Anh Đừng Có Quyến Rũ Tôi
-
Chương 17: Winston không làm gì cậu đấy chứ?
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hunt lại ngồi trên ghế phó lái của chiếc Ferrari.
Không khí lạnh lẽo khiến hơi men trong cơ thể cậu tan bớt, rõ ràng đầu óc có vẻ đã càng lúc càng tỉnh táo rồi, thế mà cứ nghĩ tới cái lúc Winston ngồi bên quầy bar vừa cười vừa nhìn mình kia, cậu lại thấy khí huyết dâng trào.
“Má nó… You rule me… có độc thật đấy à!”
Cửa bên cạnh ghế lái được mở ra, Winston bước chân ngồi vào trong.
“Cái gì có độc?”
Anh có độc ấy, khốn kiếp!
“Không… Tự nhiên thấy hơi buồn ngủ.”
“Mai mấy giờ bay?”
“Ba giờ chiều… Anh thì sao?”
“Tôi bay trước cậu.”
“Vậy… cái chuyện trong hẻm sau quán bar… anh quên đi nhé?”
“Quên gì cơ? Hơi thở của cậu? Từng đợt run rẩy của cậu? Hay là hình ảnh cậu mãi không ra được?”
Hunt khinh thường liếc trời xanh: “Quên hết đi! Hoặc là tuyệt giao!”
“Vậy thì tuyệt giao.”
“…”
Cảm giác bế tắc tăng lên gấp bội.
Winston lái xe quay về khách sạn xong, hai người cùng bước vào thang máy. Hunt đút tay vào túi, cúi thấp đầu. Lúc cửa thang máy mở ra, cậu đè lại cửa nói: “Hôm nay… cảm ơn anh!”
“Hunt, không chạm tới những điều khiến mình sợ hãi không có nghĩa là đã khắc phục được chúng.”
Cửa thang máy đóng lại rồi, Hunt mới rõ vì sao Winston lại đưa mình tới bar.
Hóa ra hắn đã nhìn thấu mình từ lâu.
Winston đang nói với cậu: tất cả những thứ có thể tàn phá con người, bao gồm cả rượu đã hủy hoại người bố của cậu, phá tan gia đình của cậu, rốt cục cũng chỉ đến thế mà thôi.
Hunt cúi mặt cười cười: “Nhưng tôi không như anh, sinh ra đã là kẻ mạnh, chẳng biết sợ hãi điều gì.”
“Hunt.”
“Hả?”
“Tôi không hề “sinh ra đã là kẻ mạnh, chẳng biết sợ hãi điều gì”.”
“Cảm ơn anh khiêm tốn.” Hunt mỉm cười.
“Chỉ bởi vì cậu thôi.”
Trên khóe môi Winston là nụ cười mờ nhạt.
“Gì cơ?”
“Ngủ ngon.”
Cửa thang máy cứ thế mà đóng lại.
Về đến phòng mình, Hunt vừa ngả đầu xuống là đã thiếp đi. Có lẽ là do ảnh hưởng của rượu, đầu óc cậu nặng nề hơn hẳn bình thường. Cậu nửa tỉnh nửa mê cảm thấy muốn vào nhà vệ sinh, vừa kịp mở mắt thích ứng với bóng tối, cậu đã nhận ra có người đang đứng trước mặt mình.
Người nọ chống hai tay ở hai bên gối cậu, quan sát cậu từ trên cao.
“Win… Win…” Cổ họng như bị khóa chặt khiến Hunt không thể phát âm bình thường.
Mà người kia lại chỉ nghiêng mặt tới, bất ngờ áp lên Hunt. Đôi môi hắn như bầu trời sập xuống, bao vây lấy cả người cậu, tiếp đó là nụ hôn như gió lốc quét qua, không để lại manh giáp. Kinh hồn bạt vía đến vậy, khiến mọi suy nghĩ của cậu bị thống trị, khiến cậu không cách nào tránh thoát, hắn đoạt đi tất cả của cậu, kể cả hơi thở…
Một hồi chuông vang lên, Hunt mở trừng hai mắt, ánh mặt trời sáng rõ len vào từ mành cửa sổ.
Luồng hơi tắc trong cổ họng cuối cùng cũng có thể thở ra.
Hunt thở gấp, đột nhiên ý thức được cái tên Winston xuất hiện trong phòng mình cũng chỉ là mơ…
“Mẹ kiếp… Mơ gì quỷ quái thế này!” Hunt biến tóc mình thành tổ chim.
Vẻ mặt kiểu ấy, việc làm kiểu ấy đều không giống với Winston!
Hunt vội vã ném tất cả những hình ảnh giả dối kia ra ngay khỏi óc.
“Nếu để Winston biết, hắn trăm phần trăm sẽ bẻ gãy hết xương mày!”
Càng nghĩ càng kinh hãi!
Điện thoại vẫn reo vang hết lần này đến lần khác.
Tiếng của một trợ lý nào đó vang lên từ ngoài cửa: “Hunt! Cậu có ở trong phòng không Hunt!”
Hunt vội đáp lại: “Có! Có!”
“Sao cậu không nhận điện thoại! Còn tưởng là cậu gặp phải chuyện gì!”
Hunt cầm điện thoại lên, thấy cái tên Marcus đang nhấp nháy, cậu thầm hô một tiếng “nghoẻo rồi!”.
Quả nhiên, Marcus đã sắp phát điên.
“Evan Hunt— cậu làm sao thế hả! Buổi sáng đã không dậy ăn sáng rồi! Buổi trưa cậu cũng không định ăn luôn đấy hả? Cậu có nghĩ đến chuyện mình là một tay đua không! Rốt cuộc cậu có coi trọng sức khỏe của mình không!”
Đầu Hunt như muốn nổ tung!
“Xin lỗi ạ… Vì mệt quá nên tôi mới ngủ quên…”
“Cậu đừng nghĩ tôi không biết đêm qua cậu đi đâu, làm gì!” Marcus thực sự nổi giận.
“Hả?”
Lẽ nào ông ta biết Winston đưa mình tới bar?
“Cậu lê la với Donald đội Sauber ở chỗ quỷ quái nào! Cậu nên biết người ta không có ý tốt gì đâu! Người ta muốn dùng rượu ngon gái đẹp làm tan rã ý chí của cậu! Hao tổn thể lực của cậu!”
May quá… Ông ta vẫn chưa biết… Người dùng rượu ngon gái đẹp làm tan rã ý chí của cậu thực ra là Winston…
“Ồ…”
“Ồ? Cậu “ồ” với tôi? Cậu mau cút ra ngoài ăn trưa cho tôi!”
“Vâng!” Hunt lập tức ngắt điện thoại, lấy tốc độ nhanh nhất đánh răng rửa mặt rồi phi ra cửa thang máy.
Chế độ ăn uống của một tuyển thủ đua xe luôn được quản lý rất nghiêm ngặt. Cậu không ăn sáng đã là rất quá đáng rồi, nếu đến cả bữa trưa cũng bùng nốt thì quả là một hành vi hết sức thiếu tôn trọng chuyên gia dinh dưỡng.
Vừa lúc cửa thang máy mở ra, cậu nhìn thấy Donald.
“A— Hunt!”
“Hi…” Hunt giơ tay chào hỏi.
Trên cổ Donald vẫn còn in lại vết bớt màu đo đỏ, có lẽ đêm qua hắn ta đã vui vẻ lắm đây.
“Tối qua cậu vẫn ổn chứ?” Donald hỏi.
“Tôi hả? Vẫn ổn…”
Ông anh bỏ rơi tôi một mình đi tán gái, thế mà bây giờ còn mặt mũi hỏi tôi có ổn không!
“Ý anh là… Winston không làm gì cậu đấy chứ?”
“Hả?” Cái tên kia khiến trái tim Hunt nhảy thót lên một cách khó hiểu.
“Đồng đội của anh kể lại thế này, hai ta đi chưa được bao lâu, cậu ta cũng vừa ăn xong về khách sạn thì bị Winston cản đường.”
“Gì?”
“Đồng đội của anh lần đầu tiên nói chuyện với Winston, bảo rằng Winston có khí thế quá mạnh, giọng nói lạnh lùng như muốn đông đá cậu ta.”
“Ồ.” Hunt bỗng nhận ra Winston trước nay không hề lạnh lùng với mình như đối với những kẻ khác.
Hượm đã, quan trọng là Winston tìm đồng đội của Donald để làm gì?
“Vì thế đồng đội của anh đã run rẩy nói với Winston nơi hai ta trác táng.” Donald vô cùng hối lối vỗ vỗ vai Hunt.
Thế nên… việc mình tán gái ngoài bar đụng phải Winston không phải là trùng hợp?
Không đúng… Mình đi trác táng với cái tên Donald này lúc nào!
“Sao cậu lại chọc phải cậu ta thế hở?” Donald có phần tò mò hỏi.
“Chọc phải ai?”
“Vann Winston! Nếu không thù oán gì, sao cậu ta phải ép hỏi đồng đội anh cậu đi đâu?”
“Nếu có thù oán gì với hắn thật, tôi còn sống đến tận giờ sao?”
“Cũng đúng nhỉ… Vậy hẳn cậu ta phải yêu thương cậu lắm mới không chịu nổi cảnh cậu đuổi ong bắt bướm bên ngoài, phải đích thân lôi cậu về!” Donald da mặt dày bắt đầu pha trò.
Hunt tỏ vẻ nghiêm túc nhìn về phía sau lưng Donald: “Winston… anh đến rồi à?”
Donald kinh hãi xoay người, phát hiện ra chẳng có ai cả, đến khi quay đầu lại thì thấy Hunt đứng đối diện đang ôm bụng cười sằng sặc.
“Nhóc con, thích chết à!”
“Ha ha… Có ngon thì nói thẳng trước mặt Winston câu “cậu nhất định yêu Evan Hunt muốn chết” đi!”
“Cút!” Donald giơ ngón giữa với Hunt rồi bỏ đi.
Trong nhà ăn, Hunt ngồi đối diện với tên McGrady sét đánh không chết. Mặt gã vẫn cứ sầm sì như cạp phải phân ruồi, mà nghe nói vì mắt cá chân chưa khỏi, gã cũng khỏi phải tham gia chặng ở Anh luôn.
Hunt biết mà thầm sung sướng.
“Đừng tưởng tao không biết mày đang đắc ý.” McGrady hằm hè nói.
Hả? Mày biết cơ à? Tao đã giấu kĩ lắm rồi mà!
“Mày vẫn chưa xem bình luận chuyên môn hả? Màn trình diễn của mày đúng là ngoài dự liệu, nhưng vậy cũng chỉ như con bạc cùng đường thôi, không ai cho rằng mày sẽ phát huy ổn định đâu.”
“Cảm ơn đã nhắc. Tao sẽ để ý.” Hunt gật gật đầu, chăm chú cuốn mỳ Ý bỏ vào miệng.
“Mày sẽ biến thành bãi phân ở đường đua Silverstone thôi. Vann Winston cũng chẳng cứu được mày.”
Hunt nắm chặt dĩa.
Có là phân cũng chẳng sao, vì tao vốn là như thế.
Nhưng sao mày lại kéo cả Winston vào?
“Nếu như tao vẫn giành vị trí thứ sáu thì sao?” Hunt nâng mắt nhìn McGrady.
“Mày? Silverstone? Đừng chọc cười tao.”
“Sao hả?” Hunt lạnh lùng hỏi lại.
“Đường đua này có đoạn đường chạy thẳng rất dài cũng như có nhiều góc cua tốc độ cao, muốn đạt thành tích tốt ở đây, tay đua cần có kỹ thuật điêu luyện và xe đua cực tốt. Xe đua đội ta dù cũng dùng động cơ của Ferrari, nhưng sự đồng bộ của các đơn vị năng lượng không thể sánh xe bằng các đội đua lớn! Hơn nữa sự cố trên đường đua Silverstone không ít, mày cẩn thận kẻo đâm gãy chân đấy!” McGrady hừ lạnh nói.
“Cảm ơn lời cảnh tỉnh. Vậy giờ xin hỏi một câu, nếu tao vẫn giành được vị trí thứ sáu thì sao?” Hunt tiếp tục truy hỏi.
McGrady đột nhiên cảm thấy ánh mắt của tên nhóc này có chút đáng sợ.
“Mày muốn… thế nào?”
“Rất đơn giản. Sau này mày muốn châm chọc tao, chế nhạo tao thế nào cũng được. Nhưng đừng có nhắc đến Vann Winston một lần nào nữa.”
Đúng thế, cậu nói lắp, có thể bình thường thì không, nhưng cứ khi nào cậu kích động sẽ nói lắp là sự thật. McGrady có cười nhạo cậu là đồ nói lắp, cậu cũng chẳng xi nhê.
Nhục mạ cha mẹ cậu… thực ra cũng chẳng to tát gì, dù sao hai người đã chẳng còn nữa rồi. Đối với những người đã không còn trên thế gian này nữa, McGrady có nói thế nào, họ cũng không nghe được.
Nhưng Vann Winston thì không giống vậy.
Một người đàn ông đứng trên đỉnh cao bằng chính thực lực của mình như hắn, sao có thể để kẻ khác sỉ nhục chỉ vì cậu đây?
McGrady nhìn Hunt, đây là lần đầu tiên gã không cất nổi lời.
“Được, hay không được?” Hunt hỏi lại.
“… Được, nếu mày giỏi giang đến thế!”
Marcus cau mày bước tới: “Này! Hai cậu! Đừng có gây thêm thị phi cho tôi nữa!”
“Chúng tôi thì gây thị phi gì? Ông xem, thức ăn vẫn ở trên bàn, McGrady cũng đâu có dùng dao ăn đâm tôi?” Hunt nhún vai nói.
—
Lời tác giả
Giờ giải lao:
Hunt: Ha ha ha ha, Donald bảo anh yêu tôi muốn chết!
Winston: Đúng vậy.
Hunt: Tôi cũng yêu anh muốn chết luôn!
Winston: Cảm ơn. Ngoài việc yêu cậu muốn chết, tôi có thể làm cậu đến chết không?
Hunt: Tôi muốn chết trong lòng người đẹp dịu dàng.
Winston: Tôi còn chưa đủ dịu dàng với cậu? Cậu đúng là giỏi tìm chỗ chết.
—
Thông tin bổ sung:Đường đua Silverstone
Đường đua Silverstone (Anh) là đường đua diễn ra giải Grand Prix lần đầu tiên năm 1950 và là một trong những đường đua biểu tượng của môn thể thao F1. Trường đua này vốn được xây dựng trên khu vực tập trung máy bay ném bom của lực lượng không quân Hoàng Gia trong thế chiến II. Sau lần trùng tu lớn nhất năm 2011, Silverstone đã trở thành đường đua hiện đại bậc nhất trên thế giới.
Đường đua có tổng chiều dài hơn 306 kilomet, gồm 52 vòng đua, mỗi vòng đua dài khoảng 5.9 kilomet với 10 góc cua phải và 8 góc cua trái. Đoạn đường thẳng dài nhất lên tới 800 mét. Những góc cua có tốc độ thấp đa số ở nửa đầu đường đua, tiếp theo là những góc cua tốc độ trung bình cao vào khoảng trên 230 km/h, vận tốc cao nhất có thể đạt được là 310 km/h.
Hunt lại ngồi trên ghế phó lái của chiếc Ferrari.
Không khí lạnh lẽo khiến hơi men trong cơ thể cậu tan bớt, rõ ràng đầu óc có vẻ đã càng lúc càng tỉnh táo rồi, thế mà cứ nghĩ tới cái lúc Winston ngồi bên quầy bar vừa cười vừa nhìn mình kia, cậu lại thấy khí huyết dâng trào.
“Má nó… You rule me… có độc thật đấy à!”
Cửa bên cạnh ghế lái được mở ra, Winston bước chân ngồi vào trong.
“Cái gì có độc?”
Anh có độc ấy, khốn kiếp!
“Không… Tự nhiên thấy hơi buồn ngủ.”
“Mai mấy giờ bay?”
“Ba giờ chiều… Anh thì sao?”
“Tôi bay trước cậu.”
“Vậy… cái chuyện trong hẻm sau quán bar… anh quên đi nhé?”
“Quên gì cơ? Hơi thở của cậu? Từng đợt run rẩy của cậu? Hay là hình ảnh cậu mãi không ra được?”
Hunt khinh thường liếc trời xanh: “Quên hết đi! Hoặc là tuyệt giao!”
“Vậy thì tuyệt giao.”
“…”
Cảm giác bế tắc tăng lên gấp bội.
Winston lái xe quay về khách sạn xong, hai người cùng bước vào thang máy. Hunt đút tay vào túi, cúi thấp đầu. Lúc cửa thang máy mở ra, cậu đè lại cửa nói: “Hôm nay… cảm ơn anh!”
“Hunt, không chạm tới những điều khiến mình sợ hãi không có nghĩa là đã khắc phục được chúng.”
Cửa thang máy đóng lại rồi, Hunt mới rõ vì sao Winston lại đưa mình tới bar.
Hóa ra hắn đã nhìn thấu mình từ lâu.
Winston đang nói với cậu: tất cả những thứ có thể tàn phá con người, bao gồm cả rượu đã hủy hoại người bố của cậu, phá tan gia đình của cậu, rốt cục cũng chỉ đến thế mà thôi.
Hunt cúi mặt cười cười: “Nhưng tôi không như anh, sinh ra đã là kẻ mạnh, chẳng biết sợ hãi điều gì.”
“Hunt.”
“Hả?”
“Tôi không hề “sinh ra đã là kẻ mạnh, chẳng biết sợ hãi điều gì”.”
“Cảm ơn anh khiêm tốn.” Hunt mỉm cười.
“Chỉ bởi vì cậu thôi.”
Trên khóe môi Winston là nụ cười mờ nhạt.
“Gì cơ?”
“Ngủ ngon.”
Cửa thang máy cứ thế mà đóng lại.
Về đến phòng mình, Hunt vừa ngả đầu xuống là đã thiếp đi. Có lẽ là do ảnh hưởng của rượu, đầu óc cậu nặng nề hơn hẳn bình thường. Cậu nửa tỉnh nửa mê cảm thấy muốn vào nhà vệ sinh, vừa kịp mở mắt thích ứng với bóng tối, cậu đã nhận ra có người đang đứng trước mặt mình.
Người nọ chống hai tay ở hai bên gối cậu, quan sát cậu từ trên cao.
“Win… Win…” Cổ họng như bị khóa chặt khiến Hunt không thể phát âm bình thường.
Mà người kia lại chỉ nghiêng mặt tới, bất ngờ áp lên Hunt. Đôi môi hắn như bầu trời sập xuống, bao vây lấy cả người cậu, tiếp đó là nụ hôn như gió lốc quét qua, không để lại manh giáp. Kinh hồn bạt vía đến vậy, khiến mọi suy nghĩ của cậu bị thống trị, khiến cậu không cách nào tránh thoát, hắn đoạt đi tất cả của cậu, kể cả hơi thở…
Một hồi chuông vang lên, Hunt mở trừng hai mắt, ánh mặt trời sáng rõ len vào từ mành cửa sổ.
Luồng hơi tắc trong cổ họng cuối cùng cũng có thể thở ra.
Hunt thở gấp, đột nhiên ý thức được cái tên Winston xuất hiện trong phòng mình cũng chỉ là mơ…
“Mẹ kiếp… Mơ gì quỷ quái thế này!” Hunt biến tóc mình thành tổ chim.
Vẻ mặt kiểu ấy, việc làm kiểu ấy đều không giống với Winston!
Hunt vội vã ném tất cả những hình ảnh giả dối kia ra ngay khỏi óc.
“Nếu để Winston biết, hắn trăm phần trăm sẽ bẻ gãy hết xương mày!”
Càng nghĩ càng kinh hãi!
Điện thoại vẫn reo vang hết lần này đến lần khác.
Tiếng của một trợ lý nào đó vang lên từ ngoài cửa: “Hunt! Cậu có ở trong phòng không Hunt!”
Hunt vội đáp lại: “Có! Có!”
“Sao cậu không nhận điện thoại! Còn tưởng là cậu gặp phải chuyện gì!”
Hunt cầm điện thoại lên, thấy cái tên Marcus đang nhấp nháy, cậu thầm hô một tiếng “nghoẻo rồi!”.
Quả nhiên, Marcus đã sắp phát điên.
“Evan Hunt— cậu làm sao thế hả! Buổi sáng đã không dậy ăn sáng rồi! Buổi trưa cậu cũng không định ăn luôn đấy hả? Cậu có nghĩ đến chuyện mình là một tay đua không! Rốt cuộc cậu có coi trọng sức khỏe của mình không!”
Đầu Hunt như muốn nổ tung!
“Xin lỗi ạ… Vì mệt quá nên tôi mới ngủ quên…”
“Cậu đừng nghĩ tôi không biết đêm qua cậu đi đâu, làm gì!” Marcus thực sự nổi giận.
“Hả?”
Lẽ nào ông ta biết Winston đưa mình tới bar?
“Cậu lê la với Donald đội Sauber ở chỗ quỷ quái nào! Cậu nên biết người ta không có ý tốt gì đâu! Người ta muốn dùng rượu ngon gái đẹp làm tan rã ý chí của cậu! Hao tổn thể lực của cậu!”
May quá… Ông ta vẫn chưa biết… Người dùng rượu ngon gái đẹp làm tan rã ý chí của cậu thực ra là Winston…
“Ồ…”
“Ồ? Cậu “ồ” với tôi? Cậu mau cút ra ngoài ăn trưa cho tôi!”
“Vâng!” Hunt lập tức ngắt điện thoại, lấy tốc độ nhanh nhất đánh răng rửa mặt rồi phi ra cửa thang máy.
Chế độ ăn uống của một tuyển thủ đua xe luôn được quản lý rất nghiêm ngặt. Cậu không ăn sáng đã là rất quá đáng rồi, nếu đến cả bữa trưa cũng bùng nốt thì quả là một hành vi hết sức thiếu tôn trọng chuyên gia dinh dưỡng.
Vừa lúc cửa thang máy mở ra, cậu nhìn thấy Donald.
“A— Hunt!”
“Hi…” Hunt giơ tay chào hỏi.
Trên cổ Donald vẫn còn in lại vết bớt màu đo đỏ, có lẽ đêm qua hắn ta đã vui vẻ lắm đây.
“Tối qua cậu vẫn ổn chứ?” Donald hỏi.
“Tôi hả? Vẫn ổn…”
Ông anh bỏ rơi tôi một mình đi tán gái, thế mà bây giờ còn mặt mũi hỏi tôi có ổn không!
“Ý anh là… Winston không làm gì cậu đấy chứ?”
“Hả?” Cái tên kia khiến trái tim Hunt nhảy thót lên một cách khó hiểu.
“Đồng đội của anh kể lại thế này, hai ta đi chưa được bao lâu, cậu ta cũng vừa ăn xong về khách sạn thì bị Winston cản đường.”
“Gì?”
“Đồng đội của anh lần đầu tiên nói chuyện với Winston, bảo rằng Winston có khí thế quá mạnh, giọng nói lạnh lùng như muốn đông đá cậu ta.”
“Ồ.” Hunt bỗng nhận ra Winston trước nay không hề lạnh lùng với mình như đối với những kẻ khác.
Hượm đã, quan trọng là Winston tìm đồng đội của Donald để làm gì?
“Vì thế đồng đội của anh đã run rẩy nói với Winston nơi hai ta trác táng.” Donald vô cùng hối lối vỗ vỗ vai Hunt.
Thế nên… việc mình tán gái ngoài bar đụng phải Winston không phải là trùng hợp?
Không đúng… Mình đi trác táng với cái tên Donald này lúc nào!
“Sao cậu lại chọc phải cậu ta thế hở?” Donald có phần tò mò hỏi.
“Chọc phải ai?”
“Vann Winston! Nếu không thù oán gì, sao cậu ta phải ép hỏi đồng đội anh cậu đi đâu?”
“Nếu có thù oán gì với hắn thật, tôi còn sống đến tận giờ sao?”
“Cũng đúng nhỉ… Vậy hẳn cậu ta phải yêu thương cậu lắm mới không chịu nổi cảnh cậu đuổi ong bắt bướm bên ngoài, phải đích thân lôi cậu về!” Donald da mặt dày bắt đầu pha trò.
Hunt tỏ vẻ nghiêm túc nhìn về phía sau lưng Donald: “Winston… anh đến rồi à?”
Donald kinh hãi xoay người, phát hiện ra chẳng có ai cả, đến khi quay đầu lại thì thấy Hunt đứng đối diện đang ôm bụng cười sằng sặc.
“Nhóc con, thích chết à!”
“Ha ha… Có ngon thì nói thẳng trước mặt Winston câu “cậu nhất định yêu Evan Hunt muốn chết” đi!”
“Cút!” Donald giơ ngón giữa với Hunt rồi bỏ đi.
Trong nhà ăn, Hunt ngồi đối diện với tên McGrady sét đánh không chết. Mặt gã vẫn cứ sầm sì như cạp phải phân ruồi, mà nghe nói vì mắt cá chân chưa khỏi, gã cũng khỏi phải tham gia chặng ở Anh luôn.
Hunt biết mà thầm sung sướng.
“Đừng tưởng tao không biết mày đang đắc ý.” McGrady hằm hè nói.
Hả? Mày biết cơ à? Tao đã giấu kĩ lắm rồi mà!
“Mày vẫn chưa xem bình luận chuyên môn hả? Màn trình diễn của mày đúng là ngoài dự liệu, nhưng vậy cũng chỉ như con bạc cùng đường thôi, không ai cho rằng mày sẽ phát huy ổn định đâu.”
“Cảm ơn đã nhắc. Tao sẽ để ý.” Hunt gật gật đầu, chăm chú cuốn mỳ Ý bỏ vào miệng.
“Mày sẽ biến thành bãi phân ở đường đua Silverstone thôi. Vann Winston cũng chẳng cứu được mày.”
Hunt nắm chặt dĩa.
Có là phân cũng chẳng sao, vì tao vốn là như thế.
Nhưng sao mày lại kéo cả Winston vào?
“Nếu như tao vẫn giành vị trí thứ sáu thì sao?” Hunt nâng mắt nhìn McGrady.
“Mày? Silverstone? Đừng chọc cười tao.”
“Sao hả?” Hunt lạnh lùng hỏi lại.
“Đường đua này có đoạn đường chạy thẳng rất dài cũng như có nhiều góc cua tốc độ cao, muốn đạt thành tích tốt ở đây, tay đua cần có kỹ thuật điêu luyện và xe đua cực tốt. Xe đua đội ta dù cũng dùng động cơ của Ferrari, nhưng sự đồng bộ của các đơn vị năng lượng không thể sánh xe bằng các đội đua lớn! Hơn nữa sự cố trên đường đua Silverstone không ít, mày cẩn thận kẻo đâm gãy chân đấy!” McGrady hừ lạnh nói.
“Cảm ơn lời cảnh tỉnh. Vậy giờ xin hỏi một câu, nếu tao vẫn giành được vị trí thứ sáu thì sao?” Hunt tiếp tục truy hỏi.
McGrady đột nhiên cảm thấy ánh mắt của tên nhóc này có chút đáng sợ.
“Mày muốn… thế nào?”
“Rất đơn giản. Sau này mày muốn châm chọc tao, chế nhạo tao thế nào cũng được. Nhưng đừng có nhắc đến Vann Winston một lần nào nữa.”
Đúng thế, cậu nói lắp, có thể bình thường thì không, nhưng cứ khi nào cậu kích động sẽ nói lắp là sự thật. McGrady có cười nhạo cậu là đồ nói lắp, cậu cũng chẳng xi nhê.
Nhục mạ cha mẹ cậu… thực ra cũng chẳng to tát gì, dù sao hai người đã chẳng còn nữa rồi. Đối với những người đã không còn trên thế gian này nữa, McGrady có nói thế nào, họ cũng không nghe được.
Nhưng Vann Winston thì không giống vậy.
Một người đàn ông đứng trên đỉnh cao bằng chính thực lực của mình như hắn, sao có thể để kẻ khác sỉ nhục chỉ vì cậu đây?
McGrady nhìn Hunt, đây là lần đầu tiên gã không cất nổi lời.
“Được, hay không được?” Hunt hỏi lại.
“… Được, nếu mày giỏi giang đến thế!”
Marcus cau mày bước tới: “Này! Hai cậu! Đừng có gây thêm thị phi cho tôi nữa!”
“Chúng tôi thì gây thị phi gì? Ông xem, thức ăn vẫn ở trên bàn, McGrady cũng đâu có dùng dao ăn đâm tôi?” Hunt nhún vai nói.
—
Lời tác giả
Giờ giải lao:
Hunt: Ha ha ha ha, Donald bảo anh yêu tôi muốn chết!
Winston: Đúng vậy.
Hunt: Tôi cũng yêu anh muốn chết luôn!
Winston: Cảm ơn. Ngoài việc yêu cậu muốn chết, tôi có thể làm cậu đến chết không?
Hunt: Tôi muốn chết trong lòng người đẹp dịu dàng.
Winston: Tôi còn chưa đủ dịu dàng với cậu? Cậu đúng là giỏi tìm chỗ chết.
—
Thông tin bổ sung:Đường đua Silverstone
Đường đua Silverstone (Anh) là đường đua diễn ra giải Grand Prix lần đầu tiên năm 1950 và là một trong những đường đua biểu tượng của môn thể thao F1. Trường đua này vốn được xây dựng trên khu vực tập trung máy bay ném bom của lực lượng không quân Hoàng Gia trong thế chiến II. Sau lần trùng tu lớn nhất năm 2011, Silverstone đã trở thành đường đua hiện đại bậc nhất trên thế giới.
Đường đua có tổng chiều dài hơn 306 kilomet, gồm 52 vòng đua, mỗi vòng đua dài khoảng 5.9 kilomet với 10 góc cua phải và 8 góc cua trái. Đoạn đường thẳng dài nhất lên tới 800 mét. Những góc cua có tốc độ thấp đa số ở nửa đầu đường đua, tiếp theo là những góc cua tốc độ trung bình cao vào khoảng trên 230 km/h, vận tốc cao nhất có thể đạt được là 310 km/h.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook