Anh Động Tâm
-
Chương 56: Hôn môi
Edit: meowluoi.
Sáng sớm mùa thu, trời cao mây trắng. Ánh mặt trời xuyên thấu qua đám mây mỏng, chiếu qua những tầng lá, làm cho mùa thu có mấy phần ấm áp. Người nằm trong phòng cũng cảm nhận được phần ấm áp này, mở đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ, duỗi lưng theo thói quen.
cô hình như đụng vào cái gì đó. không, chính xác mà nói, cô hình như bị vật gì đó giữ chặt lấy.
Kỳ Diệu cô nương nghi hoặc không hiểu quay đầu sang nhìn, phát hiện bên cạnh là một người đàn ông.
cô cứ thế trơ mắt nhìn anh.
“Tỉnh rồi sao?” Mạc Minh làm như không có việc gì mở miệng hỏi cô, thuận tiện buông cánh tay ôm côcả đêm.
Kỳ Diệu khẽ nhếch miệng, cố nén xúc động thét chói tai, bật dậy từ trên giường.
A a a a a - - sao cô lại ngủ cùng anh? cô không làm gì đó với anh đấy chứ?
Thấy tiểu nha đầu thất kinh quan sát toàn thân, nhịn không được sờ loạn ở trước mặt anh, Mạc Minh vừa bực mình vừa buồn cười ngồi dậy, bình tĩnh lên tiếng: “Yên tâm, anh sợ em lăn xuống giường, ngủ một đêm trên sàn nhà, cho nên mới bất đắc dĩ ôm em ngủ. Việc không nên làm, anh không có làm.”
anh còn chưa dứt lời, thân thể Kỳ Diệu đã cứng đờ, lúng túng nhìn anh.
“Tôi… tôi uống say sao?”
Mạc Minh ung dung gật đầu.
“Ngại quá… Phiền anh chăm sóc tôi cả đêm…”
Kỳ Diệu lúng túng gãi đầu, không dám nhìn thẳng mắt đối phương. cô tin tưởng nhân phẩm của anh, hơn nữa, quần áo cô cũng đầy đủ, không có dấu hiệu bị khinh bạc. Chỉ là… cô không nghĩ ra được, tối qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
cô chỉ nhớ mang máng hình như mình theo anh ra ngoài sân thượng, ở đó nói vài lời, sau đó ngồi xe anh trở về…
Ký ức mơ hồ trong đầu, hai phút sau, Kỳ Diệu đứng một mình ở trong phòng tắm, soi gương nhíu mày.
Sau đó, cô phát hiện được một vấn đề.
Kỳ Diệu trợn tròn mắt, để sát cổ vào gương nhìn chăm chú.
Trời ạ, những chấm đỏ này là gì thế?
Cả người Kỳ Diệu cảm thấy không khỏe!
cô không nghĩ nhiều, lao ra phòng ngủ, muốn tìm Mạc Minh hỏi cho rõ. Đáng tiếc, lúc cô chạy ra cửa phòng ngủ chính, lại lùi bước.
Có lẽ… Có lẽ là cô hiểu lầm rồi? Dù sao… Dù sao cô uống say, trên người phát bệnh sởi, cũng khôngphải là không có khả năng…
Nghĩ như vậy, cô cảm thấy sức lực mình không đủ.
Đúng vậy! cô mặc dù chưa ăn thịt heo, những cũng thấy qua heo chạy rồi mà? Vết hôn và nốt hồng còn không phân biệt được sao?
Chỉ là… Chỉ là… Lẽ nào anh thật sự chiếm tiện nghi của cô?
Trong lúc nhất thời, tiểu cô nương tiến cũng không được, lùi cũng không xong, đứng ngoài cửa phòng người đàn ông rất lâu, cuối cùng vẫn quay về phòng tắm tắm rửa.
Con gái tắm rửa thời gian lúc nào cũng lâu hơn một chút, khi Kỳ Diệu tắm xong, lúc đi xuống lầu, Mạc Minh đã ở trong phòng bếp làm bữa sáng. cô vừa thấy bóng lưng anh, kìm lòng không được dừng bước chân, trong lúc nhất thời tiến thoái lưỡng nan.
Cho đến khi người đàn ông cầm chảo xoay người lại, phát hiện sau lưng có người cô mới không thể không đối mặt với ánh mắt anh.
Tiểu nha đầu kiên trì đi tới, đi được nửa đường muốn trút giận.
Tối hôm qua là ảnh đế để lại mấy dấu ô mai này trên cổ tôi sao - - lời nói như vậy, cô không hỏi được!
Khắc sâu cảm nhận cái gì gọi là “Thừa thắng xông lên” nhưng suy yếu, tiểu nha đầu nhăn mặt, chậm rì rì tiến đến bên cạnh bếp lò, chuẩn bị giúp đỡ anh làm bữa sáng.
“không cần, em đi gọi Mạc Du, Mạc Nhiên rời giường đi.”
Nghe Mạc Minh từ chối, tiểu cô nương giống như được đại xá, vội vàng đi lên lầu hai.
Hôm nay là thứ bảy, bọn tiểu tử ngủ dậy hơi muộn một chút - - thật sự là quá tốt.
Kỳ Diệu đẩy cửa phòng bọn nhỏ, sửa sang tâm tình bản thân, sau đó gọi bọn chúng dậy.
Mạc Du, Mạc Nhiên hơi buồn bực: Hôm nay chị thật kỳ lạ, tại sao phải mặc quần áo giúp bọn chúng chứ? rõ ràng mọi ngày đều là bọn chúng tự mặc.
“Chị, chúng em có thể tự mặc quần áo.”
“không sao không sao, chị giúp các em.”
“…”
Được rồi, mặc dù không hiểu, nhưng chị là người thứ hai mà bọn chúng yêu thích, chị muốn mặc quần áo giúp bọn chúng, bọn chúng rất vui vẻ hưởng thụ.
Vừa lòng thỏa mãn ăn mặc chỉnh tề, Kỳ Diệu bồi hai tiểu gia hỏa đánh răng, rửa mặt, sau đó theo cô đixuống lầu ăn bữa sáng.
Vì vậy, bọn chúng ngạc nhiên phát hiện: Hôm nay ba làm bữa sáng! Hơn nữa còn rất phong phú!
Đúng vậy, ba là một người giữ lời - - a, không, phải nói, Mạc Minh chỉ có suy nghĩ trong lòng, nhưng hôm nay, anh vẫn nhớ đến công lao của hai đứa bé hôm qua, nên làm bữa sáng phương Tây cho bọn chúng.
Thấy các con cao hứng ăn, Mạc Minh cũng mở miệng đưa miếng thịt vào miệng.
Lúc này, tiểu Mạc Nhiên nuốt xuống miếng trứng gà vội ngẩng đầu lên, phát hiện trên cổ Kỳ Diệu có rất nhiều dấu đỏ.
“Chị, sao trên cổ chị lại hồng như vậy?”
Lời vừa nói ra, Kỳ Diệu đang uống sữa suýt chút nữa phun ra.
Trời ạ! rõ ràng cô đã mặc áo cổ cao rồi mà! Sao vẫn nhìn thấy thế!
Hận không có cái hang nào để chui xuống, tiểu nha đầu đương nhiên không rảnh để ý sắc mặt Mạc Minh.
Thực ra, anh đã sớm phát hiện ra hôm nay cô giả bộ - - anh đang đợi cô mở miệng hỏi.
Bây giờ thì tốt rồi, con trai nhỏ vô tình chọn cái này làm đề tài, làm anh đỡ phải chờ.
Trong lòng thầm ghi nhớ công của con trai, Mạc Minh che giấu vui vẻ, lẳng lặng ngắm nhìn gò má cônương phiếm hồng.
“Hôm qua chị bị sâu cắn…” một lát sau, anh nghe thấy cô cố gắng bịa chuyện.
“Hả? Thời tiết không có nóng, còn có sâu nữa ạ?” Tiểu Mạc Nhiên kinh ngạc hỏi.
“Đúng vậy… Có mà?” Kỳ Diệu tiếp tục giả bộ, vừa dứt lời, cô nhịn không được trừng mắt nhìn người đàn ông đối diện.
Rất rõ ràng, anh là hiềm nghi duy nhất.
Mạc Minh còn mỉm cười, Kỳ Diệu bị anh làm cho tức giận đến nghiến răng.
Cười! anh còn cười được sao? Đợi xem tí nữa cô làm sao thu thập anh?
Ăn xong bữa sáng, hai đứa bé vào thư phòng đọc sách, hai người lớn ngầm hiểu lẫn nhau ở lại phòng bếp.
không nói lời nào thu dọn bát đũa, Mạc Minh phát hiện, Kỳ Diệu vẫn dùng ánh mắt bất bình nhìn anh.
anh dù bận vẫn ung dung lau khô tay, dựa lưng vào cửa tủ lạnh, hỏi cô có phải có chuyện muốn hỏi anhkhông.
Kỳ Diệu cũng nhịn không được nữa.
“anh, tối qua anh đã làm gì tôi?”
“Em nói vết hôn trên cổ em sao?”
Tiểu nha đầu nằm mơ cũng không nghĩ tới, đề tài vừa mới bắt đầu, người đàn ông này đã vô sỉ như vậy, trực tiếp nói trắng ra. Vì vậy, trong lúc nhất thời, cô trợn mắt không nói được gì.
cô nhìn thấy Mạc Minh cười mà như không cười lấy điện thoại di động từ trong túi ra, sau đó mở mộtđoạn ghi âm cho cô nghe.
Vài phút sau, cả người cô đều hóa đá.
Giọng nữ trong đoạn ghi âm… Là cô sao? cô… cô đòi hôn người đàn ông này sao? Còn… Còn bảo anhngủ cùng cô á?
Khuôn mặt cô gái đều đỏ bừng.
Hết lần này đến lần khác, người đàn ông còn bình tĩnh phân tích cho cô: “Em cũng nghe rồi đấy, đều là do em chủ động, anh chỉ đáp ứng lời cầu xin của em mà thôi.”
Mặt Kỳ Diệu xám như tro, không nói tiếng nào.
Cái gì gọi là “Uống rượu vào hỏng việc”, cô đã triệt để lãnh giáo được rồi.
“Nhưng mà em không phải ngại, anh còn đoạn ghi âm chưa mở nữa.”
nói xong, người đàn ông thỏa mãn mở ghi âm.
“Em không cần quần áo, anh càng mua, em không cần tiền của anh, anh lại kín đáo đưa cho… anh còn tắt nguồn điện, không cho em giặt quần áo, không cho em quét dọn vệ sinh, luôn nói làm em không nóilại được…”
“Nha đầu ngốc, những việc này đều là vì anh thích em, muốn tốt cho em, không muốn em phải chịu khổ.”
“anh gạt em. anh không thể nào thích em.”
“Vì sao anh không thể thích em?”
“Chỉ có em thích anh, anh không thể nào thích em.”
“Em vừa nói cái gì? anh không nghe rõ.”
“Em nói, anh sẽ không thích em.”
“anh hỏi nửa câu đầu.”
“Chỉ có em thích anh.”
“Em sai rồi. anh cũng thích em.”
“anh không lừa em đấy chứ?”
“không có lừa em.”
“Khóc cái gì? anh thích em, em không cao hứng sao?”
“Hình như em đang nằm mơ. anh không cần đánh thức em.”
“không gọi em, vĩnh viễn không gọi em.”
Kỳ Diệu kinh ngạc đến ngây người, trong đầu trống rỗng.
Mạc Minh thấy vẻ mặt cô khó có thể tin, thở dài.
“Em xem, lúc em uống rượu say, thành thật hơn so với lúc em tỉnh rất nhiều. Bình thường sống chết không chịu thừa nhận, tối qua cuối cùng cũng nói ra.” anh dừng lại một chút, cuối cùng nhịn khôngđược tươi cười, nhìn cô chăm chú, “Vì thưởng cho em, có một câu, anh muốn nói lúc em thanh tỉnh, nóitrước mặt cho em nghe.”
Lời vừa nói ra, Kỳ Diệu giống như chạm điện, giật mình nhìn anh chăm chú.
“anh thích em.”
Tiểu nha đầu kinh ngạc nhìn anh.
“cô gái ngốc, anh yêu em.”
cô nương ngốc vẫn ngây người như cũ.
Rất lâu sau, cô mới lúng túng, tự nhủ: “không thể nào…”
“Sao lại không thể chứ?”
“anh… anh thích điểm nào của em…”
“Thích toàn bộ. Trừ… Trừ việc em thích làm đà điểu chui đầu vào cát.”
“…”
Kỳ Diệu trầm mặc mấy giây, đột nhiên mở miệng muốn nói.
“Đừng có nói với anh là ‘Say rượu lỡ lời’.” Nào ngờ chữ thứ nhất còn chưa nói ra, người đàn ông đãgiành quyền phát biểu, “Chữ ‘thích’ này, chỉ có một người thật lòng thích người kia không dám thổ lộ, mới có thể say rượu dũng cảm nói ra. Cái này gọi là ‘Say rượu nói chân ngôn".”
Kỳ Diệu không phản bác được.
“Nhưng mà anh… anh làm sao có thể…” một lát sau, cô cúi đầu xuống, vẫn không dám tiếp nhận sựthật trước mắt.
Mạc Nhiên đột nhiên tức giận, không đợi cô nói, anh vội vàng ôm cô vào lòng, che cái miệng “Tác quái” của cô.
Bị người đàn ông mạnh mẽ hôn, tiểu nha đầu trợn tròn mắt, dưới sự công kích của anh, thân thể dần dần mềm nhũn.
Nụ hôn rất dài, từ bá đạo chuyển thành triền miên. Thân thể nhỏ nhắn của cô gái bị trói buộc hoàn toàn trong ngực người đàn ông, tùy ý để anh hấp thụ nước bọt trong miệng cô. Cho đến khi cô cảm thấy hít thở không được, nhịn không được nức nở một tiếng, anh mới lưu luyến rời cánh môi cô.
“Thích anh hôn em không?”
anh buông cô ra vấn đề đầu tiên anh hỏi là cái này.
Mặt Kỳ Diệu lập tức đỏ lên.
cô muốn mở miệng phủ nhận, nhưng dưới ánh mắt thâm thúy của anh, ma xui quỷ khiến bỏ đi ý niệm này.
Thực ra, cô… Rất thích.
Thấy tiểu nha đầu ngượng ngùng cúi đầu - - không nói, Mạc Minh liền hiểu, cô ngạii thừa nhận.
“Dù sao, anh rất thích cảm giác cùng em hôn môi.” Sau đó, anh làm như không có việc gì tỏ rõ lập trường của bản thân, làm cô giống như hươu con đi loạn, “Ngoài ra, từ trước đến nay anh không thích hôn môi với người khác.”
Vốn là một câu nói ám hiệu, rơi vào tai Kỳ Diệu, lại làm cô thanh tỉnh.
“Đừng có gạt người…” cô ngẩng đầu, chu môi ướt át nhìn anh, “Lúc anh quay phim, lẽ nào không hôn nữ diễn viên sao?”
“Mọi người đều biết, anh rất ít hôn môi diễn.” Bộ dáng tiểu nha đầu ghen thành công lấy lòng anh, Mạc Minh vui vẻ, nhìn mặt cô đắm đuối, “Chỉ khi nào bất đắc dĩ, nếu không sẽ có người đóng thế.”
Kỳ Diệu không nói.
cô thật sự chưa thấy anh diễn cảnh hôn. Về phần “Mượn người”… Là một học viên xuất thân từ đào tạo chuyên nghiệp, cô lại tin.
“Vậy đáp án là gì?” Nhìn bộ dáng tiểu nha đầu không nói nữa, Mạc Minh kiên nhẫn đợi cô xác nhận.
“Ừ…”
Mạc Minh nhếch miệng cười.
“Như vậy, chúng ta làm lại một lần nữa?”
Kỳ Diệu vốn còn ngại ngùng liền quýnh lên.
“một lần cái gì chứ!” cô trừng mắt với anh, lại bị anh cười kéo vào lòng.
Tiểu cô nương cảm giác hình như mình đang mơ, bởi vì cô chưa bao giờ thấy anh cười vui vẻ, cởi mở như vậy.
Là vì… cô sao?
Nghĩ đến đây, trong lòng cô trở nên ngọt ngào.
“anh… thật sự anh thích em à? Sao đột nhiên anh lại thích em thế? Thích em ở điểm gì?” Tâm tình mộtkhi thay đổi, có người liền bắt đầu suy tính, cô lẩm nhẩm hỏi, không dám ngẩng đầu nhìn vẻ mặt anh, vì vậy dứt khoát vùi vào ngực anh, lắng nghe tiếng tim đập mạnh mẽ.
“không có nghĩ qua, tóm lại chính là thích.”
“không có thành ý…”
“…”
“Chúng ta mới quen biết nửa năm mà? Tốc độ này cũng không kém, sắp bắt kịp nhất kiến chung tình.”
“Vậy thì sao? Tình yêu không thể cân nhắc bằng thời gian dài hay ngắn.”
Kỳ Diệu nhăn mũi: Hừ, anh nói hay nhỉ.
Mạc Minh nhíu mày: Cho nên, cuối cùng anh và tiểu nha đầu cũng dũng cảm đối mặt với tình cảm hai bên?
Nghĩ tới đây, anh cảm thấy rất vui vẻ.
anh nâng đầu cô từ trong lòng mình, nhìn mắt cô chăm chú, sau đó nghiêm túc hỏi cô một câu.
“Như vậy, từ bây giờ, chúng ta không phải nên thay đổi quan hệ rồi sao, bạn gái của anh?”
Sáng sớm mùa thu, trời cao mây trắng. Ánh mặt trời xuyên thấu qua đám mây mỏng, chiếu qua những tầng lá, làm cho mùa thu có mấy phần ấm áp. Người nằm trong phòng cũng cảm nhận được phần ấm áp này, mở đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ, duỗi lưng theo thói quen.
cô hình như đụng vào cái gì đó. không, chính xác mà nói, cô hình như bị vật gì đó giữ chặt lấy.
Kỳ Diệu cô nương nghi hoặc không hiểu quay đầu sang nhìn, phát hiện bên cạnh là một người đàn ông.
cô cứ thế trơ mắt nhìn anh.
“Tỉnh rồi sao?” Mạc Minh làm như không có việc gì mở miệng hỏi cô, thuận tiện buông cánh tay ôm côcả đêm.
Kỳ Diệu khẽ nhếch miệng, cố nén xúc động thét chói tai, bật dậy từ trên giường.
A a a a a - - sao cô lại ngủ cùng anh? cô không làm gì đó với anh đấy chứ?
Thấy tiểu nha đầu thất kinh quan sát toàn thân, nhịn không được sờ loạn ở trước mặt anh, Mạc Minh vừa bực mình vừa buồn cười ngồi dậy, bình tĩnh lên tiếng: “Yên tâm, anh sợ em lăn xuống giường, ngủ một đêm trên sàn nhà, cho nên mới bất đắc dĩ ôm em ngủ. Việc không nên làm, anh không có làm.”
anh còn chưa dứt lời, thân thể Kỳ Diệu đã cứng đờ, lúng túng nhìn anh.
“Tôi… tôi uống say sao?”
Mạc Minh ung dung gật đầu.
“Ngại quá… Phiền anh chăm sóc tôi cả đêm…”
Kỳ Diệu lúng túng gãi đầu, không dám nhìn thẳng mắt đối phương. cô tin tưởng nhân phẩm của anh, hơn nữa, quần áo cô cũng đầy đủ, không có dấu hiệu bị khinh bạc. Chỉ là… cô không nghĩ ra được, tối qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
cô chỉ nhớ mang máng hình như mình theo anh ra ngoài sân thượng, ở đó nói vài lời, sau đó ngồi xe anh trở về…
Ký ức mơ hồ trong đầu, hai phút sau, Kỳ Diệu đứng một mình ở trong phòng tắm, soi gương nhíu mày.
Sau đó, cô phát hiện được một vấn đề.
Kỳ Diệu trợn tròn mắt, để sát cổ vào gương nhìn chăm chú.
Trời ạ, những chấm đỏ này là gì thế?
Cả người Kỳ Diệu cảm thấy không khỏe!
cô không nghĩ nhiều, lao ra phòng ngủ, muốn tìm Mạc Minh hỏi cho rõ. Đáng tiếc, lúc cô chạy ra cửa phòng ngủ chính, lại lùi bước.
Có lẽ… Có lẽ là cô hiểu lầm rồi? Dù sao… Dù sao cô uống say, trên người phát bệnh sởi, cũng khôngphải là không có khả năng…
Nghĩ như vậy, cô cảm thấy sức lực mình không đủ.
Đúng vậy! cô mặc dù chưa ăn thịt heo, những cũng thấy qua heo chạy rồi mà? Vết hôn và nốt hồng còn không phân biệt được sao?
Chỉ là… Chỉ là… Lẽ nào anh thật sự chiếm tiện nghi của cô?
Trong lúc nhất thời, tiểu cô nương tiến cũng không được, lùi cũng không xong, đứng ngoài cửa phòng người đàn ông rất lâu, cuối cùng vẫn quay về phòng tắm tắm rửa.
Con gái tắm rửa thời gian lúc nào cũng lâu hơn một chút, khi Kỳ Diệu tắm xong, lúc đi xuống lầu, Mạc Minh đã ở trong phòng bếp làm bữa sáng. cô vừa thấy bóng lưng anh, kìm lòng không được dừng bước chân, trong lúc nhất thời tiến thoái lưỡng nan.
Cho đến khi người đàn ông cầm chảo xoay người lại, phát hiện sau lưng có người cô mới không thể không đối mặt với ánh mắt anh.
Tiểu nha đầu kiên trì đi tới, đi được nửa đường muốn trút giận.
Tối hôm qua là ảnh đế để lại mấy dấu ô mai này trên cổ tôi sao - - lời nói như vậy, cô không hỏi được!
Khắc sâu cảm nhận cái gì gọi là “Thừa thắng xông lên” nhưng suy yếu, tiểu nha đầu nhăn mặt, chậm rì rì tiến đến bên cạnh bếp lò, chuẩn bị giúp đỡ anh làm bữa sáng.
“không cần, em đi gọi Mạc Du, Mạc Nhiên rời giường đi.”
Nghe Mạc Minh từ chối, tiểu cô nương giống như được đại xá, vội vàng đi lên lầu hai.
Hôm nay là thứ bảy, bọn tiểu tử ngủ dậy hơi muộn một chút - - thật sự là quá tốt.
Kỳ Diệu đẩy cửa phòng bọn nhỏ, sửa sang tâm tình bản thân, sau đó gọi bọn chúng dậy.
Mạc Du, Mạc Nhiên hơi buồn bực: Hôm nay chị thật kỳ lạ, tại sao phải mặc quần áo giúp bọn chúng chứ? rõ ràng mọi ngày đều là bọn chúng tự mặc.
“Chị, chúng em có thể tự mặc quần áo.”
“không sao không sao, chị giúp các em.”
“…”
Được rồi, mặc dù không hiểu, nhưng chị là người thứ hai mà bọn chúng yêu thích, chị muốn mặc quần áo giúp bọn chúng, bọn chúng rất vui vẻ hưởng thụ.
Vừa lòng thỏa mãn ăn mặc chỉnh tề, Kỳ Diệu bồi hai tiểu gia hỏa đánh răng, rửa mặt, sau đó theo cô đixuống lầu ăn bữa sáng.
Vì vậy, bọn chúng ngạc nhiên phát hiện: Hôm nay ba làm bữa sáng! Hơn nữa còn rất phong phú!
Đúng vậy, ba là một người giữ lời - - a, không, phải nói, Mạc Minh chỉ có suy nghĩ trong lòng, nhưng hôm nay, anh vẫn nhớ đến công lao của hai đứa bé hôm qua, nên làm bữa sáng phương Tây cho bọn chúng.
Thấy các con cao hứng ăn, Mạc Minh cũng mở miệng đưa miếng thịt vào miệng.
Lúc này, tiểu Mạc Nhiên nuốt xuống miếng trứng gà vội ngẩng đầu lên, phát hiện trên cổ Kỳ Diệu có rất nhiều dấu đỏ.
“Chị, sao trên cổ chị lại hồng như vậy?”
Lời vừa nói ra, Kỳ Diệu đang uống sữa suýt chút nữa phun ra.
Trời ạ! rõ ràng cô đã mặc áo cổ cao rồi mà! Sao vẫn nhìn thấy thế!
Hận không có cái hang nào để chui xuống, tiểu nha đầu đương nhiên không rảnh để ý sắc mặt Mạc Minh.
Thực ra, anh đã sớm phát hiện ra hôm nay cô giả bộ - - anh đang đợi cô mở miệng hỏi.
Bây giờ thì tốt rồi, con trai nhỏ vô tình chọn cái này làm đề tài, làm anh đỡ phải chờ.
Trong lòng thầm ghi nhớ công của con trai, Mạc Minh che giấu vui vẻ, lẳng lặng ngắm nhìn gò má cônương phiếm hồng.
“Hôm qua chị bị sâu cắn…” một lát sau, anh nghe thấy cô cố gắng bịa chuyện.
“Hả? Thời tiết không có nóng, còn có sâu nữa ạ?” Tiểu Mạc Nhiên kinh ngạc hỏi.
“Đúng vậy… Có mà?” Kỳ Diệu tiếp tục giả bộ, vừa dứt lời, cô nhịn không được trừng mắt nhìn người đàn ông đối diện.
Rất rõ ràng, anh là hiềm nghi duy nhất.
Mạc Minh còn mỉm cười, Kỳ Diệu bị anh làm cho tức giận đến nghiến răng.
Cười! anh còn cười được sao? Đợi xem tí nữa cô làm sao thu thập anh?
Ăn xong bữa sáng, hai đứa bé vào thư phòng đọc sách, hai người lớn ngầm hiểu lẫn nhau ở lại phòng bếp.
không nói lời nào thu dọn bát đũa, Mạc Minh phát hiện, Kỳ Diệu vẫn dùng ánh mắt bất bình nhìn anh.
anh dù bận vẫn ung dung lau khô tay, dựa lưng vào cửa tủ lạnh, hỏi cô có phải có chuyện muốn hỏi anhkhông.
Kỳ Diệu cũng nhịn không được nữa.
“anh, tối qua anh đã làm gì tôi?”
“Em nói vết hôn trên cổ em sao?”
Tiểu nha đầu nằm mơ cũng không nghĩ tới, đề tài vừa mới bắt đầu, người đàn ông này đã vô sỉ như vậy, trực tiếp nói trắng ra. Vì vậy, trong lúc nhất thời, cô trợn mắt không nói được gì.
cô nhìn thấy Mạc Minh cười mà như không cười lấy điện thoại di động từ trong túi ra, sau đó mở mộtđoạn ghi âm cho cô nghe.
Vài phút sau, cả người cô đều hóa đá.
Giọng nữ trong đoạn ghi âm… Là cô sao? cô… cô đòi hôn người đàn ông này sao? Còn… Còn bảo anhngủ cùng cô á?
Khuôn mặt cô gái đều đỏ bừng.
Hết lần này đến lần khác, người đàn ông còn bình tĩnh phân tích cho cô: “Em cũng nghe rồi đấy, đều là do em chủ động, anh chỉ đáp ứng lời cầu xin của em mà thôi.”
Mặt Kỳ Diệu xám như tro, không nói tiếng nào.
Cái gì gọi là “Uống rượu vào hỏng việc”, cô đã triệt để lãnh giáo được rồi.
“Nhưng mà em không phải ngại, anh còn đoạn ghi âm chưa mở nữa.”
nói xong, người đàn ông thỏa mãn mở ghi âm.
“Em không cần quần áo, anh càng mua, em không cần tiền của anh, anh lại kín đáo đưa cho… anh còn tắt nguồn điện, không cho em giặt quần áo, không cho em quét dọn vệ sinh, luôn nói làm em không nóilại được…”
“Nha đầu ngốc, những việc này đều là vì anh thích em, muốn tốt cho em, không muốn em phải chịu khổ.”
“anh gạt em. anh không thể nào thích em.”
“Vì sao anh không thể thích em?”
“Chỉ có em thích anh, anh không thể nào thích em.”
“Em vừa nói cái gì? anh không nghe rõ.”
“Em nói, anh sẽ không thích em.”
“anh hỏi nửa câu đầu.”
“Chỉ có em thích anh.”
“Em sai rồi. anh cũng thích em.”
“anh không lừa em đấy chứ?”
“không có lừa em.”
“Khóc cái gì? anh thích em, em không cao hứng sao?”
“Hình như em đang nằm mơ. anh không cần đánh thức em.”
“không gọi em, vĩnh viễn không gọi em.”
Kỳ Diệu kinh ngạc đến ngây người, trong đầu trống rỗng.
Mạc Minh thấy vẻ mặt cô khó có thể tin, thở dài.
“Em xem, lúc em uống rượu say, thành thật hơn so với lúc em tỉnh rất nhiều. Bình thường sống chết không chịu thừa nhận, tối qua cuối cùng cũng nói ra.” anh dừng lại một chút, cuối cùng nhịn khôngđược tươi cười, nhìn cô chăm chú, “Vì thưởng cho em, có một câu, anh muốn nói lúc em thanh tỉnh, nóitrước mặt cho em nghe.”
Lời vừa nói ra, Kỳ Diệu giống như chạm điện, giật mình nhìn anh chăm chú.
“anh thích em.”
Tiểu nha đầu kinh ngạc nhìn anh.
“cô gái ngốc, anh yêu em.”
cô nương ngốc vẫn ngây người như cũ.
Rất lâu sau, cô mới lúng túng, tự nhủ: “không thể nào…”
“Sao lại không thể chứ?”
“anh… anh thích điểm nào của em…”
“Thích toàn bộ. Trừ… Trừ việc em thích làm đà điểu chui đầu vào cát.”
“…”
Kỳ Diệu trầm mặc mấy giây, đột nhiên mở miệng muốn nói.
“Đừng có nói với anh là ‘Say rượu lỡ lời’.” Nào ngờ chữ thứ nhất còn chưa nói ra, người đàn ông đãgiành quyền phát biểu, “Chữ ‘thích’ này, chỉ có một người thật lòng thích người kia không dám thổ lộ, mới có thể say rượu dũng cảm nói ra. Cái này gọi là ‘Say rượu nói chân ngôn".”
Kỳ Diệu không phản bác được.
“Nhưng mà anh… anh làm sao có thể…” một lát sau, cô cúi đầu xuống, vẫn không dám tiếp nhận sựthật trước mắt.
Mạc Nhiên đột nhiên tức giận, không đợi cô nói, anh vội vàng ôm cô vào lòng, che cái miệng “Tác quái” của cô.
Bị người đàn ông mạnh mẽ hôn, tiểu nha đầu trợn tròn mắt, dưới sự công kích của anh, thân thể dần dần mềm nhũn.
Nụ hôn rất dài, từ bá đạo chuyển thành triền miên. Thân thể nhỏ nhắn của cô gái bị trói buộc hoàn toàn trong ngực người đàn ông, tùy ý để anh hấp thụ nước bọt trong miệng cô. Cho đến khi cô cảm thấy hít thở không được, nhịn không được nức nở một tiếng, anh mới lưu luyến rời cánh môi cô.
“Thích anh hôn em không?”
anh buông cô ra vấn đề đầu tiên anh hỏi là cái này.
Mặt Kỳ Diệu lập tức đỏ lên.
cô muốn mở miệng phủ nhận, nhưng dưới ánh mắt thâm thúy của anh, ma xui quỷ khiến bỏ đi ý niệm này.
Thực ra, cô… Rất thích.
Thấy tiểu nha đầu ngượng ngùng cúi đầu - - không nói, Mạc Minh liền hiểu, cô ngạii thừa nhận.
“Dù sao, anh rất thích cảm giác cùng em hôn môi.” Sau đó, anh làm như không có việc gì tỏ rõ lập trường của bản thân, làm cô giống như hươu con đi loạn, “Ngoài ra, từ trước đến nay anh không thích hôn môi với người khác.”
Vốn là một câu nói ám hiệu, rơi vào tai Kỳ Diệu, lại làm cô thanh tỉnh.
“Đừng có gạt người…” cô ngẩng đầu, chu môi ướt át nhìn anh, “Lúc anh quay phim, lẽ nào không hôn nữ diễn viên sao?”
“Mọi người đều biết, anh rất ít hôn môi diễn.” Bộ dáng tiểu nha đầu ghen thành công lấy lòng anh, Mạc Minh vui vẻ, nhìn mặt cô đắm đuối, “Chỉ khi nào bất đắc dĩ, nếu không sẽ có người đóng thế.”
Kỳ Diệu không nói.
cô thật sự chưa thấy anh diễn cảnh hôn. Về phần “Mượn người”… Là một học viên xuất thân từ đào tạo chuyên nghiệp, cô lại tin.
“Vậy đáp án là gì?” Nhìn bộ dáng tiểu nha đầu không nói nữa, Mạc Minh kiên nhẫn đợi cô xác nhận.
“Ừ…”
Mạc Minh nhếch miệng cười.
“Như vậy, chúng ta làm lại một lần nữa?”
Kỳ Diệu vốn còn ngại ngùng liền quýnh lên.
“một lần cái gì chứ!” cô trừng mắt với anh, lại bị anh cười kéo vào lòng.
Tiểu cô nương cảm giác hình như mình đang mơ, bởi vì cô chưa bao giờ thấy anh cười vui vẻ, cởi mở như vậy.
Là vì… cô sao?
Nghĩ đến đây, trong lòng cô trở nên ngọt ngào.
“anh… thật sự anh thích em à? Sao đột nhiên anh lại thích em thế? Thích em ở điểm gì?” Tâm tình mộtkhi thay đổi, có người liền bắt đầu suy tính, cô lẩm nhẩm hỏi, không dám ngẩng đầu nhìn vẻ mặt anh, vì vậy dứt khoát vùi vào ngực anh, lắng nghe tiếng tim đập mạnh mẽ.
“không có nghĩ qua, tóm lại chính là thích.”
“không có thành ý…”
“…”
“Chúng ta mới quen biết nửa năm mà? Tốc độ này cũng không kém, sắp bắt kịp nhất kiến chung tình.”
“Vậy thì sao? Tình yêu không thể cân nhắc bằng thời gian dài hay ngắn.”
Kỳ Diệu nhăn mũi: Hừ, anh nói hay nhỉ.
Mạc Minh nhíu mày: Cho nên, cuối cùng anh và tiểu nha đầu cũng dũng cảm đối mặt với tình cảm hai bên?
Nghĩ tới đây, anh cảm thấy rất vui vẻ.
anh nâng đầu cô từ trong lòng mình, nhìn mắt cô chăm chú, sau đó nghiêm túc hỏi cô một câu.
“Như vậy, từ bây giờ, chúng ta không phải nên thay đổi quan hệ rồi sao, bạn gái của anh?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook