giờ chúng ta bắt đầu thử việc luôn, ngày mai tôi sẽ nói với mấy người phía dưới, làm thủ tục nhậm chức cho anh sau." Vương tổng người mập mạp, bụng bự đến nỗi không thể cài nút áo khoác.
hắn đưa Hạ Nhiên đi vào một phòng ănbên trong khách sạn, dùng thời gian ngắn dặn dò một phen, "Hôm nay là cùng người trong cơ quan nhà nước ăn cơm, mang anh theo để mở rộng thêm kiến thức, nên học tập nhiều, đợi lát nữa khi mời rượu, ánh mắt để ý một chút."
Hạ Nhiên liền hiểu vai trò của mình hôm nay.
Làm nghề buôn bán rất sợ giao tiếp cùng người trong cơ quan nhà nước, nhất là công ty đối tác có một phần thuộc quản lý của loại người này, đặc biệt là người chức cao, tiếng nói của người có chức có quyền đều lợi hại hơn bất kì ai khác.
"Nào đến đây, chúng ta cùng giơ chén rượu lên, kính chủ nhiệm! anh đó, đều nâng cốc rót cho đầy."
Hạ Nhiên đã từng ở giang hồ hỗn loạn nhiều năm như vậy, điểm ấy không cần nói cũng biết, hiểu rõ "văn hóa" trên bàn rượu là như thế nào.
Trước tiên phải rót rượu mời vài chén, lời lãnh đạo nói là quan trọng nhất, cực kỳ thích nghe người khác khen ngợi nịnh hót.
Hạ Nhiên là người hiểu nhanh, bồi lãnh đạo lớn nhỏ từ trên xuống dưới 1 vòng, đã sớm uống hết gần một chai rượu to.
anh vẫn còn chịu đựng được, đi vào nhà vệ sinh nôn hai lần, thần thái vẫn sáng láng, lại tiếp tục ra sức biểu hiện.
Vương tổng khen anh không dứt miệng, đúng là hắn có mắt nhìn người. "Này, anh gọi là Hạ Nhiên đúng không? Bồi rượu lãnh đạo cục thuế cho tốt nhé, công ty của chúng ta rất cần người tài như anh."
Hạ Nhiên cũng ân cần khách khí, cầm chén rượu ngửa đầu uống sạch sẽ, "Còn phải dựa vào Vương tổng quan tâm nhiều."
Vương tổng cảm thấy đặc biệt có mặt mũi, cười ha hả vỗ vai Hạ Nhiên, "Tốt tốt tốt, còn nữa, chờ đến lúc hát hò, anh nhớ tới mời Lý chủ nhiệm vài chén nữa nhé."
Hạ Nhiên không nói hai lời, đem chén rượu của mình rót đầy, nâng chénvới Lý chủ nhiệm, "Hiếm có cơ hội đượcngồi cùng với nhân vật như ngài,tôi xin cạn, còn ngài cứ tùy ý."
Dứt lời ngửa đầu, hơn năm mươi độ cồn nóng trôi vào yết hầu.
Ngón tay Hạ Nhiên âm thầm nắm chặt góc bàn, mới đè xuống được cảm giác cuồn cuộn trong dạ dày.
một vòng náo loạn, bữa ăn đến hơn tám giờ mới chấm dứt. Sau khi ăn xong một nhóm người lại hô hào đi KTV ở trên lầu,trong lúc ăn cơm là uống rượu, bây giờ đến phiên bia.
Hạ Nhiên cố gắng mạnh mẽ chống đỡ, không dám gục xuống tại chỗ.
Cuối cùng, sau khi giúp đỡ vị khách quý Lý chủ nhiệm đang say khướt lên xe, đến khi cả người đầy mồ hôi quay lại thì phát hiện, xe không còn đủ chỗ ngồi.
Giọng của Vương tổng tỏ vẻ áy náy, "Tiểu Hạ, đành phải để cậu tự kiếm xe về, mai tìm phòng tài vụ để chi trả tiền xe nhé."
Hạ Nhiên cười khách sáo, "Sếp à, ngài cứ bận rộn việc của ngài, bản thân tôi tự lo cho mình được."
"Được, rất hiểu chuyện!" Khóe mắt đầy nếp nhăn của Vương tổng càng nhăn tít lại, thân mình béo tròn chui vào trong xe, "Nhất định sẽ chi trả cho cậu!"
Hạ Nhiên không ngừng gật đầu, giúp đỡ đóng cửa xe, thẳng đến lúc đèn xe biến mất ở góc khuất, anh rốt cục không còn chịu nổi ngã trên mặt đất.
Tác dụng của cồn chậm rãi phát tác, đầu không còn tỉnh táo, dạ dày cuộn trào.
Hạ Nhiên cố gắng móc điện thoại di động ra, gọi cho Lục Hãn Kiêu.
Đầu kia rất nhanh có người nhận, giọng nói như đang thì thầm, "Hê lô Nhiên Nhiên của tớ, tớ đang ở thư viện thành phố đọc sách, có muốn đến đây cùng trau dồi kiến thức với tớkhông, he he."
âm thanh Hạ Nhiên run run, sắc mặt trắng bệch: "Bạn tốt, tôi sắp không chịu nổi rồi, tới đây đón tôi mau."
anh nói xong câu đó là cố gắng cuối cùng, rồi quỳ trên mặt đất "ọc ọc" một tiếng nôn không biết trời đất.
Lục Hãn Kiêu đang ở phía đông, không có cách nào lập tức tới được, hắnđành nhờ người quen gần đấy, nhanh chóng đi đón Hạ Nhiên.
Qua mười một giờ, Hạ Nhiên ở bệnh viện truyền nước đến bình thứ hai,tình trạng nôn mửa mới ngừng lại.
Lục Hãn Kiêu cảm thấy người này rất quái gở, "Mẹ kiếp, có phải cậu bị tâm thần không, buổi tối khuya mà uống rượu đến say mềm, tôi vừa thấy cậu liền sợ ngây người,cậu cho là cậu còn trẻ à? Biểu diễn tình cảm sâu nặng mênh mông à."
Hạ Nhiên vẫn đang say, thân thể không khoẻ làm cho mặt mày anh nhăn nhó.
Lục Hãn Kiêu đi đến cầm lấy sổ khám bệnh nhìn, quát: “Mẹ kiếp”.“Loét dạ dày cấp tính, Nhiên Nhiên phờ rồ thật đấy.”
Nếu Hạ Nhiên giờ phút này mà còn chút sức lực, nhất định sẽ nhảy dựng lên đem bình nước truyền nhét vào trong miệng hắn.
Lục Hãn Kiêu đả kích được 2 câu, ngoài cửa bỗng có một trận xôn xao.
Giản Tích từ khoa phụ sản chạy xuống, bộ quần áo giải phẫu trên người còn chưa kịp thay, vừa đẩy cửa thì nhìn thấy Hạ Nhiên đang cuộn tròn nằm trên giường bệnh, ngây ra một lúc không dám đi đến.
Lục Hãn Kiêu cả đêm bị hai người này chỉnh đến sắp điên rồi,"Sao em lại tới đây?!"
Giản Tích nuốt nước miếng một cái,nói: " Đồng nghiệp của em nói cho em biết. Tại sao anh ấy lại uống tới mức như vậy?"
"anh cũng không biết." Lục Hãn Kiêu nói, "Em đừng vội, đã truyền nước rồi, không có việc gì đâu."
Giản Tích đi đến trước mặt Hạ Nhiên, ngồi xổm xuống, cẩn thận chạm vào mặt anh, nhỏ giọng gọi, "... Hạ lão đại..."
Người đang nhắm mắt bỗng có phản ứng, mí mắt giật giật, chậm rãi mở mắt ra.
"Giản Tích."
"Em đây." Giản Tích đáp lời.
anh cố gắng nở một nụ cười, "Về sau đi ra ngoài đừng giới thiệu với người khác ông xã của em là côn đồ."
Giản Tích ngẩn người một chút.
Hạ Nhiên tươi cười sâu hơn, "anh đã tìm được công việc rồi, về sau em thích gì, anh đều mua cho em..."
Beta: Nguyễn Thu
Giản Tích cúp điện thoại, xoay người bảo Lục Hãn Kiêu đưa chìa khóa xe.
"anh không đưa, em vừa uống rượu, anh sẽ gọi người đưa em về." Lục Hãn Kiêu lập trường kiên định.
Giản Tích sốt ruột, "Thứ anh cho em uống, đó gọi là nước trái cây, có hiểu không? Mau đưa em."
"không đưa là không đưa." Lục Hãn Kiêu khoanh tay trước ngực, cười cà lơ phất phơ.
"anh không chịu đưa đúng không?" Giản Tích cũng không sợ không có cách, liền giơ tay phải ra cù hắn.
"Mẹ kiếp! Nhột quá!"Lục Hãn Kiêu xoay người, xoay vai, chân còn run lẩy bẩy, tư thế giống như đang lên cơn nghiện ma túy.
Giản Tích cù hắn đến góc tường, ở trong túi quần của hắn tìm được cái chìa khóa.
Lục Hãn Kiêu rất sợ nhột, người đẹp trai như hắn trong cuộc đời lại có một căn bệnh bí mật cực kỳ ít người biết, "Mẹ kiếp, tấm thân trong sạch của anh đây đã bị em làm ô uế."
Giản Tích sợ thang máy lâu đến, trực tiếp đi thang bộ.
Lục Hãn Kiêu: "Này, em lái xe chậm một chút! Xe kia anh mới mua về ba ngày đó!"
Trong lòng Giản Tích cực kì nôn nóng, nửa giờ đi xe chỉ tốn 20 phút. Ở thật xa cô đã nhìn thấy bóng dáng Hạ Nhiên đứng lặng hút thuốc trong bóng đêm mông lung, bị đèn đường của khu chung cưbao phủ, cực kỳ giống một pha quay chậm trong phim.
Hạ Nhiên đứng ở một chỗ hút thuốc, nhìn thấy đèn xe liền xoay người, xác định người tới là cô, anh liền bước nhanh tới nghênh đón.
Giản Tích vội vàng xuống xe, đi chưa được vài bước đã bị Hạ Nhiên kéo vào trong lòng.
"Mẹ em mắng như thế nào? Có cảm thấy khó chịu hay không? Em đừng bao giỡ cãi với cha mẹ, kệ họ nói cái gì em cũng chỉ nên nghe, nếu thấyấm ức,em về đánh anh, anh cho em phát tiết, nhé!"
Hạ Nhiên nói rất nhanh, đem người ôm thật chặt.
Giản Tích vùi đầu ở ngực anh, nghe vậy ngẩng đầu, vừa muốn cười, liền sửng sốt.
"Mặt anh làm sao vậy?"
Lúc này nhờ ánh sáng ở gần mới phát hiện, trên mặt Hạ Nhiên có nhiều vệt máu nhỏ nằm ngang.
"không có gì." anh quay mặt đi, lấy tay sờ sờ mũi.
"Là do đánh nhau với người khác?" Giản Tích hỏi.
Hạ Nhiên gật đầu thật mạnh, biểu tình hớn hở, " Đúng, đúng, vừa đánh một trận."
Giản Tích tinh nghịch cười, "Là Siêu nhân hay là Đại sói xám thế?"
Hạ Nhiên nhịn không được cười ra tiếng, khai thật: "Do anh trèo cây. Khu chung cư nhà em có cây hòe lớn, nhìn trụi lủi, nhưng lúc leo lên xung quanh toàn là cành nhỏ, cứa khắp mặt anh."
anh nói nhẹ nhàng, Giản Tích nghe được liền không thể cười được nữa, trầm mặc, cúi đầu, chóp mũi cảm thấy bắt đầu cay cay.
Hạ Nhiên vừa nhìn là biết có gì đó không phù hợp, "Làm sao vậy, em khóc à? Bị kỹ năng trèo cây của anh cảm động?"
Giản Tích nức nở: "... Hạ lão đại."
"Ai ôi, bảo bối của anh." Hạ Nhiên đau lòng không thôi, vội vàng ôm cô vào trong ngực, "Ngoan ngoan ngoan, lão đại không phải ở đây sao."
Giản Tích cảm thấy lòng tràn đầy mật ngọt, làm nũng nói: "Em đói bụng."
"Tối nay em chưa ăn cơm?"
"Ở chỗ ba em có ăn, nhưng thức ăn là thịt xào cà rốt, không thích."
Hạ Nhiên toét miệng cười, "đi, về nhà anh nấu mỳ cho em."
Giản Tích buồn bực, "Em muốn ăn hai bát."
Sau khi hai người quay về nhà trọ, Hạ Nhiên đi thẳng vào bếp, mở tủ lạnh ra thấy nguyên liệu nấu ăn còn nhiều.
"Cà chua với trứng gà được không?"
Giản Tích đang ở phòng ngủ thay quần áo, "Được, đánh hai quả trứng gà nhé."
Hạ Nhiên cười, "thật là, còn rất có sức ăn như vậy."
Giản Tích đi ra, một đêm không vui ở trước mặt anh đều hóa thành tính trẻ con, "Đêm nay em bị tổn thương nặng nề, không ăn nhiều thì sẽ không tốt lên được."
Hạ Nhiên lúc này không nở nụ cười, cúi đầu tập trung đánh trứng gà, chiếc đũa nhẹ nhàng đụng vào bát.
"Giản Tích, đã để em phải chịu thiệt thòi."
"không thiệt thòi." Giản Tích nhanh miệng trả lời, nhảy tót đến trước mặt Hạ Nhiên, đem hai tay khoác lên trên bả vai anh, "Ở cùng anh sẽ không cảm thấy thiệt thòi! thật đấy! Em cam đoan!"
Hạ Nhiên cong khóe miệng, trong mắt tất cả đều là thần sắc tươi tắn của cô, hồn nhiên đáng yêu, cực kỳ xinh đẹp.
Taytạm dừng động tác, ngẩng đầu lên, "Có làm gì đâu mà phải cam đoan, em nói cái gì anh cũng đều tin."
"thật sao?" Giản Tích đột nhiên đem mặt kề sát vào, chóp mũi cọ cọ trên chóp mũi anh, "Em nói cái gì anh cũng tin?"
"thật." Hạ Nhiên tiếp tục đánh trứng gà, chất lỏng màu vàng chuyển động nhanh trong bát.
"Em cảm thấy bộ dạng của anh rất xấu." Giản Tích đột nhiên nói.
Hạ Nhiên liếc mắt nhìn cô một cái, cũng không giận, "Ừ, xấu thì xấu."
Giản Tích: "..."
Hạ Nhiên cười toét miệng, ngả ngớn nói ở bên tai cô: "Chỉ cần cái đó dùng được là được, anh thấy em buổi tối rất có hứng thú đối với cơ thể của anh."
Thân mình Giản Tích như bị điện giật, tay ở bên eo anh nhẹ nhàng cấumột cái, "Luyện thế nào để được cơ bụng này hả, cấu vào còn đau cả tay."
Hạ Nhiên cười, "Lúc trẻ thích bay nhảy vận động, nên mời vài người về dạy đủ các thể loại, dùng tiền để mua có thể không cứng rắn sao."
Giản Tích nhìn anh đem cái nồi đặt trên bếp, rót dầu đun nóng, cà chua cắt ngay ngắn chỉnh tề.
"Trước kia anh buôn bán cái gì?"
"Cái gì cũng làm một ít, lại gặp vận khí tốt, được hai năm thì đúng lúc nhà nước ra chính sách nâng đỡ, dựa vào đất có sẵn để xây nhà, sau đó bán cho công ty nước ngoài. Rồi có vài xí nghiệp ở thành phố, giá trị một đêm có thể tăng gấp mấy lần, bọn anh ở giữa mua vào cổ phiếu giá thấp, rồi thu lợi chênh lệch."
Lúc Hạ Nhiên nói điều này, vừa lúc nước sôi, mở nắp một cái, hơi nóngbay lên nghi ngút.
anh chuẩn bị đem mỳ sợibỏ vào trong nồi,cảm xúc không một chút thay đổi.
Giản Tích há miệng nhìn anh, có một số việc muốn hỏi lại không dám hỏi.
Vậy sau đó thì sao, tại sao lại nghèo túng?
Hạ Nhiên như là nhìn thấu, tiếp tục nói chầm chậm, "Công ty anh gặp thất bại, không phải do quản lý, hay thất thoát tài chính gì. Lúc đó có một người tự xưng anh họ anh vừa từ nước ngoài trở về, được dẫn đến công ty, hắn có tài, cũng được lòng mọi người nên dần dần anh cho hắn một ít quyền hạn. Kết cục hắn ăn cây táo, rào cây sung, khiến một hợp đồng lớn bị thua lỗ, anh không thể không chịu trách nhiệm, nên ở trên cuộc họp hội đồng quản trị bị buộc tội, rồi bị cách chức."
anh vừa nói vừa dùng chiếc đũa nhẹ nhàng quấy sợi mỳ, giọng nhàn nhạt,không lộ ra một chút đau buồn nào.
Hạ Nhiên cảm giác được cánh tay mềm mại ở ngang hông anh ôm chặt hơn, vì thế nghiêng đầu cười nói: "Đau lòng cho chồng sao?"
Giản Tích hơi cắn môi, "Ai là vợ anh chứ, không biết xấu hổ."
Tuy rằng ôm phía sau lưng anh, nhưng có thể cảm nhận được nụ cười của anh thật tươi.
"Ai ôi, ý chí thật là sắt đá, chẳng phải em từng xem qua tiểu thuyết tình cảm sao? Tình huống này của anh giống hệt các hình tượng nam chính còn gì, em không đau lòng sao?"
Giản Tích nhướn mày, khóe miệng lại cong cong, "Ai cho anh làm vai nam chính trong tiểu thuyết chứ, anh là của em."
Hạ Nhiên nghe được trong lòng đắc ý, cảm thấy từ sau lưng nơi cô áp vào có thứ gì đó xuyên lên phía trước đập mạnh vào trái tim.
"Giản Tích." Anhnhẹ giọng hỏi: "Em thật sự thích anh như thế sao?"
"Thích."
"anh tạm thời không thể cho em một cuộc sống tốt."
"Đem cái "tạm thời" đó không nói đến nữa, em có thể tự nuôi sống bản thân mà."
Tay Hạ Nhiên đang gắp mỳ có chút run rẩy, từ đầu ngón tay rồi tới cổ tay, không làm sao khống chế được.
Giản Tích không chút do dự đưa tay bao trùm lên, "Hạ lão đại à, cứ tiếp tục như vậy thì mỳ sợi sắp hỏng mất rồi."
Hai người tâm ý tương thông, cùng nhau đem sợi mỳ gắp vào trong bát.
Giản Tích ngẩng đầu nhìn anh cười, "Thơm quá!"
Đêm nay, Hạ Nhiên không ngủ lại ở nhà cô, lấy cớ có việc, đợi sau khi cô ngủ, liền đứng dậy rời đi.
Trở lại Nha Đề Lộ, Hạ Nhiên đứng ở cửa rút một điếu thuốc, hai ngày này thời tiết ấm lên, bất kể ban ngày hay đêm tối, ánh nắng cùng ánh trăng đều sáng sủa, người xưa nói cái này gọi là tuyết mở mắt, chắc là sắp nghênh đón trận tuyết đầu đông.
Hạ Nhiên chỉ hút được nửa điếu thuốc, cánh cửa "Chi nha" một tiếng bị đẩy ra, giọng của bà ngoại vọng ra.
“Bà vừa ngửi thấy mùi liền biết chắc là cháu đứng ở cửa hút thuốc, mùa đông cháu muốn mời muỗi đến đốt à?”
Hạ Nhiên dựa vào cánh cửa cười nhẹ, "Muỗi đâu không thấy đến, lại thấy xông ra một bà lão."
"Cháu thật là." Bà ngoại cầm cánh tay của anh kéo vào trong phòng, "Vào nhà trước đã , đông lạnh bị cảm bà còn phải hầm canh gừng cho cháu, đừng có tìm thêm việc cho bà!"
Hạ Nhiên ngồi xổm xuống đem tàn thuốc dụi tắt trên mặt đất, sau đó lại nhặt lên bỏ vào sọt rác phía sau cửa, "Vớ vẩn, bà ngoại vẫn còn rất khỏe, còn ra Quảng trường khiêu vũ được mà."
Bà ngoại vào phòng bếp đun cơm rượu, đi ra thì thấy Hạ Nhiên đang lục tung tủ đồ tìm cái gì.
"Ai ôi, con đừng có làm loạn lên, tránh ra tránh ra, tìm cái gì bà tìm cho con."
Tay áo Hạ Nhiên đang sắn một nửa, bình tĩnh nói: "Bà ngoại, bộ âu phục của con đâu rồi?"
Bà ngoại ngẩn ra,hai mắt đầy nếp nhăn nhìn vào mặt anh.
Sau một lúc lâu mới nói: "Ở trong ngăn tủ."
Quần áo được cất kỹ, bảo dưỡng rất tốt, gấp gọn gàng vuông vức, bà ngoại lấy ra từ trong đáy hòm, nhìn giống như mới. Ba năm trước đây sự nghiệp của Hạ Nhiên đổ vỡ, từ đó về sau, anh rốt cuộc không bao giờ ăn mặc quá trang trọng.
"Được rồi, bà đi ngủ sớm một chút đi." Hạ Nhiên nhận lấy quần áo, cười đối với bà ngoại nói: "Ngày mai con đi ra ngoài tìm việc, giữa trưa đừng để đồ ăn cho con."
Bà ngoại ngoài miệng thì nói, "Cả ngày không về nhà, bà cũng lười để phần cho con." Nhưng trên nét mặt già nua của bà, dấu vết của năm tháng giờ phút này lại không che nổi thần sắc đang lộ ra vẻ xúc động.
Ngày hôm sau, Hạ Nhiên dựa theo những tin tức thông báo tuyển dụng đã xem trước đó, bắt đầu từ một công ty có điều kiện tốt nhất.
Cuối năm sẽ không có nhiều thông báo tuyển dụng, anh cũng coi như đã chuẩn bị sớm. Sau khi nói chuyện qua điện thoại, bước đầu lấy được sự khẳng định của nhà tuyển dụng, liền cầm sơ yếu lý lịch tới cửa nộp hồ sơ.
"Bằng cấp của ngài là cử nhân, thực xin lỗi, cương vị quản lý của chúng tôi yêu cầu thấp nhất là thạc sĩ."
…
"Ngài phải có mười năm kinh nghiệm làm quản lý, thật có lỗi, chúng tôi tạm thời không có vị trí thích hợp."
…
"Thực xin lỗi, chúng tôi cần giấy chứng nhận tương ứng với nghiệp vụ."
…
một buổi sáng chạy đến mấy công ty, lý do gần như giống nhau.
Hạ Nhiên mặc âu phục thẳng thớm, đầu tóc chỉnh tề, một thân trang phục đủ để tôn lên khí chất của anh.
Sau ba năm, Hạ Nhiên bắt đầu lại hành trình mà anh đánh mất đã lâu, nhưng phải thừa nhận sựphũ phàng của hiện thực.
Cơ hội bỗng xuất hiện vào buổi chiều, đang lúc anh chuẩn bị tay không mà về, ngày mai tiếp tục chiến đấu thì một công ty làm về vận tải gọi điện thoại cho anh.
âm thanh của người phụ trách kia mười phần gầm thét, ngữ khí giống như chém đinh chặt sắt thông báo Hạ Nhiên được nhận làm, cũng đọc cho anh địa chỉ, bảo anh lập tức đi đến.
Nơi đó Hạ Nhiên biết, cách chỗ anh đứng cũng không xa, là một nhà hàng trong khách sạn.
Đến nơi gặp người vừa gọi điện thoại, tự xưng Vương tổng, diện mạo cùng âm thanhquả thật giống hệt nhau.
"Người anh em, bây giờ chúng ta bắt đầu thử việc luôn, ngày mai tôi sẽ nói với mấy người phía dưới, làm thủ tục nhậm chức cho anh sau." Vương tổng người mập mạp, bụng bự đến nỗi không thể cài nút áo khoác.
hắn đưa Hạ Nhiên đi vào một phòng ănbên trong khách sạn, dùng thời gian ngắn dặn dò một phen, "Hôm nay là cùng người trong cơ quan nhà nước ăn cơm, mang anh theo để mở rộng thêm kiến thức, nên học tập nhiều, đợi lát nữa khi mời rượu, ánh mắt để ý một chút."
Hạ Nhiên liền hiểu vai trò của mình hôm nay.
Làm nghề buôn bán rất sợ giao tiếp cùng người trong cơ quan nhà nước, nhất là công ty đối tác có một phần thuộc quản lý của loại người này, đặc biệt là người chức cao, tiếng nói của người có chức có quyền đều lợi hại hơn bất kì ai khác.
"Nào đến đây, chúng ta cùng giơ chén rượu lên, kính chủ nhiệm! anh đó, đều nâng cốc rót cho đầy."
Hạ Nhiên đã từng ở giang hồ hỗn loạn nhiều năm như vậy, điểm ấy không cần nói cũng biết, hiểu rõ "văn hóa" trên bàn rượu là như thế nào.
Trước tiên phải rót rượu mời vài chén, lời lãnh đạo nói là quan trọng nhất, cực kỳ thích nghe người khác khen ngợi nịnh hót.
Hạ Nhiên là người hiểu nhanh, bồi lãnh đạo lớn nhỏ từ trên xuống dưới 1 vòng, đã sớm uống hết gần một chai rượu to.
anh vẫn còn chịu đựng được, đi vào nhà vệ sinh nôn hai lần, thần thái vẫn sáng láng, lại tiếp tục ra sức biểu hiện.
Vương tổng khen anh không dứt miệng, đúng là hắn có mắt nhìn người. "Này, anh gọi là Hạ Nhiên đúng không? Bồi rượu lãnh đạo cục thuế cho tốt nhé, công ty của chúng ta rất cần người tài như anh."
Hạ Nhiên cũng ân cần khách khí, cầm chén rượu ngửa đầu uống sạch sẽ, "Còn phải dựa vào Vương tổng quan tâm nhiều."
Vương tổng cảm thấy đặc biệt có mặt mũi, cười ha hả vỗ vai Hạ Nhiên, "Tốt tốt tốt, còn nữa, chờ đến lúc hát hò, anh nhớ tới mời Lý chủ nhiệm vài chén nữa nhé."
Hạ Nhiên không nói hai lời, đem chén rượu của mình rót đầy, nâng chénvới Lý chủ nhiệm, "Hiếm có cơ hội đượcngồi cùng với nhân vật như ngài,tôi xin cạn, còn ngài cứ tùy ý."
Dứt lời ngửa đầu, hơn năm mươi độ cồn nóng trôi vào yết hầu.
Ngón tay Hạ Nhiên âm thầm nắm chặt góc bàn, mới đè xuống được cảm giác cuồn cuộn trong dạ dày.
một vòng náo loạn, bữa ăn đến hơn tám giờ mới chấm dứt. Sau khi ăn xong một nhóm người lại hô hào đi KTV ở trên lầu,trong lúc ăn cơm là uống rượu, bây giờ đến phiên bia.
Hạ Nhiên cố gắng mạnh mẽ chống đỡ, không dám gục xuống tại chỗ.
Cuối cùng, sau khi giúp đỡ vị khách quý Lý chủ nhiệm đang say khướt lên xe, đến khi cả người đầy mồ hôi quay lại thì phát hiện, xe không còn đủ chỗ ngồi.
Giọng của Vương tổng tỏ vẻ áy náy, "Tiểu Hạ, đành phải để cậu tự kiếm xe về, mai tìm phòng tài vụ để chi trả tiền xe nhé."
Hạ Nhiên cười khách sáo, "Sếp à, ngài cứ bận rộn việc của ngài, bản thân tôi tự lo cho mình được."
"Được, rất hiểu chuyện!" Khóe mắt đầy nếp nhăn của Vương tổng càng nhăn tít lại, thân mình béo tròn chui vào trong xe, "Nhất định sẽ chi trả cho cậu!"
Hạ Nhiên không ngừng gật đầu, giúp đỡ đóng cửa xe, thẳng đến lúc đèn xe biến mất ở góc khuất, anh rốt cục không còn chịu nổi ngã trên mặt đất.
Tác dụng của cồn chậm rãi phát tác, đầu không còn tỉnh táo, dạ dày cuộn trào.
Hạ Nhiên cố gắng móc điện thoại di động ra, gọi cho Lục Hãn Kiêu.
Đầu kia rất nhanh có người nhận, giọng nói như đang thì thầm, "Hê lô Nhiên Nhiên của tớ, tớ đang ở thư viện thành phố đọc sách, có muốn đến đây cùng trau dồi kiến thức với tớkhông, he he."
âm thanh Hạ Nhiên run run, sắc mặt trắng bệch: "Bạn tốt, tôi sắp không chịu nổi rồi, tới đây đón tôi mau."
anh nói xong câu đó là cố gắng cuối cùng, rồi quỳ trên mặt đất "ọc ọc" một tiếng nôn không biết trời đất.
Lục Hãn Kiêu đang ở phía đông, không có cách nào lập tức tới được, hắnđành nhờ người quen gần đấy, nhanh chóng đi đón Hạ Nhiên.
Qua mười một giờ, Hạ Nhiên ở bệnh viện truyền nước đến bình thứ hai,tình trạng nôn mửa mới ngừng lại.
Lục Hãn Kiêu cảm thấy người này rất quái gở, "Mẹ kiếp, có phải cậu bị tâm thần không, buổi tối khuya mà uống rượu đến say mềm, tôi vừa thấy cậu liền sợ ngây người,cậu cho là cậu còn trẻ à? Biểu diễn tình cảm sâu nặng mênh mông à."
Hạ Nhiên vẫn đang say, thân thể không khoẻ làm cho mặt mày anh nhăn nhó.
Lục Hãn Kiêu đi đến cầm lấy sổ khám bệnh nhìn, quát: “Mẹ kiếp”.“Loét dạ dày cấp tính, Nhiên Nhiên phờ rồ thật đấy.”
Nếu Hạ Nhiên giờ phút này mà còn chút sức lực, nhất định sẽ nhảy dựng lên đem bình nước truyền nhét vào trong miệng hắn.
Lục Hãn Kiêu đả kích được 2 câu, ngoài cửa bỗng có một trận xôn xao.
Giản Tích từ khoa phụ sản chạy xuống, bộ quần áo giải phẫu trên người còn chưa kịp thay, vừa đẩy cửa thì nhìn thấy Hạ Nhiên đang cuộn tròn nằm trên giường bệnh, ngây ra một lúc không dám đi đến.
Lục Hãn Kiêu cả đêm bị hai người này chỉnh đến sắp điên rồi,"Sao em lại tới đây?!"
Giản Tích nuốt nước miếng một cái,nói: " Đồng nghiệp của em nói cho em biết. Tại sao anh ấy lại uống tới mức như vậy?"
"anh cũng không biết." Lục Hãn Kiêu nói, "Em đừng vội, đã truyền nước rồi, không có việc gì đâu."
Giản Tích đi đến trước mặt Hạ Nhiên, ngồi xổm xuống, cẩn thận chạm vào mặt anh, nhỏ giọng gọi, "... Hạ lão đại..."
Người đang nhắm mắt bỗng có phản ứng, mí mắt giật giật, chậm rãi mở mắt ra.
"Giản Tích."
"Em đây." Giản Tích đáp lời.
anh cố gắng nở một nụ cười, "Về sau đi ra ngoài đừng giới thiệu với người khác ông xã của em là côn đồ."
Giản Tích ngẩn người một chút.
Hạ Nhiên tươi cười sâu hơn, "anh đã tìm được công việc rồi, về sau em thích gì, anh đều mua cho em..."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook