Anh Động Tâm
-
Chương 8: Cứu người
Edit: meowluoi
Kỳ Diệu và Mạc Du không gõ cửa, cũng không tự mở cửa, nhưng cửa đột nhiên mở ra. một lớn một nhỏkhông khỏi kinh ngạc, nhìn cửa chống trộm trước mặt di chuyển, sau đó, khe cửa lớn dần, lộ ra mộtkhuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp.
Kỳ Diệu nhịn không được đứng tại chỗ trợn tròn mắt.
Gương mặt giống Mạc Du như đúc!
cô giật mình từ trong mộng tỉnh lại, hóa ra, tiểu tử này bằng tuổi em trai cậu Mạc Nhiên, là sinh đôi.
“Mạc Nhiên?” Đúng lúc này, cô nghe được Mạc Du kinh ngạc kêu lên.
“anh!” Tiểu tử bỗng nhiên chạy từ trong nhà ra lao vào trong lòng Mạc Du, cũng bất chấp bên cạnh còn có chị gái xinh đẹp xa lạ, nước mắt lưng tròng nới với anh trai sinh đôi, khuôn mặt tinh xảo tràn đầy lo lắng và hốt hoảng, “Bà nội Ngô… Bà nội Ngô té xỉu!”
Hai tiểu gia hỏa một người khóc thút thít, một người bị dọa đến ngốc - - vẫn là Kỳ Diệu hồi phục tinh thần trước, mang hai tiểu gia hỏa vội vàng vào nhà cứu người.
Vừa vào phòng bếp, ba người nhìn thấy một người phụ nữ té trên mặt đất bất tỉnh nhân sự. Người kia hơn năm mươi tuổi, trên người đeo tạp dề, bên chân còn ít nước và mấy trái cà chua, tất nhiên là trước lúc mất đi ý thức, bà đang ở đây nấu ăn.
Kỳ Diệu vội vàng tiến lên sờ cổ bà, phát hiện tim còn đập rất rõ ràng, cô thoáng thở phào nhẹ nhõm, lòng như lửa đốt lấy điện thoại di động ra, gọi cấp cứu “120”. Vốn cô định để hai tiểu gia hỏa ngoan ngoãn ở nhà đợi, hoặc là sang nhà hàng xóm, nhờ hàng xóm tạm chăm sóc, nhưng mà người trong cuộc không muốn, cần phải đến bệnh viện bồi bà nội Ngô. Kỳ Diệu không có cách nào khác, đành phải mang người phụ nữ hôn mê và cặp sinh đôi này vào bệnh viện.
Đến bệnh viện, cô thân là người duy nhất trong ba người có thể làm mọi việc, tự nhiên chạy vội bôn ba, may mà hai tiểu gia hỏa này đều rất hiểu chuyện, bọn chúng im lặng ở ngoài phòng bệnh đợi kết quả, bọn họ ba người cố thủ ở chỗ đó, không chạy loạn. Đợi đến khi hết bận, Kỳ Diệu mới nhớ tới gọi điện thoại cho ba mấy tiểu tử này.
“Mạc Du, em biết số điện thoại của ba em không?”
Tiểu tử này mới năm tuổi, mặc dù nhìn thông minh cơ trí, nhưng vẫn là một tiểu hài tử chưa đi học, chưa nhớ được số điện thoại của người khác. Bởi vậy, vấn đề này, Kỳ Diệu không ôm hy vọng quá lớn. Nhưng mà, cô hơi bất ngờ, Mạc Du nghe cô nói, lập tức ngẩng đầu, hỏi cô có phải muốn gọi điện thoại cho ba cậu không.
Kỳ Diệu gật đầu, lại nhìn thấy tiểu tử ủ rũ cúi đầu.
“Ba sẽ không đến đâu.”
Kỳ Diệu nghe vậy sững sờ.
“Hôm nay không phải là ngày ba quay về nhìn bọn em.” Mạc Du chậm rãi ngẩng mặt lên, gặp ánh mắt cô, “Ba sẽ không đến đâu.”
Nghe đứa bé năm tuổi vẻ mặt bình tĩnh nói lại năm chữ kia, Kỳ Diệu đột nhiên hiểu ra gì đó.
không đến sao.
cô nhìn Mạc Nhiên ủ rũ cúi đầu, ánh mắt lại quay về Mạc Du.
“Ba em bận làm việc sao?”
“Dạ…”
Vậy cũng không thể mặc kệ đứa bé chứ?
Vài giây ngắn ngủi, đại não Kỳ Diệu nghĩ ra tiết mục cẩu huyết “Vợ qua đời hoặc ly hôn, chồng cư xử lạnh lùng với con”.
Tục ngữ nói đúng, quan thanh liêm khó quản việc nhà. cô là người ngoài xa lạ, dựa vào cái gì quản việc nhà người khác chứ?
Tuy nói thế, nhưng cô vẫn hỏi Mạc Du số người đàn ông kia.
“không thử một lần, làm sao biết không được chứ?” Kỳ Diệu cười tủm tỉm nói, vô ý thức sờ đầu Mạc Du, sau đó bắt đầu gọi.
Mạc Nhiên hơi giật mình: anh trai thế nhưng đứng yên không nhúc nhích, không tránh tay chị gái này! anh trai không thích người khác sờ đầu! Trừ ba và người em trai này, ai cũng không được chạm, bà nội Ngô cũng không được!
Trợn tròn mắt, khó có thể tin nhìn anh cả, Mạc Nhiên liền nghe thấy Kỳ Diệu nói “Alo?”
“Xin chào, xin hỏi anh có phải là ba Mạc Du không?”
Người đàn ông ở đầu bên kia trả lời “Đúng rồi”.
“Xin chào, tôi họ Kỳ, ở Thương Thành ‘Nhặt’ được con trai anh. Bây giờ cậu bé đang ở bệnh viện nhân dân số 6, tình huống không được tốt lắm, anh có thể tới đây được không?”
Hai anh em Mạc Du, Mạc Nhiên nghe Kỳ Diệu mặt không đổi sắc nói, càng nghe càng cảm thấy có chỗ không đúng.
Mạc Du dựa vào cái đầu nhỏ thông minh, dựa vào lời nói của Kỳ Diệu suy đoán: Chị không nói với ba bà nội Ngô bị té xỉu sao? Sao lại nói sang mình rồi? Hơn nữa, nghe chị ấy nói, giống như là mình bị bệnh?
Cậu không tự chủ được nhíu mày, ngẩng đầu nhìn Kỳ Diệu không chớp mắt, đã thấy đối phương trừng mắt nhìn cậu.
Cậu dường như hiểu ra được cái gì đó.
Chị muốn hù dọa ba, như vậy được không? Cho dù bà nội Ngô té xỉu cũng rất dọa người…
Kỳ Diệu mặc kệ, dù sao cô cũng không nói láo. cô thật sự ở Thương Thành ‘Nhặt’ được Mạc Du, bây giờ, cũng cùng cậu ở bệnh viện nhân dân số 6, tình huống cũng thật sự không được tốt lắm - - hai tiểu gia hỏa này cùng đi theo đến bệnh viện, không thể nghi ngờ, bọn chúng thật lòng quan tâm bà nội Ngô, trước mắt bà nội Ngô bị bệnh, bất kể là bản thân bệnh nhân hay là hai đứa bé, tình huống có thể tốt sao?
“Ừm, vậy anh nhanh đến đây đi, tôi ở đây bồi con anh trước.”
không đến ba phút, Kỳ Diệu đã thành công mang người đàn ông bên kia điện thoại lừa mắc câu.
Nhìn xem, anh ta cũng không lạnh lùng không quan tâm ngó ngàng hai đứa bé…
Ấn tượng với người đàn ông có chút chuyển biến hơn, Kỳ Diệu cúp điện thoại, hướng hai tiểu tử một nụ cười đắc thắng.
“Chị, ba em thật sự sẽ đến sao?” Có lẽ do Kỳ Diệu nhanh chóng thu phục tất cả, Mạc Nhiên đột nhiên cảm thấy cô rất lợi hại, sau này cậu sẽ theo anh trai, kêu thân mật “Chị”.
“Tất nhiên rồi, chị đã ra tay, tất nhiên sẽ thành công.”
Tiểu tử cười ngọt ngào: “Cảm ơn chị.”
Mạc Nhiên lộ ra hai cái răng khểnh, Kỳ Diệu chợt cảm thấy trái tim nhộn nhạo.
“không cần cảm ơn.” cô kìm lòng không nổi đưa móng vuốt ra, muốn bóp hai má tiểu tử trắng nõn, dưới con mắt nhìn chăm chú của Mạc Du, cô đành phải thu hồi tay lại.
Sao cô có cảm giác mình làm chuyện xấu bị bắt gặp thế…
Kỳ Diệu và Mạc Du không gõ cửa, cũng không tự mở cửa, nhưng cửa đột nhiên mở ra. một lớn một nhỏkhông khỏi kinh ngạc, nhìn cửa chống trộm trước mặt di chuyển, sau đó, khe cửa lớn dần, lộ ra mộtkhuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp.
Kỳ Diệu nhịn không được đứng tại chỗ trợn tròn mắt.
Gương mặt giống Mạc Du như đúc!
cô giật mình từ trong mộng tỉnh lại, hóa ra, tiểu tử này bằng tuổi em trai cậu Mạc Nhiên, là sinh đôi.
“Mạc Nhiên?” Đúng lúc này, cô nghe được Mạc Du kinh ngạc kêu lên.
“anh!” Tiểu tử bỗng nhiên chạy từ trong nhà ra lao vào trong lòng Mạc Du, cũng bất chấp bên cạnh còn có chị gái xinh đẹp xa lạ, nước mắt lưng tròng nới với anh trai sinh đôi, khuôn mặt tinh xảo tràn đầy lo lắng và hốt hoảng, “Bà nội Ngô… Bà nội Ngô té xỉu!”
Hai tiểu gia hỏa một người khóc thút thít, một người bị dọa đến ngốc - - vẫn là Kỳ Diệu hồi phục tinh thần trước, mang hai tiểu gia hỏa vội vàng vào nhà cứu người.
Vừa vào phòng bếp, ba người nhìn thấy một người phụ nữ té trên mặt đất bất tỉnh nhân sự. Người kia hơn năm mươi tuổi, trên người đeo tạp dề, bên chân còn ít nước và mấy trái cà chua, tất nhiên là trước lúc mất đi ý thức, bà đang ở đây nấu ăn.
Kỳ Diệu vội vàng tiến lên sờ cổ bà, phát hiện tim còn đập rất rõ ràng, cô thoáng thở phào nhẹ nhõm, lòng như lửa đốt lấy điện thoại di động ra, gọi cấp cứu “120”. Vốn cô định để hai tiểu gia hỏa ngoan ngoãn ở nhà đợi, hoặc là sang nhà hàng xóm, nhờ hàng xóm tạm chăm sóc, nhưng mà người trong cuộc không muốn, cần phải đến bệnh viện bồi bà nội Ngô. Kỳ Diệu không có cách nào khác, đành phải mang người phụ nữ hôn mê và cặp sinh đôi này vào bệnh viện.
Đến bệnh viện, cô thân là người duy nhất trong ba người có thể làm mọi việc, tự nhiên chạy vội bôn ba, may mà hai tiểu gia hỏa này đều rất hiểu chuyện, bọn chúng im lặng ở ngoài phòng bệnh đợi kết quả, bọn họ ba người cố thủ ở chỗ đó, không chạy loạn. Đợi đến khi hết bận, Kỳ Diệu mới nhớ tới gọi điện thoại cho ba mấy tiểu tử này.
“Mạc Du, em biết số điện thoại của ba em không?”
Tiểu tử này mới năm tuổi, mặc dù nhìn thông minh cơ trí, nhưng vẫn là một tiểu hài tử chưa đi học, chưa nhớ được số điện thoại của người khác. Bởi vậy, vấn đề này, Kỳ Diệu không ôm hy vọng quá lớn. Nhưng mà, cô hơi bất ngờ, Mạc Du nghe cô nói, lập tức ngẩng đầu, hỏi cô có phải muốn gọi điện thoại cho ba cậu không.
Kỳ Diệu gật đầu, lại nhìn thấy tiểu tử ủ rũ cúi đầu.
“Ba sẽ không đến đâu.”
Kỳ Diệu nghe vậy sững sờ.
“Hôm nay không phải là ngày ba quay về nhìn bọn em.” Mạc Du chậm rãi ngẩng mặt lên, gặp ánh mắt cô, “Ba sẽ không đến đâu.”
Nghe đứa bé năm tuổi vẻ mặt bình tĩnh nói lại năm chữ kia, Kỳ Diệu đột nhiên hiểu ra gì đó.
không đến sao.
cô nhìn Mạc Nhiên ủ rũ cúi đầu, ánh mắt lại quay về Mạc Du.
“Ba em bận làm việc sao?”
“Dạ…”
Vậy cũng không thể mặc kệ đứa bé chứ?
Vài giây ngắn ngủi, đại não Kỳ Diệu nghĩ ra tiết mục cẩu huyết “Vợ qua đời hoặc ly hôn, chồng cư xử lạnh lùng với con”.
Tục ngữ nói đúng, quan thanh liêm khó quản việc nhà. cô là người ngoài xa lạ, dựa vào cái gì quản việc nhà người khác chứ?
Tuy nói thế, nhưng cô vẫn hỏi Mạc Du số người đàn ông kia.
“không thử một lần, làm sao biết không được chứ?” Kỳ Diệu cười tủm tỉm nói, vô ý thức sờ đầu Mạc Du, sau đó bắt đầu gọi.
Mạc Nhiên hơi giật mình: anh trai thế nhưng đứng yên không nhúc nhích, không tránh tay chị gái này! anh trai không thích người khác sờ đầu! Trừ ba và người em trai này, ai cũng không được chạm, bà nội Ngô cũng không được!
Trợn tròn mắt, khó có thể tin nhìn anh cả, Mạc Nhiên liền nghe thấy Kỳ Diệu nói “Alo?”
“Xin chào, xin hỏi anh có phải là ba Mạc Du không?”
Người đàn ông ở đầu bên kia trả lời “Đúng rồi”.
“Xin chào, tôi họ Kỳ, ở Thương Thành ‘Nhặt’ được con trai anh. Bây giờ cậu bé đang ở bệnh viện nhân dân số 6, tình huống không được tốt lắm, anh có thể tới đây được không?”
Hai anh em Mạc Du, Mạc Nhiên nghe Kỳ Diệu mặt không đổi sắc nói, càng nghe càng cảm thấy có chỗ không đúng.
Mạc Du dựa vào cái đầu nhỏ thông minh, dựa vào lời nói của Kỳ Diệu suy đoán: Chị không nói với ba bà nội Ngô bị té xỉu sao? Sao lại nói sang mình rồi? Hơn nữa, nghe chị ấy nói, giống như là mình bị bệnh?
Cậu không tự chủ được nhíu mày, ngẩng đầu nhìn Kỳ Diệu không chớp mắt, đã thấy đối phương trừng mắt nhìn cậu.
Cậu dường như hiểu ra được cái gì đó.
Chị muốn hù dọa ba, như vậy được không? Cho dù bà nội Ngô té xỉu cũng rất dọa người…
Kỳ Diệu mặc kệ, dù sao cô cũng không nói láo. cô thật sự ở Thương Thành ‘Nhặt’ được Mạc Du, bây giờ, cũng cùng cậu ở bệnh viện nhân dân số 6, tình huống cũng thật sự không được tốt lắm - - hai tiểu gia hỏa này cùng đi theo đến bệnh viện, không thể nghi ngờ, bọn chúng thật lòng quan tâm bà nội Ngô, trước mắt bà nội Ngô bị bệnh, bất kể là bản thân bệnh nhân hay là hai đứa bé, tình huống có thể tốt sao?
“Ừm, vậy anh nhanh đến đây đi, tôi ở đây bồi con anh trước.”
không đến ba phút, Kỳ Diệu đã thành công mang người đàn ông bên kia điện thoại lừa mắc câu.
Nhìn xem, anh ta cũng không lạnh lùng không quan tâm ngó ngàng hai đứa bé…
Ấn tượng với người đàn ông có chút chuyển biến hơn, Kỳ Diệu cúp điện thoại, hướng hai tiểu tử một nụ cười đắc thắng.
“Chị, ba em thật sự sẽ đến sao?” Có lẽ do Kỳ Diệu nhanh chóng thu phục tất cả, Mạc Nhiên đột nhiên cảm thấy cô rất lợi hại, sau này cậu sẽ theo anh trai, kêu thân mật “Chị”.
“Tất nhiên rồi, chị đã ra tay, tất nhiên sẽ thành công.”
Tiểu tử cười ngọt ngào: “Cảm ơn chị.”
Mạc Nhiên lộ ra hai cái răng khểnh, Kỳ Diệu chợt cảm thấy trái tim nhộn nhạo.
“không cần cảm ơn.” cô kìm lòng không nổi đưa móng vuốt ra, muốn bóp hai má tiểu tử trắng nõn, dưới con mắt nhìn chăm chú của Mạc Du, cô đành phải thu hồi tay lại.
Sao cô có cảm giác mình làm chuyện xấu bị bắt gặp thế…
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook